Cái Bóng
16: Bùng Nổ
Quán bar không ồn ào ầm ĩ như Lâm Minh Viễn tưởng tượng.
Cũng có nhạc nhưng không giật đùng đùng, không có vũ công thoát y cởi quần lót, ném "khô mực"* lên đầu khách gì đó như giang hồ đồn.
*Khô mực: Áo vếu =))))
Bày trí bên trong rất sang trọng, nội thất đều được thiết kế theo kiểu các khối hình hộp xếp chồng hoặc lồi lõm, đến cả đèn chùm cũng vậy.
Duy chỉ có bàn ghế ngồi là vây thành vòng tròn.
Nhìn chung rất nghệ thuật, khiến người ta có cảm giác như lạc vào một chiều không gian khác để đi đến tương lai vậy.
Khách đến đều là nam giới.
Kể cả nhân viên phục vụ cũng toàn là đàn ông.
Dịch Nguyên nói đây là gay bar, vậy...!những người ở đây cũng giống như cậu ư?
Lâm Minh Viễn không ngờ trên đời này có nhiều người giống mình đến vậy.
Họ rất vui vẻ cởi mở, thậm chí còn có cả tụ điểm để vui chơi và gặp gỡ nữa.
Khiến cho cậu tự cảm thấy bản thân thật chết nhát, đi đến đây mà trong lòng thấp thỏm.
Sợ bị người quen bắt gặp mình tay trong tay một người đàn ông, bước vào cổng gay bar.
Dù sao nơi này hoàn toàn khác với khách sạn, vì khách sạn mang tính riêng tư.
Với lại khách đến thuê phòng là hai ba người đàn ông hay hai ba người phụ nữ một phòng cũng chẳng hiếm.
Đâu ai rảnh mà đoán họ là cong hay thẳng chứ.
Lâm Minh Viễn nhìn xung quanh.
Không gian mờ tối, phần nhiều là mang đến cảm giác thư giãn.
Cơ mà không có thác loạn gì cả.
Cảm nhận của cậu khi lần đầu đặt chân tới đây là nó giống như quán nhậu, nhưng đẳng cấp hơn rất nhiều.
Mặc dù đến nơi xa lạ, Lâm Minh Viễn hơi căng thẳng không quen.
Nhưng có Dịch Nguyên ở bên cạnh, cậu bỗng cảm thấy an tâm đến lạ.
Suốt dọc đường, Dịch Nguyên vẫn luôn nắm tay dắt cậu đi.
Đi ngang bàn nào đông người ra vào, hắn sẽ buông tay.
Rồi vòng cánh tay ra sau lưng che chắn cho cậu.
Lâm Minh Viễn rũ mắt, nhìn bàn tay to lớn nổi lên những đường gân mạnh mẽ.
Đang che phía sau mông cậu, ngăn cách cậu khỏi những vị khách khác.
Rồi lại ngước lên, trộm nhìn nửa bên sườn mặt đẹp như tượng tạc.
Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, mang theo vẻ lạnh lùng cùng một chút ngông cuồng chẳng để ai vào mắt của hắn.
Cậu cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nép vào lòng hắn, đi qua từng dãy bàn.
Dường như Dịch Nguyên cũng cảm nhận được niềm vui nho nhỏ trong lòng cậu.
Hắn cúi xuống, ghé vào tai cậu, hỏi: "Vui không?"
Lâm Minh Viễn ngước lên cười gật đầu: "Ừm." Cậu lại nói, "Không ồn ào như tôi tưởng tượng."
Dịch Nguyên cười: "Không có bay lắc thoát y hả?"
Lâm Minh Viễn bật cười, tặc lưỡi: "Chậc.
Cơ mà đúng là tôi vừa nghĩ thế thật."
Đi qua đám đông, Dịch Nguyên lại nắm tay cậu, nói: "Aiiii, chết tiệt! Tôi ngày nàoooo cũng thoát y cho cậu xem chưa đủ hay sao mà cậu còn muốn nhìn người khác hả?"
Lâm Minh Viễn đỏ mặt: "Tôi có nói là muốn nhìn người khác đâu."
Dịch Nguyên cười một hồi, rồi nói: "Bar không giống với club hay vũ trường.
Hai chỗ kia mới ồn và nhiều trò vui hơn.
Với còn phải xem chủ bar muốn kinh doanh theo kiểu gì nữa."
Lâm Minh Viễn nghe cái hiểu cái không.
Lúc này, nhân viên đi trước dẫn đường đã đưa cậu và hắn tiến đến rất gần về hướng một bàn lớn.
Có một nhóm người đang vẫy tay ngoắc ngoắc.
Triệu Cẩn Ngôn nhích qua một bên chừa ra chỗ trống, cười nói: "Tới rồi, tới rồi."
Có một người vóc dáng cao ráo, làn da rám nắng khỏe khoắn, tay chân thon dài.
Toàn thân diện suit hai mảnh màu xanh navy đậm bảnh bao.
Xét về độ nam tính và ngoại hình thì bắt mắt nhất trong đám người.
Mặt mũi sáng sủa đẹp trai, nhưng từ ánh mắt đến nụ cười đều khiến cho người ta có cảm giác anh ta hơi đểu.
Anh ta cười gian liếc qua liếc lại giữa cậu và hắn, hỏi: "Ai đây ai đây?"
Dịch Nguyên cũng cười, nói: "Giới thiệu một chút." Hắn đưa tay sang Lâm Minh Viễn, nói: "Đây là bạn trai của tao, Lâm Minh Viễn." Đoạn, hắn kéo Lâm Minh Viễn ngồi xuống cạnh mình.
Mọi người đồng thanh "Ồ" lên một tiếng, trêu chọc vài câu.
Chỉ có một người hơi nhỏ con trắng trẻo, có nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt trái, mặt mũi xinh đẹp tinh xảo như con gái là không hùa theo.
Người này từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm Lâm Minh Viễn, cho đến khi cậu được dắt đến chỗ bàn của bọn họ thì mới chịu dời tầm mắt.
Tâm trạng cậu ta trông có vẻ không tốt.
Mặt mày chằm dằm, chẳng nói gì mà chỉ ngồi im một bên nghe bọn họ trò chuyện.
Dịch Nguyên đưa tay về phía người đẹp trai mặt suit màu xanh navy đậm: "Đây là bạn tôi và là ông chủ quán bar này, Đường Nhược Sang."
Hắn đưa tay về phía người có đôi mắt một mí, răng khểnh, mặt mũi bình thường: "Triệu Cẩn Ngôn."
Lại đưa tay sang người nhỏ con xinh đẹp có nốt ruồi lệ ngồi bên cạnh: "Trình Khả Duy." Hắn nhìn quanh, hỏi, "Tụi nó đâu?"
Triệu Cẩn Ngôn: "Phó Huyền bận không đến được.
Còn Thiệu Hành có đến, nhưng giữa chừng bận việc đột xuất nên về rồi."
Dịch Nguyên giới thiệu tên bọn họ mà không hề kèm theo chức vụ hay nghề nghiệp gì như Phó giám đốc Triệu Cẩn Ngôn, Tổng giám đốc Đường Nhược Sang hay Nhà thiết kế Trình Khả Duy gì cả.
Hoàn toàn là một buổi họp mặt giới thiệu thân mật.
Điều này khiến cho bọn họ phải một lần nữa nhìn từ trên xuống dưới.
Tỉ mỉ đánh giá yêu nghiệt đã mê hoặc Dịch Nguyên suốt hơn một tháng nay.
Ngạc nhiên nhất là Đường Nhược Sang.
Bởi anh ta với Dịch Nguyên có thể coi là bạn thân cùng sở thích, nên rất hiểu hắn ở phương diện này.
Rốt cuộc Lâm Minh Viễn kia có gì, mà khiến cho tay chơi khét tiếng trong giới thượng lưu như Dịch Nguyên phải đặc biệt cưng chiều như vậy.
Thậm chí ngay cả cái người cả thèm chóng chán như hắn mà cũng giữ cậu ta ở lại bên cạnh lâu đến thế.
Lẽ nào là do cậu ta có skill lên giường thượng thừa? Chịu chơi hơn cả Trình Khả Duy? Đỉnh tới nỗi khiến cho một tay chơi lão làng cũng phải mê muội không dứt được?
Thế nhưng nhìn ánh mắt cậu ta quá trong trẻo.
Không lẳng lơ sành sõi giống loại yêu quái thành tinh, thân kinh bách chiến.
Mà là sạch sẽ không nhiễm chút tạp chất.
Thuộc kiểu người đàng hoàng đứng đắn.
Thậm chí là ngây thơ trong sáng cứ như con nhà lành vậy.
Hay cậu ta thuộc loại bên ngoài ngây thơ bên trong dâm đãng, chỉ khi nào lên giường mới biết?
Đường Nhược Sang nghĩ tới đó đã thấy trong người rạo rực.
Hắn nhịn xuống, liếm liếm môi, gọi rượu và thức ăn xong.
Nhìn qua chỗ đối diện, hào hứng hỏi Lâm Minh Viễn.
