Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Chương 83: Ngoại truyện (1)
Edit: Cua
_
Lý Đức Phong luôn có một thắc mắc chưa được giải đáp.
Khi còn học cấp hai, hai người bạn thuở thơ ấu của anh ta đều là người dị tính, sao lớn lên lại trở thành gay hết vậy?
Nhiễm Bạch Lộ đã sống ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng thoáng hơn cũng dễ hiểu.
Nhưng đây lại là Yến Hoa, Yến Hoa đó!
Yến Hoa ghét đồng tính luyến ái nhất trên đời.
Vậy mà bây giờ lại thay đổi rồi.
Lúc này Lý Đức Phong chỉ nhìn thấy trên người Giang Dã có hai chữ: Trâu bò!
Ngay cả anh trai mình cũng bẻ cong được.
Nhân lúc Yến Hoa vắng mặt, Lý Đức Phong đi tới trước mặt Giang Dã, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ.”
Giang Dã đang xử lý công việc, thấy Lý Đức Phong đến thì nâng mắt hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Đức Phong kéo ghế ngồi xuống đối diện Giang Dã, hiếu kỳ hỏi: “Làm sao em theo đuổi được anh em vậy?”
Động tác gõ phím của Giang Dã hơi dừng một chút: “Tự nhiên theo đuổi được thôi.”
Lý Đức Phong xua xua tay: “Anh không tin.”
“Em mau khai thật đi, anh trai em thẳng hơn cả cột điện, em dùng thanh sắt nào gì để uốn cong anh ấy?”
Giang Dã nhất thời không nói lên lời, hắn cũng không thể nói với Lý Đức Phong chuyện hắn bỏ thuốc Yến Hoa được.
“Tự anh đi hỏi anh ấy đi.” Hai mắt Giang Dã tập trung trước máy tính, không muốn trả lời câu hỏi của anh ta.
Lý Đức Phong tặc lưỡi: “Anh trai em?”
“Dựa vào tính tình của anh ấy, nếu chịu nói cho anh thì anh hỏi em làm gì.”
Giang Dã bỗng hỏi: “Sao anh theo đuổi được vợ mình?”
“Đương nhiên là với sức hút của anh rồi.” Lý Đức Phong tự luyến.
Giang Dã khẽ mỉm cười: “Em cũng thế.”
“Em dựa vào sức hút của mình để theo đuổi Kiều Kiều.”
“Nhưng mấu chốt là anh ấy không thích đàn ông.”
“Điều đó càng chứng tỏ sức hút của em rất lớn sao?”
Hai người bắt đầu tranh luận, nhưng sự thật có rất ít người có thể nói lại Giang Dã.
Lý Đức Phong cũng hết nói nổi: “Được rồi, được rồi, sức hút của em vô địch thiên hạ, anh trai em vừa thấy liền yêu, được chưa?”
Hai người im lặng một lúc, Lý Đức Phong đột nhiên nhìn về phía cửa, hạ giọng nói: “Anh hiểu em vẫn còn trẻ, nhưng anh trai em cũng gần hai mươi bảy rồi.”
“Eo không tốt, đừng để anh ấy vận động nhiều quá, vẫn nên tiết chế vào ban đêm.”
Theo góc nhìn của một thẳng nam, Lý Đức Phong cảm thấy việc nằm dưới giữa hai người đàn ông khá là khó khăn, hơn nữa, trước đây Yến Hoa là trai thẳng, trong tiềm thức, anh ta cho rằng Yến Hoa sẽ ở thế thượng phong.
Giang Dã dừng lại mấy giây, chớp chớp mắt, mặc cho Lý Đức Phong hiểu lầm chuyện giường chiếu giữa hắn và Yến Hoa.
“Ừm, sẽ chú ý.” Giang Dã qua loa gật đầu.
Ngay lúc Lý Đức Phong định nói gì đó thì Yến Hoa bỗng đẩy cửa đi vào: “Hai người đang nói gì vậy? Còn đóng kín cửa.”
“Không có gì, không có gì.” Lý Đức Phong vội vã đổi lời.
Nếu Yến Hoa biết anh ta đang nói cái gì thì tính mạng nhỏ bé này thật khó có thể bảo toàn.
Yến Hoa nghi hoặc nhìn Lý Đức Phong rồi nói với Giang Dã: “9 giờ 20 chuyến tàu của Lục Thất sẽ tới Nam Giang, chúng ta đi đón cậu ấy.”
“Vâng.”
Yến Hoa ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu nói với Lý Đức Phong: “Buổi tối để một bàn trống đi, đợi Lục Thất về chúng tôi sẽ qua ăn.”
“Được.”
“Anh muốn những món gì?” Lý Đức Phong hỏi.
“Làm mấy món Lục Thất thích ăn, cá hấp, sườn heo chua ngọt, tiện thể làm ít rau muống xào, nếu còn gì nữa tôi sẽ nhắn sau.”
Cuối cùng Yến Hoa bổ sung: “Không có hải sản.”
