Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 17: Thẩm Niệm Lâm không có tim

168@-

 
 
Tiếng gào của Vương Tư Kỳ vang dội đến mức mấy nhân viên y tá ở bên ngoài cũng nghe thấy. Thấy cô kích động cầm chiếc cốc ném về phía Thẩm Niệm Lâm, các cô ấy vội vàng chạy vào giữ chặt người: "Cô Vương, cơ thể cô chưa hồi phục hoàn toàn không thể kích động được."


Vương Tư Kỳ là ngôi sao nữ, thân hình gầy gò hơn người bình thương hơn nữa trên người cô ấy đang quấn một đống thạch cao và băng vải vướng víu, theo như bình thường sẽ không phải đối thủ của các cô y tá. Nhưng không biết sao như thể cô ta được thần linh giúp, sức mạnh vượt trội chỉ một y tá không thể khống chế được.


"Cô buông ra!!" Vương Tư Kỳ ra sức giãy dụa, "Tôi phải xuống đánh chết tên đàn ông chó má này!!"


"Cô Vương, chân của cô bị gãy, vốn không thể xuống giường được!!"


"Hừ, dù bà đây chỉ còn một chân cũng muốn một cước đạp bay anh ta!" Vương Tư Kỳ đầy một bụng lửa giận không thể nào phát tiết, thuận tay cầm cái gối ở sau đầu ném đi, "Chuyện liên quan đến người khác anh không để tâm, Thẩm Niệm Lâm anh là người không có trái tim!"


"Hoan Hoan, nhanh đến đây giúp đỡ!" Y tá thấy một người thật sự không khống chế được Vương Tư Kỳ, vội vàng gọi đồng nghiệp vào. Hai người liên thủ mới có thể giữ Vương Tư Kỳ đang nổi nóng ở lại trên giường.


[Tôi cũng bị chị Vương làm cho cười ngất ha ha ha ha ha ha ha ha]


[Vương Tư Kỳ, cơ thể nhỏ, năng lượng to [buồn cười]]


[Cơ thể nhỏ bé nhưng phẫn nộ rất lớn ha ha cmn ha ha ha ha ha ha ha ha ha]


[Cô Vương bùng nổ rồi kìa!]


"Anh Thẩm, anh vẫn nên đi trước đi, anh mà ở trong này sẽ tiếp tục k*ch th*ch người bệnh." Y tá vừa đè Vương Tư Kỳ vừa quay đầu lại nói với Thẩm Niệm Lâm. Anh đưa mắt nhìn Vương Tư Kỳ trên giường bệnh, khẽ đưa tay phủi nhẹ cổ áo rồi bước ra khỏi phòng bệnh.


Cố Âm biết Thẩm Niệm Lâm mới đến bệnh viện, trông khá vội vàng. Cô tưởng bệnh tình Vương Tư Kỳ có biến chuyển gì, nhưng lúc này nhìn một loạt bình luận trôi cô không hiểu.


Vương Tư Kỳ đã làm gì để một đám người trên sóng comment cười đến mức kia ?


Như muốn cho cô lời giải thích, chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Lục Ninh Ninh gọi đến. Khoảng thời gian này cô ấy hay liên lạc với Cố Âm, mỗi lần gọi sẽ báo cáo tình hình Vương Tư Kỳ ở viện.


Nhưng có vẻ đêm nay cô ấy rất vui vẻ, thậm chí Cố Âm chưa kịp mở miệng nói 'Alo', Lục Ninh Ninh đã nói liên tiếp bùm bùm ở đầu bên kia điện thoại: "Ha ha ha ha ha cười chết mình, vừa rồi Vương Tư Kỳ nổi điên trong phòng bệnh, nói muốn đánh chết Thẩm Niệm Lâm, ha ha ha ha ha ha ha !!!"


Cố Âm: "........"


Người chị em, tiếng cười quá lớn.


Cô giơ tay xoa chóp mũi, hơi tò mò hỏi: "Thẩm Niệm Lâm thế nào ?"


