Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi

Chương 37

219@-
Edit: Coco

"Anh Ân Thất, anh muốn ăn cái gì anh cứ gọi thoải mái đi, hôm nay em bao!" Lưu Anh Tuấn lại tìm đến Ân Thất rồi đưa cậu đến tiệm đồ nướng kia lần nữa.

Mấy ngày trước, khi mà Lưu Anh Tuấn cứ gọi cậu là anh Triệu Tư, cậu không nhìn nổi nữa nói ra tên thật của cậu cho tên nhóc này biết. Thời điểm mà Lưu Anh Tuấn biết rằng Ân Thất không phải tên là Triệu Tư, đôi mắt cậu ta mở to tròn, vẻ mặt không thể tin nổi

"Ô thế cho nên là anh không phải tên là Triệu Tư à?" Lưu Anh Tuấn nhìn thẳng tắp vào Ân Thất.

Sau đó Ân Thất gật đầu với cậu ta.

"Tên thật của tôi là Ân Thất." Ân Thất giải thích với Lưu Anh Tuấn.

Lưu Anh Tuấn đang tỏ vẻ thấu hiểu gật gật đầu sau khi nghe Ân Thất nói, nhưng rồi lại nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, "Em nói cái này nhá anh, tên này của anh cũng hay mà, tại sao anh lại đặt tên mình là Triệu Tư thế?"

"Triệu Tư là tên nhân vật phụ mà em đã đánh một gậy đó." Ân Thất có ý tốt nhắc nhở cậu ta.

Vừa nhớ tới hình ảnh khi hai người quen biết nhau, Lưu Anh Tuấn quyết định cậu ta sẽ ngậm miệng lại, nhưng sau đó có vẻ như nhớ tới cái gì, cậu ta ôm lấy bả vai của Ân Thất, "Anh ơi, em nói cho anh một bí mật này nhá."

Bộ dạng gian trá kia của Lưu Anh Tuấn, khiến cho Ân Thất không khỏi lùi về sau một bước, không ngờ rằng không thể chạy thoát khỏi bàn tay tên nhóc họ Lưu kia.

"Trước kia tên của em không phải là Lưu Anh Tuấn đâu......"

"Vậy tên của em là gì?"

Vẻ mặt của Ân Thất trở nên tò mò.

"Tên của em và em gái em lại trái ngược hẳn với nhau, con bé tên là Lưu Anh Tuấn, còn em lại tên là......" Lưu Anh Tuấn nói tới đây dường như sợ khác nghe thấy được, cậu ta tiến lên phía trước, nhỏ giọng nói ở bên tai Ân Thất: "Thật ra, tên của em là Lưu Mỹ Lệ!"

Ân Thất: "......."

Ân Thất nhìn Lưu Anh Tuấn lại đưa cậu tới tiệm đồ nướng, khi cậu nhìn thấy Chu Dịch cầm đồ nướng đem đến bàn cậu, cậu không khỏi có chút lo lắng.

Khi Chu Dịch đặt đồ xuống bàn còn liếc nhìn Lưu Anh Tuấn thêm một cái.

"Còn muốn cái gì nữa không, chờ lát nữa đến nói với tôi."

Sau khi nói xong lập tức vội vàng quay đi, Ân Thất nhìn thoáng qua từ đầu đến cuối hành động của hai người, cậu cảm thấy nó cứ có gì đó là lạ.

"Chúng ta ăn chực như vậy có phải không hay lắm không?" Ân Thất nhìn về phía Lưu Anh Tuấn đang ăn thịt nướng.

"Đừng lo mà, em......" Lưu Anh Tuấn ăn đầy mồm phồng cả má lên, đợi đến khi cậu chàng nuốt thịt xong, cậu chàng nhìn vào Ân Thất nở một nụ cười tươi rói như một đóa hoa, "Đợi chút nữa em sẽ đưa tiền cho anh ta."

Lưu Anh Tuấn nói xong, nhìn về phía Ân Thất với ánh mắt hóng hớt chuyện drama, "Chuyện của anh với vị họ Cao kia như thế nào rồi?"


Cao Đại? Ân Thất bị người nào đó dò hỏi, tất nhiên cậu sẽ có hơi ngại ngùng, "Hôm trước tôi đã tặng đồ anh ta."

