Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 51: 51: “chỗ Nào Trên Người Anh Mềm Em Biết Rõ Mà”
Editor: YuuChiếc Bentley màu đen đang dừng bên ngoài nhà họ Khang.
Nhưng thay vì ăn ngô xào, cô lại cắn cắn thìa, hỏi: “Anh thật sự vì chuyện này mà chấm dứt hợp tác với người ta sao?”
Huống chi là làm mất mặt anh.
Trong nhà, chị họ của Nam Chức mới tới không lâu, mọi người đang ngồi trong phòng ăn với đủ loại thức ăn ngon được bày biện trên bàn, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
“…”
Quýt nhỏ chạy tới đón cô.
Chiếc Bentley màu đen đang dừng bên ngoài nhà họ Khang.
Quản gia vội vàng đi vào, thông báo: “Thiếu gia nhà họ Ngôn đến rồi ạ.”
Ngoài nó ra thì còn có một loạt các bằng chứng khác nhau nữa.
“Em nghĩ khi hai người ở bên nhau, hạnh phúc sẽ nhiều hơn bất hạnh.” Cô trầm giọng nói: “Nếu đã không hạnh phúc, vậy thì…”
Nam Cảnh Trân hỏi lại: “Nhà họ Ngôn nào cơ?”
“Hử?”
***
“Thím hai, thành phố B này có mấy nhà họ Ngôn chứ?” Khang Tuyền đứng dậy: “Thằng nhóc này tới đây làm gì không biết? Có chuyện gì sao không gọi điện luôn…”
Nam Chức sững sờ tại chỗ, người đàn ông khẽ cười tiến lại gần, cô lập tức che miệng lại!
Nam Chức sửng sốt một giây, khi định thần trở lại, cô lập tức bỏ chạy, nhưng người đàn ông đã túm lấy mũ áo của cô, xoay người cô một vòng tròn chẳng đẹp đẽ chút nào, kéo cô trở lại và ôm vào lòng.
Anh ta liếc nhìn dòng chữ “Không liên quan gì đến tôi cả” đang hiện lên trên gương mặt của cô cháu gái, rồi lại nghĩ đến hàng loạt cuộc gọi của “Tránh xa vua chó” vừa rồi… Khang Tuyền như đã hiểu ra điều gì đó.
Đóng cửa phòng vệ sinh.
Cuộc trò chuyện kết thúc, phòng ăn rơi vào tĩnh lặng.
Cắn xong còn phàn nàn: “Sao lại cứng vậy? Đau răng!”
Khi Ngôn Trạm bước vào phòng ăn, ánh mắt anh lập tức dán chặt vào cô gái.
Nam Chức vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe mà không nói lời nào.
Cô đang khuấy khuấy khoai lang tím cùng với việt quất nhuyễn trong bát nhỏ và trò chuyện với chị họ của mình.
Nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa xinh đẹp, nhưng cô lại không thèm nhìn anh tới một lần.
Anh chặn cửa lại không cho cô chạy mất, thản nhiên thừa nhận: “Đúng, anh là tên lưu manh.”
Tại sao lại vào xem Weibo? Cô đã gỡ cài đặt nó rồi.
Những ngón tay thon dài và mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, làn da trắng đến trong suốt, tất cả tụ hội lại tạo nên một bàn tay như tác phẩm nghệ thuật của anh, nhất cử nhất động đều tao nhã và đẹp đẽ.
Xem ra cô rất bực bội.
***
Ngôn Trạm thầm thở dài.
Anh ôm cô, lực trên cánh tay không hề nhỏ chút nào.
Anh Trần: [Quá đủ rồi!]
“Đói rồi sao?”
Anh bước lên trước và chào người lớn đang có mặt ở đây.
“Thím hai, thành phố B này có mấy nhà họ Ngôn chứ?” Khang Tuyền đứng dậy: “Thằng nhóc này tới đây làm gì không biết? Có chuyện gì sao không gọi điện luôn…”
Phòng ăn lại rơi vào tĩnh lặng.
Nam Chức nhận được tin nhắn Wechat.
“A, thằng nhóc nhà họ Ngôn đến đấy à.” Khang Minh Thận gật đầu: “Ngồi đi, vừa lúc…”
Nam Chức nhíu mày nhấp vào Weibo.
“Thứ ba, bất kẻ người nào làm vị hôn thê của tôi tổn thương, đều không nhận được sự tha thứ của tôi.”
“Vừa lúc trong nhà không chuẩn bị phần cơm cho người thứ sáu.”
Chị họ ngắt lời cô: “Em đó, vào xem Weibo trước đi đã.”
Điện thoại để ngoài phòng khách của Ngôn Trạm đổ chuông, anh đi lấy, còn cô đứng đó để bình tĩnh lại.
Bầu không khí trở nên lúng túng vì lời nói này.
Một số cư dân mạng xin lỗi cô, nhưng cũng có người bênh Điền Vận Phi nên đương nhiên vẫn mắng nhiếc cô, nói rằng cô đang tẩy trắng…
“Ở lại ăn cơm đi.” Khang Tuyền nói.
Khang Tuyền cười nói: “Thím hai, thím vẫn còn so đo với A Trạm về chuyện bữa cơm lần trước sao? Đã qua bao lâu rồi chứ? Quản gia Trương, chú bảo phòng bếp lấy…”
Phòng ăn lại rơi vào tĩnh lặng.
Nam Cảnh Trân vỗ bàn: “Làm gì vậy? Chẳng lẽ tôi không biết trong cái nhà này có bao nhiêu cơm sao?”
“…”
“Bà bác, ông dượng, mấy ngày nữa cháu sẽ lại tới chơi với hai người ạ.
Đúng thật là hôm nay đã xảy ra chuyện, nhưng chị họ đã lo liệu xong cho cháu rồi.
Hai người đừng lo lắng.
Còn về phần…”
“…”
“Tôi…”
Khang Tuyền liếc nhìn Ngôn Trạm, sắc mặt thằng nhóc này chẳng hề biến sắc dù núi Thái Sơn có sụp đổ xuống ngay trước mặt.
Nam Chức nhảy xuống khỏi ghế sofa, sẵn sàng giáo dục trên chó không biết trời cao đất dày này.
Huống chi là làm mất mặt anh.
Nam Cảnh Trân hỏi lại: “Nhà họ Ngôn nào cơ?”
“Bà Khang, cháu xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người.” Anh liếc nhìn người nào đó ngồi bất động nãy giờ: “Cháu tới đây là để tìm Nam Chức ạ.”
Khang Tuyền liếc nhìn Ngôn Trạm, sắc mặt thằng nhóc này chẳng hề biến sắc dù núi Thái Sơn có sụp đổ xuống ngay trước mặt.
Anh về nhà còn chưa kịp thay quần áo, lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng lạnh, cường tráng, mạch máu trên cổ tay hơi phồng lên, trông vô cùng gợi cảm.
Nam Chức nắm chặt đũa, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Nam Cảnh Trân, cô mất tự nhiên mà mím môi.
Nam Chức có chút ngỡ ngàng.
“…”
Anh vuốt màn hình, từ chối cuộc gọi.
“Tới tìm Mang Mang nhà chúng tôi làm gì?” Nam Cảnh Trân hỏi: “Như lời cậu nói, hôn ước đúng là không thể hủy bỏ được.
Nhưng nước chúng ta bây giờ là nhà nước pháp quyền, nếu Mang Mang không bằng lòng, cậu còn có thể bức hôn được sao?”
Không, sẽ không có ngày đó.
Nam Chức: “Chỉ là em…”
Tên chó lưu manh.
Ngôn Trạm bình tĩnh nói: “Bức hôn thì chắc chắn là không, nhưng cầu hôn thì là vấn đề sớm muộn thôi ạ.”
“Tới tìm Mang Mang nhà chúng tôi làm gì?” Nam Cảnh Trân hỏi: “Như lời cậu nói, hôn ước đúng là không thể hủy bỏ được.
Nhưng nước chúng ta bây giờ là nhà nước pháp quyền, nếu Mang Mang không bằng lòng, cậu còn có thể bức hôn được sao?”
Vậy thì đừng nói chuyện nữa, trực tiếp chia tay luôn đi!
“…”
“…”
“…”
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chẳng qua là thời cơ chưa đến thôi.
Phòng ăn lại rơi vào tĩnh lặng.
Cái miệng của anh sao có thể oang oang như vậy chứ? Nếu có khả năng như vậy thì đi hát nhạc kịch đi.