"Mình cũng không biết, chỉ nghe đồng nghiệp trực ca nói lúc bọn họ đuổi đến phòng bệnh thì Vương Tư Kỳ đã điên lên rồi."


"......Ặc, vết thương của cô ta không sao ?" Cô còn lo lắng Vương Tư Kỳ thấy ảnh sẽ tức giận đến mức bệnh tình chuyển xấu, nhưng nhìn tình hình này thì Thẩm Niệm Lâm còn mang thêm củi đến đốt cô ta.


"Cô ta mới bị kích động quá mức, chắc chắn ảnh hưởng đến miệng vết thương, nhưng không có chuyện gì lớn đâu, đồng nghiệp mình đang ở lại kiểm tra cho cô ta." Lục Ninh Ninh nói tới đây, không nhịn được thở dài, "Cậu nói xem chị gái này cũng thật là, người đã tàn thế rồi, không biết nên nghỉ ngơi ổn định ư. Nếu cô ta tự làm mình bị thương thì sao, người chịu tội vẫn là cô ta."


Cố Âm gật gật đầu: "Cậu nói đúng."


"Cơ mà nhìn tình cảnh hôm nay ấy à hẳn mối quan hệ giữa cô ta và Thẩm Niệm Lâm đã bị đóng băng hoàn toàn. Thật tình Lục Ninh Ninh xem không hiểu nội dung vở kịch này, không phải hai ngày trước truyền thông còn đưa tin Vương Tư Kỳ đang yêu đương à, xong tự nhiên hai người náo loạn đến nỗi anh chết tôi sống, "Bây giờ cậu chuẩn bị làm gì ?"


Cố Âm nhún nhún vai: "Mình á? Đương nhiên vừa đóng vai khán giả xem diễn vừa là quần chúng ăn dưa thôi."


Lục Ninh Ninh: "......."


Đôi khi họ phải nghi ngờ, không biết Thẩm Niệm Lâm có phải chồng hợp pháp của Cố Âm không.


"Tóm lại là, mình đã cho cậu WeChat của chị dâu mình, nếu cậu cần xin ý kiến có thể tìm chị ấy cố vấn."


"OK." Cố Âm nói xong mới bắt đầu có hứng quan tâm đến chuyện tình cảm của Lục Ninh Ninh. Dạo này câu chuyện của hai người chỉ xoay quanh Vương Tư Kỳ, cô chưa kịp hỏi cô ấy về tam giác tình yêu giữa ba người thế nào rồi.


"Đúng rồi, cậu lấy được phương thức liên lạc của Bách Ngật chưa ?"


Lục Ninh Ninh: "Nhạc Dịch Hàm không trực tiếp cho mình nhưng mà anh ta tạo một nhóm kéo cả mình và Bách Ngật vào đó."


Cố Âm: "........"


Ô hay, Nhạc Dịch Hàm không hổ là người làm nghệ thuật, mạch não khác hẳn với người thường.



"Trong nhóm chỉ có ba người các cậu ?"


"Đúng vậy."


"......Mỗi ngày ba người chơi đấu địa chủ trong nhóm à ?"


"......Thực ra không phải." Lục Ninh Ninh kể đơn giản hai ba câu cho cô nghe xong phải đi trực ca đêm.


Lúc này Thẩm Niệm Lâm đang trên đường về nhà, anh ngồi ở trong xe cầm phong bì thư lúc nãy thuận lấy. Phong thư này giống y như cái được gửi cho Cố Âm, chữ ký và thông tin người ghi trên đó không khác nhau, đều cùng một người gửi đến.


Anh cau mày nhìn túi thư trong tay, gọi một cú điện thoại: "Tinh Hà Hoa Hải không an toàn nữa, phải nhanh chóng tìm một chỗ ở thích hợp khác."


"Sao lại thế ?" Bách Ngật ở đầu bên kia ra hiệu cho người trong phòng tắt tiếng nhạc, đi vào phòng trong nghe điện thoại, "Xảy ra chuyện gì ?"


"Có người gửi ảnh mình và Nhuận Nhuận cho Cố Âm và Vương Tư Kỳ."


Bách Ngật nhướng mày, mỗi lần Thẩm Niệm Lâm đến thăm con xong rời đi đều rất cẩn thận, vậy mà vẫn bị người khác chụp ảnh ?


"Biết là ai làm không ?"


"Vẫn chưa biết, ngay mai chúng ta gặp mặt nói chuyện."


"Được."


Khi Thẩm Niệm Lâm về đến nhà Cố Âm đã ngủ rồi. Anh vào phòng thay quần áo đưa mắt nhìn cửa bị khóa, thả nhẹ bước chân thay quần áo ngủ rồi về phòng mình.


Sáng hôm sau Thẩm Niệm Lâm đúng giờ đến công ty làm việc. Từ trước đến nay Cố Âm luôn dậy muộn hơn anh một chút, hôm nay ăn sáng xong cô không vội đến công ty, cô vào phòng để quần áo tầng một chọn một bộ kín đáo, đội thêm chiếc mũ vành rộng màu đen trên đầu rồi gọi lái xe ra ngoài.


Hôm nay cô chuẩn bị đến Tinh Hà Hoa Hải xem, chuyện đứa nhỏ cô muốn tự mình kiểm chứng.


Tinh Hà Hoa Hải là khu nhà ở cao cấp, bến trong có không ít người có tiếng ở như Vương Tư Kỳ. Gác cổng của mấy khu nhà kiểu này thường rất nghiêm và kiểm soát rất chặt, Cố Âm vì muốn thuận lợi trà trộn được vào trong đã tìm riêng một người môi giới làm phương tiện đi vào, nói mình muốn đến xem phòng.


Trông cô rất giống người có thể mua được nhà ở đây, bảo vệ cổng và người môi giới xác nhận với nhau xong thì trực tiếp cho cô vào. Sau khi vào khu này, bên trong có khá nhiều người, vì có rất nhiều ngôi sao ở đây nên để bảo vệ sự riêng tư, trên đường gần như không cho quay video hoặc chụp ảnh.


Cố Âm không phải đến để xem phong nên cũng chả chụp choẹt gì. Cô đi đi lại lại trong khu nhà một lát, thấy phía trước có mấy cậu bé đang chơi với nhau thì tiến lên gần mấy đứa nhóc cười hỏi: "Các bạn nhỏ, các bạn biết Nhuận Hi không ?"


Cô có thể dựa vào ảnh mình nhận được để nhận ra khu nhà Tinh Hà Hoa Hải nhưng muốn biết cụ thể là tòa nào ở đây thì hơi khó.


"Cố Nhuận Hi ạ, cháu biết cháu biết cháu biết." Một cô bé cực kỳ kích động lại gần cô nói, "Hôm qua cậu ấy còn đi chơi với cháu."


"Thật không? Vậy cháu biết cậu ấy ở tòa nhà nào không ?"


"Ngay tòa nhà kia." Cô bé quay người sang bên cạnh chỉ về một hướng. Cố Âm ngẩng đầu nhìn, xoa đầu cô bé: "Cảm ơn em nhé, bảo bối nhỏ."


"Không cần khách sáo, chị xinh đẹp."


Ây ya, miệng cô bé ngọt ghê.


Cô lại xoa đầu bé, đi theo hướng được chỉ.


Ánh mặt trời buổi sáng không chói mắt, nhưng Cố Âm vẫn đeo kính râm trên mặt, lén la lén lút mờ ám nhìn ngó xung quanh. Cây xanh trong khu phát triển rất tốt, ánh nắng chiếu xuống từ đỉnh ngọn cây hắt xuống thưa thớt lên người cô, để lại những mảng sáng loang lổ.


Một âm thanh trẻ con non nớt tức giận không báo trước vang lên: "Mẹ mẹ ------!"


