Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1786: Nghe lời thì ở lại, không nghe thì điều chỉnh (2)
Ba người trò chuyện với nhau liên tục vang lên những tiếng cười thoải mái, Thẩm Tiềm Thiết ngồi bên cạnh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cũng may không lâu sau thì Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn giống như kim hữu linh tê, Kim Hành Thuấn chợt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, mọi người đều nói phòng làm việc của anh có cách lắp đặt với phong cách riêng, hôm nay khó có cơ hội đến một chuyến, thế nên cũng muốn vào học hỏi kinh nghiệm.
Kim Hành Thuấn vừa nói vừa đứng lên, Thẩm Tiềm Thiết tuy rất muốn nghe xem Diêu Trung Tắc sẽ nói theo điều gì, thế nhưng Kim Hành Thuấn vung tay, hắn vẫn đứng lên nói: - Chủ tịch, nhà tôi cũng sắp lắp đặt thiết bị, tôi cũng muốn học hỏi trưởng phòng Vương một chút.
Hai người lần lượt đứng lên làm cho chỉ còn lại hai người là Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc đang ngồi. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó chờ Diêu Trung Tắc mở miệng, hắn cũng muốn xem Diêu Trung Tắc sẽ cúi đầu với mình như thế nào.
Diêu Trung Tắc tuy rất không thừa nhận thế nhưng nhìn bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân thì vẫn quyết định nói thẳng. Đến cấp bậc này của bọn họ thì căn bản đi đường vòng sẽ làm cho người ta xem thường.
Diêu Trung Tắc móc ra một điếu thuốc, hắn châm lửa rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay tôi đến tìm anh chủ yếu là muốn cầu viện. Đồng chí Lưu Thành Lâm căn bản là chịu tiếng oan, lúc này tư tưởng có chút áp chế. Nhưng điều này căn bản là cực kỳ dễ hiểu, dù là tôi cũng sẽ như vậy mà thôi. Nhưng lúc này công ty xe hơi Đông Hồng căn bản cần đồng chí Lưu Thành Lâm quay về nắm đại cục, tôi suy xét vào ơn tri ngộ của đồng chí Lưu Thành Lâm với anh, thế nên kính mong anh liên hệ với đồng chí Lưu Thành Lâm một chút.
Vương Tử Quân căn bản có chút tán thưởng Diêu Trung Tắc đi thẳng vào vấn đề, nhưng hắn không nghĩ đơn giản cho Diêu Trung Tắc vượt qua kiểm tra như vậy. Hắn châm một điếu thuốc cho mình rồi cười nói: - Cũng dễ hiểu vì sao tư tưởng của đồng chí Lưu Thành Lâm có vài phần vướng mắc, dù sao khi anh ấy đang hăng say công tác thì lại bị tỉnh ủy dội cho một gáo nước lã, tôi nghĩ điều này đã làm tổn thương đến tính tích cực công tác của anh ấy.
Vương Tử Quân căn bản không từ chói làm cho Diêu Trung Tắc có vài phần thả lỏng, ít nhất cũng làm cho người ta có vài phần hy vọng. Nhưng Diêu Trung Tắc càng thêm bất an không yên, dựa theo bản tính của Vương Tử Quân, có lẽ sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy.
- Nói thật, phòng tổ chức cũng có trách nhiệm với sự kiện này, nếu như không phải không hiểu rõ về đồng chí Lưu Thành Lâm, cũng không sinh ra chuyện lần này.
Diêu Trung Tắc không tự chủ được cảm thấy run lên, hắn có thời gian dài liên hệ với Vương Tử Quân, hắn biết rõ người này không phải hạng lương thiện. Bây giờ đối phương chủ động ôm lấy trách nhiệm, nhất định là có mưu đồ khác.
- Vì tiến thêm một bước đề cao hiệu suất công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi chuẩn bị tiến hành điều chỉnh ban ngành của phòng tổ chức, cũng xem như thúc đẩy xây dựng đội ngũ, thông qua chế độ quản người chặt chẽ hơn tránh phát sinh trường hợp tương tụ. Vương Tử Quân giống như không chú ý đến gương mặt của Diêu Trung Tắc, hắn thản nhiên nói. Nếu như không biết được tình hình thực tế thì có người nghĩ lầm Vương Tử Quân đang báo cáo công tác với Diêu Trung Tắc.
