Bình Vương Thần Cấp
C370: Người không nói nhiều
Tất nhiên điều thú vị nhất ở một thị trấn cổ như thế này chính là về đêm. Mà thứ thú vị nhất vào buổi tối lại chính là một vài quán bar.
Những quán bar ở thị trấn nhỏ như thế này thường sẽ không quá lớn, cũng không quá ồn ào. Bình thường sẽ có một số ca sĩ biểu diễn trực tiếp, cầm một vài nhạc cụ chơi các giai điệu dân ca.
Vừa nghe những làn điệu dân ca êm ái pha chút buồn vừa nhìn xuống những con sóng gợn lăn tăn trên mặt sông bên ngoài, đối diện là ánh đèn đặc trưng của nhạc dân ca, bầu trời tĩnh lặng, cảm nhận làn gió thoang thoảng, đây không phải là hưởng thụ thì còn là gì được nữa?
Tất nhiên, nếu ngay lúc này, một du khách nam độc thân tình cờ gặp một người phụ nữ đi một mình, mà người phụ nữ đó cũng độc thân, hai người mời nhau cùng trải qua một buổi tối tốt đẹp thì đúng là một trong những thú vui lớn nhất của đời người.
Lâm Trạch Dương và Hoa Thất tùy tiện tìm một quán bar rồi vào trong ngồi.
Quán bar này có vị trí khá tốt, ngay trung tâm thị trấn, so với những quán bar khác thì cũng rộng rãi hơn một chút. Một ca sĩ đang ngân nga một bài dân ca nổi tiếng trên sân khấu, cùng với ánh đèn chập chờn trong quán bar tạo nên bầu không khí khá thoải mái.
Cho nên lúc này bên trong quán bar có khá nhiều người.
Lí do Lâm Trạch Dương chọn nơi này là vì vị trí của nó cũng đủ nổi bật. Mà chọn địa điểm nổi bật như vậy tất nhiên là để bọn sát thủ ra tay dễ dàng hơn.
Thật ra thì Lâm Trạch Dương cũng không muốn hiểu biết nhiều về lính đánh thuê đến như vậy. Nhìn bề ngoài những người này có vẻ là những người có thể đánh đổi tất cả vì tiền tài, nhưng thật ra bọn họ cũng chỉ là con người mà thôi. Sau khi Lâm Trạch Dương xử lý vài người mạnh trong số họ, khi anh khiến họ cảm thấy nhụt chí, không còn hy vọng nào để thành công thì họ sẽ tự mình rút lui.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương biết việc chủ động làm bia ngắm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng anh cũng biết nếu không chủ động thì có thể anh sẽ phải gặp những vụ ám sát khó bị phát hiện hơn.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đã chú ý tới một số người trong quán bar.
Trong đó có một bàn chỉ có một người đàn ông ngồi, người đàn ông này nhìn có vẻ khá nhu nhược, trông như một tên mọt sách mập mạp, tóc tai bù xù và rất dài.
Người đàn ông đang say sưa uống rượu, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, nhưng một khi bắt gặp ánh mắt của người khác thì lại lập tức rũ mắt xuống.
Lâm Trạch Dương cũng chú ý tới ánh mắt của người đàn ông này đang vô tình hay cố ý mà nhìn những người ngồi ở bàn bên cạnh. Hay nói chính xác hơn là nhìn vào một người phụ nữ nào đó ngồi bên bàn.
Người phụ nữ kia ăn mặc rất mát mẻ, trên mặt là lớp trang điểm đậm. Cô ta đang dựa vào một người đàn ông, trên tay cầm ly rượu đút cho người đàn ông kia uống.
Không thể không thừa nhận rằng, mặc dù người phụ nữ này trông rất lăng nhăng nhưng lại có dáng người không tệ, vẻ ngoài lại vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Dáng vẻ này chắc hẳn sẽ là nữ thần trong lòng vô số trạch nam*.
*(Trạch nữ, trạch nam là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).
“Lâm Tử, có phải cái tên Chu Tường kia thích em không? Anh ta cứ nhìn em nãy giờ kìa? Nhìn xem bây giờ em nổi tiếng thế nào rồi, ha ha.” Người đàn ông vừa nói vừa dùng một tay nhéo mạnh vào mông người phụ nữ tên Lâm Tử.
Lâm Tử khẽ kêu lên nũng nịu, nhưng không tức giận mà chỉ nói với người đàn ông: “Hạo Ca, anh không cần quan tâm đến anh ta làm gì. Chẳng qua chỉ là một tên vô hình trong trường, không ai để ý đến, chúng ta đã không ngần ngại ra ngoài chơi một lần thì quan tâm đến người khác làm gì, tiếp tục uống rượu nào.”
