Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 104
Chương 104: Quá khứ
*
Ngô Thường và Lâm Tại Đường đi ra ngoài bàn bạc xem phải làm sao.
Theo ý của Ngô Thường thì nên kiếm một cái cớ nào đó lừa họ ra khỏi làng Xa trước, rồi cùng nhau đưa hết lên bệnh viện chữa trị.
“Cớ gì đây?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Tôi chưa nghĩ ra, nhưng miễn có dính tới anh, hoặc mẹ tôi, chắc là được. Hoặc… nói là đi quét mộ cho mẹ tôi?” Ngô Thường nói xong liền lắc đầu: “Không được, vậy thì tàn nhẫn quá.”
“Ngô Thường.” Lâm Tại Đường chậm rãi nói: “Tôi thì nghĩ thế này, vào cuối chặng đời của ông nội, tôi muốn tôn trọng lựa chọn của ông. Ông nội cái gì cũng hiểu, tôi không thấy cách làm của ông có vấn đề. Nếu có thời gian, tôi sẽ thường xuyên tới thăm, miễn sao ông vui là được. Hoặc tôi dọn về đây ở cũng được, cứ ở cạnh ông thôi. Nhưng tôi nghĩ, bất kể là ông nội hay bà ngoại, chắc cũng không mong tụi mình làm vậy, nếu không thì họ đâu có ‘biến mất’. Hai ông bà đã đoạn tuyệt liên lạc với tụi mình, là vì không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, cũng không muốn mất đi thể diện vào phút cuối.”
Lâm Tại Đường nào phải không đau lòng? Nhưng trên đường tới đây, dường như anh đã thông suốt tất cả.
“Tôi không giống anh, tôi chỉ mong bà ngoại có thể sống thêm chút nữa. Cả đời này ngoại cực khổ quá rồi…”
“Thường Thường, Thường Thường, sao con lại tới?” Diệp Mạn Văn xuất hiện phía sau họ, đưa tay về phía Ngô Thường: “Xa xôi vậy, sao con lại tới đây? Thường Thường, đây chính là làng Xa. Làng Xa bây giờ có người ở rồi.”
Diệp Mạn Văn xúc động nói năng lộn xộn.
Ngô Thường chạy mấy bước đến trước mặt bà ngoại, ôm chầm lấy bà: “Ngoại, con tới thăm ngoại đây. Dù ngoại không cho con tới, nhưng con nhớ ngoại nhiều lắm.”
Diệp Mạn Văn không trách cô, dịu dàng xoa mái tóc cô, hỏi: “Thường Thường, nhà hàng của con khai trương chưa? Buôn bán có được không? Có đông người không? Có ai tới quậy phá không?”
“Ngoại, tửu lâu của con chưa khai trương, nhưng nhà ăn thì khai trương rồi. Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới ăn, ai cũng nói đây là nhà ăn ngon nhất họ từng ăn. Trong nhà ăn có đủ mười mấy loại đặc sản vùng miền, mỗi ngày đổi một món, cả trăm ngày cũng không trùng. Có công ty còn đặt cơm đoàn từ nhà ăn. Ngoại biết không, dân thị trấn cũng tới ăn nữa, ăn xong thì ra biển chơi cả buổi chiều rồi mới về nhà.”
Nghe xong, Diệp Mạn Văn xúc động vô cùng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Bà thấy Ngô Thường vui mừng khôn xiết, liền nắm tay cô, muốn cô theo bà ra biển. Ngô Thường liếc mắt ra hiệu với Lâm Tại Đường, ý là nhờ anh khuyên ông nội cùng theo họ lên Thượng Hải trị bệnh.
Lâm Tại Đường chỉ khẽ lắc đầu.
Ông không chịu đi.
Lâm Tại Đường hiểu rõ ông nội.
Anh từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông, lúc bảy tám tuổi, ông phát hiện các con trai của mình đều đi chệch đường, liền tách Lâm Tại Đường ra khỏi cái môi trường đó, ngoài những buổi tụ họp gia đình thì ngày thường không cho anh tiếp xúc với họ. Khi ấy, mỗi ngày anh đều ở cùng ông nội, việc anh thích nhất chính là “nghiên cứu” ông. Ông giận sẽ như thế nào, vui sẽ ra sao, dần dà, anh ngày càng hiểu ông hơn.
Anh biết tại sao ông lại từ chối trị liệu.
