Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Chương 84: Ngoại truyện (2) Yến Hoa ghen
Edit: Cua
_
Yến Hoa sửng sốt một lúc, không ngờ Lục Thất lại hỏi trực tiếp như vậy.
Mới chỉ có Nhiễm Bạch Lộ và Lý Phong Đức biết chuyện của anh với Giang Dã ở Nam Giang, bọn họ không nói với Lục Cửu không phải vì họ không coi Lục Cửu người nhà mà bởi vì xem xét đến độ tuổi của họ.
Yến Hoa luôn cảm thấy mình đang nuôi dạy những đứa trẻ hư.
Lục Cửu nghe được lời này, quay sang nhìn thầy của mình với vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
Giang Dã quan sát vẻ mặt của Yến Hoa, chờ anh gật đầu mới nói: “Đúng vậy, bọn tôi đang ở bên nhau.”
Lục Thất mỉm cười nói: “Tránh không được.”
“Trách không được cái gì?” Lục Cửu khó hiểu hỏi.
Lục Thất cắn một miếng đáp: “Khó trách giữa thầy và ông chủ nhỏ có bong bóng màu hồng.”
Yến Hoa ngượng ngùng cúi đầu: “Ăn nhanh đi, xong sớm rồi về nghỉ ngơi.”
Mọi người trên bàn ăn đều đã bỏ qua chủ đề này nhưng Yến Hoa vẫn cảm thấy xấu hổ, khi về đến bị Giang Dã ôm lấy vẫn vẫn cau mày lo lắng: "Liệu có dạy hư trẻ nhỏ không?"
"Hư hay không thì mặc kệ họ, nhìn em nè." Giang Dã nhéo nhéo mặt Yến Hoa, dời sự chú ý của anh sang mình.
“Không phải anh vẫn đang nhìn đây sao?” Dẫu vậy, Yến Hoa vẫn tranh thủ liếc nhìn miếng thịt khô trên bàn.
"Lục Thất còn mang thịt bò khô về.” Yến Hoa nói.
Giang Dã vừa mới nếm thử một miếng, chán ghét nói: “Dai quá, có thể dùng làm tăm xỉa răng cũng được.”
Trong mắt Yến Hoa có ý cười nói: “Cún con cũng dùng tăm xỉa răng à?"
"Hừ.” Bàn tay Giang Dã thuần thục luồn vào quần áo Yến Hoa: “Anh còn chưa đáp ứng cún con cách ăn mừng.”
“Anh mới không đáp ứng với em.” Nghĩ đến đây Yến Hoa liền cảm thấy xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ xuống nhiều.
Giang Dã giả vờ thở dài: “Ngày kỉ niệm mà không đáp ứng cún con, cún con sẽ buồn cả ngày.”
“Em ăn mừng quá nhiều, 100 ngày ăn mừng, 200 ngày cũng ăn mừng, bây giờ 250 ngày cũng muốn ăn mừng."
Giang Dã thẳng thắn hỏi, "Chúng ta không thể ăn mừng được à?"
"Em thích thì cứ ăn mừng, đừng dày vò anh."
"Em dày vò anh thế nào?" Giang Dã cố ý hỏi.
Yến Hoa né tránh ánh mắt của hắn, nghẹn họng nói: "Em..."
Yến Hoa không phải không biết xấu hổ như Giang Dã, hồi lâu cũng không nói lên lời.
Giang Dã lại làm như không hiểu, "Nói cho em biết đi Kiều Kiều, anh không nói thì làm sao em biết em đã dày vò anh kiểu gì?"
Yến Hoa dịch sang một bên cách xa Giang Dã, ấn xuống điều khiển từ xa nói: "Em có biết xấu hổ hay không!"
"Em không biết xấu hổ thật, anh dạy em đi." Giang Dã cố ý cười nói.
“Nếu anh nói em sẽ học thử.”
Khóe miệng Yến Hoa hơi nhếch lên, nhưng chung quy lá gan anh quá nhỏ nên không thể đồng ý với yêu cầu của Giang Dã.
"Hửm? Kiều Kiều?"
"Không nói với em nữa, anh đi tắm rồi đi ngủ."
Yến Hoa đứng dậy đi vào phòng tắm, thuận tiện nói thêm: "Tự mình tắm, đừng nghĩ anh cho em vào."
Để tránh Giang Dã đột nhiên xông vào, Yến Hoa cũng dứt khoát khóa cửa lại.
Lần hai người tắm chung cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, da Yến Hoa lúc nào cũng nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.
Giang Dã thực sự không đẩy được cửa nên đành từ bỏ ý định cùng nhau tắm rửa.
Yến Hoa tắm rửa xong thì ngồi ở phòng khách xem bóng đá, Giang Dã đi tới nói: “Thật sự không được sao?”
“Anh Kiều?”
“Không.” Yến Hoa nghiêm khắc cự tuyệt.
Giang Dã nhất thời cảm thấy không thuyết phục được Yến Hoa nên quyết định đi tắm trước, lát nữa xong lại quấy anh sau.
Hắn vừa bước vào không bao lâu, điện thoại di động trên bàn bỗng reo lên.
Yến Hoa cầm điện thoại di động lên, đi đến cửa phòng tắm gọi: “Tiểu Dã, có người gọi.”
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, giọng nói của Giang Dã mang theo hơi nước truyền ra ngoài: "Anh trả lời hộ em đi.”
Yến Hoa đáp lại, ấn xuống nút nghe.
Tiếng ồn ào phát ra từ bên kia ống nghe, nhất thời không nghe rõ bên kia đang nói gì.
Yến Hoa liếc nhìn tên người gọi- Phong Cảnh.
Là đàn anh của Giang Dã.
“Alo, Giang Dã à.”
Tạp âm ở đầu dây bên kia dần yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói của một người đàn ông.
Yến Hoa ngồi trên sô pha nói: “Tiểu Dã đang tắm, nếu có chuyện gì thì lát nữa hãy gọi lại cho em ấy.”
Phong Cảnh ồ một tiếng, dường như có người khác hỏi: “Là ai vậy?”
Phong Cảnh cũng hỏi, “Anh là ai?”
