Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 45: Anh không muốn em gặp lại anh ta
108@-
Mặt Cố Âm nóng bừng sau nghi nghe anh nói, vùi đầu càng thấp. Thẩm Niệm Lâm bật cười, lồng ngực rung rung: "Em định tự khiến mình nghẹt thở chết luôn à ?"
Cố Âm cọ qua cọ lại trong ngực anh hai ba cái mới ngẩng lên: "Anh bắt được nội gián chưa ?"
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, "Kế hoạch gậy ông đập lưng ông lần này thực hiện rất thuận lợi, may mà có một màn diễn của em ở sân bay."
Cố Âm: "......."
Cô hít hít mũi hỏi: "Là Trì Hàn à ?"
Thẩm Niệm Lâm hơi bất ngờ: "Sao em biết ?"
"À, em đoán." Dù sao bình luận cũng nói nếu được đặt tên thì chắc chắn là nhân vật quan trọng, "Anh ta bị tập đoàn Đại Phong mua chuộc lúc nào ?"
"Nếu nói anh ta bị mua chuộc không bằng nói anh ta lợi dụng tập đoàn Đại Phong để đối phó với Thẩm thị." Thẩm Niệm Lâm sờ đầu cô, "Giờ em dậy ăn sáng trước đã, sau anh sẽ nói rõ chuyện này cho em nghe."
"Ừm." Cố Âm lại nói, "Thế không phải anh đang lệch múi giờ ư? Hay anh ngủ trước đi."
Chắc mấy hôm nay Thẩm Niệm Lâm bận nhiều việc, còn bay tới bay lui giữa hai nước, cho dù người làm bằng sắt thì khó mà che dấu chút mệt mỏi.
Huống chi người này đâu phải bằng sắt thật đâu, giờ trong mắt Cố Âm anh như một món đồ dễ vỡ, phải bảo vệ thật cẩn thận.
"Anh vẫn ổn."
"Anh có quầng thâm ở mắt rồi kìa còn cậy mạnh." Cố Âm bước xuống giường nhường lại vị trí của mình, "Anh lên ngủ đi."
Thẩm Niệm Lâm đành cởi áo vest, bất lực cười: "Anh đi tắm trước rồi sẽ đi ngủ."
"Được." Cố Âm gật đầu rồi hỏi, "Đúng rồi, Nhuận Nhuận đâu ?"
[Ha ha ha ha ha ha cuối cùng cô mới nhớ đến con trai mình]
[Nhuận Nhuận: Mình vẫn là người thừa]
[Tình cảm cha mẹ là thật]
Cố Âm: "......"
Thẩm Niệm Lâm: "Sáng sớm Nhuận Nhuận đã dậy, anh bảo con không được đánh thức em."
"À....vậy em đi rửa mặt xong xuống ăn sáng đây." Cố Âm chạy vọt vào nhà tắm, lấy bàn chải và bóp kem đánh răng bắt đầu vệ sinh răng miệng. Thẩm Niệm Lâm đi theo sau cô vào, cởi từng món quần áo trên người.
"......" Bàn chải điện trong tay Cố Âm đang rung, cô ngơ ngác không hiểu, "Anh làm gì vậy ?"
Thẩm Niệm Lâm rất chi vô tội nhìn cô: "Không phải em bảo anh đi tắm xong ngủ một giấc sao ?"
"......" Nhưng không cần làm trò thoát y trước mặt cô chứ ?
[Nam chính ám chỉ quá rõ rồi, nữ chính biết phải làm gì rồi chứ ?]
[Nhưng mà nói này, nam chính còn sức để làm chuyện đó đó à ?]
[Làm xong sẽ có sức thôi [cười]]
[Cố lên nào nam chính!]
Cố Âm: "......"
Cô thuần thục đánh răng xong, chưa kịp rửa mặt đã đuổi Thẩm Niệm Lâm đang c** đ* trước mặt ra khỏi nhà vệ sinh.
Hôm nay Cố Âm lại không đi làm, Cố Từ tức giận tự mình gọi đến mắng cô mấy câu. Vừa tầm đúng trưa, Thẩm Niệm Lâm đặt giờ báo thức để dậy vào đúng giờ cơm. Xuống dưới tầng anh nghe thấy tiếng Cố Âm đang nói chuyện điện thoại, anh đi qua đó hỏi "Ai ?"