Hạo Ca cười đê tiện, sờ soạn người Lâm Tử thêm mấy lần nữa rồi nói: “Uống như vậy sao được, mau, đến đây đút anh.”
Vừa nói, Hạo Ca vừa chu môi về phía cô ta. Lâm Tử sửng sốt một chút, đánh yêu Hạo Ca một cái rồi nói: “Anh thật xấu xa, có nhiều người ở đây như vậy.”
Tuy nhiên, cuối cùng Lâm Tử vẫn nhấp một ngụm rượu rồi ngậm trong miệng, sau đó đưa môi mình đến gần miệng Hạo Ca.
“Đúng là ghê tởm, sao mấy người này không đi chết hết đi?” Hoa Thất ngẩng đầu nhìn lướt qua, tức giận nói.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn cô, nói: “Mau ăn đi, lát nữa không có cơ hội ăn nữa đâu.”
Hoa Thất vội vàng cúi đầu xuống, bắt đầu ăn.
Đương nhiên người đàn ông tên Chu Tường cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay siết chặt nắm đấm nhưng không dám nói gì, thậm chí còn cúi đầu thấp hơn, tiếp tục vùi đầu vào mấy ly rượu.
Chu Tường rất thích Lâm Tử, vô cùng yêu thích cô ta. Vì vậy khi anh ta biết Lâm Tử sẽ đến chơi trong dịp nghỉ lễ này, anh ta đã lập tức mua vé đuổi theo cô ta.
Đương nhiên là Chu Tường không tới đây cùng với Lâm Tử. Lâm Tử người ta được Hạo Ca lái ô tô chở đến.
Thật ra khi Chu Tường quyết định tới đây thì anh ta đã biết mình sẽ phải thấy cảnh gì, cũng biết mình sẽ cảm thấy rất khó chịu nhưng anh ta vẫn đến. Chu Tường chỉ muốn gặp Lâm Tử nhiều hơn một chút, chính là thích cô ta.
Bạn bè của Chu Tương đều nói rằng loại phụ nữ hám tiền như Lâm Tử chỉ thích qua lại với người có tiền có quyền, không xứng đáng với tình cảm của anh ta. Hai người họ đã được định sẵn là không có kết quả. Chu Tường cứ kiên trì theo đuổi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới những chuyện này, Chu Tường lại nốc thêm một ngụm rượu lớn, trong lòng lại càng cay đắng, thích một người, sao có thể tự khống chế bản thân mình, cho dù là đau thấu tim, đau đến tột cùng thì cũng không có cách nào khác, thích chính là thích.
Đúng lúc này, ở một chiếc bàn phía góc trong quán bar có một người đứng lên.
Lâm Trạch Dương chú ý tới những người ngồi ở bàn này đều là những người giữa độ tuổi từ thanh niên đến trung niên, quần áo mặc trên người có vẻ rất hổ báo, thân hình cao to, cơ bắp rắn chắc, đôi mắt đục ngầu và kiên định.
Một người đàn ông đầu trọc đang đi về phía Lâm Tử.
“Tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp, lại đây uống chút rượu đi, bên kia của chúng tôi không có phụ nữ.” Ánh mắt tên đầu trọc trực tiếp dán chặt trên người Lâm Tử.
Lâm Tử hơi bối rối, nhìn về phía Hạo Ca.
Hạo Ca lại trợn tròn mắt, nói với người đàn ông đầu trọc: “Mày là ai? Mày có tư cách gì mà nói ra mấy lời này? Cút khỏi đây! Đừng tưởng rằng cắt một cái đầu trọc là có thể nhìn đời bằng nửa con mắt, tao không phải mấy tên học sinh ngu ngốc kia, còn lâu tao mới sợ mày.”
Người đàn ông đầu trọc không để ý đến Hạo Ca, vẫn nhìn Lâm Tử nói: “Ý cô thế nào?”
Lâm Tử sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Hạo Ca.
Hạo Ca cũng có chút sợ hãi, hắn ta là một tên phú nhị đại**, cũng là một tên côn đồ nên cũng có chút kiến thức, biết giang hồ thật sự sẽ không bao giờ nói nhiều.
**(Đại gia thế hệ thứ hai.)
Có vẻ như tên đầu trọc trước mắt này chính là loại người như vậy.
Nhưng mà sao Hạo Ca hắn ta có thể để Lâm Tử một mình, hắn ta cũng không thể nhượng bộ trước mặt nhiều anh em như vậy.
“Mẹ nó mày coi bố mày là không khí à…” Hạo Ca còn chưa nói hết câu.
“Bốp.”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông đầu trọc cầm chai đập thẳng vào đầu hắn ta.
Bình Vương Thần Cấp