Cái Bóng

15: Đừng Để Tôi Trở Thành Người Thứ Ba

963@-


Dịch Nguyên nhíu mày: “Cậu ta không nói là đi đâu à?”
Chị Hạ lắc đầu: “Không ạ, lúc tôi thấy cậu Lâm thì cậu ấy đã đi ra ngoài sân rồi ạ.”
Dịch Nguyên cúi đầu, động tác vuốt một bên tóc mái hơi nhanh và mạnh.

Không còn phóng khoáng quyến rũ như thường ngày.

Mà như đang vò đầu bứt tóc khi tâm trạng rối bời hơn.

Mới thức dậy hắn đã phát hiện áo choàng ngủ của mình xộc xệch.

Bao nhiêu dấu vết mà hắn cố gắng che đậy, thậm chí phải nhịn làm với Lâm Minh Viễn tối qua đều phơi bày ra hết.

Còn Lâm Minh Viễn thì không có ở trong phòng.

Nửa là vì hắn chột dạ, nửa là vì bình thường nếu thức dậy trước, Lâm Minh Viễn sẽ luôn làm vệ sinh cá nhân và thay đồ, rồi tiếp tục dính lấy hắn.

Chưa lần nào rời khỏi tầm mắt hắn.

Hôm nay ngủ dậy, dấu hôn trên người lộ ra, còn người thì chẳng thấy đâu.

Không lẽ cậu đã phát hiện rồi?
Lúc Dịch Nguyên xuống tầng, cứ nghĩ là Lâm Minh Viễn ở phòng khách hay phòng ăn.

Nào ngờ cả trong nhà và ngoài sân đều không có.

Hắn gọi hết giúp việc ở trong nhà đến để hỏi.

Nhưng chẳng ai biết cậu đi đâu cả.
Chẳng lẽ giận thật?
Mắc gì giận chứ.

Cậu ta cũng đâu phải bạn trai thật của hắn.

Hắn qua lại với bao nhiêu “bạn trai” khác thì có làm sao? Chuyện này ở giới thượng lưu đâu hiếm.

Thậm chí còn có người dắt theo một đám bạn trai bạn gái cùng đi du thuyền mở tiệc sex rần rần.

Dắt về sống chung một nhà nữa.

Chứ chẳng riêng mình hắn làm thế.
Vả lại, hắn căn bản chẳng cần phải che giấu mấy chuyện này.

Chỉ là lúc đó không hiểu sao hắn không muốn để Lâm Minh Viễn biết.

Có lẽ là do thấy bộ dạng cậu mòn mỏi đợi chờ mình có chút… Cho nên hắn không nỡ, cũng không muốn phá hủy bầu không khí hài hoà lúc đó.
Một dì trung niên nói: “Lúc tôi dọn dẹp ở gần hồ bơi cũng có trông thấy cậu ấy đi ngang.”
Dịch Nguyên cau mày hỏi: “Lúc đi cậu ta có nói gì không?” Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, lại nói, “Thái độ thế nào?”
Dì giúp việc do dự chốc lát, nói: “Thưa ông chủ, cậu ấy đi nhanh lắm, cũng không nói gì cả.

Có điều…”
Dịch Nguyên nhíu mày nhìn dì giúp việc, ý bảo nói tiếp.

Dì giúp việc vội nói: “Có điều, tôi không chắc lắm, có thể là hoa mắt nhìn nhầm thôi.

Nhưng mà hình như cậu ấy khóc hay sao ấy.

Mắt đỏ cả lên, tâm trạng… cũng có vẻ không tốt lắm ạ.”
Dịch Nguyên ngẩn ra.

Lâm Minh Viễn khóc?
Cậu ấy khóc, rồi rời khỏi nhà mà không nói lời nào?
Bình thường chẳng phải là sẽ làm ầm lên, dựng đầu hắn dậy, gào thét cãi vã, đập đồ đập đạc, hỏi cho ra lẽ à?
Hoặc hờn dỗi nũng nịu để hắn dỗ, nói mát vài câu.

Nội dung đều là tôi có gì không tốt, lỗ đít nó gắn kim cương à, chơi tôi sướng hơn hay chơi nó sướng hơn, tôi với nó mông đứa nào cong hơn, tôi với nó ai ngon hơn.

Rồi bù lu bù loa bắt hắn hứa không gặp lại người kia à?
Thà rằng cãi nhau một trận còn hơn là im lặng biến mất thế này.

Điều đó khiến hắn còn khó chịu hơn.

Lâm Minh Viễn, sao cậu không nói lời nào mà đã đi rồi?
Hắn vội lấy điện thoại gọi cho Lâm Minh Viễn.

Thế nhưng gọi tới mười mấy cuộc mà không có ai bắt máy.

Cứ tưởng cậu cáu giận nên không quấn hắn mà xuống lầu ăn sáng trước.

Vậy mà thật sự khóc rồi đi đâu mất, gọi điện cũng không bắt máy.

Dịch Nguyên đi qua đi lại.

Bốn người giúp việc sợ hắn nổi nóng, chẳng ai dám thở mạnh.

Hắn phất phất tay ra hiệu đuổi người.

Mấy người giúp việc thầm thở phào một hơi rồi ai làm việc nấy.

Ăn uống xong, Dịch Nguyên lên phòng mở laptop xử lý công việc.

Vốn dĩ cho rằng cậu ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, rồi sẽ sớm quay lại.

Đợi đến khi hắn giải quyết xong, thời gian đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa thấy Lâm Minh Viễn về.

Hắn bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Lâm Minh Viễn ra ngoài chỉ có một mình, mà còn đi bộ.

Lỡ gặp cướp thì sao? Cũng không thiếu trường hợp khách du lịch đến đây rồi gặp trộm cướp.

Mặc dù an ninh tốt, nhưng chỉ là hạn chế chứ không thể ngăn chặn vấn đề này một cách triệt để được.

Gặp cướp còn đỡ, lỡ gặp bọn bắt cóc tống tiền thì sao? Cái đó thì dễ.

Nhưng nếu gặp phải bọn buôn người thì sao? Bây giờ ngày càng có nhiều người ưa thích thể loại cao lớn cơ bắp.

Lâm Minh Viễn chỉ mới mười chín, ngoại hình lại còn tuấn tú ưa nhìn.

Hơn nữa từ khi theo hắn, cậu được tút tát tỉ mỉ từ đầu đến chân.

Nói là người mẫu hay diễn viên mới nổi thì có ai mà không tin chứ.

Hiện giờ Lâm Minh Viễn chẳng phải miếng thịt vụn dính trên thớt ở ngoài chợ.

Mà là một miếng thịt bò beefsteak đặt trên đĩa ở trong nhà hàng năm sao.

Bắt cậu bán vào mấy chỗ đó tiếp khách đảm bảo cực kỳ cao giá.

Hoặc có lẽ cũng không drama tới vậy.

Có điều, không loại trừ khả năng cậu lỡ đi quá xa, lúc quay về sẽ tốn thời gian hơn.

Dù sao cậu đi bộ, không thể về nhanh được.