Yến Hoa cau mày nhìn điện thoại, trả lời: “Tôi là bạn trai của Giang Dã.”
“Em ấy đang tắm, không thể nghe điện thoại.”
“À, vậy à, xin lỗi vì đã làm phiền.” Phong Cảnh nhanh chóng cúp điện thoại.
Yến Hoa nhìn điện thoại đã cúp máy không hiểu chuyện gì, đang định đặt điện thoại trở lại bàn thì đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Người gửi: Phong Cảnh.
Sau khi đặt điện thoại lên bàn cà phê, Yến Hoa vẫn không rời mắt khỏi nó.
Giang Dã thường xuyên kiểm tra điện thoại di động của Yến Hoa, hắn đã từng kiểm tra nó một cách bí mật, nhưng sau khi hai người xác nhận mối quan hệ thì hắn bắt đầu hành động một cách công khai, thậm chí còn quấy rầy Yến Hoa rất lâu chỉ để giải thích cho hắn nghe về một người mà anh chẳng hề quen biết.
Nhưng Yến Hoa chưa bao giờ động vào điện thoại của Giang Dã, anh không có thói quen này, Giang Dã sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện trong cuộc sống một cách chi tiết.
Nhưng khi nghĩ tới giọng điệu do dự vừa rồi của Phong Cảnh trong điện thoại, Yến Hoa khẽ cau mày.
Anh ngẩng đầu nhìn phòng tắm, thấy Giang Dã vẫn chưa ra ngoài.
Lại nhìn chiếc điện thoại trên bàn.
Cuộc điện thoại kỳ lạ của Phong Cảnh lại hiện lên trong đầu.
Rối rắm một lúc, Yến Hoa cầm điện thoại của Giang Dã lên, bấm vào tin nhắn chưa đọc.
[Giang Dã, anh thích em.]
Yến Hoa ngừng thở trong hai giây khi nhìn thấy tin nhắn này, ngay khi anh còn đang băn khoăn không biết phải làm gì thì Phong Cảnh lại gửi một tin nhắn khác.
Lần này Yến Hoa đã bấm vào nó mà không cần suy nghĩ.
[Xin lỗi, vừa rồi bọn anh chơi nói thật hay thử thách, anh vừa thua cho nên đừng bận tâm. ]
Yến Hoa nhíu mày, ngơ ngác nhìn tin nhắn mà không nói gì, cho đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, anh mới đặt điện thoại xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù mắt anh đang dán chặt vào màn hình TV nhưng suy nghĩ của anh vẫn đang nghĩ đến những gì Giang Dã từng nói với anh về Phong Cảnh.
Phong Cảnh học cùng ngành với hắn, lớn hơn một khóa và chịu trách nhiệm đón tân sinh viên.
Ngày Giang Dã nhập học, Phong Cảnh đã dẫn hắn đi đăng ký.
Đôi khi họ chơi bóng đá cùng nhau, Phong Cảnh và Giang Dã đều ở trong đội bóng của trường.
Ngay lúc Yến Hoa đang vô thức nhớ lại nhiều chuyện, Giang Dã mang theo hơi nước từ phòng tắm, giọt nước chưa khô trên mái tóc ướt rơi xuống cơ bắp rắn chắc đi về phía anh.
Chưa bàn nhắc đến năng lực hay tính cách, ngoại hình nổi bật của Giang Dã chính là một trong những thứ có sức hút nhất.
“Kiều Kiều.” Trong khi Yến Hoa đang ngơ ngác, Giang Dã đã đi tới ngồi bên cạnh, ôm lấy eo anh.
“Ừ.” Yến Hoa nhàn nhạt đáp lại.
Yến Hoa hiện tại không có tâm trạng ngủ, quay đầu nhìn TV nói: “Em ngủ trước đi.”
“Chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
“Anh muốn xem bóng đá.” Suy nghĩ của Yến Hoa rất hỗn loạn, anh vẫn đang bận tâm về hai tin nhắn đó.
Giang Dã quay người nhìn TV nói: "Tối qua chúng ta đã xem cái này rồi mà? Đây là chiếu lại."
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã: "Anh muốn xem có được không?"
Giang Dã hôn Yến Hoa nói: "Được chứ, vậy em sẽ xem cùng anh."
Hình ảnh bên ngoài của Giang Dã luôn là một người hiền lành, lễ phép và tốt bụng, từ nhỏ hắn đã rất nổi tiếng.
Khi còn đi học, hắn được vô số người yêu mến. Mặc dù bản thân Giang Dã chưa bao giờ nói điều này trước mặt Yến Hoa nhưng anh luôn biết rõ điều đó.
Thậm chí vào ngày khai giảng đại học, có người đã nhét một bức thư tình vào trong hộp quà để đưa cho Giang Dã.
Bình luận viên bóng đá trên TV rất phấn khích vì bàn thắng trên sân, nhưng Yến Hoa lại bị phân tâm bởi những tin nhắn trong điện thoại.
Sau khi xem chưa đầy năm phút, anh ngẫu nhiên nhấn điều khiển từ xa để chuyển kênh.
Giang Dã nhận ra Yến Hoa có gì đó không ổn, "Kiều Kiều sao vậy?"
"Không có gì." Yến Hoa cảm thấy mình thật trẻ con, chẳng lẽ anh lại nói với Giang Dã rằng anh không vui vì một trò chơi sự thật hay thử thách à?
Chỉ là một trò chơi thôi mà?
Anh căn bản không để bụng chút nào.
Không phải chỉ là một tin nhắn thôi sao?
Người đó làm vậy vì thua cuộc, sao anh phải bận tâm chứ?
Giang Dã suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại lên hỏi: “Vừa rồi ai gọi cho em vậy?”
“Em tự xem đi.” Trong giọng điệu Yến Hoa tràn đầy sự bất mãn.
Giang Dã kỳ quái mở điện thoại ra, sau khi trợn mắt hai lần, vẻ mặt trở nên khẩn trương, hắn sợ Yến Hoa hiểu lầm mình.
"Phong Cảnh vừa mới thua trò chơi, em và anh ta không có liên hệ nào khác ngoài việc gặp nhau trong đội bóng."
