Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi

Chương 36

131@-
Edit: Coco

Tuy rằng biểu hiện trên quang não là một người vô cùng ngại ngùng, nhưng trong thực tế người gửi cái sticker đó lại là một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài vô cùng yêu nghiệt.

"Cô rất yêu chồng của mình, nên cô ủng hộ sự nghiệp của chú ấy."

Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông gõ bàn phím, rồi sau đó dường như anh ta lại nghĩ ra cái gì đó, lại gửi qua bên kia thêm một câu nữa.

"Cao Đại cũng rất thích cháu đó"

Người đàn ông bên này chống cằm, dường như tâm trạng rất tốt, cười cong tít mắt, đuôi mắt hướng lên phía trên.

"Boss, anh lại đùa giỡn người chơi mới kia sao?" Mạch Nhược đi đến, nhìn thấy máy tính của Vi phân và tích phân đang nói chuyện với người chơi tên Triệu Tư kia, không biết lại đang nói về cái gì rồi.

Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy câu hỏi mà cô gái đặt ra, sau đó hắn hơi xoay ghế lại, mỉm cười tủm tỉm nhìn vào người vừa mới tiến vào phòng.

Mạch Nhược nhìn cái gã đang mặc cả một bộ màu trắng định chế trên người, cô cảm thấy hơi đau đầu đỡ lấy đầu mình một chút, "Em nên gọi anh là Boss hãy là Hàn Thục phu nhân thì tốt hơn, hãy vẫn cứ gọi anh là Cao Đại nhỉ?"

"Hay gọi anh là Cao Thư tiểu thư nhé?"

"Tôi họ Ngụy mà" Vi phân và tích phận mỉm cười tủm tỉm nói ra tên của mình, không ngờ hắn còn chưa nói hết lời, đã bị Mạch Nhược chen vào.

"Có người nào mà lấy hết tên người trong nhà ra chỉ để khiến cho một người mới vui vẻ sao?" Mạch Nhược phát điên mà nhìn Vi phân và tích phân, dường như cô đang tưởng tượng đến việc vặt đầu tên trước mặt này xuống.

"Anh nói xem, anh họ!" Mạch Nhược nghiến răng nghiến lợi mà uy hiếp hắn.


"Em họ à, em thẹn quá hóa giận nhìn thật xấu xí......" Vi phân và tích phân vừa nói với giọng nói cực kỳ gợi đòn còn vừa nhặt hạt dưa trên bàn lên cắn.

Trong phòng lập tức chỉ toàn âm thanh của người đàn ông trẻ tuổi đang cắn hạt dưa.

Mạch Nhược cố nén cơn tức giận để không vặt đầu Vi phân và tích phân xuống, "Lý do gì khiến anh cứ trên đùa một người mới như thế hả?"

Lại là âm thanh một hạt dưa bị cắn vỡ.

"Trêu đùa ai cơ?" Thanh niên giả ngu đáp lại.

"Người chơi: Người mới lv.1

Họ tên: Nữu Hỗ Lộc Triệu Tư

Họ tên thật: Ân Thất

Nghề nghiệp: bậc thầy quân bài

Đã vượt qua những trò chơi: Diễn oán, Bệnh dịch hạch máu, Người bạn đến từ hư vô......"

Mạch Nhược đem những thông tin đã thu thập được nói ra hết một lượt, còn sợ rằng Vi phân và tích phận không chịu thừa nhận, còn lấy ra một bản thông tin có đóng dấu, hung hăng ném lên trên bàn trước mặt gã đàn ông kia.

Đầu tiên người đàn ông trẻ tuổi ấy nhìn thoáng qua Mạch Nhược, sau dời ánh mắt nhìn xuống dưới, nhìn về tư liệu cá nhân của Ân Thất được đặt phía trên bàn kia.

Chỗ cột ảnh kia là ảnh chụp của Ân Thất, một thanh niên có dáng người nho nhỏ với mái tóc màu đen, vẻ mặt lạnh lùng như không có bất cứ biểu cảm gì.


"Em thích con nhà người ta hả? Sao lại điều tra rõ ràng như vậy?" Vi phân và tích phân tiếp tục cắn hạt dưa, dường như hết thảy mọi thứ không có bất cứ quan hệ gì với hắn.