Trước khi đưa ra quyết định này, nhất định ông đã nghiên cứu rất nhiều tư liệu có liên quan, cũng đã tham khảo ý kiến của các bác sĩ quyền uy. Khi ông biết được cơ hội thành công của việc điều trị vô cùng mong manh, ông đã chọn bỏ qua giai đoạn đó, để toàn tâm hưởng thụ quãng đời còn lại.
Loại bệnh này về sau sẽ kèm theo những cơn đau đớn tận cùng, vì vậy khi Lâm Tại Đường biết ông đã lắp máy bơm giảm đau vào cơ thể mình, anh càng khẳng định chắc chắn ông sẽ không thay đổi quyết định.
Ngô Thường cùng Diệp Mạn Văn đi ra biển.
Diệp Mạn Văn hỏi Ngô Thường có đi khám phá phía sau chưa? Bà nghe người khác nói phía sau rất vui, rất mạo hiểm, như thể có ma vậy. Nhưng bà không đi, bà nói căn nhà cũ của Nguyễn Xuân Quế ở ngay phía sau, nghĩ tới lại buồn.
“Nhà Xuân Quế ở dãy cuối cùng. Hồi nhỏ nhà nó thường có rắn với rết bò vào. Nó lợi hại lắm, có thể tay không bắt rắn, rết nó cũng không sợ.” Diệp Mạn Văn thở dài: “Từ nhỏ nó đã lợi hại rồi, bướng bỉnh, không chịu thua. Nó chịu nhiều khổ cực lắm, nên mẹ con mới thương nó đến vậy…”
Diệp Mạn Văn vừa nói là không dừng lại được, cho dù ho vẫn muốn tiếp tục. Ngô Thường xót xa vỗ lưng bà, bảo bà đừng nói nữa.
Nhưng Diệp Mạn Văn biết mình đã bệnh rồi, lát nữa sẽ nhảy sang một khoảng thời gian khác. Bà không thể khống chế được đầu óc mình nữa. Nhiều người mắc loại bệnh này sẽ không chịu thừa nhận bản thân đã bệnh, nhưng Diệp Mạn Văn vốn biết nghĩ cho người khác, chỉ cần nhìn sắc mặt người ta bà đã biết mình đã bệnh. Bà cố gắng hết sức kiểm soát ký ức, không để nó trôi đi bừa bãi, cho dù có trôi đi, bà cũng muốn ghép nó trở lại.
Rất đáng tiếc, những việc bà còn nhớ ngày một ít dần.
Hai người đi ngang qua đám nhỏ đang chơi bóng đá trên bãi cát, rồi tới bờ biển. Trời đã sắp tối hẳn, đường bờ biển lên đèn lờ mờ. Ánh sáng khiến Diệp Mạn Văn càng trở nên hiền từ.
“Thường Thường à, là lỗi của ngoại.” Diệp Mạn Văn vừa nói vừa nghẹn ngào: “Ngoại cũng bị làng Xa bán đi, không nên gửi mẹ con về làng Xa đâu. Nhưng ngoại hết cách rồi, người thân duy nhất của ngoại chỉ có bà cố ngoại của con thôi…”
Diệp Mạn Văn bắt đầu kể cho Ngô Thường nghe về anh trai của mình.
Đúng là một người đàn ông chẳng ra gì, suốt ngày ăn không ngồi rồi. May mà làng Xa không lớn, chứ không thì ông ta đã quậy tung trời! Hồi đó ghe thuyền đâu có như bây giờ, cũng chẳng như thập niên 80. Lúc đó, thuyền đi ra làng Xa tả tơi rệu rã, người ngồi thuyền tới nơi vừa nhảy xuống đã bắt đầu nôn ói, phải tới hôm sau mới hồi hồn lại được.
Có một ngày, anh trai của ngoại nói muốn ra ngoài bốc thuốc cho bà cố, đúng vậy, khi đó bà cố sức khỏe không tốt. Ông ta nói ông ta không biết chữ, sợ bốc nhầm thuốc. Nhưng ngoại biết chữ mà, ngoại học được bản lĩnh từ bà cố và ông cố, họ là hậu duệ ở trong cung ra, từ nhỏ đã dạy hai người họ biết chữ. Ông ta thì không học, cả ngày chạy rong, còn ngoại thì học, ngày nào cũng học. Hương vị Hải Châu mà ngoại nấu chính là do hai người họ từng tận tay chỉ dạy, cũng nhờ cái nghề đó mà cả đời ngoại không bị chết đói.