"Cậu bao nhiêu tuổi thế?"
Lâm Minh Viễn mỉm cười nói: "Tôi mười chín tuổi."
Đường Nhược Sang nhìn lúm đồng tiền của cậu, hai mắt sáng lên.
Hắn cười tươi rói: "Vậy Tiểu Lâm là người nhỏ tuổi nhất ở đây rồi." Rồi quay qua nói với những người khác, "Mọi người đừng bắt nạt cậu ấy nhé!"
Anh ta lại tỏ vẻ như bỗng nhớ ra gì đó, nói: "À tôi quên mất, có Dịch Nguyên ở đây thì ai dám bắt nạt cậu chứ."
Mọi người cười rộ lên.
Dịch Nguyên đang cúi đầu xem menu, nghe xong cũng cười cười mà không nói gì.
Lâm Minh Viễn bị trêu đến hai vành tai cũng hơi nóng lên.
Vô thức nhích sát vào Dịch Nguyên ngồi bên cạnh.
Giống như muốn tìm kiếm chỗ dựa quen thuộc để bản thân có cảm giác an toàn vậy.
Đường Nhược Sang nhìn bộ dạng Lâm Minh Viễn như chú chim nhỏ nép vào lòng Dịch Nguyên.
Rõ ràng là cậu ta nhích qua cọ sang bên người hắn, vậy mà bản thân anh ta lại giống như bị ai đó lấy cọng lông vũ mềm mại cọ vào.
Ngứa ngáy đến nỗi thứ bên dưới đũng quần cũng bắt đầu rục rịch.
Cậu ta vậy mà còn biết làm nũng!
Lớn như vậy rồi mà làm nũng lại cực kỳ thuận mắt.
Không phải kiểu dẹo dẹo, õng a õng ẹo, hay lẳng lơ ngả ngớn cố ý khiêu khích.
Ngược lại, động tác hoàn toàn không mang theo tình dục, mà nhẹ nhàng tự nhiên và còn mang theo một chút ngượng ngùng.
Không hề khiến cho người khác khó chịu.
Không phải Đường Nhược Sang chưa từng chơi qua loại cao lớn cơ bắp, ngược lại còn rất thích là đằng khác.
Nhưng Lâm Minh Viễn là người đầu tiên khơi gợi sự tò mò hứng thú của anh ta nhiều tới vậy.
Trừ Hoa Phong Nhã ra, Dịch Nguyên chưa từng thích người cao lớn thế này.
Cậu ta còn chẳng đẹp bằng một góc của Hoa Phong Nhã, vậy mà có thể khiến hắn yêu thích tới mức chẳng rời tay.
Hẳn là bên trong chiếc bánh này có loại nhân gì đó đặc biệt lắm.
Làm người ta nhộn nhạo ngứa ngáy.
Muốn cắn thử một miếng để xem bên trong chứa gì, hương vị ra sao.
Lâm Minh Viễn hoàn toàn không hề hay biết rằng, có người đang muốn lột từng mảnh vải trên người cậu xuống.
Ngắm nhìn hình dáng trắng trẻo rắn chắn trần trụi không một mảnh vải của cậu ở trên giường.
Liếm láp gặm cắn da thịt trên khắp cơ thể cậu.
Muốn cậu quỳ gối ở giữa hai chân mình rồi dùng miệng ngậm mút lấy thứ kia.
Muốn thò bàn tay vào xoa nắn phía trước của cậu.
Muốn đè cậu dưới thân, điên cuồng đâm chọc xỏ xuyên.
Ép cậu khóc lóc rên rỉ gọi tên mình, cầu xin mình vào sâu hơn nữa, mạnh lên nữa.
Dịch Nguyên đang cúi đầu nói nhỏ gì đó với Lâm Minh Viễn, dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ đâu phóng tới.
Hắn đột nhiên ngừng lại, ngước mắt lên nhìn Đường Nhược Sang.
Hai người im lặng nhìn nhau thoáng chốc, Đường Nhược Sang rất nhanh liền dời tầm mắt.
Lúc Lâm Minh Viễn ngước lên, thì Đường Nhược Sang đã quay qua cười nói gì đó với Trình Khả Duy ngồi bên cạnh anh ta.
Cậu cảm giác được Dịch Nguyên có gì đó hơi khác, bèn hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Dịch Nguyên không rõ vui giận, nói: "Không có gì." Hắn gọi rượu, cocktail và vài món, rồi hỏi, "Còn nhớ tôi dặn gì trước khi tới đây không?"
Lâm Minh Viễn gật đầu, đếm đếm ngón tay: "Nhớ.
Không được đi theo người lạ, không được cầm hay uống bất cứ thứ gì người lạ đưa.
Thuốc lá cũng không được hút, cho kẹo cũng không được ăn.
Bị người nào sờ mó cứ tát thẳng tay hoặc chửi thẳng mặt rồi gọi tên anh, không cần sợ bố con thằng nào hết.
Bất luận đi đâu làm gì cũng phải ở trong tầm mắt của anh." Cậu nghiêng đầu hỏi, "Phải không?"
Dịch Nguyên gật đầu: "Ừ."
Lâm Minh Viễn hơi khó hiểu hỏi: "Thuốc lá thì tôi không biết hút.
Còn kẹo thì sao, mấy người ở đây lớn rồi còn thích ăn kẹo à? Tại sao không được ăn kẹo?" Nói xong, cậu ngẫm nghĩ một chút, lại tò mò tròn mắt hỏi, "Chẳng lẽ trong kẹo có bỏ thuốc mê hay kích dục hả?"
Dịch Nguyên bị sự ngây thơ này làm cho nhũn ra.
Hắn không thể nói với cậu rằng cmn đó là mai thúy!
Dịch Nguyên bỗng cảm thấy hơi hối hận.
Lẽ ra hắn không nên đưa Lâm Minh Viễn đến mấy nơi trụy lạc này.
Cứ như là đang dạy hư cậu vậy.
Mặc dù cách kinh doanh của Đường Nhược Sang kín đáo dè chừng, chứ không như nhà hắn.
Nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi có hơi lo ngại về Lâm Minh Viễn.
Dịch Nguyên cười cười: "Ừ, ăn xong bị bắt đem bán hay chụp hình khỏa thân tung lên mạng tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Lâm Minh Viễn vẫn chưa hết tò mò: "Thật à?"
Dịch Nguyên định đùa là "Cứ thử đi rồi biết".
Lại cảm thấy nói vậy không ổn cho lắm, bèn bảo: "Chậc, nói chung là nó không tốt.
Đừng nói là bị bán hay chụp hình, bị người ta làm gì cậu cũng không biết đâu.
Tốt nhất là phải nhớ kỹ lời tôi dặn, hiểu chưa?"
Lâm Minh Viễn gật đầu: "Ừm."
Đồ ăn thức uống đều đã được đưa lên đầy bàn.
Dịch Nguyên đưa cho cậu một ly cocktail màu trắng đục hơi ngả vàng, bên trên có vài lát lê tươi.
Dịch Nguyên nói: "Pear Martini, độ cồn khá thấp, cái này cậu uống được, thử đi."
Lâm Minh Viễn nhấp thử một tí, hơi nhướng mày.
Đúng là không nhiều cồn, vị chua chua ngọt ngọt.
Có hơi đắng nhẹ nhưng không đáng kể.
Rất dễ uống.
Cậu dựng ngón cái với Dịch Nguyên.
Hắn cười cười: "Dễ uống đúng không?"
Lâm Minh Viễn gật gật đầu: "Ừm."
Dịch Nguyên biếng nhác đổi chân bắt chéo, nhấp một ngụm rượu.
Làn da của hắn trắng nõn mịn màng, phủ một lớp ánh sáng yếu màu sắc nhàn nhạt.
Ngồi ở nơi đèn đóm mờ tối này, chẳng những không bị nhấn chìm vào biển người xung quanh.
Mà ngược lại còn cực kỳ nổi bật thu hút.
Hắn nói: "Thật ra tôi cảm thấy nó giống cậu nên mới gọi."
Lâm Minh Viễn nhìn ly cocktail trong tay mình: "Giống tôi?"
Dịch Nguyên nói: "Đúng vậy.
Pear Martini được ví như ngọc trai.
Không cầu kỳ phức tạp.
Mà đơn giản nhẹ nhàng.
Dù nước có màu đục nhưng vẫn tạo cảm giác trong trẻo thanh khiết.
Giống như những viên ngọc trai vậy, sáng bóng rạng rỡ chứ không chói lóa như các loại đá quý khác.
Hương vị lại thanh thanh dễ chịu, có chua có ngọt cũng có chút đắng."
Dịch Nguyên cầm lấy ly Pear Martini trong tay cậu, lắc nhẹ khiến cho chất lỏng bên trong sóng sánh chuyển động, hắn nói: "Nếu nhìn kỹ vẻ ngoài của ly cocktail này.
Ngoài thanh khiết, còn mang đến cảm giác gì đó rất trầm lặng." Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Minh Viễn, "Rất giống cậu, không phải sao?"