Lý Đức Phong đáp: “Yên tâm, em sẽ không nấu hải sản cho tâm can bảo bối của anh.”
Trước đây khi nghe người khác trêu chọc như vậy, Yến Hoa cũng chẳng cảm thấy có gì to tát, dù sao thì Giang Dã lúc đó đúng là em trai bảo bối của anh.
Nhưng sau khi Phong Tử biết được mối quan hệ của họ, anh luôn cảm thấy có chút xấu hổ khi nghe thấy những lời như vậy, anh im lặng, cúi xuống nhìn danh sách mua hàng.
Sau khi Phong Tử rời đi, Yến Hoa mới hỏi: “Vừa rồi hai người đã nói gì vậy?”
Giang Dã đóng máy tính, ra ngoài đóng cửa lại rồi tới chỗ Yến Hoa: “Anh đoán xem.”
“Không đoán được.” Yến Hoa mở máy chơi game chơi Tetris.
Giang Dã nghiêng người nhéo má Yến Hoa: “Đoán đi mà.”
“Đoán đúng có thưởng.”
Yến Hoa liếc hắn một cái: “Thưởng gì?”
“Anh đoán trước đi, nếu đoán đúng em sẽ nói phần thưởng sau.”
Yến Hoa suy nghĩ một lúc: “Về bữa tối nay?”
“Sai.” Giang Dã hôn Yến Hoa, phủ nhận câu trả lời này.
“Về chuyện cậu ta và vợ cãi nhau?”
Nụ hôn của Giang Dã dần sâu hơn, hắn thả môi anh ra cười nói: “Cũng không phải.”
Yến Hoa vẫn cầm máy chơi game trong tay, sợ có người đột ngột đi vào liền nói: “Đừng quậy trong cửa hàng.”
“Cửa bị khóa rồi, dù sao bên ngoài cũng có Lục Cửu nên không có ai tìm anh đâu.” Giang Dã rút máy chơi game trong tay Yến Hoa ra.
Yến Hoa liếc màn hình trò chơi hiện chữ Game Over.
“Còn một thanh nữa thôi.” Yến Hoa tiếc nuối nói.
Giang Dã ôm anh vào lòng thủ thỉ: “Lần sau chơi lại.”
“Đừng nháo.”
“Để em ôm một lát.” Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa nhắc nhở: “Anh còn chưa đoán xong.”
Yến Hoa vòng tay qua cổ hắn, nghĩ ngợi một lát, “Nói về cửa hàng sao?”
“Sai.”
“Anh không đoán nữa, mau nói cho anh biết đi.” Sự kiên nhẫn của Yến Hoa có giới hạn, anh đoán mấy lần vẫn không đoán ra, dứt khoát không muốn đoán nữa.
Giang Dã bóp nhẹ hõm eo Yến Hoa, “Anh ấy nói eo của anh không tốt.”
“Hả?” Yến Hoa nhất thời không có phản ứng.
“Buổi tối nên kiềm chế lại.”
Nhưng Giang Dã sao có khả năng thả anh đi, hắn giữ chặt eo không buông, thậm chí còn cúi đầu hôn anh hai cái.
“Kiềm chế đi!” Yến Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Em không nghe.” Giang Dã cười vô lại.
“Buông ra.” Yến Hoa đẩy đẩy hắn.
Giang Dã nắm lấy cổ tay anh, đặt lên miệng hôn nhẹ, cười nói: “Không.”
Cả hai cứ lặp đi lặp lại cuộc hội thoại mà không biết mệt, cuối cùng không ai chịu buông cũng không ai đẩy ra nữa.
Qua một lúc, Giang Dã lại nói: “Trừ cái này ra còn một chuyện khác.”
“Hửm?” Yến Hoa cầm lại máy chơi game mở Tetris.
“Anh ấy hỏi chúng ta ở bên nhau như thế nào?” Giang Dã nhìn anh chơi game.
Yến Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giang Dã hỏi: “Em đã nói gì?”
“Em nói do bản thân rất có sức hút.” Giang Dã thật thà nói.
Yến Hoa không phủ nhận đáp án này, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Giang Dã nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, ngập ngừng gọi: “Anh Kiều.”
“Ừ, sao vậy?”
“Nếu ngày đó em không chuốc thuốc anh thì liệu anh có ở bên em không?” Khi nhắc lại chuyện ngày hôm đó, Giang Dã luôn cảm thấy áy náy vô cùng.
Cả đời này hắn chỉ làm ra hai việc có lỗi với Yến Hoa.
Đầu tiên là dùng thủ đoạn để Yến Hoa đưa hắn về nhà.
Thứ hai là chuyện bỏ thuốc Yến Hoa.
Yến Hoa chăm chú chơi Tetris, thản nhiên hỏi, “Sau khi em chuốc thuốc anh, anh đã ở bên em à?”
“Không.”
“Đừng nghĩ lung tung.” Yến Hoa biết rõ Giang Dã luôn cảm thấy canh cánh mỗi khi nhắc đến chuyện này, nhưng bản thân anh từ lâu đã không còn quan tâm nữa.