Ngoài trời thì nắng, dù không khí mát lạnh nhưng đi bộ dưới cái nắng ban trưa lâu như vậy rất dễ mất nước.

Thể chất mà yếu, có khi còn bị say nắng.
Dịch Nguyên đứng phắt dậy, áo khoác cũng quên mặc.

Hắn cầm theo chai nước và chìa khóa, rồi vội vàng chạy xuống hầm lấy xe.



“Lâm Minh Viễn, sao cậu lại ở đây?”
Đó là một người đàn ông tầm hai mươi chín ba mươi tuổi.

Để đầu đinh, làn da bánh mật khỏe khoắn.

Vóc người cao lớn vạm vỡ, người này cao hơn cậu, chắc cũng phải cao tầm một mét tám mươi tám.

Anh ta đeo một chiếc đồng hồ bạch kim đắt tiền.

Mặc áo thun chữ T màu đen và quần kaki màu trắng kem ôm sát cơ thể, khoe trọn đường cong cơ bắp rắn chắn.

Đồng thời để lộ ra hình xăm trăng lưỡi liềm trên cổ giống hệt của Dịch Nguyên, và hình xăm Geisha trải dài xuống tới cổ tay, gần như phủ kín một bên cánh tay phải.

Mặt mũi anh ta cũng có thể coi là ưa nhìn.

Mũi cao mày rậm, mắt một mí lót.

Đường nét khuôn mặt rắn rỏi mà không thô kệch.

Nhìn chung rất có hương vị đàn ông.

Chỉ có điều, một bên chân mày trái của anh ta có một vết sẹo cắt ngang ở gần đuôi mày.

Lại thêm xăm hình nên trông có vẻ dữ tợn đáng sợ.

“Anh Siêu…” Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ, đang khóc ngon lành thì bị bắt gặp.

Đã thế lại còn là người quen nữa.

Đỗ Siêu cúi đầu xuống nhìn cậu, tay cũng không biết nên để ở đâu, mà bối rối huơ huơ: “Cậu… cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Đỗ Siêu vốn đang lái xe đến nhà Dịch Nguyên để bàn công việc bên tổ chức.

Giữa đường thì bắt gặp một người con trai tuấn tú vừa đi vừa khóc ở xa xa.

Ban đầu anh tưởng là diễn viên nào đang quay phim có cảnh khóc.

Vì ở khu nghỉ dưỡng này cũng thường hay có đoàn phim đến ghi hình lắm.

Lúc đó anh còn tấm tắc, thầm tán thưởng trong lòng.

Rằng bây giờ diễn viên vừa có nhan sắc vừa có thực lực như cậu này quả là hiếm thấy.

Khóc rất cảm xúc, mà lại còn khóc rất đẹp.

Nhìn thấy cậu ta khóc, anh mới biết thế nào là cái gì mà hoa lê trong mưa.

Anh còn tò mò tự hỏi, rốt cuộc là phim gì mà cảnh khóc lại thê lương như thế chứ.
Cho đến khi dòm xung quanh không có ai ngoài cậu ta, thì mới phát hiện không phải đang quay phim gì cả.


Mà cái cậu anh nhầm là diễn viên mới kia, trông vô cùng quen mắt.

Xe lái tới gần, nhìn thật kỹ mới nhận ra là Lâm Minh Viễn anh từng gặp và nói chuyện sơ qua hai lần.

Có câu kẻ sĩ ba ngày chưa gặp thì phải nhìn bằng con mắt khác.

Chỉ mới không gặp có hơn một tuần thôi, mà vẻ ngoài của cậu ta đã thay đổi đến chóng mặt.


Không phải vịt hóa thiên nga hay gì, vì cậu ta đã đã đẹp trai sẵn rồi.

Có điều nhà nghèo không đủ điều kiện để sửa soạn quần này áo nọ.

Bây giờ sửa soạn tút tát, đến cả kiểu tóc cũng thay đổi thì má cậu ta có khi còn nhìn không ra.

Huống chi là anh.

Xưa nay Đỗ Siêu luôn cảm thấy bất kể là nam hay nữ, chẳng ai có thể khóc đẹp được như nữ thần Lý Gia Hân trong lòng anh.

Thế mà bây giờ có người làm được như vậy thật.

*Lý Gia Hân: Là Hoa hậu và diễn viên.

Có câu “Ở Hong Kong có hai điều không thể nghi ngờ.

Đó là tiền của Lý Gia Thành và sắc đẹp của Lý Gia Hân.”
Nhiều người khóc rất xấu, thậm chí là khóc đến ngũ quan tán loạn.

Nói tán loạn còn đỡ, biến dạng từ đẹp trên mười điểm thành âm điểm, làm người ta không dám ngó lâu thêm một phút nào.

Vậy mà cậu ta thì không, ngược lại càng khóc càng đẹp.

Chỉ bằng một ánh mắt, cũng đủ khiến cho người ta cảm nhận được sự đau khổ thê lương trong lòng.

Dáng vẻ lúc rơi lệ quả thật không thể dùng câu hoa lê trong mưa để hình dung.

Là kiểu khiến người ta nhìn mà xót xa.

Đỗ Siêu cảm thấy, Lâm Minh Viễn cứ như phiên bản nam của Lý Gia Hân lúc khóc vậy.

Vô cùng khiến người ta thương tiếc, sinh ra cảm giác muốn che chở bảo vệ.

Làm cho người ta muốn đưa tay ra giúp cậu lau nước mắt.
Đỗ Siêu bị một màn hoa lê trong mưa này làm bối rối rụng rời.

Anh sờ sờ trong túi mới nhớ ra mình làm gì có khăn tay.

Mà cậu ta là đàn ông, cũng đâu phải Lý Gia Hân.
Đỗ Siêu bèn lắp bắp nói, câu từ cũng trở nên lộn xộn: “Cậu… trước lên xe đã.

Nín đi nín đi.”
Lâm Minh Viễn vốn đã nín rồi, nghe anh ta dỗ thế hơi ngượng ngùng.

Cũng may là anh ta không nói mấy câu như “Đàn ông con trai mà khóc cái gì, ẻo lả cứ như đàn bà vậy”.

Nếu không thì cậu thật sự sẽ xấu hổ đến không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta nữa mất.
Cậu mở cửa bước lên xe ngồi.

Đỗ Siêu lấy hộp khăn giấy ra đưa cho cậu.

Đợi cậu lau mặt xong, mới hỏi.
“Sao cậu đi bộ một mình ra đây? Thiếu gia đâu? Thiếu gia không đi cùng cậu sao? Sao cậu khóc vậy?” Đoạn, anh định khởi động xe.

Lâm Minh Viễn thấy thế vội ngăn lại: “Khoan đã!”
Đỗ Siêu giật mình, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Minh Viễn: “Anh đến nhà Dịch Nguyên à?”
Đỗ Siêu gật đầu: “Ừ, đúng vậy.

