Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 8
310@-
Thư Kiều ho khan kịch liệt.
Vị cà phê America đồng thời tràn ngập khắp khoang miệng và xoang mũi, hoàn toàn đắm chìm trải nghiệm mùi vị này.
Cơn buồn ngủ đã bay sạch đi từ lâu, đơn giản là sợ đến bay đi mất.
Đến lúc Thương Thời Chu đưa tờ khăn giấy thứ ba cho cô thì Thư Kiều mới khó khăn lắm bình tĩnh lại.
Không cần soi gương thì cô cũng biết hiện tại mặt của mình đỏ đến mức nào.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô còn nói cái gì mà chữ 3 bị rớt mất hai gạch ngang, người này còn giả vờ giả vịt gật đầu, giống như là tin thật, làm cô còn cho rằng anh là người từ nơi khác đến chơi.
Đầu ngón chân của Thư Kiều đã không tự chủ được mà cuộn tròn lại.
Thì ra người làm trò hề lại chính là cô.
Cố tình Thương Thời Chu còn vô cùng bình tĩnh tự nhiên đứng trước mặt tường vinh dự ngắm nghía bức ảnh chụp của mình, cong tay gõ nhẹ lên trên đó, như cười như không nói: “Thế này có đẹp không?”
Thư Kiều sửng sốt vài giây mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Sao người này lại có thể tự luyến đến mức này chứ!
“Anh... Sao anh lại ở chỗ này?” Thư Kiều không muốn để ý đến anh, nhưng anh đã đứng trước mặt mình rồi, chỉ đành dùng giọng nói đã khàn đi hỏi.
Thương Thời Chu xách túi đựng vợt bóng trên tay lên nói: “Chơi tennis.”
Lại giống như thuận miệng nhắc đến: “Chơi vài ván không?”
Chữ “ván” này lại xúc động sợi dây thần kinh đang chứa đựng những ký ức không ổn nào đó của Thư Kiều.
Không thể té ngã hai lần tại cùng một vị trí được.
Lúc này Thư Kiều mới nhìn thấy hôm nay đúng là anh đang mặc quần áo vận động, lộ ra nụ cười giả tạo nhanh chóng từ chối: “Không chơi. Anh mau đi đi, đừng để bạn anh chờ lâu.”
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bóng cây chiếu xuống, Thương Thời Chu cứ đứng ở trước mặt Thư Kiều như thế, ánh sáng phản chiếu phác họa ra gương mặt siêu cấp đẹp trai của anh. Có trong tích tắc nào đó, Thư Kiều cảm thấy cô gần như phải bị toàn bộ bóng dáng của anh bao phủ.
Nhưng Thương Thời Chu lại nhanh chóng nghiêng người lui ra sau nửa bước, giống như lần gặp mặt này thật sự chỉ là một lần trùng hợp, anh không nói thêm cái gì nữa, chỉ gật đầu với cô nói: “Tôi đi đâu.”
Chỉ là Thư Kiều còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh đã ngừng lại quay đầu liếc nhìn cô, bên trong đôi mắt màu xanh xám kia mang theo ý cười không thèm che giấu: “Gọi tôi một tiếng đàn anh, tôi giảm nửa giá vị trí quảng cáo cho cô.”
Thư Kiều nhìn bóng dáng của anh, suýt chút nữa lại bị mắc nghẹn cà phê rồi.
Cô không nên thiếu cảnh giác như thế!
Người này chắc chắn là đang cố ý!
Thư Kiều tức giận hút xong hết ly cà phê Americano trong tay, đứng dậy quăng vào thùng rác, quyết định sau này trước khi đi ra ngoài cô phải xem tử vi bói toán cho rõ ràng mới được.
Trước khi rời đi, mang theo tâm trạng khó tả nào đó, Thư Kiều lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tường vinh dự kia một lượt.
Sau đó cô không thể không xụ mặt thừa nhận.
Đúng là tất cả mọi người trên tường đều không có ai có thể thắng được gương mặt ngông nghênh ra vẻ ta đây của Thương Thời Chu.
*
Lúc Thương Thời Chu đi vào sân vận động thì Hứa Thâm đã chạy bộ hai vòng làm nóng người rồi.