Tính cách thật của Giang Dã không ngọt ngào đáng yêu như vẻ bề ngoài, vậy thì sao?
Dù là Giang Dã ngoan ngoãn hay Giang Dã đáng khinh, Yến Hoa đều chấp nhận tất cả, chỉ cần đó là Giang Dã.
Giang Dã hay nghĩ ngợi lung tung và thích đặt câu hỏi, nhưng lần nào Yến Hoa cũng khiến hắn an tâm, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Vậy tại sao anh lại ở bên cạnh em?”
Yến Hoa khó hiểu liếc nhìn Giang Dã; “Em nghĩ thế nào?”
“Do anh yêu em?” Giang Dã nhéo nhéo vành tai người trong ngực.
‘Đúng vậy.”
Bình thường Yến Hoa nói rất ít những lời thế này, nhưng chỉ cần Giang Dã bất an, anh sẽ luôn đưa cho hắn một câu trả lời khẳng định.
Giang Dã hài lòng nói: “Em cũng yêu anh lắm.”
“Ừ.”
Im lặng trong chốc lát, Giang Dã lại nảy ra ý kiến mới, “Nhưng anh chưa chủ động nói yêu em.”
“Yêu yêu yêu, siêu siêu yêu.”
“Được chưa?”
Giang Dã hừ một tiếng, “Cái này không tính, là em bảo nên anh mới nói.”
Yến Hoa cạn lời buông máy chơi game xuống, cười nói, “Sao em khó chiều như vậy?”
Giang Dã cậy sủng mà kiêu, “Anh giận em à?”
“Không có.”
Yến Hoa chủ động hôn Giang Dã chặn miệng hắn lại, ngăn hắn lại nghĩ ra đủ loại vấn đề.
Hai người hôn nhau một lúc lâu sau, Giang Dã mới đổi chủ đề khác nói; “Lúc Thất có cần học tiếp không?”
“Cần chứ, hiện tại cậu ấy không cần đóng phim, nên đi học tiếp để đảm bảo mai sau vẫn có thể tìm được việc làm.”
Giang Dã hỏi; “Cậu ta vẫn còn là học sinh lớp 9 sao?”
“Ừ, cậu ấy sẽ thi vào trường mỹ thuật.”
“Có học tiếp hay không cũng không quan trọng, bây giờ cậu ta kiếm được tiền rồi.” Giang Dã tựa lưng vào ghế sô pha, nghịch các ngón tay thon dài của Yến Hoa.
“Lục Thất sắp về nên Lục Cửu có vẻ rất vui, làm việc cũng hăng hái hơn.” Yến Hoa cười nói.
Giang Dã đếm từng ngày một, “Hôm nay là ngày 2 tháng Mười, gần hai tháng nữa thôi là tròn một năm rồi.”
“Đúng rồi.”
Giãng Dã đột nhiên ngồi dậy, kéo Yến Hoa vào lòng nhắc nhở, “Hôm nay là ngày kỷ niệm 250 ngày chúng ta ở bên nhau.”
Yến Hoa hơi nhướng mi, cười hỏi, “Chẳng lẽ em còn định ăn mừng ngày này?”
“Không thể sao?” Ngón tay Giang Dã mân mê cúc áo Yến Hoa.
“Có thể.”
Giang Dã luôn dùng các phương thức khác nhau để kỷ niệm các ngày quan trọng, đối với hắn mà nói, mỗi ngày ở cùng Yến Hoa đều đáng để ăn mừng
Giang Dã: “Anh không hỏi em muốn ăn mừng thế nào à?”
“Em muốn thế nào?” Yến Hoa dùng đầu ngón tay đẩy Giang Dã.
Giang Dã nghiêng người thì thầm vào tai anh.
“Không.”
Dái tai Yến Hoa đỏ bừng, thẳng thừng từ chối.
“Thật sự không được sao?” Giang Dã cắn tai anh, thử lại lần nữa.
“Không được.”
Yến Hoa không muốn nói chuyện với Giang Dã nữa, không có lúc nào là nghiêm túc.
Anh trượt xuống khỏi đùi hắn rồi đi ra ngoài.
Thấy anh đi ra, Lục Cửu không thể giấu được nụ cười nói: “Thầy, em đã rửa xe rồi ạ.”
Yến Hoa nói đùa, “Ba ngày hôm nay cứ cách một lúc cậu lại đi đổ xăng, hôm nay còn rửa xe.”
“Chỉ thiếu nước đứng ở bên ngoài chờ Lục Thất về.”
Lục Cửu xấu hổ cúi đầu, “Tại vì hôm nay em không có việc gì làm nên mới rửa xe thôi…”
Giang Dã cũng đi theo ra bên ngoài nói, “Đâu chỉ hôm nay, bắt đầu từ tuần trước, trước và sau khi mở cửa hàng cậu đều phải quét dọn lại một lần.”
“Buổi tối hôm qua trước khi ăn cơm còn lau sàn.”