Gương mặt Diêu Trung Tắc cực kỳ khó coi, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, rõ ràng là muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy trong lòng bàn tay. Vương Tử Quân tiến hành điều chỉnh nhân sự, đổi mới chế độ, nói từ phương diện tổng quát thì rõ ràng là muốn phòng tổ chức tỉnh ủy quán triệt ý chỉ của mình.
Trước khi sự việc liên quan đến Lưu Thành Lâm được phát sinh, Vương Tử Quân đã chiếm vị trí chủ đạo trong phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng khi đó lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc với phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không phải nhỏ. Đặc biệt phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng là tâm phúc của Diêu Trung Tắc, hầu như là một cây đinh cắm vào họng Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân điều chỉnh phòng tổ chức, chỉ sợ người đầu tiên bị điều chỉnh là kẻ không may Trần Viễn Lũng. Nếu Vương Tử Quân thuận lợi điều chỉnh, như vậy quyền lợi của Diêu Trung Tắc ở phương diện nhân sự sẽ càng ngày càng tha hóa.
Vương Tử Quân là một thế lực đến từ bên ngoài, dù có quan hàm là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng căn bản không có căn cơ ở Nam Giang, thậm chí còn không có người đắc lực. Vương Tử Quân cố ý làm như vậy, có phải đang ám hiệu gầy dựng lực lượng của mình? Vương Tử Quân nếu đã điều chỉnh thì thực tế sẽ là một phương pháp rút củi đáy nồi với các thế lực khác, căn bản kéo người ra làm cho lực lượng bản địa tan rã. Nếu thật sự là như vậy, Vương Tử Quân là cao thủ vận dụng quyền lực, trong lúc vô tình có thể hạ quân cờ làm tan rã lực lượng của đối phương.
Diêu Trung Tắc có chút do dự, hắn trầm giọng nói: - Tôi đồng ý với hành động điều chỉnh phòng tổ chức của trưởng phòng Vương, nhưng tôi không thể không quan tâm đến phương hướng phát triển của phòng tổ chức. Tôi đề nghị cho ra hai bước, một là phân công điều chỉnh thành viên ban ngành của phòng tổ chức; hai là thực hiện cơ chế luân chuyển cán bộ lãnh đạo.
Diêu Trung Tắc nói những lời này dù không hoàn toàn tiếp nhận ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng coi như cúi đầu. Nếu đề nghị hai bước này được tiếp thu, như vậy Vương Tử Quân hoàn toàn có thể sắp xếp thân tín của mình vào các vị trí quan trọng.
Hơn nữa vì phân công điều chỉnh này mà phó phòng Trần Viễn Lũng có thể được điều chỉnh một cách danh chính ngôn thuận, Diêu Trung Tắc nghĩ và cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.
Nhưng ý kiến của Diêu Trung Tắc căn bản không làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, một cơ hội như thế này là khó có được, hắn sao có thể để cho Diêu Trung Tắc thoải mái vượt qua kiểm tra? Hơn nữa hắn muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự, nếu như hắn không sáng tạo ra cơ sở của mình, như vậy sau này càng khó triển khai mở rộng công tác.
Vương Tử Quân cười cười nói với Diêu Trung Tắc: - Bí thư Diêu, ngài uống trà đi, đây là trà tôi đem đến từ tỉnh Sơn Nam, tuy không phải là trà ngon nổi tiếng thế nhưng hương vị khá đặc biệt, cũng có vài phần hưởng thụ khác biệt.
Vương Tử Quân nói rồi cầm bình trà châm thêm nước cho Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng giống như tiếp người rảnh rỗi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn là người thông minh, hắn biết lúc này Vương Tử Quân căn bản không muốn nói thêm với mình.
Nếu như là trước kia thì Vương Tử Quân không muốn nói cũng không có vấn đề, thế nhưng bây giờ lại khác, hắn có nhu cầu cấp bách cần Vương Tử Quân hỗ trợ. Nếu như không thể mời Lưu Thành Lâm quay về, hắn căn bản chỉ chờ búa gõ lên đầu mà thôi. Tuy sự kiện căn bản không thể dao động căn cơ của hắn, thế nhưng ít nhất cũng sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng khi hắn được đề bạt trọng dụng.
Có đôi khi vì chút nguyên nhân nhỏ nhặt như vậy mà làm cho một người nào đó dậm chân tại chỗ trên cương vị của mình, thậm chí còn khó ngóc đầu lên.
