Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 50: 50: “tránh Xa Vua Chó”
Editor: Yuu《Kinh Hoa Ngọc Mộng》sắp được thu âm trong phòng thu, còn《Chẩm Thượng Tâm》thì đang trong giai đoạn tiền chuẩn bị.
Tăng Tuyền nghe thấy thông báo từ sân bay, hỏi: “Con cũng đang đi công tác à?”
Nam Chức chỉ có một cái thân, hận không thể có ba đầu sáu tay để xử lý xong mọi chuyện.
Liếc nhìn người đàn ông trước mặt, anh hạ giọng nói: “Tôi xin phép đi trước.”
Trong lúc an ủi, vị diễn viên lồng tiếng khiến Phi Phi buồn bã đương nhiên cũng được nhắc tới.
Hai ngày cuối tuần, cô không hề bước ra khỏi cửa, chỉ lao đầu vào công việc.
Trần Diệp An tức giận suýt thì nhảy dựng lên, điên cuồng gõ bàn phím đấu khẩu với đám người kia.
Nam Chức thu dọn bàn làm việc, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Buổi sáng, người đại diện của Điền Vận Phi gọi điện tới.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Chức nói sơ qua về tình hình với Trần Diệp An và Viên Tây, cũng bảo bọn họ đừng lo lắng.
“Nam Chức, chiều nay cô đến trường quay đi.” Người đại diện nói: “Hôm nay Phi Phi có lịch quay.”
“Nam Chức, chiều nay cô đến trường quay đi.” Người đại diện nói: “Hôm nay Phi Phi có lịch quay.”
“Tiểu thư út của Điền Thức Nhu Hòa, em gái của Điền Vận Kiệt.”
Nam Chức đóng nắp bút, quay đầu nhìn đồng hồ, trả lời: “Vâng, tôi sẽ đến vào lúc hai giờ.”
Nam Chức nghiêm túc lắng nghe, dù chuông điện thoại có đổ biết bao nhiêu lần, chỉ cần không để ý tới, chỉ cần không trả lời là được.
Boss xử lý công việc của mình trên máy bay bằng ý chí sắt đá và năng lực như siêu nhân của mình, trong khi anh ta phải dùng tới cà phê để kéo dài sự sống của bản thân.
Phim trường của《Chẩm Thượng Tâm》nằm ở ngoại ô thành phố B, đi đường cũng phải mất một tiếng rưỡi đồng hồ.
Những chiếc lá đã từng xanh tốt và mới ngả vàng lại sắp rụng xuống, bây giờ chỉ còn lại những cành cây xác xơ, trơ trọi.
Nam Chức cất điện thoại đi, cười cười: “Chỉ là người lạ thôi ạ.”
Boss của anh ta đẹp trai thật, nhưng tính tình lại chẳng tốt đẹp chút nào, sao đám người này cứ nhao nhao lao vào người anh vậy? Không sợ chết sao.
Nam Chức thu dọn bàn làm việc, nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Làm chú giật cả mình.” Anh ta nói: “Còn tưởng là sinh vật nào đang sống chứ.”
Khi cô sờ đến điện thoại, tin nhắn giữa cô và Ngôn Trạm vẫn dừng lại vào lúc sáng sớm.
Chắc anh cũng đang bận.
“… Nam Chức đó à.” Người đại diện hắng giọng: “Tôi biết tại sao cô lại gọi điện cho tôi, tôi biết mà.
Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Người mà Phi Phi nhắc tới chắc chắn không phải là cô.
Tôi với đoàn đội bên này sẽ thương lượng lại, sau đó sẽ đăng thông cáo giải thích rõ ràng.
Trước tiên cô đừng nói gì cả, chúng tôi sẽ xử lý tất cả.”
Ồ cái đầu con!
Ngôn Trạm được mời tham dự một hội nghị thượng đỉnh.
À, hình như có một người như vậy.
Buổi họp đó sẽ có những người bạn cùng làm ăn trên thương trường, vì vậy anh không thể không trải qua bữa tiệc rượu vào buổi trưa được.
Cô gái kia có lẽ cũng thấy chột dạ hoặc là sợ hãi, quả trứng đập vào trán cô cũng không dùng quá nhiều sức lực.
Ngôn Trạm gật đầu đáp lại, cũng không có biểu cảm gì nhiều.
Trong số đó, Điền Thức Nhu Hòa, một doanh nghiệp chuyên về kinh doanh bông vải tơ lụa đã hợp tác với chuỗi khách sạn năm sao của Thịnh Trân thông qua thương vụ cung cấp tơ lụa cao cấp dùng cho đồ gia dụng.
Người đại diện im lặng một hồi, sau đó mất tự nhiên nói: “Không cần đâu.
Hôm nay cô có thể nghỉ ngơi ở nhà, đợi tôi thông báo hẵng đến.”
“Ngôn tổng, đã lâu không gặp.”
Nam Chức vừa sốc lại vừa thấy đau, vô thức hét lên một tiếng, khiến vài con chim đang đậu trên cành không khỏi sợ hãi mà bay đi.
Khang Tuyền đáp lại.
Vừa mới ngồi xuống ghế sofa, hàng loạt rung động từ điện thoại khiến anh ta giật bắn mình.
Viên Tây mở baidu lên.
Điền Vận Kiệt, người thừa kế của Điền Thức Nhu Hòa, nâng ly của mình lên để lấy lòng Ngôn Trạm.
—— “Mày chỉ là một người bán giọng nói thôi, có gì đáng để tự hào chứ?”
Hình ảnh đính kèm là một tờ giấy viết tay được đánh dấu bằng bút highlight đầy màu sắc, nét chữ trên đó rất ngay ngắn và đẹp mắt, thậm chí những dòng ghi chú còn có nét chấm phá.
Ngôn Trạm gật đầu đáp lại, cũng không có biểu cảm gì nhiều.
Nhưng giờ phút này mở ra xem, cô đã nhận được hơn ba nghìn tin nhắn cá nhân trên Weibo, tất cả đều là những lời mắng nhiếc cô.
Tuy nhiên, mọi thứ lại đi theo hướng ngược lại với những gì mà Nam Chức đã nghĩ.
Điền Vận Kiệt lại đưa tay tới, tiếp tục nói: “Không biết cậu đã tìm được đối tác cho khách sạn nghỉ dưỡng mà tập đoàn cậu mới hoàn thành ở Bangkok chưa vậy? Điền Thức của chúng tôi mới tung ra một sản phẩm mới gần đây, phản hồi cũng khá tốt.”