Lục Cửu sờ sờ đầu, đi ra bên ngoài nói, “Hình như có khách tới, em ra ngoài xem thử.”
Yến Hoa và Giang Dã nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ ngồi ở quầy thu ngân.
Lục Thất ngồi trên chiếc tàu màu xanh trở về, Yến Hoa định đặt vé nhưng cậu lại lén mua vé trước, sau khi lên tàu mới báo cho Yến Hoa biết phải đi mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới trở về Nam Giang.
“Lục Thất!”
Yến Hoa và Giang Dã đứng ở sân ga không thấy người đâu, Lục Cửu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Thất, hưng phấn kêu lên.
Hơn nửa năm không gặp, Lục Thất đã cao lên không ít, ban đầu có da có thịt nhưng sau khi đến trường quay lại sụt cân đi nhiều. Khi quay phim ở đông cỏ, một thiếu niên chưa từng thấy ngựa trước đây phải bắt đầu học cưỡi ngựa, nhiều lần ngã ngựa khiến lưng cậu bầm tím, người hướng dẫn còn nói là may mắn vì không bị gãy cổ.
Để không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, dù bị thương nhưng Lục Thất vẫn cố chịu đựng, mỗi lần gọi về nhà cũng không nhắc tới những chuyện này.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lục Cửu, Lục Thất có cảm giác như trải qua mấy đời, vội sà vào lòng anh trai như con chim nhỏ.
“Anh ơi!”
“Thầy! Ông chủ nhỏ!”
Ánh mắt Lục Thất sáng ngời nhìn ba người trước mặt.
Yến Hoa quan tâm hỏi, “Trông cậu sụt cân đi nhiều lắm, đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Lục Thất vội vàng gật đầu, ngồi ở hàng ghế sau cùng Lục Cửu trò chuyện đủ thứ trong lúc quay phim nhưng lại bỏ qua những khó khăn phải chịu đựng.
Lục Thất nói không ngừng cho tới khi đến khách sạn, cậu có rất nhiều thứ muốn kể.
Yến Hoa nói, “Mau ăn cơm đi, Phong Tử đã nấu rất nhiều món cậu thích ăn.”
Lục Thất cắn một miếng cá hấp, thỏa mãn thở dài, “Đã lâu rồi em không ăn cá.”
“Em không được ăn ngon sao?” Lục Cửu đau lòng nhìn Lục Thất.
Lục Thất lắc đầu, giả vờ vô tư nói: “Không, em ăn rất ngon, vì phải quay phim nên em phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình thôi.”
“Ở nhà không cần nhịn, mau ăn nhiều vào.” Lục Cửu liên tục gắp đồ ăn vào bát cho cậu.
Giang Dã quan tâm đến dạ dày của Yến Hoa nên không để anh đợi mà bảo anh ăn trước.
Chỉ có Lục Cửu muốn đợi Lục Thất nên không ăn.
Yến Hoa gắp cá nói, “Phong Tử hấp cá hơi nhừ.”
Giang Dã nếm thử, gật đầu đồng ý, nở một nụ cười ranh mãnh, “Lát nữa em sẽ khiếu nại với anh ấy, tay nghề nấu cá của anh ấy quá tệ.”
“Không ngon bằng em làm.” Yến Hoa so sánh, âm thầm cảm thấy Giang Dã nấu ngon hơn.
Giang Dã dịu dàng nhìn Yến Hoa nói,“Vậy ngày mai em làm cá cho anh ăn nhé?”
“Được.”
Vừa nói xong, đầu bếp Lý liền mở cửa đi vào”
“Lục Thất về rồi à? Thế nào? Có ngon không?”
Ánh mắt Lục Thất lướt qua Yến Hoa và Giang Dã rồi trả lời Phong Tử, “Ăn ngon lắm.”
Yến Hoa buông đũa nói, “Cá cậu hấp nhừ quá.”
Đầu bếp Lý cầm một đôi đũa khác nếm thử, “Nhừ thật, nhưng không sao cả, dù sao người ăn cũng là các anh.”
“Cẩn thận thái độ của cậu, đây là cách cậu đối xử với khách hàng của mình à?” Yến Hoa nhàn nhã tựa lưng ra sau ghế.
Phong Tử cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống nói, “Gần đây anh ngày càng kén ăn.”
“Anh có thể kêu Tiểu Dã của anh về nhà nấu cá cho anh ăn, thích ăn gì thì ăn.”
“Cút đi.” Yến Hoa đá vào ghế anh ta.
Mấy người lại nói thêm vài câu, sau khi Phong Tử rời đi, Lục Thất nhìn Yến Hoa và Giang Dã, đột nhiên hỏi, “Thầy, anh và ông chủ nhỏ đang yêu nhau à?”
_
Tác giả có điều muốn nói:
Yến Hoa: Có cần hỏi thẳng như vậy không?
Đoán xem yêu cầu của Giang Dã là gì? Đoán đúng sẽ có thưởng^^
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
_
Lý Đức Phong luôn có một thắc mắc chưa được giải đáp.
