Cả Đời Không Quên
Chương 37: Tuyệt đối cưng chiều (1)
Cố An Mạt lúc này không muốn kìm nén rung động trong lòng nữa, nâng mặt Liên Hách Duy, chủ động dâng lên bờ môi xinh.
Anh chỉ ngơ ngác vài giây, lập tức nắm lấy eo thon nhỏ nhẹ nhàng nhấm nháp ngọt ngào cô mang tới. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn dễ dàng bị mút toàn bộ vào trong miệng anh, cướp đoạt nước bọt như mật của cô, rồi cuộn lấy lưỡi cô cùng dây dưa.
"Ưm..." Ngay cả khi đã quen với nụ hôn của anh, nhưng mỗi lần hôn anh vẫn khiến cô chìm đắm trong nụ hôn của mình. Hôn là một trong những cách thể hiện tình yêu trực tiếp nhất, cuối cùng cô đã hiểu vì sao anh lại thích hôn cô như vậy.
Cơ thể cũng chủ động sát lại gần Liên Hách Duy, Cố An Mạt run run vươn hai tay, cởi áo anh.
Trong đôi mắt đen tuyền của Liên Hách Duy toàn bộ đều là biểu cảm đỏ mặt thẹn thùng của cô, sau đó anh nghe thấy cô dịu dàng nói: "Hách Duy... Anh nhắm mắt lại..." Không chút do dự, anh nhắm mắt theo lời cô.
Nếu anh nhìn cô, có thể cô sẽ không đủ dũng khí để làm vậy ——
Cánh môi mềm ấm áp lên cổ anh, hôn từ hai bên xuống đến hầu kết. Nụ hôn của cô trúc trắc, nhưng đủ để làm cho người đàn ông cô yêu phát điên, hầu kết thỉnh thoảng chuyển động, cô đuổi theo nó khắp nơi hôn mút.
Đây là lần đầu tiên Cố An Mạt chủ động, cô hoàn toàn không có kỹ thuật, chỉ là học theo anh như lúc anh làm với cô, thêm cả bản năng. Cô không biết những người phụ nữ khác có làm vậy hay không, nhưng cho dù ngượng ngùng cô cũng không thể không thừa nhận, khi bạn thực sự yêu một ai đó, bạn sẽ muốn người ấy.
Tiếng hít thở ồ ồ, lồng ngực phập phồng dữ dội cho thấy Liên Hách Duy đã động tình, ngay cả khi cô không làm gì, anh cũng đã điên cuồng vì cô, huống chi còn là do cô chủ động!
Khéo léo hôn dọc từ cổ xuống phía dưới, hai điểm trước ngực anh trở thành mục tiêu của cô. Cô há miệng ngậm vào một bên, giống như viên kẹo, liếm, mút.
"Grư..." Một tiếng gầm nhẹ đầy kìm nén, nơi nào đó ở phía dưới đang cương lên với tốc độ anh không thể tưởng tượng được.
Vòng ôm chặt hơn khiến Cố An Mạt phát hiện ra những thay đổi từ cơ thể anh, bàn tay nhỏ của cô chậm chạp mò dần xuống, cởi quần ngủ của anh. Sau một thoáng chần chừ, cô đỏ mặt từ từ nhắm hai mắt cởi nốt quần lót của anh.
"An Mạt..." Hô hấp vô cùng bất ổn, nhưng Liên Hách Duy vẫn đưa tay ra muốn ngăn cô lại, cô làm đã đủ nhiều rồi.
Cô gái vẫn cố chấp tiếp tục, bàn tay nhỏ bé quả quyết cầm lấy vật nam tính của anh. To, nóng là cảm giác trực tiếp nhất của cô. Cô nắm chặt tay, dường như lấy hết dũng khí, bắt đầu dùng sức vuốt ve lên xuống.
"Hí..." Liên Hách Duy hít mạnh một hơi, cảm xúc tê dại khiến anh toàn thân căng cứng. Trên hai mắt nhắm chặt là hàng mi run rẩy, đối với anh, cô gái anh yêu vì anh mà làm vậy là phần thưởng cao quý nhất, song cũng là một loại dày vò nhất.
Cố An Mạt tiếp tục đốt lửa trên người anh, rải những nụ hôn nhỏ phía nửa người trên, dường như chỗ nào cũng được cô hôn qua. Còn bên dưới, bàn tay nhỏ bé của cô càng lúc càng siết chặt lấy vật to lớn dường như đã quá khổ.
Cô thong thả di đầu ngón tay theo những đường gân xanh nổi lên, những đường gân dần rõ rệt hơn dưới bàn tay cô. Cô lại tiếp tục vuốt ve, khi đầu ngón tay xẹt qua đỉnh chóp, một luồng dịch trắng đục ấm nóng phun ra tay cô.
Liên Hách Duy tùy tiện lấy áo của mình ở bên cạnh, nắm tay cô, lau đi chất lỏng dinh dính trong lòng bàn tay cô. Anh hôn lên mu bàn tay cô, giọng điệu cưng chiều đến tận cùng: "Đồ ngốc..."
Cô vùi gương mặt đỏ bừng vào lồng ngực anh, vô cùng xấu hổ, "... Em, làm không được tốt..."
Một nụ hôn cưng chiều hạ xuống đỉnh đầu cô, giọng nói trầm ấm của anh vấn vít trên đỉnh đầu cô: "Đồ ngốc, không có gì tốt hơn thế này." Đơn giản vì đó là em.
Người đàn ông luồn tay vào trong áo ngủ của cô, vuốt ve vòng eo xinh đẹp, sau đó kéo quần ngủ và quần lót của cô xuống.
Giờ tới lượt anh, mang đến cho cô sự cưng chiều tuyệt đối.
Cả Đời Không Quên