Mấy học sinh nữ vốn dĩ đang ngồi bên ngoài sân bóng rổ nhìn sang rồi xô đẩy lẫn nhau, rõ ràng là cũng đã để ý thấy thanh niên vừa mới đi vào có gương mặt siêu đẹp trai.
“Sân vận động chỉ mở cửa hai tiếng đồng hồ, anh Chu đã có thể đi muộn hết một phần tư, sáng sớm tinh mơ chắc cũng không đến mức kẹt xe đâu nhỉ?” Hứa Thâm nhận lấy túi đựng vợt của anh.
Thương Thời Chu hoạt động cổ tay cổ chân, cầm lấy vợt bóng, tùy ý đập bóng vài cái rồi mới đột nhiên hỏi một câu: “Lúc trước ai chụp bức ảnh dán trên tường vinh danh cho tôi thế?”
Hứa Thâm suy nghĩ nửa ngày trời mới nhớ ra: “Lúc trước không phải trong trường bảo cậu nộp ảnh chụp cậu lại thèm để ý đến sao, cuối cùng trường học cắt hình cậu từ một tấm hình tốt nghiệp tập thể đó? Sao thế?”
Thương Thời Chu giơ tay kéo nhẹ dây cột tóc, điều chỉnh vị trí nói: “Cắt đẹp ghê.”
Hứa Thâm: “?”
Lúc trước người kiên quyết không nộp ảnh chụp chính là anh.
Hiện tại người khen ảnh đẹp cũng là anh.
Thì ra cái gì anh cũng nói được hết đúng không.
Tuy rằng hai người cùng thi đậu đại học trong cùng thành phố, nhưng cũng có một khoảng thời gian rồi không gặp nhau. Hứa Thâm cực kỳ say mê nghiên cứu khoa học, liên tục tham dự các dự án thí nghiệm, mới là sinh viên năm hai cũng đã trở thành tác giả bậc 1 của SCI, mỗi ngày đều sống trong phòng thí nghiệm, không thể nào hẹn anh ấy đi ra ngoài chơi được, mới hơn hai mươi tuổi mà mép tóc đã bắt đầu có dấu hiệu bị bò l**m rồi.
Còn Thương Thời Chu thì...
Hứa Thâm đánh bóng sang anh hỏi: “Dạo gần đây có thi đấu gì không?”
“Tháng sau có một trận đua.” Thương Thời Chu vững vàng đón đỡ, bóng tennis và vợt bóng tiếp xúc phát ra một tiếng giòn vang, lại vạch ra một đường cong vô cùng sắc bén xinh đẹp: “Mấy ngày nay tôi đều đến núi Lê Đài luyện tập lái xe.”
Hứa Thâm nghe đến tên địa danh có nghĩa trang nổi tiếng nhất thành phố Bắc Giang này thì giật mình hết hồn, trong lòng không nhịn được mà nhảy ra vài câu lèm bèm kiểu như “xe tang hất đuôi, nhảy Disco trên mộ”, cực kỳ cạn lời nhìn anh.
Thương Thời Chu đã đoán ra được Hứa Thâm suy nghĩ gì, cười khẽ nói: “Trận thi đấu chính thức cũng diễn ra ở đó, yên tâm đi, mỗi lần đi đều sẽ đuổi người không liên quan đi.”
Hứa Thâm lại ậm ừ do dự không biết có nên nói hay không.
Có đuổi thì cũng chỉ đuổi được người chứ không đuổi được mấy thứ mà anh ấy đang nghĩ.
Thương Thời Chu đánh một cú, giọng điệu nói chuyện càng thêm lười biếng thong dong.
“Vậy chẳng phải cũng khá tốt sao, cho dù xảy ra chuyện gì thì núi Lê Đài ở gần cũng có thể giải quyết ngay luôn. Có thể nói ban tổ chức cũng tính toán tỉ mỉ và có tầm nhìn xa lắm đó chứ.”
Hứa Thâm: “...”
“Nói chuyện may mắn một chút đi được không?” Hứa Thâm đỡ mắt kính nói: “Có phải tôi chưa từng đi qua núi Lê Đài lần nào đâu, nghĩa trang đều nằm ở khu vực phía trước núi, xuống xe còn phải đi bộ thêm một cây số nữa, ít nhất cũng cách đường đua xe Rally của mấy cậu chừng ba năm cây số nhỉ? Mấy tay đua xe Rally mấy cậu không phải đường chỗ nào khó đi lại càng muốn chạy đến đó đua sao?”