"Cố Từ." Cố Âm để điện thoại ra xa, nói nhỏ với anh, "Hôm nay em không đi làm nên gọi đến mắng."
Thẩm Niệm Lâm cau mày lấy điện thoại cô: "Em là Thẩm Niệm Lâm."
"......" Cố Từ đang lải nhải ở đầu bên kia bỗng dừng lại, hai giây sau mới cười ha hả, "Em rể về rồi à ?"
"Vâng, mới về lúc sáng." Thẩm Niệm Lâm nhẹ nhàng hỏi, "Anh tìm Cố Âm có chuyện gì không ?"
"Cũng không có gì quan trọng." Anh ta và Thẩm Niệm Lâm ở công ty tính ra vị trí ngang hàng nhau, tại sao khi nói chuyện lại thấy như mình là cấp dưới của cậu ta ? ? ?
"Không có gì quan trọng thì em tắt đây." Thẩm Niệm Lâm nói xong không chút do dự tắt máy.
Cố Từ: "....."
Mẹ kiếp, có chồng chống lưng giỏi lắm à? Khinh thường anh ta không có ai chống lưng ?
Cố Từ càng nghĩ càng giận, lấy điện thoại gọi cho ba mình: "Ba, Cố Âm nó bắt nạt con!"
Ba Cố Từ: ".....Cút, mày đúng là vô dụng."
Cố Âm ngồi đối diện Thẩm Niệm Lâm cười ha ha: "Anh làm vậy chắc Cố Từ tức chết rồi."
"Tức chết thì kệ anh ấy, ai để ý đâu."
"......." Quá ác độc. Cố Âm lấy lại điện thoại, "Nhưng mà em đã nghỉ hai ngày rồi, kiểu gì mai cũng phải đến công ty đi làm.
Thẩm Niệm Lâm ngồi xuống: "Thời gian trước em vất vả nhiều, không thể nghỉ ngơi mấy ngày à ?"
Cố Âm lắc đầu: "Em nghỉ tiếp Cố Từ sẽ bùng nổ mất, họp báo đã tổ chức xong nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm, em không thể tùy hứng được.
"Em tùy hứng một chút cũng không sao." Thẩm Niệm Lâm giơ tay vén nhẹ tóc bên sườn mặt cô ra sau tai, "Anh thích em ngang ngược như thế."
Tim Cố Âm lại đập thình thịch vì những lời anh nói, cô thấy cô xong đời rồi, ngày trước Thẩm Niệm Lâm có trêu cô nhưng cô không dễ bị rung động như bây giờ aaaaaaa.
"Aizzz chỉ tiếc Cố Từ không phải anh." Cố Âm tùy tiện nói cái khác để che giấu cảm xúc nhỏ của mình.
Thẩm Niệm Lâm cười: "Nếu anh ấy còn dám mắng em thì cứ nói với anh, anh giúp em mắng lại."
".....Đừng, nghe như học sinh tiểu học cãi nhau."
"Ba mẹ, sao hai người còn ở đây, ăn cơm thôi!" Người mê ăn - Cố Nhuận Hi chạy đến gọi ba mẹ đi ăn trưa.
Hai người vào nhà ăn, cả nhà cùng ăn trưa. Cố Âm bưng bát nhìn người bên cạnh: "Sao anh không ngủ thêm lúc nữa ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Sợ ngủ nhiều đến tối không ngủ được, anh không sao."
Anh nói xong nhìn Cố Âm, thăm dò: "Gần đây em còn đến viện thăm Quan Dự không ?"
Cố Âm dừng gắp rau, thành thật nói: "Trước đó mỗi ngày em đều đến vào buổi sáng, hôm nay vẫn chưa đi."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm đáp lại, nghe không ra cảm xúc.
Cố Âm tự nhiên thấy hơi khó chịu trong lòng, cô nhớ những lời trách mắng cô của Nhạc Dịch Hàm, Thẩm Niệm Lâm nằm trên giường bệnh hai năm phải làm trên dưới 10 cuộc phẫu thuật to nhỏ khác nhau nhưng cô không hề chăm sóc anh dù chỉ là một ngày.
