Bình Vương Thần Cấp
C371: Tàn nhẫn
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều choáng váng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, diễn biến thay đổi chóng mặt, không giống như trong kịch bản.
Không ai có thể ngờ rằng người đàn ông đầu trọc này lại ra tay, mà lại ra tay một cách mạnh bạo như vậy. Sao có người có thể không nói nhiều lời mà trực tiếp đánh nhau, bình thường thì không phải sẽ cãi qua cãi lại vài câu, sau đó mới bắt đầu anh đẩy tôi tôi đẩy anh rồi đều ra vẻ như mình cực kỳ hung dữ, cuối cùng bị khuyên nhủ mà nhịn xuống.
Hạo Ca trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đầu trọc này, hắn ta ngạc nhiên đến mức quên mất cơn đau trên đầu, không để ý đến máu tươi và rượu trộn lẫn với nhau giàn giụa trên gương mặt.
Khóe miệng của người đàn ông đầu trọc hơi nhếch lên tạo thành một độ cong ác độc, nói: “Tao không thích bị người khác ngắt lời, nhớ cho kĩ, từ nay về sau đừng tùy tiện ngắt lời người khác, bất lịch sự lắm.”
Vừa nói, người đàn ông đầu trọc vừa nhẹ nhàng vỗ lên mặt Hạo Ca mấy cái. Hắn ta vô thức mà gật đầu, cả người đờ đẫn đứng đó.
Hạo Ca chưa bao giờ gặp phải người như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hai chân run rẩy không đứng vững, việc hắn ta không sợ tới mức tiểu ra quần không phải vì tâm lý vững vàng mà chỉ là do hắn ta không uống nhiều mà thôi.
Người đàn ông đầu trọc nhìn Lâm Tử, cười nói: “Lúc nãy quên nói với cô, đại ca của tôi muốn uống rượu với cô, đây không phải là yêu cầu, cô không có quyền từ chối.”
Lúc này gương mặt của Lâm Tử đã trắng bệch, cô ta chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, nhưng xem ra không thể uống rượu với người kia là xong chuyện.
Cơ thể của Lâm Tử bắt đầu run rẩy, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Hạo Ca và người đàn ông đầu trọc.
“Sao, không muốn?” Miệng gã trọc lại khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ ác độc.
“Hạo Ca.” Lâm Tử nhìn Hạo Ca, cất giọng cầu xin.
Hạo Ca quay đầu sang bên khác, nhắm mắt làm ngơ.
Lâm Tử cắn chặt môi như chực khóc. Cô ta rất thích tiền, vốn tưởng ở bên cạnh Hạo Ca sẽ tốt, ít nhất thì cô ta có thể sống được cuộc sống mà mình hằng mơ ước.
Không phải Lâm Tử không thể thích một người đàn ông khác mà là cô ta vẫn chưa quá thân thiết với người đàn ông đó.
Quan trọng nhất chính là Lâm Tử rất thất vọng, thật sự vô cùng thất vọng, cô ta không ngờ Hạo Ca, người chuyên hành xử như kẻ không sợ trời không sợ đất, thế mà lại là một tên nhát như thỏ đế.
“Đi theo tôi.” Gã đầu trọc lại nói với Lâm Tử.
Vào tình thế lúc này đương nhiên cho dù Lâm Tử có phản kháng đến đâu thì cũng vô dụng, nhìn tư thế của những người này, cô ta dám chắc chắn rằng thế lực của bọn họ ở đây rất mạnh, nếu không thì làm sao mà bọn họ có thể trực tiếp đánh người, hơn nữa lại không hề có ý định rời đi.
“Bốp.”
Đột nhiên lại có tiếng chai rượu vỡ vang lên, sau đó là tiếng ghế ma sát với mặt đất.
Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía người tên Chu Tường kia, anh vừa phát hiện, hình như Chu Tường rất kích động, lúc này cuối cùng anh ta cũng không thể nhịn được nữa.
“Mày là ai?” Người đàn ông đầu trọc nhìn Chu Tường với vẻ mặt ghét bỏ.
Chu Tường đứng trước hắn, nhưng anh ta lại không dám ngẩng đầu lên, giọng nói đứt quãng yếu ớt: “Làm ơn hãy để Lâm Tử đi, tôi…”
Người đàn ông đầu trọc càng thấy chán ngán nói: “Mày đang nói cái gì vậy? Tao không có thời gian đứng đây luyên thuyên với mày đâu. Nếu mày muốn nhúng mũi vào chuyện này thì cứ việc ra tay.”