Hai người nhìn nhau hồi lâu mà không nói gì.
Đúng vào lúc này, Triệu Cẩn Ngôn vừa chóp chép nhai miếng thịt, vừa nói: "E hèm, chúng ta họp nhóm vui chơi, không phải hẹn hò đơn lẻ.
Cấm không cho hú hí nói chuyện riêng, có gì nói cho cả nhóm cùng nghe nhé!"
Đường Nhược Sang cười hùa theo: "Đúng đó đúng đó!"
Trình Khả Duy vẫn im thin thít, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Uống hết ly rượu vang trong tay, rồi cầm chai rượu tự rót cho mình.
Dịch Nguyên nói: "Mày cay à? Cay thế sao không dẫn bạn gái mày theo đi."
Triệu Cẩn Ngôn dựng ngón giữa với hắn, nói: "Đm mày, Dịch Nguyên.
Chỗ này toàn đàn ông, nó con gái con lứa mà mày bảo tao dẫn nó theo kiểu gì."
Đường Nhược Sang cười bảo: "Mày để nó ở nhà không sợ nó nghĩ lung tung à?"
Triệu Cẩn Ngôn: "Nghĩ gì? Tao cũng đâu có khả năng đi thông thằng khác được."
Đường Nhược Sang: "Đâu, ý tao là nó sợ thằng khác thông mày á."
Triệu Cẩn Ngôn chìa hai bàn tay dựng ngón giữa về phía anh ta.
Lâm Minh Viễn nghe xong, cũng không nhịn được bật cười.
Dịch Nguyên vừa cười vừa cầm nĩa, ghim mấy miếng thịt và xúc xích nướng cho vào dĩa của Lâm Minh Viễn.
Thuận tay giúp cậu cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn.
Chốc chốc, lại có thêm một miếng táo kề bên môi, là Dịch Nguyên đút cho cậu.
Lâm Minh Viễn hơi ngại ngùng, nhưng rất vui vẻ gặm lấy.
Trình Khả Duy khoanh một tay trước ngực, tay kia cầm ly rượu.
Cậu ta nhìn Dịch Nguyên từ khi bước chân vào đây đều chỉ để ý và săn sóc Lâm Minh Viễn.
Còn Lâm Minh Viễn thì cứ dính lấy hắn, giả vờ ngoan hiền.
Suốt buổi toàn chụm đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, nhìn rất chướng mắt.
Trình Khả Duy nhíu mày khó chịu, lại uống một ngụm rượu.
Đường Nhược Sang thấy vậy, bèn ghim một miếng xúc xích nướng cho vào dĩa cậu ta.
Anh ta nói nhỏ: "Cậu ta tuy đẹp trai thật, mặc đồ hiệu cũng ra đồ hiệu, nhìn sang chứ không phèn.
Nhưng mà nếu thật sự đem đi so, cậu ta còn không bằng một cọng lông của Hoa Phong Nhã nữa, cậu lo cái gì."
Trình Khả Duy bực bội nói: "Cả tháng rồi Dịch Nguyên chẳng tìm tôi.
Tôi tìm thì bảo bận.
Bận đu đưa với nó hơn cả tháng.
Hơn cả tháng đấy!"
Đường Nhược Sang: "Thì chắc là cậu ta có chiêu.
Để khi nào có cơ hội tôi bảo với Dịch Nguyên đổi bạn chịch, mượn cậu ta làm thử xem có gì hay rồi nói cho cậu biết."
Trình Khả Duy hừ lạnh, liếc anh ta bằng nửa con mắt: "Đường Nhược Sang, không ngờ ngay cả anh mà cũng muốn nếm thử con chuột cống đó.
Anh trở nên thấp kém như thế từ lúc nào vậy?"
Đường Nhược Sang cười cười: "Vậy cậu thử nghĩ xem, nếu thấp kém như thế thì tại sao cả tôi lẫn Dịch Nguyên đều hứng thú với cậu ta chứ?"
Trình Khả Duy không đáp trả được, cáu gắt liếc anh ta một cái rồi tiếp tục im lặng.
Nhìn bốn người kia càng lúc càng nói chuyện ăn ý.
Càng ngày càng thân thiết.
Kẻ tung người hứng, chuyện trên trời dưới biển gì cũng nói hết.
Triệu Cẩn Ngôn cái thằng phản bội! Vậy mà lại trò chuyện vui vẻ thân thiết với con chuột cống đó như thế.
Có gì hay mà cười chứ!
Đến cả cái thằng nghiện thuốc lá như Đường Nhược Sang.
Vậy mà cũng không dám hút chỉ vì con chuột cống kia không chịu được khói thuốc.
Nó là cái thá gì chứ!
Nhắc đến hút thuốc, cậu ta chợt nhận ra gì đó.
Liền liếc nhìn sang Dịch Nguyên, từ đầu đến giờ vẫn chưa đụng vào một điếu thuốc.
Và cũng là người lên tiếng không cho Đường Nhược Sang hút.
Trình Khả Duy âm thầm siết chặt lòng bàn tay.
Triệu Cẩn Ngôn cười phá lên: "Lâm Minh Viễn à, cậu như vậy là không được rồi."
Đường Nhược Sang cười bảo: "Đúng đúng.
Nếu thế thì bỏ lỡ biết bao nhiêu thú vui trên thuyền chứ! Tôi nói cậu biết, siêu du thuyền vui cực luôn ấy.
Có sàn nhảy khiêu vũ này, có nhà hàng này, có hồ bơi này, nhiều lắm kể không hết luôn! Thế mà cậu bị say sóng nặng như vậy, tiếc thật."
Triệu Cẩn Ngôn hỏi: "Vậy cậu biết bơi không? Hôm nào thi bơi đi, tôi không biết bơi nên làm trọng tài cho.
Cậu, Dịch Nguyên với Đường Nhược Sang, ba người thi.
Ai về chót thì xuống bếp nấu ăn kiêm phục vụ cho mọi người nguyên hôm đó, sao hả?"
Dịch Nguyên nhìn Triệu Cẩn Ngôn.
Bình thường bọn họ sẽ cá sương sương là bao cả nhóm đi du lịch nước ngoài, hay gì đó đại loại thế.
Nhưng hôm nay có Lâm Minh Viễn nên hắn ta thay đổi lại cá cược một chút.
Cũng tránh nói đến một số đề tài cao siêu như công việc hợp tác làm ăn hay giá cổ phiếu.
Có một số chuyện, hắn ta rất tinh ý.
Triệu Cẩn Ngôn chơi chung với hắn lâu như vậy, không phải là không có lý do.
Lâm Minh Viễn: "Tôi cũng không biết bơi.
Không thì tôi với anh thi lội đi, xem ai lội nhanh hơn."
Triệu Cẩn Ngôn: "Đệt..."
Vui vẻ trò chuyện hồi lâu sau, Dịch Nguyên đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh chút." Rồi quay sang hỏi Lâm Minh Viễn, "Cậu đi không?"
Lâm Minh Viễn không uống rượu như bọn họ nên cũng không mắc tiểu gì.
Cậu bèn lắc đầu.
Triệu Cẩn Ngôn trêu: "Để Lâm Minh Viễn ở đây tao trông cho.
Có ai bắt cóc đâu mà mày sợ dữ vậy."
Dịch Nguyên dựng ngón giữa với hắn ta.
Lâm Minh Viễn hơi ngượng ngùng, cúi đầu cắn một miếng táo.
Lúc này, Đường Nhược Sang cũng đứng dậy đi theo.
Sau năm phút, Trình Khả Duy cũng đặt ly rượu xuống bàn, rồi đi luôn.
Trên bàn chỉ còn lại Triệu Cẩn Ngôn và cậu ngồi tán dóc.
Dịch Nguyên xả nước bồn cầu, kéo khóa quần.
Chỉnh lại trang phục trên người gọn gàng xong, mới mở cửa buồng vệ sinh bước ra.
Hắn đến bên lavabo lấy ít nước rửa tay rồi rửa tay mình.
Buồng vệ sinh gần đó vang lên tiếng xả nước.
Đường Nhược Sang mở cửa đi ra, đến bên cạnh hắn rửa tay.
Anh ta nói: "Dịch Nguyên, tao mới quen một đứa diễn viên đẹp lắm, cũng biết chơi nữa.
Hôm nào tao với mày đổi đi, tao đưa cậu ta cho mày chơi.
Mày đưa Tiểu Lâm cho..."
Dịch Nguyên càng nghe sắc mặt càng lạnh xuống.
Không đợi anh ta nói hết, hắn đã tắt vòi nước, âm thanh nước chảy ngừng bặt.
Giọng nói lạnh tanh của hắn vang rõ mồn một trong nhà vệ sinh.
"Cậu ấy thì không được!" Hắn ngoắc mắt liếc nhìn Đường Nhược Sang đứng bên cạnh.
Mặt không chút cảm xúc.
Đường Nhược Sang bị sự nguy hiểm ánh lên trong mắt Dịch Nguyên làm rùng mình.