Thương Thời Chu vẫn cứ giữ vẻ mặt kia: “Đây không phải là do cậu tự suy nghĩ lung tung trước sao?”
Hứa Thâm không còn gì để nói, ngược lại nghĩ đến chuyện khác: “Lát nữa đánh tennis xong tôi còn có chút việc khác phải làm, chắc không ăn cơm trưa cùng cậu được rồi.”
“Chuyện gì thế?” Thương Thời Chu thuận miệng hỏi một câu.
“Lão Lộ giao việc cho tôi.” Hứa Thâm đi đến phần ngoài sân lau mồ hôi trên trán nói: “Nói là bảo tôi dạy kèm cho học sinh cưng khóa này của thầy ấy.”
Thương Thời Chu đang uống nước tay hơi khựng lại: “Nam hay nữ?”
Gương mặt tràn ngập vẻ trí thức của Hứa Thâm lần đầu tiên xuất hiện nụ cười say mê nói: “Nam thì ai thèm đi chứ? Lão Lộ còn cố ý gửi ảnh cho tôi nữa đó.”
Anh ấy vừa nói vừa mở điện thoại di động ra, đưa cho Thương Thời Chu xem.
Thương Thời Chu cúi mắt xuống.
Cách chụp ảnh giống hệt như bức ảnh của anh trên tường vinh danh.
Thậm chí còn không phải là chụp chính diện, chỉ là một tấm ảnh rõ ràng là chụp mặt nhưng lại chụp ra một bóng dáng mờ căm, nhưng cũng đủ để nhìn thấy một thiếu nữ có vầng trán cao, sóng mũi cao đang cúi đầu chơi điện thoại, trên mặt còn mang theo chút ý cười, cho dù chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Bối cảnh xa hơn trong bức ảnh chính là sân bóng rổ của sân thể dục trường cấp ba số 1, có hơi nhòe, nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của mấy học sinh nam đang chơi bóng rổ ở đều cố ý vô tình mà nhìn về phía cô.
Anh còn chưa dời mắt đi thì Hứa Thâm đã thu điện thoại lại.
“May mà cậu không có hứng thú gì với mấy đàn em.” Hứa Thâm dùng đầu ngón tay di chuyển màn hình, phóng to ảnh nhìn thoáng qua, sau đó mới tắt điện thoại: “Nếu không thì làm gì đến lượt tôi chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Thương Thời Chu cảm thấy hình như khuỷu tay mình bị người nào đó chọc nhẹ.
Anh nghiêng đầu nhìn.
Là mấy cô gái lúc nãy đang ở cách đó không xa.
Rõ ràng là khó khăn lắm mới chờ đến lúc bọn họ nghỉ ngơi, cho nên mới cùng nhau đến nơi này.
“Có muốn chơi chung với nhau không?” Cô gái xinh đẹp dẫn đầu cột tóc đuôi ngựa, cũng không ngại ngùng, vô cùng hào phóng mời: “Hôm nay chúng tôi cũng định đặt trước sân tennis, nhưng đến muộn. Chúng tôi đã học tennis được mấy năm rồi, sẽ không ảnh hưởng đến hai anh đâu.”
Hứa Thâm cũng coi như là quá quen với cảnh này rồi.
Trong suốt sáu năm thời cấp hai và cấp ba, có không biết bao nhiêu cô gái gom đủ can đảm đến làm quen với Thương Thời Chu, đương nhiên số người thất bại quay về cũng không thể nào đếm xuể.
Hứa Thâm mở nắp chai nước ra uống một ngụm, không thèm để ý đến, dù sao thì Thương Thời Chu cũng sẽ vô cùng thành thạo lễ phép từ chối thôi.
Anh ấy thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ, cũng không biết mấy năm nay đi học đại học, khả năng từ chối khéo của Thương Thời Chu có bị tụt dốc không nữa. Dù sao thì Thương Thời Chu thi vào trường đại học khác với anh ấy, trường kia nổi tiếng là miếu hòa thượng mà.
Ngay lúc anh ấy đang suy nghĩ lung tung không đâu vào đâu thì đã nghe được giọng nói của Thương Thời Chu vang lên.