Ông ta nói muốn dắt ngoại đi bốc thuốc, ngoại tin, rồi cùng ông ta ngồi thuyền rời đi. Đó là lần đầu tiên ngoại rời khỏi làng Xa, con thuyền ấy thật đáng sợ, sóng biển như muốn lật úp! Ngoại vừa khóc vừa nôn trên thuyền, tới nơi thì ngoại cũng chẳng biết là chỗ nào, rồi ngất đi. Tới lúc mở mắt, ngoại đã ở trong ngôi nhà của người khác tại Ôn Châu.
Ngoại nhớ không rõ nữa, vốn là bị đưa đến nhà đó làm người hầu nhỏ, nhưng bà nhỏ nhà ấy không dung nổi ngoại, lại đem ngoại bán đi. Bán một lần, ngoại liền quen biết cậu út.
Chuyện sau này con cũng biết rồi, ngoại cứu cậu út, rồi quen biết ông ngoại con. Sau đó theo ông ngoại con bỏ trốn, rời khỏi Ôn Châu.
Nhà giàu sao chịu bỏ qua chứ? Họ sai người đến làng Xa bắt người, mà không phải bắt ngoại, họ cho rằng mạng của ngoại không đáng giá, cái họ muốn là cậu út. Ngoài bà cố ra, chẳng ai quan tâm đến sống chết của ngoại. Bà cố ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, hễ có thuyền cập bến, bà lại hỏi: có thấy con gái tôi không? Có một hôm bà thậm chí còn lên thuyền rời khỏi làng Xa, xin ăn mấy tháng trời, khắp nơi dò hỏi, mà cũng chẳng tìm ra ngoại.
Ngoại là năm 1952 mới trở về.
Giải phóng rồi, ngoại mới dám quay về.
Ngoại về nhà rồi.
“Hương Ngọc à… Hương Ngọc à… mẹ không nên gửi con về làng Xa…”
Ngô Thường biết, ngoại lại lẫn nữa rồi. Bây giờ cô đã quen với sự lẫn lộn của ngoại, bởi lúc ngoại lẫn, cô có thể nghe được nhiều chuyện trước nay chưa từng biết. Nếu như ngoại chỉ lẫn thôi, mà cơ thể không suy thoái thì tốt biết mấy.
Ngoại đi không nổi nữa, phải ngồi xuống bãi cát. Ngô Thường nói muốn cõng ngoại, bà cười bảo: “Con mới sáu tuổi, con đâu có cõng nổi mẹ.”
Đúng lúc này Lâm Tại Đường tới tìm, thấy vậy thì ngồi xuống, để Diệp Mạn Văn leo lên lưng mình. Diệp Mạn Văn cười: “Cậu út cõng, cậu út khỏe lắm.”
“Con tên Bộc Quân Dương.” Lâm Tại Đường bỗng nhiên nói như vậy.
Ngô Thường theo phản xạ đập vai anh, giận dữ nói: “Anh dám nói bậy bạ gì trước mặt ngoại! Mối thù với ngoại mà anh cũng ghim luôn hả!!”
Lâm Tại Đường giải thích: “Tôi giỡn với ngoại thôi.”
“Ngoại không cần anh giỡn!”
“Ờ.”
Lâm Tại Đường khẽ dùng sức là có thể cõng được Diệp Mạn Văn lên, bà gầy quá, ngoan ngoãn nằm yên trên lưng anh. Ngô Thường bỗng nhớ lại năm đó, cũng chính anh như vậy, không hề do dự mà cõng ngoại.
Cô đi theo sau lưng Lâm Tại Đường, ngước nhìn bóng dáng anh. Anh đang khẽ khàng trò chuyện với ngoại.
“Cậu út dạo này có chọc giận bà không? Nếu có thì bà đừng giận nha, cậu út bướng bỉnh lắm.”
“Ăn nói bậy bạ!” Diệp Mạn Văn nói: “Cậu út chưa từng chọc giận ngoại, là ngoại suốt ngày chọc giận cậu út đó. Ngoại không chịu uống thuốc, thuốc thì đắng, lại khó nuốt.”
“Vậy sau này ngoại phải ngoan ngoãn uống thuốc, bằng không con lại giận đó!” Lâm Tại Đường tự động nhập vai, cố ý nghiêm mặt dọa bà. Diệp Mạn Văn đâu có thấy, hai tay kéo tai anh nói: “Con gan lắm rồi đó nha! Con gan lắm rồi đó nha!”
Ngô Thường đi phía sau khúc khích cười.