Dường như nhiệt độ trong nhà vệ sinh cũng giảm mạnh.
Một cơn ớn lạnh tựa như con rắn, bò trườn dọc sống lưng.
Khiến toàn thân anh ta rét lạnh.
Đừng nói là Đường Nhược Sang, ngay cả Dịch Nguyên cũng bị chính thái độ vừa nãy của mình làm bất ngờ sửng sốt.
Trước nay hắn và anh ta thường hay trao đổi bạn giường cho nhau.
Anh ta có gì hay đều gọi hắn, ngược lại hắn cũng có qua có lại, tìm được gì ngon cũng chia sẻ với anh ta.
Hai người thậm chí còn thường cùng nhau chơi 3some.
Hoặc rủ bạn trai của nhau chơi 4some, đổi qua đổi lại mà vui vẻ trên cùng một chiếc giường.
Dịch Nguyên thoải mái trao đổi tất cả, trừ Hoa Phong Nhã.
Vì ai cũng biết hắn đối với người con trai ấy nghiêm túc đến thế nào.
Đương nhiên Đường Nhược Sang cũng biết, cho nên anh ta chưa từng ngỏ ý muốn rớ vào.
Vậy còn Lâm Minh Viễn thì sao?
Dịch Nguyên khẳng định, người hắn yêu chỉ có một.
Và chắc chắn người đó không phải là Lâm Minh Viễn.
Hắn đối với cậu chỉ có vui thích vì hợp tính và phần nhiều là vì công dụng của cậu.
Nếu buộc phải là thứ gì đó khác, thì chắc là hắn đối với cậu có một chút không nỡ mà thôi.
Nhưng vì sao ban nãy hắn lại phản ứng dữ dội như vậy chứ?
Dịch Nguyên đột nhiên phát hiện.
Dường như hắn đối với Lâm Minh Viễn, thật sự có một thứ gì đó khác ngoài "không nỡ".
Chẳng lẽ là cảm giác chiếm hữu?
Cẩn thận ngẫm nghĩ thấy cũng đúng.
Bởi vì từ trước đến nay, Dịch Nguyên chưa từng ở cùng người nào quá hai ngày cả.
Kể cả Trình Khả Duy hợp chuyện đó với hắn nhất, vậy mà hắn thỉnh thoảng mới hẹn ngủ vài lần.
Chỉ có duy nhất một lần hắn đi công tác, liên tiếp ở khách sạn cả tuần lễ.
Dù chỉ gọi cậu ta đến ngủ cùng có hai ngày, sáng tối nhìn mặt cũng đã bắt đầu thấy chán rồi.
Chẳng ai có thể thấu hiểu được cái cảm giác nhanh chán một thứ gì đó, thậm chí là chán ngấy không lí do này.
Nó giống như giòi bọ, ngoe nguẩy đục khoét nơi nào đó trong cơ thể.
Khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng lại không thể tìm ra được chính xác là chỗ nào để lấy nó ra.
Lâm Minh Viễn ở bên hắn đã hơn một tháng.
Phải nói rằng, đây là quãng thời gian ở cạnh một ai đó lâu kỷ lục trong đời Dịch Nguyên.
Thiết nghĩ việc này hẳn là giống như người ta nuôi con chó con mèo vậy.
Chăm bẵm lâu ngày còn mến tay mến chân, huống chi là con người.
Chắc cũng vì vậy mà hắn mới nảy sinh cảm giác gắn bó với cậu.
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã vô thức mặc định cậu là vật thuộc sở hữu của riêng mình.
Không muốn để người khác chạm vào.
Nhắc tới thời gian, Dịch Nguyên bây giờ mới giật mình để ý.
Hơn một tháng trời sống cùng Lâm Minh Viễn, hắn vậy mà lại không thấy chán?
Đúng vào lúc này, Đường Nhược Sang lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn: "Sao thế, sao lại không được? Chẳng phải cậu ta là trai bao à?"
Dịch Nguyên sấy khô tay, rồi đút một tay vào túi quần, cúi đầu vuốt tóc.
Mà chắc có lẽ chính bản thân hắn cũng chẳng nhận ra.
Rằng động tác vuốt tóc này của mình, là muốn vuốt bay đi một suy nghĩ đáng sợ nào đó mà hắn không muốn biết đến.
Hắn nhíu mày, gằn giọng quát: "Cậu ấy không phải trai bao!" Chợt nhận ra mình phản ứng hơi mạnh, bèn hạ giọng, nói, "Cậu ấy là người làm công ăn lương đàng hoàng.
Chỉ là do hoàn cảnh khó khăn..."
Đường Nhược Sang bị hắn quát giật thót người.
Nhiều hơn là sững sờ trước thái độ và phản ứng kỳ lạ của hắn.
Điều này làm cho anh ta càng lúc càng hứng thú với Lâm Minh Viễn.
Đường Nhược Sang cười cười ngắt lời hắn: "Trai bao thì đứa nào chẳng có hoàn cảnh khó khăn?" Anh ta lại híp mắt tươi cười giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, nói, "Tao đùa thôi.
Nhìn cậu ta quả thật không giống loại đó.
Nhưng mà chúng ta cũng đâu phải chưa từng đổi bạn trai cho nhau.
Tại sao tới Lâm Minh Viễn thì không được?"
Sợ Dịch Nguyên nổi cáu, anh ta liền nói thêm: "Tao không có ý gì đâu, do tự dưng lần này mày không muốn đưa nên tao mới tò mò thôi."
Dịch Nguyên không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Nhưng nếu phản ứng gắt quá thì giống như hắn có ý gì với Lâm Minh Viễn vậy.
Hắn đành nhịn xuống, trả lời qua loa: "Cậu ấy bảo thủ lắm, không chịu chơi mấy trò đó đâu."
Đường Nhược Sang nhìn hắn hồi lâu, rồi cười cười: "Ồ...!ra là vậy."
Chẳng biết là Dịch Nguyên chột dạ hay gì.
Mà cảm thấy câu này của anh ta tràn đầy ẩn ý.
Trong lòng hắn đang rối bời, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Kết thúc cuộc nói chuyện liền sải bước đi ra.
Vừa khéo đụng trúng Trình Khả Duy đang đi vào.
Đường Nhược Sang liếc qua liếc lại nhìn bọn họ chốc lát, nói: "Vậy tao ra ngoài trước, hai đứa mày cứ tự nhiên."
Trình Khả Duy đang định nói gì đó, thì có hai ba người bước vào đi vệ sinh.
Bộ dạng cậu ta như có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
Thế là hắn bèn im lặng, đợi cho những người kia ra ngoài.
Lúc người cuối cùng rời khỏi, Trình Khả Duy đột nhiên túm lấy cổ tay Dịch Nguyên, muốn kéo hắn vào buồng vệ sinh.
Song, rất bất ngờ là chân hắn vậy mà cứ như bén rễ dưới sàn nhà.
Không mảy may nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nếu là bình thường, có khi người chủ động là Dịch Nguyên.
Nhưng hôm nay hắn bỗng dưng không muốn.
Vì sợ bị Lâm Minh Viễn phát hiện.
Gượm đã, hắn - Dịch Nguyên - ngủ với người khác mà sợ bị phát hiện ư?
Lần trước không tính, lần trước là do hắn thấy Lâm Minh Viễn thức trắng đêm mòn mỏi đợi chờ mình, cho nên mới giấu thôi.
Lần này thì...!
Lần này Lâm Minh Viễn cũng đang ngồi đợi hắn ở bên ngoài.
Ngồi một mình ở một nơi lạ lẫm.
Lại còn có Đường Nhược Sang vừa mới nảy sinh ý đồ đen tối với cậu.
Để Lâm Minh Viễn một mình ngoài đó lâu như vậy liệu có ổn không?
Dịch Nguyên cảm thấy hôm nay có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra với hắn rồi.
Hoặc là do quán bar này của Đường Nhược Sang phong thủy không tốt.
Nếu không thì tđn từ nãy tới giờ hắn cứ như bị ma xui quỷ khiến.
Làm ra mấy chuyện kỳ lạ chứ?
Dịch Nguyên hơi sốt ruột, rút tay lại: "Có gì nói nhanh đi."
Trình Khả Duy bị động tác này của hắn làm kinh ngạc đến ngẩn người.
Cậu ta liền áp sát lại gần, nhón chân lên ôm cổ hắn, muốn hôn môi hắn.
Dịch Nguyên nhíu mày nghiêng đầu né tránh.
Trình Khả Duy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo đôi môi mềm mại mà cậu ta khao khát.
Dịch Nguyên lại nghiêng đầu né, nụ hôn không chạm đến được nơi nó muốn đến, mà rơi xuống sườn mặt đẹp đẽ của hắn.
Trình Khả Duy đã ngà ngà say, gò má ửng hồng.
Nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt càng thêm diễm lệ quyến rũ.
Cậu ta ôm hắn cứng ngắc, hạ bộ liên tục cọ vào của hắn.
Vừa thở dốc vừa thì thầm khiêu khích.
