Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 166: Cậu bé tự bế (1)
Edit: Sakura
Bách Hợp nhìn Đại Đường bi thiên tai, có người từng đồn rằng do vua Đường bất kính ông trời nên mới gặp phải tai họa, tuy trong nội dung câu chuyện không có bởi vì Kính Hà Long Vương đe dọa, Lý Thế Dân bị bệnh nhưng cuối cùng bởi vì Đại Đường tàn phá, vì dẹp loạn Thiên Đạo phẫn nộ, cho nên Đường Tăng vẫn lên đường thỉnh kinh, Thiên Đạo bị Bách Hợp làm loạn lại một lần nữa quay về quỹ đạo vốn có, đây không còn liên quan tới Bách Hợp nữa.
Trong không gian Lý Duyên Tỷ đã sớm ngồi đợi Bách Hợp trở về, nhìn thấy cô thì gật đầu nhẹ một cái: “Chúc mừng cô.”
Bách Hợp liếc nhìn nhưng không có lên tiếng.
“Cô hoàn thành nhiệm vụ này khá tốt, cô muốn tôi tặng điểm ở chỗ nào?” Lý Duyên Tỷ vẫn hỏi câu kia, Bách Hợp nghĩ đến tinh thần lực thì hơi động lòng nhưng cô do dự sau đó cắn răng nói: “Tôi muốn thêm vào võ lực.”
Cô có thể học dễ dàng Thiên địa môn đạo đức kinh phần lớn nhờ giá trị võ lực cao, Lý Duyên Tỷ không ngờ rằng cô vẫn có thể kiên định như thế, theo lý mà nói Bách Hợp muốn chọn cái gì cũng không liên quan tới anh, bởi vậy anh nhẹ gật đầu.
Giới tính: Nữ ( có thể thay đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 63 (max 100)
Dung mạo: 61(max 100 điểm)
Thể lực: 60 (max 100 điểm)
Võ lực: 32 (max 100 điểm)
Tinh thần: 16 (max 100 điểm)
Danh vọng: 16 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật
Mị lực: 32 (max 100 điểm)
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên sứ, lời hứa của Long Vương.
Bách Hợp thấy trí lực và thể lực được tăng thêm một điểm thì rất vui, ai ngờ nhìn xuống thấy danh vọng giảm thì hơi sốt ruột.
“Vì sao danh vọng của tôi lại bị giảm?” Cô còn không kịp nhìn tư liệu phía dưới mà cuống quýt hỏi.
Lý Duyên Tỷ im ắng thở dài, đôi mắt như lưu ly nhìn cô: “Có được thì tất có mất, tôi đã sớm nói với cô rồi, khi cô trở thành Long Vương, dựa vào trí tuệ khiến cho thiên đình nhượng bộ hoàn thành tâm nguyện của Kính Hà Long Vương, còn thể lực là do thành Long mà tăng, đồng dạng võ lực cũng bởi cô thông hiểu Đạo Đức kinh mà gia tăng, do dẫn thiên lôi tạo thành kiếp nạn nên danh vọng bị giảm. Đây hết thảy cần nhờ cô phát hiện, tôi cũng không thể nhắc nhở cô được, nhưng hiện tại cô đã thấy cho nên tôi nói cho cô biết cũng không coi như là phá luật.”
Anh nói rất ít nhưng giờ lại nói nhiều như thế Bách Hợp nghe cũng hiểu, đã biết không thể sửa được nữa thì trong lòng hơi buồn, nhưng khi thấy phần sưu tầm có thêm một cái lời hứa của Long Vương thì mới vui vẻ.
Thực chất Bách Hợp biết lợi dụng thiên lôi bức Thiên đạo nhượng bộ là do Tôn Ngộ Không ra chủ ý, tuy chưa thấy tác dụng của danh vọng nhưng bị giảm mất năm điểm thì Bách Hợp cũng rất đau lòng, lúc này cắn môi ngơ ngác nhìn tư liệu của mình.
“Được rồi.” Lý Duyên Tỷ vung tay lên, tư liệu trong tinh không hóa thành quang điểm rải rác trong không gian, anh mỉm cười với Bách Hợp: “Hiện tại cô muốn làm tiếp hay nghỉ ngơi một lát?”