“Được thôi.”
Hứa Thâm: “...?”
Anh ấy suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài luôn rồi.
Anh ấy vừa ho khan vừa nghiêng đầu nhìn Thương Thời Chu.
Sau đó đồng thời thấy được mấy cô gái kia hai mắt sáng rực lên cười tươi rói và cả Thương Thời Chu đang thong thả ung dung nhét vợt bóng vào trong túi.
Thương Thời Chu thu hồi ánh mắt không nhìn cô gái cột tóc đuôi ngựa kia nữa. Không biết anh nghĩ đến cái gì, trong mắt lại còn loáng thoáng mang theo chút ý cười.
Hứa Thâm nghi ngờ anh ấy nhìn lầm rồi.
“Các cô đến đúng lúc lắm, vừa lúc tôi có việc bận.” Anh gác tay lên vai Hứa Thâm, vỗ vài cái không nặng không nhẹ, giọng nói hơi nhỏ một chút: “Tôi giúp cậu làm việc mà lão Lộ giao.”
Hứa Thâm: “?”
Khoan đã, Thương Thời Chu, cậu trở nên nhiệt tình lại rảnh hơi như thế từ lúc nào thế?!
Chuyện này phát triển quá bất ngờ, dù sao thì người ta nói muốn đánh tennis là nói dối, muốn đánh tennis với anh mới là nói thật.
Mấy cô gái kia không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau.
Thương Thời Chu cũng đã không hề lưu luyến đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn chỉ thoáng qua điện thoại di động của Hứa Thâm nói: “Cậu nhớ gửi ảnh cho tôi đó, để tránh tôi nhận nhầm người.”
Hứa Thâm bị bỏ lại một mình: … Đậu xanh.
*
Thư Kiều làm xong bộ đề thi thứ hai thì điện thoại của cô bắt đầu rung lên.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Tớ dậy rồi nè.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Cậu đừng có nói với tớ là cậu đã ở thư viện, hơn nữa còn làm xong mấy bộ đề thi rồi đó nha.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Để ý đến tớ đi, để ý đến tớ đi, ngó tớ một cái đi mà.
Là Tô Ninh Phỉ.
Mỗi ngày cô ấy đều hẹn cô tám giờ gặp nhau ở thư viện, nhưng ngày nào cũng đều ngủ đến mười giờ rưỡi, cũng coi như là đồng hồ sinh học vô cùng đúng giờ.
Thư Kiều cong khóe môi, chụp hình đề thi cô đã làm xong gửi qua bên kia.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Đậu xanh! Tớ biết ngay mà! Cậu định phấn đấu chết tớ à!! Chờ đó, tớ đến ngay, cậu chiếm chỗ cho tớ đi!!
[Mộc Kiều]: Cậu ngủ tiếp đi.
[Mộc Kiều]: Lão Lộ tìm giúp tớ một đàn anh đến dạy kèm thêm cho tớ, chờ tớ học xong sẽ dạy lại cho cậu.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: !!! Cậu chính là nữ bồ tát của Tô Ninh Phỉ tớ! Vậy tớ ngủ tiếp đây! Ngủ ngon nha!!
Thư Kiều ghét bỏ cái câu ngủ ngon nha vô cùng quê mùa ở cuối cùng, nhăn mũi, sau đó lại nhịn không được bật cười.
Lộ Trình đã gửi cho cô số điện thoại liên lạc của đàn anh tên Hứa Thâm rồi, hai người hẹn gặp nhau lúc mười giờ rưỡi. Thư Kiều buông bút xuống nhìn ngó khắp nơi lại không thấy được ai, cũng không biết đối phương có thể tìm được bàn mà cô đang ngồi không nữa.
Cô đang định lễ phép gửi tin nhắn Wechat hỏi thăm thử, lập tức cảm nhận được hai cái ghế ở bên cạnh và đối diện cô đều đồng loạt bị kéo ra.
Hứa Thâm còn hơi thở hổn hển, anh ấy đón nhận ánh mắt vừa mới ngước lên của Thư Kiều, chào hỏi: “Cô là đàn em Thư Kiều đúng không? Tôi là Hứa Thâm.”
Thư Kiều đứng lên, đang định giơ tay sang đối diện bắt tay với anh ấy: “Chào học trưởng Hứa.”
