Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
C383: Rốt cuộc là ai
"Rốt cuộc cô là ai? Muốn gì?”, Tần Hạo ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ người phụ nữ này. Mặc dù không rõ lai lịch của đối phương nhưng Tần Hạo biết người này vô cùng lợi hại, không thể lường được mức độ nguy hiểm của đối thủ này.
Người phụ nữ áo đen chẳng buồn cử động, đến đầu còn chẳng thèm ngước lên. Người đó chỉ nhìn Lâm Vũ Hân với biểu cảm đầy ẩn ý và vô cùng phức tạp.
Tần Hạo từ từ đến gần, nhìn thấy bốn 'vệ sĩ' của mình, còn có cả Huyết Ảnh không biết còn sống hay đã chết. Tần Hạo lo lắng đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Anh không kìm nén nổi nữa mà kéo Lâm Vũ Hân nấp sau lưng mình, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng hỏi: "Chính cô đã giết họ sao?"
"Thế thì đã sao?", người phụ nữ áo đen hờ hững đáp.
Tần Hạo nổi trận lôi đình, gầm lên: "Vậy thì cô đi chết đi!"
Nói rồi, Tần Hạo chẳng thèm suy nghĩ xem đối phương nguy hiểm đến đâu, mạnh đến mức nào nữa. Anh dùng toàn bộ sức mạnh của mình, lao về phía người đó, định đánh cho đối phương một chưởng gục luôn.
Nhưng sự bộc phát nhất thời của anh không những chẳng đem lại kết quả gì mà còn bị người phụ nữ kia lợi dụng chính phản lực đó đánh cho bay ra ngoài.
Lâm Vũ Hân kinh ngạc đến nỗi bụm miệng lại, không thể ngờ tới.
Người đàn ông toàn năng như Tần Hạo, người có thể một cước đạp bay đám con cháu nhà giàu có võ công cao cường kia mà nay lại bị phản đòn như vậy sao? Lại còn bị một chưởng đánh cho bay ra ngoài.
Rốt cuộc người này là ai?
Lâm Vũ Hân mặc dù không hiểu rõ về mấy thứ võ công gì đó lắm nhưng cô cứ có một cảm giác rất kì quái. Người phụ nữ trước mặt này dường như có điều gì đó muốn nói với cô nhưng rồi lại thôi. Cô cứ có cảm giác người này sẽ không hại cô.
Người phụ nữ áo đen hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, đi thẳng về phía Tần Hạo vừa bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Vũ Hân kinh ngạc, lao tới chặn trước mặt người phụ nữ kia, vội vã nói: "Rốt cuộc cô là ai? Sao lại làm như vậy? Chúng tôi có thù oán gì với cô?"
Tần Hạo nằm trên mặt đất, anh dường như không còn tỉnh táo nữa. ngôn tình ngược
Cảnh tượng này khiến anh rơi vào trong hồi ức. Đã lâu lắm rồi anh không phải trải qua cảm giác bi thảm như thế này. Đến một chiêu cũng không đỡ nổi rồi bị đánh bay ra ngoài, cảm giác này, chỉ có một người mới có thể cho anh 'ăn hành' như vậy!
Sư phụ!
Tần Hạo đột nhiên trợn tròn mắt, cảm thấy trời đất quay cuồng. Một ý nghĩ hiện ra trong đầu khiến anh không thể xua nó đi được.
Người phụ nữ này có phải sư phụ của anh không? Chẳng trách nhìn bóng dáng đó lại quen thuộc đến vậy. Nhưng sư phụ sao có thể trở thành một người phụ nữ xinh đẹp như thế này chứ?
Người phụ nữ trước mắt nhìn kiểu gì cũng không tới ba mươi tuổi. Nhưng rõ ràng sư phụ anh từ hai mươi năm trước đã là một người phụ nữ trưởng thành hơn hai mươi tuổi, sao có thể trở thành người như thế này chứ?
Thậm chí, đến cả bản thân anh cũng không biết sư phụ mình thực ra trông thế nào.
Cứ như vậy, Tần Hạo thực sự không dám chắc chắn.
Người phụ nữ áo đen kia nhìn Lâm Vũ Hân với nét mặt vô cùng phức tạp, hờ hững nói: "Tôi là kẻ thù trước đây của cậu ta. Hôm nay tôi đến giết cậu ta báo oán, sao nào? Cô muốn ngăn cản tôi sao? Cậu ta đến một cái tát của tôi cũng không đỡ được, lẽ nào cô còn lợi hại hơn cả cậu ta sao?
Lâm Vũ Hân nghe vậy, trên gương mặt cô nở nụ cười đau thương. Cô còn nói gì được nữa? Tần Hạo trước đây làm không ít chuyện xấu, kẻ thù của anh chắc chắn là ở đâu cũng có, tự nhiên có một người như vậy xuất hiện cũng chẳng lạ lùng gì. Bản thân cô đã lựa chọn anh thì cũng phải chấp nhận nguy hiểm này.
Cô cắn răng, lùi về phía sau một bước, đứng ngay trước mặt Tần Hạo, kiên quyết nói: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Muốn giết thì cứ giết cả hai chúng tôi!"