Mấy hôm trước đó, Ân Thất đã nhìn thấy một cái hộp hình phim hoạt hình cực kỳ đáng yêu ở trong cửa hàng của tinh tế, không biết cậu đã nghĩ gì trong đầu mà lại mua nó.

Sau đó cậu đã chụp lại như là muốn chia sẻ cùng hắn.

Rồi đối phương lại nói với cậu rằng hắn muốn một cái hộp để đựng hạt dưa, nên Ân Thất liền gửi cái hộp họat hình đó cho đối phương luôn.

Ân Thất đã nhận lại được một tấm thảm ghi đầy đủ các hàm số mà Cao Đại đưa cho cậu để làm quà đáp lễ.

Lưu Anh Tuấn nói với vẻ mặt nhiều chuyện, "Thật hâm mộ quá đi, em cũng muốn yêu đương quá đi mà."

Chỉ là còn chưa nói hết lời, đột nhiên có âm thanh vang lên từ phía sau.

"Nói yêu đương cái gì thế?" Không biết hắn ta đã nghe được ít nhiều gì rồi, trong tay Chu Dịch cầm theo một ly nước gì đó, sau đó hắn ta đưa ly nước không biết là cái gì đưa cho Lưu Anh Tuấn, "Trà lạnh vừa làm xong, uống để hạ nhiệt!"

"Tôi bảo là tôi cũng muốn yêu đương," Lưu Anh Tuấn nhận lấy đồ trong tay Chu Dịch, cậu ta còn thổi thổi vào miệng cốc để hạ bớt nhiệt độ đi, "Chỗ các anh còn bán trà lạnh hả?"

Hình như thấy được nghi ngờ của Lưu Anh Tuấn, Chu Dịch còn bổ xung thêm một câu.

"Ngọt!"

Ân Thất nhìn những con người đang rải rác cơm chó kia ngao ngán. Thời điểm cậu vừa mới cầm lấy một xiên cà tím nướng lên chuẩn bị ăn, quang não của cậu đột ngột lóe sáng lên một chút.

Nhà toán học thân yêu nhà bạn đã gửi cho bạn một tin nhắn, mời kiểm tra và nhận!

Cao Đại gửi tin nhắn cho cậu sao? Câu vừa mới mở quang não lên đã thấy đúng là hắn đã gửi tin nhắn cho cậu này.

"Tiểu Thất ơi, đang làm cái gì thế" Từ tin nhắn cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương khá vui vẻ đấy.

"Đang đi ăn xiên nướng với bạn bè." Ân Thất còn tiện tay gửi cho đối phương hình ảnh của một xiên thịt nướng.

"Thiệt là nhiều quá đi" Cao Đại gửi đi một cái biểu cảm ngớ người qua "()"

"Em cũng muốn được ăn cùng Tiểu Thất......"

Ân Thất bị biểu hiện của hắn làm cho bật cười, "Đợi tí nữa tôi sẽ đóng gói lại gửi cho cậu một ít."

Nhận được tin nhắn của Ân Thất, Cao Đại lập tức trả lời lại ngay.

"(*^^*) Quả nhiên Ân Thất tốt nhất trên đời này luôn."



......

Khi Mạch Nhược tiến vào trong phòng thiết kế trò chơi, cô phát hiện trong phòng có mùi lạ.

Không ngửi rõ đây là mùi gì, giống như mùi nướng BBQ thế? Cô mới mở cửa vào trong phòng mô phỏng đã thấy anh họ nhà mình ngồi trước cái bàn không biết đang ăn cái gì.

"Anh ơi, anh đang ăn cái gì đấy?" Mạch Nhược thấy cái gì đó được xâu vào những xiên gỗ, nhìn kỹ lại hình như trên đó là thịt.

Vi phân và tích phân mỉm cười tủm tỉm cắn một miếng thịt, sau đó nhẹ nhàng ăn nó.

"Đây là thịt nướng à?" Mạch Nhược không chắc chắn cho lắm.

"Tiểu Thất mang cho anh đó." Vi phân và tích phân vừa nói vừa cầm lấy một xiên đồ ăn rồi nhìn người đang đứng bên cạnh mình, "Em có muốn ăn thử một xiên xem thế nào không?"

Hắn chống cằm, mỉm cười cực kỳ thân thiện nhìn Mạch Nhược.

