Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 16: Nhân vật trong sách còn không bao giờ đi vệ ị

187@-

Trong ảnh là một cậu bé nhìn rất khôi ngô, mặc lễ phục quần yếm màu xanh đen, trên cổ áo thắt một cái nơ nho nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Cố Âm nhìn dáng vẻ đoán chắc thằng bé mới chỉ hai ba tuổi, dù ở độ tuổi này khuôn mặt của mấy bạn nhỏ chưa phát triển hoàn toàn nhưng nhìn ánh mắt và đường nét đứa nhỏ rất giống Thẩm Niệm Lâm, hai người đứng cùng một chỗ, nhìn cái biết hai bố con.


Giờ phút này ngoài sự khiếp sợ, trong đầu Cố Âm toàn dấu chấm hỏi.


Không ngờ Thẩm Niệm Lâm cho cô thêm một đứa con ?


Loại phá kịch bản này cô không chơi !


Cố Âm ném phong bì lên mặt bàn, không ngờ bên trong còn một tấm ảnh. Cô đưa mắt nhìn một góc ảnh lộ ra, giơ tay rút nó ra ngoài.


Trên ảnh không có Thẩm Niệm Lâm, chỉ có một người phụ nữ trẻ chụp chung cùng đứa nhỏ trong ảnh khi nãy. Vẫn là đứa bé đó nhưng mặc một bộ đồ khác. Người phụ nữ ở bên cạnh cậu bé trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên vai, trông dáng vẻ mỏng manh yếu ớt.


Cô ấy ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, cười nói gì đó với thằng bé, cầm một món đồ chơi xe trong tay.


"......." Đừng nói với cô đấy là mẹ đứa nhỏ.


[? ? ? ? ? Không ngờ nam chính có cả con riêng ? ? ?]


[Yue, nam chính đi tử hình luôn đi [mỉm cười]]


[Hả ? ? 'Bạch Liên Hoa' này là mẹ đứa nhỏ ? ? ?]


[Không, chờ tôi tý đã, nam chính không chỉ có Vương Tư Kỳ, còn cất dấu kim ốc một 'Bạch Liên Hoa' ? ?]


[Tắt tắt luôn, tôi không nên chọn vào kênh máu chó này, tôi sai rồi]


Cố Âm: "........"


Không, cô mới sai


Cô nhìn bức ảnh, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt cô khẽ đổi.


Một bức ảnh chụp trong nhà, bức còn lại chụp ngoài trời. Ngoài cô gái nhỏ nhắn và cậu bé, trong ảnh lộ cả những tòa nhà xung quanh.


Dù trong ảnh chỉ lộ một góc nhỏ nhưng nhìn rất rõ đó là một khu chung cư. Nếu là người khác chỉ dựa vào những chi tiết này sẽ không thể đoán đó là khu nào, nhưng với Cố Âm lại khác, nhà họ Cố làm trong ngành bất động sản.


Một điều chắc chắn chỗ này không thuộc phạm vi bất động sản do nhà họ Cố phát triển. Cố Âm biết rất rõ những dự án của gia đình mình. Còn những dự án khác, vì yêu cầu công việc nên cô cũng từng tìm hiểu rất nhiều, đặc biệt là ở thành phố A. Đặc biệt với những dự án bán chạy, họ phải nghiên cứu thật kỹ.


Cô nhìn tòa nhà này rất quen mắt, hình như đã thấy ở đâu đó.


Nghĩ một lúc, cô lấy một chồng tài liệu trong ngăn tủ, toàn bộ là những quảng cáo về các dự án khu chung cư. Cô dựa theo trí nhớ của mình tìm trong chốc lát, quả nhiên tìm được một khu giống trong bức ảnh.


Kiến trúc giống hệt tòa nhà trong ảnh.


Cô cầm hai bức ảnh để sát vào nhau, ánh mắt dừng trên mấy chữ to đùng trong tấm quảng cáo ----- Tinh Hà Hoa Hải.