- Tử Quân, tôi cảm thấy một số việc nên đi từng bước một, vững mạnh thúc đẩy sẽ phù hợp hơn...
Bí Thư Trùng Sinh
Kim Hành Thuấn vừa nói vừa đứng lên, Thẩm Tiềm Thiết tuy rất muốn nghe xem Diêu Trung Tắc sẽ nói theo điều gì, thế nhưng Kim Hành Thuấn vung tay, hắn vẫn đứng lên nói: - Chủ tịch, nhà tôi cũng sắp lắp đặt thiết bị, tôi cũng muốn học hỏi trưởng phòng Vương một chút.
Hai người lần lượt đứng lên làm cho chỉ còn lại hai người là Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc đang ngồi. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó chờ Diêu Trung Tắc mở miệng, hắn cũng muốn xem Diêu Trung Tắc sẽ cúi đầu với mình như thế nào.
Diêu Trung Tắc tuy rất không thừa nhận thế nhưng nhìn bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân thì vẫn quyết định nói thẳng. Đến cấp bậc này của bọn họ thì căn bản đi đường vòng sẽ làm cho người ta xem thường.
Diêu Trung Tắc móc ra một điếu thuốc, hắn châm lửa rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay tôi đến tìm anh chủ yếu là muốn cầu viện. Đồng chí Lưu Thành Lâm căn bản là chịu tiếng oan, lúc này tư tưởng có chút áp chế. Nhưng điều này căn bản là cực kỳ dễ hiểu, dù là tôi cũng sẽ như vậy mà thôi. Nhưng lúc này công ty xe hơi Đông Hồng căn bản cần đồng chí Lưu Thành Lâm quay về nắm đại cục, tôi suy xét vào ơn tri ngộ của đồng chí Lưu Thành Lâm với anh, thế nên kính mong anh liên hệ với đồng chí Lưu Thành Lâm một chút.
Vương Tử Quân căn bản có chút tán thưởng Diêu Trung Tắc đi thẳng vào vấn đề, nhưng hắn không nghĩ đơn giản cho Diêu Trung Tắc vượt qua kiểm tra như vậy. Hắn châm một điếu thuốc cho mình rồi cười nói: - Cũng dễ hiểu vì sao tư tưởng của đồng chí Lưu Thành Lâm có vài phần vướng mắc, dù sao khi anh ấy đang hăng say công tác thì lại bị tỉnh ủy dội cho một gáo nước lã, tôi nghĩ điều này đã làm tổn thương đến tính tích cực công tác của anh ấy.
Vương Tử Quân căn bản không từ chói làm cho Diêu Trung Tắc có vài phần thả lỏng, ít nhất cũng làm cho người ta có vài phần hy vọng. Nhưng Diêu Trung Tắc càng thêm bất an không yên, dựa theo bản tính của Vương Tử Quân, có lẽ sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy.
- Nói thật, phòng tổ chức cũng có trách nhiệm với sự kiện này, nếu như không phải không hiểu rõ về đồng chí Lưu Thành Lâm, cũng không sinh ra chuyện lần này.
Diêu Trung Tắc không tự chủ được cảm thấy run lên, hắn có thời gian dài liên hệ với Vương Tử Quân, hắn biết rõ người này không phải hạng lương thiện. Bây giờ đối phương chủ động ôm lấy trách nhiệm, nhất định là có mưu đồ khác.
- Vì tiến thêm một bước đề cao hiệu suất công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi chuẩn bị tiến hành điều chỉnh ban ngành của phòng tổ chức, cũng xem như thúc đẩy xây dựng đội ngũ, thông qua chế độ quản người chặt chẽ hơn tránh phát sinh trường hợp tương tụ. Vương Tử Quân giống như không chú ý đến gương mặt của Diêu Trung Tắc, hắn thản nhiên nói. Nếu như không biết được tình hình thực tế thì có người nghĩ lầm Vương Tử Quân đang báo cáo công tác với Diêu Trung Tắc.
Gương mặt Diêu Trung Tắc cực kỳ khó coi, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, rõ ràng là muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy trong lòng bàn tay. Vương Tử Quân tiến hành điều chỉnh nhân sự, đổi mới chế độ, nói từ phương diện tổng quát thì rõ ràng là muốn phòng tổ chức tỉnh ủy quán triệt ý chỉ của mình.