Sở dĩ cô đến nhà họ Khang ăn cơm, một là do chị họ mời cô tới, hai là cô vẫn thấy sợ hãi cho dù có Trần Diệp An và Viên Tây ở bên cạnh.
Nhỡ đâu có đám fan hâm mộ nào kéo tới làm những hành động quá khích, cô sẽ làm liên lụy đến các cô ấy thì sao… Cô sẽ chẳng phải trải qua mớ hỗn độn này, nếu không vì anh!
Nam Chức có chút ngỡ ngàng.
“Không có cái gì gọi là chỉ là cả.” Anh ôm chặt lấy cô: “Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Nam Chức thong thả mở cửa rồi xuống xe.
Sau ngàn vạn lần tính toán, cô đã bỏ quên mất cảnh giới không thích đi đường bằng phẳng, mặt còn dày hơn cả người không có mặt của tên chó này rồi.
Kết quả ——
“Ai da, thức ăn đã bày ra trên bàn rồi, không có lý do gì mà không ăn đúng không?” Chị họ cô lên tiếng xoa dịu bầu không khí: “Nào, nào! Quản gia Trương, chú cho người mang bát đũa lên đi ạ.
Anh Ngôn, mời ngồi.”
Còn nữa, mới chỉ nói đến chuyện yêu đương thôi mà, ai đồng ý làm vị hôn thê của anh đâu? Đồ điên!
Khang Tuyền kéo tay Ngôn Trạm, ra hiệu rằng bọn họ sẽ ngồi cạnh nhau.
Nhưng khi nghe chị họ nói vậy, cô đã quyết định sẽ vào xem.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Kết quả ——
Trở lý trưởng Phương vừa về đến nhà và đang nằm trên ghế sofa như Cát Ưu nằm liệt hắt hơi một cái.
Ngôn Trạm bận rộn hâm nóng thức ăn, năm đĩa thức ăn cùng một bát canh nhanh chóng được dọn ra bàn, mùi cơm chín thơm phức lập tức kích thích vị giác.
“Em muốn ngồi cạnh bạn gái em.”
Đinh đong.
“…”
Tự khinh bỉ bản thân trong ba giây, Nam Chức khóa màn hình điện thoại lại, nhắm mắt để không nhìn thấy nữa.
“…”
Yêu mà không chịu chấp nhận, em mặc kệ anh! Muốn em trút giận lên anh sao, em còn chưa thấy hả giận đâu.
Ngôn Trạm cầm thìa nhỏ lên xúc ngô xào, nhẹ giọng nói: “Ăn nữa đi.”
Phòng ăn lại rơi vào tĩnh lặng.
Cô ném điện thoại sang một bên, trong đầu vẫn còn lưu lại những chuyện trên Weibo, đặc biệt là dòng trạng thái vừa được đăng trên blog chính thức.
Nam Chức đá anh, hận không thể lườm anh đến rách cả mắt!
Cái miệng của anh sao có thể oang oang như vậy chứ? Nếu có khả năng như vậy thì đi hát nhạc kịch đi.
Cô có thể lôi người đó ra và chém chết không!!!
Ngôn Trạm chẳng những không sợ hãi mà còn “nhìn cô chăm chú” rồi đi thẳng tới trước mặt cô, dù cho người lớn xung quanh đều nhìn bọn họ như đang nhìn vào màn hình điện thoại.
“…”
“Nam Chức, mở cửa.”
“Anh sẽ giải thích, anh xin lỗi.” Sắc mặt anh trầm xuống, tuy rằng vẫn lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo khiến mọi người mất hứng như thường ngày: “Em đừng giận.”
Khang Tuyền cười nói: “Thím hai, thím vẫn còn so đo với A Trạm về chuyện bữa cơm lần trước sao? Đã qua bao lâu rồi chứ? Quản gia Trương, chú bảo phòng bếp lấy…”
“Ừ.”
Tại bàn ăn vừa rồi, Nam Chức ngượng ngùng nói lý do quan trọng nhất khiến cô quay về là do cô quên chuẩn bị thức ăn cho Quýt nhỏ.
Nam Chức cắn môi, không nói gì.
Nam Chức cắn môi, không nói gì.
Chị họ bên cạnh siết chặt tay cô.
Vì cô ấy đã giúp cô xử lý chuyện trên Weibo nên đương nhiên càng biết rõ hơn.
Cô ấy còn ra hiệu cô đừng tức giận.
“…”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú một hồi lâu.
“Mang Mang, thằng nhóc này bắt nạt cháu đúng không?” Nam Cảnh Trân nói: “Nói cho bà bác biết, bà bác sẽ xả giận giúp cháu!”
“Cả đời này em cũng đừng nghĩ tới!” Ngôn Trạm nghiến răng, nói: “Rời khỏi anh ư? Em thử xem.”
Nam Chức mở miệng.
Đinh đong.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô, vẫn nhìn thẳng vào cô, đôi mắt thờ ơ nhưng lại lộ ra sự tủi thân không hề nhỏ chút nào, quả thực khiến cô chẳng biết phải trách anh như thế nào mới phải.
Vua của các loài chó: [Anh thề]
Bạo lực mạng.
Khi nghe anh nói “Anh áng chừng rồi”, Nam Chức không nói gì nữa mà đón lấy bát canh.
Tuy tên của cô không được tiết lộ trong vụ việc lần trước xảy ra ở đài truyền hình, nhưng trước khi rút lui, cô vẫn có thể cảm nhận được những lời bàn tán của cư dân mạng chẳng khác gì những nhát dao sắc bén găm vào mình cả; Lần này, tên cô được phơi bày trên mạng, ai cũng có thể tới đâm cô được.
Anh Trần: [Đủ rồi!]
Nam Chức đỏ mặt, cô đứng dậy định đi tới ghế sofa đơn, nhưng tên chó này lại kéo cô ngồi xuống lại bên cạnh anh.
Thậm chí, còn có người tới trước cửa nhà cô để ném trứng thối nữa.
Nam Chức liếc nhìn “móng vuốt” đang gõ phím của người đàn ông.
Sở dĩ cô đến nhà họ Khang ăn cơm, một là do chị họ mời cô tới, hai là cô vẫn thấy sợ hãi cho dù có Trần Diệp An và Viên Tây ở bên cạnh.
Nhỡ đâu có đám fan hâm mộ nào kéo tới làm những hành động quá khích, cô sẽ làm liên lụy đến các cô ấy thì sao… Cô sẽ chẳng phải trải qua mớ hỗn độn này, nếu không vì anh!
Nhưng giờ phút này, anh đến tìm cô với thái độ hối lỗi như vậy, còn chẳng màng đến những lời chỉ trích của các vị trưởng lão, cô dù có cứng rắn đến mấy cũng không thể mủi lòng được.
Ngôn Trạm cúi xuống hôn cô một cái.
Thở dài, Nam Chức đứng dậy rồi nói xin lỗi Nam Cảnh Trân trước.
“Bà bác, ông dượng, mấy ngày nữa cháu sẽ lại tới chơi với hai người ạ.
Đúng thật là hôm nay đã xảy ra chuyện, nhưng chị họ đã lo liệu xong cho cháu rồi.
Hai người đừng lo lắng.
Còn về phần…”
Bây giờ là Điền Vận Phi, nhưng tương lai sẽ có Vương Vận Phi, Lý Vận Phi… Chẳng lẽ cô phải đánh bại từng người một sao?
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô.
Không phải mới chiều nay hai người họ còn mắng anh đến sứt đầu mẻ trán sao?
Cô không có can đảm đó, không đành lòng để anh lại bị quở trách.
Tây ngốc: [Chắc chắn rồi! Độc đoán ở mọi nơi!]
“Cháu chỉ cần biết trong tâm trí cháu có gì là được.
Còn nếu cháu gặp điều gì không vừa ý, cháu nhất định với nói ra với người thân của mình.”
Sợ hãi, không đủ tự tin.
Nam Cảnh Trân lại nhìn sang Ngôn Trạm, hậm hực: “Tài sản và cơ nghiệp nhà họ Ngôn đúng là không tầm thường chút nào, nhưng nhà họ Nam chúng tôi cũng không bao giờ để người khác tùy tiện nhào nặn đâu.”
Ngôn Trạm hiểu những lời này, vì vậy anh không dám phản bác lại bất cứ lời nào.
“Vừa lúc trong nhà không chuẩn bị phần cơm cho người thứ sáu.”
“Ở lại ăn cơm đi.” Khang Tuyền nói.