Cố Âm khẽ nhếch khóe miệng, ghê thật, nếu cô không nhớ nhầm thì Vương Tư Kỳ cũng ở khu này......


Thẩm Niệm Lâm ghê gớm thật đấy, cùng lúc nuôi dưỡng hai người phụ nữ ở cùng một khu chung cư ? ? ?


Ai nhìn vào mà chẳng phải thốt lên: Gan to bằng trời, bản lĩnh không đùa được đâu.


[Mấy người ở trên không ai đoán có khi đây là con nữ chính à ?]


[? ? ? Lầu trên nói gì đó ?]


[Tôi cũng đoán con trai của nữ chính! Tôi từng đọc cuốn tiểu thuyết ngược tâm máu chó có tình tiết y hệt luôn!]


[Ting ting, tình tiết máu chó kinh điển thứ ba, mất trí nhớ]


[Tình tiết máu chó kinh điển thứ tư, đứa nhỏ của chồng cô và Tuesday thực ra là của cô]


Cố Âm: "........"


Sao lại chơi combo kiểu vậy chứ ? ? ?


Thế này ai mà chịu được trời ! ! !


Cố Âm thấy mình không thể chống đỡ được khi bị ụp một nối máy chó siêu lớn từ trên trời xuống, choáng váng ngồi tại chỗ, không còn sức lực ngả người ra sau ghế.


[Xong rồi, nữ chính không nghĩ quẩn trong lòng đấy chứ ?]



[Nữ chính kiên cường lên! Có thể tự cô đang biến mình thành màu xanh lá cây đấy!]


[Tôi tin vào kiến thức khoa học, đứa nhỏ này đúng là rất giống nữ chính]


Cố Âm: "......."


Lập trường của mấy người dễ lung lay vậy sao.


Dù khá ngây ngất giữa một đống tình tiết máu chó nhưng không thể không thừa nhận, bình luận đã mở mang cho cô những suy nghĩ mới.


Không lẽ đứa bé này là do cô sinh ra thật? Hơn nữa cô còn mất trí nhớ ?


........Đúng là không theo lẽ thường


Cô mở máy tính, tiếp tục làm phiền người bạn làm biên kịch.


Mệnh tôi do tôi không do trời: Truyện của mấy người máu chó quá trời! Còn nữa! Truyện có tình tiết nữ chính sinh đứa nhỏ nhưng bản thân lại không hề biết không ?!


Trọc đến bất ngờ: .........Bình tĩnh đi, chuyện thường thôi, chắc lại mất trí nhớ ấy mà.


Mệnh tôi do tôi không do trời: Không phải, cho dù mất trí nhớ, sinh con xong dù sức khỏe hay cơ thể sẽ khác khi chưa sinh chứ! Không có sẹo à!


Nếu như trọc đến: Đẻ thường thôi.


Cố Âm: "........"


Cô nhanh chóng tìm kiếm một số bài viết phổ cập thêm kiến thức về sự thay đổi của cơ thể sau hậu sản gửi cho Thốc Thốc.


Mệnh tôi do tôi không do trời: Còn các bài viết về rạn da khi có thai, tắc sữa, khả năng miễn dịch thấp, cơ thể bài tiết các hormone relaxin(*) khiến các đốt ngón tay trở nên đau đớn, vân vân và mây mây....! Cái này cho dù đầu óc mất trí thì cơ thể cũng phải nhớ rõ chứ!


(*) Relaxin là hormone sinh sản giúp làm giãn cơ, dây chằng và khớp, được sản xuất bởi hoàng thể (buồng trứng) và nhau thai trong thai kỳ, chuẩn bị cơ thể cho quá trình sinh nở và sự phát triển của thai nhi.


Trọc đến bất ngờ: ? Nhân vật trong sách còn không bao giờ đi vệ ị, cậu nói phản ứng sau sinh gì cơ ?


Mệnh tôi do tôi không do trời: ......


Nói rất có lý.


Mệnh tôi do tôi không do trời: Nhưng mà lúc cậu nói chuyện đừng nói kiểu thẳng toẹt được không.