"Anh Kiều, em không có gì với anh ta cả." Giang Dã lo lắng giải thích.
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã nói: "Anh biết."
Yến Hoa đương nhiên biết rõ tính cách của Giang Dã, nhưng anh vẫn thấy khó chịu.
"Anh phải tin em." Giang Dã nắm lấy tay Yến Hoa, xác định Yến Hoa vẫn còn ở trong ngực hắn.
"Anh biết, anh tin em."
Giang Dã nhìn vẻ mặt của Yến Hoa, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
Giang Dã ngập ngừng nói, "Vậy anh hôn em để chứng tỏ anh tin em đi."
Yến Hoa nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi Giang Dã, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng lại bị Giang Dã giữ gáy hôn sâu.
“Không hôn nữa.” Cuối cùng Yến Hoa bị đè lên sô pha, thở dốc.
“Anh thật sự không tức giận?” Giang Dã nghiêng người tới trước mặt Yến Hoa, xác nhận lần nữa.
Yến Hoa quay mặt đi nói: “Anh không tức giận.”
“Vậy tại sao anh không nhìn em?” Giang Dã nắm lấy cằm Yến Hoa hỏi.
Yến Hoa thu hồi ánh mắt, lặng lẽ nhìn Giang Dã.
“Kiều Kiều.”
Yến Hoa thấp giọng nói: “Ừ.”
Giang Dã nghiêm túc nói: “Sau này em sẽ không liên lạc với anh ta nữa.”
Yến Hoa muốn nói đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng những lời này khiến anh mãi cũng không thể nói được.
Người đó biết rõ Giang Dã đã có bạn trai nhưng vẫn dám gửi loại tin nhắn này, không thể tự trừng phạt mình một ly sao?
Chẳng lẽ không có chút cảm giác về ranh giới nào sao?
Gửi loại tin nhắn này cho người đã có bạn trai có phù hợp không?
Yến Hoa càng nghĩ càng tức giận, nhưng lại cảm thấy nếu nói những lời này với Giang Dã thì lại có vẻ nhỏ mọn và trẻ con, anh cứ giữ nó hồi lâu mà không nói một lời.
Giang Dã cũng tức giận khi nghĩ đến hai tin nhắn kia, buổi tối rõ ràng có thể cùng Yến Hoa làm chút chuyện, nhưng hiện tại lại gặp phải chuyện này, Yến Hoa chắc chắn sẽ không muốn.
Chưa kể còn chuyện yêu cầu chưa được đáp ứng của hắn nữa.
Một đêm kỷ niệm vui vẻ lại bị gián đoạn như thế này khiến hắn có chút khó chịu với Phong Cảnh.
“Đừng đè anh nữa.” Yến Hoa đẩy Giang Dã.
Giang Dã kéo Yến Hoa ngồi dậy, hai người ngồi trên ghế sô pha, Yến Hoa nhắc nhở: "Mặc đồ ngủ vào, gần đây thời tiết đã trở lạnh rồi."
"Anh ôm em thì em sẽ không thấy lạnh nữa." Giang Dã ôm anh vào lòng, nhắc đến chuyện cuộc gọi vừa rồi.
“Đúng rồi, vừa rồi anh ta đã nói gì trong điện thoại vậy.”
Yến Hoa nằm gọn trong vòng tay hắn, chạm vào bùa bình an trên cổ Giang Dã nói, “Không nói gì cả.”
“Lúc đó anh ta không nói gì thật sao?" Giang Dã chú ý tới tâm tình Yến Hoa Hoa vẫn không tốt, kiên nhẫn hỏi.
Yến Hoa cau mày, nhớ lại cuộc điện thoại, “Anh ta hỏi anh là ai.”
“Anh nói cái gì?”
“Anh nói anh là bạn trai của em.”
Giang Dã rất hài lòng với câu trả lời này, hắn hôn lên trán Yến Hoa, cười hỏi: “Sau đó thì sao?”
Yến Hoa dùng ngón tay nhéo chiếc dây trên cổ, không vui nói: “Anh bảo em đi tắm rồi, có gì thì gọi lại sau."
"Chỉ vậy thôi?"
"Xong rồi anh ta cúp máy luôn." Giọng Yến Hoa càng lúc càng cao, khẳng định mình đang tức giận.
Giang Dã nhìn Yến Hoa nhướng mày với vẻ mặt không vui, hắn tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, anh đang ghen à?"
Lời vừa dứt, Yến Hoa lập tức phản bác: "Anh không có!"
Yến Hoa vừa mới nói xong mới nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, anh bình tĩnh lặp lại: “Anh không có.”
Giang Dã ồ lên, ôm Yến Hoa chặt hơn, hôn anh hai cái, cười khúc khích: “Thật không?"
"Thật sự không, anh không nói với em nữa, anh đi ngủ." Yến Hoa đẩy Giang Dã ra rồi quay về phòng ngủ.
Anh nằm xuống chưa đầy hai giây, Giang Dã cũng đi vào nói: “Kiều Kiều, anh đang ghen.”
“Không.” Yến Hoa trả lời, rúc vào trong chăn.
Giang Dã kiên quyết nói: “Chỉ là anh đang ghen nên mới không vui mà thôi.”
“Mỗi lần anh dối lòng không chịu thừa nhận, giọng điệu của anh sẽ vô thức cao hơn.” Sống chung với nhau gần mười năm, Giang Dã còn hiểu rõ thói quen của anh hơn chính anh.
Yến Hoa bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, hiện tại không muốn nói chuyện.
Giang Dã biết Yến Hoa bây giờ đang không thoải mái.
“Không phải trước đó anh đã hứa với em là sẽ nói hết những gì anh đang nghĩ hay sao?”
Để sửa được thói quen này rất khó, nhưng lần nào Giang Dã cũng sẽ nhắc nhở anh.
Giang Dã có cả cuộc đời để chờ đợi Yến Hoa nói ra suy nghĩ thực sự của mình để dựa vào hắn, thay vì giữ mọi thứ trong lòng và im lặng chịu đựng.
Yến Hoa sẽ không bao giờ cô đơn.
Im lặng hồi lâu, Yến Hoa mới nói ra suy nghĩ thực sự của mình.