Hơn nữa, thằng con trai này cũng không gây rắc rối gì khi bà không có mặt ở đây cả, bà trở về sẽ dễ dàng dỗ dành con gái nhà người ta hơn, giúp thằng con bất hiếu này lật ngược tình thế.
“Nếu nói về việc hợp tác và làm thủ tục,” Ngôn Trạm gõ gõ vào cái ly, giọng điệu khá lạnh nhạt: “Anh cứ liên hệ với phòng marketing của Thịnh Trân để được đánh giá chuyên môn.”
“Được rồi.” Tăng Tuyền nói: “Con đợi một lúc…”
Nụ cười tươi của Điền Vận Kiệt đột nhiên cứng đờ lại, nhưng ít nhất phong thái vẫn còn nguyên vẹn.
“Alo.”
“Được, được, được, hôm nay tôi sẽ không nhắc đến công việc nữa.” Anh ta nói: “Ngôn tổng đẹp trai, lịch thiệp lại tài giỏi như vậy, chẳng trách em gái tôi vẫn luôn nhớ thương cậu.
Chi bằng chúng ta hẹn nhau một buổi cùng đi chơi golf nhỉ?”
(*) Nếu ai không nhớ cô nàng Mạt Mạt này thì có thể lướt lại mấy chương đầu:v.
“Để tớ nhìn xem!”
Ngôn Trạm khẽ nhướng mày: “Em gái?”
“Rốt cuộc cô ả này đang làm cái trò gì vậy?” Trần Diệp An nghiến răng: “Nếu đã giỏi kiểm soát giọng nói như vậy thì sao còn cần tới diễn viên lồng tiếng làm gì? Chức Chức, cậu với cô ta…”
“Là Phi Phi.” Điền Vận Kiệt cười nói: “Hai người đã từng gặp nhau trong một bữa tiệc tối vào năm ngoái đó.
Ngôn tổng chắc sẽ không…”
Nam Chức nắm tay Nam Cảnh Trân, cười nói: “Chị họ của cháu rất giỏi giang, chị ấy đã giúp cháu rất nhiều lần.”
Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Ngôn Trạm rời khỏi cửa khẩu bằng cửa VIP, vừa mới mở máy lên thì nhận được cuộc gọi của Tăng Tuyền.
“Không nhớ.”
Khi cô sờ đến điện thoại, tin nhắn giữa cô và Ngôn Trạm vẫn dừng lại vào lúc sáng sớm.
Chắc anh cũng đang bận.
Phương Bác đưa điện thoại của mình tới, nói một cách chắc nịch: “Cô Nam bắt nạt Điền Vận Phi, chuyện này đang được lan truyền mạnh mẽ trên mạng.”
“…”
Đã gần đến giờ ăn trưa, Ngôn Trạm phải đi ăn cơm.
Nam Chức đi bộ trong khu vườn của khu chung cư.
Gọi tới lần thứ ba, người đại diện của Điền Vận Phi mới nghe máy.
Người yêu anh đã có lệnh ——
Cửa thang máy mở ra.
Khang Tuyền cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Tránh xa vua chó”.
Nam Chức: [Chụp lại ảnh lúc đang ăn cơm, em phải thấy cái miệng lớn của anh ăn mới được]
Buổi họp đó sẽ có những người bạn cùng làm ăn trên thương trường, vì vậy anh không thể không trải qua bữa tiệc rượu vào buổi trưa được.
Tưởng tượng khi cô nói câu này, đôi mắt to tròn sẽ long lanh, hai má mềm mềm sẽ phồng lên, khóe miệng Ngôn Trạm hơi nhếch lên.
Điền Vận Phi lại đăng một dòng trạng thái khác: [Tay làm hàm nhai, không nhờ vả ai cả!]
Nam Chức đóng nắp bút, quay đầu nhìn đồng hồ, trả lời: “Vâng, tôi sẽ đến vào lúc hai giờ.”
Liếc nhìn người đàn ông trước mặt, anh hạ giọng nói: “Tôi xin phép đi trước.”
“Còn có thể không lo được hay sao?” Trần Diệp An gầm lên: “Đám fan hâm mộ này dám bôi nhọ tên của cậu, chắc chắn phải truy cứu trách nhiệm pháp lý với bọn họ mới được! Đúng không, Tây ngốc? Cậu đang làm gì vậy! Chúng ta còn đang chiến đâu đó.”
“…”
Bởi vì Điền Vận Phi nói muốn học về lồng tiếng, cho nên cô không chỉ liệt kê một vài quyển sách cơ bản cần thiết mà còn cho cô ta mượn những ghi chú mà cô đã ghi lại khi mới bắt đầu, hy vọng sẽ giúp được cô ta.
Điền Vận Kiệt ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, nhưng nói gì thì nói, anh ta không thể để con cá to này lọt lưới được, vì vậy anh ta không ngừng chặn anh lại.
“…”
“Ngôn tổng, em gái tôi thật lòng thích cậu đó.” Anh ta nói: “Khó khăn lắm mới có thể gặp nhau lần này, cậu cho tôi chút thể diện đi.
Sau này chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Em gái tôi sẽ mời khách.”
Trên mặt Ngôn Trạm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, đáp lại: “Tôi đã có vị hôn thê rồi.”
Cúp điện thoại, “Tránh xa vua chó” đã gọi mười bốn cuộc liền.
Đang tìm cách giảm sưng nhanh chóng, cô ấy vô tình bấm vào Weibo khi có tin tức hiện lên.
Vị hôn thê?
Anh cầm lấy khăn ấm trên khay, lau tay rồi quay sang nhìn Điền Vận Kiệt, nói: “Tôi chỉ có mình cô ấy là vị hôn thê.”
À, hình như có một người như vậy.
“Lúc đó, hai cô nàng này đã cãi nhau trong nhà hàng, còn hắt đồ uống vào người nhau nữa, trông chẳng khác gì mấy kẻ bị bệnh tâm thần cả.” Viên Tây nói: “Cư dân mạng đã coi đó như một trò đùa.
Phải mất vài ngày sau mới có người nói rằng hai người này đang tranh giành đàn ông với nhau.”
“Được, được, được, hôm nay tôi sẽ không nhắc đến công việc nữa.” Anh ta nói: “Ngôn tổng đẹp trai, lịch thiệp lại tài giỏi như vậy, chẳng trách em gái tôi vẫn luôn nhớ thương cậu.
Chi bằng chúng ta hẹn nhau một buổi cùng đi chơi golf nhỉ?”
Điền Vận Kiệt hiểu rõ, còn nói: “Tôi biết, tôi hiểu, nhưng đó chỉ là tấm lá chắn thôi mà.
