Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1938: Anh vừa ngồi xuống thì tôi rút ghế

Đài chủ tịch cực kỳ rộng, những tấm thảm đỏ được treo bên trên cực kỳ bắt mắt. Lúc này đám nhân viên mặc trang phục thống nhất cũng đứng quy củ hai bên. Vương Tử Quân đi theo sau lưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, hắn nhanh chóng tién lên đài chủ tịch. Khi hắn lên đến đài chủ tịch, một bức biểu ngữ rất lớn thu hút ánh mắt của hắn.

Bức biểu ngữ này làm cho Vương Tử Quân chú ý cũng không phải vì nó lớn hơn những tấm khác gấp đôi, cũng không phải vì nó được chế tác quá đẹp hay dòng chữ bên trên quá tốt.

Sở dĩ Vương Tử Quân chú ý đến bức biểu ngữ này vì nội dung của nó: Công ty Bắc Gấm chúc lễ khởi công hành lang kinh tế thành công tốt đẹp!

Vương Tử Quân biết rõ ràng về công ty Bắc Gấm, tuy nó thành lập chưa quá lâu, thế nhưng nó lại rất nổi tiếng.

- Trưởng phòng Vương, công ty công nghệ Bắc Gấm căn bản nổi tiếng cả nước và trên thế giới, được xưng tụng là những công ty tập đoàn hàng đầu. Vì muốn kéo công ty Bắc Gấm vào thành phố Lâm Hồ, bí thư Thích đã bỏ ra nhiều tâm tư và tinh lực. Công ty này tuy mới thành lập được ít năm thế nhưng... Trưởng phòng tổ chức Vân Thương Chi của thành phố Lâm Hồ đi bên cạnh căn bản là một người hướng dẫn cực kỳ tốt cho Vương Tử Quân. Khi thấy Vương Tử Quân có hứng thú với bức biểu ngữ chúc mừng của công ty Bắc Gấm, hắn không khỏi lên tiếng giới thiệu.

Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến lời giới thiệu của Vân Thương Chi, dù sao hắn cũng biết rõ về công ty này hơn cả Vân Thương Chi.

- Trưởng phòng, hôm nay công ty Bắc Gấm cũng cử đại biểu đến tham gia nghi thức... Vân Thương Chi còn định nói tiếp thì Vương Tử Quân đã đi lên đài chủ tịch.

Mặt trời lên cao rực rỡ, thời tiết tuy nóng bức thế nhưng lại không thể làm cho Thích Phúc Lai mất vui. Thích Phúc Lai cầm bản thảo, hắn lớn tiếng nói về nghi thức đặt nền móng cho hành lang phát triển kinh tế. Đầu tiên là hắn tỏ thái độ, tuy đây là hạng mục liên kết giữa hai thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng, hơn nữa bí thư thị ủy Ngân Bằng còn là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng bí thư Ngân Bằng cũng phải nhường quyền lên tiếng đầu tiên cho Thích Phúc Lai.


Đây không phải chỉ là vì giao tình giữa hai bên, mà nghi thức được cử hành trên địa bàn của thành phố Lâm Hồ.

Tuy Thích Phúc Lai không phải là người có vị trí cao nhất, thế nhưng hắn lại là nhân vật chính trong sự kiện lần này. Bốn bộ ban ngành tỉnh ủy vì sự kiện đặt nền móng lần này mà đến với số lượng hơn một nửa, vinh quanh này căn bản là người thường khó thể hưởng được, tất cả mọi người đến tham gia đều cảm ứng được buổi lễ ngày hôm nay không tầm thường.

Đây cũng không phải là vì sức hút của con số phát triển kinh tế ấn tượng của hai bên, còn vì lãnh đạo tỉnh ủy thể hiện sự ủng hộ với Thích Phúc Lai. Lúc này không những chủ tịch Chử giúp đỡ hắn, còn có cả bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân cũng ra tay giúp đỡ. Có hai sự giúp đỡ mạnh mẽ này, vị trí của hắn ở thành phố Lâm Hồ vững như Thái Sơn, dù có người đứng sau lưng đâm chọc thì cũng chỉ là uổng phí tâm cơ mà thôi.