“Anh ta thật phiền.”
Giang Dã đồng tình với Yến Hoa,"Đúng, rất phiền.”
“Anh ta có thể tự trừng phạt mình bằng một ly rượu nhưng vẫn gửi tin nhắn đó cho em.” Yến Hoa tiếp tục nói dưới sự hỗ trợ của Giang Dã.
“Hơn nữa anh ta biết em đã có bạn trai mà còn gửi tin nhắn như thế này.”
“Quả thực không có ranh giới.”
Yến Hoa dùng sức gật đầu, “Ừ, rất khó chịu.”
"Vậy nên anh không vui sao?" Giang Dã xoa xoa chóp mũi Yến Hoa hỏi.
“Ừm.”
“Vậy sao anh không nói cho em biết?” Giang Dã hỏi.
Lần này Yến Hoa trầm mặc hồi lâu.
Giang Dã cũng không thúc giục Yến Hoa, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
“Có phải anh đang làm loạn không?” Yến Hoa cảm thấy mình có chút vô lý, một mặt cho rằng đối phương phiền phức, mặt khác lại đang suy nghĩ mình có nên rộng lượng hơn không? Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần chơi thua nên không nghĩ nhiều như thế.
Giang Dã nói với Yến Hoa một cách nghiêm túc, "Không, anh không làm loạn chút nào, nếu em là anh, em sẽ còn tức giận hơn khi thấy người khác gửi cho anh một tin nhắn như vậy." Giang Dã nói với Yến Hoa rằng cảm xúc như vậy là hoàn toàn bình thường.
Đừng nghi ngờ bản thân.
“Nếu như anh ta không nghĩ nhiều như vậy thì thế nào?” Yến Hoa tự nói ra vấn đề của chính mình, “Xem ra anh rất nhỏ mọn.”
"Anh ta có cố ý hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ thế nào, đây không phải là vấn đề nhỏ mọn hay không, đây chỉ là một biểu hiện hết sức bình thường và hợp lý."
Được Giang Dã cổ vũ, Yến Hoa nói thẳng: "Vậy thì anh không vui."
Giang Dã đồng ý: "Được, nếu anh không vui thì cứ nói thẳng ra để cùng nhau giải quyết, đừng cố giữ trong lòng."
Yến Hoa suy nghĩ một chút, cụp mắt xuống nói: "Vậy em tính giải quyết thế nào?"
"Em sẽ nói thẳng với Phong Cảnh rằng em đã có bạn trai, bất kể anh ta có thua trò chơi hay không thì việc anh ta gửi tin nhắn như vậy là rất không thích hợp."
"Có ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của em không?" Yến Hoa sợ rằng nếu Giang Dã xử lý không đúng cách thì sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và bạn bè.
Giang Dã phân tích: "Anh ta rõ ràng đã biết em có bạn trai nhưng vẫn gửi loại tin nhắn này, chứng tỏ anh ta không coi em là bạn bè."
"Nếu đã không phải bạn thì không cần phải quan tâm nhiều.”
Yến Hoa ngập ngừng, Giang Dã vuốt ve hàng lông mày chau lại của anh rồi nói: "Không cần lo lắng em sẽ xử lý như thế nào, anh mới là người quan trọng nhất."
"Anh còn tức giận không?"
Yến Hoa thành thật nói:" Không còn."
"Vậy lần sau nếu không vui có nói cho em biết không?”
“Ừ.” Yến Hoa bị Giang Dã ôm trong ngực, ngón tay móc vào chiếc bùa trên cổ.
Giang Dã đặt lòng bàn tay lên eo Yến Hoa nói: "Lần này anh không nói, rõ ràng lần trước anh đã hứa với em rồi."
"Ồ." Yến Hoa biết Giang Dã sắp nhắc đến chuyện kia.
"Hôm nay vẫn là ngày kỷ niệm của chúng ta."
"Em sẽ kỷ niệm ngày thứ 250, ngày thứ 300 chắc chắc cũng sẽ kỷ niệm." Yến Hoa nhìn thấu suy nghĩ của Giang Dã.
Giang Dã cởi cúc áo Yến Hoa rồi hỏi: "Em không thể kỷ niệm nó được à?"
"Thì em cứ kỷ niệm đi, nhưng phải đổi yêu cầu khác." Nghĩ đến điều này lại khiến Yến Hoa tức giận, anh vỗ nhẹ vào tay Giang Dã.
"Yêu cầu của em có vấn đề gì sao?" Giang Dã giả vờ vô tội.
Yến Hoa xấu hổ không muốn mở miệng.
Trong hầu hết các trường hợp, Giang Dã đều không muốn Yến Hoa im lặng, nhưng lúc này Giang Dã lại cảm thấy sự im lặng của Yến Hoa đặc biệt đáng yêu.
"Yêu cầu của em có vấn đề gì ạ, Kiều Kiều?"
Yến Hoa bị Giang Dã cố ý quấy rầy nhiều lần, cuối cùng nhịn không được nữa, tức giận nói: "Em bảo anh mặc đồng phục học sinh của em làm chuyện đó, còn bắt anh gọi em là anh... Bây giờ còn dám hỏi anh nữa à?"
_
Tác giả có điều muốn nói:
Yến Hoa bình thường sẽ không ghen, dù sao Giang Dã rất có đạo đức, hết thảy chuyện xấu đều có thể xử lý. Hơn nữa Yến Hoa đã nuôi dưỡng Giang Dã nhiều năm, luôn có tâm lý của cha mẹ muốn hòa hợp, nếu Giang Dã nói rằng hắn và bạn cùng lớp đi dự tiệc và sẽ về muộn, Yến Hoa rất có thể sẽ nói uống ít rượu thôi và chú ý an toàn.
Yến Hoa sẽ không tỏ ra ghen tị ở trước mặt người ngoài, anh ấy sẽ nói rõ với người khác rằng tôi là bạn trai của Giang Dã, sau đó về nhà mới hờn dỗi, Giang Dã sẽ nhận ra anh có gì đó không ổn, hai người sẽ cùng nhau trao đổi nói ra mọi chuyện.