Cố Âm hơi bất ngờ, nghiêng đầu theo bản năng, chỉ thấy một bóng hình nho nhỏ chạy nhanh như gió vọt lại đây, đầu nhỏ dụi dụi trên đùi cô: "Mẹ mẹ!!"


Cậu bé ôm chặt chân Cố Âm khiến cô suýt đứng không vững. Cô ổn định trọng tâm, lấy tay tháo kính râm cúi đầu nhìn cậu bé dính sát mình: "Nhuận Hi ?"


Một bé nam rất dễ thương, đường nét trên mặt vô cùng đẹp, mái tóc đen mềm mại sáng bóng, khuôn mặt mặt trắng mịn phấn nộn khiến người khác chỉ muốn sờ vào nhéo nhéo mấy cái.


Bảo bối nhỏ dễ thương xinh đẹp, không phải Nhuận Hi trên ảnh thì là ai ?


Cố Nhuận Hi nghe mẹ gọi tên của mình, 'Hức' một tiếng bắt đầu òa khóc: "Mẹ, mẹ ------ cuối cùng mẹ cũng đến thăm Nhuận Nhuận ------"


"......." Tuy Cố Âm đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến nhưng đột nhiên đối mặt với tình huống này, cô không biết phải làm sao. Cố Nhuận Hi vẫn đang hu hu khóc lớn, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu bé ôm chặt chân Cố Âm không chịu buông tay.



Cậu bé nhỏ vừa bắt đầu khóc nước mắt không thể ngừng được, có điều Cố Nhuận Hi rất nghe lời, mẹ bảo cậu bé không khóc nữa, bé cố gắng nhịn không để nước mắt rơi, đứng im để mẹ lau mặt.


Cố Âm buồn cười nhìn dáng vẻ lơ đãng của cậu, lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Cố Âm cầm khăn giấy trong tay hỏi: "Nhuận Nhuận biết dì à ?"


Cố Nhuận Hi gật mạnh đầu: "Vâng, mỗi lần ba đến sẽ cho con xem ảnh mẹ. Trong phòng Nhuận Nhuận cũng có rất nhiều ảnh của mẹ đó."


"À vậy ư." Cố Âm không ngờ Thẩm Niệm Lâm còn nói chuyện của mình cho cậu bé nghe, lại nói tiếp, vừa nãy hình như cô bé kia gọi bé là Cố Nhuận Hi phải không nhỉ ?


"Nhuận Nhuận, ba con là ai ?" Cố Âm hỏi một câu.


Cố Nhuận Hi: "Ba con là Thẩm Niệm Lâm, mẹ ơi mẹ sao vậy, tại sao ngay cả ba con mà mẹ cũng không biết."


"Ặc....." Cố Âm nghẹn lời.


"Con biết rồi, có phải mẹ chưa khỏi bệnh không ?" Cố Nhuận Hi nhăn mày nhìn cô, "Ba nói mẹ bị bệnh nên không thể đến thăm con."


Cố Nhuận Hi nói xong, thể hiện mình rất tủi thân, Cố Âm vội vàng n*n b*p khuôn mặt nhỏ nhắn, an ủi bé: "Mẹ không sao, không phải bây giờ mẹ đang đến thăm Nhuận Hi sao ?"


"Dạ!!" Cố Nhuận Hi càng ôm chặt chân Cố Âm hơn, "Vậy mẹ đừng đi nữa được không? Nhuận Nhuận mời mẹ ăn kẹo."


Cậu bé nói xong lấy một lọ kẹo được đóng gói khéo léo từ trong túi yếm nhỏ của mình, trong bình thủy tinh trong suốt chứa đủ mọi loại kẹo nhỏ rực rỡ sắc màu, nhìn cực kỳ đẹp.


"Ba nói mẹ thích ăn kẹo, Nhuận Nhuận cũng thích ăn."


Cố Âm nhìn những viên kẹo đủ màu sắc trong bình thủy tinh nhỏ, ngạc nhiên một chút. Trước kia lúc cô ra nước ngoài du học cô rất thích mua loại kẹo này, chưa nói đến việc thích ăn không, chỉ thấy nó đẹp mắt đã rất thu hút rồi.