Ai chẳng biết Ngôn tổng coi thường nhất là những kẻ thích trèo cành cao chứ? Chúng ta chỉ ăn một bữa bí mật thôi, sẽ không để mọi người trong giới này…”
“Công việc ở Vancouver đã xong.”
“Nếu nói về việc hợp tác và làm thủ tục,” Ngôn Trạm gõ gõ vào cái ly, giọng điệu khá lạnh nhạt: “Anh cứ liên hệ với phòng marketing của Thịnh Trân để được đánh giá chuyên môn.”
“Tôi đã có vị hôn thê rồi.” Giọng nói của Ngôn Trạm chợt lạnh đi vài phần.
Nam Chức là người ít khi xem thông báo của Weibo.
Điền Vận Kiệt sửng sốt, vô thức hỏi: “Vị hôn thê nào?”
Trần Diệp An hiểu ra mọi chuyện, đứng dậy nói: “Vậy thì cô ả này cố tình làm như vậy rồi! Chức Chức, chuyện này nhất định không thể bỏ qua dễ dàng được, cô ta như vậy là kích động bạo lực mạng đó.
Mau gọi cho lão Phật gia, để lão Phật gia…”
“Có phải cô công chúa nhỏ hôm nọ không?” Trần Diệp An hỏi: “Hay là mấy cô nàng theo dõi cậu trước đây?”
Người phục vụ cầm khay đi ngang qua.
Phương Bác thật sự phục đám người này!
Ngôn Trạm vẫy tay: “Thưa ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
Hai người này giống như đang tranh tài vậy, họ đã theo dõi Ngôn Trạm bằng nhiều cách khác nhau để tìm ra nơi anh sống, còn tạo ra đủ loại tình cờ gặp gỡ quái dị.
Anh cầm lấy khăn ấm trên khay, lau tay rồi quay sang nhìn Điền Vận Kiệt, nói: “Tôi chỉ có mình cô ấy là vị hôn thê.”
Hai ngày nay, mỗi lúc nghỉ ngơi cô đều nghĩ đến vẻ mặt của Trần Diệp An khi cô ấy nói hai từ “chia tay” vào hôm ăn lẩu.
Tưởng tượng khi cô nói câu này, đôi mắt to tròn sẽ long lanh, hai má mềm mềm sẽ phồng lên, khóe miệng Ngôn Trạm hơi nhếch lên.
Nói xong, Ngôn Trạm ném khăn ấm đi, rời đi trước ánh nhìn chăm chú của đối phương.
***
Tăng Tuyền xoa xoa thái dương, lại nói: “Bây giờ mẹ đang chuẩn bị trung chuyển ở sân bay Seoul, khoảng chín giờ tối sẽ hạ cánh.”
Trước khi cô ra ngoài, Viên Tây đã gọi điện tới.
Nam Chức xua tay nói không sao.
Nam Chức không vội nhận cuộc gọi, cô cẩn thận đi ra trước để ngăn Quýt nhỏ chạy ra khỏi nhà, sau đó mới nghe điện thoại.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
“Alo, Tây ngốc.”
Còn về cái người tên là Điền Vận Phi này, Ngôn Trạm đã trực tiếp cảnh cáo.
Cô ta không còn biểu lộ tình cảm nữa, thậm chí còn trở nên yên lặng vào thời gian sau đó.
Trần Diệp An ngồi xuống ghế sofa: “Thế thì thật kỳ lạ.”
“Chức Chức, cậu đang ở nhà à? Có bận không?”
Nói xong, Ngôn Trạm ném khăn ấm đi, rời đi trước ánh nhìn chăm chú của đối phương.
Nam Chức nhấn nút thang máy, nói: “Không bận lắm.
Bây giờ tớ ra ngoài, nhưng tớ có rất nhiều thời gian trên đường.
Có chuyện gì vậy?”
Ngôn Trạm được mời tham dự một hội nghị thượng đỉnh.
Viên Tây thở dài: “Tớ lo cho anh Trần quá.
Tớ cảm thấy chuyện giữa cô ấy với anh Lăng kia không phải chuyện nhỏ đâu, cô ấy chỉ nói vu vơ cho qua thế thôi.”
Nam Chức tiếp tục chườm túi chườm lạnh lên trán.
“Ừ.” Nam Chức bước vào thang máy: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Ừ.” Nam Chức bước vào thang máy: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Trong nhà thật sự không có ai, lại không thể nhờ Quýt nhỏ ra mở cửa được, nên anh đành phải rời đi.
Hai ngày nay, mỗi lúc nghỉ ngơi cô đều nghĩ đến vẻ mặt của Trần Diệp An khi cô ấy nói hai từ “chia tay” vào hôm ăn lẩu.
~
“Vâng.” Ngôn Trạm chỉ chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cho Phương Bác nhanh một chút: “Singapore.”
Có một chút cô đơn cùng với buổn tủi, thật sự khiến người khác thấy đau lòng.
“Tớ nghĩ tớ đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi.”
Người phục vụ cầm khay đi ngang qua.
Sớm biết như vậy thì ngay từ đầu cô đã khuyên cô ấy đừng để tâm tới Lăng Hách rồi, hoặc nếu mọi chuyện không thành, cô cũng có thể hỏi bóng hỏi gió Ngôn Trạm một chút để hiểu xem Lăng Hách là người như thế nào, từ đó có các biện pháp đề phòng.
Vậy mà cô ta lại sử dụng vào việc này.
Điền Vận Kiệt hiểu rõ, còn nói: “Tôi biết, tôi hiểu, nhưng đó chỉ là tấm lá chắn thôi mà.
Ai chẳng biết Ngôn tổng coi thường nhất là những kẻ thích trèo cành cao chứ? Chúng ta chỉ ăn một bữa bí mật thôi, sẽ không để mọi người trong giới này…”
Bây giờ, nói gì cũng đã quá muộn rồi.
Còn hiện tại, ba chủ đề #Điền Vận Phi bị bắt nạt, #Diễn viên lồng tiếng đừng kiêu ngạo, #Diễn viên lồng tiếng Nam Chức đều đang leo lên hotsearch và trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Cửa thang máy mở ra.
《Kinh Hoa Ngọc Mộng》sắp được thu âm trong phòng thu, còn《Chẩm Thượng Tâm》thì đang trong giai đoạn tiền chuẩn bị.
*
Nam Chức vừa đi vừa nói: “Cuối tuần tới tớ định đặt phòng ở khách sạn suối nước nóng, ba chúng ta cùng tới đó thư giãn đi.”
Nhưng nhìn bóng dáng, là một cô gái trẻ mũm mĩm.
Nam Chức lật túi chườm lạnh lại, lắc đầu nói: “Tớ đã suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra.