Ngược lại với Quan Dự, hỏi an ân cần, thậm chí thời gian đầu còn vì anh ta mà không để ý nhiều đến Thẩm Niệm Lâm và Cố Nhuận Hi.
Nếu không xảy ra những việc đó, liệu cô có đồng ý đi cùng Quan Dự ra nước ngoài chữa trị không ?
"Thẩm Niệm Lâm...."
"Em không cần nói gì đâu, anh hiểu mà." Thẩm Niệm Lâm cắt ngang lời cô, anh hiểu tính cách đối nhân xử thế của cô, Quan Dự cũng hiểu nên mới lợi dụng điểm đó để đưa cô đi.
Trong lòng Cố Âm có chút khổ sở nhưng những chuyện đã xảy ra cô không thể thay đổi được, chỉ có thể nói với anh: "Chiều em sẽ đến bệnh viện nói không ra nước ngoài cùng anh ta."
Do dạo trước bên Thẩm Niệm Lâm có nội gián, cô sợ rút dây động rừng nên kéo dài thời gian mãi, hiện tại đã giải quyết xong thì không cần phải diễn kịch nữa.
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, im lặng chốc lát: "Chiều anh sẽ đến gặp và báo cho anh ta biết, anh không muốn em gặp anh ta nữa."
"Tim Cố Âm lại nhói lên một cái, sau đó khẽ gật đầu: 'Được."
Sau khi ăn xong Thẩm Niệm Lâm lên tầng thay bộ tây trang mới chuẩn bị đến bệnh viện gặp Quan Dự. Cố Âm sợ anh nhất thời kích động ra tay động thủ, vốn định dặn anh hai ba câu nào đâu Cố Từ lại gọi đến.
......Chỉ vì hai hôm nay cô không đi làm mà anh ấy oán giận cô đến mức đó à!
Cố Âm bấm nhận cuộc gọi, đang chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Cố Từ, chưa kịp nói gì đã nghe người kia nói trước: "Quách Vỹ khai rồi! Hắn nói người liên lạc với hắn là người của tập đoàn Đại Phong."
Cố Âm ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên hắn lại khai ?"
"Anh cũng không biết nhưng nghe cảnh sát nói sáng nay bạn của Thẩm Niệm Lâm, chính là ông chủ của Tước Dạ ấy vào trại giam thăm Quách Vĩ. Hai người nói chuyện một lúc sau bỗng nhiên hắn khai!"
Cố Âm nhớ Thẩm Niệm Lâm từng nhắc đến, chuyện Quách Vĩ có tiến triển chắc do bọn họ đã tra được gì đó.
"Em biết rồi, hắn nói ra thì tốt, tiếp theo nên làm gì thì làm."
"Ừa, bên đó anh sẽ theo dõi, còn dự án......"
"Anh yên tâm đi, mai em sẽ đi làm!"
Cố Từ yên tâm khi nghe cô nói vậy: "Coi như em còn chút lương tâm! Em không được nói với chồng em do anh ép em đâu đấy!"
"Anh yên tâm, anh ấy thông minh lắm, không cần em nói anh ấy cũng đoán được!"
Cố Từ: "......."
Tạm biệt.
Người này vừa ngắt điện thoại, Thẩm Niệm Lâm đã thay quần áo xong đi tới. Thấy Cố Âm lại đang nói chuyện điện thoại, anh không chịu được hỏi: "Cố Từ lại gọi à ?"
"Ừm." Cố Âm gật đầu, "Anh ấy nói Quách Vỹ chịu khai rồi, là người của tập đoàn Đại Phong sai hắn đi trộm bản thiết kế."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm đáp, dáng vẻ nhìn như không quá ngạc nhiên.
Cố Âm tò mò hỏi anh: "Các anh làm thế nào để hắn ta chịu thừa nhận ?"
Cả người Cố Âm run rẩy nổi hết cả da gà: "Nhìn nụ cười của Thẩm tổng, em chỉ biết có người sắp gặp họa."
Thẩm Niệm Lâm cong miệng cười, anh tiến lên ôm eo cúi đầu hôn cô: "Đợi anh về."
"Ừm....." Cố Âm bị anh hôn, hai bên lỗ tai đỏ bừng, cô thấy mình càng sống càng thụt lùi.
Giờ cô thật sự không chịu được khi bị Thẩm Niệm Lâm trêu chọc.