"Dịch Nguyên, tôi nhớ cậu.
Đã hơn một tháng rồi chúng ta chưa làm.
Cậu không nhớ tôi sao?" Cậu ta lại cắn nhẹ lên cằm hắn, "Tôi muốn cậu.
Muốn quỳ xuống mút bảo bối của cậu.
Muốn cậu đâm tôi thật sâu thật mạnh.
Muốn..."
Dịch Nguyên không phải sắt đá.
Bị cậu ta khiêu khích thế này hắn thật sự chịu không nổi.
Nghĩ đến Lâm Minh Viễn đợi ở ngoài kia, lại càng sốt ruột hơn.
Dịch Nguyên gỡ hai cổ tay cậu ta rồi đẩy ra, nói: "Nếu cậu không có gì quan trọng muốn nói thì tôi ra ngoài trước." Đoạn, hắn trầm giọng nhắc nhở, "Bạn trai của tôi còn đang đợi bên ngoài."
Trình Khả Duy vừa nghe xong hai chữ "bạn trai" này liền sa sầm mặt.
Dịch Nguyên đang phân rõ giới hạn với cậu ta.
Nhắc nhở cậu ta rằng, nếu không là gì của hắn thì nên biết thân biết phận.
Đừng có giở trò sau lưng bạn trai của hắn.
Trình Khả Duy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Dịch Nguyên cho đến khi hắn rời khỏi.
Cậu ta siết chặt hai lòng bàn tay.
Tơ máu như một tấm lưới đỏ, giăng đầy trong mắt cậu ta.
Tiễn được con hồ ly tinh ngàn năm Hoa Phong Nhã mới chẳng bao lâu.
Bây giờ lại tới thêm một con chuột cống đáng ghét Lâm Minh Viễn!
Một lũ khố rách áo ôm thích cướp đoạt yêu thương của người khác.
Đều là hạng thấp kém dơ dáy bẩn thỉu, giỏi giả vờ ngây thơ như nhau!
Bọn họ chè chén cho đến khi Triệu Cẩn Ngôn say quắc cần câu, nằm ngả nghiêng trên sô pha.
Đường Nhược Sang và Trình Khả Duy cũng say, mặt mày đỏ lựng.
Mà Dịch Nguyên uống nhiều nhất vẫn tỉnh táo.
Liên tục lấy thức ăn cho Lâm Minh Viễn.
Mặt mày hắn sáng sủa tươi tỉnh, ánh mắt linh hoạt.
Không hề giống như một người đã uống rượu chút nào.
Lâm Minh Viễn nói: "Dịch Nguyên, tôi đi vệ sinh một lát.
Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Dịch Nguyên định ngồi dậy dẫn cậu đi.
Lúc này, Trình Khả Duy im lặng suốt buổi đột nhiên đặt dĩa thức ăn xuống, nói: "Đi theo tôi, tôi cũng đang định đi vệ sinh đây."
Lâm Minh Viễn cảm thấy cậu ta không thích mình.
Nhưng cậu ta ngỏ ý như vậy cậu cũng không từ chối.
Gật đầu nói: "Cảm ơn." Rồi nhìn sang Dịch Nguyên.
Dịch Nguyên thấy vậy thì ngồi xuống, không để ý nói: "Đi đi."
Lâm Minh Viễn được hắn cho phép mới ngồi dậy, đi cùng Trình Khả Duy.
Bọn họ vừa bước vào nhà vệ sinh, thì thấy bên trong đã kín chỗ, đành đứng đợi.
Trình Khả Duy nhàm chán dựa vào bàn lavabo, cầm điện thoại lướt.
Ngoại hình cậu ta rất bắt mắt, lại thuộc kiểu nhỏ con mảnh khảnh, mặt mũi tinh xảo xinh đẹp như con gái, hợp gu nhiều người trong giới.
Đứng ở đây chưa được năm phút, mà đã có tới năm sáu người đến làm quen xin số.
Vừa nhìn thấy có phòng trống, cậu ta chỉ vào đó, rồi nói với Lâm Minh Viễn.
"Cậu đi trước đi, tôi không vội."
Lâm Minh Viễn vốn định nhường cậu ta đi trước.
Nhưng cậu ta nói vậy, cậu cũng không từ chối, nói: "Vậy tôi vào trước, cảm ơn."
Đợi đến khi cậu mở cửa ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh đã vắng tanh từ lúc nào, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trình Khả Duy lúc này mới chịu dời mắt khỏi điện thoại, đi vào buồng trong cùng.
Trình Khả Duy nói: "Đợi tôi một lát." Rồi đóng cửa.
Lâm Minh Viễn gật đầu: "Ừ."
Cậu đến bên lavabo định rửa tay.
Nhìn sang bên cạnh, phát hiện cậu ta đi vội quá, để quên điện thoại ở trên bàn đá đặt lavabo.
Vốn dĩ định rửa tay xong thì ra ngoài đứng đợi.
Nhưng thấy điện thoại cậu ta để đó, cậu không thân với cậu ta, không tiện mang ra ngoài giùm.
Đành đứng luôn ở trong này, vừa đợi vừa giữ điện thoại giúp cậu ta.
Lâm Minh Viễn đang định lấy nước rửa tay.
Trong nhà vệ sinh tĩnh lặng, chiếc điện thoại kia bỗng rung lên vài cái báo tin nhắn.
Cậu hơi giật mình, tầm mắt theo phản xạ nhìn lướt qua chiếc điện thoại.
Không nhanh không chậm, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đủ để Lâm Minh Viễn cứng đờ người.
Trên màn hình chờ điện thoại, là hình ảnh tự chụp cận mặt hai người đàn ông đang hôn nhau say đắm.
Không ai khác chính là Trình Khả Duy và một người rất quen thuộc.
Mà có lẽ suốt cuộc đời này, cậu cũng không thể quên được - Dịch Nguyên.
Trong hình, Dịch Nguyên nhắm mắt nghiêng đầu, ngậm lấy cánh môi ướt át của Trình Khả Duy.
Có thể thấy rõ chuỗi dấu hôn xanh xanh tím tím mờ ám trải dài trên cổ của bọn họ.
Hình xăm màu đen đậm như vậy, mà cũng không che được vết cắn dâm đãng trên cổ hắn.
Dù chỉ là ảnh tĩnh, chẳng phải ảnh động hay video gì cả.
Song, vẫn mang đến cho người ta cảm giác cuồng nhiệt dữ dội.
Thứ cảm giác độc địa đó mãnh liệt tới mức, thoát ra khỏi màn hình ập tới.
Khiến tầm mắt Lâm Minh Viễn tối sầm, cả người choáng váng.
Toàn bộ máu chảy trong cơ thể như bị rút cạn.
Phải vịn lấy mép bàn đá lavabo mới đứng vững được.
Dịch Nguyên, người lần trước lên giường cùng anh là cậu ta à?
Hay là một người nào khác nữa?
Cậu trừng mắt nhìn về phía cửa buồng vệ sinh.
Đằng sau cánh cửa đó là người đã cùng Dịch Nguyên hôn môi say đắm.
Rải xuống dấu vết phóng đãng trên thân thể hắn.
Đồng thời cũng là người nhận lấy những dấu vết chiếm hữu mà hắn nhiệt tình để lại.
Lâm Minh Viễn nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát.
Nơi nào đó trong cậu đang ầm ầm sụp đổ.
Cõi lòng lạnh lẽo.
Đến nước mắt cũng chẳng rơi xuống được nữa.
Càng lo sợ điều gì thì điều đó càng dễ dàng xảy ra.
Đây là điều mà Lâm Minh Viễn không muốn xảy ra nhất, hơn cả cái chết.
Tại sao vậy, Dịch Nguyên?
Giới thiệu tôi với bạn tình khác của anh.
Ai cũng tỏ tường, chỉ mỗi mình tôi là không biết.
Biến tôi thành trò hề, làm thế khiến anh vui lắm sao?
Dịch Nguyên à, dù anh xem thường tôi là trai bao.
Thì cũng không nên dùng cách này để đùa giỡn tôi.
Bởi vì tôi...
Lâm Minh Viễn siết tay nắm chặt mép bàn đá lavabo hồi lâu, rồi từ từ thả lỏng.
Cậu hít sâu một hơi, quay người rửa tay.
Trình Khả Duy lạnh lùng nhìn Lâm Minh Viễn qua khe hở buồng vệ sinh.
Cứ tưởng sau khi nhìn thấy, Lâm Minh Viễn sẽ điên tiết lao vào túm đầu mình lôi ra đánh một trận.
Nào ngờ con chuột cống này chỉ im lặng chốc lát rồi tiếp tục rửa tay.
Chẳng lẽ nó không ghen sao?
Không, Lâm Minh Viễn chắc chắn có ghen.
Trình Khả Duy vừa nhìn là biết Lâm Minh Viễn thích Dịch Nguyên.
Không lý nào lại không ghen.
Cậu ta định mở cửa ra ngoài để thăm dò phản ứng của Lâm Minh Viễn thì chợt khựng lại.