Trọc đến bất ngờ: À, xin lỗi, khiến cậu 'thấy mùi' à.


Mệnh tôi do tôi không do trời: [mỉm cười]


Trong lúc Cố Âm nói chuyện cùng Thốc Thốc, Thẩm Niệm Lâm xuất hiện trong một căn hộ ở Tinh Hà Hoa Hải.


"Bố, bố đến rồi." Cửa vừa mở, một bé nam chạy bịch bịch bịch từ bên trong ra, giọng nói non nớt liên tục gọi bố. Thấy Thẩm Niệm Lâm cầm một hộp bánh bích quy trong tay, hai mắt cậu bé sáng rực chạy đến kéo đồ trên tay Thẩm Niệm Lâm xuống: "Có phải mẹ lại làm bánh quy nhỏ cho con không ?"


Thẩm Niệm Lâm giơ cao hộp bánh, do người cậu bé rất thấp, duỗi dài cánh tay cũng không thể với tới, bẹp miệng ấm ức nhìn anh.


Thẩm Niệm Lâm cười khẽ nhìn dáng vẻ làm giống hệt Cố Âm của con trai, "Đã rửa tay chưa ?"


"Bây giờ con đi rửa ngay!" Cậu bé lanh lợi chạy đi rửa tay.


Thẩm Niệm Lâm đổi dép đi vào trong, đặt hộp bánh quy trên bàn trà phòng khách.


"Ba, con rửa xong rồi." Cậu bé chạy ra từ nhà vệ sinh. Một cô gái đi theo sau, lo lắng dặn dò: "Nhuận Hi đừng chạy, cẩn thận ngã bây giờ."


"Dạ." Cố Nhuận Hi trả lời lại, thả chậm tốc độ mang tính tượng trưng, trong đầu toàn bách bích quy chạy đến bên Thẩm Niệm Lâm.


Thẩm Niệm Lâm sờ đầu bé, giúp con mở hộp bánh: "Hôm nay trong lúc làm bánh mẹ bị bỏng tay nên con phải ăn hết chỗ bánh này, không được lãng phí."


Cố Nhuận Hi nghe bố nói mẹ bị bỏng, không thèm quan tâm bánh, mở to đôi mắt đen láy nhìn bố: "Tay mẹ con có đau không, bố phải giúp Nhuận Nhuận thổi thổi cho mẹ đó."


Thẩm Niệm Lâm cong môi cười: "Yên tâm, bố đã thổi cho mẹ rồi, nhớ ăn hết nghe không ?"


Cố Nhuận Hi không phục: "Lần nào con cũng ăn hết bánh quy nhỏ mẹ làm."


Cậu bé nói xong cầm miếng bánh nhỏ cắn ăn răng rắc, giống hệt con sóc nhỏ đang gặm hạt thông. Thẩm Niệm Lâm nhìn dáng vẻ quá đáng yêu của con trai, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm.


Mỗi lần Cố Âm làm đồ ngọt anh sẽ mang đến đây một ít cho Cố Nhuận Hi ăn. Từ sau khi sinh ra con trai không được cạnh Cố Âm, để tăng thêm sự gắn kết giữa hai mẹ con, Thẩm Niệm Lâm để con trai theo họ mẹ và thường xuyên kể rất nhiều chuyện liên quan đến Cố Âm cho con nghe.


Anh chụp ảnh lưu giữ lại tất cả các giai đoạn trong quá trình trưởng thành của Nhuận Hi, để sau này có thể đưa cô xem.



"Đây là ảnh bố chụp mẹ đang làm bánh hôm qua." Thẩm Niệm Lâm mở ảnh trong điện thoại. Cố Nhuận Hi cầm nửa cái bánh đang ăn dở, háo hức ngó xem.


Mỗi lần anh đến đây sẽ có ảnh của Cố Âm cho con xem, con trai vẫn luôn biết mẹ mình là ai và dáng vẻ thế nào. Trong phòng bé còn xếp đầy khung ảnh hình Cố Âm, tất cả do Thẩm Niệm Lâm đóng khung bỏ ảnh vào.


Cố Nhuận Hi chăm chú xem ảnh, càng xem khóe miệng càng xụ xuống: "Bố ơi, khi nào mẹ mới đến gặp con ?"


Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm khẽ tối, vuốt đầu Cố Nhuận Hi: "Nhanh thôi."


"Mẹ vẫn chưa khỏe lại ạ ?"


"Nhanh thôi." Thẩm Niệm Lâm vẫn nói hai chữ này.


Nãy giờ Bạch Tâm Dật luôn đứng một bên nghe hai ba con nói chuyện, đợi đến khi hai người nói xong mới cầm khăn giấy giúp Cố Nhuận Hi lau khóe miệng,"Nhuận Hi ngoan nhé, sẽ nhanh được gặp mẹ thôi."


"Vâng." Cố Nhuận Hi chọc chọc cái túi nhỏ.


Từ sau khi Cố Nhuận Hi về nước, Bạch Tâm Dật là người luôn đi theo chăm sóc cho bé, khi nào có thời gian rảnh anh sẽ đến đây thăm con nhưng chưa bao giờ dẫn bé ra ngoài chơi.


Với Cố Nhuận Hi, bé rất yêu quý dì Bạch nhưng bé càng hy vọng được ở cạnh mẹ hơn.


Thẩm Niệm Lâm thấy con trai có vẻ không vui, mở thêm ảnh của Kim Nguyên Bảo: "Đúng rồi, con muốn xem ảnh chú chó nhỏ mẹ mới nhận nuôi không ?"


Qủa nhiên Cố Nhuận Hi bị hấp dẫn, lực chú ý dời đi: "Có, con muốn xem chó nhỏ."


Bé biết mẹ nuôi một chú chó, bộ lông màu vàng rực rỡ mềm mại ấm áp, vô cùng đáng yêu.


Thẩm Niệm Lâm lấy được rất nhiều ảnh và video từ vòng bạn bè của Cố Âm, đang lần lượt mở ra cho Cố Nhuận Hi xem.


"Con chó này đáng yêu quá." Cách một màn hình, Cố Nhuận Hi sờ sờ đầu Kim Nguyên Bảo, "Nguyên Bảo phải thay Nhuận Nhuận chăm sóc mẹ thật tốt nhé."


Thẩm Niệm Lâm ở lại chơi với con trai đến hết trưa, trước giờ ăn cơm tối mới về. Bạch Tâm Dật thấy anh chuẩn bị đi dắt Cố Nhuận Hi nói: "Anh Thẩm, anh không ở lại ăn cơm tối ạ? Hay anh ăn cơm cùng Nhuận Hi xong thì đi."


Thẩm Niệm Lâm nhìn ánh mắt mong chờ của con trai, hơi mềm lòng. Anh tiến lên ngồi xổm xuống, giơ tay vuốt đầu bé: "Nhuận Nhuận ngoan, mẹ đang ở nhà chờ bố, bố phải về ăn cùng mẹ."


Cố Nhuận Hi cố nén nước mắt, mặc dù không muốn bố đi nhưng khi nghĩ đến mẹ thì kiên cường gật gật đầu: "Vâng, tạm biệt bố!"


"Ngoan." Thẩm Niệm Lâm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của bé, xoay người rời khỏi nơi này.


Hôm nay Cố Âm nhận được đả kích lớn chưa từng có, cô về nhà sớm, tự nhốt mình trong phòng suy nghĩ về cuộc đời.


Nghĩ đến những gì sóng comment nói cùng cuộc nói chuyện với Thốc Thốc thì thật sự có khả năng đứa bé này là con ruột của cô. Cô nên nghĩ thoáng hơn, tự dưng có được một đứa con ruột lớn thế này không phải cũng khá tốt sao!


Không, cô không nghĩ thoáng nổi :)


Rốt cuộc cô và Thẩm Niệm Lâm có con vào thời gian nào? Tại sao cô không nhớ được gì hết.


Theo như tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết máu chó, có thể do cô mất trí nhớ nhưng vấn đề là cô còn không nhớ cả chuyện mình bị mất trí nhớ ư.


Cố Âm nhíu chặt mày tự hỏi không biết trí nhớ tốt của bản thân có vấn đề gì.


Trong ký ức cô có, biến cố lớn nhất gặp phải là lần tai nạn trước kia, ba năm trước cô đã suýt bị chết đuối khi đi bơi ở biển.


Cô nhớ lúc đó mình đi biển cùng Tần Nhạc, sau khi bị chìm sâu trong nước và được vớt lên, Tần Nhạc đã cấp cứu cho cô.


Có thể do não bộ thiếu oxy, khoảng thời gian đó trí nhớ của cô khá đứt đoạn và không rõ ràng nhưng trí nhờ là vậy mà, không ai có thể nhớ hết kỹ càng toàn bộ mọi sự việc từ nhỏ đến lớn hoặc đã từng trải qua.


Vậy rốt cuộc đứa bé ra đời vào lúc nào? ? Không lẽ cô đã tranh thủ giữa lúc đi du học để âm thầm sinh một đứa con ?


Cô đúng là bậc thầy quản lý thời gian.


Cô cầm tấm ảnh Thẩm Niệm Lâm chụp cùng đứa bé nhìn chăm chú. Tuy bức này được chujo trộm nhưng nhìn không khí vô cùng ấm áp, ánh mắt anh nhìn đứa nhỏ cũng chất chứa sự dịu dàng yêu thương, thứ không có khi anh nhìn người khác.


[Đừng xem nữa, xác minh là con của cô và chồng mình]


[Đúng vậy! Chúc mừng Âm Âm đã làm mẹ]


[Không phải chịu nỗi đau khi sinh]


Cố Âm: "........."


Nghe có chút an ủi đó nhỉ.


Ngoài cửa nghe có tiếng bước chân, nghe kỹ là tiếng Thẩm Niệm Lâm đã về nhà. Cố Âm chuyển động tròng mắt, dựng lỗ tai cẩn thận nghe ngõng động tĩnh bên ngoài. Thẩm Niệm Lâm không về phòng mình mà dừng trước cửa phòng cô, gõ nhẹ hai tiếng: "Cố Âm, em ở trong không ?"



Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, sự lo lắng xuất hiện rõ trên mặt: "Anh nghe chú Uông nói em cứ nhốt mình mãi trong phòng từ lúc về, em thấy không khỏe chỗ nào à ?"


"Không phải."


"Vậy em sao thế ?"


"Em..chỉ là...không nghĩ nổi một số chuyện." Cố Âm mơ hồ nói.


"Chuyện gì không nghĩ được? Có thể nói với anh không ?" Thẩm Niệm Lâm muốn tìm gốc rễ vấn đề hỏi.


Cố Âm nhíu mày nhìn dáng vẻ nhất quyết muốn giải quyết vấn đề cùng cô của anh.


Được thôi, túm lại cô cũng không muốn một mình phiền não trong này, để Thẩm Niệm Lâm phải đau não theo, cô mới thấy có sự cân bằng.


"Hôm nay em mới nhận được một bưu phẩm." Cố Âm để Thẩm Niệm Lâm vào trong, lấy sấp ảnh trong ngăn tủ đưa anh, "Anh xem đi."


Thẩm Niệm Lâm đưa tay nhận mấy bức ảnh, sắc mặt thay đổi rõ sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh. Ít khi Cố Âm thấy được dáng vẻ thất thố của anh, xem ra anh cũng nhận đả kích lớn không ít hơn cô bao nhiêu.


"Ai gửi cho em ?" Sau khi nhìn chằm chằm ảnh một lúc lâu, cuối cùng anh lấy lại được giọng nói, giữ được bình tĩnh hỏi.


Cố Âm: "Không biết."