Ánh mắt Hứa Thâm lại nhìn về phía bên cạnh cô, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô thấy trong ánh mắt dưới gọng kính đen của anh ấy rõ ràng mang theo chút vẻ bất đắc dĩ, lại chỉ về phía bên cạnh cô nói: “Đây là bạn của tôi, tên là Thương Thời Chu, cô cũng không ngại cậu ấy học chung chứ?”
Trong khoảng thời gian ngắn Thư Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng đáp lại: “Không ngại…”
Khoan?
Có phải lúc nãy cô vừa mới nghe được ba âm tiết vô cùng quen tai gì không?
Thư Kiều đột nhiên quay đầu lại.
Gương mặt mà cô vừa mới gặp cách đây vài tiếng đồng hồ lại xuất hiện ở bên cạnh cô.
Thương Thời Chu đã ngồi xuống, rõ ràng là vừa mới vận động xong nhưng trên người anh lại không có mùi hôi nồng nặc gì cả. Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ đang mở thổi vào, thổi bay tóc mái còn hơi ướt và lông mi của anh.
Giống như đến cả ánh mắt mang theo ý cười lười biếng khi nhìn về phía cô của anh cũng nhiễm chút sương mù.
Thư Kiều lại rối rít thu hồi ánh nhìn.
Cũng không biết vì sao, tim cô lại đập nhanh thình thịch một chút.
“Sao không chào đàn anh Thương hả?” Thương Thời Chu rõ ràng là không có ý định tha cho cô, giọng nói cũng lười biếng giống hệt như ánh mặt trời: “Đàn anh Hứa là đàn anh, đàn anh Thương thì không phải đàn anh à?”
Thư Kiều: “...”
Nhắc đến đàn anh, không hiểu sao trong đầu cô lại nhảy ra câu nói “Giảm giá một nửa vị trí quảng cáo” mà Thương Thời Chu nói lúc nãy.
Cô lặng lẽ trừng mắt liếc nhìn anh, mới mở miệng nói: “... Chào đàn anh Thương.”
Chỉ là đến cả chính cô cũng không để ý đến giọng nói của cô mất tự nhiên đến cỡ nào.
— Cũng vì quá mất tự nhiên nên cô hạ thấp giọng, làm giọng nói càng thêm mềm mại hơn.
Đáy mắt Thương Thời Chu sâu thẳm.
Hứa Thâm hoàn toàn không thèm để ý đến bầu không khí có chút khác thường giữa hai người bọn họ.
Dù sao thì con người Thương Thời Chu luôn thích gì làm nấy, độc miệng quen rồi.
Lúc nãy Thương Thời Chu bỏ anh ấy lại đó một mình, anh ấy cũng sẽ không ngu ngốc đến mức sẽ thật sự chơi đánh tennis với mấy cô gái kia, vội vội vàng vàng dọn dẹp đồ đạc, tìm cớ rồi nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Thư viện của trường cấp ba số 1 cũng chỉ rộng nhiêu đó, Thư Kiều lại miêu tả vị trí cô ngồi rất kỹ càng, Hứa Thâm tìm được rất nhanh, hoàn toàn không hề phát hiện ra người đứng bên cạnh anh ấy tìm người cũng chẳng vất vả tí nào.
Hứa Thâm không chỉ không để ý, còn thầm cảm thán trong lòng.
Thật sự rất khó tin rằng đàn em siêu giỏi mà lão Lộ giới thiệu lại xinh đẹp như thế, còn đẹp hơn trong ảnh chụp rất nhiều.
Hứa Thâm tằng hắng rồi vào thẳng chủ đề: “Chúng ta bắt đầu từ môn nào trước đây? Cô có vấn đề không hiểu gì đều có thể hỏi tôi.”
Cho dù có nghĩ nát óc thì Thư Kiều cũng không nghĩ đến chuyện Thương Thời Chu sẽ xuất hiện ở nơi này.
Cô giơ tay gom gọn tóc mình lại sang một bên, hôm nay cô không cột tóc, tóc dài xõa tung, vừa lúc có thể che khuất ánh mắt và tầm mắt của Thương Thời Chu.
Cô cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Thương Thời Chu, lấy lại bình tĩnh, giơ tay cầm lấy mấy quyển sách trong chồng tài liệu học tập bên cạnh.