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô không nhịn được hôn thêm cái nữa: "Cố Âm....."
Anh thì thầm nỉ non tên cô, một cái tên đơn giản được anh gọi với hàng nghìn cảm xúc.
Tim Cố Âm đập nhanh hơn, trước kia cô đã rất thích Thẩm Niệm Lâm hôn mình, giờ đây lại thấy mê mẩn độ ấm từ môi anh.
Anh còn có thể ôm cô, gọi tên cô, tốt quá.
"Ba mẹ! Hai người lại thơm nhau sau lưng con!" Không biết Cố Nhuận Hi chạy từ đâu đến, thở hồng hộc nói với hai người. Nguyên Bảo đi sau bé, cũng sủa mấy tiếng về phía họ.
Cố Âm vội rời khỏi ngực Thẩm Niệm Lâm, vuốt vuốt tóc, Cố Nhuận Hi chạy lên ôm chân cô làm nũng: "Nhuận Nhuận cũng muốn được mẹ thơm -----"
"Gâu gâu." Nguyên Bảo cũng muốn.
Cố Âm cười vui vẻ, ngồi xuống hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của Nhuận Hi: "Muazz."
Cuối cùng bé vui vẻ trở lại.
Cố Âm lại hôn Nguyên Bảo một cái, xoa nhẹ đầu nó.
Thẩm Niệm Lâm đứng bên nhìn chó và con trai mình, giật giật mí mắt.
Người tranh tình cảm với anh quá nhiều.
"Anh đi đây." Anh nghiêng người báo với Cố Âm một tiếng, thay giày ra ngoài.
Thẩm Niệm Lâm từ nước ngoài về, lại còn loại bỏ Trì Hàn, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai nhà họ Quan. Hiện tại Quan Dự đã ổn định tâm lý, bệnh viện đồng ý cho anh sử dụng thiết bị điện tử, anh ta nhíu chặt mày nhìn tin hiện trên máy tính.
"Anh Quan, anh Thẩm đến!"
---------
Lời tác giả:
Cảm ơn lời chúc sinh nhật của mọi người ~=3=
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Mặt Cố Âm nóng bừng sau nghi nghe anh nói, vùi đầu càng thấp. Thẩm Niệm Lâm bật cười, lồng ngực rung rung: "Em định tự khiến mình nghẹt thở chết luôn à ?"
Cố Âm cọ qua cọ lại trong ngực anh hai ba cái mới ngẩng lên: "Anh bắt được nội gián chưa ?"
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, "Kế hoạch gậy ông đập lưng ông lần này thực hiện rất thuận lợi, may mà có một màn diễn của em ở sân bay."
Cố Âm: "......."
Cô hít hít mũi hỏi: "Là Trì Hàn à ?"
Thẩm Niệm Lâm hơi bất ngờ: "Sao em biết ?"
"À, em đoán." Dù sao bình luận cũng nói nếu được đặt tên thì chắc chắn là nhân vật quan trọng, "Anh ta bị tập đoàn Đại Phong mua chuộc lúc nào ?"
"Nếu nói anh ta bị mua chuộc không bằng nói anh ta lợi dụng tập đoàn Đại Phong để đối phó với Thẩm thị." Thẩm Niệm Lâm sờ đầu cô, "Giờ em dậy ăn sáng trước đã, sau anh sẽ nói rõ chuyện này cho em nghe."
"Ừm." Cố Âm lại nói, "Thế không phải anh đang lệch múi giờ ư? Hay anh ngủ trước đi."
Chắc mấy hôm nay Thẩm Niệm Lâm bận nhiều việc, còn bay tới bay lui giữa hai nước, cho dù người làm bằng sắt thì khó mà che dấu chút mệt mỏi.
Huống chi người này đâu phải bằng sắt thật đâu, giờ trong mắt Cố Âm anh như một món đồ dễ vỡ, phải bảo vệ thật cẩn thận.
"Anh vẫn ổn."
"Anh có quầng thâm ở mắt rồi kìa còn cậy mạnh." Cố Âm bước xuống giường nhường lại vị trí của mình, "Anh lên ngủ đi."
Thẩm Niệm Lâm đành cởi áo vest, bất lực cười: "Anh đi tắm trước rồi sẽ đi ngủ."