Anh ta cũng muốn biết làm cách nào mà đồng chí “Tránh xa vua chó” lại theo đuổi được vị hôn thê như anh mong muốn.
Trang blog chính thức của tập đoàn Thịnh Trân, nơi luôn thể hiện hình ảnh của một tập đoàn vĩ đại, ngay thẳng và lớn mạnh, đã đăng Weibo nửa giờ trước ——
Nam Chức lại lắc đầu.
Nhưng đối phương có vẻ rất gấp, nhất định phải nói chuyện bây giờ, dù anh có từ chối bao nhiêu lần thì người đó vẫn gọi tới.
“Em muốn ngồi cạnh bạn gái em.”
Một phần vì tâm trạng của cô không được tốt, một phần là vì Nam Cảnh Trân có quá nhiều thành kiến với Ngôn Trạm vì chuyện trong quá khứ, hôm nay gặp mặt không đúng thời điểm chút nào, chi bằng nên để ngày khác sẽ tốt hơn.
“…”
***
Nào ngờ, vừa mới mở cửa ra, ngoài cửa không có ai cả!
Trên đường về, hai người hoàn toàn tách biệt nhau.
Điền Vận Kiệt gần như quỳ xuống: “Đừng! Đừng, đừng, đừng! Ngôn tổng, tôi phải làm thế nào thì cậu mới hết tức giận vậy? Em gái tôi bị tôi chiều hư nên mới trẻ con như vậy! Đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.”
Nam Chức vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe mà không nói lời nào.
“…”
Ngôn Trạm muốn nắm tay cô, nhưng cô bây giờ không cần phải lo về việc giữ thể diện cho anh trước mặt các vị trưởng lão nữa, nên dù nói thế nào cũng không cho anh nắm.
Ngôn Trạm đứng dậy, vươn tay ra: “Anh gọi người mang đồ ăn tới rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Phương Bác ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm vào boss bá đạo và độc đoán của mình chưa từng nhún nhường một lần nào trong đời lại đang đi lấy lòng cô hết lần này đến lần khác nhưng đều thất bại, trong lòng có chút kích động!
Điền Vận Kiệt vẫn còn ở Singapore.
Khi nhận được tin báo, ông già nhà anh ta lập tức nói rằng nếu không xử lý xong chuyện này thì đừng vác mặt về nhà, sau đó còn bị em gái gọi điện khóc lóc than phiền nữa.
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chẳng qua là thời cơ chưa đến thôi.
Vua của các loài chó: [Còn nữa, anh chưa từng có cảm xúc gì với cô gái này dù chỉ một nửa]
Tinh ——
Sự việc ngày hôm nay khiến cô ý thức được những nguy cơ tiềm tàng trong mối quan hệ của hai người.
Cô đã nghĩ rằng nếu một ngày anh yêu người khác, trái tim cô sẽ đau như bị một con dao cùn cứa vào vậy.
Người nào đó khẽ thở dài: Anh bị oan mà.
Nam Chức nhận được tin nhắn Wechat.
“Ngôn tổng, chuyện này…”
Vua của các loài chó: [Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô gái này cả]
“Còn em?”
Vua của các loài chó: [Anh không biết làm thế nào mà cô ta biết về mối quan hệ của chúng ta, còn lớn gan đi lợi dụng nghề nghiệp để cướp ghi chú của em nữa.
Nhưng mà em cứ tin anh, anh nhất định sẽ lo liệu chuyện này]
Ngôn Trạm muốn nắm tay cô, nhưng cô bây giờ không cần phải lo về việc giữ thể diện cho anh trước mặt các vị trưởng lão nữa, nên dù nói thế nào cũng không cho anh nắm.
Nếu như trước đó vẫn còn nghi ngờ thì bây giờ, Nam Chức chắc chắn rằng anh đã biết sự bất an của cô, cũng biết tại sao hôm nay cô lại hành động như vậy.
Vua của các loài chó: [Còn nữa, anh chưa từng có cảm xúc gì với cô gái này dù chỉ một nửa]
Vua của các loài chó: [Anh thề]
Cô ngoan ngoãn ăn bát canh, nhưng cô không thể không tiếp tục tự hỏi liệu việc hủy bỏ hợp tác có ảnh hưởng đến tập đoàn Thịnh Trân hay không, vì vậy cô đã quên mất việc thổi canh, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Nam Chức liếc nhìn “móng vuốt” đang gõ phím của người đàn ông.
Lúc này mà cô còn có thời gian để chiêm ngưỡng bàn tay đó sao!
Những ngón tay thon dài và mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, làn da trắng đến trong suốt, tất cả tụ hội lại tạo nên một bàn tay như tác phẩm nghệ thuật của anh, nhất cử nhất động đều tao nhã và đẹp đẽ.
Sự trong sạch của cô đã được gột rửa theo cách tích cực và trực tiếp nhất, mà không phải cách xử lý nguội, giúp cô kiểm soát dư luận thông qua các diễn đàn lớn như chị họ cô.
“…”
Ngôn Trạm nhìn chiếc quần ở nhà màu hồng của cô cùng với chiếc áo phông rộng như váy ở trên, trông cô chẳng khác gì một đứa trẻ trộm mặc đồ của người lớn cả, đáng yêu vô cùng.
Lúc này mà cô còn có thời gian để chiêm ngưỡng bàn tay đó sao!
“Mẹ bây giờ sẽ chém chết cái đầu chó của con!”
Cô gái của anh quá tốt, quá xuất sắc như vậy, cô dựa vào nỗ lực của bản thân để từng bước hiện thực hóa lý tưởng của mình, nhưng vì anh, những người đó không chỉ sỉ nhục cô, còn bỏ qua sự chuyên tâm với nghề nghiệp của cô, phủ nhận sự nghiệp của cô.
Ngôn Trạm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Em thích anh không?”
Tự khinh bỉ bản thân trong ba giây, Nam Chức khóa màn hình điện thoại lại, nhắm mắt để không nhìn thấy nữa.
“…”
Nam Chức mở TV, tăng âm lượng lên.
Nam Chức lại lắc đầu.
Người nào đó khẽ thở dài: Anh bị oan mà.
Anh bước lên trước và chào người lớn đang có mặt ở đây.
“…”
Xe dừng lại dưới chung cư Vân Nặc.
“Anh không chấp nhận chiến tranh lạnh.”
Quản gia vội vàng đi vào, thông báo: “Thiếu gia nhà họ Ngôn đến rồi ạ.”
Nam Chức thong thả mở cửa rồi xuống xe.
Anh ta liếc nhìn dòng chữ “Không liên quan gì đến tôi cả” đang hiện lên trên gương mặt của cô cháu gái, rồi lại nghĩ đến hàng loạt cuộc gọi của “Tránh xa vua chó” vừa rồi… Khang Tuyền như đã hiểu ra điều gì đó.
Ngôn Trạm đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, lỡ mất chuyến thang máy đi cùng cô.
Quýt nhỏ chạy tới đón cô.
Tại bàn ăn vừa rồi, Nam Chức ngượng ngùng nói lý do quan trọng nhất khiến cô quay về là do cô quên chuẩn bị thức ăn cho Quýt nhỏ.
Đều tại tên chó đáng ghét kia!
Nam Chức đi rửa tay, sau đó mở cửa ra, nói: “Không sao đâu.
Cơm cũng không nóng lắm, nhưng canh thì nóng, lưỡi em đau.”
Quýt nhỏ nghe thấy tiếng động phát ra từ hộp thức ăn cho mèo, không ngừng dụi dụi đầu vào chân cô.
“Con mèo tham ăn, đừng gấp vậy chứ.”
“Thứ nhất, anh cưng chiều ai không liên quan gì đến tôi cả.”
Tây ngốc: [Anh ấy chính là bá đạo tổng tài ngoài đời thực! Tớ sẽ luôn cổ vũ nhiệt tình cho anh ấy!]
“Meow ~~ Meow meow ~”
Nhưng cô cũng chỉ cảm kích được một giây, bởi vì chủ đề đang leo lên hotsearch trên Weibo khiến trái tim cô nhũn ra —— #Có một loại tình yêu không thể hóa giải được#
Nhìn con mèo nhỏ dễ thương như vậy, Nam Chức khẽ mỉm cười.
Nhưng đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên.
Hẳn là anh không biết sự bất an của cô đâu nhỉ?
“Ừ.”
“Nam Chức, mở cửa.”