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
_
Yến Hoa sửng sốt một lúc, không ngờ Lục Thất lại hỏi trực tiếp như vậy.
Mới chỉ có Nhiễm Bạch Lộ và Lý Phong Đức biết chuyện của anh với Giang Dã ở Nam Giang, bọn họ không nói với Lục Cửu không phải vì họ không coi Lục Cửu người nhà mà bởi vì xem xét đến độ tuổi của họ.
Yến Hoa luôn cảm thấy mình đang nuôi dạy những đứa trẻ hư.
Lục Cửu nghe được lời này, quay sang nhìn thầy của mình với vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
Giang Dã quan sát vẻ mặt của Yến Hoa, chờ anh gật đầu mới nói: “Đúng vậy, bọn tôi đang ở bên nhau.”
Lục Thất mỉm cười nói: “Tránh không được.”
“Trách không được cái gì?” Lục Cửu khó hiểu hỏi.
Lục Thất cắn một miếng đáp: “Khó trách giữa thầy và ông chủ nhỏ có bong bóng màu hồng.”
Yến Hoa ngượng ngùng cúi đầu: “Ăn nhanh đi, xong sớm rồi về nghỉ ngơi.”
Mọi người trên bàn ăn đều đã bỏ qua chủ đề này nhưng Yến Hoa vẫn cảm thấy xấu hổ, khi về đến bị Giang Dã ôm lấy vẫn vẫn cau mày lo lắng: "Liệu có dạy hư trẻ nhỏ không?"
"Hư hay không thì mặc kệ họ, nhìn em nè." Giang Dã nhéo nhéo mặt Yến Hoa, dời sự chú ý của anh sang mình.
“Không phải anh vẫn đang nhìn đây sao?” Dẫu vậy, Yến Hoa vẫn tranh thủ liếc nhìn miếng thịt khô trên bàn.
"Lục Thất còn mang thịt bò khô về.” Yến Hoa nói.
Giang Dã vừa mới nếm thử một miếng, chán ghét nói: “Dai quá, có thể dùng làm tăm xỉa răng cũng được.”
Trong mắt Yến Hoa có ý cười nói: “Cún con cũng dùng tăm xỉa răng à?"
"Hừ.” Bàn tay Giang Dã thuần thục luồn vào quần áo Yến Hoa: “Anh còn chưa đáp ứng cún con cách ăn mừng.”
“Anh mới không đáp ứng với em.” Nghĩ đến đây Yến Hoa liền cảm thấy xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ xuống nhiều.
Giang Dã giả vờ thở dài: “Ngày kỉ niệm mà không đáp ứng cún con, cún con sẽ buồn cả ngày.”
“Em ăn mừng quá nhiều, 100 ngày ăn mừng, 200 ngày cũng ăn mừng, bây giờ 250 ngày cũng muốn ăn mừng."
Giang Dã thẳng thắn hỏi, "Chúng ta không thể ăn mừng được à?"
"Em thích thì cứ ăn mừng, đừng dày vò anh."
"Em dày vò anh thế nào?" Giang Dã cố ý hỏi.
Yến Hoa né tránh ánh mắt của hắn, nghẹn họng nói: "Em..."
Yến Hoa không phải không biết xấu hổ như Giang Dã, hồi lâu cũng không nói lên lời.
Giang Dã lại làm như không hiểu, "Nói cho em biết đi Kiều Kiều, anh không nói thì làm sao em biết em đã dày vò anh kiểu gì?"
Yến Hoa dịch sang một bên cách xa Giang Dã, ấn xuống điều khiển từ xa nói: "Em có biết xấu hổ hay không!"
"Em không biết xấu hổ thật, anh dạy em đi." Giang Dã cố ý cười nói.
“Nếu anh nói em sẽ học thử.”
Khóe miệng Yến Hoa hơi nhếch lên, nhưng chung quy lá gan anh quá nhỏ nên không thể đồng ý với yêu cầu của Giang Dã.
"Hửm? Kiều Kiều?"
"Không nói với em nữa, anh đi tắm rồi đi ngủ."
Yến Hoa đứng dậy đi vào phòng tắm, thuận tiện nói thêm: "Tự mình tắm, đừng nghĩ anh cho em vào."
Để tránh Giang Dã đột nhiên xông vào, Yến Hoa cũng dứt khoát khóa cửa lại.
Lần hai người tắm chung cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, da Yến Hoa lúc nào cũng nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu.
Giang Dã thực sự không đẩy được cửa nên đành từ bỏ ý định cùng nhau tắm rửa.
Yến Hoa tắm rửa xong thì ngồi ở phòng khách xem bóng đá, Giang Dã đi tới nói: “Thật sự không được sao?”
“Anh Kiều?”
“Không.” Yến Hoa nghiêm khắc cự tuyệt.
Giang Dã nhất thời cảm thấy không thuyết phục được Yến Hoa nên quyết định đi tắm trước, lát nữa xong lại quấy anh sau.
Hắn vừa bước vào không bao lâu, điện thoại di động trên bàn bỗng reo lên.
Yến Hoa cầm điện thoại di động lên, đi đến cửa phòng tắm gọi: “Tiểu Dã, có người gọi.”
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, giọng nói của Giang Dã mang theo hơi nước truyền ra ngoài: "Anh trả lời hộ em đi.”
Yến Hoa đáp lại, ấn xuống nút nghe.
Tiếng ồn ào phát ra từ bên kia ống nghe, nhất thời không nghe rõ bên kia đang nói gì.
Yến Hoa liếc nhìn tên người gọi- Phong Cảnh.
Là đàn anh của Giang Dã.
“Alo, Giang Dã à.”
Tạp âm ở đầu dây bên kia dần yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói của một người đàn ông.
Yến Hoa ngồi trên sô pha nói: “Tiểu Dã đang tắm, nếu có chuyện gì thì lát nữa hãy gọi lại cho em ấy.”
Phong Cảnh ồ một tiếng, dường như có người khác hỏi: “Là ai vậy?”
Phong Cảnh cũng hỏi, “Anh là ai?”
Yến Hoa cau mày nhìn điện thoại, trả lời: “Tôi là bạn trai của Giang Dã.”
“Em ấy đang tắm, không thể nghe điện thoại.”