"Em thấy là có vẻ người nào đó đã động phàm tâm đi......" Mạch Nhược nói, rồi sau đó cô nàng lại nhớ ra cái gì đó.

Lấy ra một phần số liệu hiển thị của trò chơi, tiếp đó thông qua quang não cô trình chiếu hình ra rồi phóng to số liệu đó lên.

"Anh họ này, em yêu cầu anh giải thích với em một chút nào, tại vì sao mà số liệu hiển thị của trò chơi nó cứ là lạ nha." Mạch Nhược vừa nói vừa mở số liệu của trò chơi "Diễn Oán" trong game ra. Rõ ràng thời gian trước đó số liệu đều bình thường, nhưng vào một thời điểm độ khó so với bình thường mà người chơi chơi cao hơn hẳn một bậc.

Đầu tiên Vi phân và tích phân nhẹ nhàng liếc mắt một cái, sau đó lại lấy ra một hạt dưa từ bên trong hộp, "Anh chỉ muốn hướng dẫn người chơi nhảy xuống hố một chút thôi mà!"

Nghe vi phân và tích phân nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, trên đầu cô nàng lại mơ hồ hiện lên một ngã tư đường.

"Vậy cho nên, anh đã kéo theo những người chơi mới kia nhảy cùng anh sao?"

Mạch Nhược nhớ cực kỳ rõ ràng, vào lúc nửa đêm, thời điểm cô nàng kiểm tra trò chơi, rõ ràng trong trò chơi "Diễn oán" chỉ cần người chơi không trốn ở bên dưới sân khấu kịch, thì cốt truyện con hát trên đài hát tuồng sẽ không bị kích hoạt.

Lúc ấy Mạch Nhược còn đổ mồ hôi lạnh thay cho người chơi đang trốn ở bên dưới sân khấu kịch một phen. Khi đó chỉ cần người chơi cử động một chút, hoặc phát ra bất cứ một tiếng động nào, nhất định nữ quỷ kia sẽ phát hiện, sau đó sẽ thọc cho người chơi một cái, rồi cụ đi chân lạnh toát luôn

"Đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tại bên dưới sân khấu kịch khá là mát......"

"Vậy chúng ta hãy nói về, trò chơi "Bệnh dịch hạch máu" này đi, tại sao số liệu của trò chơi lại không bình thường!" Mạch Nhược lại click mở thêm một số liệu của trò chơi khác, cô nàng chỉ vào nơi dị thường của trò chơi kia.

Rõ ràng chỉ cần không lựa chọn đi thẳng đến chỗ nhà xác, người chơi có thể phát hiện ra một con đường khác, sẽ không phải đối đầu với quái vật trong bóng tối giết người khi mở cửa kia. Mạch Nhược phải cảm than thay cho người chơi Ân Thất kia một cái, không hiểu vía cậu ta phải nặng như thế nào mà, lúc nào cũng trùng hợp gặp phải Vi phân và tích phân trong trò chơi.

"Anh đã bảo bọn họ đứng đi rồi, mà bọn họ có nghe lời anh mày đâu." Vi phân và tích phân cẩn thận cắn một hạt dưa, dường như nhân hạt bên trong không dễ lấy ra lắm.


Mạch Nhược thiếu chút nữa bị tức chết rồi, cô nàng chưa từng gặp người sáng tạo trò chơi nào lại chuyên môn đẩy người chơi xuống hố như hắn ta cả, lại còn lần nào cũng vậy, "Cứ coi như lần đầu tiên là do ngoài ý muốn đi, vậy thì lần thứ hai thì sao?"

Cô nàng chỉ vào nơi dị thường ở trò chơi thứ hai "Bệnh dịch hạch máu" hỏi.

Vẫn là tên khốn tạo ra trò chơi này đâm sau lưng người chơi đến tận hai lần trong một trò chơi mà.

Hơn nữa lần đâm sau lưng thứ hai, căn bản vẫn còn bốn người chơi đang sống sờ sờ mà gã khốn này đẩy tận hai người vào chỗ chết.