Sau khi được minh oan, Nam Chức thấy vô cùng cảm kích.
Đinh đong.
Cô đang khuấy khuấy khoai lang tím cùng với việt quất nhuyễn trong bát nhỏ và trò chuyện với chị họ của mình.
Nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa xinh đẹp, nhưng cô lại không thèm nhìn anh tới một lần.
“Em có thể đánh anh nếu em tức giận.”
Cùng lúc đó, tin nhắn riêng trên Weibo của Nam Chức lại bùng nổ.
Nam Chức nghe vậy cũng hiểu đại khái một chút.
Đinh đong.
Tên chó này từng đến Thiếu Lâm Tự để tu luyện sao?
“Anh không chấp nhận chiến tranh lạnh.”
Ngoại trừ bữa trưa ra cô còn chẳng động đến chút đồ ăn vặt nào, mà cô còn đang hờn dỗi đó nha.
Đinh đong.
Cô nóng đến mức vung tay làm đổ bát cơm, thức ăn cũng rơi xuống người cô.
Chị họ bên cạnh siết chặt tay cô.
Vì cô ấy đã giúp cô xử lý chuyện trên Weibo nên đương nhiên càng biết rõ hơn.
Cô ấy còn ra hiệu cô đừng tức giận.
Nam Chức mở TV, tăng âm lượng lên.
Ngôn Trạm thúc giục cô nhanh chóng cởi quần áo ra kiểm tra, cũng không cho cô có cơ hội về nhà lấy quần áo, trực tiếp đưa cho cô một chiếc áo phông bằng vải cotton màu đen.
Có lẽ là quần áo ở nhà của anh.
“Mang Mang, thằng nhóc này bắt nạt cháu đúng không?” Nam Cảnh Trân nói: “Nói cho bà bác biết, bà bác sẽ xả giận giúp cháu!”
Yêu mà không chịu chấp nhận, em mặc kệ anh! Muốn em trút giận lên anh sao, em còn chưa thấy hả giận đâu.
Đầu tiên là cố tình tiếp cận, sau đó là từng bước gài bẫy, cuối cùng là dồn cô vào chỗ chết… Nếu không nhờ vào tiếng tăm nhà họ Nam, chuyện lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cô cũng không thể rửa sạch được.
Anh Trần: [Lý do rất đơn giản, bởi vì những quyển tiểu thuyết mà cậu đọc đều chỉ là viết, còn lão Phật gia thực sự có tiền, tiền bạc chất như núi, hiểu không? Có thể giải quyết mọi khó khăn!]
Sau khi mở bình sữa chua ra, Nam Chức thảnh thơi uống một ngụm, để mặc chuông cửa reo không ngừng.
Ngôn Trạm đặt đũa xuống.
Không lâu sau, điện thoại cô lại đổ chuông.
Cô tưởng là người nào đó gọi tới, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “Chị họ”, cô nhanh chóng kết nối.
[Trước những nhận xét sai lệch, bao gồm cả vu khống, chửi bới, vũ nhục, tung tin đồn sai trái về cô Nam Chức trên mạng, tập đoàn chúng tôi chính thức đưa ra tuyên bố sau đây.]
“Alo, chị họ ạ.”
Khi hai người tách nhau ra, một sợi chỉ bạc ái muội quấn lấy bờ môi của bọn họ.
“Bà bác bên này không có vấn đề gì đâu, em đừng lo nhé.”
Nam Chức thở phào.
Nhưng dù thế nào, đây cũng đều là những bằng chứng thép.
Vừa rồi cô rời bàn không được lễ phép, nhưng cô không nỡ trơ mắt nhìn tên chó kia bị người khác khinh thường.
“Anh tránh ra! Em vẫn còn muốn ăn cơm! Em vẫn còn muốn…”
Một giọng nói trầm thấp và lãnh đạm phát ra từ đỉnh đầu cô, truyền vào tai cô, tiến vào trái tim cô.
Chị họ lại hỏi: “Đã làm lành với thiếu gia nhà họ Ngôn chưa?”
Quýt nhỏ nghe thấy tiếng động phát ra từ hộp thức ăn cho mèo, không ngừng dụi dụi đầu vào chân cô.
Dường như cô không thể tách rời khỏi anh nữa rồi…
“Ngôn tổng! Ngôn tổng! Mọi việc đều có thể thương lượng!”
Nam Chức nhìn về phía cửa, chuông cửa vẫn không ngừng kêu lên.
Anh Trần: [Đừng nói gì nữa, tớ nổi da gà rồi đây này]
“Chị hiểu rồi.” Chị họ mỉm cười: “Suy cho cùng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến thiếu gia nhà họ Ngôn.
Nhưng em giận cậu ấy là bởi vì có người con gái khác nhớ thương cậu ấy trước em một bước nên em mới ghen, đúng không?”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô, vẫn nhìn thẳng vào cô, đôi mắt thờ ơ nhưng lại lộ ra sự tủi thân không hề nhỏ chút nào, quả thực khiến cô chẳng biết phải trách anh như thế nào mới phải.
“…”
Ngôn Trạm là người tốt, phải, rất rất tốt.
Không biết Ngôn Trạm đã mai phục sẵn ở cái nơi hẻo lánh âm u nào, rầm một cái, anh lao vào nhà, trở tay đóng cửa lại.
“Meow ~~ Meow meow ~”
Nhưng cô có nằm mơ cũng chẳng nghĩ rằng người thầm mến anh lại làm tới mức này vì anh!
Đầu tiên là cố tình tiếp cận, sau đó là từng bước gài bẫy, cuối cùng là dồn cô vào chỗ chết… Nếu không nhờ vào tiếng tăm nhà họ Nam, chuyện lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cô cũng không thể rửa sạch được.
“…”
Hai người bọn họ mới chỉ yêu đương mà đã xuất hiện một cô gái điên cuồng như này, nhỡ chẳng may sau này bọn họ kết hôn, người ta sẽ tiễn cô về Tây Thiên thì sao? Còn anh, xử lý được lần một, lần hai, liệu anh có thể xử lý được lần tám, lần chín hay không?
Còn nữa, tình cảm là chuyện không phân biệt tới trước hay tới sau, hoàn toàn là cảm tính.
Tuy tên của cô không được tiết lộ trong vụ việc lần trước xảy ra ở đài truyền hình, nhưng trước khi rút lui, cô vẫn có thể cảm nhận được những lời bàn tán của cư dân mạng chẳng khác gì những nhát dao sắc bén găm vào mình cả; Lần này, tên cô được phơi bày trên mạng, ai cũng có thể tới đâm cô được.
Khi Ngôn Trạm đọc những bình luận mà Phương Bác thu thập, từng lời từng chữ trên đó khiến anh thấy tổn thương hơn cả cô.
Lúc trước, Đường Vũ và Nam Thư Hủy cũng yêu nhau nồng nàn như vậy.
Ngang nhiên như vậy… Hừm… Thể hiện tình cảm như vậy, liệu có thích hợp không?
Ngôn Trạm là người tốt, phải, rất rất tốt.
Quýt nhỏ đang uốn éo trên ghế sofa, cũng không thèm nhìn anh một cái, bộ dạng trông chẳng coi ai ra gì cả.
Nhưng cuối cùng, Đường Vũ vẫn không thể cưỡng lại được sự dịu dàng của mối tình đầu, vẫn ngoại tình dù đã lấy vợ và có con.
Ngôn Trạm xuất sắc như vậy, hấp dẫn người khác phái như vậy, sẽ có bao nhiêu cám dỗ đang chờ đợi anh chứ?
“Anh xem một chút.” Anh ra hiệu.
Bây giờ là Điền Vận Phi, nhưng tương lai sẽ có Vương Vận Phi, Lý Vận Phi… Chẳng lẽ cô phải đánh bại từng người một sao?
Tên chó này lại lên cơn động kinh rồi.
Nếu đã như vậy, đừng nói đến chuyện Ngôn Trạm có thể tự chủ được bản thân hay không, nhưng cô sẽ là người thấy mệt mỏi trước, càng sẽ không có quyết tâm và tự tin để chống lại những kẻ thù cùng giới.
“Em cứ trách anh đi.” Anh nói: “Nhưng đừng mặc kệ anh.”
“Em nghĩ khi hai người ở bên nhau, hạnh phúc sẽ nhiều hơn bất hạnh.” Cô trầm giọng nói: “Nếu đã không hạnh phúc, vậy thì…”
Chị họ ngắt lời cô: “Em đó, vào xem Weibo trước đi đã.”
Nam Chức không chút khách sáo mà há to miệng ăn cơm.
“…”
“A, thằng nhóc nhà họ Ngôn đến đấy à.” Khang Minh Thận gật đầu: “Ngồi đi, vừa lúc…”
Tại sao lại vào xem Weibo? Cô đã gỡ cài đặt nó rồi.
Nhưng khi nghe chị họ nói vậy, cô đã quyết định sẽ vào xem.
Phương Bác ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm vào boss bá đạo và độc đoán của mình chưa từng nhún nhường một lần nào trong đời lại đang đi lấy lòng cô hết lần này đến lần khác nhưng đều thất bại, trong lòng có chút kích động!
Vừa mới thoát khỏi giao diện cuộc gọi, một loạt tin nhắn Wechat trong nhóm nhỏ hiện lên.
Quýt nhỏ quen cửa quen nẻo độc chiếm căn nhà của Ngôn Trạm.
Tây ngốc: [Tớ tuyên bố! Lão Phật gia chính là thần tượng của tớ, là nam thần của tớ!]
“Bà Khang, cháu xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người.” Anh liếc nhìn người nào đó ngồi bất động nãy giờ: “Cháu tới đây là để tìm Nam Chức ạ.”
Tây ngốc: [Anh ấy chính là bá đạo tổng tài ngoài đời thực! Tớ sẽ luôn cổ vũ nhiệt tình cho anh ấy!]
Anh Trần: [Đừng nói gì nữa, tớ nổi da gà rồi đây này]
Sau khi mở bình sữa chua ra, Nam Chức thảnh thơi uống một ngụm, để mặc chuông cửa reo không ngừng.
Nam Cảnh Trân vỗ bàn: “Làm gì vậy? Chẳng lẽ tôi không biết trong cái nhà này có bao nhiêu cơm sao?”
Anh Trần: [Đủ rồi!]
“Ngôn Trạm.”
Anh Trần: [Quá đủ rồi!]
Anh Trần: [Tớ phục sát đất luôn rồi!]
“Nếu cậu chấm dứt hợp tác, Điền Thức của chúng tôi sẽ gặp tổn thất rất lớn.
Cậu đại nhân đại lượng một chút có được không, em gái tôi vẫn còn trẻ dại chưa hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với nó! Coi như tôi van xin cậu!”
Nam Chức thở phào.
Nhưng bây giờ thì sao?
“…”
Không phải mới chiều nay hai người họ còn mắng anh đến sứt đầu mẻ trán sao?
Nam Chức nghĩ đến việc chui ra từ cánh tay anh, nhưng anh đã biết mà ôm cô lại.
“Anh cưng chiều người của anh, tôi cưng chiều người của tôi.”
Nam Chức nhíu mày nhấp vào Weibo.
Ngôn Trạm thở dài, kết nối máy, một giọng nam như quỷ khóc sói gào lập tức vang lên trong điện thoại.
Trang blog chính thức của tập đoàn Thịnh Trân, nơi luôn thể hiện hình ảnh của một tập đoàn vĩ đại, ngay thẳng và lớn mạnh, đã đăng Weibo nửa giờ trước ——
[Trước những nhận xét sai lệch, bao gồm cả vu khống, chửi bới, vũ nhục, tung tin đồn sai trái về cô Nam Chức trên mạng, tập đoàn chúng tôi chính thức đưa ra tuyên bố sau đây.]
Ngôn Trạm hiểu những lời này, vì vậy anh không dám phản bác lại bất cứ lời nào.
Hình ảnh đính kèm cho thấy rõ mối quan hệ hợp tác giữa Nam Chức và Điền Vận Phi, cùng với chân tướng sự việc, bao gồm cả chủ nhân của những ghi chú là Nam Chức, đồng thời còn đặc biệt chỉ ra giọng nói trời phú của Nam Chức.
Ngôn Trạm nâng khuôn mặt của cô lên, dùng sức mà hôn!
Ở cuối tuyên bố, theo thường lệ, quyền phản bác được cho phép, nhưng blog chính thức cũng rất cứng rắn, trực tiếp chỉ ra rằng thư của luật sư đã được gửi đi, kiên quyết truy cứu trách nhiệm pháp luật tới cùng, không đồng ý hòa giải.
Trên bụng Nam Chức có mấy vết đỏ, còn lại thì không sao.
Ngôn Trạm cúi đầu, cằm tựa lên đỉnh đầu cô: “Anh hứa, sau này sẽ không có người nào hay chuyện tương tự xảy ra đâu.”
Ngoài nó ra thì còn có một loạt các bằng chứng khác nhau nữa.
Trong đó bao gồm một loạt ảnh chụp màn hình về kế hoạch hãm hại Nam Chức của Điền Vận Phi và người đại diện của cô ta.
“Đừng có mà…”
Trên mặt Nam Chức hiện lên một dấu chấm hỏi màu đen.
Khang Tuyền kéo tay Ngôn Trạm, ra hiệu rằng bọn họ sẽ ngồi cạnh nhau.
Ngôn Trạm bình tĩnh nói: “Bức hôn thì chắc chắn là không, nhưng cầu hôn thì là vấn đề sớm muộn thôi ạ.”
Nhưng dù thế nào, đây cũng đều là những bằng chứng thép.
Sự trong sạch của cô đã được gột rửa theo cách tích cực và trực tiếp nhất, mà không phải cách xử lý nguội, giúp cô kiểm soát dư luận thông qua các diễn đàn lớn như chị họ cô.
Sau khi được minh oan, Nam Chức thấy vô cùng cảm kích.
Trước sự nghi ngờ của vô số cư dân mạng, blog chính thức của Thịnh Trân đã phản hồi:
Nhưng cô cũng chỉ cảm kích được một giây, bởi vì chủ đề đang leo lên hotsearch trên Weibo khiến trái tim cô nhũn ra —— #Có một loại tình yêu không thể hóa giải được#
Thở dài, Nam Chức đứng dậy rồi nói xin lỗi Nam Cảnh Trân trước.
Sau khi blog chính thức của Thịnh Trân đăng Weibo, ngoài việc làm sáng tỏ sự thật, nó đã khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của cư dân mạng.
Tại sao một ông trùm ngành khách sạn lại nhúng tay vào chuyện của một diễn viên lồng tiếng?
Nam Chức cũng cầm thìa lên.
Trước sự nghi ngờ của vô số cư dân mạng, blog chính thức của Thịnh Trân đã phản hồi:
[Bởi vì cô Nam Chức là vị hôn thê của anh Ngôn Trạm, tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi.
Ngôn tổng của chúng tôi yêu vợ mình như chính sinh mệnh của anh ấy /Đáng yêu/]
Tiếng cảm thán của Nam Chức bị anh nuốt mất.
“…”
Vị nhân tài nào chịu trách nhiệm về các hoạt động trên blog chính thức vậy?
Cô có thể lôi người đó ra và chém chết không!!!
“…”
Trở lý trưởng Phương vừa về đến nhà và đang nằm trên ghế sofa như Cát Ưu nằm liệt hắt hơi một cái.
Cùng lúc đó, tin nhắn riêng trên Weibo của Nam Chức lại bùng nổ.
Thậm chí, còn có người tới trước cửa nhà cô để ném trứng thối nữa.
Một số cư dân mạng xin lỗi cô, nhưng cũng có người bênh Điền Vận Phi nên đương nhiên vẫn mắng nhiếc cô, nói rằng cô đang tẩy trắng…
Cô tưởng là người nào đó gọi tới, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “Chị họ”, cô nhanh chóng kết nối.
Tây ngốc: [Sao lão Phật gia có thể bá đạo như vậy chứ /Chảy nước miếng/]
Nhìn con mèo nhỏ dễ thương như vậy, Nam Chức khẽ mỉm cười.
Nhưng đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên.
“Bọn họ thích anh là chuyện của bọn họ, còn anh chỉ thích em.” Như để chứng minh điều đó, anh nhấn mạnh: “Anh chỉ thích em.”
Ngôn Trạm đứng dậy kéo cô ra: “Có bị bỏng không? Vào nhà vệ sinh thay quần áo ra đi.”
Tây ngốc: [Tại sao anh ấy không chỉ các đại tỷ giới tiểu thuyết viết truyện chứ? Tớ chắc chắn sẽ đặt mua!]
Anh Trần: [Lý do rất đơn giản, bởi vì những quyển tiểu thuyết mà cậu đọc đều chỉ là viết, còn lão Phật gia thực sự có tiền, tiền bạc chất như núi, hiểu không? Có thể giải quyết mọi khó khăn!]