“À, vậy à, xin lỗi vì đã làm phiền.” Phong Cảnh nhanh chóng cúp điện thoại.
Yến Hoa nhìn điện thoại đã cúp máy không hiểu chuyện gì, đang định đặt điện thoại trở lại bàn thì đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Người gửi: Phong Cảnh.
Sau khi đặt điện thoại lên bàn cà phê, Yến Hoa vẫn không rời mắt khỏi nó.
Giang Dã thường xuyên kiểm tra điện thoại di động của Yến Hoa, hắn đã từng kiểm tra nó một cách bí mật, nhưng sau khi hai người xác nhận mối quan hệ thì hắn bắt đầu hành động một cách công khai, thậm chí còn quấy rầy Yến Hoa rất lâu chỉ để giải thích cho hắn nghe về một người mà anh chẳng hề quen biết.
Nhưng Yến Hoa chưa bao giờ động vào điện thoại của Giang Dã, anh không có thói quen này, Giang Dã sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện trong cuộc sống một cách chi tiết.
Nhưng khi nghĩ tới giọng điệu do dự vừa rồi của Phong Cảnh trong điện thoại, Yến Hoa khẽ cau mày.
Anh ngẩng đầu nhìn phòng tắm, thấy Giang Dã vẫn chưa ra ngoài.
Lại nhìn chiếc điện thoại trên bàn.
Cuộc điện thoại kỳ lạ của Phong Cảnh lại hiện lên trong đầu.
Rối rắm một lúc, Yến Hoa cầm điện thoại của Giang Dã lên, bấm vào tin nhắn chưa đọc.
[Giang Dã, anh thích em.]
Yến Hoa ngừng thở trong hai giây khi nhìn thấy tin nhắn này, ngay khi anh còn đang băn khoăn không biết phải làm gì thì Phong Cảnh lại gửi một tin nhắn khác.
Lần này Yến Hoa đã bấm vào nó mà không cần suy nghĩ.
[Xin lỗi, vừa rồi bọn anh chơi nói thật hay thử thách, anh vừa thua cho nên đừng bận tâm. ]
Yến Hoa nhíu mày, ngơ ngác nhìn tin nhắn mà không nói gì, cho đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, anh mới đặt điện thoại xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù mắt anh đang dán chặt vào màn hình TV nhưng suy nghĩ của anh vẫn đang nghĩ đến những gì Giang Dã từng nói với anh về Phong Cảnh.
Phong Cảnh học cùng ngành với hắn, lớn hơn một khóa và chịu trách nhiệm đón tân sinh viên.
Ngày Giang Dã nhập học, Phong Cảnh đã dẫn hắn đi đăng ký.
Đôi khi họ chơi bóng đá cùng nhau, Phong Cảnh và Giang Dã đều ở trong đội bóng của trường.
Ngay lúc Yến Hoa đang vô thức nhớ lại nhiều chuyện, Giang Dã mang theo hơi nước từ phòng tắm, giọt nước chưa khô trên mái tóc ướt rơi xuống cơ bắp rắn chắc đi về phía anh.
Chưa bàn nhắc đến năng lực hay tính cách, ngoại hình nổi bật của Giang Dã chính là một trong những thứ có sức hút nhất.
“Kiều Kiều.” Trong khi Yến Hoa đang ngơ ngác, Giang Dã đã đi tới ngồi bên cạnh, ôm lấy eo anh.
“Ừ.” Yến Hoa nhàn nhạt đáp lại.
Yến Hoa hiện tại không có tâm trạng ngủ, quay đầu nhìn TV nói: “Em ngủ trước đi.”
“Chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
“Anh muốn xem bóng đá.” Suy nghĩ của Yến Hoa rất hỗn loạn, anh vẫn đang bận tâm về hai tin nhắn đó.
Giang Dã quay người nhìn TV nói: "Tối qua chúng ta đã xem cái này rồi mà? Đây là chiếu lại."
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã: "Anh muốn xem có được không?"
Giang Dã hôn Yến Hoa nói: "Được chứ, vậy em sẽ xem cùng anh."
Hình ảnh bên ngoài của Giang Dã luôn là một người hiền lành, lễ phép và tốt bụng, từ nhỏ hắn đã rất nổi tiếng.
Khi còn đi học, hắn được vô số người yêu mến. Mặc dù bản thân Giang Dã chưa bao giờ nói điều này trước mặt Yến Hoa nhưng anh luôn biết rõ điều đó.
Thậm chí vào ngày khai giảng đại học, có người đã nhét một bức thư tình vào trong hộp quà để đưa cho Giang Dã.
Bình luận viên bóng đá trên TV rất phấn khích vì bàn thắng trên sân, nhưng Yến Hoa lại bị phân tâm bởi những tin nhắn trong điện thoại.
Sau khi xem chưa đầy năm phút, anh ngẫu nhiên nhấn điều khiển từ xa để chuyển kênh.
Giang Dã nhận ra Yến Hoa có gì đó không ổn, "Kiều Kiều sao vậy?"
"Không có gì." Yến Hoa cảm thấy mình thật trẻ con, chẳng lẽ anh lại nói với Giang Dã rằng anh không vui vì một trò chơi sự thật hay thử thách à?
Chỉ là một trò chơi thôi mà?
Anh căn bản không để bụng chút nào.
Không phải chỉ là một tin nhắn thôi sao?
Người đó làm vậy vì thua cuộc, sao anh phải bận tâm chứ?
Giang Dã suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại lên hỏi: “Vừa rồi ai gọi cho em vậy?”
“Em tự xem đi.” Trong giọng điệu Yến Hoa tràn đầy sự bất mãn.
Giang Dã kỳ quái mở điện thoại ra, sau khi trợn mắt hai lần, vẻ mặt trở nên khẩn trương, hắn sợ Yến Hoa hiểu lầm mình.
"Phong Cảnh vừa mới thua trò chơi, em và anh ta không có liên hệ nào khác ngoài việc gặp nhau trong đội bóng."
"Anh Kiều, em không có gì với anh ta cả." Giang Dã lo lắng giải thích.
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã nói: "Anh biết."