Trước khi sự việc liên quan đến Lưu Thành Lâm được phát sinh, Vương Tử Quân đã chiếm vị trí chủ đạo trong phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng khi đó lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc với phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không phải nhỏ. Đặc biệt phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng là tâm phúc của Diêu Trung Tắc, hầu như là một cây đinh cắm vào họng Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân điều chỉnh phòng tổ chức, chỉ sợ người đầu tiên bị điều chỉnh là kẻ không may Trần Viễn Lũng. Nếu Vương Tử Quân thuận lợi điều chỉnh, như vậy quyền lợi của Diêu Trung Tắc ở phương diện nhân sự sẽ càng ngày càng tha hóa.
Vương Tử Quân là một thế lực đến từ bên ngoài, dù có quan hàm là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng căn bản không có căn cơ ở Nam Giang, thậm chí còn không có người đắc lực. Vương Tử Quân cố ý làm như vậy, có phải đang ám hiệu gầy dựng lực lượng của mình? Vương Tử Quân nếu đã điều chỉnh thì thực tế sẽ là một phương pháp rút củi đáy nồi với các thế lực khác, căn bản kéo người ra làm cho lực lượng bản địa tan rã. Nếu thật sự là như vậy, Vương Tử Quân là cao thủ vận dụng quyền lực, trong lúc vô tình có thể hạ quân cờ làm tan rã lực lượng của đối phương.
Diêu Trung Tắc có chút do dự, hắn trầm giọng nói: - Tôi đồng ý với hành động điều chỉnh phòng tổ chức của trưởng phòng Vương, nhưng tôi không thể không quan tâm đến phương hướng phát triển của phòng tổ chức. Tôi đề nghị cho ra hai bước, một là phân công điều chỉnh thành viên ban ngành của phòng tổ chức; hai là thực hiện cơ chế luân chuyển cán bộ lãnh đạo.
Diêu Trung Tắc nói những lời này dù không hoàn toàn tiếp nhận ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng coi như cúi đầu. Nếu đề nghị hai bước này được tiếp thu, như vậy Vương Tử Quân hoàn toàn có thể sắp xếp thân tín của mình vào các vị trí quan trọng.
Hơn nữa vì phân công điều chỉnh này mà phó phòng Trần Viễn Lũng có thể được điều chỉnh một cách danh chính ngôn thuận, Diêu Trung Tắc nghĩ và cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.
Nhưng ý kiến của Diêu Trung Tắc căn bản không làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, một cơ hội như thế này là khó có được, hắn sao có thể để cho Diêu Trung Tắc thoải mái vượt qua kiểm tra? Hơn nữa hắn muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự, nếu như hắn không sáng tạo ra cơ sở của mình, như vậy sau này càng khó triển khai mở rộng công tác.
Vương Tử Quân cười cười nói với Diêu Trung Tắc: - Bí thư Diêu, ngài uống trà đi, đây là trà tôi đem đến từ tỉnh Sơn Nam, tuy không phải là trà ngon nổi tiếng thế nhưng hương vị khá đặc biệt, cũng có vài phần hưởng thụ khác biệt.
Vương Tử Quân nói rồi cầm bình trà châm thêm nước cho Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng giống như tiếp người rảnh rỗi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn là người thông minh, hắn biết lúc này Vương Tử Quân căn bản không muốn nói thêm với mình.
Nếu như là trước kia thì Vương Tử Quân không muốn nói cũng không có vấn đề, thế nhưng bây giờ lại khác, hắn có nhu cầu cấp bách cần Vương Tử Quân hỗ trợ. Nếu như không thể mời Lưu Thành Lâm quay về, hắn căn bản chỉ chờ búa gõ lên đầu mà thôi. Tuy sự kiện căn bản không thể dao động căn cơ của hắn, thế nhưng ít nhất cũng sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng khi hắn được đề bạt trọng dụng.
Có đôi khi vì chút nguyên nhân nhỏ nhặt như vậy mà làm cho một người nào đó dậm chân tại chỗ trên cương vị của mình, thậm chí còn khó ngóc đầu lên.
- Tử Quân, tôi cảm thấy một số việc nên đi từng bước một, vững mạnh thúc đẩy sẽ phù hợp hơn...
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1786: Nghe lời thì ở lại, không nghe thì điều chỉnh (2)
9.1/10 từ 48 lượt.