Bây giờ tôi đưa cậu về luôn.”
Cậu lại hỏi: “Vậy anh có gấp không?”
Đỗ Siêu hơi khó hiểu: “Không gấp, sao thế?”
Lâm Minh Viễn nói: “Anh Siêu, có thể đợi cho mắt tôi hết đỏ rồi về được không?”
Đỗ Siêu nhìn cậu chốc lát, rồi nói: “Được.”
Lâm Minh Viễn vô cùng cảm kích, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Cảm ơn, anh Siêu.”
Lúm đồng tiền dịu dàng lại thêm hai chiếc răng thỏ bé xinh mà không quá cỡ, khiến người già lẫn trẻ nhỏ đều yêu thích.

Đỗ Siêu thầm tặc lưỡi mấy cái, Dịch Nguyên đúng là có gu thẩm mỹ, mắt nhìn người cao thật.

Quen ai cũng xinh đẹp cả, thậm chí đổi sang quen người cao lớn, cũng thuộc kiểu tuấn tú dễ gây thiện cảm như vậy.

Cười lên vừa dịu dàng lại có chút đáng yêu, đến khóc mà cũng đẹp như Lý Gia Hân.

Chậc chậc chậc…
Hai người im lặng nhìn cảnh vật ở bên ngoài, mỗi người đều có riêng cho mình một suy nghĩ.

Lâm Minh Viễn nghiêng đầu, ánh mắt vô định hướng ra cửa sổ.

Đầu óc trống rỗng như đang trên mây, mà trong lòng thì nặng nề khó chịu.

Cậu không biết mình có thật sự ổn chưa.

Sợ rằng trở về nhìn thấy Dịch Nguyên lại chịu không nổi.

Chưa bao giờ cậu khống chế cảm xúc tệ như bây giờ.

Khuôn mặt tuấn mỹ động lòng người mà cậu nhìn bao nhiêu cũng không chán.

Bây giờ bỗng sinh ra cảm giác muốn trốn tránh, sợ phải nhìn thấy hắn.
Ngẫm lại, có lẽ Dịch Nguyên nói đúng.

Khi xưa độc thân vui biết bao nhiêu.

Vướng vào tình cảm rồi thì sống không bằng chết.

Thật ra phải lòng một người cũng không phải không vui.

Có điều, nếu người mình thích không thích mình thì lại là chuyện khác.

Mọi vui buồn của người đó đều tác động đến mình.

Người đó vui mình vui, người đó buồn mình cũng buồn.

Nhưng bản thân mình vui hay buồn, thì liên quan gì đến người đó chứ?
Tất cả đều là tác động từ một phía.

Phải, chỉ từ một phía mà thôi.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Đỗ Siêu nhịn không được, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn bộ dạng cậu không giống bị cướp.

Hay là cậu…” Anh quay sang nhìn cậu, “Cãi nhau với thiếu gia?”
Nếu là thế thì anh chắc chắn trăm phần trăm là do Dịch Nguyên lăng nhăng cặp với nhiều người.

Cậu ta phát hiện, rồi lên cơn ghen tuông chất vấn.

“Anh nói đi, nó là thằng nào”, “Tôi thích ngủ với ai là chuyện của tôi.

Sao tôi phải giải thích với cậu”, “Anh chơi tôi chán rồi phải không”, “Ừ đấy rồi sao, giờ cậu có thể lập tức cút”.

Thế là cậu ta cút.
Hoặc là bọn họ cãi nhau ầm ĩ.

Đập hết đồ đạc trong phòng để trút giận, nhân tiện dằn mặt đối phương.

Trong lúc trận cãi nhau lên tới đỉnh điểm thì Dịch Nguyên tát cậu ta một bạt tai.

Thế là có cảnh hoa lê trong mưa vừa nãy.
Nhưng mà không thấy mặt cậu ta bị sao cả.

Hẳn là cãi nhau lành mạnh, không có tác động vật lý.
Đỗ Siêu cảm thấy con người cậu ta hiền lành lương thiện.

Nếu có ghen cũng không đến mức làm ầm lên.

Gặp Dịch Nguyên không phải người dễ chọc, ở cạnh hắn sẽ còn chịu thiệt dài dài.

Anh lăn lộn trong xã hội này đã lâu, có loại người nào mà chưa từng gặp qua, cho nên về điểm này anh có thể chắc chắn.

Với lại, anh lớn lên cùng Dịch Nguyên, từng không ít lần chứng kiến hắn cãi nhau với bồ.

Không phải chưa từng có người khóc vì hắn.

Thậm chí còn nhiều là đằng khác.

Khóc làm nũng có, khóc lúc tức giận cũng có.

Nhưng khóc thảm thiết thương tâm như thế này, quả thật là lần đầu tiên anh thấy.
Lâm Minh Viễn lắc đầu cười cười: “Không phải.”
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Đỗ Siêu càng tò mò: “Không cãi nhau mà giữa trưa nắng cậu vừa đi vừa khóc một mình như… thế này à?” Anh suýt chút nữa đã buột miệng bảo “như Lý Gia Hân", cũng may là thắng lại kịp.
Đỗ Siêu cứ một câu khóc hai câu khóc như bị ám ảnh bởi cái gì vậy.

Lâm Minh Viễn thậm chí còn hoài nghi rằng, có phải mình đã khiến anh ta bị sang chấn tâm lý bằng cảnh khóc khi nãy hay không.
Cậu bất lực nói: “Anh Siêu à, chúng ta có thể đừng nhắc tới chuyện khóc nữa được không.”
Đỗ Siêu cười bảo: “Ừ ừ không nhắc, không nhắc.

Nhắc một hồi cậu lại khóc nữa.”
Lâm Minh Viễn cũng buồn cười, nhìn kính chiếu hậu kiểm tra trạng thái, nói: “Ầy, về thôi về thôi.

Phiền chết tôi rồi!”
Câu cuối cậu nhại sương sương theo giọng Tôn Ngộ Không.

Làm anh nhớ tới con gif meme huyền thoại.

Nhịn không được mà ôm vô lăng cười như điên.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài bằng phẳng.

Lúc căn biệt thự kiểu đương đại phủ xanh ở phía trước càng ngày càng cách bọn họ gần hơn.

Đỗ Siêu vừa nhìn phía trước vừa nói.
“Thiếu gia tính tình nóng nảy thật, nhưng không phải không hiểu lý lẽ.

Có gì thì từ từ nói chuyện, đừng chạy lung tung như hôm nay nữa.

Khu này thấy vậy chứ thỉnh thoảng hay xảy ra trộm cướp lắm.


Cậu mặc một thân đồ hiệu đi một mình ra ngoài.

Chẳng khác nào đang bảo với bọn nó là “mau đến đây cướp tôi đi” đâu.”
Lâm Minh Viễn biết anh ta có ý tốt, mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Cậu chợt nhớt ra gì đó, lại nói, “Nếu có thể, anh đừng nói với Dịch Nguyện chuyện vừa nãy được không?
Đỗ Siêu cười: “Chuyện cậu khóc ấy hả?”
Lâm Minh Viễn rất bất lực: “Ừ.”
Đỗ Siêu: “Nếu thiếu gia không hỏi thì tôi sẽ không nói đâu.”
Tức là nếu Dịch Nguyên hỏi thì anh ta chắc chắn sẽ nói.