Vừa nói gã đầu trọc vừa nắm lấy tay Lâm Tử, kéo cô ta đi về phía bàn của bọn họ.
Đột nhiên Chu Tường đứng ra chặn đường hắn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ một người nhìn có vẻ hèn nhát, bất tài lại dám làm ra chuyện như vậy.
“Mày rất to gan đấy, dám cản đường tao.” Khóe miệng người đàn ông đầu trọc lại nhếch lên, chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên Chu Tường quỳ xuống dập đầu với hắn.
Mọi người lại sửng sốt lần nữa, đây là chiêu trò gì vậy, không phải Chu Tường thích Lâm Tử nên muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân để chiếm lấy trái tim của cô ta sao?
Người đàn ông đầu trọc đang định ra tay cũng sửng sốt một chút, hai mắt trợn trừng, ngơ ngác nhìn Chu Tường, không biết rốt cuộc cái tên này đang muốn làm cái quỷ gì đây.
“Tôi cầu xin anh, buông tha cho Lâm Tử, anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều chấp nhận, cầu xin anh.” Chu Tường dập đầu cầu xin người đàn ông đầu trọc.
Lúc này thật sự dáng vẻ của Chu Tường trông rất xấu xí, còn xấu hơn Hạo Ca biết bao nhiêu, trận đấu còn chưa bắt đầu mà anh ta đã quỳ xuống dập đầu, chẳng phải dưới đầu gối đàn ông dát vàng sao? Tên Chu Tường này không có một chút cái tôi nào của đàn ông à?
Lâm Tử nhíu mày thật chặt, do dự một lúc mới nói với Chu Tường: “Chu Tường, tôi không thích anh, anh mau cút đi. Người đàn ông tôi muốn không phải là một kẻ yếu đuối như anh.”
Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Lâm Tử rồi lại nhìn Chu Tường, sau đó giơ chân đá anh ta ra ngoài. Chu Tường lập tức lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó đập vào góc bàn, chiếc bàn lắc lư, mấy chai rượu ở trên bàn rơi hết xuống người anh ta.
“Nghe thấy gì không đồ bỏ đi? Mày nghĩ người như mày cũng có tư cách đi thích người khác sao?” Gã đầu trọc cười khẩy nhìn Chu Tường, sau đó tiếp tục kéo tay Lâm Tử đi về phía trước.
Chu Tường nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta đã cảm thấy vô cùng đau đớn, cho dù là do cú đá của người đàn ông đầu trọc hay do rượu rơi từ trên bàn xuống thì đều khiến anh ta bị thương khá nặng.
Lúc này đáng lẽ ra Chu Tường nên từ bỏ, anh ta không có lý do gì để tiếp tục bảo vệ Lâm Tử. Nhưng Chu Tường không cam tâm, anh ta không muốn trơ mắt nhìn Lâm Tử bị bắt nạt.
Kết quả là Chu Tường lại cố gắng đứng dậy từ trên mặt đất, nhưng cơ thể quá đau đớn khiến anh ta vừa đứng lên đã cảm thấy kiệt sức, chuẩn bị ngã xuống lần nữa.
Ngay khi Chu Tường nghĩ mình lại chuẩn bị ngã sõng soài như chó ăn phân thì anh ta lại có cảm giác cơ thể được một lực mạnh mẽ nâng đỡ, giúp mình ổn định lại cơ thể.
Chu Tường ngẩng đầu lên, theo bản năng nói với người trước mặt: “Cảm ơn.”
“Cậu cảm thấy cậu đánh đổi nhiều như vậy thì được gì à? Có lẽ người phụ nữ kia lại thích như vậy.” Lâm Trạch Dương nhìn Chu Tường, bình thản nói.
Một chuyện nhỏ như vậy, vốn dĩ Lâm Trạch Dương cũng không muốn quan tâm đến, dù sao chuyện như vậy đối với anh đúng là không đáng nhắc tới. Quan trọng hơn là Lâm Trạch Dương còn phải đối phó với một nhóm sát thủ vô danh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ai biết được tên Chu Tường này có phải là sát thủ hay không?
Ai biết được tất cả những chuyện này có phải là một vở kịch để nhử Lâm Trạch Dương cắn câu hay không?
Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn bước tới.
Bình Vương Thần Cấp