Lúc này Lý Duyên Tỷ thật có vài phần kính trọng Bách Hợp, những năm tháng trước Bách Hợp cũng không phải là người đầu tiên anh chọn làm nhiệm vụ, cũng không phải là người đầu tiên đạt được cơ hội vào thời không mười lần, nhưng có thể duy trì thì chỉ có mỗi mình cô dùng triệt để mười lần, Lý Duyên Tỷ nghĩ mãi không rõ tại sao cô ấy có thể chịu được mười vạn năm khổ hàn, mà lúc trước anh cảm thấy mình sống quá lâu không thú vị nên mới phong ấn mình.
Nghĩ tới những thứ này thì Lý Duyên Tỷ mím môi, ánh mắt ác liệt, Bách Hợp nghĩ đến mình bị giảm năm điểm danh vọng thì cô cảm thấy hơi mệt, nhưng khi thấy thiếu năm điểm danh vọng thì cô khẩn trương không do dự chọn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Trước khi Bách Hợp nhắm mắt lại thì thấy ánh mắt khó hiểu của anh, đây là lần đầu tiên anh nhìn mình rời khỏi mà không phải là biến mất trước sau đó cho mình vào nhiệm vụ.
Những ý nghĩ kỳ lạ mạnh mẽ xông vào óc sau đó Bách Hợp rơi vào bóng tối.
Lạnh giá khiến cô tỉnh lại, không biết cô chui vào chỗ nào, sau lưng là vách tường lạnh buốt, cô cố ép mình chịu cơn đau đầu kịch liệt để mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đứng ở một góc đường tối tăm, ngay cả đèn đường cũng không có có vẻ vô cùng nguy hiểm. Bách Hợp chống tay lên vách tường để đứng dậy, bất kể thế nào phải đi khỏi chỗ này rồi tính sau.
Tối đen như mực, lúc này cô lại không có võ công gì, cho dù muốn tiếp thu nội dung câu chuyện cũng phải chờ tới chỗ an toàn mới được, chân cô đi giày cao gót nhọn, mái tóc rối tung, cô đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc thì thấy xơ cứng, trên người mặc một chiếc áo hồng phấn có đai eo, bên dưới là váy cực ngắn, lúc đứng dậy suýt nữa lộ cả quần lót chữ T, có lẽ do nguyên chủ ngồi xổm ở đây quá lâu nên lúc cô đứng dậy lảo đảo vài cái, hai chân lảo đảo mỗi bước đi giống như giẫm lên đinh vậy.
Bách Hợp dựa vào vách tường nhanh chóng thích ứng với bóng tối, lò dò đi tới đầu phố, ước chừng 10 phút đồng hồ sau thì cô thấy ánh sáng của đèn neon cửa hàng, người đến người đi không dứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa đi khỏi, một gã ăn mày tóc tai bù xù người thối hoắc mò tới góc đường này rồi nằm xuống, ngửi trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa, hắn nuốt nước bọt một cái.
Tuy nói ngồi bên ngoài cửa hàng ngẩn người có vẻ rất mất mặt, nhưng lúc này đã hơn bảy giờ, vì mùa đông, không khí bên ngoài vô cùng rét lạnh, từng trận gió lạnh thổi tới khiến cô run cả người, rồi cô ngồi trên ghế ngoài cửa hàng. May mà có không khí nóng bên trong thổi ra nên cô mới dễ chịu hơn một chút, lúc này có nhiều người, Bạch Hợp không sợ xảy ra chuyện gì, liền nhắm mắt tập trung tiếp thu nội dung câu chuyện.
Ước chừng hai tiếng sau, người qua lại đã ít hơn lúc trước, lúc này Bách Hợp mở mắt ra, vừa mở mắt một cái đã không nhịn được xoa trán.
Lần này cô trở thành một cô gái họ Lâm, tên là Bách Hợp, năm nay vừa đúng mười chín tuổi, tại thành phố phồn hoa này, nhà họ Lâm cũng coi như gia đình giàu có, mà cô lại là con gái duy nhất của vợ chồng nhà họ Lâm. Nhưng vào năm Bách Hợp sáu tuổi, vô tình quen biết một cậu bé lớn hơn cô ba tuổi, lai lịch địa vị vô cùng cao quý, cuộc sống của Lâm Bách Hợp cứ thế thay đổi.