Thường ngày Tần Hạo chỉ thấy một Lâm Vũ Hân bá đạo, không nói lí lẽ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô dũng cảm, dứt khoát đứng ra bảo vệ anh như vậy. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng anh ngoài cảm giác cảm động ra thì còn có sự trách móc.
"Mẹ nó, tôi đây làm gì có kẻ thù nào mạnh như vậy? Có cô là người xấu thì có. Muốn ra tay thì ra tay đi, nhưng ít nhất trước khi chết, phải cho tôi biết ai là người đã giết tôi. Nếu không, đến khi Diêm Vương hỏi tôi lại không biết trả lời ra sao, như vậy thật là mất mặt!"
Tần Hạo đã bình tĩnh lại, bắt đầu giở võ miệng. Một mặt chọc tức đối phương, căn thời cơ đối phương sơ hở mà đánh lén. Về mặt lý thuyết thì sẽ chẳng có khả năng thành công, nhưng khi đã đứng trước quỷ môn quan rồi thì cũng phải liều một phen. Nếu không được thì coi như tự đi nộp mạng thôi.
Người phụ nữ áo đen thản nhiên đáp: "Người chết rồi còn cần mặt mũi làm gì?"
"Đến chết cũng phải giữ thể diện, đến đạo lý này mà cô cũng không hiểu sao? Ha ha, đúng là ngu ngốc. Thực ra, quan hệ của tôi và Diêm Vương cũng tốt lắm, đến lúc đó tôi sẽ kéo cô theo".
Tần Hạo miệng nói mấy lời vô thưởng vô phạt, nhưng lại từ từ kéo Lâm Vũ Hân ra sau lưng mình. Mắt quan sát thấy người phụ nữ kia không chú ý, anh đột nhiên tung một chưởng hướng vào lồng ngực người kia. Anh đã dồn toàn bộ công lực của mình vào chưởng này, nếu vẫn không được thì đúng là ý đồ này của anh hoàn toàn đổ bể!
Người phụ nữ áo đen nét mặt vẫn không hề thay đổi, dường như sớm đã biết anh sẽ đánh lén. Người phụ nữ kia khẽ né người sang một bên. Sau đó, một phát lên gối đập mạnh vào bụng Tần Hạo.
"Á!"
Tần Hạo kêu thảm thiết, bị cú huých gối này làm cho lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa đổi chỗ cho nhau, đau đến nỗi tim như ngừng đập. Nhưng trong lòng anh lại không nén được sự vui mừng.
Quả nhiên là sư phụ, chiêu thức này quá quen thuộc. Thậm chí đến cả vị trí nâng đầu gối lên cũng không sai một ly. Trên thế giới này ngoài sư phụ anh ra thì sẽ không có người thứ hai dùng chiêu thức này để 'bán hành' cho anh.
Lâm Vũ Hân thấy Tần Hạo lăn lộn trên mặt đất thì lo lắng đến nỗi nước mắt ngắn nước mắt dài. Lâm Vũ Hân thường ngày vốn cao ngạo kiên cường nay lại quỳ sụp xuống, nói trong làn nước mắt: "Xin cô, xin đừng giết anh ấy... Tôi cầu xin cô đấy..."
Nét mặt người phụ nữ áo đen chợt thay đổi, nhìn Lâm Vũ Hân với ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Lâm Vũ Hân lại vì một người đàn ông mà quỳ xuống cầu xin người khác!
Cái tên lăng nhăng này xứng đáng để cô làm vậy sao?
Trong lúc người phụ nữ kia đang ngẩn người ra thì chợt bị Tần Hạo ôm chặt lấy chân. Người phụ nữ kia đang định đá bay Tần Hạo ra thì thật không ngờ anh lại cười to nói.
"Ha ha, sư phụ, quả nhiên là sư phụ! Con biết ngay là người mà!"
Lúc này, tiếng khóc của Lâm Vũ Hân ngưng bặt, kinh ngạc nhìn hai người kia.
Người phụ nữ áo đen bất lực lắc đầu, vốn bà không có ý định che giấu thân phận. Thực ra bà có tới không dưới mười cách để phản lại chiêu lúc nãy, nhưng rồi lại chọn chiêu thức quen thuộc nhất.
'Đôi mắt' mà lâu nay Tần Hạo cảm thấy cũng chính là bà.
Qua một khoảng thời gian theo dõi và điều tra, cùng với sự hỗ trợ là những lời đồn thổi về nhà họ Diệp, bà cũng đã nắm được những việc Tần Hạo đã trải qua từ sau khi về nước. Cho nên, bà lại càng thêm phẫn nộ.
Dù gì cũng bị nhận ra rồi nên người phụ nữ áo đen không giấu nữa. Thấy Tần Hạo vẫn sống chết ôm lấy chân mình, bà cười lạnh lùng nói: "Bây giờ mới nhận ra à? Đúng là ngốc nghếch!"
"Ách... Ngốc cũng được, dù gì con cũng rất vui!"
Tần Hạo nghe vậy thì vui mừng khôn xiết. Dáng vẻ mềm mại dịu dàng của sư phụ vốn chỉ là vẻ ngoài. Rất nhiều năm về trước khi ở bên cạnh sư phụ anh đã biết đây là một nữ hảo hán đích thực, hoặc ít nhất là không có nửa phân dịu dàng, hoàn toàn là một bà cô mê bạo lực điên rồ!
- -------------------
Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi