Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
C382: Người phụ nữ áo đen
Một tiếng rên thảm thiết vang lên, Tần Hạo dần hiện nguyên hình trở lại, còn Diệp Minh Không đã bị chưởng vừa nãy đánh cho bay xa hơn ba mét. Vai ông ta sau khi phải chịu sức mạnh kinh hoàng này thì đau đớn vô cùng, dường như là đã mất đi hoàn toàn cảm giác.
Sức mạnh thật là đáng sợ, chỉ một chưởng mà đã phế đi một tay của Diệp Minh Không.
Trên trán Diệp Minh Không đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù ông ta xuất thân là người nhà họ Diệp, từ nhỏ đã được các bậc tiền bối chăm sóc dạy bảo, nhưng với thân phận của ông ta, cơ hội để tham gia các trận chiến thực sự không nhiều. Có thể về tu vi ông ta không thua kém Tần Hạo, có điều, về kinh nghiệm thực chiến thì lại thua kém xa.
"Chỉ có công lực mạnh thôi thì vẫn chưa đủ, thật đáng tiếc!", Tần Hạo vẩy vẩy tay. Chưởng vừa nãy anh đánh mạnh đến nỗi đau hết cả tay. Vậy mà đối phương chỉ bị phế mất cánh tay trái, có thể thấy sức mạnh của ông ta quả thực không tầm thường.
"Tới đi!"
Tần Hạo không hề khách khí với ông già lớn hơn anh cả năm chục tuổi này. Tần Hạo đánh cho ông ta không kịp trở tay, tạo nên cục diện hoàn toàn áp đảo.
Diệp Minh Không đã hoàn toàn trở thành bao cát, bị đánh không biết bao nhiêu cái. Mặc dù nhìn rất thảm nhưng thực ra ngoại trừ chưởng lúc nãy làm phế luôn cánh tay trái thì những cú đánh còn lại chẳng gây ra thêm vết thương nào.
Nhưng điều đó trong mắt Diệp Vô Hoan lại là một chuyện không thể tin nổi.
Trong mắt anh ta, Tần Hạo vô cùng lợi hại. Trong đám con cháu tứ đại gia tộc, có lẽ chỉ có Diệp Thiên Dương là xứng tầm làm đối thủ của anh.
Luận về việc đấu tay đôi thì Tần Hạo cũng không thua kém gì các bậc lão làng trong tứ đại gia tộc. Nhưng thật không ngờ, đến ông già Diệp Minh Không nay đã hơn bảy mươi xuân cũng chẳng phải đối thủ của anh.
Diệp Minh Không xuất thân từ nhánh chính của dòng họ Diệp!
Nhưng mặc dù như vậy, Tần Hạo vẫn áp đảo được ông ta.
Sư phụ này có lẽ Diệp Vô Hoan đã chọn đúng rồi!
Trong lúc Diệp Vô Hoan còn đang cảm thán thì Tần Hạo đã phế hết tay chân của Diệp Minh Không. Diệp Minh Không bị đánh cho ngã ra đất trông rất thảm, đến đứng dậy cũng đứng không vững nữa.
"Vẫn còn ngoan cố sao?", Tần Hạo mỉm cười nhìn ông già đang chật vật dưới đất.
"Có giỏi thì cứ giết đi!", Diệp Minh Không cười gằn, khóe miệng chảy ra máu tươi nhìn rất đáng sợ.
"Nếu hôm nay cậu không giết tôi thì sau này dù tôi không giết được cậu cũng sẽ giết cả nhà cậu! Người nhà họ Diệp không bao giờ nhận thua!"
Tần Hạo vừa nghe câu này thì mặt đột nhiên sa sầm lại. Nếu anh muốn giữ lại mạng của Diệp Minh Không thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Có điều ông ta đã nói như vậy rồi, không giết ông ta thì lại chính là có lỗi với bản thân.