Khi còn học cấp hai, hai người bạn thuở thơ ấu của anh ta đều là người dị tính, sao lớn lên lại trở thành gay hết vậy?
Nhiễm Bạch Lộ đã sống ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng thoáng hơn cũng dễ hiểu.
Nhưng đây lại là Yến Hoa, Yến Hoa đó!
Yến Hoa ghét đồng tính luyến ái nhất trên đời.
Vậy mà bây giờ lại thay đổi rồi.
Lúc này Lý Đức Phong chỉ nhìn thấy trên người Giang Dã có hai chữ: Trâu bò!
Ngay cả anh trai mình cũng bẻ cong được.
Nhân lúc Yến Hoa vắng mặt, Lý Đức Phong đi tới trước mặt Giang Dã, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ.”
Giang Dã đang xử lý công việc, thấy Lý Đức Phong đến thì nâng mắt hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Đức Phong kéo ghế ngồi xuống đối diện Giang Dã, hiếu kỳ hỏi: “Làm sao em theo đuổi được anh em vậy?”
Động tác gõ phím của Giang Dã hơi dừng một chút: “Tự nhiên theo đuổi được thôi.”
Lý Đức Phong xua xua tay: “Anh không tin.”
“Em mau khai thật đi, anh trai em thẳng hơn cả cột điện, em dùng thanh sắt nào gì để uốn cong anh ấy?”
Giang Dã nhất thời không nói lên lời, hắn cũng không thể nói với Lý Đức Phong chuyện hắn bỏ thuốc Yến Hoa được.
“Tự anh đi hỏi anh ấy đi.” Hai mắt Giang Dã tập trung trước máy tính, không muốn trả lời câu hỏi của anh ta.
Lý Đức Phong tặc lưỡi: “Anh trai em?”
“Dựa vào tính tình của anh ấy, nếu chịu nói cho anh thì anh hỏi em làm gì.”
Giang Dã bỗng hỏi: “Sao anh theo đuổi được vợ mình?”
“Đương nhiên là với sức hút của anh rồi.” Lý Đức Phong tự luyến.
Giang Dã khẽ mỉm cười: “Em cũng thế.”
“Em dựa vào sức hút của mình để theo đuổi Kiều Kiều.”
“Nhưng mấu chốt là anh ấy không thích đàn ông.”
“Điều đó càng chứng tỏ sức hút của em rất lớn sao?”
Hai người bắt đầu tranh luận, nhưng sự thật có rất ít người có thể nói lại Giang Dã.
Lý Đức Phong cũng hết nói nổi: “Được rồi, được rồi, sức hút của em vô địch thiên hạ, anh trai em vừa thấy liền yêu, được chưa?”
Hai người im lặng một lúc, Lý Đức Phong đột nhiên nhìn về phía cửa, hạ giọng nói: “Anh hiểu em vẫn còn trẻ, nhưng anh trai em cũng gần hai mươi bảy rồi.”
“Eo không tốt, đừng để anh ấy vận động nhiều quá, vẫn nên tiết chế vào ban đêm.”
Theo góc nhìn của một thẳng nam, Lý Đức Phong cảm thấy việc nằm dưới giữa hai người đàn ông khá là khó khăn, hơn nữa, trước đây Yến Hoa là trai thẳng, trong tiềm thức, anh ta cho rằng Yến Hoa sẽ ở thế thượng phong.
Giang Dã dừng lại mấy giây, chớp chớp mắt, mặc cho Lý Đức Phong hiểu lầm chuyện giường chiếu giữa hắn và Yến Hoa.
“Ừm, sẽ chú ý.” Giang Dã qua loa gật đầu.
Ngay lúc Lý Đức Phong định nói gì đó thì Yến Hoa bỗng đẩy cửa đi vào: “Hai người đang nói gì vậy? Còn đóng kín cửa.”
“Không có gì, không có gì.” Lý Đức Phong vội vã đổi lời.
Nếu Yến Hoa biết anh ta đang nói cái gì thì tính mạng nhỏ bé này thật khó có thể bảo toàn.
Yến Hoa nghi hoặc nhìn Lý Đức Phong rồi nói với Giang Dã: “9 giờ 20 chuyến tàu của Lục Thất sẽ tới Nam Giang, chúng ta đi đón cậu ấy.”
“Vâng.”
Yến Hoa ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu nói với Lý Đức Phong: “Buổi tối để một bàn trống đi, đợi Lục Thất về chúng tôi sẽ qua ăn.”
“Được.”
“Anh muốn những món gì?” Lý Đức Phong hỏi.
“Làm mấy món Lục Thất thích ăn, cá hấp, sườn heo chua ngọt, tiện thể làm ít rau muống xào, nếu còn gì nữa tôi sẽ nhắn sau.”
Cuối cùng Yến Hoa bổ sung: “Không có hải sản.”
Lý Đức Phong đáp: “Yên tâm, em sẽ không nấu hải sản cho tâm can bảo bối của anh.”