Mấy ngày trước Lộ Trình đã nói với cô chuyện nhờ đàn anh đến dạy kèm cho cô rồi.
Cho nên cô đã khoanh vùng vấn đề cần hỏi từ trước.
Chỉ là cô vừa mới mở sách ra thì một giọng nói thong dong đã từ bên cạnh cô vang lên.
“Không đúng, tôi nhớ hình như trạng nguyên khóa 14 là tôi mà đúng không? Sao mấy chuyện tốt như dạy kèm này lại không giao cho tôi nhỉ?”
Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “...?”
Rõ ràng năm ngoái lão Lộ cũng đã hỏi anh là có thể dạy kèm cho các đàn em khóa dưới hay không, là anh châm chọc mỉa mai bảo lão Lộ đừng có nằm mơ giữa ban ngày lung tung gì mà?!
Vẻ mặt của Hứa Thâm vô cùng vi diệu, khó nói nên lời.
Thư Kiều giả vờ như không nghe thấy.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở giữa Thương Thời Chu và Thư Kiều đột nhiên sáng lên.
Mấy tin nhắn liên tục nhảy ra.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Khoan đã, tớ đột nhiên ý thức được một việc.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Đàn anh? Đàn anh gì thế? Đàn anh tên gì? Có đẹp trai không?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Nếu có thể dạy kèm cho cậu thì kiểu gì cũng phải là trạng nguyên nhỉ? Đừng có nói là nam thần Thương Thời Chu của tớ đó nha?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Nữ bồ tát à, cậu để ý đến tớ đi, cậu không trả lời thì tớ ngủ không được.
Thư viện vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng Thư Kiều đột nhiên căng thẳng, nhanh tay lẹ mắt nhấn tắt màn hình, gần như là giơ tay cướp lấy di động, sau đó úp ngược màn hình xuống mặt bàn trước mặt mình.
Ừm, chắc là anh không nhìn thấy gì đâu nhỉ?
Cô hành động rất nhanh!
Đáng tiếc màn hình di động ở ngay trước mặt Thương Thời Chu, muốn không xem cũng khó.
Anh ngước mắt lên, thứ lọt vào tầm mắt chính là góc mặt nghiêng mà Thư Kiều cố ý dùng tóc dài che khuất lại, trong đầu vô duyên vô cớ lại lập tức hiện lên hình ảnh cô cột tóc đuôi ngựa.
Ừm, cột tóc lên đẹp hơn nhiều.
Mặt anh vô cùng bình tĩnh dời mắt đi, một lúc lâu sau mới lật sang một trang sách mới hỏi: “Cô không trả lời lại à?”
Thư Kiều: “...”
Cô siết chặt bút, lần đầu tiên có xúc động muốn quăng Tô Ninh Phỉ vào trong sổ đen.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Thư Kiều ho khan kịch liệt.
Vị cà phê America đồng thời tràn ngập khắp khoang miệng và xoang mũi, hoàn toàn đắm chìm trải nghiệm mùi vị này.
Cơn buồn ngủ đã bay sạch đi từ lâu, đơn giản là sợ đến bay đi mất.
Đến lúc Thương Thời Chu đưa tờ khăn giấy thứ ba cho cô thì Thư Kiều mới khó khăn lắm bình tĩnh lại.
Không cần soi gương thì cô cũng biết hiện tại mặt của mình đỏ đến mức nào.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô còn nói cái gì mà chữ 3 bị rớt mất hai gạch ngang, người này còn giả vờ giả vịt gật đầu, giống như là tin thật, làm cô còn cho rằng anh là người từ nơi khác đến chơi.
Đầu ngón chân của Thư Kiều đã không tự chủ được mà cuộn tròn lại.
Thì ra người làm trò hề lại chính là cô.
Cố tình Thương Thời Chu còn vô cùng bình tĩnh tự nhiên đứng trước mặt tường vinh dự ngắm nghía bức ảnh chụp của mình, cong tay gõ nhẹ lên trên đó, như cười như không nói: “Thế này có đẹp không?”
Thư Kiều sửng sốt vài giây mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Sao người này lại có thể tự luyến đến mức này chứ!
“Anh... Sao anh lại ở chỗ này?” Thư Kiều không muốn để ý đến anh, nhưng anh đã đứng trước mặt mình rồi, chỉ đành dùng giọng nói đã khàn đi hỏi.