Sau khi nhận được bưu kiện cô có đi điều tra phát hiện tên và số điện thoại người gửi ghi trên đó là giả, địa chỉ thì ghi một nơi gửi hàng chuyển phát nhanh.


Bỗng cô nhớ máy ngày trước Trương Minh gặp cô để báo cáo kết quả điều tra.


Cô thuê anh ta đi điều tra thẩm Niệm Lâm, trả cho anh ta khá nhiều chi phí cho việc điều tra, kết quả nói với cô đã cố gắng hết sức nhưng không tìm được thông tin gì, đến một cái cũng không có.


Nhìn xem đi, người gửi cho cô những bức ảnh này đã điều tra được Thẩm Niệm Lâm và đứa nhỏ, còn cả cô gái kia nữa.


"Túi bưu kiện này đưa cho anh, anh sẽ cho người đi điều tra." Thẩm Niệm Lâm cầm lại túi đựng. Cố Âm nhìn anh, khóe miệng cong lên: "Thẩm Niệm Lâm, thứ quan trọng lúc này....là túi bưu kiện đó sao? Không phải bây giờ anh nên giải thích đứa bé trong ảnh là ai ư ?"


Thẩm Niệm Lâm mím môi không nói gì, nhìn sắc mặt rất xấu. Cố Âm thấy anh không có ý định giải thích, nói tiếp: "Anh có con riêng ở bên ngoài ?"


"Không phải con riêng." Thẩm Niệm Lâm phản bác lại, nhìn Cố Âm không chớp mắt, trong mắt như chứa nhiều điều muốn nói.


Tim Cố Âm giật thót, tránh ánh mắt của anh, cầm tấm khác vẫy vẫy trước mặt anh: "Con của anh và cô gái này ?"


"Không phải." Thẩm Niệm Lâm phủ nhận dứt khoát.


Cố Âm nhìn anh: "Cô gái đó là ai ?"


"Là người dì chăm sóc đứa nhỏ."


Cố Âm khó tin nhìn anh: "Anh gọi một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp là dì, có phải hơi quá đáng không ?"


"....." Tâm trạng Thẩm Niệm Lâm lúc này rất phức tạp, "Nhuận Nhuận gọi vậy."


"Nhuận Nhuận ?" Cố Âm nhìn anh lại nhìn đứa bé trong ảnh, "Thằng bé tên là Nhuận Nhuận."


"Ừ, Nhuận Hi, Nhuận trong ấm áp dịu dàng, Hy trong ánh sáng ban mai."


Nhuận Hi, Cố Âm thầm đọc lại cái tên trong lòng như đang nghĩ gì đó.


"Anh sẽ nhanh chóng điều tra ra người gửi, mục đích của hắn khi gửi những cái này."


Cố Âm nghiêng đầu: "Rồi sao nữa ?"


Thẩm Niệm Lâm mím môi rồi nói: "Anh biết hiện giờ em có nhiều nghi ngờ và mơ hồ, em muốn biết anh có thể nói cho em biết nhưng cần đợi thêm một thời gian nữa."


Anh có thể nói rõ mọi chuyện về thân thế của Nhuận Hi cho cô nghe những nếu muốn giải thích rõ tất cả mọi chuyện, khó tránh khỏi dính dáng đến chuyện của ba năm trước. Mà ba năm trước đã có người muốn giết cô, đến bây giờ anh vẫn chưa thể bắt được người này.


Có điều sẽ nhanh thôi.


"Cho...anh thêm chút thời gian, một chút thôi là được." Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng và kiên định.


Cố Âm nhìn anh lần nữa, gật đầu: "Được thôi."


Cô không biết anh có nỗi khổ gì nhưng hiện tại anh không có ý định nói cho cô biết.


Nhưng cô không phải người thích đặt mình vào thế bị động, về việc đứa nhỏ có phải cô sinh ra hay không, cô sẽ tự mình làm rõ mọi chuyện.


Trong bệnh viện ở trung tâm thành phố A.



