Biên Giới 18
C31: Gặp gỡ gia đình anh
[Hai người tiếp tục nói chuyện, Phó Quân đôi lúc còn đùa dai làm Hạ Y tức đến run người muốn đạp anh vài cái. Bác tài nhìn cặp đôi trẻ trước mặt mà cười đến tít cả mắt, ông lái xe lâu như vậy nhưng bây giờ mới gặp một cô gái nửa ngang ngược khó chiều nửa ngoan ngoãn dễ nuôi khiến người khác không thể không yêu.]
[Chiếc xe rẽ vào một tuyến đường cao tốc rồi chạy băng qua những toà nhà cao tầng, rời khỏi chốn ồn ào của thành phố tới một ngôi nhà lớn xa hoa tráng lệ cách trung tâm thành phố không xa.]
[Hạ Y nhìn ngôi nhà mà không khỏi cảm thán, trước nay cô không biết gì về gia thế của anh, bây giờ Hạ Y mới nhớ lại câu hỏi lúc trước của Kiều Như. Hoá ra Kiều Như tưởng Hạ Y đã sớm biết về gia thế nhà Phó Quân nên mới hỏi cô là muốn tiền của anh hay thật sự yêu anh.]
[Sau khi đưa hết hành lý xuống khỏi xe thì bác tài cũng rời đi. Mẹ Phó Quân đã sớm đứng ở cửa chờ hai người, trên gương mặt bà hiện lên nụ cười nhớ mong đứa con trai của mình.]
[Hạ Y có chút rụt rè chào hỏi mẹ Phó Quân, mẹ anh thấy cô thì càng cười tươi hơn, kéo hai người vào nhà rồi mới nói chuyện.]
[Mẹ Phó Quân ngồi cạnh Hạ Y hỏi thăm từng chút một nhưng tuyệt nhiên không hỏi gì tới gia đình cô, bà hiểu lòng người nên chỉ hỏi về cuộc sống của cô và Phó Quân.]
[Suốt cuộc trò chuyện chỉ có Hạ Y và mẹ anh góp giọng cười đùa, Phó Quân chỉ ngồi lẳng lặng nhìn cô, thấy Hạ Y và mẹ lại hoà hợp như vậy Phó Quân cũng yên tâm phần nào. Anh đứng dậy nói muốn về phòng nghỉ ngơi trước, tối sẽ xuống nói chuyện cùng bà rồi kéo cả Hạ Y cùng trở về phòng anh.]
[Nhà anh có bốn lầu thì phòng anh lại nằm trên lầu ba, Hạ Y lê thân lên tới phòng thì chiếm ngay chiếc giường lớn duy nhất trong phòng mà nằm. Hạ Y nhìn ngắm căn phòng rộng lớn rồi trong lòng lại có nhiều suy nghĩ, cô lăn qua lăn lại một hồi cũng ngủ thiếp đi.]
[Phó Quân đi tắm ra thấy cô ngủ với tư thế nằm úp tay chân dang rộng thì hạnh phúc nhìn cô. Anh chỉnh lại nhiệt độ điều hoà trong phòng tới mức ấm hơn rồi mới tiến lại giúp Hạ Y chỉnh sửa tư thế ngủ để cô nàng không bị đau cổ lúc tỉnh dậy.]
[Phó Quân tưởng rằng Hạ Y sẽ vì lạ chỗ mà không ngủ được nhưng bây giờ thấy cô ngủ ngon tới mức như thể anh có kéo cô từ trên giường ra tới ngoài cổng thì cô cũng sẽ không tỉnh lại.]
[Thời tiết về chiều ở thành phố lại càng lạnh hơn, anh kéo chăn đắp cho Hạ Y rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, anh đóng cửa lại trả cho cô giấc ngủ trong không gian tĩnh lặng. Phó Quân sợ làm phiền cô ngủ nên sang phòng ngủ khác ở bên cạnh nghỉ ngơi.]
[Đến gần tối, Phó Quân sau khi ngủ dậy thì xuống dưới tìm ít thức ăn lót dạ. Bữa tối đang được nấu bởi vài người làm trong nhà nên việc tìm thức ăn của Phó Quân diễn ra suông sẻ. Anh muốn lên phòng Hạ Y nhưng lại gặp mẹ anh ở phòng khách nên hai người ngồi lại nói chuyện.]
“Gia cảnh con bé đó thế nào vậy?” - Mẹ Phó Quân hỏi.
“Cha Hạ Y từng là Đại tướng quân đội nhưng đã mất vào chín năm trước, mẹ cô ấy mất từ lúc cô ấy còn rất nhỏ. Bây giờ cô ấy đang là bác sĩ trong đại đội bọn con, thật ra mẹ cũng gặp Hạ Y rồi, không biết mẹ còn nhớ không chúng con từng ở chung cấp ba ở thành phố Bóng Tối.”
“Mẹ cũng không nhớ rõ lắm, dù sao đi nữa thì con bé bất hạnh nhưng lại rất kiên cường, sau này con có yêu thì yêu cho đàng hoàng, dám để con bé khổ thì con liệu hồn đấy. Sau này nhớ thường xuyên dẫn con bé về chơi với mẹ.”
[Phó Quân gật đầu cười rồi dìu bà lên phòng nghỉ ngơi chờ bữa tối. Sau đó anh đi đến phòng mình xem Hạ Y đang như thế nào.]
[Hạ Y hôm nay lại ngủ khá sâu, Phó Quân tiến lại sờ trán cô thấy vẫn bình thường, hơi thở cũng nhịp nhàng không có vấn đề gì. Anh suy nghĩ một hồi rồi ngồi bên cạnh lay nhẹ Hạ Y dậy, cô mở mắt thấy anh liền làm nũng ôm anh muốn ngủ nữa.]
[Phó Quân cười bất lực, anh biết là do thời tiết se lạnh làm cho Hạ Y cảm giác ngủ ngon hơn nên không muốn dậy nhưng cũng đành phải dỗ cho cô tỉnh lại.]
“Ngoan, em không đói sao?” - Phó Quân nhẹ giọng hỏi.
“Có một chút.” - Hạ Y cười cười.
“Vậy dậy đi tắm rồi xuống dưới ăn cơm cùng mọi người.” - Phó Quân nhẹ nhàng kéo tay Hạ Y.
Biên Giới 18