Mà tớ cũng chẳng biết người đó là ai nữa.”
Trần Diệp An và Viên Tây nhướng mày cùng một kiểu.
“Ý kiến này hay đó.” Viên Tây cười nói: “Nếu anh Trần được thoải mái, nói không chừng mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi cô ấy giải tỏa với chúng ta.”
Trong đầu anh chỉ toàn là cô, anh không rảnh để lãng phí thời gian với một người đàn ông khác ở đây.
“Ngôn tổng, đã lâu không gặp.”
Trong số đó, Điền Thức Nhu Hòa, một doanh nghiệp chuyên về kinh doanh bông vải tơ lụa đã hợp tác với chuỗi khách sạn năm sao của Thịnh Trân thông qua thương vụ cung cấp tơ lụa cao cấp dùng cho đồ gia dụng.
Hai người thảo luận về những việc cần làm khác ngoài việc ngâm mình trong suối nước nóng.
Phương Bác đưa iPad cho Ngôn Trạm xem.
Anh liếc nhìn, đáp: “Chỉ số bị lệch, làm lại.”
Trước khi ra mắt, Điền Vận Phi đã trở nên nổi tiếng nhờ vào chuyện gây hấn với Mạt Mạt, một người nổi tiếng trên mạng.
Nam Chức đi bộ trong khu vườn của khu chung cư.
Con người và những quả trứng từ trên trời rơi xuống khiến cô không thể phản ứng lại kịp.
Đầu đông sắp đến rồi.
Bà cụ tiếp tục lật xem những bức ảnh và kể những câu chuyện xưa.
Những chiếc lá đã từng xanh tốt và mới ngả vàng lại sắp rụng xuống, bây giờ chỉ còn lại những cành cây xác xơ, trơ trọi.
Trợ lý trưởng Phương: Phu nhân, tôi sai rồi!
“Không phải cậu đang thử nghiệm kiểu bánh gato mới sao? Hay là…”
“Đó là người đã bắt nạt Phi Phi đó! Ăn trứng thối đi!”
Chỉ là không ngờ rằng, cô ta bây giờ lại ngóc đầu trở lại.
“Cái, cái gì cơ? Con dám đối xử với mẹ con…”
Con người và những quả trứng từ trên trời rơi xuống khiến cô không thể phản ứng lại kịp.
Điền Vận Kiệt lại đưa tay tới, tiếp tục nói: “Không biết cậu đã tìm được đối tác cho khách sạn nghỉ dưỡng mà tập đoàn cậu mới hoàn thành ở Bangkok chưa vậy? Điền Thức của chúng tôi mới tung ra một sản phẩm mới gần đây, phản hồi cũng khá tốt.”
Nam Chức vừa sốc lại vừa thấy đau, vô thức hét lên một tiếng, khiến vài con chim đang đậu trên cành không khỏi sợ hãi mà bay đi.
Lúc trước, khi Ngôn Trạm chuyển đi, anh thực sự có ý định trốn tránh Tăng Tuyền.
“Chức Chức! Chức Chức? Có chuyện gì vậy!”
“Bạn, gái.”
Nam Chức che trán lại, không thể nhìn thấy rõ người ném trứng.
Nhưng nhìn bóng dáng, là một cô gái trẻ mũm mĩm.
Trần Diệp An tới đón Viên Tây rồi nhanh chóng lái xe tới chỗ Nam Chức.
Lúc hai người đến Vân Nặc, Nam Chức đang đắp túi chườm lạnh trên trán.
“Để tớ nhìn xem!”
Nụ cười tươi của Điền Vận Kiệt đột nhiên cứng đờ lại, nhưng ít nhất phong thái vẫn còn nguyên vẹn.
Nam Chức xua tay nói không sao.
Cô gái kia có lẽ cũng thấy chột dạ hoặc là sợ hãi, quả trứng đập vào trán cô cũng không dùng quá nhiều sức lực.
Tổn thương không nặng, nhưng vẫn khiến cô thấy sợ hãi.
Sáu rưỡi tối, máy bay hạ cánh an toàn.
“…”
“Đang yên đang lành sao lại có người chạy tới trước cửa nhà ném trứng vào cậu chứ?” Trần Diệp An khoanh tay: “Cậu đắc tội với ai sao?”
Nam Chức lật túi chườm lạnh lại, lắc đầu nói: “Tớ đã suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra.
Mà tớ cũng chẳng biết người đó là ai nữa.”
Đầu đông sắp đến rồi.
Trần Diệp An và Viên Tây nhướng mày cùng một kiểu.
Hai người thảo luận về những việc cần làm khác ngoài việc ngâm mình trong suối nước nóng.
Viên Tây mở baidu lên.
“Nam Chức, cháu…”
Đang tìm cách giảm sưng nhanh chóng, cô ấy vô tình bấm vào Weibo khi có tin tức hiện lên.
Nam Tiểu Chức: Đúng, tôi không sợ chết.
“Có phải cô công chúa nhỏ hôm nọ không?” Trần Diệp An hỏi: “Hay là mấy cô nàng theo dõi cậu trước đây?”
“Đây không phải là ảnh hồi còn bé của chị họ cháu sao.” Nam Cảnh Trân nâng kính lão lên: “Gầy gò thật.
Bây giờ còn đang điều hành công ty giải trí nữa, chắc là mệt mỏi lắm.”
Phương Bác nuốt vài ngụm nước bọt.
Đổng Tình? Khương Ni?
Hai ngày cuối tuần, cô không hề bước ra khỏi cửa, chỉ lao đầu vào công việc.
Đổng Tình thì cô không rõ, nhưng còn Khương Ni, cô nghe Đinh Đang nói cô ta đã cùng ba mẹ về quê.
Nếu ký hợp đồng, boss sẽ nói mất nửa tiếng đồng hồ; Nếu mang báo cáo tới, boss nói nhiều nhất là 15 phút; Tuyệt vời hơn chính là, từ khách sạn đến sân bay mất ít nhất là 40 phút lái xe, nhưng boss nhất quyết rút ngắn xuống còn nửa tiếng.
Khi Nam Chức nhờ chị họ giúp cô xử lý sự việc trên Weibo thì đã là hơn 2 giờ chiều, lúc đó cô ấy đã nói sẽ tới đây vào khoảng 6 hay 7 giờ gì đó, chắc sẽ sớm thôi.
“Đúng vậy.” Viên Tây nói: “Lúc đấy hai cô nàng đó đã cãi nhau, cái gì mà người như anh ấy chỉ thích tôi chứ không thích cô.”
Trần Diệp An ngồi xuống ghế sofa: “Thế thì thật kỳ lạ.”
Viên Tây thở dài: “Tớ lo cho anh Trần quá.
Tớ cảm thấy chuyện giữa cô ấy với anh Lăng kia không phải chuyện nhỏ đâu, cô ấy chỉ nói vu vơ cho qua thế thôi.”
“Tớ nghĩ tớ đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi.”
Viên Tây giơ điện thoại lên, ngơ ngác chỉ vào hotsearch trên đó…
Huống chi cô đã làm việc một mạch từ lúc ngủ dậy tới giờ, ngoại trừ vài dòng trò chuyện Wechat với Ngôn Trạm thì cô hoàn toàn không nhìn tới điện thoại của mình.
Điền Vận Phi đã đăng một dòng trạng thái trên Weibo vào sáng sớm nay.
—— [Tuyệt đối đừng nên đắc tội với diễn viên lồng tiếng, nếu không sẽ thảm lắm đó /Khóc/]
Đính kèm là bìa của quyển kịch bản《Chẩm Thượng Tâm》.
Một hòn đá nhỏ khuấy động ngàn con sóng lớn.
Đám fan hâm mộ nhao nhao nhảy vào hết quan tâm lại an ủi, còn khen ngợi rằng với giọng nói và kỹ thuật diễn xuất của Phi Phi, tại sao lại cần tới diễn viên lồng tiếng làm gì? Không cần thiết chút nào.
“Chuyện này… Cô ả họ Điền này bị điên à? Sao đám fan hâm mộ có thể không phân biệt trắng đen phải trái như vậy được nhỉ!”
Trong lúc an ủi, vị diễn viên lồng tiếng khiến Phi Phi buồn bã đương nhiên cũng được nhắc tới.
Nếu không phải là làm trợ lý trưởng đã lâu thì anh ta thực sự nghi ngờ rằng mình đang ở cùng với một tên tra nam.
Một tài khoản fan cứng tên “Tôi không phải Arale” nói rằng cô ta đã từng gặp vị diễn viên lồng tiếng này, cô diễn viên lồng tiếng đó rất kiêu ngạo, Phi Phi đã có lòng tốt mua nước trái cây cho cô ta uống, nhưng cô ta thậm chí còn không thèm nhìn nó và đã ném nó đi.
Đám fan hâm mộ đang rất nóng lòng, liên tục tag @“Tôi không phải Arale” để hỏi xem diễn viên lồng tiếng đó là ai?
Điền Vận Phi đã đăng một dòng trạng thái trên Weibo vào sáng sớm nay.
“Tôi không phải Arale” đã trả lời: [Một người tên là Nam Chức]
Đã gần đến giờ ăn trưa, Ngôn Trạm phải đi ăn cơm.
Khi cái tên “Nam Chức” xuất hiện rõ rành rành trên đầu bình luận Weibo của Điền Vận Phi, sự việc đã biến đổi tất cả.
Nam Chức là người ít khi xem thông báo của Weibo.
*
Huống chi cô đã làm việc một mạch từ lúc ngủ dậy tới giờ, ngoại trừ vài dòng trò chuyện Wechat với Ngôn Trạm thì cô hoàn toàn không nhìn tới điện thoại của mình.
Viên Tây giơ điện thoại lên, ngơ ngác chỉ vào hotsearch trên đó…
Một tài khoản fan cứng tên “Tôi không phải Arale” nói rằng cô ta đã từng gặp vị diễn viên lồng tiếng này, cô diễn viên lồng tiếng đó rất kiêu ngạo, Phi Phi đã có lòng tốt mua nước trái cây cho cô ta uống, nhưng cô ta thậm chí còn không thèm nhìn nó và đã ném nó đi.
Nhưng giờ phút này mở ra xem, cô đã nhận được hơn ba nghìn tin nhắn cá nhân trên Weibo, tất cả đều là những lời mắng nhiếc cô.
—— “Mày chỉ là một người bán giọng nói thôi, có gì đáng để tự hào chứ?”
—— “Nếu không nhờ Phi Phi của bọn tao để mắt đến mày, mày có xứng đáng trở thành người lồng tiếng cho Phi Phi hay không?”
—— “Con khốn, tép riu, cút đi! Không ai thèm nghe cái giọng nói rác rưởi của mày đâu!”
“Không nhớ.”
…
“Ồ.”
Còn hiện tại, ba chủ đề #Điền Vận Phi bị bắt nạt, #Diễn viên lồng tiếng đừng kiêu ngạo, #Diễn viên lồng tiếng Nam Chức đều đang leo lên hotsearch và trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
“Chuyện này… Cô ả họ Điền này bị điên à? Sao đám fan hâm mộ có thể không phân biệt trắng đen phải trái như vậy được nhỉ!”
Tổn thương không nặng, nhưng vẫn khiến cô thấy sợ hãi.
Trần Diệp An tức giận suýt thì nhảy dựng lên, điên cuồng gõ bàn phím đấu khẩu với đám người kia.
Nam Chức giữ cho mình được bình tĩnh.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nói: “Tớ sẽ gọi điện cho người đại diện của Điền Vận Phi xem chuyện gì đang xảy ra.”
Điền Vận Kiệt, cái tên này thì có chút ấn tượng.
Gọi tới lần thứ ba, người đại diện của Điền Vận Phi mới nghe máy.
Công việc không thể để chậm trễ được.
“Alo.”
Trên mặt Ngôn Trạm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, đáp lại: “Tôi đã có vị hôn thê rồi.”
“Tôi là Nam Chức.”
Điền Vận Kiệt sửng sốt, vô thức hỏi: “Vị hôn thê nào?”
“… Nam Chức đó à.” Người đại diện hắng giọng: “Tôi biết tại sao cô lại gọi điện cho tôi, tôi biết mà.
Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Người mà Phi Phi nhắc tới chắc chắn không phải là cô.
Tôi với đoàn đội bên này sẽ thương lượng lại, sau đó sẽ đăng thông cáo giải thích rõ ràng.
Trước tiên cô đừng nói gì cả, chúng tôi sẽ xử lý tất cả.”
***
Nam Chức thở dài: “Được rồi, cuối ngày tôi sẽ tới đoàn làm phim.”
Công việc không thể để chậm trễ được.
Người đại diện im lặng một hồi, sau đó mất tự nhiên nói: “Không cần đâu.
Hôm nay cô có thể nghỉ ngơi ở nhà, đợi tôi thông báo hẵng đến.”
Nam Cảnh Trân ngồi trên ghế sofa, lật xem những bức ảnh cũ và kể cho Nam Chức nghe những câu chuyện đằng sau chúng.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Chức nói sơ qua về tình hình với Trần Diệp An và Viên Tây, cũng bảo bọn họ đừng lo lắng.