Trước đây khi nghe người khác trêu chọc như vậy, Yến Hoa cũng chẳng cảm thấy có gì to tát, dù sao thì Giang Dã lúc đó đúng là em trai bảo bối của anh.
Nhưng sau khi Phong Tử biết được mối quan hệ của họ, anh luôn cảm thấy có chút xấu hổ khi nghe thấy những lời như vậy, anh im lặng, cúi xuống nhìn danh sách mua hàng.
Sau khi Phong Tử rời đi, Yến Hoa mới hỏi: “Vừa rồi hai người đã nói gì vậy?”
Giang Dã đóng máy tính, ra ngoài đóng cửa lại rồi tới chỗ Yến Hoa: “Anh đoán xem.”
“Không đoán được.” Yến Hoa mở máy chơi game chơi Tetris.
Giang Dã nghiêng người nhéo má Yến Hoa: “Đoán đi mà.”
“Đoán đúng có thưởng.”
Yến Hoa liếc hắn một cái: “Thưởng gì?”
“Anh đoán trước đi, nếu đoán đúng em sẽ nói phần thưởng sau.”
Yến Hoa suy nghĩ một lúc: “Về bữa tối nay?”
“Sai.” Giang Dã hôn Yến Hoa, phủ nhận câu trả lời này.
“Về chuyện cậu ta và vợ cãi nhau?”
Nụ hôn của Giang Dã dần sâu hơn, hắn thả môi anh ra cười nói: “Cũng không phải.”
Yến Hoa vẫn cầm máy chơi game trong tay, sợ có người đột ngột đi vào liền nói: “Đừng quậy trong cửa hàng.”
“Cửa bị khóa rồi, dù sao bên ngoài cũng có Lục Cửu nên không có ai tìm anh đâu.” Giang Dã rút máy chơi game trong tay Yến Hoa ra.
Yến Hoa liếc màn hình trò chơi hiện chữ Game Over.
“Còn một thanh nữa thôi.” Yến Hoa tiếc nuối nói.
Giang Dã ôm anh vào lòng thủ thỉ: “Lần sau chơi lại.”
“Đừng nháo.”
“Để em ôm một lát.” Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa nhắc nhở: “Anh còn chưa đoán xong.”
Yến Hoa vòng tay qua cổ hắn, nghĩ ngợi một lát, “Nói về cửa hàng sao?”
“Sai.”
“Anh không đoán nữa, mau nói cho anh biết đi.” Sự kiên nhẫn của Yến Hoa có giới hạn, anh đoán mấy lần vẫn không đoán ra, dứt khoát không muốn đoán nữa.
Giang Dã bóp nhẹ hõm eo Yến Hoa, “Anh ấy nói eo của anh không tốt.”
“Hả?” Yến Hoa nhất thời không có phản ứng.
“Buổi tối nên kiềm chế lại.”
Nhưng Giang Dã sao có khả năng thả anh đi, hắn giữ chặt eo không buông, thậm chí còn cúi đầu hôn anh hai cái.
“Kiềm chế đi!” Yến Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Em không nghe.” Giang Dã cười vô lại.
“Buông ra.” Yến Hoa đẩy đẩy hắn.
Giang Dã nắm lấy cổ tay anh, đặt lên miệng hôn nhẹ, cười nói: “Không.”
Cả hai cứ lặp đi lặp lại cuộc hội thoại mà không biết mệt, cuối cùng không ai chịu buông cũng không ai đẩy ra nữa.
Qua một lúc, Giang Dã lại nói: “Trừ cái này ra còn một chuyện khác.”
“Hửm?” Yến Hoa cầm lại máy chơi game mở Tetris.
“Anh ấy hỏi chúng ta ở bên nhau như thế nào?” Giang Dã nhìn anh chơi game.
Yến Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giang Dã hỏi: “Em đã nói gì?”
“Em nói do bản thân rất có sức hút.” Giang Dã thật thà nói.
Yến Hoa không phủ nhận đáp án này, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Giang Dã nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, ngập ngừng gọi: “Anh Kiều.”
“Ừ, sao vậy?”
“Nếu ngày đó em không chuốc thuốc anh thì liệu anh có ở bên em không?” Khi nhắc lại chuyện ngày hôm đó, Giang Dã luôn cảm thấy áy náy vô cùng.
Cả đời này hắn chỉ làm ra hai việc có lỗi với Yến Hoa.
Đầu tiên là dùng thủ đoạn để Yến Hoa đưa hắn về nhà.
Thứ hai là chuyện bỏ thuốc Yến Hoa.
Yến Hoa chăm chú chơi Tetris, thản nhiên hỏi, “Sau khi em chuốc thuốc anh, anh đã ở bên em à?”
“Không.”
“Đừng nghĩ lung tung.” Yến Hoa biết rõ Giang Dã luôn cảm thấy canh cánh mỗi khi nhắc đến chuyện này, nhưng bản thân anh từ lâu đã không còn quan tâm nữa.