Lâm Bách Hợp từ nhỏ đã ngây thơ đáng yêu, tuy xuất thân giàu có nhưng thông mình và biết quan tâm mọi người, một lần nhà họ Lâm đi thủ đô bàn chuyện làn ăn, vô tình quen biết với nhà họ Bùi, có thể coi như gia tộc hoàng thất, khi đó nhà họ Bùi có thiên tài Bùi Tuấn rất được người lớn trong nhà vô cùng yêu thương, theo lý mà nói thì dù hai công ty có hợp tác làm ăn nhưng nhà họ Lâm chỉ là một nhà giàu bình thường, vốn không có tư cách quan hệ với nhà họ Bùi.Nhưng khoảng hai năm trước, người cầm quyền tương lai nhà họ Bùi -Bùi Tuấn và cha mẹ cùng nhau đón xe, cha mẹ vì cứu cậu mà chết, chỉ có mình cậu còn sống.
Từ đó về sau, vị thái tử của nhà họ Bùi liền mắc chứng tự kỷ, cậu không còn hay nói hay cười như trước kia, bắt đầu trở nên trầm mặc, không để ý tới người xung quanh, còn có mấy lần suýt nữa tự tổn thương mình, nhà họ Bùi tìm vô số bác sĩ tâm lý nổi tiếng từ nước ngoài về chữa bệnh cho cậu nhưng vẫn không có hiệu quả. Nhà họ Bùi dùng hết mọi cách để chữa bệnh cho Bùi Tuấn đều không được, mãi tới khi Lâm Bách Hợp xuất hiện, vị thái tử nhà họ Bùi mới dần dần mở lòng vì cô.
Vì hai đứa bé vô tình biết nhau, Bùi Tuấn lại nguyện ý nói chuyện với Lâm Bách Hợp, với nhà họ Bùi mà nói đây là tin tức rất tốt, ông Bùi đã cao tuổi, ông chỉ có một đứa cháu trai, vẫn muốn sau này giao sự nghiệp khổng lồ của gia đình vào tay cậu, nhưng nếu Bùi Tuấn vẫn tiếp tục tự phong bế chính mình thì chắc chắn cậu không có tư cách tiếp chưởng nhà họ Bùi, sản nghiệp này là do tổ tông truyền lại, đương nhiên ông Bùi cũng không muốn giao vào tay người khác, bây giờ phát hiện mình đã tuyệt vọng trong việc chữa trị bệnh cho cháu trai nhưng sau hai năm nó lại mở miệng nói chuyện một lần nữa thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Ông tới gặp cha mẹ Lâm Bách Hợp, tự mình nói chuyện với bọn họ đón Lâm Bách Hợp đến nhà họ Bùi, từ đó về sau quả nhiên Bùi Tuấn nguyện ý nói chuyện với cô bé, tuy rằng tình huống không đến mức rất tốt, nhưng cậu đã vì Lâm Bách Hợp mà mở rộng lòng mình, cậu vì cô nên đã bắt đầu học một số thứ mà ông Bùi nói là con trai cần phải học. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Lâm Bách Hợp vốn đáng yêu ngây thơ chợt phát hiện ra rằng trong mắt ai mình cũng đã trở thành bạn gái của Bùi Tuấn thì trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Lâm Bách Hợp thông cảm cho Bùi Tuấn, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu nói không có cảm tình thì không phải, nhưng cô không thích cảm giác bị vứt bỏ này, dường như vì nhà họ Lâm, cha mẹ đã bán cô cho nhà họ Bùi, hơn nữa Bùi Tuấn vì mắc chứng tự kỷ cho nên rất bá đạo, mỗi khi nhìn thấy Lâm Bách Hợp thì nhất định phải ôm cô vào trong ngực, một khắc cũng không chịu buông ra, nếu không phải ông Bùi dụ dỗ cậu học một số thứ để bảo vệ Lâm Bách Hợp thì cậu sẽ không để Lâm Bách Hợp rời khỏi mắt mình.
Tình trạng ấy khiến cô dường như trở thành vật sở hữu của Bùi Tuấn vậy, Lâm Bách Hợp cảm thấy ngạt thở.
Vốn Lâm Bách Hợp đang ở vào tuổi nổi loạn, cô từng nói với cha mẹ rằng muốn rời khỏi Bùi Tuấn một thời gian nhưng cha Lâm trách mắng cô không tiếc lời, bởi vì có sự hỗ trợ của nhà họ Bùi, công ty nhà họ Lâm vốn chỉ là một công ty nhỏ nay đã trở thành công ty lớn có tiếng tăm ở Hoa Hạ, làm sao ông ta có thể cho phép con gái mình gây chuyện được.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bách Hợp nhìn Đại Đường bi thiên tai, có người từng đồn rằng do vua Đường bất kính ông trời nên mới gặp phải tai họa, tuy trong nội dung câu chuyện không có bởi vì Kính Hà Long Vương đe dọa, Lý Thế Dân bị bệnh nhưng cuối cùng bởi vì Đại Đường tàn phá, vì dẹp loạn Thiên Đạo phẫn nộ, cho nên Đường Tăng vẫn lên đường thỉnh kinh, Thiên Đạo bị Bách Hợp làm loạn lại một lần nữa quay về quỹ đạo vốn có, đây không còn liên quan tới Bách Hợp nữa.
Trong không gian Lý Duyên Tỷ đã sớm ngồi đợi Bách Hợp trở về, nhìn thấy cô thì gật đầu nhẹ một cái: “Chúc mừng cô.”
Bách Hợp liếc nhìn nhưng không có lên tiếng.
“Cô hoàn thành nhiệm vụ này khá tốt, cô muốn tôi tặng điểm ở chỗ nào?” Lý Duyên Tỷ vẫn hỏi câu kia, Bách Hợp nghĩ đến tinh thần lực thì hơi động lòng nhưng cô do dự sau đó cắn răng nói: “Tôi muốn thêm vào võ lực.”
Cô có thể học dễ dàng Thiên địa môn đạo đức kinh phần lớn nhờ giá trị võ lực cao, Lý Duyên Tỷ không ngờ rằng cô vẫn có thể kiên định như thế, theo lý mà nói Bách Hợp muốn chọn cái gì cũng không liên quan tới anh, bởi vậy anh nhẹ gật đầu.
Giới tính: Nữ ( có thể thay đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 63 (max 100)
Dung mạo: 61(max 100 điểm)
Thể lực: 60 (max 100 điểm)
Võ lực: 32 (max 100 điểm)
Tinh thần: 16 (max 100 điểm)
Danh vọng: 16 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật
Mị lực: 32 (max 100 điểm)
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên sứ, lời hứa của Long Vương.
Bách Hợp thấy trí lực và thể lực được tăng thêm một điểm thì rất vui, ai ngờ nhìn xuống thấy danh vọng giảm thì hơi sốt ruột.
“Vì sao danh vọng của tôi lại bị giảm?” Cô còn không kịp nhìn tư liệu phía dưới mà cuống quýt hỏi.
Lý Duyên Tỷ im ắng thở dài, đôi mắt như lưu ly nhìn cô: “Có được thì tất có mất, tôi đã sớm nói với cô rồi, khi cô trở thành Long Vương, dựa vào trí tuệ khiến cho thiên đình nhượng bộ hoàn thành tâm nguyện của Kính Hà Long Vương, còn thể lực là do thành Long mà tăng, đồng dạng võ lực cũng bởi cô thông hiểu Đạo Đức kinh mà gia tăng, do dẫn thiên lôi tạo thành kiếp nạn nên danh vọng bị giảm. Đây hết thảy cần nhờ cô phát hiện, tôi cũng không thể nhắc nhở cô được, nhưng hiện tại cô đã thấy cho nên tôi nói cho cô biết cũng không coi như là phá luật.”
Anh nói rất ít nhưng giờ lại nói nhiều như thế Bách Hợp nghe cũng hiểu, đã biết không thể sửa được nữa thì trong lòng hơi buồn, nhưng khi thấy phần sưu tầm có thêm một cái lời hứa của Long Vương thì mới vui vẻ.
Thực chất Bách Hợp biết lợi dụng thiên lôi bức Thiên đạo nhượng bộ là do Tôn Ngộ Không ra chủ ý, tuy chưa thấy tác dụng của danh vọng nhưng bị giảm mất năm điểm thì Bách Hợp cũng rất đau lòng, lúc này cắn môi ngơ ngác nhìn tư liệu của mình.
“Được rồi.” Lý Duyên Tỷ vung tay lên, tư liệu trong tinh không hóa thành quang điểm rải rác trong không gian, anh mỉm cười với Bách Hợp: “Hiện tại cô muốn làm tiếp hay nghỉ ngơi một lát?”