Tần Hạo dùng lực rất mạnh đạp bay ông ta ra xa. Sau đó, trong khi ông ta còn chưa kịp rơi xuống, anh lại dùng tốc độ kinh hoàng vọt tới bóp cổ ông ta trên không trung.
"Này, tôi giết ông ta thì thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?", Tần Hạo một tay khống chế Diệp Minh Không khiến ông ta không thể cử động rồi quay đầu lại hỏi Diệp Vô Hoan.
Tần Hạo cảm thấy địa vị của Diệp Minh Không trong gia tộc họ Diệp không phải bình thường. Cho nên nếu anh làm như vậy, rất có thể sẽ thực sự chọc giận những người quyền cao chức trọng trong nhà họ Diệp.
Tần Hạo đến giờ đã không còn coi mình là thiên hạ vô địch không có đối thủ nữa. Anh biết trên thế giới này có nhiều cao thủ chưa từng xuất hiện có thời gian tu luyện lâu hơn anh rất nhiều.
Diệp Vô Hoan tùy tiện đáp: "Sư phụ tự quyết định đi, dù gì thì tôi cũng ủng hộ".
"Phí lời, nói thế thà đừng nói còn hơn!", Tần Hạo bất lực lắc đầu. Anh vừa buông tay thì Diệp Minh Không ngã vật ra đất, nhưng coi như ông ta đã qua kiếp nạn này.
Diệp Vô Hoan ngây người ra, bước lên phía trước, kinh ngạc hỏi: "Sư phụ thực sự tha cho ông ta sao?"
Tần Hạo cười đáp: "Ừm, cứ giữ lại mạng cho ông ta đi. Cũng đã từng này tuổi rồi, chẳng dễ dàng gì!"
"Tên phản bội!"
Diệp Minh Không nhìn Diệp Vô Hoan trân trân. Mặc dù nằm vật dưới đất nhưng thần trí ông ta vẫn còn tỉnh táo. Bây giờ đến đứng dậy ông ta cũng không đứng dậy được, cử động cũng không cử động được, căn bản là không hề có sức phản kháng.
Diệp Vô Hoan bỗng nổi dã tâm, bước tới một chưởng chặt đứt cổ Diệp Minh Không.
Tần Hạo chết lặng, lạnh lùng hỏi: "Tôi cho anh giết ông ta sao?"
"Sư phụ, loại người này giữ lại chỉ thêm hậu họa. Hơn nữa, ông ta là người ủng hộ Diệp Thiên Dương, sớm muộn gì rồi cũng trở thành kẻ thù của tôi!"
Diệp Vô Hoan mặt vô cảm nói.
Tần Hạo bĩu môi, chẳng thèm quan tâm đến việc nhà họ Diệp, quay lưng đi thẳng.
Chuyện của nhà họ Diệp ở Trung Hải cũng coi như tạm thời kết thúc.
Tần Hạo vốn cho rằng Lâm Vũ Hân và những người khác từ nay sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa, cũng không cần chiến đội Long Hồn túc trực bảo vệ nữa.
Nhưng anh thực sự không thể ngờ diễn biến tiếp theo của câu chuyện này lại xảy ra cực kỳ nhanh, khiến anh trở tay không kịp.
Tần Hạo vẫn như mọi khi đưa Lâm Vũ Hân đi làm đúng giờ, dường như chẳng có gì bất thường. Quan hệ của anh và Lâm Vũ Hân cũng ngày một tốt hơn, có thể nói là ngoại trừ có 'chuyện đó' là chưa làm thì chuyện gì cũng đã làm rồi.
Nhưng trong lòng anh cảm giác bất an cứ lớn dần. Không biết lí do tại sao nhưng anh cứ cảm giác như sau lưng có một cặp mắt luôn dõi theo mình, thậm chí là đang nhìn anh chằm chằm.