Lâm Minh Viễn biết Đỗ Siêu là người của hắn, tuyệt đối sẽ không che giấu hắn bất kỳ chuyện gì.

Nhưng anh ta cũng đồng ý với cậu là nếu hắn không hỏi thì anh ta cũng sẽ không nói.

Điều này khiến cậu vô cùng cảm kích.
“Cảm ơn, anh Siêu.”
Xe vừa chạy vào giữa sân, Lâm Minh Viễn đã trông thấy có một chiếc xe khác từ trong sân chạy tới ngay đối diện bọn họ.



Trái tim cậu lập tức nảy mạnh lên một cái, rồi thắt lại.

Hốc mắt không thể tự chủ được mà nóng lên.
Đỗ Siêu tắt máy xe rồi mở cửa bước ra.

Anh ta đi tới nói gì đó với Dịch Nguyên.

Hắn liếc qua nhìn cậu một cái rồi cũng nói gì đó với anh ta.

Lâm Minh Viễn cảm thấy Dịch Nguyên giống như có siêu năng lực vậy.

Chỉ bằng một ánh mắt thôi, mà vẫn có thể khiến cho lồng ngực cậu đau nhói.

Cậu hơi nghiêng đầu liếc sang chỗ khác.

Hai bàn tay đặt trên đùi cũng vô thức siết chặt.
Cậu ngồi trong xe, chần chừ một lát mới chịu bước xuống.

Lúc này Dịch Nguyên đã đi tới, nhíu mày túm lấy cánh tay cậu.
“Lâm Minh Viễn, cậu không nói lời nào mà tự ý ra ngoài một mình thì thôi đi.

Tôi gọi điện mà cũng không bắt máy, cậu định chơi trốn tìm với ai hả!”
Lâm Minh Viễn vô thức rút tay lại, né tránh hắn.

Động tác không mạnh, nhưng khi nhận ra mình đã làm gì, đừng nói là cậu, ngay cả Dịch Nguyên cũng sững sờ.

Cậu cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, rũ mắt nói: “Tôi quên không mang theo điện thoại.”
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn hồi lâu đợi cậu nói tiếp.

Nhưng ngoài ý muốn là cậu chẳng nói gì thêm.

Hai người cứ thế mà im lặng đứng ngoài sân.

Đến cả Đỗ Siêu đang đợi ở gần đó cũng lúng túng thay.

Đỗ Siêu hắng giọng một cái, chỉ chỉ vào trong nhà, nói: “Vậy tôi vào trong trước.” Rồi lượn thẳng vào nhà nhanh như một cơn gió.
Dịch Nguyên đút một tay vào trong túi quần, cúi đầu nhíu mày vuốt mái tóc.

Động tác hơi thô bạo, cứ như muốn vuốt trôi đi bực dọc trong lòng vậy.

Lúc này, chợt nghe Lâm Minh Viễn dịu giọng bảo.
“Đứng ngoài này nắng lắm, vào trong thôi.” Đoạn, cậu quay lưng định đi.
Dịch Nguyên túm vai kéo Lâm Minh Viễn xoay lại đối diện với mình.

Cậu vẫn cúi gằm mặt quay sang hướng khác mà không nhìn hắn.

Hắn cúi đầu xuống nhìn thử, mới phát hiện mắt cậu đã hằn tơ máu, ầng ậng nước.

Khiến người ta có cảm giác, chỉ cần lay cậu nhẹ một cái thôi là ngấn nước kia có thể rơi xuống ngay tắp lự.
Dịch Nguyên bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, bất giác dịu giọng lại: “Minh Viễn, cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Hắn vốn định nói rằng tôi có thể giải thích.

Nhưng mà giải thích cái gì mới được? Trong chuyện này, hắn căn bản chẳng có gì để giải thích cả.
Lâm Minh Viễn khựng lại chốc lát, cuối cùng cũng chịu ngước lên nhìn hắn, thều thào hỏi: “Dịch Nguyên, tôi muốn biết rốt cuộc là anh đã có bạn trai chưa?” Cậu lại nói, “Tôi đang nói ở đây là bạn trai thật sự ấy.”
Thấy bộ dạng thẫn thờ này của cậu, Dịch Nguyên có chút không đành lòng.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy hai đầu vai cậu, nói: “Dịch Nguyên tôi năm nay 25 tuổi, Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Nguyệt Ảnh, chưa có gia đình.

Bạn trai tôi chỉ có một…” Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Là cậu, Lâm Minh Viễn.”
Lâm Minh Viễn nghe xong câu này, tâm trạng chẳng hề tốt lên.

Mà trái tim càng thêm nhói đau.

Ngấn nước ngập đầy trong mắt chẳng thể chứa nổi nữa, nặng nề rơi xuống.
Cậu nghẹn ngào nói: “Dịch Nguyên à, người đã có bạn trai thì sẽ không ngủ với ai khác.” Rồi đặt bàn tay lên ngực mình, “Tôi thà rằng bị anh gọi là trai bao, còn hơn là thế này…”
Dịch Nguyên ngẩn ra.

Lặng người nhìn những giọt nước mắt long lanh như trân châu, nối tiếp nhau lăn dài trên gương mặt Lâm Minh Viễn.

Đôi mắt ấy giống như biết nói vậy.

Nói với hắn rằng, trong lòng cậu đang thống khổ đến nhường nào.

Lại giống như là một loài virus, lây lan nỗi đau sang cho người khác.

Khiến hắn bất giác cũng đau lòng theo.

Chẳng hiểu sao hốc mắt hắn cũng hơi nóng lên.

Lâm Minh Viễn nức nở nói: “Tôi không mong gì cả.

Chỉ mong khi nào anh có bạn trai hay muốn lập gia đình thì hãy nói cho tôi biết, chúng ta chấm dứt mối quan hệ này.

Đừng để tôi trở thành người thứ ba.”
Dịch Nguyên kéo cậu lại gần, rồi ôm chầm lấy cậu.

Hắn đặt bàn tay lên sau đầu cậu, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại, khẽ nói: “Không đâu, không có đâu.”
Đầu óc hắn rối như mớ bòng bong.

Động tác ôm Lâm Minh Viễn đột nhiên trở nên vụng về.

Ngay cả giọng nói chẳng hiểu sao lại hơi run run: “Minh Viễn, Minh Viễn, cậu nghe tôi nói này.

Tôi sẽ không lập gia đình, cũng không quen ai cả.

Tôi đảm bảo với cậu là sẽ không để cho cậu bị khó xử, tôi cũng sẽ không để cho cậu chịu thiệt thòi.

Nín đi, nín đi đừng khóc nữa.”
Lâm Minh Viễn ôm lấy tấm lưng căng chặt của Dịch Nguyên, càng khóc lớn hơn: “Anh hứa với tôi đi, hứa với tôi nếu anh có bạn trai thì nhất định phải nói cho tôi biết.

Anh không được lừa tôi…”
Dịch Nguyên nghiêng mặt hôn lên tóc Lâm Minh Viễn, dịu dàng xoa xoa tấm lưng đang run rẩy của cậu.

Hắn thì thầm: “Tôi hứa, tôi hứa.

Tôi tuyệt đối sẽ không lừa cậu.

Hãy tin tôi.”
Nghe thấy tiếng khóc như xé ruột xé gan kia, hắn lại nhịn không được, nói: “Còn về chuyện kia… Tôi hứa là sẽ cố gắng hạn chế lại hết sức có thể.

Đừng khóc nữa nhé? Đừng khóc nữa…”
Đám người ở trong phòng khách ngó ra sân hóng hớt.

Đỗ Siêu vừa quay đầu lại, phát hiện chẳng biết từ khi nào mà nguyên bầy giúp việc đã bu đầy trong phòng khách để “dọn dẹp”.

Thấy đã bị anh phát hiện ra, bọn họ như ong vỡ tổ mà giải tán trong vòng một nốt nhạc.

Đỗ Siêu tự rót trà cho mình, vừa uống vừa nhìn Dịch Nguyên dỗ dành, lau nước mắt cho Tiểu Lý Gia Hân.

Đợi cậu ta nín, rồi mở cửa xe lấy ra một chai nước, vặn nắp đưa cho cậu ta uống.

Hai người bọn họ nói gì đó với nhau.

Rồi Dịch Nguyên lại nói gì đó, trêu cậu ta bật cười.

Sau đó hắn đặt tay lên sau lưng, đưa cậu đi đâu đó mà không vào trong nhà.
Ái chà, lần đầu tiên thấy Dịch Nguyên không kết thúc trận cãi vã bằng việc chia tay.

Cơ mà nếu nói là cãi, thì lại giống bị bắt nạt tới phát khóc rồi được dỗ thì đúng hơn.

Tính ra hiền hơn nhỏ ghệ cũ của anh nhiều.
Ngồi uống gần nửa bình trà, hết mười lăm phút mới thấy Dịch Nguyên bước vào phòng khách.

Nhưng không phải từ ngoài cửa, mà là từ trong nhà.

Còn Tiểu Lý Gia Hân thì không thấy đâu.
Đỗ Siêu hỏi: “Cậu ta đâu rồi?”
Dịch Nguyên ngồi xuống, Đỗ Siêu rót trà cho hắn.

Hắn uống một ngụm rồi nói: “Dùng bữa ở dưới phòng ăn.”
Đỗ Siêu: “Sao không đi đường này vào nhanh hơn.

Cậu ta ngại hả?”
Dịch Nguyên gật đầu: “Ừ, da mặt mỏng lắm.” Hắn chợt nhớ ra gì đó, hỏi, “Anh gặp cậu ấy ở đâu trên đường vậy?”
Đỗ Siêu: “Gần đường vào khu nghỉ dưỡng, cách cũng tầm năm phút lái xe.”
Dịch Nguyên ngạc nhiên: “Đi xa như vậy?” Hắn im lặng chốc lát, lại hỏi, “Lúc đó… cậu ấy trông thế nào?”
Bình thường hắn sẽ không hỏi han tình trạng của ai nhiều.

Nhưng chẳng hiểu vì sao sau khi thấy Lâm Minh Viễn khóc như vậy, tự dưng hắn có chút để ý.

Đỗ Siêu nhìn hắn một hồi, nói: “Hơi bị ấn tượng, tại lần đầu tiên tôi thấy một đứa con trai vừa đi vừa khóc.”
Dịch Nguyên hơi giật mình: “Đi xa như vậy rồi mà vẫn còn khóc sao?” Chứng tỏ Lâm Minh Viễn đã khóc rất lâu.


Hắn nhất thời không biết nên nói gì.

Đỗ Siêu gật đầu: “Vâng.”
Hắn nhịn không được, hỏi: “Khóc nhiều không?”
Đỗ Siêu nhớ lại cũng nhịn không được tuôn ra một tràng: “Nhiều, khóc tức tưởi luôn.

Tôi còn sợ cậu ta cứ thế nhảy xuống biển.” Thấy hắn nhìn mình, anh vội nói, “Đương nhiên là cậu ta không có nhảy xuống biển.”
Đỗ Siêu ăn miếng quýt, nói tiếp: “Nhưng mà khóc thảm thiết quá.

Làm cho người ta có cảm giác một giây sau cậu ta sẽ nhảy xuống biển.”
Dịch Nguyên rũ mắt không biết đang nghĩ gì.

Đỗ Siêu im lặng hồi lâu, mới nói: “Thiếu gia, tôi thấy Tiểu Lý… Khụ, Tiểu Lâm là người hiền lành lương thiện, cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

Môi trường cậu ta sống, con người cậu ta tiếp xúc, thế giới mà cậu ta nhìn thấy và sinh sống từ nhỏ đến lớn, đều không giống cậu.”
“…”
“Ngay cả giáo dưỡng, thói quen sinh hoạt và những gì cậu ta hiểu biết cũng khác với cậu.

Nếu có gì thì từ từ nói thôi.

Cậu ta dù sao cũng nhỏ hơn cậu.

Cậu… đừng bắt nạt cậu ta quá.”
Dịch Nguyên trợn mắt: “Tôi bắt nạt cậu ấy hồi nào!” Hắn tặc lưỡi một cái, nói, “Anh qua đây tìm tôi có việc gì? Hai lô hàng hôm trước kiểm tra xong hết chưa?”
Đỗ Siêu gật đầu: “Tôi đã đích thân kiểm tra và sắp xếp xong hết rồi.

Có gần một phần tư là hàng nguyên tem chất lượng.

Hàng đợt này chỉ có ba mươi tám đứa là chưa đủ tuổi, ít hơn nhiều so với đợt trước.”
Dịch Nguyên nhíu mày hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
Đỗ Siêu: “Từ mười hai tới mười lăm.”
Hắn gật đầu: “Cũng được, chọn ra đứa nào đẹp nhất giữ lại.

Sửa soạn cho thật đẹp, bảo tụi nó canh chừng cẩn thận, đừng có để cho thằng nào táy máy tay chân.

Tuần sau tôi gửi làm quà sinh nhật cho Tổng cục trưởng Uông.” Hắn uống một ngụm trà, mắt cũng không nhướng lên nhìn anh ta, “Hàng mà sứt mẻ miếng nào tôi bắn chết, liệu mà làm.”
Tổng cục trưởng Tổng cục Hải quan, Uông Khiêm.


Bề ngoài là người đàn ông mẫu mực yêu thương gia đình.

Thế nhưng đằng sau vẻ đạo mạo chính trực đó, lại có sở thích ấu dâm.

Dịch Nguyên cực kỳ ghê tởm ông ta.

Nếu cả giới thượng lưu ai mà biết ông ta có sở thích này, chắc cũng cảm thấy như vậy.

Có điều, vì mở rộng mối quan hệ để dễ dàng vận chuyển hàng hóa, tiện cho việc làm ăn kinh doanh và duy trì quyền lực của gia tộc.

Hắn cũng chỉ đành nhịn xuống cơn buồn nôn mà tay bắt mặt mừng, giữ mối quan hệ tốt với ông ta.

Dù sao làm loại công việc không sạch sẽ này, đối với gia tộc nói riêng hay đối với băng đảng nói chung, đều cần phải giữ gìn phương châm thêm một người bạn thì bớt đi một kẻ thù.

Đỗ Siêu châm một điếu thuốc, đáp: “Vâng.” Lại nhịn không được nói, “Đệt mợ, chả hiểu sao mấy lão đó lại có cái sở thích này.”
Dịch Nguyên: “Tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Nhưng mà nhiều khách yêu cầu, muốn cạnh tranh thì có tởm cũng phải chịu thôi.

Với lại mấy đứa đó được giá nhất.

Càng nhỏ giá càng cao, nếu vừa nhỏ vừa đặc biệt đẹp, còn có thể đem bán đấu giá.

Lời hơn nhiều so với mấy đứa trưởng thành.”
Đỗ Siêu thở dài, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, nói: “Quên nữa, thiếu gia, số Ketamin* và MDMA* bị mất đợt trước đã tìm ra được người lấy cắp rồi.”
*Ketamin: Là tên của một loại mai thúy (chất gây nghiện), tiếng lóng là “ke".

*MDMA: Là thuốc lắc.

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó là giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Lâm Minh Viễn vọng vào.
“Dịch Nguyên, tôi vào lấy laptop được không? Hôm qua tôi để quên trên bàn.”
Dịch Nguyên và Đỗ Siêu đều giật mình nhìn ra cửa.

Hắn bèn quay qua nói nhỏ với anh ta: “Đi, lên phòng làm việc rồi nói tiếp.”
Đỗ Siêu lập tức dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy nói: “Vâng.”
Dịch Nguyên nhìn chiếc Macbook để trên bàn, đứng dậy nói: “Cậu vào đi.”
Lâm Minh Viễn vừa mở cửa bước vào, liền thấy Dịch Nguyên và Đỗ Siêu bước ra.

Hắn ra hiệu cho Đỗ Siêu lên lầu trước, rồi nâng mặt cậu nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghía chốc lát, nhíu mày nói.
“Mắt cậu sưng rồi, bảo chị Hạ dẫn qua phòng y tế tìm thuốc nhỏ mắt trước đi.

Tôi lên lầu bàn việc xong rồi xuống chườm lạnh cho cậu.”
Lâm Minh Viễn đỏ mặt: “Tôi tự làm được rồi, anh bận việc thì cứ làm đi.”
Hắn quay người vừa đi vừa nói: “Lát tôi xuống chườm cho.

Cứ vậy đi.”
Lâm Minh Viễn trông hắn có vẻ rất vội.

Chắc là hắn bận việc gì đó rất quan trọng.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định tự chườm lạnh cho mình.

Hoàn thành và gửi xong đống file, mắt cũng đỡ sưng.

Dịch Nguyên vẫn bàn việc chưa xong.

Cậu ngồi trên sô pha, ngửa đầu thở dài.

Ngày hôm nay thật là đủ mất mặt.

Tự dưng lại khóc lóc trước mặt Dịch Nguyên như vậy.

Xấu hổ quá đi mất.

Với lại, mắt cậu đỏ như vậy, còn mắt của Dịch Nguyên… không biết hắn nhìn vào có cảm thấy khó chịu hay không.
“Còn về chuyện kia… Tôi hứa là sẽ cố gắng hạn chế lại hết sức có thể.

Đừng khóc nữa nhé? Đừng khóc nữa…”
Lâm Minh Viễn ôm gối, nhớ lại những gì hắn đã nói.

Cậu tự hỏi, liệu hắn có hạn chế việc ngủ với người khác thật không.

Hay là chỉ nói thế để an ủi cậu.

Và nếu hạn chế thì hạn chế được bao nhiêu.
Khoan đã, “bao nhiêu” ư?
Lâm Minh Viễn ngồi thẳng lưng lại.

Nói thế có nghĩa là… ngoài cậu ra, hắn không chỉ ngủ với một người khác?
Là bao nhiêu người? Hai hay ba?
Vẻ mặt Lâm Minh Viễn chợt lạnh xuống.

Rồi rất nhanh liền trở nên thẫn thờ.

Thì ra là vậy…
Dịch Nguyên, chắc anh phải cảm thấy buồn cười lắm nếu biết tôi đã thật sự nghĩ rằng, anh chỉ ngủ với đúng một người ngoài tôi.
Lâm Minh Viễn lắc lắc đầu, rồi bóp bóp trán.

Cậu cố hít thở sâu, để bản thân tỉnh táo lại.
Làm người phải biết đủ, nếu không phải của mình thì đừng có ham giành lấy.

Ngay từ đầu cậu đã chẳng phải bạn trai danh chính ngôn thuận của Dịch Nguyên.

Đến cả tư cách để ghen tức cậu còn không có, thì dựa vào đâu mà cấm đoán hắn ngủ với ai?
Nghĩ nhiều như vậy để làm gì, chỉ khiến cho bản thân thêm thảm hại mà thôi.

Cứ ngoan ngoãn an phận làm cho tốt công dụng vốn có của mày.

Và giữ lại chút lòng tự trọng đáng thương này cho mày đi, Lâm Minh Viễn.
.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Mới đó mà đã kết thúc kỳ nghỉ dài hai tuần.

Quay trở lại với guồng quay cuộc sống cũng được hơn hai tuần.

Làm quen hoàn cảnh mới ở môi trường làm việc mới.

Sếp mới cùng đồng nghiệp mới.

Và ti tỉ drama nơi công sở, khiến Lâm Minh Viễn liên tục được mở mang tầm mắt.
Ví dụ như ông quản lý đã có gia đình, ngoại tình với một cô cũng đã có bạn trai.

Mà vợ quản lý và bạn trai cô kia đều làm chung trong công ty, ra vào đều đụng mặt nhau.

Không biết làm thế nào mà vợ quản lý phát hiện được.

Làm ầm lên, gửi cả clip sex mà đôi cẩu nam nữ kia tự quay vào mail cho nguyên công ty biết.
Rồi đồng nghiệp A cặp với sếp được thiên vị và còn được thăng chức khó hiểu.

Sau đó được tầm một tuần thì bị nguyên một đám người đánh ghen ở ngay trước cổng công ty.

Rồi đồng nghiệp B gài đồng nghiệp C mất việc, sau đó thay thế vị trí các kiểu,…
Từ khi Lâm Minh Viễn vào đây làm việc, mới chỉ hơn có hai tuần mà hít drama muốn bể phổi.

Mối quan hệ giữa mọi người trong công ty còn phức tạp hơn cả những gì cậu nghĩ.

Ngày xưa cậu đi làm, may mắn đều gặp nơi làm việc có môi trường làm việc tốt, đồng nghiệp dễ thương.

Ít khi gặp chủ ó đâm hay đồng nghiệp tị nạnh lắm.

Chỉ gặp vấn đề với khách hàng là nhiều nhất thôi.

Bây giờ tránh được khách hàng, thì lại dính phải đồng nghiệp và sếp.

“Lâm Minh Viễn! Qua đây.”
Lâm Minh Viễn vội lưu file rồi ngồi dậy đi tới chỗ người kia: “Vâng?”
“Cậu photo cho tôi cái này, nguyên chỗ này mỗi cái photo thành hai bản.

Còn chỗ này mỗi cái một bản.

Chia ra số lượng như cũ rồi…”
Đến giờ nghỉ trưa, cậu ngồi ăn với đồng nghiệp cùng tổ.

Nghe bọn họ tám chuyện về một người mới nào đó được ba là người quen của sếp lớn gửi vào làm thực tập.

Làm cậu nhớ tới ngày đầu đi làm ở đây, mọi người cũng bàn tán rất nhiều.

Đa phần là vì ngoại hình nổi bật.

Sau đó là được các đồng nghiệp nữ vô cùng hoan nghênh.

Vài đồng nghiệp nữ xinh xắn ở cùng tổ và tổ khác xin Pink Circle muốn làm quen.

Đâm ra cậu bị một số đồng nghiệp nam ghét.

Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến công việc.

Mọi thứ tính đến hiện tại vẫn rất tốt.

Kể cả chuyện ở bên Dịch Nguyên trong khoảng thời gian này cũng rất hòa hợp.

Giống như chuyện cậu phát hiện ra dấu hôn trên người hắn lần đó chưa từng xảy ra vậy.

Thế cũng tốt, cứ xem như chưa có gì, vậy có khi còn dễ thở hơn.

Điều duy nhất cậu sợ là sẽ lại phát hiện ra hắn ngủ với ai khác ngoài cậu thêm một lần nữa.

Cậu thật sự chịu không nổi.


Có điều, nói là làm cùng công ty, nhưng phòng làm việc của hắn và cậu cách xa nhau.

Đúng kiểu một người ở trên trời, một người ở dưới đất.

Hắn ở tầng cao nhất còn cậu ở dưới tầng thấp nhất.

Cả ngày dài đều chẳng chạm mặt.

Thỉnh thoảng nhắn vài tin, trưa hắn cũng đi ăn với đối tác hoặc người quen.

Nói chung, tốt ở chỗ là không bị hắn đòi hỏi vô độ cả ngày như khi còn trong kỳ nghỉ ở bên nhà riêng.

Không tốt ở chỗ là cậu muốn gặp hắn, nhưng có vẻ như ngồi ở vị trí đó cũng chẳng rảnh rang gì.

Khi quay trở lại với công việc, Dịch Nguyên thật sự rất có trách nhiệm và vô cùng bận rộn.

Lâm Minh Viễn rất muốn nắm tay hắn một cái, hay chỉ cần nhìn lướt qua hắn một giây cho đỡ thèm thôi, vậy mà cũng không có cơ hội.



Cứ như là hắn phải làm bù lại hết tất cả vào hai tuần nghỉ ngơi trước đó vậy.

Cả người gầy đi một vòng, bao nhiêu da thịt tích tụ trong hai tuần kia đều bay sạch.

Cậu nhìn mà cũng xót, về nhà tranh thủ học nấu thêm vài món bồi bổ cho hắn.

Mặc dù phần lớn khí lực đều dùng hết lên người cậu.

Khiến cho cậu sâu sắc cảm nhận được cái gọi là thân thể bị đào rỗng.

Lắm lúc Lâm Minh Viễn còn hoài nghi, có phải cậu đang tự lấy đá đập vào chân mình hay không.

Vòng tuần hoàn vẫn tiếp diễn đều đều.

Sáng đi làm chiều đi khách sạn.

Dành ra thời gian vài tiếng đi tập lấy bằng lái xe, rồi về nhà với bà nội và Lâm An.

Cuối tuần, đợi Dịch Nguyên về nhà chính thì cậu đến bệnh viện thăm ba.

Cứ thế, bất tri bất giác lại trôi qua thêm một tuần nữa.
Kể ra cũng hay.

Ăn nằm với một người đàn ông hơn một tháng.

Cùng thức dậy trên một chiếc giường, cùng đi làm, cùng đi ăn.

Thỉnh thoảng đưa nhau đi chơi chỗ này chỗ kia, rồi cách vài hôm lại về nhà hắn sống chung.

Sinh hoạt chẳng khác gì một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Nhưng chẳng là gì của nhau cả.
Có lẽ cả đời này của Lâm Minh Viễn, chuyện hoang đường nhất mà cậu từng trải qua.

Chính là đoạn thời gian ở bên Dịch Nguyên.

Hoàn toàn phá nát những nguyên tắc và ảo tưởng của cậu về tình yêu.

Đồng thời cũng mang đến cho cậu những cung bậc cảm xúc mà có lẽ, cả đời này sẽ không một ai có thể mang lại cho cậu như Dịch Nguyên đã từng.
Lâm Minh Viễn rút ra, bắn ngập vào hõm lưng sâu hoắm nam tính kia.

Rồi nằm nhoài đè lên người Dịch Nguyên mà nghỉ ngơi.

Hai thân thể trần truồng mướt mồ hôi, da thịt nóng bỏng dính lấy nhau mang lại cảm giác thân mật khó tả.

Khiến cậu chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.
Dịch Nguyên nằm sấp, nghiêng đầu uể oải điều chỉnh lại nhịp thở.

Dưới mông và lỗ nhỏ hơi sưng đỏ, vẫn còn đang mở rộng chưa khép lại được.

Liên tục đóng mở co thắt sau cuộc mây mưa miệt mài quá độ.

Sườn mặt góc cạnh như tạc.

Tóc mái đen mun ướt đẫm dính lên gò má hơi ửng hồng vì động tình.

Đôi mắt hoa đào phong lưu phủ một làn hơi nước mỏng, mang theo vẻ thất thần sau khi đạt cực khoái.

Dưới lớp mồ hôi, làn da trắng nõn của hắn trở nên căng bóng mượt mà như được thoa dầu.

Làm nổi bật lên đường cong cơ thể, đặc biệt là cơ lưng đẹp đẽ căng chặt, trông vô cùng gợi cảm.

Ngay cả hình xăm trăng lưỡi liềm và mũi tên trên cổ hắn cũng chói mắt hơn bình thường.
Dịch Nguyên bị đè nặng bên dưới cũng không đuổi cậu xuống.

Điều chỉnh nhịp thở xong, hắn nói: “Minh Viễn, cậu chưa từng đi gay bar lần nào đúng không?”
Lâm Minh Viễn gác cằm lên vai hắn, khẽ nói: “Chưa.”
Dịch Nguyên liếc nhìn Lâm Minh Viễn, đưa tay lên nghịch lọn tóc cậu, nói: “Ngày mai tôi đến ủng hộ gay bar mới mở của một người bạn.

Tôi đưa cậu theo chơi cho biết, nhân tiện giới thiệu cậu với mọi người luôn.

Chịu không?”
Lâm Minh Viễn rũ mắt nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau: “Như vậy ổn không?”
Dịch Nguyên: “Sao lại không?” Hắn nói, “Cậu là bạn trai của tôi mà.”
Dường như Dịch Nguyên không hiểu được sức nặng của hai chữ bạn trai ở trong lòng Lâm Minh Viễn.

Trong thế giới của hắn, bạn trai có thể là một cách gọi tế nhị của trai bao.

Nhưng trong thế giới của cậu, bạn trai chính là bạn trai.

Không phải cách gọi khác của cái gì khác.

Mà sức nặng tựa ngàn cân.

Bạn trai đối với cậu là một người để yêu thương quý trọng.

Là tình yêu cũng là trách nhiệm.

Không phải chỉ dùng để làm ấm giường mỗi khi đêm về mà trong lòng trống vắng.

Gọi một tiếng bạn trai, khiến cho người ta tràn trề sức mạnh và niềm hân hoan hạnh phúc.

Chứ không phải khiến cho lồng ngực nhói lên như thế này.
Lâm Minh Viễn nuốt xuống đắng chát trong cổ họng, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Dường như Dịch Nguyên cảm nhận được gì đó.

Hắn trở mình đặt cậu nằm bên dưới, rồi đè lên.

Rũ mắt nhìn cậu hồi lâu sau, hắn mới áp lòng bàn tay lên má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lâm Minh Viễn…”
Dịch Nguyên cúi đầu áp trán mình lên trán cậu, hai chóp mũi khe khẽ chạm vào nhau.

Hắn nhìn vào mắt cậu, nói: “Từ trước đến nay Dịch Nguyên tôi lên giường chưa từng để cho ai đè.

Tôi chỉ cho mỗi mình cậu đè thôi.”
Ánh mắt hắn nóng bỏng tựa như ngọn lửa, thiêu đốt tâm trí Lâm Minh Viễn.

Cậu nhất thời không dám nhìn vào mắt hắn.

Cố đè nén ý định bịt kín hai tai của chính mình.

Dịch Nguyên à, đừng nói những lời khiến tôi hiểu lầm nữa.

Anh không biết là tôi đã phải rất cố gắng, để giữ cho bản thân tỉnh táo trong mối quan hệ này như thế nào sao?
Đừng khiến tôi lún sâu hơn nữa, cầu xin anh đấy…
Hắn nằm xuống dụi đầu bào hõm vai Lâm Minh Viễn.

Tay đặt lên ngực cậu, khẽ khàng mân mê làn da căng mịn, thì thào: “Khoảng thời gian này tôi chỉ ngủ với cậu.

Tôi quen bao nhiêu người, cũng chưa từng vì ai mà kiềm chế bản thân như vậy.

Nghĩ lại thì cậu bây giờ không khác gì bạn trai tôi.”
Dịch Nguyên cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ kia thoáng mạnh và nhanh hơn.

Cơ thể bên dưới hắn cũng cứng đờ vài giây.

Sau đó Lâm Minh Viễn chầm chậm đưa tay lên.

Do dự một lát ở giữa không trung, rồi nhẹ nhàng đặt lên lưng Dịch Nguyên, dịu dàng ôm lấy hắn.
.
“Lưng anh bị sao vậy?”
Lâm Minh Viễn giật mình, vội mặc nốt cái áo vào.

Trong lòng hoảng loạn, ngoài mặt bình tĩnh.

Khiến người khác không thể nhìn ra được sự lúng túng của mình.

Cậu bước tới ngồi xổm xuống, ngước mặt lên nhìn Lâm An, nói: “Anh bị té, nhưng không sao, chỉ là xây xước ngoài da thôi.

Đừng nói cho bà nội biết, kẻo bà nội lo, nhé?”
Thật ra Lâm Minh Viễn có bị té đâu.

Trên lưng cậu toàn là vết cào và dấu hôn của Dịch Nguyên.

Cũng may là Lâm An chỉ thấy lưng cậu, không thấy ba bốn dấu răng trên xương quai xanh và ngực cậu.

Cả đùi trong cũng toàn là dấu hôn và dấu răng của hắn lúc dùng miệng cho cậu.

Từ khi ở bên Dịch Nguyên, cậu rất ít khi mặc áo hở cổ.

Vì hắn có sở thích cắn người.

Ngoài ra còn có hai sở thích ruột là nắm đầu giật tóc và đánh mông.

Có lần hứng lên còn đánh cậu bầm cả mông, cắn đầu ti cậu đến bật máu.

Bị sưng đau mấy ngày liền mới hết.

Hai tuần kia ở nhà riêng của hắn, Lâm Minh Viễn gần như đã quen với việc mọi người phải gõ cửa trước rồi mới bước vào.

Bây giờ về nhà lại quên mất là trước giờ nhà cậu vốn không có thói quen này.

Cậu cũng quên chốt cửa bên trong, thế là Lâm An mở cửa vào, rồi phát hiện ra dấu vết mờ ám trên lưng cậu.
Lâm An gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ không nói với bà nội đâu.”
Lâm Minh Viễn xoa đầu nó, mỉm cười: “Ngoan.”
Lâm An nhìn cậu từ trên xuống dưới hỏi: “Anh đi đâu mà đẹp vậy?” Nó nghĩ gì đó, rồi “a” lên một tiếng, cười gian bảo, “Anh, anh đi chơi với bạn gái phải không? Hì hì.”
Nụ cười trên khóe môi Lâm Minh Viễn chợt đông cứng lại.

Cậu hít sâu một hơi, cười cười: “Anh đi tiệc với sếp và đồng nghiệp cùng công ty, không phải đi chơi với bạn gái.”
Bà nội chẳng biết từ lúc nào đã bưng dĩa bánh bước vào, nói: “Con từ nhỏ đã đẹp trai, hiện tại làm trong công ty lớn, từ đầu đến chân cứ như lột xác.

Chẳng lẽ đồng nghiệp nữ không có cô nào để ý con? Bà không tin đâu.

Là ai, khai mau!”
Lâm Minh Viễn đứng dậy, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài khiến người ta thấp thỏm lo sợ này: “Không có ai hết.

Con không có thời gian để quen bạn gái, con chỉ muốn yên ổn đi làm rồi về nhà nằm ngủ thôi.

Bà nội à, chúng ta có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?”
Bà nội cũng biết hoàn cảnh của bọn họ bây giờ, sợ là còn chẳng có tiền cưới vợ.

Mà dù có lấy vợ, e là cũng chỉ làm khổ con gái nhà người ta.

Nhưng mà Lâm Minh Viễn lớn thế này rồi mà chưa từng quen bạn gái.

Sau này già rồi mà không có gia đình sợ là không ai chăm sóc.

Vấn đề này đúng là khó nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu.
Bà nội đập lên tay cậu một cái: “Biết rồi, biết rồi!”.



Cái Bóng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cái Bóng Truyện Cái Bóng Story 15: Đừng Để Tôi Trở Thành Người Thứ Ba
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...