Tính cách thật của Giang Dã không ngọt ngào đáng yêu như vẻ bề ngoài, vậy thì sao?
Dù là Giang Dã ngoan ngoãn hay Giang Dã đáng khinh, Yến Hoa đều chấp nhận tất cả, chỉ cần đó là Giang Dã.
Giang Dã hay nghĩ ngợi lung tung và thích đặt câu hỏi, nhưng lần nào Yến Hoa cũng khiến hắn an tâm, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Vậy tại sao anh lại ở bên cạnh em?”
Yến Hoa khó hiểu liếc nhìn Giang Dã; “Em nghĩ thế nào?”
“Do anh yêu em?” Giang Dã nhéo nhéo vành tai người trong ngực.
‘Đúng vậy.”
Bình thường Yến Hoa nói rất ít những lời thế này, nhưng chỉ cần Giang Dã bất an, anh sẽ luôn đưa cho hắn một câu trả lời khẳng định.
Giang Dã hài lòng nói: “Em cũng yêu anh lắm.”
“Ừ.”
Im lặng trong chốc lát, Giang Dã lại nảy ra ý kiến mới, “Nhưng anh chưa chủ động nói yêu em.”
“Yêu yêu yêu, siêu siêu yêu.”
“Được chưa?”
Giang Dã hừ một tiếng, “Cái này không tính, là em bảo nên anh mới nói.”
Yến Hoa cạn lời buông máy chơi game xuống, cười nói, “Sao em khó chiều như vậy?”
Giang Dã cậy sủng mà kiêu, “Anh giận em à?”
“Không có.”
Yến Hoa chủ động hôn Giang Dã chặn miệng hắn lại, ngăn hắn lại nghĩ ra đủ loại vấn đề.
Hai người hôn nhau một lúc lâu sau, Giang Dã mới đổi chủ đề khác nói; “Lúc Thất có cần học tiếp không?”
“Cần chứ, hiện tại cậu ấy không cần đóng phim, nên đi học tiếp để đảm bảo mai sau vẫn có thể tìm được việc làm.”
Giang Dã hỏi; “Cậu ta vẫn còn là học sinh lớp 9 sao?”
“Ừ, cậu ấy sẽ thi vào trường mỹ thuật.”
“Có học tiếp hay không cũng không quan trọng, bây giờ cậu ta kiếm được tiền rồi.” Giang Dã tựa lưng vào ghế sô pha, nghịch các ngón tay thon dài của Yến Hoa.
“Lục Thất sắp về nên Lục Cửu có vẻ rất vui, làm việc cũng hăng hái hơn.” Yến Hoa cười nói.
Giang Dã đếm từng ngày một, “Hôm nay là ngày 2 tháng Mười, gần hai tháng nữa thôi là tròn một năm rồi.”
“Đúng rồi.”
Giãng Dã đột nhiên ngồi dậy, kéo Yến Hoa vào lòng nhắc nhở, “Hôm nay là ngày kỷ niệm 250 ngày chúng ta ở bên nhau.”
Yến Hoa hơi nhướng mi, cười hỏi, “Chẳng lẽ em còn định ăn mừng ngày này?”
“Không thể sao?” Ngón tay Giang Dã mân mê cúc áo Yến Hoa.
“Có thể.”
Giang Dã luôn dùng các phương thức khác nhau để kỷ niệm các ngày quan trọng, đối với hắn mà nói, mỗi ngày ở cùng Yến Hoa đều đáng để ăn mừng
Giang Dã: “Anh không hỏi em muốn ăn mừng thế nào à?”
“Em muốn thế nào?” Yến Hoa dùng đầu ngón tay đẩy Giang Dã.
Giang Dã nghiêng người thì thầm vào tai anh.
“Không.”
Dái tai Yến Hoa đỏ bừng, thẳng thừng từ chối.
“Thật sự không được sao?” Giang Dã cắn tai anh, thử lại lần nữa.
“Không được.”
Yến Hoa không muốn nói chuyện với Giang Dã nữa, không có lúc nào là nghiêm túc.
Anh trượt xuống khỏi đùi hắn rồi đi ra ngoài.
Thấy anh đi ra, Lục Cửu không thể giấu được nụ cười nói: “Thầy, em đã rửa xe rồi ạ.”
Yến Hoa nói đùa, “Ba ngày hôm nay cứ cách một lúc cậu lại đi đổ xăng, hôm nay còn rửa xe.”
“Chỉ thiếu nước đứng ở bên ngoài chờ Lục Thất về.”
Lục Cửu xấu hổ cúi đầu, “Tại vì hôm nay em không có việc gì làm nên mới rửa xe thôi…”
Giang Dã cũng đi theo ra bên ngoài nói, “Đâu chỉ hôm nay, bắt đầu từ tuần trước, trước và sau khi mở cửa hàng cậu đều phải quét dọn lại một lần.”
“Buổi tối hôm qua trước khi ăn cơm còn lau sàn.”
Lục Cửu sờ sờ đầu, đi ra bên ngoài nói, “Hình như có khách tới, em ra ngoài xem thử.”