Mạch Nhược cũng chưa từng ăn thử thứ này bao giờ, lời từ chối đã đến bên miệng rồi còn chưa kịp nói ra. Không ngờ rằng sau khi Vi phân và tích phân hỏi cô nàng xong, cúi đầu nhìn lại xiên đồ ăn trong tay mình mấy lần.

"A ui~ vẫn còn thừa một cái này, nhưng anh mày không cho mày đâu." Vi phân và tích phân nở nụ cười tươi rói.

Làm sao bây giờ? Cô nàng rất muốn đánh tên dở hơi này rồi đó......

Đến bây giờ Mạch Nhược mới nhận ra được rằng, hình như vừa nãy cô vừa nghe được cái gì đó.

"Anh còn bảo con nhà người ta mua đồ ăn cho anh ăn hả?" Làm sao thế nhỉ? Rốt cuộc nhà Ân Thất đã vô phúc đến độ nào mà mới có thể bị Vi phân và tích phân coi trọng nhỉ.

"Đây là quà mà Tiểu Thất tặng cho anh mày." Vi phân và tích phân vừa nói hắn cũng thu lại biểu cảm mỉm cười tủm tỉm kia, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Mạch Nhược không muốn cùng con hổ mặt cười kia nói bất cứ điều gì. Dẫu sao thì cô cũng đã nói quá nhiều cũng không thế mà cũng không thể đả động gì đến đối phương. Với cả cô tìm Vi phân và tích phân vì có chút chuyện.

(*: Tiếu diện hổ, cái này để chỉ những người lúc nào nhìn cũng mỉm cười, hòa nhã, dễ gần nhưng thực chất lại là người nguy hiểm.)

Suýt nữa thì quên mất, Mạch Nhược kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

"Rốt cuộc thì anh nghĩ thế nào về người mới kia vậy."

"Người mới nào?" Vi phân và tích phân vẫn còn giả ngu.

"Rõ ràng anh biết là em đang nói với anh cái gì mà, anh đừng có chuyển chủ để nữa." Mạch Nhược nhìn chằm chằm thẳng vào Vi phân và tích phân, chỉ cần nhìn Vi phân và tích phân có hơi đùa giỡn một chút thôi, cô nàng sẽ đánh vỡ cái đầu chó của hắn ta.

"Anh là người chơi mới hả?"



Lần đầu tiên Ân Thất gặp Vi phân và tích phân trong trò chơi cũng là lúc mà Vi phân và tích phân cũng chưa từng gặp người chơi mới nào bình tĩnh như vậy cả.

Khi mà Ân Thất hỏi hắn thích hát tuồng sao, lúc đó đột nhiên Vi phân và tích phân có một cảm giác lạ thường đối với Ân Thất.

Vì vậy, dưới tình huống hắn chơi xấu Ân Thất như vậy mà cuối cùng Ân Thất vẫn vượt qua trò chơi thanh công, quả thật Vi phân và tích phân có chút kinh ngạc vì cậu.

Nguyên bản hắn cho rằng chỉ có một lần duy nhất là trò chơi đó mà thôi, lần sau hắn sẽ không bao giờ gặp cậu nữa.

Khi mà Vi phân và tích phân thử nghiệm ở trò chơi "Trạm dịch hạch máu" không ngờ rằng hắn lại được gặp lại người chơi mới đó. Khi đó Ân Thất vừa mới được đưa đến đó, cậu nằm bên dưới tán cây, hắn nhìn vẻ mặt ngủ say của Ân Thất cuối cùng không nhịn nổi nữa đánh thức người ta dậy.

Thật ra thì cái này cũng chưa được tính Vi phân và tích phân chính thức chú ý đến Ân Thất.

"Cậu là người chơi mới hả?" Ân Thất nhìn hắn với vẻ mặt bình thản.

Vốn Vi phân và tích phân là người làm ra trò chơi trong game, đột nhiên hắn lại có hứng thú.

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này," hắn xác thật là lần đầu tiên chơi, chẳng qua là chơi chính mình chế tác trò chơi.

"Vậy để tôi đưa cậu đi cùng."

Bạn có hiểu được không, người chơi mới mời người sáng tạo ra trò chơi thành một đội?