Phát hiện có bốn năm người đàn ông bước vào.
Trong số đó có một người mặt rỗ đô con vạm vỡ không đi vào buồng vệ sinh.
Mà dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Minh Viễn, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
Trình Khả Duy hiểu rõ ánh mắt này nhất.
Đồng thời cũng biết gã đàn ông đó là ai.
Cậu ta nhếch môi tạo thành một nụ cười khẩy đầy ác ý.
Rồi nhẹ nhàng khép cửa buồng vệ sinh của mình, chờ xem trò vui.
Lúc này, Lâm Minh Viễn đã rửa trôi được gần hết bọt xà bông trên tay.
Bỗng có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi tiến đến gần.
Người này cao hơn cậu một chút.
Mày rậm môi dày mặt rỗ, vóc người đô con vạm vỡ.
Có thể nói là loại lưng hùm vai gấu điển hình.
Ánh mắt chẳng biết vì say hay vì cái gì mà vẩn đục.
Tạo cảm giác hơi bệnh hoạn.
Cậu tưởng gã muốn rửa mặt, định nhích sang bên cạnh nhường chỗ.
Nhưng gã lại nhanh hơn một bước, từ đằng sau áp sát ngực mình vào lưng cậu.
Vòng hai cánh tay thô kệch rậm lông ra phía trước chống lên bàn đá lavabo.
Giam cậu vào cái ôm như có như không.
Gã cúi đầu nhìn một bên sườn mặt góc cạnh của Lâm Minh Viễn, khàn khàn nói: "Em đẹp quá.
Em tên gì vậy?" Đoạn, gã đưa mu bàn tay vuốt lên má cậu, rồi nói, "Da em mềm thật."
Sự việc ngoài dự liệu này diễn ra quá nhanh.
Lâm Minh Viễn hoảng hốt nghiêng đầu né tránh.
Còn chưa kịp phản ứng thì bị câu tiếp theo của gã làm buồn nôn.
"Đi khách sạn không? Hay vào trong buồng vệ sinh làm tí đi." Không đợi cậu trả lời, gã lại nói, "Em là diễn viên mới phải không? Chỉ cần đêm nay làm anh vui vẻ.
Anh đảm bảo với em là em muốn vai nào thì sẽ có vai đó." Đoạn, bàn tay thô kệch kia thò xuống, xoa nắn đũng quần cậu.
Lâm Minh Viễn tái mặt túm chặt lấy cổ tay gã.
Vốn định vặn ngược tay gã ra phía sau cảnh cáo.
Nhưng nhớ ra đây là quán bar mới khai trương của bạn Dịch Nguyên.
Cậu lần đầu đến chơi không thể làm to chuyện gây rối được.
Hơn nữa, nhớ tới tấm ảnh dâm đãng kia.
Cậu đột nhiên cũng không muốn nhắc đến cái tên của hắn như lời hắn dặn để cho xong chuyện, mà hất tay gã ra.
Gã không kịp đề phòng, loạng choạng lùi ra phía sau mấy bước.
Lưng đụng vào cạnh cửa buồng vệ sinh.
Lâm Minh Viễn lạnh lùng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn gã: "Tôi không phải diễn viên.
Cũng không có nhu cầu đi khách sạn hay buồng vệ sinh."
Gã không ngờ rằng, người nhìn còn nhỏ con hơn mình mà lại mạnh như vậy.
Bị cự tuyệt thẳng thừng, rồi còn bị đẩy suýt ngã khiến gã vô cùng mất mặt.
Gã sấn tới quát lớn: "Đm thằng đĩ điếm này! Mày nghĩ mày là ai mà dám thái độ với tao!" Đoạn, gã giơ tay định tát Lâm Minh Viễn.
Những người mới vào đi vệ sinh vừa rồi nghe thấy tiếng quát.
Sợ bị liên lụy, vội vàng kéo khóa quần tông cửa chạy hết ra ngoài.
Lâm Minh Viễn tâm trạng đang tệ.
Nụ cười dịu dàng hòa nhã thường ngày trên môi vốn đã khó lòng nặn ra.
Bây giờ gặp phải tên biến thái sờ soạng gạ tình mình.
Gạ không được còn buông lời nhục mạ.
Chuyện tấm ảnh ban nãy, chuyện lần trước phát hiện Dịch Nguyên ngủ với người khác.
Rồi bây giờ bản thân mình còn bị sàm sỡ.
Chuyện cũ chuyện mới dồn lại.
Sự nhẫn nhịn của cậu dường như đã chạm đáy.
Đột nhiên rất muốn tìm thứ gì đó để trút giận.
Lâm Minh Viễn túm lấy cổ tay gã bẻ quặt xuống, chặn ngang cái tát kia ngay giữa không trung.
Không nói câu nào, cứ thế vung tay đấm một cú vào mặt gã.
Sau đó nhấc chân đạp lên bụng, đá gã văng thẳng vào vách tường lạnh lẽo.
Một loạt động tác dứt khoát liền mạch.
Vừa nhanh vừa không hề nương tay.
Gã ỷ mình to con và từng trải qua tập luyện.
Những tưởng chỉ cần một bạt tai như trời giáng là có thể thị uy, khiến cậu ngoan ngoãn.
Cùng lắm thì thêm vài đấm là xử đẹp cậu.
Nào ngờ thằng nhóc mới tí tuổi mà khỏe như vâm.
Nhìn trắng trẻo mềm mịn, sửa soạn chải chuốt như công tử bột mà lại biết đánh nhau.
Bị cậu đánh phủ đầu không kịp trở tay.
Gã bưng miệng ôm bụng, lồm cồm bò dậy.
Lúc này mới phát hiện miệng mình toàn là máu.
Còn bị gãy hết hai cái răng.
Gã điên tiết, nhào tới vung tay muốn đấm vào mặt cậu.
Cả quá trình kéo dài chưa đầy mấy giây, thậm chí là chỉ như một cái chớp mắt.
Lâm Minh Viễn phản ứng cực nhanh.
Cản lại nắm đấm của gã, ngay sau đó liền thụi liên tiếp ba bốn cái vào bụng gã.
Dịch Nguyên, Đường Nhược Sang cùng nguyên đám người, có cả bảo vệ chạy vào.
Thứ mà tất cả bọn họ nhìn thấy đầu tiên, chính là cảnh này.
Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Sững người nhìn Lâm Minh Viễn mặt lạnh như tiền thụi gã đàn ông kia như điên.
Rồi nhanh chóng lùi lại.
Đợi gã nôn bãi máu lẫn thức ăn trong miệng ra sàn nhà xong.
Cậu giống như một cỗ máy không có cảm xúc của con người.
Lạnh lùng bước tới túm tóc lôi gã dậy.
Một thanh niên mười chín tuổi, lôi xềnh xệch một gã đàn ông hơn ba mươi, lưng hùm vai gấu, còn to con hơn cả mình đến bên bàn đá lavabo.
Tiếp đó, mặc cho gã ta giãy giụa cầu xin, Lâm Minh Viễn làm như không nghe thấy.
Dùng vẻ mặt vô cảm, chẳng chút do dự đập đầu gã xuống bàn đá.
Đám bảo vệ cao to mặc suit đen chia nhau ra.
Phân nửa đẩy những vị khách hiếu kỳ ra ngoài.
Nửa còn lại chen qua đám đông, xông vào tách bọn họ ra.
Thế nhưng Lâm Minh Viễn chẳng nói lời nào mà cứ túm chặt tóc gã đàn ông kia không buông.
Ba bốn bảo vệ cao to như thế mà kéo mãi không ra.
Hai bảo vệ khác chạy tới, khóa cổ muốn khống chế cậu, bỗng bị Dịch Nguyên quát.
"Buông ra!"
Đám bảo vệ lẫn Lâm Minh Viễn đều đứng hình, ngừng lại.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, Dịch Nguyên quát một câu không đầu không đuôi.
Bọn họ nhất thời chẳng biết là hắn đang bảo ai buông ai.
Đường Nhược Sang bây giờ mới hoàn hồn, vội ra lệnh: "Làm cái gì đó, còn không mau buông bạn trai của Dịch thiếu gia ra!"
Đám bảo vệ giật mình hoảng hốt, vội vàng tránh ra.
Đường Nhược Sang bịt mũi đi vòng qua bãi nôn.
Anh ta cúi xuống ngó mặt gã đàn ông xong, rồi nhìn Dịch Nguyên, nói.
"Là giám đốc Thôi."
Đường Nhược Sang ra hiệu cho bảo vệ đến xem tình trạng của gã.
Kiểm tra xong, bọn họ nói gã không bị đánh vào chỗ hiểm.
Chỉ gãy hai cái răng với một cái xương sườn thôi.
Vết thương trên trán không đáng ngại vì Lâm Minh Viễn đập không mạnh.
Nhưng cũng cần phải đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.
Đường Nhược Sang không vội kêu bảo vệ đưa gã đi bệnh viện.
Mà anh ta nhìn qua Trình Khả Duy mặt mày tái mét, chẳng biết đã đứng ở đó từ lúc nào.
Mặc dù vừa nhìn thấy thằng cha giám đốc Thôi này, là anh ta đã lờ mờ đoán được ít nhiều rồi.
Nhưng anh ta vẫn hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"..."
Dịch Nguyên cũng bị cảnh tượng ban nãy làm kinh ngạc đến nhất thời ngây ra như phỗng.
Hắn biết Lâm Minh Viễn khá mạnh.
Nhưng không nghĩ tới một người dịu dàng hiền lành, gần như chưa bao giờ nổi giận như cậu lại biết đánh nhau.
Thậm chí là đánh chẳng chút nương tay.
Vẻ mặt lạnh như tiền, ra tay tàn nhẫn không hề do dự này quả thật rất giống Hoa Phong Nhã.
Dịch Nguyên mải lo nhìn mà quên mất lên tiếng can ngăn.
Cho đến khi cậu đập đầu gã giám đốc Thôi kia, âm thanh bàn đá vang lên, mới đánh thức hắn khỏi cơn mê man.
Dịch Nguyên lúc này đã bước đến cạnh Lâm Minh Viễn.
Thấy cậu đang quay người vào lavabo, im lặng rửa tay.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ra một chỗ sạch sẽ.
Rồi xoay cậu quay lại đối diện với mình.
Dịch Nguyên dịu giọng hỏi: "Gã làm gì cậu?"
Hắn biết Lâm Minh Viễn tính tình hiền lành, quen nhẫn nhịn.
Cũng biết rõ cái nết như cl trệt dưới mương của gã ta.
Chắc chắn gã phải làm gì quá đáng lắm, mới khiến cậu tức giận đến mức dùng bạo lực để giải quyết.
Dịch Nguyên kiểm tra khắp thân thể tay chân cậu, thấy không có vết thương, lại hỏi: "Gã động tay động chân với cậu à?"
Lâm Minh Viễn rũ mắt, cúi đầu nghiêng sang hướng khác.
Từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhìn hắn.
Cũng im lặng không trả lời câu hỏi của hắn.
Thấy cậu như vậy, hắn chẳng những không nổi cáu hay mất kiên nhẫn.
Ngược lại, còn có hơi đau lòng.
Thầm tự trách bản thân mình tại sao không đến sớm hơn.
Tại sao không đi theo cùng, để cậu bị hoảng sợ như vậy.
Tại sao lại đưa cậu đến nơi này làm gì, để rồi bị người ta quấy rối khinh bạc.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Dịch Nguyên khẽ khàng áp lòng bàn tay lên má cậu, quay mặt cậu đối diện với mình.
Hắn dịu dàng hỏi: "Tay nào của gã chạm vào người cậu?"
Lâm Minh Viễn vừa ngước lên nhìn Dịch Nguyên.
Khuôn mặt của hắn và người đàn ông nhắm nghiền mắt, hôn môi say đắm một người khác trong tấm hình kia chồng chéo lên nhau.
Lâm Minh Viễn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không khống chế được, hai mắt đỏ lên, ầng ậng nước.
Dịch Nguyên cho rằng cậu tủi thân, cảm thấy nhục nhã vì bị gã họ Thôi kia xúc phạm.
Hắn vừa xót vừa giận.
Dịch Nguyên hắn đường đường là thiếu gia quyền thế.
Hơn nữa, bây giờ hắn còn là ông trùm mafia - nắm giữ trong tay một băng đảng lớn tầm cỡ xuyên quốc gia.
Vậy mà đến cả bạn trai của mình mà cũng không thể bảo vệ được.
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn.
Hắn liếc đôi mắt sắc lẻm về phía gã giám đốc.
Dường như không chỉ mỗi mình gã ta, mà cả Trình Khả Duy và Đường Nhược Sang đều cảm nhận được sự nguy hiểm.
Bọn họ rùng mình ớn lạnh, quay qua nhìn hắn.
Giám đốc Thôi sau khi biết mình đã lỡ chọc vào ai.
Gã sợ hãi, run rẩy dùng chút sức lực cuối cùng thều thào nói: "Dịch thiếu gia, tôi tôi tôi không biết cậu ấy là người của cậu.
Xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết.
Nếu biết cậu ấy là bạn trai của cậu, có đánh chết tôi cũng không dám trêu vào cậu ấy..."
Dịch Nguyên đang định nói gì đó thì Lâm Minh Viễn đột nhiên lách qua người hắn, rời khỏi khu vực nhà vệ sinh.
Hắn định xả giận nhưng cậu đi quá nhanh, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
Hắn không thể không quẳng mọi thứ ra sau đầu rồi đuổi theo.
Trình Khả Duy nhìn bộ dạng như bị bỏ bùa mê thuốc lú kia của Dịch Nguyên.
Lồng ngực cậu ta phập phồng như đang đè nén cơn thịnh nộ vô hình nào đó.
Cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng vội vàng sốt ruột kia của hắn, hai mắt đỏ au hằn đầy tơ máu.
Cậu ta cắn môi, siết chặt nắm tay.
"Lâm Minh Viễn, Lâm Minh Viễn!"
Lâm Minh Viễn mặc kệ tiếng gọi của Dịch Nguyên đang chật vật chen qua đám khách đuổi theo sau mình.
Cậu bước nhanh như gió mà không quay đầu lại.
Cũng chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ của người xung quanh.
Cứ thế vừa đi vừa nghẹn ngào rơi nước mắt.
Con đường phía trước cũng bị nước mắt làm nhòe đi.
Khuôn mặt của Dịch Nguyên.
Hơi ấm của hắn, mùi hương của hắn và cả giọng nói của hắn nữa.
Cậu thật sự chịu không nổi.
Mỗi một giây mỗi một phút kề cận bên hắn, đều khiến lồng ngực cậu đau đến thở không nổi.
Cơn ghen ghét cùng những tổn thương mà hắn vô tình mang đến.
Tất cả như muốn giết chết cậu.
Phải, chính sự vô tình đó của hắn khiến cậu phát điên lên.
Hiện tại cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Càng cách xa khỏi cổng quán bar, ngoài đường càng thưa thớt người qua lại.
Tiếng ồn bài hát Outta My Head của Ashlee Simpson từ một Club ở đằng xa cũng trở nên nhỏ dần.
Lúc này, Dịch Nguyên cuối cùng cũng thuận lợi đuổi kịp cậu.
"Lâm Minh Viễn!"
Hắn túm lấy cổ tay Lâm Minh Viễn, kéo cậu lại.
Vừa nhìn thấy trên mặt cậu toàn là nước mắt, vẫn còn đang khóc nức nở.
Hắn ngẩn ra, khăn tay có sẵn trong túi áo khoác cũng quên lấy ra.
Vội vàng dùng hai bàn tay to lớn ôm mặt cậu, vụng về lau nước mắt.
"Minh Viễn, xin lỗi.
Tôi tới trễ."
Lâm Minh Viễn gạt hai tay hắn ra, quay mặt sang chỗ khác.
Lúc này, một giọt nước lành lạnh rơi xuống trên gò má hắn.
Rồi hai giọt, ba giọt, sau đó trời bất ngờ đổ mưa.
Rửa trôi đi nước mắt chảy dài trên gương mặt Lâm Minh Viễn.
Dịch Nguyên không còn tâm trạng nào mà để ý đến mình có bị mắc mưa hay không.
Hắn nắm lấy vai cậu, cúi đầu nói lớn để không bị tiếng mưa át đi.
"Lâm Minh Viễn, xin lỗi vì tôi không bảo vệ được cậu." Đoạn, hắn lại nói, "Không, lẽ ra tôi không nên đưa cậu đến đây.
Tất cả là lỗi của tôi, cậu đừng khóc nữa."
Lâm Minh Viễn cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Cậu đẩy hắn ra, vừa khóc vừa gào lên: "Anh nghĩ là vì chuyện này sao?"
Ầm ầm!
Tiếng sấm rền vang, xé đôi bầu trời tối đen như mực.
Mưa rơi như trút nước.
Dội ướt bộ đồ hàng hiệu đắt tiền trên người bọn họ.
Mái tóc vuốt gel tạo kiểu gọn gàng thời thượng của bọn họ đều bị xối ướt đẫm.
Hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Dịch Nguyên vuốt nước trên mặt, không nhịn được cũng quát lên: "Không phải chuyện này chứ là chuyện gì!"
Lâm Minh Viễn nói: "Chuyện anh xem tôi như một phần của bộ sưu tập để đem ra triển lãm thì sao?"
Dịch Nguyên khựng lại, nhíu mày khó hiểu: "Cái gì?"
Lâm Minh Viễn nhìn hắn hồi lâu, im lặng quay lưng bỏ đi.
Dịch Nguyên lập tức kéo tay thô bạo xoay cậu lại đối diện với hắn, quát: "Rốt cuộc cậu cmn đang nói cái gì, nói rõ ra đi!"
Lâm Minh Viễn nhịn không được, bật khóc: "Dịch Nguyên, tôi vốn chẳng đòi hỏi bất kỳ điều gì ở anh cả.