Lâm Tại Đường ngoái lại nhìn cô, bắt chước giọng điệu của Lâm Hiển Tổ nói: “Cười cái gì mà cười?”
Ngô Thường lập tức nín: “Được rồi cậu út ạ, em không cười nữa.”
Về tới chỗ ở, phát hiện Nguyễn Xuân Quế đã không thấy đâu.
Lâm Tại Đường nhớ tới sự khác thường của bà lúc ban ngày, giờ thì hơi sốt ruột: “Mẹ có thể đi đâu chứ?”
“Tôi biết rồi.” Ngô Thường nói: “Bà ấy còn có thể đi đâu nữa? Chắc là đi khám phá hay đi sau núi rồi. Đi, mình đi tìm thôi.”
Lúc này người quản gia trẻ tuổi nói: “Ban đêm mấy dãy phía sau rất đáng sợ, để tôi tìm người địa phương đi cùng hai người.”
“Làng Xa còn có người địa phương sao?” Ngô Thường hỏi.
“Có chứ. Sau khi khu du lịch xây xong, có vài hậu duệ của làng Xa tìm về, làm quản gia và trông coi ở đây. Giống như tôi vậy.”
“Anh cũng là hậu duệ làng Xa sao?” Ngô Thường lại hỏi.
“Đúng vậy.”
Cô rất kinh ngạc, một nơi heo hút như làng Xa vậy mà cũng còn có hậu duệ. Nhưng ngay sau đó cô liền phản ứng lại: chính cô cũng là hậu duệ của làng Xa mà!
Cô và Lâm Tại Đường cùng mấy người trẻ tuổi lên đường.
Đêm ấy trời tối đen, gió lớn, trên núi sau lưng làng Xa không biết là loài chim gì đang kêu. Tiếng kêu của nó nghe thật thê lương, làm Ngô Thường nổi da gà. Lâm Tại Đường nhận ra cô sợ, liền đưa vạt áo mình cho cô: “Em nắm lấy, đừng buông tay. Như vậy em sẽ không bị lạc.”
“Anh cũng chỉ là một nho sinh yếu đuối…”
Ý Ngô Thường muốn nói là anh thì bảo vệ được cô sao? Đây là vết hằn trong tiềm thức suốt bao năm qua, ý nghĩ này đã cắm rễ trong lòng cô rồi. Lâm Tại Đường quay sang nhìn cô, trong đêm tối ánh mắt sáng rực: “Có lẽ tôi không yếu đuối, chỉ là em không hiểu thôi.”
“Vậy sao?” Ngô Thường ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo anh: “Vậy thì tôi muốn coi thử.”
Cô không cố ý cãi lại Lâm Tại Đường, đã cố gắng nói chuyện với anh một cách điềm tĩnh, nhưng đôi lúc vẫn lỡ buột ra một hai câu, nghe như trách móc hay châm chọc anh.
Đi lên trên phải qua những bậc thang trơn trượt. May mà ban ngày có người đi qua, lớp rêu giữa bậc đã bị giẫm nát, không còn quá trơn. Một mùi ẩm thấp, tanh nồng chậm rãi chui vào mũi miệng họ. Ngô Thường lại thấy buồn nôn.
Không biết vì sao, ở làng Xa cô luôn cảm thấy khó chịu.
Bước chân sẩy một cái, bàn tay không nắm vạt áo Lâm Tại Đường theo phản xạ chụp lấy lan can gỗ bên cạnh, lại chạm phải một vốc rêu nhớt nhầy. Ngô Thường lại thấy buồn nôn, nhưng chẳng nôn ra được gì, chỉ khan cổ mà nôn ọe.
Lâm Tại Đường đưa cho cô một chai nước, đề nghị đưa cô về: “Tôi tự đi tìm mẹ cũng được, em không cần chịu cực vậy.”
“Tôi không phải vì mẹ anh, mà là vì mẹ tôi.” Ngô Thường nói: “Tôi muốn coi thử con đường mẹ tôi đã đi, tôi muốn hiểu mẹ tôi hơn.”
“Em có được không?” Lâm Tại Đường hỏi: “Hôm nay em đã mệt quá rồi, thân thể chắc chịu không nổi.”
“Tôi không sao.”
Đang nói, một con mèo hoang bỗng lao vụt ra, có người la lên, Ngô Thường giật bắn mình, Lâm Tại Đường liền chụp lấy cổ tay cô.
“Đi thôi, tôi dắt em đi.”
Hai người đi vào trong bóng tối.