"Được nha." Cao Đại trả lời với vẻ mặt vô cảm.

"Vậy nên anh chỉ chơi chơi với người ta thôi hả?" Mạch Nhược thấy Vi phân và tích phân mãi không trả lời lại, không nhịn được hỏi,

Nghe thấy câu hỏi của Mạch Nhược, người nào đó vẫn cứ giữ vẻ mặt cười tủm tỉm như cũ.

"Tất nhiên là không phải rồi."

"Anh mày cực kỳ nghiêm túc với Tiểu Thất đấy."

Mạch Nhược cũng không thể quản được suy nghĩ của Vi phân và tích phân, việc với người chơi mới kia, cô cũng không quan tâm cho lắm.

Cô nàng vẫn cứ nên để tâm vào trò chơi thôi.

Ngày hôm qua cô nàng thấy anh họ mình ở trong phòng mô phỏng viết viết vẽ vẽ cái gì đó, không biết có phải là xử lý trò chơi hay không, Mạch Nhược không nhịn được nhìn Vi phân và tích phân.

"Anh họ ơi, trò chơi của anh, anh đã làm đến đâu rồi ạ?"

Vi phân và tích phân ăn xong đồ ăn lau miệng, không hiểu tại sau đột nhiên Mạch Nhược lại hỏi việc làm trò chơi.



Tuy rằng vừa nói vừa mỉm cười tươi rói, nhưng lời nói ra lại là một con dao vô tình.

"Trò chơi sau, anh đã chỉ định cho người chơi mới kia rồi hả?" Mạch Nhược đột nhiên nghĩ đến hành động trong thời gian gần đây của Vi phân và tích phân, không khỏi để tâm nhắc đến, Vi phân và tích phân thật sự rất có khả năng làm như vậy.

"Anh muốn biết thêm nhiều về Tiểu Thất."

Nghe lời nói này, còn khá có lý đó nha.

"Vậy nên anh đã hạ tỉ lệ khó khăn của trò chơi xuống 20%?" Anh họ mình đã tìm hiều với người chơi mới kia cũng được một thời gian rồi, cũng không phải không có khả năng Vi phân và tích phân sẽ vì Vi phân và tích phân hạ độ khó của trò chơi xuống.

Đúng lúc Mạch Nhược cũng tính nói với Vi phân và tích phân về chuyện hạ độ khó khăn của trò chơi xuống, cô cũng sẽ vào trò chơi để chơi xem thế nào, kiểm một vài điểm khen thưởng gì đó, cũng khá hay mà.

"Mà này " Vi phân và tích phân nâng lông mày, "Sao em lại biết chuyện này?"

Chẳng lẽ là cô nàng đã nói trúng rồi, quả nhiên đàn ông không đáng tin cậy tí nào, vừa có bạn trai cái đã bắt đầu mở cửa sau cho Ân Thất rồi.

"Anh điều chỉnh độ khó trò chơi lên thêm 20% nữa đấy."

"Dựa vào độ khó nguyên bản mà tăng lên......"

Vi phân và tích phân mỉm cười nói với Mạch Nhược.

Mạch Nhược: "......"

"Anh họ này, anh có biết một chỗ được gọi là lò hỏa tang không?" Mạch Nhược nhìn về phía Vi phân và tích phân.

Người chơi mới tên Ân Thất kia thật quá là đáng thương mà.

"À anh còn tính đi thiết kế ra một trò chơi cho Tiểu Thất nữa......" Vi phân và tích phân vừa nói xong một giây sau đã biết mất trước mặt của Mạch Nhược, hiển nhiên là hắn vòa trong phòng sản xuất mô phỏng rồi.

Phòng mô phỏng sản xuất của người sáng tạo trò chơi tất nhiên là khác với phòng sáng tạo thẻ bài của người chơi, nó là một không gian kín bao trùm.

Vi phân và tích phân tự mình thí nghiệm lại trò chơi lần cuối cùng.

Khung cảnh trò chơi đang được đồng bộ hóa lại......

Đã đồng bộ hóa cốt truyện của trò chơi thành công.

Trò chơi mới nhất --- Người mặc đồ đỏ đang được dựng......

Sau đó hình ảnh chợt lóe.

Chế tạo trò chơi đã hoàn thành.
Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi Truyện Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi Story Chương 37
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...