Tây ngốc: [Tớ chết đây.JPG]
Cánh tay Ngôn Trạm khẽ run lên, lông mày nhíu lại.
Nhưng giờ phút này, anh đến tìm cô với thái độ hối lỗi như vậy, còn chẳng màng đến những lời chỉ trích của các vị trưởng lão, cô dù có cứng rắn đến mấy cũng không thể mủi lòng được.
Anh Trần: [Tại sao Chức Chức Tử lại không nói lời nào vậy? Có phải đang á hự với lão Phật gia không /Cười nheo mắt/]
Thì ra sự kiên nhẫn của anh đối với cô chỉ được vài phút thôi sao?!
Anh Trần: [Nếu lão Phật gia vì yêu mà cũng độc đoán như vậy, chắc chắn sẽ tuyệt lắm]
Tây ngốc: [Chắc chắn rồi! Độc đoán ở mọi nơi!]
“…”
“Không phải hành động theo cảm tính.”
Nam Chức muốn nói, nhưng bây giờ cô không thể nói được.
Cô ném điện thoại sang một bên, trong đầu vẫn còn lưu lại những chuyện trên Weibo, đặc biệt là dòng trạng thái vừa được đăng trên blog chính thức.
“Bà bác bên này không có vấn đề gì đâu, em đừng lo nhé.”
Ngang nhiên như vậy… Hừm… Thể hiện tình cảm như vậy, liệu có thích hợp không?
Ngôn Trạm nhanh chóng giải quyết và kết thúc cuộc gọi.
Còn nữa, mới chỉ nói đến chuyện yêu đương thôi mà, ai đồng ý làm vị hôn thê của anh đâu? Đồ điên!
Mà Ngôn Trạm vì cô nên mới chấm dứt hợp tác với bọn họ?
Tây ngốc: [Tại sao anh ấy không chỉ các đại tỷ giới tiểu thuyết viết truyện chứ? Tớ chắc chắn sẽ đặt mua!]
Nam Chức nhảy xuống khỏi ghế sofa, sẵn sàng giáo dục trên chó không biết trời cao đất dày này.
Nào ngờ, vừa mới mở cửa ra, ngoài cửa không có ai cả!
“Em có thể đánh anh nếu em tức giận.”
Thì ra sự kiên nhẫn của anh đối với cô chỉ được vài phút thôi sao?!
Được, rất được.
Vậy thì đừng nói chuyện nữa, trực tiếp chia tay luôn đi!
Nam Chức tức giận đạp cửa một cái, đột nhiên phản lực ở đâu đó bật lại.
Xe dừng lại dưới chung cư Vân Nặc.
Không biết Ngôn Trạm đã mai phục sẵn ở cái nơi hẻo lánh âm u nào, rầm một cái, anh lao vào nhà, trở tay đóng cửa lại.
“…”
Tên chó này từng đến Thiếu Lâm Tự để tu luyện sao?
Chị họ lại hỏi: “Đã làm lành với thiếu gia nhà họ Ngôn chưa?”
Nam Chức sửng sốt một giây, khi định thần trở lại, cô lập tức bỏ chạy, nhưng người đàn ông đã túm lấy mũ áo của cô, xoay người cô một vòng tròn chẳng đẹp đẽ chút nào, kéo cô trở lại và ôm vào lòng.
“Alo, chị họ ạ.”
“Con mèo tham ăn, đừng gấp vậy chứ.”
“Em cứ trách anh đi.” Anh nói: “Nhưng đừng mặc kệ anh.”
Nam Chức không nhịn được, mắt đỏ lên vì bực bội, cắn một cái thật mạnh vào vai người đàn ông.
Cắn xong còn phàn nàn: “Sao lại cứng vậy? Đau răng!”
Ngôn Trạm khẽ cười, ghé sát lại gần tai cô, nói: “Chỗ nào trên người anh mềm, em biết rõ mà.”
“…”
Tên chó này lại lên cơn động kinh rồi.
Nam Chức đẩy anh ra, khoanh tay ngồi xuống ghế sofa.
Hai má cô hơi phồng lên vì tức giận, đôi mắt to vẫn còn ngấn nước, rõ ràng là đang bực bội, nhưng những biểu hiện đó rơi vào trong mắt Ngôn Trạm lại là muốn anh bắt nạt cô.
Vị nhân tài nào chịu trách nhiệm về các hoạt động trên blog chính thức vậy?
“Mạt Mạt, Khương Ni, Điền Vận Phi…”
Nam Chức đếm ngón tay: “Em còn không biết bao nhiêu người nữa? Rốt cuộc là do anh quá hấp dẫn, hay là anh đang bí mật liếc mắt đưa tình với bọn họ vậy hả? Tại sao tất cả mọi người đến thích anh nhiều như vậy chứ?”
“Còn em?”
Nam Chức bước tới, lè lưỡi ra như một con chó con, khẽ nói: “Nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng…”
“Ai da, thức ăn đã bày ra trên bàn rồi, không có lý do gì mà không ăn đúng không?” Chị họ cô lên tiếng xoa dịu bầu không khí: “Nào, nào! Quản gia Trương, chú cho người mang bát đũa lên đi ạ.
Anh Ngôn, mời ngồi.”
“Em?” Nam Chức chỉ chỉ mình: “Em làm sao?”
Ngôn Trạm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Em thích anh không?”
Đôi môi của Ngôn Trạm mím lại thành một đường thẳng, quai hàm căng cứng.
Anh cố kìm nén cơn bão đang cuồn cuộn lên trong lòng, muốn trịnh trọng nói với cô rằng ——
“Em…”
Lẳng lặng rúc vào lồng ngực anh, những phiền muộn, tức giận, lo lắng trước đó dần lắng xuống.
“Hử?”
Cô cũng nghe chị họ nói gia đình Điền Vận Phi có làm ăn buôn bán, chỉ là cô không ngờ nhà họ Điền còn có hợp tác với Thịnh Trân?
Nam Chức đỏ mặt, cô đứng dậy định đi tới ghế sofa đơn, nhưng tên chó này lại kéo cô ngồi xuống lại bên cạnh anh.
“Nghiêm trọng không?” Ngôn Trạm ở ngoài cửa hỏi: “Đừng giấu anh, chúng ta tới bệnh viện đi.”
Anh ôm cô, lực trên cánh tay không hề nhỏ chút nào.
Tăng Tuyền chống nạnh đứng ở cửa, vừa gõ cửa vừa hét lớn: “Mở cửa ra! Con nói thế mà nghe được à! Trước đây con còn hứa với mẹ là sẽ lấy Mang Mang, vậy mà đã tìm một người khác rồi sao? Mẹ nói cho con biết, nhà họ Ngôn chúng ta không có tên tra nam cặn bã như con đâu! Mở cửa ra cho mẹ!”
Một giọng nói trầm thấp và lãnh đạm phát ra từ đỉnh đầu cô, truyền vào tai cô, tiến vào trái tim cô.
“Bọn họ thích anh là chuyện của bọn họ, còn anh chỉ thích em.” Như để chứng minh điều đó, anh nhấn mạnh: “Anh chỉ thích em.”
Ngôn Trạm xuất sắc như vậy, hấp dẫn người khác phái như vậy, sẽ có bao nhiêu cám dỗ đang chờ đợi anh chứ?
“…”
Tinh ——
Hẳn là anh không biết sự bất an của cô đâu nhỉ?
“Nếu không tiện thì anh cứ vào trong mà nghe.”
Nam Chức không làm loạn nữa.
Lẳng lặng rúc vào lồng ngực anh, những phiền muộn, tức giận, lo lắng trước đó dần lắng xuống.
Một lúc sau, bụng cô kêu òng ọc.
Anh còn chưa nói xong thì chuông cửa lại vang lên.
“Nóng ——”
“Đói rồi sao?”
Nói linh tinh!
Ngoại trừ bữa trưa ra cô còn chẳng động đến chút đồ ăn vặt nào, mà cô còn đang hờn dỗi đó nha.
Đến Iron Man cũng biết đói đó.
Ngôn Trạm đứng dậy, vươn tay ra: “Anh gọi người mang đồ ăn tới rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
***
Quýt nhỏ quen cửa quen nẻo độc chiếm căn nhà của Ngôn Trạm.
Ngôn Trạm bận rộn hâm nóng thức ăn, năm đĩa thức ăn cùng một bát canh nhanh chóng được dọn ra bàn, mùi cơm chín thơm phức lập tức kích thích vị giác.
Nam Chức không chút khách sáo mà há to miệng ăn cơm.
Còn nữa, tình cảm là chuyện không phân biệt tới trước hay tới sau, hoàn toàn là cảm tính.
Đang ăn được một nửa, chuông điện thoại của Ngôn Trạm vang lên rất nhiều lần.
Tại sao một ông trùm ngành khách sạn lại nhúng tay vào chuyện của một diễn viên lồng tiếng?
Anh vuốt màn hình, từ chối cuộc gọi.
Vua của các loài chó: [Anh không biết làm thế nào mà cô ta biết về mối quan hệ của chúng ta, còn lớn gan đi lợi dụng nghề nghiệp để cướp ghi chú của em nữa.
Nhưng mà em cứ tin anh, anh nhất định sẽ lo liệu chuyện này]
Nhưng đối phương có vẻ rất gấp, nhất định phải nói chuyện bây giờ, dù anh có từ chối bao nhiêu lần thì người đó vẫn gọi tới.
Ngôn Trạm sửng sốt, đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô.
“Nếu không tiện thì anh cứ vào trong mà nghe.”
Một lúc sau, bụng cô kêu òng ọc.
Nam Chức nhìn chăm chú cơm trong bát, khẽ nói.
“Chị hiểu rồi.” Chị họ mỉm cười: “Suy cho cùng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến thiếu gia nhà họ Ngôn.
Nhưng em giận cậu ấy là bởi vì có người con gái khác nhớ thương cậu ấy trước em một bước nên em mới ghen, đúng không?”
Ngôn Trạm thở dài, kết nối máy, một giọng nam như quỷ khóc sói gào lập tức vang lên trong điện thoại.
Nam Chức không nhịn được, mắt đỏ lên vì bực bội, cắn một cái thật mạnh vào vai người đàn ông.
Được, rất được.
“Ngôn tổng! Ngôn tổng! Mọi việc đều có thể thương lượng!”
Điền Vận Kiệt vẫn còn ở Singapore.
Khi nhận được tin báo, ông già nhà anh ta lập tức nói rằng nếu không xử lý xong chuyện này thì đừng vác mặt về nhà, sau đó còn bị em gái gọi điện khóc lóc than phiền nữa.
“Nếu cậu chấm dứt hợp tác, Điền Thức của chúng tôi sẽ gặp tổn thất rất lớn.
Cậu đại nhân đại lượng một chút có được không, em gái tôi vẫn còn trẻ dại chưa hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với nó! Coi như tôi van xin cậu!”
Nam Chức nghe vậy cũng hiểu đại khái một chút.
Cô cũng nghe chị họ nói gia đình Điền Vận Phi có làm ăn buôn bán, chỉ là cô không ngờ nhà họ Điền còn có hợp tác với Thịnh Trân?
Mà Ngôn Trạm vì cô nên mới chấm dứt hợp tác với bọn họ?
Tây ngốc: [Tớ tuyên bố! Lão Phật gia chính là thần tượng của tớ, là nam thần của tớ!]
“Nói xong chưa?” Ngôn Trạm thản nhiên nói rồi gắp cho Nam Chức một miếng tôm đã bóc vỏ: “Đừng có…”
Vừa mới thoát khỏi giao diện cuộc gọi, một loạt tin nhắn Wechat trong nhóm nhỏ hiện lên.
Điền Vận Kiệt gần như quỳ xuống: “Đừng! Đừng, đừng, đừng! Ngôn tổng, tôi phải làm thế nào thì cậu mới hết tức giận vậy? Em gái tôi bị tôi chiều hư nên mới trẻ con như vậy! Đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.”
Lưng cô áp lên những viên gạch sứ lạnh lẽo, trước mặt cô là lồng ngực nóng bỏng đang áp sát vào cô của người đàn ông, cùng với đôi môi rực lửa của anh… Cô nhắm mắt lại, hai tay ghì chặt lấy vai anh.
Cô thực sự có thể đi cùng anh suốt quãng đời còn lại sao?
Ngôn Trạm đặt đũa xuống.
Lúc trước, Đường Vũ và Nam Thư Hủy cũng yêu nhau nồng nàn như vậy.
Anh về nhà còn chưa kịp thay quần áo, lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng lạnh, cường tráng, mạch máu trên cổ tay hơi phồng lên, trông vô cùng gợi cảm.
“Thứ nhất, anh cưng chiều ai không liên quan gì đến tôi cả.”
“…”
“Thứ hai, người anh nên xin lỗi không phải tôi.”
“Tôi…”
“Thứ ba, bất kẻ người nào làm vị hôn thê của tôi tổn thương, đều không nhận được sự tha thứ của tôi.”
“Ngôn tổng, chuyện này…”
“Lưu manh!”
“Anh cưng chiều người của anh, tôi cưng chiều người của tôi.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, phòng ăn rơi vào tĩnh lặng.
Ngôn Trạm cầm thìa nhỏ lên xúc ngô xào, nhẹ giọng nói: “Ăn nữa đi.”
“…”
Chuyển đổi giữa sự khắc nghiệt trên thương trường và nhẹ nhàng lúc ở nhà thật dễ dàng.
Nam Chức cũng cầm thìa lên.
Nhưng thay vì ăn ngô xào, cô lại cắn cắn thìa, hỏi: “Anh thật sự vì chuyện này mà chấm dứt hợp tác với người ta sao?”
“…”
“Ừ.”
“Anh…” Cô cảm thấy đau đầu: “Có rất nhiều cách để trút giận mà, anh việc gì phải hành động theo cảm tính như vậy?”
“Không phải hành động theo cảm tính.”
Nam Cảnh Trân lại nhìn sang Ngôn Trạm, hậm hực: “Tài sản và cơ nghiệp nhà họ Ngôn đúng là không tầm thường chút nào, nhưng nhà họ Nam chúng tôi cũng không bao giờ để người khác tùy tiện nhào nặn đâu.”
Khi Ngôn Trạm đọc những bình luận mà Phương Bác thu thập, từng lời từng chữ trên đó khiến anh thấy tổn thương hơn cả cô.
Cô gái của anh quá tốt, quá xuất sắc như vậy, cô dựa vào nỗ lực của bản thân để từng bước hiện thực hóa lý tưởng của mình, nhưng vì anh, những người đó không chỉ sỉ nhục cô, còn bỏ qua sự chuyên tâm với nghề nghiệp của cô, phủ nhận sự nghiệp của cô.
Không thể chịu đựng được.
“Cháu chỉ cần biết trong tâm trí cháu có gì là được.
Còn nếu cháu gặp điều gì không vừa ý, cháu nhất định với nói ra với người thân của mình.”
Anh thật sự không thể chịu đựng được.
“Ăn thêm chút canh đi.” Ngôn Trạm múc canh cho cô: “Anh áng chừng rồi.”
Khi nghe anh nói “Anh áng chừng rồi”, Nam Chức không nói gì nữa mà đón lấy bát canh.
Đều tại tên chó đáng ghét kia!
Cô ngoan ngoãn ăn bát canh, nhưng cô không thể không tiếp tục tự hỏi liệu việc hủy bỏ hợp tác có ảnh hưởng đến tập đoàn Thịnh Trân hay không, vì vậy cô đã quên mất việc thổi canh, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
“Nóng ——”
Cô nóng đến mức vung tay làm đổ bát cơm, thức ăn cũng rơi xuống người cô.
Ngôn Trạm đứng dậy kéo cô ra: “Có bị bỏng không? Vào nhà vệ sinh thay quần áo ra đi.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột.
Trên mặt Nam Chức hiện lên một dấu chấm hỏi màu đen.
Ngôn Trạm thúc giục cô nhanh chóng cởi quần áo ra kiểm tra, cũng không cho cô có cơ hội về nhà lấy quần áo, trực tiếp đưa cho cô một chiếc áo phông bằng vải cotton màu đen.
Có lẽ là quần áo ở nhà của anh.
Trên bụng Nam Chức có mấy vết đỏ, còn lại thì không sao.
“Nghiêm trọng không?” Ngôn Trạm ở ngoài cửa hỏi: “Đừng giấu anh, chúng ta tới bệnh viện đi.”
Nam Chức nắm chặt đũa, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Nam Cảnh Trân, cô mất tự nhiên mà mím môi.