Dự án thám hiểm này không biết là ai khai thác, cũng chẳng biết là người nào lại muốn săn lùng kỳ lạ như vậy. Trong ngôi làng hoang này không có một hơi thở của con người, dấu vết sinh hoạt cũng đã bị che lấp. Ánh đèn pin chiếu đến đâu toàn là hoang tàn, mục rữa, phế tích, chuột chạy lăng xăng, côn trùng bò lổm ngổm. Khung cảnh đó thật sự chẳng dễ chịu, Ngô Thường thậm chí còn cảm thấy chỗ bà ngoại từng ở cũng sẽ bị những thứ này chiếm cứ.
“Không đâu.” Quản gia nhìn ra lo lắng của cô, giải thích: “Chúng tôi đã xử lý bảo vệ khu cư trú rồi, khu sinh hoạt tuyệt đối sẽ không có những thứ này.”
“Ồ.” Cô hờ hững đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đoạn đường phía trước hẹp hơn, quản gia giới thiệu: “Ở làng Xa, nhà nào điều kiện sống khá hơn thì chiếm vị trí trung tâm; điều kiện kém hơn thì đường hẹp, lưng dựa vào núi. Gặp bão tố, mưa to thì chịu nạn nặng nhất. Cứ thế luân hồi, vĩnh viễn không thể thoát.”
“Nghèo khó chính là nguyên tội.” Một thanh niên khác khẩy môi cười lạnh.
Quản gia lại nói: “Tôi đã tra qua, hôm nay người vào ở là bà Nguyễn Xuân Quế, quả thật có tên trong sổ đăng ký cũ của làng Xa, địa chỉ chính là… chỗ tệ nhất trong làng Xa.”
Quản gia nói xong liền dè dặt liếc Lâm Tại Đường một cái.
Bàn tay anh nắm cổ tay Ngô Thường càng lúc càng chặt, cô bèn vặn mạnh một cái, anh mới giật mình. Ngô Thường biết anh đang xót xa.
Nguyễn Xuân Quế quý phái sang trọng, mỗi ngày đều ăn mặc, chải chuốt như một đóa hoa kiêu sa mảnh mai, cho dù hai năm nay đã giản dị đi, nhưng những gì bà mặc dùng vẫn cầu kỳ. Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ bà là tiểu thư con nhà giàu, chẳng chịu được khổ, chẳng chịu được ấm ức, thế nhưng bà lại từng sống ở nơi tệ nhất trong làng Xa.
Chỗ đó, chỉ cần nhìn những căn nhà dọc đường đi qua cũng có thể tưởng tượng ra: thật sự không phải chỗ con người ở.
“Gần tới rồi, còn hai trăm mét nữa.”
Đi thêm một đoạn, rẽ phải, một mùi hôi thối xộc tới. Quản gia nói: “Đến rồi.”
“Ai đó!” Một thanh niên quát lên, đèn pin và đèn đội đầu đồng loạt rọi thẳng tới, soi lên người Nguyễn Xuân Quế trong bộ đồ trắng, gương mặt tái nhợt.
Trông bà như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, mồ hôi thấm đẫm tóc và quần áo, cả người kiệt quệ không còn sức, đang th* d*c dữ dội. Trong mắt bà, những giọt lệ vẫn chưa kịp khô.
Lâm Tại Đường lao lên phía trước, nắm chặt vai bà, gọi: “Mẹ! Mẹ ơi!”
Nguyễn Xuân Quế không dám xác nhận người trước mặt là con ruột của mình, bà dường như nghĩ anh là ác ma, là quái vật, bởi chỉ trong khoảnh khắc bà càng hoảng sợ hơn, cả người run rẩy.
“Mẹ! Là con, là con, mẹ ơi, là con.” Lâm Tại Đường ôm chặt lấy bà: “Là con đây, mẹ ơi.”
Nguyễn Xuân Quế cố vùng thoát khỏi vòng tay của Lâm Tại Đường, Ngô Thường vội lao lên giữ chặt lấy bà. Cô hét lớn: “Nguyễn Xuân Quế! Nguyễn Xuân Quế!”
Nguyễn Xuân Quế khựng lại, nhìn Ngô Thường, lại nhìn Lâm Tại Đường, sau đó bỗng dưng bật khóc, như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Bà khóc như vậy khiến Ngô Thường dấy lên lòng trắc ẩn. “Đừng khóc nữa.” Ngô Thường nói: “Nửa đêm thế này, khóc lóc là gọi ma tới đó.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc