Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1787: Bây giờ cho mỗi người một bạt tai

- Bí thư Diêu, Trần Viễn Lũng sẽ được điều động đến hợp tác xã dịch vụ kinh doanh, còn những thứ khác, tôi cảm thấy nên tiến từng bước một, nên là từng bước một. Vương Tử Quân không chờ Diêu Trung Tắc nói cho hết lời, hắn không khách khí cắt ngang lời đối phương bằng giọng điệu rất chân thật đáng tin.

Diêu Trung Tắc cảm nhận được sự bá đạo của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ uất nghẹn. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là thuộc hạ của hắn, bây giờ một cấp dưới dám vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy giống như có một cây búa tạ đặt trong lòng.

- Trưởng phòng Tử Quân, lúc này hợp tác xã dịch vụ thương mại căn bản không còn chỗ trống, ban ngành nơi đó vừa được điều chỉnh một năm, không thể nào cho Trần Viễn Lũng tiến lên làm lãnh đạo hợp tác xã được. Nếu điều động đồng chí vào lúc này, căn bản sẽ làm giảm tính tích cực công tác của bọn họ. Diêu Trung Tắc hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình là cực kỳ uyển chuyển.

Vương Tử Quân nâng bình trà lên châm nước cho Diêu Trung Tắc, sau đó mới cười nói: - Bí thư Diêu, anh nói đúng, tôi cũng không muốn vì Trần Viễn Lũng được điều động đến hợp tác xã dịch vụ thương mại mà làm ảnh hưởng đến tính tích cực công tác của các đồng chí tương quan. Tôi cảm thấy đồng chí Trần Viễn Lũng còn phải tăng cường năng lực của mình, thế nên trước tiên là phó chủ nhiệm hợp tác xã, tất nhiên cấp bậc sẽ được giữ lại.

Từ vị trí phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy mà đi đến làm chủ nhiệm hợp tác xã dịch vụ thương mại, nhìn từ phương diện chính đáng thì cũng xem như thích hợp cho Trần Viễn Lũng. Diêu Trung Tắc không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại hung ác như vậy, thậm chí không cho Trần Viễn Lũng là lãnh đạo, ép đối phương làm cấp phó, hơn nữa còn vẽ một dấu khoanh tròn lên hồ sơ lý lịch của Trần Viễn Lũng.

Là dấu khoanh tròn.

Diêu Trung Tắc biết rõ như vậy là có ý nghĩa gì, hắn căn bản đứng lên, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã cười nói: - Bí thư Diêu, vốn mời anh ở lại dùng cơm, thế nhưng tôi biết chị nhà đã làm cơm xong, tôi cũng không muốn làm cho chị dâu nổi giận.


- Phì phì... Diêu Trung Tắc hít vào từng hơi không khí, hắn cảm thấy mình hít vào quá chậm, giống như bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho chết ngất.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Diêu Trung Tắc, hắn cũng không khỏi có chút lo lắng. Thầm nghĩ mình không nên kích thích đối phương, nếu như Diêu Trung Tắc rời khỏi nhà mình, như vậy cũng không có lợi cho mình.

Nhưng thái độ của Diêu Trung Tắc ở sự kiện này căn bản là không hay, vì người này căn bản còn chưa thấy rõ tình thế, chẳng lẽ không biết bây giờ không phải là hai bên thương lượng ngang hàng, mà là Diêu Trung Tắc đến nhà cầu tình Vương Tử Quân hắn sao?

- Trưởng phòng Tử Quân, anh nên biết dù sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng có vấn đề, tôi bị cấp trên khiển trách, căn bản cũng không có vấn đề gì quá lớn sao? Diêu Trung Tắc cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, vì vậy vẻ mặt căn bản là bình tĩnh hơn vừa rồi.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì, nhưng khóe miệng khẽ vểnh lên, làm cho Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác không yên tâm.

Lúc này Diêu Trung Tắc giống như một người cố lấy khí thế lần sau cùng, bây giờ lại ngồi xuống ghế sa lông như quả bóng cao su xì hơi. Tuy tất cả búa rìu của sự kiện này không phải chỉ gõ lên đầu một mình hắn, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không có chút sai lầm ở sự kiện này, thậm chí sự việc còn phát triển theo dự kiến của Vương Tử Quân, thế cho nên tuyến trên cũng không làm gì được Vương Tử Quân.



- Lúc này hội liên hiệp phụ nữ tỉnh Nam Giang đang thiếu một vị trí phó chủ tịch, chỉ là đồng chí Trần Viễn Lũng không thích hợp mà thôi. Vương Tử Quân căn bản không có chút thương cảm với Diêu Trung Tắc, hắn cười nhạt nói, giọng điệu rất tiêu sái.

Diêu Trung Tắc thở dài một hơi, cuối cùng gật đầu nói: - Cứ xử lý dựa theo ý kiến của trưởng phòng Vương.

Vương Tử Quân và Kim Hành Thuấn tiễn chân Diêu Trung Tắc ra tận cửa, Kim Hành Thuấn nhìn bóng lưng quạnh hiu của Diêu Trung Tắc, hắn chợt sinh ra cảm giác thỏ khóc cáo.

Tuy Kim Hành Thuấn cũng không biết rõ Diêu Trung Tắc và Vương Tử Quân đạt thành hiệp nghị thế nào, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, chỉ thấy hiệp nghị kia không có lợi cho Diêu Trung Tắc.

Nhưng Kim Hành Thuấn cũng không có nhiều tâm tư đồng tình với Diêu Trung Tắc, vì ngay sau đó hắn sẽ thay thế Diêu Trung Tắc đối mặt với Vương Tử Quân. Lần này hắn đến nhà Vương Tử Quân căn bản chỉ có một vấn đề chính là cố gắng phối hợp với Vương Tử Quân làm tốt công tác của công ty xe hơi Đông Hồng.

Kim Hành Thuấn không dám chậm trễ với lời nhắn nhủ của chủ tịch Chử Vận Phong, hơn nữa hai chữ phối hợp càng nói rõ quyền lợi của hắn là thế nào, rốt cuộc phải làm ra sao thì còn nhìn vào ý nghĩ của Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Kim Hành Thuấn, hắn nhàn nhạt cười nói: - Chủ tịch rõ ràng là cảm thương cho cấp dưới, nhưng Lưu Thành Lâm chịu nhiều uất ức, nếu cứ bỏ qua như vậy thì không hay. Tôi có một đề nghị thế này, không biết chủ tịch Kim thấy thế nào.

- Trưởng phòng Vương là cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi năng lực mạnh mẽ nhất ban ngành tỉnh ủy, anh có đề nghị gì thì cứ nói. Kim Hành Thuấn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ tin tưởng Vương Tử Quân.

Thẩm Tiềm Thiết quy củ ngồi bên cạnh, hắn cố gắng để mình bảo trì bộ dạng thản nhiên. Tuy không biết Diêu Trung Tắc vừa rồi nói chuyện gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy lãnh đạo của mình rơi vào thế hạ phong khi trò chuyện với Vương Tử Quân.

- Đối với một người có công lao lớn như đồng chí Lưu Thành Lâm, sự việc lần này tổn thương rất nặng đến tính tích cực sáng lập sự nghiệp của anh ấy. Vì vậy tôi cho rằng chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc mừng công thật lớn khi mà xe Tùng Thử được đưa ra thị trường. Như vậy chúng ta không những dẹp an tâm tình của đồng chí Lưu Thành Lâm, còn cổ vũ xu thế phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng. Vương Tử Quân nói đến đây thì thản nhiên cười: - Chủ tịch Kim cảm thấy lời đề nghị của tôi là thế nào?

Kim Hành Thuấn vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ há rộng miệng cắn mình, nhưng nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì thở dài một hơi. Dù sao cũng là một bữa tiệc mừng công, không là gì to tát cả, đơn giản chỉ nói vài lời rồi tiến lên ban thưởng mà thôi. Chưa nói đến phương diện công ty xe hơi Đông Hồng có được thành tích lớn thì nên có tiệc mừng công, dù không có thành tích gì mà mở tiệc mừng công cũng chẳng là vấn đề.

- À, trưởng phòng Tử Quân suy xét chu toàn, có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện, tôi tán thành ý kiến của anh. Kim Hành Thuấn căn bản là sợ Vương Tử Quân đổi ý, thế cho nên trực tiếp quyết định sự việc ngay lập tức. Đồng thời hắn có chút hoang mang, Vương Tử Quân căn bản cho ra điều kiện không quá hà khắc, như vậy vì sao trước đó Diêu Trung Tắc rời khỏi nơi đây với bộ dạng chán nản như vậy?



Kim Hành Thuấn còn chưa kịp nghĩ xong thì Vương Tử Quân đã nói tiếp: - Chủ tịch Kim, nếu chúng ta sẽ mở tiệc mừng công, còn phải trấn an tính tích cực của đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi cảm thấy không ngại làm long trọng một chút.

- Tất nhiên, phải làm cho long trọng. Kim Hành Thuấn căn bản là dứt khoát với lời đề nghị của Vương Tử Quân.

Sau khi Kim Hành Thuấn lên tiếng thì Vương Tử Quân lại nói tiếp: - Lãnh đạo đến tham gia phải là vượt cấp, tôi cảm thấy vì đẩy mạnh công tác tuyên truyền mà lãnh đạo chủ yếu của phòng tuyên truyền tỉnh ủy phải tham gia, chủ tịch Kim là người nắm công tác công nghiệp càng nên có mặt, như vậy mới cho ra lời khẳng định với công tác của công ty xe hơi Đông Hồng. Còn chủ tịch Lý bên kia cũng phải đến nói vài lời khuyến khích với công ty xe hơi Đông Hồng...

Lúc bắt đầu Kim Hành Thuấn còn nghe và liên tục gật đầu, nhưng khi Vương Tử Quân nói ra tên của một số người sau đó, dù là Lý Thừa Uyên hay Chương Thu Mi mà thậm chí là chính bản thân mình chính là những người tích cực ủng hộ miễn chức của Lưu Thành Lâm, bây giờ bọn họ phải đi đến tham gia tiệc mừng công và nói lời cổ vũ. Nếu là một người thì không là vấn đề, vài người bọn họ cùng đi đến, có ý nghĩa là gì thì ai nhìn vào cũng hiểu.

Đây là một chiêu đánh lên mặt mình, nhưng đám người bọn họ chỉ có thể nuốt răng rụng vào bụng. Đây là một cái tát cho nhóm người của mình, hơn nữa lại trước mặt bao người, sẽ có cảnh tượng thế nào?

Kim Hành Thuấn nghĩ đến ý nghĩ của Vương Tử Quân, càng cảm thấy Vương Tử Quân quá cay độc. Hắn thật sự muốn phản đối, thế nhưng lại không biết phản đối ra sao, hơn nữa trước đó Chử Vận Phong còn yêu cầu hắn nghe lời Vương Tử Quân.

Sao mình lại đắc tội với một người thế này?

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 1787: Bây giờ cho mỗi người một bạt tai
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...