“Đang quay phim truyền hình đấy à.” Trần Diệp An đỡ trán: “Không biết là tên đàn ông nào có sức hút lớn như vậy nữa.
Thế rốt cuộc là anh ta thích ai?”
Nam Chức nhấn nút thang máy, nói: “Không bận lắm.
Bây giờ tớ ra ngoài, nhưng tớ có rất nhiều thời gian trên đường.
Có chuyện gì vậy?”
“Còn có thể không lo được hay sao?” Trần Diệp An gầm lên: “Đám fan hâm mộ này dám bôi nhọ tên của cậu, chắc chắn phải truy cứu trách nhiệm pháp lý với bọn họ mới được! Đúng không, Tây ngốc? Cậu đang làm gì vậy! Chúng ta còn đang chiến đâu đó.”
—— “Nếu không nhờ Phi Phi của bọn tao để mắt đến mày, mày có xứng đáng trở thành người lồng tiếng cho Phi Phi hay không?”
Viên Tây xoa xoa tay, lặng lẽ chỉ vào Nam Chức.
Viên Tây nhìn hình ảnh của Điền Vận Phi mà Baidu cung cấp, lẩm bẩm nói: “Trước đây tớ đã từng đọc qua một mẩu tin tức về cô ả này rồi, lúc đó tớ còn hăng hái ‘ăn dưa’ nữa.
Nhưng mà là tin gì mới được nhỉ?”
Nam Chức tiếp tục chườm túi chườm lạnh lên trán.
Năm nay của cô đúng là chẳng may mắn chút nào, cô luôn dính líu đến Weibo, mà lần nào cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
“Cứ chờ xem thế nào đã.” Cô ngả người lên ghế sofa, Quýt nhỏ uốn éo bên cạnh người cô: “Để xem bên phía Điền Vận Phi giải quyết như thế nào.
Chắc sẽ không sao đâu, cứ giải thích rõ ràng là được.”
Tuy nhiên, mọi thứ lại đi theo hướng ngược lại với những gì mà Nam Chức đã nghĩ.
Điền Vận Phi lại đăng một dòng trạng thái khác: [Tay làm hàm nhai, không nhờ vả ai cả!]
“Ồ.”
Hình ảnh đính kèm là một tờ giấy viết tay được đánh dấu bằng bút highlight đầy màu sắc, nét chữ trên đó rất ngay ngắn và đẹp mắt, thậm chí những dòng ghi chú còn có nét chấm phá.
“Alo, Tây ngốc.”
*
Một số fan hâm mộ có kinh nghiệm đã khen ngợi Điền Vận Phi vì sự hiểu biết và tài năng kiểm soát giọng nói của cô ta.
“Là Phi Phi.” Điền Vận Kiệt cười nói: “Hai người đã từng gặp nhau trong một bữa tiệc tối vào năm ngoái đó.
Ngôn tổng chắc sẽ không…”
“Rốt cuộc cô ả này đang làm cái trò gì vậy?” Trần Diệp An nghiến răng: “Nếu đã giỏi kiểm soát giọng nói như vậy thì sao còn cần tới diễn viên lồng tiếng làm gì? Chức Chức, cậu với cô ta…”
“Con chỉ biết ồ thôi đúng không?” Tăng Tuyền hét lên: “Mẹ vội vàng trở về là vì ai? Nếu con chịu khó quyết tâm thì mẹ có cần phải mệt mỏi như vậy không? Lương tâm của con vứt cho chó ăn rồi à!”
“Đây là ghi chú của tớ.” Nam Chức khẽ nói.
“Đó là người đã bắt nạt Phi Phi đó! Ăn trứng thối đi!”
Bởi vì Điền Vận Phi nói muốn học về lồng tiếng, cho nên cô không chỉ liệt kê một vài quyển sách cơ bản cần thiết mà còn cho cô ta mượn những ghi chú mà cô đã ghi lại khi mới bắt đầu, hy vọng sẽ giúp được cô ta.
Vậy mà cô ta lại sử dụng vào việc này.
Anh ta vẫn còn sống sót để lên chuyến bay nhanh nhất về thành phố B với boss.
Trần Diệp An hiểu ra mọi chuyện, đứng dậy nói: “Vậy thì cô ả này cố tình làm như vậy rồi! Chức Chức, chuyện này nhất định không thể bỏ qua dễ dàng được, cô ta như vậy là kích động bạo lực mạng đó.
Mau gọi cho lão Phật gia, để lão Phật gia…”
“Tớ nhớ ra rồi!”
Viên Tây cũng đứng dậy.
Trước khi ra mắt, Điền Vận Phi đã trở nên nổi tiếng nhờ vào chuyện gây hấn với Mạt Mạt, một người nổi tiếng trên mạng.
“Cứ chờ xem thế nào đã.” Cô ngả người lên ghế sofa, Quýt nhỏ uốn éo bên cạnh người cô: “Để xem bên phía Điền Vận Phi giải quyết như thế nào.
Chắc sẽ không sao đâu, cứ giải thích rõ ràng là được.”
“Đó là người đã bắt nạt Phi Phi đó! Ăn trứng thối đi!”(*) Nếu ai không nhớ cô nàng Mạt Mạt này thì có thể lướt lại mấy chương đầu:v.
“Bà bác đã nhờ nhà bếp chuẩn bị món yêu thích của cháu rồi.” Cô ngoan ngoãn nói: “Lần này chỉ là đột nhiên thôi chú nhỏ, lần sau cháu sẽ nhớ.”
“Cháu đừng có khách sáo với người thân như vậy làm gì.” Nam Cảnh Trân vỗ vỗ tay cô: “Chị họ cháu bảo tối nay sẽ đến ăn cơm sao? Mấy giờ thì đến vậy?”
“Lúc đó, hai cô nàng này đã cãi nhau trong nhà hàng, còn hắt đồ uống vào người nhau nữa, trông chẳng khác gì mấy kẻ bị bệnh tâm thần cả.” Viên Tây nói: “Cư dân mạng đã coi đó như một trò đùa.
Phải mất vài ngày sau mới có người nói rằng hai người này đang tranh giành đàn ông với nhau.”
Đính kèm là bìa của quyển kịch bản《Chẩm Thượng Tâm》.
Nam Chức chỉ có một cái thân, hận không thể có ba đầu sáu tay để xử lý xong mọi chuyện.
“Ngôn tổng, có lẽ cô Nam… Có lẽ…”
Trần Diệp An im lặng: “Tranh giành đàn ông?”
“Đúng vậy.” Viên Tây nói: “Lúc đấy hai cô nàng đó đã cãi nhau, cái gì mà người như anh ấy chỉ thích tôi chứ không thích cô.”
“Đang quay phim truyền hình đấy à.” Trần Diệp An đỡ trán: “Không biết là tên đàn ông nào có sức hút lớn như vậy nữa.
Thế rốt cuộc là anh ta thích ai?”
“Chức Chức! Chức Chức? Có chuyện gì vậy!”
Viên Tây xoa xoa tay, lặng lẽ chỉ vào Nam Chức.
Khi cái tên “Nam Chức” xuất hiện rõ rành rành trên đầu bình luận Weibo của Điền Vận Phi, sự việc đã biến đổi tất cả.
*
“Ngôn tổng, em gái tôi thật lòng thích cậu đó.” Anh ta nói: “Khó khăn lắm mới có thể gặp nhau lần này, cậu cho tôi chút thể diện đi.
Sau này chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Em gái tôi sẽ mời khách.”
Phương Bác chưa từng nghĩ mình ngoài việc làm trợ lý trưởng ra thì còn phải chịu trách nhiệm về tốc độ sinh tử nữa.
Nếu ký hợp đồng, boss sẽ nói mất nửa tiếng đồng hồ; Nếu mang báo cáo tới, boss nói nhiều nhất là 15 phút; Tuyệt vời hơn chính là, từ khách sạn đến sân bay mất ít nhất là 40 phút lái xe, nhưng boss nhất quyết rút ngắn xuống còn nửa tiếng.
Cũng may, ông trời đã phù hộ cho anh ta.
Cũng may, ông trời đã phù hộ cho anh ta.
Nhà họ Khang.
Anh ta vẫn còn sống sót để lên chuyến bay nhanh nhất về thành phố B với boss.
“… Với ai cơ?”
Boss xử lý công việc của mình trên máy bay bằng ý chí sắt đá và năng lực như siêu nhân của mình, trong khi anh ta phải dùng tới cà phê để kéo dài sự sống của bản thân.
Sáu rưỡi tối, máy bay hạ cánh an toàn.
Ngôn Trạm rời khỏi cửa khẩu bằng cửa VIP, vừa mới mở máy lên thì nhận được cuộc gọi của Tăng Tuyền.
“Công việc ở Vancouver đã xong.”
“Phải về với bạn gái.”
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết nhiều nhất là trong một tuần, nhưng không ngờ lại kéo dài trong nhiều ngày như vậy.
Tăng Tuyền thở dài thườn thượt, ý tứ trách cứ “Đây chính là thằng con trai bất hiếu nhưng vẫn muốn mẹ mình xông pha chiến đấu vì mình” vô cùng rõ ràng.
“Chức Chức, cậu đang ở nhà à? Có bận không?”
“Ồ.”
“…”
Nhưng lý do lớn hơn là vì hai cô gái, một người là Mạt Mạt, và người còn lại là Điền Vận Phi.
Vị hôn thê?
Ồ cái đầu con!
Tăng Tuyền xoa xoa thái dương, lại nói: “Bây giờ mẹ đang chuẩn bị trung chuyển ở sân bay Seoul, khoảng chín giờ tối sẽ hạ cánh.”
“Ồ.”
Ngôn Trạm nhìn đồng hồ, bây giờ về vừa kịp ăn tối với cô.
Viên Tây nhìn hình ảnh của Điền Vận Phi mà Baidu cung cấp, lẩm bẩm nói: “Trước đây tớ đã từng đọc qua một mẩu tin tức về cô ả này rồi, lúc đó tớ còn hăng hái ‘ăn dưa’ nữa.
Nhưng mà là tin gì mới được nhỉ?”
Ngôn Trạm nhíu mày.
Nam Chức vừa đi vừa nói: “Cuối tuần tới tớ định đặt phòng ở khách sạn suối nước nóng, ba chúng ta cùng tới đó thư giãn đi.”
“Con chỉ biết ồ thôi đúng không?” Tăng Tuyền hét lên: “Mẹ vội vàng trở về là vì ai? Nếu con chịu khó quyết tâm thì mẹ có cần phải mệt mỏi như vậy không? Lương tâm của con vứt cho chó ăn rồi à!”
(*) Nếu ai không nhớ cô nàng Mạt Mạt này thì có thể lướt lại mấy chương đầu:v.
Phương Bác đưa iPad cho Ngôn Trạm xem.
Anh liếc nhìn, đáp: “Chỉ số bị lệch, làm lại.”
“Ý kiến này hay đó.” Viên Tây cười nói: “Nếu anh Trần được thoải mái, nói không chừng mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi cô ấy giải tỏa với chúng ta.”
“…”
Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Tăng Tuyền nghe thấy thông báo từ sân bay, hỏi: “Con cũng đang đi công tác à?”
“Vâng.” Ngôn Trạm chỉ chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cho Phương Bác nhanh một chút: “Singapore.”
Tăng Tuyền thấy có chút an ủi, nhưng bà không thể để cho thằng con bất hiếu này sống dễ dàng quá được, nó cũng phải làm việc!
Hơn nữa, thằng con trai này cũng không gây rắc rối gì khi bà không có mặt ở đây cả, bà trở về sẽ dễ dàng dỗ dành con gái nhà người ta hơn, giúp thằng con bất hiếu này lật ngược tình thế.
“Được rồi.” Tăng Tuyền nói: “Con đợi một lúc…”
“Không có thời gian.”
“Cái, cái gì cơ? Con dám đối xử với mẹ con…”
“Phải về với bạn gái.”
Nam Chức thở dài: “Được rồi, cuối ngày tôi sẽ tới đoàn làm phim.”
“… Với ai cơ?”
Tăng Tuyền thấy có chút an ủi, nhưng bà không thể để cho thằng con bất hiếu này sống dễ dàng quá được, nó cũng phải làm việc!
“Bạn, gái.”
Người yêu anh đã có lệnh ——
*
Nhà họ Khang.
“Không có thời gian.”
Nam Cảnh Trân ngồi trên ghế sofa, lật xem những bức ảnh cũ và kể cho Nam Chức nghe những câu chuyện đằng sau chúng.
Nam Chức nghiêm túc lắng nghe, dù chuông điện thoại có đổ biết bao nhiêu lần, chỉ cần không để ý tới, chỉ cần không trả lời là được.
“Đây không phải là ảnh hồi còn bé của chị họ cháu sao.” Nam Cảnh Trân nâng kính lão lên: “Gầy gò thật.
Bây giờ còn đang điều hành công ty giải trí nữa, chắc là mệt mỏi lắm.”
Nam Chức nắm tay Nam Cảnh Trân, cười nói: “Chị họ của cháu rất giỏi giang, chị ấy đã giúp cháu rất nhiều lần.”
Đám fan hâm mộ đang rất nóng lòng, liên tục tag @“Tôi không phải Arale” để hỏi xem diễn viên lồng tiếng đó là ai?
“Cháu đừng có khách sáo với người thân như vậy làm gì.” Nam Cảnh Trân vỗ vỗ tay cô: “Chị họ cháu bảo tối nay sẽ đến ăn cơm sao? Mấy giờ thì đến vậy?”
Khi Nam Chức nhờ chị họ giúp cô xử lý sự việc trên Weibo thì đã là hơn 2 giờ chiều, lúc đó cô ấy đã nói sẽ tới đây vào khoảng 6 hay 7 giờ gì đó, chắc sẽ sớm thôi.
Bà cụ tiếp tục lật xem những bức ảnh và kể những câu chuyện xưa.
Khi Khang Tuyền về đến nhà nhìn thấy hai người họ, anh ta cười nói: “Nam Chức tới rồi sao? Sao không nói trước với chú nhỏ một tiếng? Chú sẽ mua món gì đó thật ngon cho cháu.”
“Bà bác đã nhờ nhà bếp chuẩn bị món yêu thích của cháu rồi.” Cô ngoan ngoãn nói: “Lần này chỉ là đột nhiên thôi chú nhỏ, lần sau cháu sẽ nhớ.”
Khang Tuyền đáp lại.
Vừa mới ngồi xuống ghế sofa, hàng loạt rung động từ điện thoại khiến anh ta giật bắn mình.
Ngôn Trạm giật cà vạt ra.
“Làm chú giật cả mình.” Anh ta nói: “Còn tưởng là sinh vật nào đang sống chứ.”
Khang Tuyền cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Tránh xa vua chó”.
Đúng lúc này, cuộc gọi lại được gọi tới.
“…”
Biệt danh cũng độc đáo đấy.
Cúp điện thoại, “Tránh xa vua chó” đã gọi mười bốn cuộc liền.
Đúng lúc này, cuộc gọi lại được gọi tới.
“Nam Chức, cháu…”
Nam Chức cất điện thoại đi, cười cười: “Chỉ là người lạ thôi ạ.”
…
*
Người lạ “Tránh xa vua chó” quay trở lại xe.
Trong nhà thật sự không có ai, lại không thể nhờ Quýt nhỏ ra mở cửa được, nên anh đành phải rời đi.
“Camera giám sát như thế nào?”
Trước khi cô ra ngoài, Viên Tây đã gọi điện tới.
Phương Bác nuốt vài ngụm nước bọt.
Vừa rồi boss đã yêu cầu anh ta kiểm tra camera giám sát trong khu chung cư, nhờ vậy mà anh ta đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, lại còn thử thách sức chịu đựng của cái chức trợ lý trưởng của anh ta một lần nữa.
“Ngôn tổng, có lẽ cô Nam… Có lẽ…”
Lúc hai người đến Vân Nặc, Nam Chức đang đắp túi chườm lạnh trên trán.
“Có chuyện gì thì mau nói đi.”
Ngôn Trạm giật cà vạt ra.
Trong đầu anh chỉ toàn là cô, anh không rảnh để lãng phí thời gian với một người đàn ông khác ở đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Bác lau mồ hôi, nhắc nhở: “Có một người tên là Điền Vận Phi, anh vẫn còn nhớ chứ?”
Ngôn Trạm khẽ nhướng mày: “Em gái?”
Ngôn Trạm nhíu mày.
“Tiểu thư út của Điền Thức Nhu Hòa, em gái của Điền Vận Kiệt.”
“Camera giám sát như thế nào?”
Điền Vận Kiệt, cái tên này thì có chút ấn tượng.
“Liên quan gì đến tôi?” Ngôn Trạm hỏi.
“Tôi đã có vị hôn thê rồi.” Giọng nói của Ngôn Trạm chợt lạnh đi vài phần.
“…”
—— [Tuyệt đối đừng nên đắc tội với diễn viên lồng tiếng, nếu không sẽ thảm lắm đó /Khóc/]
Nếu không phải là làm trợ lý trưởng đã lâu thì anh ta thực sự nghi ngờ rằng mình đang ở cùng với một tên tra nam.
Lúc trước, khi Ngôn Trạm chuyển đi, anh thực sự có ý định trốn tránh Tăng Tuyền.
Nhưng lý do lớn hơn là vì hai cô gái, một người là Mạt Mạt, và người còn lại là Điền Vận Phi.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết nhiều nhất là trong một tuần, nhưng không ngờ lại kéo dài trong nhiều ngày như vậy.
Hai người này giống như đang tranh tài vậy, họ đã theo dõi Ngôn Trạm bằng nhiều cách khác nhau để tìm ra nơi anh sống, còn tạo ra đủ loại tình cờ gặp gỡ quái dị.
Bởi vì người thân của Mạt Mạt cũng có chút giao tình với Ngôn Hải Thành, cho nên ít nhiều gì Ngôn Trạm cũng sẽ nể mặt.
Trần Diệp An im lặng: “Tranh giành đàn ông?”
Điền Vận Kiệt, người thừa kế của Điền Thức Nhu Hòa, nâng ly của mình lên để lấy lòng Ngôn Trạm.
Còn về cái người tên là Điền Vận Phi này, Ngôn Trạm đã trực tiếp cảnh cáo.
Cô ta không còn biểu lộ tình cảm nữa, thậm chí còn trở nên yên lặng vào thời gian sau đó.
Chỉ là không ngờ rằng, cô ta bây giờ lại ngóc đầu trở lại.
Điền Vận Kiệt ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, nhưng nói gì thì nói, anh ta không thể để con cá to này lọt lưới được, vì vậy anh ta không ngừng chặn anh lại.
Phương Bác thật sự phục đám người này!
Boss của anh ta đẹp trai thật, nhưng tính tình lại chẳng tốt đẹp chút nào, sao đám người này cứ nhao nhao lao vào người anh vậy? Không sợ chết sao.
Phương Bác đưa điện thoại của mình tới, nói một cách chắc nịch: “Cô Nam bắt nạt Điền Vận Phi, chuyện này đang được lan truyền mạnh mẽ trên mạng.”
~
Tác giả có lời muốn nói:
“Có chuyện gì thì mau nói đi.”
Nam Tiểu Chức: Đúng, tôi không sợ chết.
Biệt danh cũng độc đáo đấy.
Trợ lý trưởng Phương: Phu nhân, tôi sai rồi!.
Cạm Bẫy Dịu Dàng