Lúc này Lý Duyên Tỷ thật có vài phần kính trọng Bách Hợp, những năm tháng trước Bách Hợp cũng không phải là người đầu tiên anh chọn làm nhiệm vụ, cũng không phải là người đầu tiên đạt được cơ hội vào thời không mười lần, nhưng có thể duy trì thì chỉ có mỗi mình cô dùng triệt để mười lần, Lý Duyên Tỷ nghĩ mãi không rõ tại sao cô ấy có thể chịu được mười vạn năm khổ hàn, mà lúc trước anh cảm thấy mình sống quá lâu không thú vị nên mới phong ấn mình.
Nghĩ tới những thứ này thì Lý Duyên Tỷ mím môi, ánh mắt ác liệt, Bách Hợp nghĩ đến mình bị giảm năm điểm danh vọng thì cô cảm thấy hơi mệt, nhưng khi thấy thiếu năm điểm danh vọng thì cô khẩn trương không do dự chọn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Trước khi Bách Hợp nhắm mắt lại thì thấy ánh mắt khó hiểu của anh, đây là lần đầu tiên anh nhìn mình rời khỏi mà không phải là biến mất trước sau đó cho mình vào nhiệm vụ.
Những ý nghĩ kỳ lạ mạnh mẽ xông vào óc sau đó Bách Hợp rơi vào bóng tối.
Lạnh giá khiến cô tỉnh lại, không biết cô chui vào chỗ nào, sau lưng là vách tường lạnh buốt, cô cố ép mình chịu cơn đau đầu kịch liệt để mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đứng ở một góc đường tối tăm, ngay cả đèn đường cũng không có có vẻ vô cùng nguy hiểm. Bách Hợp chống tay lên vách tường để đứng dậy, bất kể thế nào phải đi khỏi chỗ này rồi tính sau.
Tối đen như mực, lúc này cô lại không có võ công gì, cho dù muốn tiếp thu nội dung câu chuyện cũng phải chờ tới chỗ an toàn mới được, chân cô đi giày cao gót nhọn, mái tóc rối tung, cô đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc thì thấy xơ cứng, trên người mặc một chiếc áo hồng phấn có đai eo, bên dưới là váy cực ngắn, lúc đứng dậy suýt nữa lộ cả quần lót chữ T, có lẽ do nguyên chủ ngồi xổm ở đây quá lâu nên lúc cô đứng dậy lảo đảo vài cái, hai chân lảo đảo mỗi bước đi giống như giẫm lên đinh vậy.
Bách Hợp dựa vào vách tường nhanh chóng thích ứng với bóng tối, lò dò đi tới đầu phố, ước chừng 10 phút đồng hồ sau thì cô thấy ánh sáng của đèn neon cửa hàng, người đến người đi không dứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa đi khỏi, một gã ăn mày tóc tai bù xù người thối hoắc mò tới góc đường này rồi nằm xuống, ngửi trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa, hắn nuốt nước bọt một cái.
Tuy nói ngồi bên ngoài cửa hàng ngẩn người có vẻ rất mất mặt, nhưng lúc này đã hơn bảy giờ, vì mùa đông, không khí bên ngoài vô cùng rét lạnh, từng trận gió lạnh thổi tới khiến cô run cả người, rồi cô ngồi trên ghế ngoài cửa hàng. May mà có không khí nóng bên trong thổi ra nên cô mới dễ chịu hơn một chút, lúc này có nhiều người, Bạch Hợp không sợ xảy ra chuyện gì, liền nhắm mắt tập trung tiếp thu nội dung câu chuyện.
Ước chừng hai tiếng sau, người qua lại đã ít hơn lúc trước, lúc này Bách Hợp mở mắt ra, vừa mở mắt một cái đã không nhịn được xoa trán.
Lần này cô trở thành một cô gái họ Lâm, tên là Bách Hợp, năm nay vừa đúng mười chín tuổi, tại thành phố phồn hoa này, nhà họ Lâm cũng coi như gia đình giàu có, mà cô lại là con gái duy nhất của vợ chồng nhà họ Lâm. Nhưng vào năm Bách Hợp sáu tuổi, vô tình quen biết một cậu bé lớn hơn cô ba tuổi, lai lịch địa vị vô cùng cao quý, cuộc sống của Lâm Bách Hợp cứ thế thay đổi.