Mấy hôm nay tâm trạng Vương Tư Kỳ chuyển biến rất tốt, trước khi cô ta được đưa đến viện đang trong tình trạng hấp hối, đến bác sĩ không thể chắc có thể cứu được không nhưng hiện tại xem ra mạng của ta rất cứng.


Tục ngữ nói đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, Vương Tư Kỳ thấy chữ 'Phúc' của mình đến rồi. Lần tai nạn xe này là bước ngoặt quan trọng trong việc đột phá quan hệ giữa mình và Thẩm Niệm Lâm, chẳng phải mấy bộ phim truyền hình toàn diễn vậy đó thôi.


"Vương Tư Kỳ, có đồ chuyển phát nhanh của cô." Y tá vào phòng bệnh cô ta đưa một bưu phẩm.


Bình thường những đồ gửi cho Vương Tư Kỳ được đưa đến thẳng đến công ty, nhân viên sẽ kiểm tra đồ trong đó trước. Giờ đã qua thời gian thăm bệnh nhân, trong phòng bệnh không có người ở lại, y tá thấy bưu kiện chuyển phát nhanh gửi đến đặt trên bàn lễ tân của bọn họ nên thuận tay mang vào.


Bệnh viện cũng đã kiểm tra qua thấy bên trong không có thứ gì nguy hiểm.


Dạo này bệnh viện nhận được nhiều lẵng hoa và giỏ hoa quả gửi cho Vương tư Kỳ, cô ta không ăn. Nghe y tá nói mình có đồ chuyển phát nhanh, cô ta nghĩ chắc lại món quà nhỏ nào đó không ngờ là một phong thư.


"Cảm ơn, để ở chỗ đó đi." Cô bảo y tá đặt trên đầu giường. Đợi ý tá kiểm tra xong hết cho mình cô ta mới ra xem.


Bên trong có hai bức ảnh, một bức chụp Thẩm Niệm Lâm và một đứa trẻ nam, một bức chụp một cô gái và đứa nhỏ kia.


Vương Tư Kỳ đờ người, bị đánh úp bất ngờ không kịp phòng bị.


[Vương Tư Kỳ: ngây ra như phỗng]


[Ảnh giống của Âm Âm [cười khóc]]


[Ha ha ha ha đến cô Vương mà cũng không tha! Còn là người không!]


[Không biết cô Vương có tức đến nỗi phải vào phòng ICU lần nữa không nhỉ, lo lắng [thở dài]]


Cố Âm: "? ?"


Hả? Vương Tư Kỳ cũng nhận được ảnh ?


Vốn cô còn nghi ngờ do Vương Tư Kỳ gửi ảnh cho cô dù sao cô ta và cô gái trong ảnh ở cùng một nơi, không cẩn thận đụng phải nhau không bất ngờ. Nhưng xem ý sóng comment nói, xem ra không phải.


Đúng là Vương Tư Kỳ từng gặp cô gái và đứa bé trong ảnh vì bọn họ không chỉ ở cùng khu mà còn cùng tòa nhà.


Mấy lần cô ta gặp họ trong thang máy, lúc ấy không nghĩ gì nhiều ai ngờ được bọn họ lại có quan hệ khác với Thẩm Niệm Lâm ? ?


Không lẽ anh là bố đứa trẻ ? ?


Vương Tư Kỳ thấy cả người không ổn, cô ta cứ nghĩ chỉ có một đối thủ là Cố Âm, dù sao cô không được cưng chiều nữa, sẽ không có sự uy h**p với cô ta. Nhưng giờ hóa ra, bên ngoài Thẩm Niệm Lâm còn người phụ nữ khác, không những thế họ có cả con ! !


Đây là việc mấy người nhà giàu hay làm ư ? ? ?


Cô ta không thể chịu được nữa, lập tức gọi điện cho Thẩm Niệm Lâm kêu anh đến bệnh viện.


Dù bây giờ đã hết thời gian thăm bệnh nhưng cảm xúc của Vương Tư Kỳ đang quá không ổn, bệnh viện chỉ có thể phá lệ để anh đến giải quyết.