"Được." Cố Âm gật đầu rồi hỏi, "Đúng rồi, Nhuận Nhuận đâu ?"
[Ha ha ha ha ha ha cuối cùng cô mới nhớ đến con trai mình]
[Nhuận Nhuận: Mình vẫn là người thừa]
[Tình cảm cha mẹ là thật]
Cố Âm: "......"
Thẩm Niệm Lâm: "Sáng sớm Nhuận Nhuận đã dậy, anh bảo con không được đánh thức em."
"À....vậy em đi rửa mặt xong xuống ăn sáng đây." Cố Âm chạy vọt vào nhà tắm, lấy bàn chải và bóp kem đánh răng bắt đầu vệ sinh răng miệng. Thẩm Niệm Lâm đi theo sau cô vào, cởi từng món quần áo trên người.
"......" Bàn chải điện trong tay Cố Âm đang rung, cô ngơ ngác không hiểu, "Anh làm gì vậy ?"
Thẩm Niệm Lâm rất chi vô tội nhìn cô: "Không phải em bảo anh đi tắm xong ngủ một giấc sao ?"
"......" Nhưng không cần làm trò thoát y trước mặt cô chứ ?
[Nam chính ám chỉ quá rõ rồi, nữ chính biết phải làm gì rồi chứ ?]
[Nhưng mà nói này, nam chính còn sức để làm chuyện đó đó à ?]
[Làm xong sẽ có sức thôi [cười]]
[Cố lên nào nam chính!]
Cố Âm: "......"
Cô thuần thục đánh răng xong, chưa kịp rửa mặt đã đuổi Thẩm Niệm Lâm đang c** đ* trước mặt ra khỏi nhà vệ sinh.
Hôm nay Cố Âm lại không đi làm, Cố Từ tức giận tự mình gọi đến mắng cô mấy câu. Vừa tầm đúng trưa, Thẩm Niệm Lâm đặt giờ báo thức để dậy vào đúng giờ cơm. Xuống dưới tầng anh nghe thấy tiếng Cố Âm đang nói chuyện điện thoại, anh đi qua đó hỏi "Ai ?"
"Cố Từ." Cố Âm để điện thoại ra xa, nói nhỏ với anh, "Hôm nay em không đi làm nên gọi đến mắng."
Thẩm Niệm Lâm cau mày lấy điện thoại cô: "Em là Thẩm Niệm Lâm."
"......" Cố Từ đang lải nhải ở đầu bên kia bỗng dừng lại, hai giây sau mới cười ha hả, "Em rể về rồi à ?"
"Vâng, mới về lúc sáng." Thẩm Niệm Lâm nhẹ nhàng hỏi, "Anh tìm Cố Âm có chuyện gì không ?"
"Cũng không có gì quan trọng." Anh ta và Thẩm Niệm Lâm ở công ty tính ra vị trí ngang hàng nhau, tại sao khi nói chuyện lại thấy như mình là cấp dưới của cậu ta ? ? ?
"Không có gì quan trọng thì em tắt đây." Thẩm Niệm Lâm nói xong không chút do dự tắt máy.
Cố Từ: "....."
Mẹ kiếp, có chồng chống lưng giỏi lắm à? Khinh thường anh ta không có ai chống lưng ?
Cố Từ càng nghĩ càng giận, lấy điện thoại gọi cho ba mình: "Ba, Cố Âm nó bắt nạt con!"
Ba Cố Từ: ".....Cút, mày đúng là vô dụng."
Cố Âm ngồi đối diện Thẩm Niệm Lâm cười ha ha: "Anh làm vậy chắc Cố Từ tức chết rồi."
"Tức chết thì kệ anh ấy, ai để ý đâu."
"......." Quá ác độc. Cố Âm lấy lại điện thoại, "Nhưng mà em đã nghỉ hai ngày rồi, kiểu gì mai cũng phải đến công ty đi làm.
Thẩm Niệm Lâm ngồi xuống: "Thời gian trước em vất vả nhiều, không thể nghỉ ngơi mấy ngày à ?"
Cố Âm lắc đầu: "Em nghỉ tiếp Cố Từ sẽ bùng nổ mất, họp báo đã tổ chức xong nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm, em không thể tùy hứng được.