Lâm Bách Hợp từ nhỏ đã ngây thơ đáng yêu, tuy xuất thân giàu có nhưng thông mình và biết quan tâm mọi người, một lần nhà họ Lâm đi thủ đô bàn chuyện làn ăn, vô tình quen biết với nhà họ Bùi, có thể coi như gia tộc hoàng thất, khi đó nhà họ Bùi có thiên tài Bùi Tuấn rất được người lớn trong nhà vô cùng yêu thương, theo lý mà nói thì dù hai công ty có hợp tác làm ăn nhưng nhà họ Lâm chỉ là một nhà giàu bình thường, vốn không có tư cách quan hệ với nhà họ Bùi.Nhưng khoảng hai năm trước, người cầm quyền tương lai nhà họ Bùi -Bùi Tuấn và cha mẹ cùng nhau đón xe, cha mẹ vì cứu cậu mà chết, chỉ có mình cậu còn sống.
Từ đó về sau, vị thái tử của nhà họ Bùi liền mắc chứng tự kỷ, cậu không còn hay nói hay cười như trước kia, bắt đầu trở nên trầm mặc, không để ý tới người xung quanh, còn có mấy lần suýt nữa tự tổn thương mình, nhà họ Bùi tìm vô số bác sĩ tâm lý nổi tiếng từ nước ngoài về chữa bệnh cho cậu nhưng vẫn không có hiệu quả. Nhà họ Bùi dùng hết mọi cách để chữa bệnh cho Bùi Tuấn đều không được, mãi tới khi Lâm Bách Hợp xuất hiện, vị thái tử nhà họ Bùi mới dần dần mở lòng vì cô.
Vì hai đứa bé vô tình biết nhau, Bùi Tuấn lại nguyện ý nói chuyện với Lâm Bách Hợp, với nhà họ Bùi mà nói đây là tin tức rất tốt, ông Bùi đã cao tuổi, ông chỉ có một đứa cháu trai, vẫn muốn sau này giao sự nghiệp khổng lồ của gia đình vào tay cậu, nhưng nếu Bùi Tuấn vẫn tiếp tục tự phong bế chính mình thì chắc chắn cậu không có tư cách tiếp chưởng nhà họ Bùi, sản nghiệp này là do tổ tông truyền lại, đương nhiên ông Bùi cũng không muốn giao vào tay người khác, bây giờ phát hiện mình đã tuyệt vọng trong việc chữa trị bệnh cho cháu trai nhưng sau hai năm nó lại mở miệng nói chuyện một lần nữa thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Ông tới gặp cha mẹ Lâm Bách Hợp, tự mình nói chuyện với bọn họ đón Lâm Bách Hợp đến nhà họ Bùi, từ đó về sau quả nhiên Bùi Tuấn nguyện ý nói chuyện với cô bé, tuy rằng tình huống không đến mức rất tốt, nhưng cậu đã vì Lâm Bách Hợp mà mở rộng lòng mình, cậu vì cô nên đã bắt đầu học một số thứ mà ông Bùi nói là con trai cần phải học. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Lâm Bách Hợp vốn đáng yêu ngây thơ chợt phát hiện ra rằng trong mắt ai mình cũng đã trở thành bạn gái của Bùi Tuấn thì trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Lâm Bách Hợp thông cảm cho Bùi Tuấn, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu nói không có cảm tình thì không phải, nhưng cô không thích cảm giác bị vứt bỏ này, dường như vì nhà họ Lâm, cha mẹ đã bán cô cho nhà họ Bùi, hơn nữa Bùi Tuấn vì mắc chứng tự kỷ cho nên rất bá đạo, mỗi khi nhìn thấy Lâm Bách Hợp thì nhất định phải ôm cô vào trong ngực, một khắc cũng không chịu buông ra, nếu không phải ông Bùi dụ dỗ cậu học một số thứ để bảo vệ Lâm Bách Hợp thì cậu sẽ không để Lâm Bách Hợp rời khỏi mắt mình.
Tình trạng ấy khiến cô dường như trở thành vật sở hữu của Bùi Tuấn vậy, Lâm Bách Hợp cảm thấy ngạt thở.
Vốn Lâm Bách Hợp đang ở vào tuổi nổi loạn, cô từng nói với cha mẹ rằng muốn rời khỏi Bùi Tuấn một thời gian nhưng cha Lâm trách mắng cô không tiếc lời, bởi vì có sự hỗ trợ của nhà họ Bùi, công ty nhà họ Lâm vốn chỉ là một công ty nhỏ nay đã trở thành công ty lớn có tiếng tăm ở Hoa Hạ, làm sao ông ta có thể cho phép con gái mình gây chuyện được.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 166: Cậu bé tự bế (1)
10.0/10 từ 49 lượt.