- Dưới sự lãnh đạo của cấp ủy chính quyền tỉnh, dưới sự giúp đỡ của các thành phố anh em trong tỉnh, thành phố Lâm Hồ chúng tôi có lòng tin liên hợp với thành phố Ngân Bằng, làm tốt công tác của hành lang kinh tế đôi bên, đẩy mạnh phát triển kinh tế khu vực, cho ra nhiều cống hiến... Thích Phúc Lai khẽ cúi người, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Thích Phúc Lai không phải là người chưa từng trải qua những tình cảnh lớn, nhưng hắn nghe tiếng vỗ tay như sấm dành cho mình mà khóe mắt không khỏi có hơi ướt át.

Thích Phúc Lai nhìn xuyên qua không gian, rơi lên người đội ngũ cổ động ở bên dưới. Bên dưới được chia ra nhiều khu vực, khu dành cho kỹ sư xây dựng công trình, khu dành cho nhân viên nhà nước, còn có khu dành cho học sinh sinh viên, nhân dân trong thành phố...

Lúc này những gương mặt hưng phấn đang dùng sức vỗ tay, âm thanh vang lên như sấm dậy...

Tất cả cuối cùng hóa thành một dòng thác lũ đẩy vị trí của Thích Phúc Lai tiến lên đài cao huy hoàng.



Thích Phúc Lai dùng ánh mắt bất động nhìn bốn phía, hắn cố gắng bảo trì sự bình tĩnh của mình. Hắn là một cán bộ lão thành có kinh nghiệm, ánh mắt hắn liên tục tiếp xúc với người bên dưới và trên đài, hắn cảm nhận được lực lượng mà bọn họ đem đến cho mình.

Ánh mắt của bí thư Diệp rất bình thản, của chủ tịch Chử thì có chút vui mừng, chủ tịch Lý cực kỳ vui vẻ, ánh mắt người kia lại cực kỳ bình tĩnh.

Người kia bình tĩnh như thế nào? Ánh mắt như vậy làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy giống như rất bi thương, tâm tình lại giống như bay lên cao, thật sự giống như bị áng mây bên trên gây thương tích.

Nhất định là đối phương đang cố gắng chống đỡ gắng gượng, vì vậy sau khi đi đến vị trí của mình, Thích Phúc Lai càng thêm khẳng định ý nghĩ này. Người kia đến cổ động cho mình căn bản là mất hết mặt mũi, nếu như bây giờ đối phương còn tỏ ra mất hứng, chỉ sợ càng thêm xấu hổ.

Đành phải nuốt răng vào bụng mà thôi.

- Bí thư Phúc Lai nói rất hay, vừa rồi anh phát biểu, tôi thấy chủ tịch Chử liên tục gật đầu. Kim Hành Thuấn vỗ vỗ vai của Thích Phúc Lai rồi khẽ nói.

Thích Phúc Lai cười cười, giọng nói có vài phần cung kính: - Chủ tịch Kim, đây đều là nhờ sự giúp đỡ của lão lãnh đạo.



- Lãnh đạo yên tâm, cũng đã chuẩn bị xong, công ty Bắc Gấm luôn đi đầu trong nước, dù là ở nước ngoài cũng có vài phần danh tiếng. Thích Phúc Lai tự tin vỗ bụng dùng giọng đắc ý nói.

Thích Phúc Lai nói điều này căn bản là không sai, vì để cho phó giám đốc của công ty Bắc Gấm lên tiếng mà hắn phải bỏ ra một chút tâm cơ. Dù sao công ty công nghệ Bắc Gấm cũng không tầm thường, bọn họ lên tiếng chỉ sợ sẽ làm cho hai vị lãnh đạo tỉnh ủy chấn động.

Thích Phúc Lai nghĩ đến tình huống giám đốc công ty Bắc Gấm lên tiếng mà không khỏi cảm thấy lời phát biểu của Vân Thương Chi quá dông dài, không ra gì, vừa thối lại vừa lâu. Là một người lịch lãm trong chính trị, cần gì phải nói dông dài như vậy, làm việc cũng có tư thế điệu bộ như vậy sao?

Vương Tử Quân vẫn luôn dùng ánh mắt và tâm tính bình thản để nhìn nghi thức đang diễn ra, dù là Thích Phúc Lai hay Vân Thương Chi phát biểu thì hắn cũng chăm chú lắng nghe. Tuy hai người kia lên tiếng có chút tì vết, thế nhưng nhìn từ phương diện tổng thể thì mối liên hệ xây dựng hàng lang kinh tế giữa hai thành phố là cực kỳ không có vấn đề.

Nếu như làm tốt sẽ cho tỉnh Nam Giang một hạng mục đẹp.

Khi Vương Tử Quân đang suy tư về số liệu kinh tế của hạng mục vào thời điểm tương lai, đột nhiên phát hiện có người chạy đến bên cạnh Thích Phúc Lai, gương mặt của người kia cực kỳ bối rối.

Sao vậy? Không phải Thích Phúc Lai đã biết chuyện kia rồi sao? Vương Tử Quân thầm suy đoán như vậy, hắn không khỏi nhìn về phía Thích Phúc Lai.



Thích Phúc Lai không gào thét, lúc này trong đầu đầy ánh sao, hắn bất chấp nghi thức đang diễn ra mà kéo tay Trần Kiến Dương rồi khẽ quát: - Chuyện gì xảy ra? Có phải là Trương tiên sinh không hài lòng không? Lần trước đã nói rõ ràng rồi mà, vì sao nói đi là đi? Có phải các anh chiêu đãi không đúng chỗ, có phải là có gì đó làm cho Trương tiên sinh mất hứng không? Tôi sẽ đi ngay, sẽ găp mặt Trương tiên sinh ngay bây giờ.

Trần Kiến Dương căn bản biết rất rõ trình tự của nghi thức lần này, sự việc vốn được sắp xếp tốt nhưng lại có vấn đề ngoài ý muốn, Thích Phúc Lai không nóng lòng mới là lạ. Hắn vội vàng đi theo Thích Phúc Lai đang đi xuống đài rồi nói: - Bí thư Thích, giám đốc Trương đã đi rồi, anh ấy nói tôi chuyển cáo với ngài, nói là tổng công ty bên kia gọi điện thoại đến, nói là hủy hợp tác lần này.

"Đi, vì sao lại trùng hợp như vậy?"

- Tôi tin tưởng hành lang kinh tế sẽ càng phát triển tốt đẹp hơn, mối hợp tác giữa hai thành phố chúng ta sẽ càng thêm tốt đẹp hơn, sẽ cho ra nhiều cống hiến với xu thế phát triển trong tỉnh. Giọng nói dõng dạc của Vân Thương Chi vang lên truyền vào trong tai Thích Phúc Lai.

Vừa rồi Thích Phúc Lai căn bản muốn Vân Thương Chi nói nhanh cho xong, nhưng bây giờ nghe thấy đối phương sắp kết thúc bài phát biểu lại sinh ra cảm giác lệ rơi đầy mặt. Vì sao vị chủ tịch Vân Thương Chi kia không bao giờ hợp với mình, vì sao lại luôn đối nghịch với mình?

- Các đồng chí, lúc này xin mời giám đốc Trương của công ty Bắc Gấm lên cho ra vài lời phát biểu trọng điểm. Người chủ trì hội nghị thấy Vân Thương Chi nói xong thì nhanh chóng trầm giọng lên tiếng theo đúng sắp xếp.

Thích Phúc Lai không thể chờ đợi được nữa, hắn nói với Trần Kiến Dương: - Lúc này chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu hỏa, anh đi tìm một công ty nổi tiếng khác, tôi ở đây kéo dài thời gian.

- Để cho một công ty đỉnh cấp khác lên tiếng sao? Trần Kiến Dương biết rõ mình không làm chủ được chuyện này, hắn tranh thủ thời gian xin chỉ thị.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 1938: Anh vừa ngồi xuống thì tôi rút ghế
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...