Thương Thời Chu xách túi đựng vợt bóng trên tay lên nói: “Chơi tennis.”
Lại giống như thuận miệng nhắc đến: “Chơi vài ván không?”
Chữ “ván” này lại xúc động sợi dây thần kinh đang chứa đựng những ký ức không ổn nào đó của Thư Kiều.
Không thể té ngã hai lần tại cùng một vị trí được.
Lúc này Thư Kiều mới nhìn thấy hôm nay đúng là anh đang mặc quần áo vận động, lộ ra nụ cười giả tạo nhanh chóng từ chối: “Không chơi. Anh mau đi đi, đừng để bạn anh chờ lâu.”
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bóng cây chiếu xuống, Thương Thời Chu cứ đứng ở trước mặt Thư Kiều như thế, ánh sáng phản chiếu phác họa ra gương mặt siêu cấp đẹp trai của anh. Có trong tích tắc nào đó, Thư Kiều cảm thấy cô gần như phải bị toàn bộ bóng dáng của anh bao phủ.
Nhưng Thương Thời Chu lại nhanh chóng nghiêng người lui ra sau nửa bước, giống như lần gặp mặt này thật sự chỉ là một lần trùng hợp, anh không nói thêm cái gì nữa, chỉ gật đầu với cô nói: “Tôi đi đâu.”
Chỉ là Thư Kiều còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh đã ngừng lại quay đầu liếc nhìn cô, bên trong đôi mắt màu xanh xám kia mang theo ý cười không thèm che giấu: “Gọi tôi một tiếng đàn anh, tôi giảm nửa giá vị trí quảng cáo cho cô.”
Thư Kiều nhìn bóng dáng của anh, suýt chút nữa lại bị mắc nghẹn cà phê rồi.
Cô không nên thiếu cảnh giác như thế!
Người này chắc chắn là đang cố ý!
Thư Kiều tức giận hút xong hết ly cà phê Americano trong tay, đứng dậy quăng vào thùng rác, quyết định sau này trước khi đi ra ngoài cô phải xem tử vi bói toán cho rõ ràng mới được.
Trước khi rời đi, mang theo tâm trạng khó tả nào đó, Thư Kiều lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tường vinh dự kia một lượt.
Sau đó cô không thể không xụ mặt thừa nhận.
Đúng là tất cả mọi người trên tường đều không có ai có thể thắng được gương mặt ngông nghênh ra vẻ ta đây của Thương Thời Chu.
*
Lúc Thương Thời Chu đi vào sân vận động thì Hứa Thâm đã chạy bộ hai vòng làm nóng người rồi.
Mấy học sinh nữ vốn dĩ đang ngồi bên ngoài sân bóng rổ nhìn sang rồi xô đẩy lẫn nhau, rõ ràng là cũng đã để ý thấy thanh niên vừa mới đi vào có gương mặt siêu đẹp trai.
“Sân vận động chỉ mở cửa hai tiếng đồng hồ, anh Chu đã có thể đi muộn hết một phần tư, sáng sớm tinh mơ chắc cũng không đến mức kẹt xe đâu nhỉ?” Hứa Thâm nhận lấy túi đựng vợt của anh.
Thương Thời Chu hoạt động cổ tay cổ chân, cầm lấy vợt bóng, tùy ý đập bóng vài cái rồi mới đột nhiên hỏi một câu: “Lúc trước ai chụp bức ảnh dán trên tường vinh danh cho tôi thế?”
Hứa Thâm suy nghĩ nửa ngày trời mới nhớ ra: “Lúc trước không phải trong trường bảo cậu nộp ảnh chụp cậu lại thèm để ý đến sao, cuối cùng trường học cắt hình cậu từ một tấm hình tốt nghiệp tập thể đó? Sao thế?”
Thương Thời Chu giơ tay kéo nhẹ dây cột tóc, điều chỉnh vị trí nói: “Cắt đẹp ghê.”
Hứa Thâm: “?”
Lúc trước người kiên quyết không nộp ảnh chụp chính là anh.
Hiện tại người khen ảnh đẹp cũng là anh.
Thì ra cái gì anh cũng nói được hết đúng không.