"Mẹ, cái này cho mẹ." Cố Nhuận Hi mở lọ kẹo ra, đổ một viên màu hồng nhạt vào trong tay Cố Âm.


Cố Âm cười cho kẹo vào miệng, cắn nhẹ một miếng, phát ra tiếng tách ròn vang lanh lảnh.


Cố Nhuận Hi học dáng vẻ của cô, ăn một viên kẹo, cắn nhẹ một phát, tạo ra tiếng tách ròn vang lanh lảnh.


Một lớn một nhỏ nở nụ cười, Cố Âm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhuận Hi, hỏi bé: "Năm nay, Nhuận Nhuận mấy tuổi rồi ?"


"Ba tuổi ạ!"


"Ba tuổi à ~~ thế mọi ngày ai ở đây chăm sóc Nhuận Nhuận."


"Dì Bạch ạ."


"Vậy dì Bạch đi đâu rồi? Tại sao một mình Nhuận Nhuận chạy ra đây ?"


"Dạ...." Nhắc đến chuyện này, Cố Nhuận Hi có hơi chột dạ xíu xiu, "Nhuận Nhuận gạt dì Bạch, chạy trộm xuống đây xem mèo con nhỏ."


Cố Âm mở to mắt: "Nhuận Nhuận như vậy là không đúng, con còn nhỏ nếu chạy lạc mất thì phải làm sao ?"


"Dạ......"


Hai người mới nói được mấy câu, tiếng Bạch Tâm Dật truyền từ trên tầng xuống: "Nhuận Hi -------"


Cố Âm nhanh chóng đeo kính râm, nhanh tay nhổ mấy sợi tóc trên đầu Cố Nhuận Hi xuống.


"Mẹ, sao mẹ dựt tóc Nhuận Nhuận." Cố Nhuận Hi ôm đầu oan ức nhìn cô.


Cố Âm xoa đầu bé, nói năng nhanh nhẹn: "Nhuận Nhuận, chuyện hôm nay mẹ đến thăm con Nhuận Nhuận phải giúp mẹ giữ bí mật nhé, không được nói cho ai biết kể cả ba được không."


"Tại sao ạ ?"


"Nhuận Nhuận ngoan, đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, được không ?"


"Vâng!!" Nghe thấy mình và mẹ có bí mật nhỏ mà ba không được biết, Cố Nhuận Hi vui vẻ gật đầu.


"Nhuận Hi -----" Tiếng Bạch Tâm Dật càng lúc càng gần.


Cố Âm lại xoa đầu Cố Nhuận Hi, nói với bé: "Mẹ sẽ quay lại thăm con nhanh thôi."



Cô nói xong vội vàng chạy đến đằng sau vườn hoa nhỏ trốn kỹ, ngồi xổm phía sau cầu trượt trẻ em. Bạch Tâm Dật đẩy cửa ra thấy một mình Cố Nhuận Hi đứng đó, vội vã đi tới: "Nhuận Hi, sao con lại chạy xuống đây một mình? Có phải lại muốn xuống xem mèo nhỏ không ?"


Cố Nhuận Hi dùng thái độ tốt nhận sai, chẳng qua lần sau vẫn dám: "Dì Bạch, Nhuận Nhuận sai rồi, Nhuận Nhuận không ngoan."


Bạch Tâm Dật sờ đầu bé, nhìn nhìn xung quanh: "Nhuận Nhuận vừa nói chuyện với ai đấy ?"


Cố Nhuận Hi mở to đôi mắt ngây thở nhìn cô ta: "Nhuận Nhuận đang nói chuyện với mèo nhỏ."


Bạch Tâm Dật: "......."


Cô ta đưa mắt nhìn lần nữa, không thấy bóng người nào khác, nắm tay Cố Nhuận Hi đi lên tầng.