"Em tùy hứng một chút cũng không sao." Thẩm Niệm Lâm giơ tay vén nhẹ tóc bên sườn mặt cô ra sau tai, "Anh thích em ngang ngược như thế."
Tim Cố Âm lại đập thình thịch vì những lời anh nói, cô thấy cô xong đời rồi, ngày trước Thẩm Niệm Lâm có trêu cô nhưng cô không dễ bị rung động như bây giờ aaaaaaa.
"Aizzz chỉ tiếc Cố Từ không phải anh." Cố Âm tùy tiện nói cái khác để che giấu cảm xúc nhỏ của mình.
Thẩm Niệm Lâm cười: "Nếu anh ấy còn dám mắng em thì cứ nói với anh, anh giúp em mắng lại."
".....Đừng, nghe như học sinh tiểu học cãi nhau."
"Ba mẹ, sao hai người còn ở đây, ăn cơm thôi!" Người mê ăn - Cố Nhuận Hi chạy đến gọi ba mẹ đi ăn trưa.
Hai người vào nhà ăn, cả nhà cùng ăn trưa. Cố Âm bưng bát nhìn người bên cạnh: "Sao anh không ngủ thêm lúc nữa ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Sợ ngủ nhiều đến tối không ngủ được, anh không sao."
Anh nói xong nhìn Cố Âm, thăm dò: "Gần đây em còn đến viện thăm Quan Dự không ?"
Cố Âm dừng gắp rau, thành thật nói: "Trước đó mỗi ngày em đều đến vào buổi sáng, hôm nay vẫn chưa đi."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm đáp lại, nghe không ra cảm xúc.
Cố Âm tự nhiên thấy hơi khó chịu trong lòng, cô nhớ những lời trách mắng cô của Nhạc Dịch Hàm, Thẩm Niệm Lâm nằm trên giường bệnh hai năm phải làm trên dưới 10 cuộc phẫu thuật to nhỏ khác nhau nhưng cô không hề chăm sóc anh dù chỉ là một ngày.
Ngược lại với Quan Dự, hỏi an ân cần, thậm chí thời gian đầu còn vì anh ta mà không để ý nhiều đến Thẩm Niệm Lâm và Cố Nhuận Hi.
Nếu không xảy ra những việc đó, liệu cô có đồng ý đi cùng Quan Dự ra nước ngoài chữa trị không ?
"Thẩm Niệm Lâm...."
"Em không cần nói gì đâu, anh hiểu mà." Thẩm Niệm Lâm cắt ngang lời cô, anh hiểu tính cách đối nhân xử thế của cô, Quan Dự cũng hiểu nên mới lợi dụng điểm đó để đưa cô đi.
Trong lòng Cố Âm có chút khổ sở nhưng những chuyện đã xảy ra cô không thể thay đổi được, chỉ có thể nói với anh: "Chiều em sẽ đến bệnh viện nói không ra nước ngoài cùng anh ta."
Do dạo trước bên Thẩm Niệm Lâm có nội gián, cô sợ rút dây động rừng nên kéo dài thời gian mãi, hiện tại đã giải quyết xong thì không cần phải diễn kịch nữa.
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, im lặng chốc lát: "Chiều anh sẽ đến gặp và báo cho anh ta biết, anh không muốn em gặp anh ta nữa."
"Tim Cố Âm lại nhói lên một cái, sau đó khẽ gật đầu: 'Được."
Sau khi ăn xong Thẩm Niệm Lâm lên tầng thay bộ tây trang mới chuẩn bị đến bệnh viện gặp Quan Dự. Cố Âm sợ anh nhất thời kích động ra tay động thủ, vốn định dặn anh hai ba câu nào đâu Cố Từ lại gọi đến.
......Chỉ vì hai hôm nay cô không đi làm mà anh ấy oán giận cô đến mức đó à!
Cố Âm bấm nhận cuộc gọi, đang chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Cố Từ, chưa kịp nói gì đã nghe người kia nói trước: "Quách Vỹ khai rồi! Hắn nói người liên lạc với hắn là người của tập đoàn Đại Phong."
Cố Âm ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên hắn lại khai ?"
"Anh cũng không biết nhưng nghe cảnh sát nói sáng nay bạn của Thẩm Niệm Lâm, chính là ông chủ của Tước Dạ ấy vào trại giam thăm Quách Vĩ. Hai người nói chuyện một lúc sau bỗng nhiên hắn khai!"