"Có thể là do bọn họ không được may mắn lắm thôi mà" thanh niên cười tủm tỉm tựa như tiếc thay giùm cho hai người chơi đã chết kia

Được, bạn là nhất nhất bạn rồi, cô nhịn. Mạch Nhược tính nhảy qua vấn đề này đã, cô nàng muốn nói với người đàn ông trẻ tuổi kia một vấn đề khác.

"Vậy thì anh, một người đóng vai cả một nhà đi lừa người mới như người ta, rốt cuộc anh có rắp tâm gì?" Mạch Nhược nhìn chằm chằm Vi phân và tích phân hung tợn, người mới kia cũng thật xui xẻo. Không hiểu là nghiệp đến nỗi nào mà, gặp ai không gặp mà cứ cổ tình bị đụng phải anh họ của cô nàng như vậy. Không kể đến việc vừa vào trò chơi đã đâm sau lưng người mới người ta, còn khiến cho độ khó của trò chơi tăng thêm một bậc, cô cũng không nói làm gì. Nhưng mà gã dở hơi này còn rất nhiều lần ngụy trang thành người khác để đi lừa Ân Thất, cô không còn lời nào để nói, I"m too stunned to speak.

Khi người chơi như hắc mã, lại đụng phải người chế tác bị bệnh tâm thần.

Thì đây là suy đồi đạo đức hay vẫn là nhân tính vặn vẹo?

(*Hắc mã là những con ngựa đen, thô kệch, xù xì, không ai thèm để ý tới, nhưng con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó.)

"Lần đầu tiên có người kéo theo anh mày mà vẫn có thể thanh công vượt qua ải, anh rất vui vẻ." Vi phân và tích phân vừa nói vừa cầm hộp trên bàn lên rồi đưa cho Mạch Nhược nhìn xem, "Tiểu Thất tặng cho anh này."

Mạch Nhược còn đang định nhìn rõ xem đó là cái gì, thanh niên đã nhanh tay thu cái hộp về.

"Anh còn nhận cả đồ của người ta luôn?" Mạch Nhược nhìn chàm chằm người có vẻ như không phạm tội gì lớn Vi phân và tích phân kia, giọng nói không khỏi cao thêm mấy phần.


Cái tên biế.n thái này không chỉ lừa người mới người ta mà còn nhận đồ của người ta đưa, trái tim của cô không khỏi đau đớn, xót xa cho Ân Thất vài giây.

"Vậy cho nên, anh mới đóng vai cả một nhà đi lừa gạt người mới đó sao?"

Vi phân và tích phân cảm thấy có chút nhàm chán bỏ cái hộp xuống, sau đó hắn nâng một bàn tay lên chống cằm. Hắn hơi nghiêng đầu, lọn nhỏ tóc mái rơi nghiêng lên trên trán hắn, giống như hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Anh mày muốn uống Thiết Quan Âm!"

"Cái gì cơ?" Mạch Nhược đang chờ hắn trả lời, bị yêu cầu đột ngột của thanh niên làm cho ngạc nhiên một chút.

"Không còn nói gì nữa thì, anh mày phải về nhà ăn cơm đây." Vi phân và tích phân lập tức đứng lên, chuẩn bị đi ra bên ngoài.

Thấy vi phân và tích phân dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi, rõ ràng Mạch Nhược còn chưa hỏi xong.

"Anh, anh còn chưa giải thích với em về trò chơi "Người bạn đến từ hư vô" đâu!" rõ ràng Mạch Nhược không tính việc thả người đi nhanh như vậy.

"Anh lấy số liệu của anh để tạo ra Boss Hàm Số này, hiện tại những người chơi đó đều không thể chơi được nữa."

"Hơn nữa, lúc ấy anh còn đổi vai nữa." Mạch Nhược không thể không nhắc nhở vi phân và tích phân rằng bản thân hắn đã làm những việc gì.

Trong đêm thứ năm của trò chơi, lúc ấy Vi phân và tích phân không chỉ sắm vai người chơi mà hắn còn đổi vai thanh Boss, nếu không phải lúc ấy cô nàng vô tình nhìn thấy, cô nàng còn không tin cơ.

Vi phân và tích phân quay đầu lại, sau đó nở nụ cười với Mạch Nhược.

"Còn có chuyện này sao?"

"Anh quên mất rồi!"
Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi Truyện Boss Game Kinh Dị Luôn Chơi Tôi Story Chương 36
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...