Tần Hạo cũng từng nghĩ đến việc có ai đó theo dõi mình nhưng dù anh đã thử thăm dò bằng mọi cách cũng không thể tìm ra 'cặp mắt' đó. Tần Hạo còn suýt cho rằng thần kinh của mình có vấn đề.
Nói theo kiểu của Lâm Vũ Hân chính là chứng hoang tưởng bị theo dõi của anh lại phát tác.
Tần Hạo cũng nghi ngờ là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều chứ thực ra chẳng có chuyện gì.
Hôm nay, Tần Hạo vẫn ra khỏi nhà đón Lâm Vũ Hân đi làm về. Suốt cả quãng đường, anh vô cùng cẩn trọng. Lâm Vũ Hân cũng vẫn an toàn, lên xe về nhà cùng anh.
Sau khi về đến biệt thự, đang chuẩn bị bước vào thì Tần Hạo bỗng rùng mình. Trong khi Lâm Vũ Hân còn chưa hiểu chuyện gì thì anh kéo tay cô, để cô nấp sau lưng mình.
Lâm Vũ Hân lông mày khẽ nhếch lên, tức giận nói: "Anh làm gì vậy?"
Tần Hạo nhìn trân trân cánh cửa, cả người toát mồ hôi lạnh, cảm thấy như mình đang bị vật gì đó đè ép cho không thở được.
Anh không còn cảm thấy sự tồn tại của bốn người thuộc hạ của mình, đến cả tung tích của Huyết Ảnh cũng chẳng thấy đâu nữa.
Trước kia, mỗi khi về đến nhà, trước khi bước vào cửa thì những người âm thầm bảo vệ Lâm Vũ Hân kia sẽ âm thầm làm dấu chào hỏi Tần Hạo, ám chỉ trong nhà không có việc gì xảy ra. Nhưng hôm nay lại không còn ai cả.
Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Vũ Hân, Tần Hạo móc chìa khóa ra, mở cửa, sau đó lập tức lùi lại phía sau.
"Anh lại lên cơn gì nữa thế?", Lâm Vũ Hân trợn mắt nhìn anh, sau đó nhìn vào bên trong nhà. Cảnh tượng nhìn thấy làm cô sợ hết hồn.
Trên ghế sô pha có một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen đang ngồi ngay ngắn, xinh đẹp động lòng người. Người đó đang nhìn ra phía cửa với vẻ mặt rất thản nhiên.
Lâm Vũ Hân chỉ kịp liếc một cái thì đã bị Tần Hạo kéo ra phía sau lưng mình.
"Cô là ai?", Tần Hạo nhìn người phụ nữ mặc đồ đen trước mặt. Trong lòng anh cảm thấy rất kì lạ, tại sao nhìn người này này cứ có chút gì đó quen thuộc, nhưng anh nhất thời không thể nghĩ ra đã từng đụng độ với người này ở đâu.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì người phụ nữ này chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì bên cạnh người đó còn có mấy người đang nằm, chính là những thành viên của chiến đội Long Hồn.
Với sức mạnh của những sát thủ cấp 1 như bọn họ mà lại bị hạ gục, không biết sống chết thế nào thì có thể đoán ra người phụ nữ trước mặt có khả năng khó lường đến đâu.
Lâm Vũ Hân đoán chừng lần này thực sự đã xảy ra chuyện lớn rồi. Cô vô cùng sợ hãi nép sát vào Tần Hạo. Trước đây dù có xảy ra chuyện gì thì Tần Hạo cũng vô cùng thản nhiên. Nhưng lần này anh lại có vẻ lo lắng như vậy khiến cô thực sự lo sợ.
Hai người họ từ từ bước vào cửa chính, Tần Hạo cảnh giác cực độ, đề phòng đối phương đột ngột ra tay.
Nhưng chẳng có việc gì xảy ra hết.
Người phụ nữ thần bí kia nâng một ly trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Người đó dường như coi nơi này là nhà mình, còn bản thân chính là chủ nhân của nó.
- -------------------
Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi