Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 167: Cậu bé tự bế (2)

Bị cha mẹ phản đối khiến Lâm Bách Hợp tuyệt vọng, Bùi Tuấn cũng không phải một đối tượng thích hợp để nói chuyện yêu đương, so với người bình thường mà nói thì thỉnh thoảng cậu sẽ nói với cô hai câu, cậu sẽ không dỗ dành cô, không an ủi cô lúc cô buồn, càng không biết làm vài chuyện lãng mạn để cô vui vẻ. Lâm Bách Hợp vẫn còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi chứ không phải một người mấy chục tuổi nhìn thấu sự đời. Ai cũng nói rằng Bùi Tuấn đối xử rất tốt với cô, tại cô không biết trân trọng, nhưng không ai nghĩ rằng mỗi khi cô trở về nhà họ Bùi, không chỉ phải đối mặt với những người xa lạ mà còn phải đối mặt với Bùi Tuấn có vấn đề tâm lý, trong lòng cô khó chịu thế nào.

Cô bắt đầu chống đối, cô ra ngoài quen biết nhiều bạn bè, không chịu về nhà, trong mắt mọi người lại vô cùng để ý chuyện Bùi Tuấn chưa từng đi tìm cô, lúc cô không có mặt, cậu luôn luôn chỉ chơi ghép hình để mình tỉnh táo, càng ngày Lâm Bách Hợp càng hận cha mẹ, cũng hận nhà họ Bùi, hành động của cô khiến người nhà họ Bùi khó chịu, cha mẹ cũng cảnh cáo cô nhưng không ai có thể hiểu được cô thiếu nữ mười mấy tuổi suy nghĩ gì.

Cho tới trước sinh nhật mười chín tuổi, cô lại cãi nhau với Bùi Tuấn, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng và hoang mang của cậu cùng với căn phòng yên tĩnh, Lâm Bách Hợp chạy ra khỏi nhà họ Bùi, bởi vì những hành động lúc trước của cô đã khiến ông Bùi vô cùng tức giận nên ông không bảo người ngăn cô lại, cô đi tới ngã tư đường, không may bị một gã ăn mày ẩn mình trong góc tối âm u cưỡng bức.

Gặp phải đả kích như thế, Lâm Bách Hợp vô cùng hoảng sợ, lúc cô trở lại nhà họ Bùi, ông Bùi đã sớm biết việc này, đã không còn chút nhẫn nại nào dành cho cô, lập tức sai người gói đồ đuổi cô ra khỏi nhà họ Bùi. Cô tưởng rằng mình đã có lại được tự do, lúc trở về nhà họ Lâm thì lại phải đối mặt với vẻ khó chịu của cha mẹ, vốn dĩ bảo bối duy nhất có thể gả cho thái tử Nhà họ Bùi nhưng lại bị một gã ăn mày làm bẩn, cha Lâm vô cùng bất mãn, thấy đứa con gái này rất không vừa mắt. Việc làm ăn lại không có sự trợ giúp của nhà họ Bùi. Nhà họ Lâm vốn dựa vào nhà họ Bùi mới phất lên được, cha Lâm liền tự mình đưa con gái quay lại nhà họ Bùi mấy lần, nhưng không chỉ ông Bùi mà ngay cả Bùi Tuấn cũng chẳng thấy mặt đâu.


Từ đó về sau, quan hệ giữa cha Lâm và mẹ Lâm càng căng thẳng, mẹ Lâm suốt ngày oán trách con gái, nói rằng cô không biết xấu hổ, hại bà rơi vào nông nỗi này, cả ngày không đánh thì mắng. Về sau, cha Lâm dứt khoát đón luôn đứa con gái riêng ở bên ngoài về nhà, trước kia vì Lâm Bách Hợp còn tác dụng với ông ta nên ông ta chưa từng nghĩ sẽ đưa đứa con riêng về, nhưng hiện giờ Lâm Bách Hợp chẳng còn tác dụng gì nữa, đương nhiên ông ta phải tính toán khác.

Ông ta không muốn buông tay nhà họ Bùi, bởi vậy tìm mọi cách cầu xin ông Bùi, đưa Lâm Thiên Ngữ nhỏ hơn Bách Hợp nửa tuổi vào nhà họ Bùi. Cô gái này dịu dàng khôn khéo, rất nhanh chóng đã được mọi người trong nhà họ Bùi yêu thích, so với Lâm Bách Hợp điêu ngoa tùy hứng, càng lớn càng không biết lý lẽ thì Lâm Thiên Ngữ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu chủ nhà bọn họ, vậy nên trên dưới nhà họ Bùi đều thích Lâm Thiên Ngữ hơn.

Khi Lâm Thiên Ngữ có tác dụng thì cha Lâm sẽ càng cảm thấy Lâm Bách Hợp đã làm mất mặt mình, rất không vừa mắt, cô đã không còn trong sạch, cho dù gả cô cho người khác cũng không có ích lợi gì, vậy nên cô bị gả một cách tùy tiện cho một gã nhà giàu mới nổi. Lâm Bách Hợp không thể chịu nổi kích thích từ cha mẹ, lại buồn vì chuyện Bùi Tuấn lấy người khác nên tự tử.

Cô đã mắc bệnh trầm cảm từ trước, chẳng qua luôn cố chịu đựng. Lâm Bách Hợp và Bùi Tuấn là thanh mai trúc mã, làm sao không có chút tình cảm nào? Thật ra cô đã biết từ lâu rằng Bùi Tuấn sẽ là chồng cô, là chỗ dựa cả đời của cô, chỉ vì cô không thích hành vi cha mẹ bắt ép mình phải lấy chồng, dường như coi mình là thứ công cụ có thể đổi lấy khối tài sản khổng lồ, cô cũng hy vọng mình có thể trải qua cuộc tình bình thường với Bùi Tuấn. Không có sự im lặng, không lạnh lùng, thậm chí cô chỉ hy vọng thi thoảng Bùi Tuấn có thể dỗ dành cô một chút, đừng lờ cô như trước mà thôi.


Stress một thời gian dài dẫn đến chứng trầm cảm, lại không có ai biết việc này, mọi người chỉ nhìn thấy mỗi Bùi Tuấn là thái tử của nhà họ Bùi, cậu bị tự kỷ, nhưng thân phận địa vị lại hơn người vì thế ai cũng nhường nhịn cậu là đương nhiên, còn tâm trạng Lâm Bách Hợp lúc tốt lúc xấu thì chẳng có ai quan tâm. Sau này Lâm Thiên Ngữ được thế nên mẹ Lâm nhục mạ Lâm Bách Hợp cả ngày, nói cô tự gây chuyện còn làm hại cả bà, mẹ mình oán hận trách móc, lại thêm việc Lâm Thiên Ngữ tự đắc nói một câu với Lâm Bách Hợp, lập tức khiến cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô bị sụp đổ, bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, vài lần tìm tới cái chết, cuối cùng cũng thành công.

Bách Hợp tiếp thu nội dung câu chuyện xong, lúc này đầu cô còn hơi đau, Lâm Thiên Ngữ đã nói gì với Lâm Bách Hợp mà lại khiến cô ấy tìm tới cái chết, kỳ lạ là trong nội dung hoàn toàn không có, đáng lẽ ra đây phải là điều khắc sâu trong đầu nguyên chủ mới phải, nhưng đoạn lời nói lại giống như bị bao bọc bởi vô vàn làn sương mù, cô cố nhớ mà không nhớ ra nổi. Nguyên chủ vì nản lòng thoái chí mà chết, nhìn qua thì không có gì là không cam lòng cả, nhưng nếu đúng là như thế thì cô đâu thể xuất hiện ở đây được.

Nghĩ tới việc mình vừa may mắn rời khỏi cái hẻm âm u kia, ngày mai lại đúng là ngày sinh nhật mười chín tuổi của Lâm Bách Hợp, mà con hẻm vừa rồi chắc chắn là nơi nguyên chủ bị gã ăn mày làm nhục, nhờ có kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhiều lần nên Bách Hợp mới nhanh chóng đi khỏi đó, nguyên nhân chính khiến nguyên chủ rơi vào kết cục thê thảm sau này đã bị cô tránh được.

Thấy sắc trời càng lúc càng muộn, tuy nhà họ Bùi chưa từng nói rõ với Lâm Bách Hợp nhưng thật ra đã đối đãi với cô như cháu dâu, có thể là vợ tương lai của người cầm quyền tân nhiệm của nhà họ Bùi. Có bóng mát của cây đại thụ nên nhà họ Lâm đã chuyển kinh doanh tới thủ đô, nơi này cách nhà họ Lâm không xa, nhưng Bách Hợp biết nếu mình quay về nhà họ Lâm thì cũng sẽ bị cha Lâm tống về nhà họ Bùi mà thôi, lần nào Lâm Bách Hợp về nhà mẹ đẻ cũng chỉ nhận được toàn thất vọng, lúc này cô không định về đó nữa mà sẽ quay lại nhà họ Bùi luôn.