Ngôn Trạm chẳng những không sợ hãi mà còn “nhìn cô chăm chú” rồi đi thẳng tới trước mặt cô, dù cho người lớn xung quanh đều nhìn bọn họ như đang nhìn vào màn hình điện thoại.
Nam Chức đi rửa tay, sau đó mở cửa ra, nói: “Không sao đâu.
Cơm cũng không nóng lắm, nhưng canh thì nóng, lưỡi em đau.”
Ngôn Trạm nhìn chiếc quần ở nhà màu hồng của cô cùng với chiếc áo phông rộng như váy ở trên, trông cô chẳng khác gì một đứa trẻ trộm mặc đồ của người lớn cả, đáng yêu vô cùng.
Cô thở dài, bình tĩnh nói: “Nếu một ngày nào đó, anh không còn thích em nữa, hãy thẳng thắn nói cho em biết.”
“Anh xem một chút.” Anh ra hiệu.
Nam Chức bước tới, lè lưỡi ra như một con chó con, khẽ nói: “Nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng…”
Ngôn Trạm cúi xuống hôn cô một cái.
“…”
Nam Chức sững sờ tại chỗ, người đàn ông khẽ cười tiến lại gần, cô lập tức che miệng lại!
“Lưu manh!”
Nam Chức không làm loạn nữa.
Anh chặn cửa lại không cho cô chạy mất, thản nhiên thừa nhận: “Đúng, anh là tên lưu manh.”
“…”
Nam Chức không nhận ra điều đó, cô nói tiếp: “Em rất trân trọng tình cảm mà chúng ta dành cho nhau bây giờ.
Nhưng nếu tình cảm này không còn trong sáng nữa thì cũng không sao cả, không có gì là tồn tại mãi mãi.
Nhưng, em muốn anh thẳng thẳn.”
Tên chó lưu manh.
Nam Chức nghĩ đến việc chui ra từ cánh tay anh, nhưng anh đã biết mà ôm cô lại.
“Anh tránh ra! Em vẫn còn muốn ăn cơm! Em vẫn còn muốn…”
“Đừng để vấn đề này lưu lại trong lòng.”
“Em?” Nam Chức chỉ chỉ mình: “Em làm sao?”
Nam Chức mở miệng.
“…”
Ngôn Trạm cúi đầu, cằm tựa lên đỉnh đầu cô: “Anh hứa, sau này sẽ không có người nào hay chuyện tương tự xảy ra đâu.”
Nếu như trước đó vẫn còn nghi ngờ thì bây giờ, Nam Chức chắc chắn rằng anh đã biết sự bất an của cô, cũng biết tại sao hôm nay cô lại hành động như vậy.
Đang ăn được một nửa, chuông điện thoại của Ngôn Trạm vang lên rất nhiều lần.
“Ngôn Trạm.”
“Ừ.”
Một phần vì tâm trạng của cô không được tốt, một phần là vì Nam Cảnh Trân có quá nhiều thành kiến với Ngôn Trạm vì chuyện trong quá khứ, hôm nay gặp mặt không đúng thời điểm chút nào, chi bằng nên để ngày khác sẽ tốt hơn.
Khi Ngôn Trạm bước vào phòng ăn, ánh mắt anh lập tức dán chặt vào cô gái.
Cô thở dài, bình tĩnh nói: “Nếu một ngày nào đó, anh không còn thích em nữa, hãy thẳng thắn nói cho em biết.”
Tây ngốc: [Sao lão Phật gia có thể bá đạo như vậy chứ /Chảy nước miếng/]
Cánh tay Ngôn Trạm khẽ run lên, lông mày nhíu lại.
Nam Chức không nhận ra điều đó, cô nói tiếp: “Em rất trân trọng tình cảm mà chúng ta dành cho nhau bây giờ.
Nhưng nếu tình cảm này không còn trong sáng nữa thì cũng không sao cả, không có gì là tồn tại mãi mãi.
Nhưng, em muốn anh thẳng thẳn.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú một hồi lâu.
“Cho dù không còn tình cảm nữa, em vẫn muốn chúng ta sẽ tôn trọng nhau, không muốn chúng ta ôm hận trong lòng.”
Đôi môi của Ngôn Trạm mím lại thành một đường thẳng, quai hàm căng cứng.
Anh cố kìm nén cơn bão đang cuồn cuộn lên trong lòng, muốn trịnh trọng nói với cô rằng ——
Không, sẽ không có ngày đó.
Hai người bọn họ mới chỉ yêu đương mà đã xuất hiện một cô gái điên cuồng như này, nhỡ chẳng may sau này bọn họ kết hôn, người ta sẽ tiễn cô về Tây Thiên thì sao? Còn anh, xử lý được lần một, lần hai, liệu anh có thể xử lý được lần tám, lần chín hay không?
Nhưng khi nhìn vào mắt cô, anh lại không thể nói nên lời.
Ngôn Trạm nâng khuôn mặt của cô lên, dùng sức mà hôn!
Tiếng cảm thán của Nam Chức bị anh nuốt mất.
Lưng cô áp lên những viên gạch sứ lạnh lẽo, trước mặt cô là lồng ngực nóng bỏng đang áp sát vào cô của người đàn ông, cùng với đôi môi rực lửa của anh… Cô nhắm mắt lại, hai tay ghì chặt lấy vai anh.
Như ngọn lửa đang bốc cháy trên thảo nguyên…
“Thứ hai, người anh nên xin lỗi không phải tôi.”
Khi hai người tách nhau ra, một sợi chỉ bạc ái muội quấn lấy bờ môi của bọn họ.
Anh thật sự không thể chịu đựng được.
“Cả đời này em cũng đừng nghĩ tới!” Ngôn Trạm nghiến răng, nói: “Rời khỏi anh ư? Em thử xem.”
“Mạt Mạt, Khương Ni, Điền Vận Phi…”
Nam Chức: “Chỉ là em…”
Sợ hãi, không đủ tự tin.
“Không có cái gì gọi là chỉ là cả.” Anh ôm chặt lấy cô: “Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Cả hai đứng trong phòng vệ sinh để giảm bớt hơi ấm còn sót lại từ nụ hôn vừa rồi.
Điện thoại để ngoài phòng khách của Ngôn Trạm đổ chuông, anh đi lấy, còn cô đứng đó để bình tĩnh lại.
Đóng cửa phòng vệ sinh.
Nam Chức dựa vào bồn rửa mặt, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình.
Cô thực sự có thể đi cùng anh suốt quãng đời còn lại sao?
Thời điểm cô đồng ý yêu anh, không phải là cô chưa từng nghĩ tới tương lai, nhưng cô đã kịp thời dừng lại, tự nhủ rằng chỉ cần trân trọng hiện tại là đủ rồi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô nhận ra cô đã khác xa so với tưởng tượng của bản thân, cô muốn quan tâm anh, ỷ lại anh.
Anh Trần: [Nếu lão Phật gia vì yêu mà cũng độc đoán như vậy, chắc chắn sẽ tuyệt lắm]
Sự việc ngày hôm nay khiến cô ý thức được những nguy cơ tiềm tàng trong mối quan hệ của hai người.
Cô đã nghĩ rằng nếu một ngày anh yêu người khác, trái tim cô sẽ đau như bị một con dao cùn cứa vào vậy.
Dường như cô không thể tách rời khỏi anh nữa rồi…
Cuộc điện thoại vừa rồi liên quan đến chuyện làm ăn.
Ngôn Trạm nhanh chóng giải quyết và kết thúc cuộc gọi.
Nam Chức muốn nói, nhưng bây giờ cô không thể nói được.
Quýt nhỏ đang uốn éo trên ghế sofa, cũng không thèm nhìn anh một cái, bộ dạng trông chẳng coi ai ra gì cả.
“Đừng có mà…”
Anh còn chưa nói xong thì chuông cửa lại vang lên.
Ngôn Trạm sửng sốt, đứng dậy đi ra mở cửa.
Tăng Tuyền chống nạnh đứng ở cửa, vừa gõ cửa vừa hét lớn: “Mở cửa ra! Con nói thế mà nghe được à! Trước đây con còn hứa với mẹ là sẽ lấy Mang Mang, vậy mà đã tìm một người khác rồi sao? Mẹ nói cho con biết, nhà họ Ngôn chúng ta không có tên tra nam cặn bã như con đâu! Mở cửa ra cho mẹ!”
“…”
“…”
“Mẹ bây giờ sẽ chém chết cái đầu chó của con!”.
Cạm Bẫy Dịu Dàng