Bình Vương Thần Cấp

C211: Lâm tiên sinh

86@-

Bất luận trên thương trường hay trong giới lính đánh thuê Tần Quân Dao đều được cho là một nhân vật lớn, người quen biết cô không ít.

Chỉ là, Tần Quân Dao chỉ cách mấy đại nhân vật trong giới có chút. Ở trong giới này, mặc dù cô đã là sát thủ cấp S, nhưng năng lực của cô trước nay vẫn như vậy không tìm được mấy người sánh ngang, bằng không trước đó cô đã không bị bên hoàng thất thuê sát thủ đuổi giết, còn bị người của mình phản bội, thiếu chút nữa suýt mất mạng.

Trên phương diện thương mại, nữ nhân Guerlain được cho là nhãn hiệu hàng đầu, nhưng cũng chỉ có chút danh tiếng mà thôi, nữ nhân Guerlain lúc này đang không ngừng lỗ tiền.

Cho nên, bất luận nhìn thế nào đi chăng nữa Tần Quân Dao cũng có cảm giác muốn cao không được thấp cũng không xong.

Chỉ là, Tần Quân Dao vất vả lắm mới làm được làm được một danh ngạch tham gia đại hội võ đạo, nhưng khi cô xuống phi cơ, lại không có người nào tới đón cô, người ta còn không liên lạc lại với cô, đây chẳng phải ý nói không để ý tới cô.

Cho nên, mấy ngày kế tiếp, Tần Quân Dao không ngừng liên hệ người quen, người không quen, để cầu có thể tiến vào đại hội võ đạo.

Thật vất vả mà, cuối cùng cũng có người chịu nói chuyện với cô, người này nói cho Tần Quân Dao biết vị trí chính xác tổ chức đại hội võ đạo.

Hiện giờ, Tần Quân Dao cùng một trợ thủ đi tới trước Ngưu Bối Sơn.

Nhìn thoáng qua giống như một làng du lịch lưng trâu núi khổng lồ, Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự hồi hộp xuống.




Nơi này chính là nơi thế gia giới ngầm tụ tập, mỗi một gia tộc ở đây đều có năng lực đáng gờm, chỉ cần tùy ý đáp ứng một thế gia, như vậy về sau dược tề không lo không có nguồn tiêu thụ, tiền căn bản cũng không phải là chuyện cần suy nghĩ nữa, thậm chí quyền thế cũng không cần suy nghĩ thêm nữa.

Tần Quân Dao nhìn về phía trước, trong đôi mắt tràn ngập sự kích động, khát vọng.

Sau đó, Tần Quân Dao tiến vào Ngưu Bối Sơn.

Không có ai tới nghênh đón Tần Quân Dao, thứ nhất đại hội võ đạo giờ đã đến giờ kết thúc, tất cả mọi người ai nấy đều bề bộn việc, các gia thế ở thế giới ngầm bắt đầu lung lạc.

Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, căn bản Tần Quân Dao không có tư cách được tiếp đãi, có thể tới nơi này, đã là kết quả Tần Quân Dao dùng hết tất cả năng lượng của mình rồi.

Rất nhanh, Tần Quân Dao đi tới trước một tòa biệt thự.

Bên trong biệt thự có một cái sân. Lúc này trong sân bày một cái bàn trà, bốn phía bàn trà lần lượt có một người ngồi.

Nếu như Lâm Trạch Dương ở chỗ này đương nhiên có thể nhận ra ngay mấy người này rồi, chính là nói Vô Song Môn, quen biết đệ tử các môn phái, trong đó đại sư huynh Lưu Phong của bọn họ, Lâm Trạch Dương còn quen thuộc hơn ai hết.


"Mấy người có biết ban đầu Lâm tiên sinh, ở tại gian phòng này, lúc đó, đương nhiên tôi không biết Lâm tiên sinh là Lâm tiên sinh, cho nên ngôn ngữ cũng có chút không phải, thậm chí tôi còn khiêu khích Lâm tiên sinh nữa."

Vừa nói chuyện, Lưu Phong đặt chén trà trống không lên trên bàn trà, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như đang chìm vào hồi ức, bộ đang bên ngoài thật sự có cảm giác giống các cao nhân.

Mấy người bên cạnh vừa nghe, ánh mắt đột nhiên trợn tròn, có người thấy, liền vội vàng giúp Lưu Phong rót đầy nước trà, sau đó tỏ thái độ tôn kính hai tay nâng chén trà, đưa tới trước mặt Lưu Phong, nói: "Lưu Phong đại ca, Lâm tiên sinh ngươi nói là vị Lâm tiên sinh kia sao?”

Lưu Phong rất xem thường người này, chỉ nhìn thoáng qua người này, sau đó lắc đầu, nói: "Ngoại trừ ngài ấy, thì ai còn có đủ tư cách được gọi là Lâm tiên sinh, đầu óc cậu đúng là có vấn đề rồi?"