Yến Hoa và Giang Dã nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ ngồi ở quầy thu ngân.
Lục Thất ngồi trên chiếc tàu màu xanh trở về, Yến Hoa định đặt vé nhưng cậu lại lén mua vé trước, sau khi lên tàu mới báo cho Yến Hoa biết phải đi mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới trở về Nam Giang.
“Lục Thất!”
Yến Hoa và Giang Dã đứng ở sân ga không thấy người đâu, Lục Cửu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Thất, hưng phấn kêu lên.
Hơn nửa năm không gặp, Lục Thất đã cao lên không ít, ban đầu có da có thịt nhưng sau khi đến trường quay lại sụt cân đi nhiều. Khi quay phim ở đông cỏ, một thiếu niên chưa từng thấy ngựa trước đây phải bắt đầu học cưỡi ngựa, nhiều lần ngã ngựa khiến lưng cậu bầm tím, người hướng dẫn còn nói là may mắn vì không bị gãy cổ.
Để không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, dù bị thương nhưng Lục Thất vẫn cố chịu đựng, mỗi lần gọi về nhà cũng không nhắc tới những chuyện này.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lục Cửu, Lục Thất có cảm giác như trải qua mấy đời, vội sà vào lòng anh trai như con chim nhỏ.
“Anh ơi!”
“Thầy! Ông chủ nhỏ!”
Ánh mắt Lục Thất sáng ngời nhìn ba người trước mặt.
Yến Hoa quan tâm hỏi, “Trông cậu sụt cân đi nhiều lắm, đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Lục Thất vội vàng gật đầu, ngồi ở hàng ghế sau cùng Lục Cửu trò chuyện đủ thứ trong lúc quay phim nhưng lại bỏ qua những khó khăn phải chịu đựng.
Lục Thất nói không ngừng cho tới khi đến khách sạn, cậu có rất nhiều thứ muốn kể.
Yến Hoa nói, “Mau ăn cơm đi, Phong Tử đã nấu rất nhiều món cậu thích ăn.”
Lục Thất cắn một miếng cá hấp, thỏa mãn thở dài, “Đã lâu rồi em không ăn cá.”
“Em không được ăn ngon sao?” Lục Cửu đau lòng nhìn Lục Thất.
Lục Thất lắc đầu, giả vờ vô tư nói: “Không, em ăn rất ngon, vì phải quay phim nên em phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình thôi.”
“Ở nhà không cần nhịn, mau ăn nhiều vào.” Lục Cửu liên tục gắp đồ ăn vào bát cho cậu.
Giang Dã quan tâm đến dạ dày của Yến Hoa nên không để anh đợi mà bảo anh ăn trước.
Chỉ có Lục Cửu muốn đợi Lục Thất nên không ăn.
Yến Hoa gắp cá nói, “Phong Tử hấp cá hơi nhừ.”
Giang Dã nếm thử, gật đầu đồng ý, nở một nụ cười ranh mãnh, “Lát nữa em sẽ khiếu nại với anh ấy, tay nghề nấu cá của anh ấy quá tệ.”
“Không ngon bằng em làm.” Yến Hoa so sánh, âm thầm cảm thấy Giang Dã nấu ngon hơn.
Giang Dã dịu dàng nhìn Yến Hoa nói,“Vậy ngày mai em làm cá cho anh ăn nhé?”
“Được.”
Vừa nói xong, đầu bếp Lý liền mở cửa đi vào”
“Lục Thất về rồi à? Thế nào? Có ngon không?”
Ánh mắt Lục Thất lướt qua Yến Hoa và Giang Dã rồi trả lời Phong Tử, “Ăn ngon lắm.”
Yến Hoa buông đũa nói, “Cá cậu hấp nhừ quá.”
Đầu bếp Lý cầm một đôi đũa khác nếm thử, “Nhừ thật, nhưng không sao cả, dù sao người ăn cũng là các anh.”
“Cẩn thận thái độ của cậu, đây là cách cậu đối xử với khách hàng của mình à?” Yến Hoa nhàn nhã tựa lưng ra sau ghế.
Phong Tử cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống nói, “Gần đây anh ngày càng kén ăn.”
“Anh có thể kêu Tiểu Dã của anh về nhà nấu cá cho anh ăn, thích ăn gì thì ăn.”
“Cút đi.” Yến Hoa đá vào ghế anh ta.
Mấy người lại nói thêm vài câu, sau khi Phong Tử rời đi, Lục Thất nhìn Yến Hoa và Giang Dã, đột nhiên hỏi, “Thầy, anh và ông chủ nhỏ đang yêu nhau à?”
_
Tác giả có điều muốn nói:
Yến Hoa: Có cần hỏi thẳng như vậy không?
Đoán xem yêu cầu của Giang Dã là gì? Đoán đúng sẽ có thưởng^^
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Đánh giá:
Truyện Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Story
Chương 83: Ngoại truyện (1)
10.0/10 từ 32 lượt.