Yến Hoa đương nhiên biết rõ tính cách của Giang Dã, nhưng anh vẫn thấy khó chịu.
"Anh phải tin em." Giang Dã nắm lấy tay Yến Hoa, xác định Yến Hoa vẫn còn ở trong ngực hắn.
"Anh biết, anh tin em."
Giang Dã nhìn vẻ mặt của Yến Hoa, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
Giang Dã ngập ngừng nói, "Vậy anh hôn em để chứng tỏ anh tin em đi."
Yến Hoa nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi Giang Dã, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng lại bị Giang Dã giữ gáy hôn sâu.
“Không hôn nữa.” Cuối cùng Yến Hoa bị đè lên sô pha, thở dốc.
“Anh thật sự không tức giận?” Giang Dã nghiêng người tới trước mặt Yến Hoa, xác nhận lần nữa.
Yến Hoa quay mặt đi nói: “Anh không tức giận.”
“Vậy tại sao anh không nhìn em?” Giang Dã nắm lấy cằm Yến Hoa hỏi.
Yến Hoa thu hồi ánh mắt, lặng lẽ nhìn Giang Dã.
“Kiều Kiều.”
Yến Hoa thấp giọng nói: “Ừ.”
Giang Dã nghiêm túc nói: “Sau này em sẽ không liên lạc với anh ta nữa.”
Yến Hoa muốn nói đây không phải chuyện gì to tát, chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng những lời này khiến anh mãi cũng không thể nói được.
Người đó biết rõ Giang Dã đã có bạn trai nhưng vẫn dám gửi loại tin nhắn này, không thể tự trừng phạt mình một ly sao?
Chẳng lẽ không có chút cảm giác về ranh giới nào sao?
Gửi loại tin nhắn này cho người đã có bạn trai có phù hợp không?
Yến Hoa càng nghĩ càng tức giận, nhưng lại cảm thấy nếu nói những lời này với Giang Dã thì lại có vẻ nhỏ mọn và trẻ con, anh cứ giữ nó hồi lâu mà không nói một lời.
Giang Dã cũng tức giận khi nghĩ đến hai tin nhắn kia, buổi tối rõ ràng có thể cùng Yến Hoa làm chút chuyện, nhưng hiện tại lại gặp phải chuyện này, Yến Hoa chắc chắn sẽ không muốn.
Chưa kể còn chuyện yêu cầu chưa được đáp ứng của hắn nữa.
Một đêm kỷ niệm vui vẻ lại bị gián đoạn như thế này khiến hắn có chút khó chịu với Phong Cảnh.
“Đừng đè anh nữa.” Yến Hoa đẩy Giang Dã.
Giang Dã kéo Yến Hoa ngồi dậy, hai người ngồi trên ghế sô pha, Yến Hoa nhắc nhở: "Mặc đồ ngủ vào, gần đây thời tiết đã trở lạnh rồi."
"Anh ôm em thì em sẽ không thấy lạnh nữa." Giang Dã ôm anh vào lòng, nhắc đến chuyện cuộc gọi vừa rồi.
“Đúng rồi, vừa rồi anh ta đã nói gì trong điện thoại vậy.”
Yến Hoa nằm gọn trong vòng tay hắn, chạm vào bùa bình an trên cổ Giang Dã nói, “Không nói gì cả.”
“Lúc đó anh ta không nói gì thật sao?" Giang Dã chú ý tới tâm tình Yến Hoa Hoa vẫn không tốt, kiên nhẫn hỏi.
Yến Hoa cau mày, nhớ lại cuộc điện thoại, “Anh ta hỏi anh là ai.”
“Anh nói cái gì?”
“Anh nói anh là bạn trai của em.”
Giang Dã rất hài lòng với câu trả lời này, hắn hôn lên trán Yến Hoa, cười hỏi: “Sau đó thì sao?”
Yến Hoa dùng ngón tay nhéo chiếc dây trên cổ, không vui nói: “Anh bảo em đi tắm rồi, có gì thì gọi lại sau."
"Chỉ vậy thôi?"
"Xong rồi anh ta cúp máy luôn." Giọng Yến Hoa càng lúc càng cao, khẳng định mình đang tức giận.
Giang Dã nhìn Yến Hoa nhướng mày với vẻ mặt không vui, hắn tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, anh đang ghen à?"
Lời vừa dứt, Yến Hoa lập tức phản bác: "Anh không có!"
Yến Hoa vừa mới nói xong mới nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, anh bình tĩnh lặp lại: “Anh không có.”
Giang Dã ồ lên, ôm Yến Hoa chặt hơn, hôn anh hai cái, cười khúc khích: “Thật không?"
"Thật sự không, anh không nói với em nữa, anh đi ngủ." Yến Hoa đẩy Giang Dã ra rồi quay về phòng ngủ.
Anh nằm xuống chưa đầy hai giây, Giang Dã cũng đi vào nói: “Kiều Kiều, anh đang ghen.”
“Không.” Yến Hoa trả lời, rúc vào trong chăn.
Giang Dã kiên quyết nói: “Chỉ là anh đang ghen nên mới không vui mà thôi.”
“Mỗi lần anh dối lòng không chịu thừa nhận, giọng điệu của anh sẽ vô thức cao hơn.” Sống chung với nhau gần mười năm, Giang Dã còn hiểu rõ thói quen của anh hơn chính anh.
Yến Hoa bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, hiện tại không muốn nói chuyện.
Giang Dã biết Yến Hoa bây giờ đang không thoải mái.
“Không phải trước đó anh đã hứa với em là sẽ nói hết những gì anh đang nghĩ hay sao?”
Để sửa được thói quen này rất khó, nhưng lần nào Giang Dã cũng sẽ nhắc nhở anh.
Giang Dã có cả cuộc đời để chờ đợi Yến Hoa nói ra suy nghĩ thực sự của mình để dựa vào hắn, thay vì giữ mọi thứ trong lòng và im lặng chịu đựng.
Yến Hoa sẽ không bao giờ cô đơn.
Im lặng hồi lâu, Yến Hoa mới nói ra suy nghĩ thực sự của mình.
“Anh ta thật phiền.”