Người này bị mắng chẳng những không tức giận, còn liên tục gật đầu cười nói: "Vâng vâng vâng, Lưu Phong đại ca giáo huấn rất đúng, nhưng chuyện sau đó thế nào vậy?"

Lưu Phong trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Lâm tiên sinh tính tình như thế nào mọi người đều biết rồi, nếu ở trong thời cổ đại, Lâm tiên sinh chính là đại hiệp chân chính, thích hành sự, tính khí phòng lưu. Lúc anh muốn đánh ngươi, mặc kệ ngươi có là thần là quỷ gì đi chăng nữa cũng không cản nổi anh, nếu anh không muốn để ý tới ngươi, thì mặc kệ ngươi là thần hay quỷ cũng không có được cái liếc mắt của anh.


Sáu con mắt của ba người còn lại đều dán chặt trên người Lưu Phong, trên mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

Lưu Phong cũng không thừa nước đục thả câu, "Đương nhiên Lâm tiên sinh với tôi đã có một trận chiến. Chỉ là, tôi không có cách nào làm bị thương Lâm tiên sinh dù chỉ một chút, Lâm tiên sinh vận khí quả thực đã đạt đến trình độ thánh thần. Anh ấy chỉ là nhìn tôi một cái, không gian xung quanh tôi giống như bị ngưng đọng, dĩ nhiên tôi không thể nào nhúc nhích được, các người không hiểu được đâu!”


Sau đó, Lưu Phong thổi phồng sự thật, nhưng vẻ mặt ba người còn lại vẫn như cũ hăng hái khí thế, thật sự Lưu Phong từng tiếp xúc với Lâm tiên sinh!

Hiện giờ tin tức liên quan tới Lâm tiên sinh đã trở thành truyền thuyết, tất cả mọi người đều muốn biết, cho dù một ngày Lâm tiên sinh đi WC mấy lần, chuyện như vậy, đều có một đám người muốn biết.

À, đúng rồi, Lâm tiên sinh mà bọn họ nói chính là Lâm Trạch Dương. Từ khi, Lâm Trạch Dương dùng ra tuyệt kỹ đánh bại cái người Đông Doanh kia, cũng bởi vì anh có được khí cảm vô địch, đã được người đời tôn xưng là Lâm tiên sinh.

Tiếng đám người Lưu Phong nói không nhỏ, cho nên đúng lúc Tần Quân Dao đi qua phía trước biệt thự đã nghe thấy rất rõ.

Thậm chí, đám người Lưu Phong còn bàn luận về trận chiến giữa Lâm Trạch Dương với người Nhật.

Tần Quân Dao càng nghe mắt càng trừng lớn, tuy cô cũng nghe ra rất nhiều chỗ Lưu Phong phóng đại rất lớn, nhưng không hề nghi ngờ, cái người gọi là Lâm tiên sinh này có thực lực siêu đỉnh.

Nếu cô có thể nhận được sự giúp đỡ của Lâm tiên sinh.

Vừa nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lập tức lắc đầu, cô biết thực lực của bản thân, Lâm tiên sinh là nhân vật gì, làm sao có thể liên quan tới loại người như cô được.



Sau đó, Tần Quân Dao tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi, cô nghe được rất nhiều truyền thuyết có liên quan đến Lâm tiên sinh.

Tần Quân Dao càng chắc chắn hơn, Lâm tiên sinh này đại khái là nhân vật cường đại nhất trong thế giới ngầm này.

Cho nên, Tần Quân Dao càng không nghĩ tới Lâm tiên sinh này nữa, người như vậy không có khả năng trợ giúp mình chính là nhân vật giống như thần tiên, chuyện nhân gian hắn làm sao có thể đi quản thân mật.

Được tất cả người thế gia ngầm tôn xưng là Lâm tiên sinh Lâm Trạch Dương, lúc này cô không nhịn được hắt xì một cái, sau đó một tiếng của mắng cất lên: "Lại mỹ nữ xinh đẹp nào đang nghĩ lão tử đây"

Này này này dừng lại, sao anh có thể ra lá bài này? Anh có biết đánh bài hay không? Nói cho rõ đi, không được, ván này không tính là chúng ta chơi lại.

Lâm tiên sinh vừa nói chuyện vừa vội vàng đặt bài của mình trên đống bài, sau đó lấy thế sét đánh không kịp trở tay cướp lấy bài của hai người bên cạnh.

Lâm tiên sinh vừa xếp lại bài vừa cười ha hả nói: "Chúng ta chơi lại từ đầu!

Hai tên đệ tử Huyết Minh nhìn Lâm tiên sinh, khóe miệng giật giật, nhìn Lâm tiên sinh với cái vẻ xem thường, làm sao có thể có gia hỏa như vậy ma túy có thể còn kém phần như vậy, người ta đều chỉ còn lại một quả bom thêm một trương tán bài, chẳng lẽ anh không có một trương tán bài mạnh như vậy nên kết thúc ván bài, thật sự chơi sạch sao?



Bình Vương Thần Cấp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Vương Thần Cấp Truyện Bình Vương Thần Cấp Story C211: Lâm tiên sinh
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...