Cố Âm chờ bọn họ đi xong mới đi ra từ sau cầu trượt. Cô gái kia giống hệt người xuất hiện trên bức ảnh, chắc là dì Bạch trong miệng Nhuận Nhuận. Mặc dù cô không biết nhiều về người gọi là 'dì Bạch' này nhưng nếu người do Thẩm Niệm Lâm tìm để chăm sóc Nhuận Hi, chắc hẳn anh đã lựa chọn kỹ càng.


Cố Âm khẽ nâng kính râm, quay đầu nhìn tòa nhà một lần nữa mới xoay người rời khỏi nơi này.


Sau khi rời Tinh Hà Hoa Hải, cô không đến thẳng công ty mà bảo lái xe lái đến bệnh viện nằm trong trung tâm thành phố A. Trên đường cô gọi điện thoại cho Lục Ninh Ninh, hỏi cô ấy có thể tìm người quen biết để xét nghiệm ADN giúp cô không.


"Được, bệnh viện bọn mình có thể làm." Lục Ninh Ninh đang cầm bệnh án trên tay xem, bỗng nhiên kinh sợ nói, "Sao tự nhiên cậu muốn làm xét nghiệm ADN mẹ con? Có phải Thẩm Niệm Lâm lén lút sinh con ở bên ngoài không?!!"


Từ nhỏ Lục Ninh Ninh đã lớn lên trong giới nhà giàu, con riêng đối với bọn họ mà nói không phải chuyện mới mẻ gì. Chỉ là không nghĩ đến, bên ngoài Thẩm Niệm Lâm nhìn đàng hoàng tử tế mà lại giống mấy tên đàn ông chó ngoài kia, cặn bã không khác gì bọn họ, đồ quạ đen.


"Ặc......Tóm lại cậu ở bệnh viện chờ mình, mình đến nơi sẽ gọi cho cậu."


"Được."


Lúc Cố Âm chuẩn bị đến bệnh viện cô nhắn tin báo cho Lục Ninh Ninh biết, cô ấy đi tận ra ngoài bệnh viện đón cô. Cố Âm để mẫu tóc của cô và Cố Nhuận Hi vào hai túi đóng kín, ở trên còn dùng giấy dán biết tên.


Lục Ninh Ninh vốn tưởng sẽ lấy được mẫu của Thẩm Niệm Lâm, kết quả vừa thấy trên túi đóng kín ghi ba chữ "Cố xinh đẹp".


"......" Lục Ninh Ninh khó hiểu mở miệng hỏi, "Cố xinh đẹp này là ai ?"


Không phải cậu đấy chứ ?


Cố Âm đẩy đẩy kính râm, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tên viết bừa, bảo vệ riêng tư."


"......Ừm." Khuôn mặt Lục Ninh Ninh vẫn hiện sự phức tạp, "Ơ thế không phải cậu nên viết Thẩm đẹp trai hay gì đấy ư ?"


Tại sao phải viết Cố xinh đẹp? Vừa nhìn đã biết tên giả dùng cho con gái.


Cố Âm vẫn nói câu kia: "Tên viết bừa, bảo vệ riêng tư."


Được được.


"Ước chừng mất bao nhiêu thời gian? Mình cần gấp, có thể cố gắng làm xong nhanh được không ?"


"Được, mình sẽ làm luôn cho cậu, chắc chiều nay sẽ có kết quả."


"Vậy thì tốt." Cố Âm nghe xong gật đầu liên tục, "Còn nữa, cậu nhớ phải giữ bí mật....."


"Mình biết rồi." Lần này không đợi Cố Âm nói xong, Lục Ninh Ninh tự giác nói tiếp nửa câu sau, "Bảo vệ riêng tư, yên tâm đi."


"........" Cố Âm mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn cậu."


Giao đồ cho Lục Ninh Ninh xong, Cố Âm mới bảo lái xe đưa mình đến công ty. Nhưng cả ngày hôm nay cô không có tâm trạng làm việc, trong đầu luôn suy nghĩ đến kết quả xét nghiệm ADN.


Còn một người khác giống cô không có lòng dạ làm việc, chính là người anh trai khốn nạn Thẩm Hàng Hưng của Thẩm Niệm lâm.


Về chuyện tai nạn xe của Vương Tư kỳ, nguyên nhân chính gây ra vụ tai nạn nghiêm trọng này do chiếc xe của fan cuồng theo đuôi. Ban đầu Thẩm Hàng Hưng cho rằng họ có thể đổ hết trách nhiệm lên người fan cuồng kia, che giấu mọi chuyện một cách hoàn mỹ nhưng hiện tại mọi chuyện phát triển không theo những gì hắn mong muốn.


"Tức chết tao!!!" Thẩm Hàng Hưng đi qua đi lại trong văn phòng, xô đẩy hết mọi thứ ở trên bàn làm việc. Chuyện này vốn dĩ bọn hắn có thể chuẩn bị lường trước nhưng Thẩm Niệm Lâm từng bước ép sát, cắn chặt bọn hắn không buông, hiện giờ cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra. Nếu cứ để vậy cho họ điều tra tiếp, chắc chắn sẽ tra ra bọn hắn.


Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể vứt bỏ chiếc xe bảo bối.


Trong bệnh viện, trạng thái Vương Tư Kỳ không được lạc quan. Cô nàng náo loạn bệnh viện một lúc lâu, suýt chút nữa bị phóng viên ẩn núp trong viện chụp được, Lưu Na nhận được thông báo vội vàng phi đến, chạy đến bệnh viện tiến hành công việc vừa dỗ dành vừa mắng vừa chỉ dạy Vương Tư Kỳ.



Vương Tư Kỳ tức giận: "Chụp được đúng lúc, để cho nhân dân cả nước nhìn xem bộ mặt thật của Thẩm Niệm Lâm thế nào !!"


Qủa thực Lưu Na sắp bị Vương Tư Kỳ làm tức chết rồi: "Chị muốn Thẩm Niệm Lâm bị mắng bị ghét thì có ích gì cho chị không? Anh ta là nhà tư bản, căn bản không cần quan tâm những người trên mạng nói gì, hơn nữa mấy chuyện như này trong giới nhà giàu thiếu sao? Cư dân mạng ăn dưa xong qua một thời gian quên chuyện, nhưng còn sự nghiệp của chị đi tong luôn đấy!!"


Thẩm Niệm Lâm có thể nâng cô ấy lên cũng có thể phong sát cô ấy, đắc tội với anh ta Vương Tư Kỳ sẽ không có lợi nào hết.


"Hôm qua bên Thẩm Niệm Lâm đã đến tìm , yêu cầu cô tiêu hóa chuyện này trong bụng." Lưu Na ngồi xuống mép giường bệnh, bóc quả cam, "Rất nhiều tài nguyên chị có được như hôm nay đều nhờ anh ta mới có được, anh ta cho chị được, cũng có thể lấy lại được."


Vương Tư Kỳ nhếch khóe miệng, không nói gì. Cô biết Lưu Na nói rất đúng, cứng rắn chống lại Thẩm Niệm Lâm không khác gì lấy trứng chọi đá.


"Nhưng tôi nuốt không trôi cục tức này."


"Chị không nuốt được thì sự nghiệp tắt thở lao thẳng xuống địa ngục."


Vương Tư Kỳ: "......."


"Còn nữa em nghe y tá nói hôm qua chị mắng Thẩm Niệm Lâm đến mức máu chó đầy đầu, coi như xả tức."


Vương Tư Kỳ hừ lạnh không nói, chỉ mắng anh mấy câu là quá nhẹ nhàng.


"Còn một chuyện......." Lưu Na nói đến đây bắt đầu ấp úng. Hai người quen biết nhau lâu, cô ta rất hiểu tính cách của Lưu Na, cô ta nhìn dáng vẻ kia của cô ấy biết chắc chắn không phải chuyện tốt: "Có tin gì xấu cứ việc nói thẳng ra đi."


Lưu Na nói thẳng: "Bộ phim đã bàn bạc xong trước đó có thể sẽ thất bại."


Vương tư Kỳ sửng sốt, cau mày hỏi: "Tại sao ?"


Lưu Na: "Chị cũng biết tính tình của vị đạo diễn lớn nổi tiếng quốc tế đó rất khó làm việc, trước kia người ta đồng ý gặp mặt chị vì quan hệ với Thẩm Niệm Lâm. Thật ra người ta không coi trọng chị, lần này đúng lúc lấy cớ chị nằm viện để quang minh chính đại gạt chị đi mà không sợ đắc tội với Thẩm Niệm Lâm.


Vương Tư Kỳ: "........"


Bảo cô nói thẳng cũng không cần phải nói trực tiếp vậy.


"Sáng nay nhân viên ở phòng làm việc bọn họ gọi điện cho em nói tiến độ bộ phim không thể trì hoãn được, mà trong khoảng thời gian ngắn chị không thể quay nên họ bắt buộc phải đổi người." Lưu Na nói xong nhìn Vương Tư Kỳ lấy cái, "Tin tức đã được đưa ra ngoài, chắc lúc này đã lên hotsearch rồi."


"......" Vương Tư Kỳ không nói hai lời, lấy điện thoại bấm mở Weibo.


Đúng như những gì đã nói, đề tài liên quan đến bộ phim đã lên hotsearch, nhưng có đến tận hai cái, Vương Tư Kỳ nhấn vào thấy tên mình, xem thật kỹ.


Cư dân mạng đối với chuyện này có người nói đạo diễn Tất làm như vậy không hợp tình hợp lý, Vương Tư Kỳ vẫn chưa xuất viện đã thay thế người ta, đúng là lòng người dễ thay đổi; cũng có người nói đạo diễn làm như vậy rất đúng, phim không phải của một mình Vương Tư Kỳ, để cả đoàn làm phim chờ đợi cô ta, mặt mũi có quá lớn không; còn có một bộ phận người khác nói cuối cùng mấy bộ phim không phải chịu những kỹ năng diễn xuất dở tệ của Vương Tư Kỳ khiến người ta cay mắt.


Vương Tư Kỳ ném điện thoại cái 'bộp' ra một bên: "Mấy người này tích đức chút đi, tôi còn chưa xuất đâu, dám ở sau lưng tôi nói bậy linh tinh."


Lưu Na an ủi cô ta: "Chuyện đã thành như vậy, chị cứ nghĩ thoáng thoáng lên, đợi chị bình phục hẳn sẽ có cơ hội khác."


Vương Tư Kỳ không phục: "Bọn họ vẫn đang mắng tôi có kỹ năng diễn xuất dở tệ trên mạng, tôi có diễn tệ đến mức đó không? !"


"......" Lưu Na im lặng một lúc mới mở miệng nói, "Đúng là có nhiều chỗ cần phải cải thiện."


Vương Tư Kỳ: "........"


"Rốt cuộc cô là người đại diện của ai ?" Vương Tư Kỳ trừng mắt nhìn cô ta, "Trước đó so với Âu Thảo tôi còn hơn cô ta một bậc, nhận được vai nữ chính một bộ phim truyền hình thì tốt lắm à!"


".......Chuyện này chủ yếu do Thẩm Niệm Lâm bỏ tiền đúng chỗ, không liên quan nhiều đến việc diễn xuất của cô."


Lưu Na còn muốn cô ta khỏe lại không ?


Bên kia, Cố Âm ở công ty chờ kết quả từ chỗ Lục Ninh Ninh, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của cô ấy: "Báo cáo xét nghiệm kiểm tra DNA đã có, kết quả xét nghiệm hai mẫu A và B cho biết xác suất có quan hệ mẹ con lớn hơn 99%."


--------------------


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Vương Tư Kỳ: Diễn xuất của tôi tệ vậy sao ?


EQ thấp: Xem cay mắt


EQ cao: Đúng là có nhiều chỗ cần phải cải thiện
 


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 17: Thẩm Niệm Lâm không có tim
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...