Giang Dã đồng tình với Yến Hoa,"Đúng, rất phiền.”
“Anh ta có thể tự trừng phạt mình bằng một ly rượu nhưng vẫn gửi tin nhắn đó cho em.” Yến Hoa tiếp tục nói dưới sự hỗ trợ của Giang Dã.
“Hơn nữa anh ta biết em đã có bạn trai mà còn gửi tin nhắn như thế này.”
“Quả thực không có ranh giới.”
Yến Hoa dùng sức gật đầu, “Ừ, rất khó chịu.”
"Vậy nên anh không vui sao?" Giang Dã xoa xoa chóp mũi Yến Hoa hỏi.
“Ừm.”
“Vậy sao anh không nói cho em biết?” Giang Dã hỏi.
Lần này Yến Hoa trầm mặc hồi lâu.
Giang Dã cũng không thúc giục Yến Hoa, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
“Có phải anh đang làm loạn không?” Yến Hoa cảm thấy mình có chút vô lý, một mặt cho rằng đối phương phiền phức, mặt khác lại đang suy nghĩ mình có nên rộng lượng hơn không? Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần chơi thua nên không nghĩ nhiều như thế.
Giang Dã nói với Yến Hoa một cách nghiêm túc, "Không, anh không làm loạn chút nào, nếu em là anh, em sẽ còn tức giận hơn khi thấy người khác gửi cho anh một tin nhắn như vậy." Giang Dã nói với Yến Hoa rằng cảm xúc như vậy là hoàn toàn bình thường.
Đừng nghi ngờ bản thân.
“Nếu như anh ta không nghĩ nhiều như vậy thì thế nào?” Yến Hoa tự nói ra vấn đề của chính mình, “Xem ra anh rất nhỏ mọn.”
"Anh ta có cố ý hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ thế nào, đây không phải là vấn đề nhỏ mọn hay không, đây chỉ là một biểu hiện hết sức bình thường và hợp lý."
Được Giang Dã cổ vũ, Yến Hoa nói thẳng: "Vậy thì anh không vui."
Giang Dã đồng ý: "Được, nếu anh không vui thì cứ nói thẳng ra để cùng nhau giải quyết, đừng cố giữ trong lòng."
Yến Hoa suy nghĩ một chút, cụp mắt xuống nói: "Vậy em tính giải quyết thế nào?"
"Em sẽ nói thẳng với Phong Cảnh rằng em đã có bạn trai, bất kể anh ta có thua trò chơi hay không thì việc anh ta gửi tin nhắn như vậy là rất không thích hợp."
"Có ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của em không?" Yến Hoa sợ rằng nếu Giang Dã xử lý không đúng cách thì sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và bạn bè.
Giang Dã phân tích: "Anh ta rõ ràng đã biết em có bạn trai nhưng vẫn gửi loại tin nhắn này, chứng tỏ anh ta không coi em là bạn bè."
"Nếu đã không phải bạn thì không cần phải quan tâm nhiều.”
Yến Hoa ngập ngừng, Giang Dã vuốt ve hàng lông mày chau lại của anh rồi nói: "Không cần lo lắng em sẽ xử lý như thế nào, anh mới là người quan trọng nhất."
"Anh còn tức giận không?"
Yến Hoa thành thật nói:" Không còn."
"Vậy lần sau nếu không vui có nói cho em biết không?”
“Ừ.” Yến Hoa bị Giang Dã ôm trong ngực, ngón tay móc vào chiếc bùa trên cổ.
Giang Dã đặt lòng bàn tay lên eo Yến Hoa nói: "Lần này anh không nói, rõ ràng lần trước anh đã hứa với em rồi."
"Ồ." Yến Hoa biết Giang Dã sắp nhắc đến chuyện kia.
"Hôm nay vẫn là ngày kỷ niệm của chúng ta."
"Em sẽ kỷ niệm ngày thứ 250, ngày thứ 300 chắc chắc cũng sẽ kỷ niệm." Yến Hoa nhìn thấu suy nghĩ của Giang Dã.
Giang Dã cởi cúc áo Yến Hoa rồi hỏi: "Em không thể kỷ niệm nó được à?"
"Thì em cứ kỷ niệm đi, nhưng phải đổi yêu cầu khác." Nghĩ đến điều này lại khiến Yến Hoa tức giận, anh vỗ nhẹ vào tay Giang Dã.
"Yêu cầu của em có vấn đề gì sao?" Giang Dã giả vờ vô tội.
Yến Hoa xấu hổ không muốn mở miệng.
Trong hầu hết các trường hợp, Giang Dã đều không muốn Yến Hoa im lặng, nhưng lúc này Giang Dã lại cảm thấy sự im lặng của Yến Hoa đặc biệt đáng yêu.
"Yêu cầu của em có vấn đề gì ạ, Kiều Kiều?"
Yến Hoa bị Giang Dã cố ý quấy rầy nhiều lần, cuối cùng nhịn không được nữa, tức giận nói: "Em bảo anh mặc đồng phục học sinh của em làm chuyện đó, còn bắt anh gọi em là anh... Bây giờ còn dám hỏi anh nữa à?"
_
Tác giả có điều muốn nói:
Yến Hoa bình thường sẽ không ghen, dù sao Giang Dã rất có đạo đức, hết thảy chuyện xấu đều có thể xử lý. Hơn nữa Yến Hoa đã nuôi dưỡng Giang Dã nhiều năm, luôn có tâm lý của cha mẹ muốn hòa hợp, nếu Giang Dã nói rằng hắn và bạn cùng lớp đi dự tiệc và sẽ về muộn, Yến Hoa rất có thể sẽ nói uống ít rượu thôi và chú ý an toàn.
Yến Hoa sẽ không tỏ ra ghen tị ở trước mặt người ngoài, anh ấy sẽ nói rõ với người khác rằng tôi là bạn trai của Giang Dã, sau đó về nhà mới hờn dỗi, Giang Dã sẽ nhận ra anh có gì đó không ổn, hai người sẽ cùng nhau trao đổi nói ra mọi chuyện.
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Đánh giá:
Truyện Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Story
Chương 84: Ngoại truyện (2) Yến Hoa ghen
10.0/10 từ 32 lượt.