Cố Âm nhớ Thẩm Niệm Lâm từng nhắc đến, chuyện Quách Vĩ có tiến triển chắc do bọn họ đã tra được gì đó.
"Em biết rồi, hắn nói ra thì tốt, tiếp theo nên làm gì thì làm."
"Ừa, bên đó anh sẽ theo dõi, còn dự án......"
"Anh yên tâm đi, mai em sẽ đi làm!"
Cố Từ yên tâm khi nghe cô nói vậy: "Coi như em còn chút lương tâm! Em không được nói với chồng em do anh ép em đâu đấy!"
"Anh yên tâm, anh ấy thông minh lắm, không cần em nói anh ấy cũng đoán được!"
Cố Từ: "......."
Tạm biệt.
Người này vừa ngắt điện thoại, Thẩm Niệm Lâm đã thay quần áo xong đi tới. Thấy Cố Âm lại đang nói chuyện điện thoại, anh không chịu được hỏi: "Cố Từ lại gọi à ?"
"Ừm." Cố Âm gật đầu, "Anh ấy nói Quách Vỹ chịu khai rồi, là người của tập đoàn Đại Phong sai hắn đi trộm bản thiết kế."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm đáp, dáng vẻ nhìn như không quá ngạc nhiên.
Cố Âm tò mò hỏi anh: "Các anh làm thế nào để hắn ta chịu thừa nhận ?"
Cả người Cố Âm run rẩy nổi hết cả da gà: "Nhìn nụ cười của Thẩm tổng, em chỉ biết có người sắp gặp họa."
Thẩm Niệm Lâm cong miệng cười, anh tiến lên ôm eo cúi đầu hôn cô: "Đợi anh về."
"Ừm....." Cố Âm bị anh hôn, hai bên lỗ tai đỏ bừng, cô thấy mình càng sống càng thụt lùi.
Giờ cô thật sự không chịu được khi bị Thẩm Niệm Lâm trêu chọc.
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô không nhịn được hôn thêm cái nữa: "Cố Âm....."
Anh thì thầm nỉ non tên cô, một cái tên đơn giản được anh gọi với hàng nghìn cảm xúc.
Tim Cố Âm đập nhanh hơn, trước kia cô đã rất thích Thẩm Niệm Lâm hôn mình, giờ đây lại thấy mê mẩn độ ấm từ môi anh.
Anh còn có thể ôm cô, gọi tên cô, tốt quá.
"Ba mẹ! Hai người lại thơm nhau sau lưng con!" Không biết Cố Nhuận Hi chạy từ đâu đến, thở hồng hộc nói với hai người. Nguyên Bảo đi sau bé, cũng sủa mấy tiếng về phía họ.
Cố Âm vội rời khỏi ngực Thẩm Niệm Lâm, vuốt vuốt tóc, Cố Nhuận Hi chạy lên ôm chân cô làm nũng: "Nhuận Nhuận cũng muốn được mẹ thơm -----"
"Gâu gâu." Nguyên Bảo cũng muốn.
Cố Âm cười vui vẻ, ngồi xuống hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của Nhuận Hi: "Muazz."
Cuối cùng bé vui vẻ trở lại.
Cố Âm lại hôn Nguyên Bảo một cái, xoa nhẹ đầu nó.
Thẩm Niệm Lâm đứng bên nhìn chó và con trai mình, giật giật mí mắt.
Người tranh tình cảm với anh quá nhiều.
"Anh đi đây." Anh nghiêng người báo với Cố Âm một tiếng, thay giày ra ngoài.
Thẩm Niệm Lâm từ nước ngoài về, lại còn loại bỏ Trì Hàn, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai nhà họ Quan. Hiện tại Quan Dự đã ổn định tâm lý, bệnh viện đồng ý cho anh sử dụng thiết bị điện tử, anh ta nhíu chặt mày nhìn tin hiện trên máy tính.
"Anh Quan, anh Thẩm đến!"
---------
Lời tác giả:
Cảm ơn lời chúc sinh nhật của mọi người ~=3=
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 45: Anh không muốn em gặp lại anh ta
10.0/10 từ 24 lượt.