Lúc nãy trong điện thoại nghe Vương Tư Kỳ bắn liên thanh xổ một tràng không dừng Thẩm Niệm Lâm đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra, có thể cô ta cũng nhận được mấy tấm ảnh.


Vào phòng bệnh, Thẩm Niệm Lâm lạnh nhạt đứng đó, Vương Tư Kỳ nhìn dáng vẻ không biến động không chút sợ hãi của anh càng tức thêm cầm đồ ném: "Thẩm Niệm Lâm, tốt nhất anh nên giải thích rõ cho tôi người phụ nữ và đứa nhỏ này là ai !!!"


Cô ta nói xong ném ảnh về phía anh, Thẩm Niệm Lâm liếc nhìn ảnh rơi trên mặt đất, mặt không cảm xúc: "Tại sao tôi phải giải thích với cô ?"


"Anh không nên giải thích ?" Vương Tư Kỳ không đoán được anh sẽ thản nhiên như thể mình đúng như vậy, "Đứa trẻ này giống anh đến vậy, vừa nhìn đã biết con anh! Bọn họ ở cùng một khu nhà với tôi, giờ thì tôi hiểu rồi, trước kia anh bảo tôi dọn đến Tinh Hà Hoa Hải vì muốn tôi làm lá chắn cho anh ? ?"


Hiện giờ Thẩm Niệm Lâm vẫn cần dựa vào gia đình Cố Âm, chuyện anh ở có con với người phụ nữ khác ở bên ngoài chắc chắn không thể để Cố Âm biết. Nên anh đã sắp xếp để cô ta và hai mẹ con họ ở cùng chỗ, dù anh bị người khác chụp được thì họ cũng chỉ nghĩ anh đến đó để tìm cô ta! Căn bản không thể nghĩ đến những chuyện khác!


Thẩm Niệm Lâm nghe cô ta nói vậy không phủ nhận, Vương Tư Kỳ thấy anh ngầm đồng ý, lửa giận trong người bùng cháy dữ dội: "Cả tai nạn xe lần này nữa, Lưu Na nói với tôi cảnh sát báo sự cố lần này không phải tai nạn xe liên hoàn bình thường, họ vẫn đang điều tra Thẩm Hàng hưng. Anh giấu hai mẹ con họ đi, còn tôi mang ra đẩy lên đầu ngọn sóng, anh không ngừng để tôi...., anh lấy tôi làm lá chắn đúng không ?"


Sau khi xảy ra tai nạn xe, Lưu Na luôn lo lắng nói với cô ta mọi chuyện có thể không đơn giản, rất có khả năng Thẩm Niệm Lâm đang lợi dụng cô ta. Nhưng Vương Tư Kỳ không tin, cô cứ nghĩ tai nạn do fan cuồng và mấy chiếc xe kia gây ra, do Lưu Na suy nghĩ nhiều.


Nhưng khi nhìn thấy hai tấm ảnh kia, cô ta không thể không nghĩ nhiều.


Một chút trong lòng cô ta hy vọng mọi chuyện không phải thế, Thẩm Niệm Lâm sẽ không đối xử với cô ta vậy.


Cô ta hy vọng anh không thừa nhận, dù lừa cô ta cũng được nhưng Vương Tư Kỳ đã quên, Thẩm Niệm chưa bao giờ là người kiểu đó.


Anh chỉ dùng khuôn mặt thản nhiên nhìn cô ta, giọng điệu như đang nói chuyện bình thường: "Tôi cho cô tài nguyên, cô thay tôi bán mạng, không phải rất hợp tình hợp lý hả ?"


"Hợp lý cái cụ nhà anh! ! ! ! !" Chung quy Vương Tư Kỳ không thể nhịn nổi, đối diện với Thẩm Niệm Lâm chửi ầm lên.


------------


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Vương Tư Kỳ: Tôi nói một câu, đàn ông đều là rác rưởi, không ai phản đối chứ ?


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 16: Nhân vật trong sách còn không bao giờ đi vệ ị
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...