Tuy người nhà họ Bùi khó chịu với cô vì cô làm tổn thương Bùi Tuấn, thế nhưng còn tốt hơn phải về nhà họ Lâm nhìn khuôn mặt đáng buồn nôn của cha mẹ Lâm. Cô lục lọi trên người, thắt lưng thì không thể có tiền rồi, váy ngắn cũng không có túi, trong quần chữ T thì đương nhiên càng không thể cất tiền, cả người không có lấy một xu. Bách Hợp rất bội phục cô gái này có thể chạy được tới nơi này,khu biệt thự nhà họ Bùi cách đây rất xa, trong lúc cô không biết phải làm sao, lại không biết phải tìm ai giúp đỡ, trên người không có di động bởi vì Bùi Tuấn không dùng cho nên cô cũng không cần phải dùng, nghĩ đến những thứ này thì Bách Hợp không kìm nén mà bứt tóc rồi đành thở dài một tiếng.

Giờ này đã muộn thế này, nếu đi bộ về nhà họ Bùi thì e là phải đến sáng mai, cô lại ăn mặc trang điểm như thế, nếu một mình đi về cho dù không bị gã ăn mày kia xâm hại thì người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa.

Bách Hợp nghĩ tthế thì mím môi quan sát xung quanh, cuộc sống về đêm ở thủ đô tuy rằng rất náo nhiệt, khi các cửa hàng đóng cửa thì mọi người chạy đến quán Bar nhảy múa, sẽ không xuất hiện ở quảng trường, cô do dự một chút, lúc nhìn thấy cảnh sát tuần tra ở quảng trường thì mắt sáng lên, đạp giày cao gót chạy tới, Bách Hợp còn chưa quen với giày cao gót bởi vì cô đã từng nhiều lần tập võ cho nên vẫn đi vững. Đi tới chỗ xe cảnh sát, cô gõ lên cửa kính, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi mặc quần áo cảnh sát thò đầu ra.

“Bác ơi, xin chú giúp cháu với, cháu vừa bị người xấu đưa tới đây, hiện giờ không có tiền để về nhà…” Bách Hợp nói nguyên do hợp lý để xin người cảnh sát cho mình chút tiền để thuê xe về, nếu không thì nhờ ông ta đưa mình về, ai ngờ cô còn chưa nói xong, bác cảnh sát đã quan sát cô từ trên xuống dưới rồi cười lạnh hai tiếng: “Cô bé à, tôi làm cảnh sát đã hai mươi năm rồi, cô giả vờ như thật nhưng bề ngoài của cô thì ai còn xấu hơn cô.”


“…” Bách Hợp cũng cảm giác tóc mình quá chói mắt, tuy rằng không nhuộm lung tung nhưng cài không ít ngọc trai ở trên đầu, lúc cô sờ lên cũng rất vướng. Bác cảnh sát vừa nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại, Bách Hợp vôi vàng giữ lấy cửa kính xe rồi nói: “Cháu, cháu gặp bạn trên mạng, bị người ta lừa, hiện giờ bạn trên mạng không xuất hiện, cháu không có tiền để về nhà!”

Người cảnh sat trung niên trầm mặc một lát, nghe cô nói vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, Bách Hợp tưởng lý do của mình không được chấp nhận, không ngờ bác cảnh sát lại xoay người, lấy ví trong túi áo treo trên ghế ra, lôi ra một trăm đồng đưa cho cô: “Bác đã gặp nhiều cô gái trẻ như cháu rồi, về nhanh đi, ngoài trời lạnh thế này mà ăn mặc như thế, phải nghĩ tới cha mẹ cháu…”

Gân xanh trên trán Bách Hợp nhảy loạn, lúc cầm được tiền, trong lòng cô lập tức nhẹ nhõm, hai chân cô bây giờ đã đông lạnh đến không còn cảm giác, dù nhìn bề ngoài xinh đẹp thì người cũng lạnh đến run rẩy, không dễ dàng mới có được một trăm đồng. Cô nói một tiếng cảm ơn, nhìn cẩn thận gương mặt người cảnh sát, rất sợ ông ta đổi ý, sau đó vội vã cầm tiền chạy đi.

Gọi được xe xong, về thẳng nhà họ Bùi đã là hơn mười giờ rưỡi, cô cẩn thận vào trong khu biệt thự, bảo vệ mở cửa cho cô, nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ rất chán ghét. Cô đi bộ mãi tới lúc hai chân đau đớn mới tới nhà chính của nhà họ Bùi, người mở cửa là bà Cầm, quản gia nhà họ Bùi. Bà ta khoác áo ngoài, thấy Bách Hợp lạnh cóng trở về, mặt liền trầm xuống, ngáp một cái:

“Lâm tiểu thư, nếu cô không muốn về thì không cần phải miễn cưỡng đâu, lần nào cũng chờ đến khi cậu chủ ngủ say mới về, sao cô không chờ luôn tới sáng mai hẵng về?”

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Story Chương 167: Cậu bé tự bế (2)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...