Chỉ xin anh đừng để tôi đụng mặt với bạn trai khác của anh nữa có được không?"
Dịch Nguyên bị câu này làm ngây người.
Hắn thả lỏng tay, ngờ vực hỏi: "Có ai nói gì với cậu à? Là ai? Nói gì?"
Dịch Nguyên cẩn thận suy nghĩ.
Ngoài hắn ra, người tiếp xúc riêng với Lâm Minh Viễn trong lúc hắn vắng mặt chỉ có Triệu Cẩn Ngôn và Trình Khả Duy.
Triệu Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không chơi đá vào lưới nhà kiểu đó.
Hơn nữa, lúc hắn đi vệ sinh quay lại thì tâm trạng Lâm Minh Viễn vẫn rất tốt.
Chỉ sau khi cậu đi vệ sinh cùng Trình Khả Duy...
Hắn xâu chuỗi lại tất cả, liền xác định chắc chắn là Trình Khả Duy đã giở trò sau lưng mình.
Sắc mặt Dịch Nguyên lập tức trở nên khó coi: "Là Trình Khả Duy?"
Lâm Minh Viễn không trả lời.
Thô bạo dùng cánh tay quẹt một cái qua mắt, lau đi nước mưa lẫn trong nước mắt trên mặt mình.
Rồi hất tay hắn định quay đi.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người
2.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3.
Chú Nhỏ
4.
Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================
Dịch Nguyên vội kéo Lâm Minh Viễn vào lòng.
Cậu giãy giụa đẩy hắn ra, khó khăn lắm mới nuốt xuống nước mắt, lại bị hắn làm nhịn không được khóc lớn hơn.
Cậu vừa đẩy hắn ra vừa gào lên: "Buông ra, buông tôi ra!"
Dịch Nguyên càng siết chặt vòng tay, nói: "Lâm Minh Viễn, cậu bình tĩnh nghe tôi giải thích đã." Đoạn, hắn nhịn không được, gào lên, "Tôi không biết Trình Khả Duy đã nói gì với cậu.
Nhưng tôi chắc chắn là có hiểu lầm ở đây!"
Lâm Minh Viễn từ từ im lặng, không giãy giụa nữa.
Hắn thầm thở phào một hơi, vội nói: "Đúng, tôi với cậu ta là bạn giường.
Chỉ là bạn giường không phải bạn trai.
Nhưng một tháng này tôi thật sự không hề qua lại với ai ngoài cậu.
Đương nhiên là tôi chẳng làm con mẹ gì với cậu ta hết!"
Dịch Nguyên nhớ tới việc Trình Khả Duy đã làm sau lưng mình, sắc mặt chợt lạnh xuống.
Hắn ghét nhất là bị người khác âm thầm lén lút gài mình kiểu này.
Trình Khả Duy quen biết hắn lâu như vậy cũng thừa hiểu.
Vậy mà còn dám làm ra chuyện khiến hắn chán ghét nhất.
Đợi dỗ xong Lâm Minh Viễn, Trình Khả Duy và gã giám đốc Thôi kia, hắn sẽ gom lại xử lý luôn một lần.
Dịch Nguyên lạnh lùng nói: "Tôi cũng sẽ chấm dứt mối quan hệ bạn giường với cậu ta." Đoạn, hắn lại dịu giọng, nói, "Tôi không lừa cậu.
Lâm Minh Viễn, cậu hãy tin tôi."
Lâm Minh Viễn im lặng một lát, rồi vòng tay ra phía sau ôm lấy hắn.
Chẳng biết bọn họ đứng ôm nhau trong mưa được bao lâu.
Một chiếc Rolls-Royce màu hồng đã đậu bên lề đường gần ngay chỗ bọn họ từ lúc nào.
Kèn xe vang lên hai tiếng chói tai, cửa sổ xe hạ xuống một nửa.
Hai người giật mình buông nhau ra, quay đầu nhìn.
Bên trong ghế lái là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tầm hai mươi mấy tuổi.
Trên người mặc nguyên set đồ dạ tweed màu hồng phấn của Chanel.
Cổ đeo dây chuyền vàng và hoa tai kiểu mắc xích của Tiffany & Co.
Mái tóc dài qua khỏi ngực uốn gợn sóng bồng bềnh.
Mặt mũi tinh xảo được phủ một lớp trang điểm mướt mát nhẹ nhàng.
Son bóng đỏ rượu càng khiến đôi môi thêm căng mọng tựa như một trái cherry ngọt ngào.
Khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng ao ước muốn được cắn xuống một miếng.
Cô gái xinh đẹp trợn mắt nói: "Trời **, tụi bây đóng phim Hàn Quốc hả.
Trời mưa như vầy mà còn đứng ôm nhau ở ngoài đường!"
Lâm Minh Viễn ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.
Dịch Nguyên vuốt nước mưa trên mặt, nheo mắt nhìn cô gái trong xe, nói: "Tăng Tuyết Dĩnh? Sao mày ở đây?"
Tăng Tuyết Dĩnh: "Câu đó để tao hỏi mới đúng." Thấy trời bắt đầu mưa lớn hơn, cô ngoắc tay ra hiệu, nói: "Lên xe lên xe, tao chở hai đứa mày về luôn.
Nhanh, đậu ở đây lâu bị phạt chết mẹ."
Dịch Nguyên đi tới mở cửa để Lâm Minh Viễn lên xe trước, rồi mới ngồi vào.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Trần xe lắp đèn nho nhỏ trải đầy, hệt như một dải ngân hà thu nhỏ vậy, vô cùng đẹp mắt.
Chiếc xe này chạy êm tới nỗi, nếu cảnh vật ngoài cửa sổ không bỏ lại sau lưng, thì cậu cũng chẳng biết là nó đang di chuyển.
Dịch Nguyên giới thiệu: "Bạn trai tao, Lâm Minh Viễn, mười chín tuổi."
Tăng Tuyết Dĩnh nói: "Hi cưng."
Hắn lại nói: "Đây là bạn tôi, Tăng Tuyết Dĩnh, cũng bằng tuổi tôi."
Lâm Minh Viễn mỉm cười nói: "Chào chị Tăng."
Cậu định nói tiếp gì đó thì bị cô ngắt lời: "Gọi chị Dĩnh là được rồi.
Với lại đừng có nói mấy câu khách sáo như "Cảm ơn chị iu vì chị iu đã cho em đi nhờ xe".
Tôi không quen khách sáo đâu."
Lâm Minh Viễn cười: "Vâng."
Dịch Nguyên cười cười nói: "Mày đi đâu ở đây vậy, tao tưởng ông già mày cấm mày đi Club rồi mà?"
Tăng Tuyết Dĩnh: "Cớt, tao đi shopping xả stress." Cô liếc mắt nhìn Lâm Minh Viễn qua kính chiếu hậu, "Đang lái xe về thì thấy có hai ộp pa đang đóng phim ở ngoài đường.
Tao tắp xe vô định xin chữ ký.
Ai ngờ là hai đứa bây."
Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ, thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tăng Tuyết Dĩnh liếc mắt thấy hai mắt Lâm Minh Viễn sưng đỏ, nhịn không được lại nói: "Chết tiệt, Lâm Minh Viễn sao cậu dám khóc đẹp hơn chị hả!" Cô lôi từ đâu ra một hộp khăn giấy, ném ra phía sau cho cậu, nói, "Nín nín, nín ngay!"
Lâm Minh Viễn luống cuống chụp lấy, bất lực nói: "Cảm ơn chị."
Tăng Tuyết Dĩnh không hỏi nguyên nhân vì sao bọn họ đóng phim Hàn Quốc ngay giữa đường.
Nhưng có thể làm cho Dịch Nguyên moi hết kiên nhẫn ra mà dầm mưa dỗ dành như vậy.
Hẳn là cậu rất được hắn yêu thích.
Có lẽ sau khi về nhà, cô sẽ in lại một tấm thiệp khác, mời luôn Lâm Minh Viễn.
Tăng Tuyết Dĩnh nói: "Tuần sau sinh nhật chị, chị sẽ gửi thiệp mời cậu.
Nhớ đến chơi cho vui nha."
Lâm Minh Viễn nhìn Dịch Nguyên, hắn gật đầu, cậu mới nói: "Vâng."
=================
Lời tác giả:
Vốn dĩ đối với một tổ chức mafia như trong các bộ khác cùng hệ liệt, thì phải đợi ông trùm cũ hẹo rồi mới được kế nhiệm làm trùm mới.
Riêng băng Nguyệt Hoa này, ba Dịch gác kiếm sớm để dành nhiều thời gian ở bên vợ hơn.
Dịch Nguyên tuy kế nhiệm sớm, nhưng đa số những việc quan trọng đều phải thông qua ba Dịch.
Quyền lực của ba Dịch vẫn rất lớn và mới là người có tiếng nói nhất trong băng đảng.
Nói chung, mọi việc Dịch Nguyên làm đều phải thông qua ổng á quý dị..
Cái Bóng