Tuy rằng hai người cùng thi đậu đại học trong cùng thành phố, nhưng cũng có một khoảng thời gian rồi không gặp nhau. Hứa Thâm cực kỳ say mê nghiên cứu khoa học, liên tục tham dự các dự án thí nghiệm, mới là sinh viên năm hai cũng đã trở thành tác giả bậc 1 của SCI, mỗi ngày đều sống trong phòng thí nghiệm, không thể nào hẹn anh ấy đi ra ngoài chơi được, mới hơn hai mươi tuổi mà mép tóc đã bắt đầu có dấu hiệu bị bò l**m rồi.
Còn Thương Thời Chu thì...
Hứa Thâm đánh bóng sang anh hỏi: “Dạo gần đây có thi đấu gì không?”
“Tháng sau có một trận đua.” Thương Thời Chu vững vàng đón đỡ, bóng tennis và vợt bóng tiếp xúc phát ra một tiếng giòn vang, lại vạch ra một đường cong vô cùng sắc bén xinh đẹp: “Mấy ngày nay tôi đều đến núi Lê Đài luyện tập lái xe.”
Hứa Thâm nghe đến tên địa danh có nghĩa trang nổi tiếng nhất thành phố Bắc Giang này thì giật mình hết hồn, trong lòng không nhịn được mà nhảy ra vài câu lèm bèm kiểu như “xe tang hất đuôi, nhảy Disco trên mộ”, cực kỳ cạn lời nhìn anh.
Thương Thời Chu đã đoán ra được Hứa Thâm suy nghĩ gì, cười khẽ nói: “Trận thi đấu chính thức cũng diễn ra ở đó, yên tâm đi, mỗi lần đi đều sẽ đuổi người không liên quan đi.”
Hứa Thâm lại ậm ừ do dự không biết có nên nói hay không.
Có đuổi thì cũng chỉ đuổi được người chứ không đuổi được mấy thứ mà anh ấy đang nghĩ.
Thương Thời Chu đánh một cú, giọng điệu nói chuyện càng thêm lười biếng thong dong.
“Vậy chẳng phải cũng khá tốt sao, cho dù xảy ra chuyện gì thì núi Lê Đài ở gần cũng có thể giải quyết ngay luôn. Có thể nói ban tổ chức cũng tính toán tỉ mỉ và có tầm nhìn xa lắm đó chứ.”
Hứa Thâm: “...”
“Nói chuyện may mắn một chút đi được không?” Hứa Thâm đỡ mắt kính nói: “Có phải tôi chưa từng đi qua núi Lê Đài lần nào đâu, nghĩa trang đều nằm ở khu vực phía trước núi, xuống xe còn phải đi bộ thêm một cây số nữa, ít nhất cũng cách đường đua xe Rally của mấy cậu chừng ba năm cây số nhỉ? Mấy tay đua xe Rally mấy cậu không phải đường chỗ nào khó đi lại càng muốn chạy đến đó đua sao?”
Thương Thời Chu vẫn cứ giữ vẻ mặt kia: “Đây không phải là do cậu tự suy nghĩ lung tung trước sao?”
Hứa Thâm không còn gì để nói, ngược lại nghĩ đến chuyện khác: “Lát nữa đánh tennis xong tôi còn có chút việc khác phải làm, chắc không ăn cơm trưa cùng cậu được rồi.”
“Chuyện gì thế?” Thương Thời Chu thuận miệng hỏi một câu.
“Lão Lộ giao việc cho tôi.” Hứa Thâm đi đến phần ngoài sân lau mồ hôi trên trán nói: “Nói là bảo tôi dạy kèm cho học sinh cưng khóa này của thầy ấy.”
Thương Thời Chu đang uống nước tay hơi khựng lại: “Nam hay nữ?”
Gương mặt tràn ngập vẻ trí thức của Hứa Thâm lần đầu tiên xuất hiện nụ cười say mê nói: “Nam thì ai thèm đi chứ? Lão Lộ còn cố ý gửi ảnh cho tôi nữa đó.”
Anh ấy vừa nói vừa mở điện thoại di động ra, đưa cho Thương Thời Chu xem.
Thương Thời Chu cúi mắt xuống.
Cách chụp ảnh giống hệt như bức ảnh của anh trên tường vinh danh.
Thậm chí còn không phải là chụp chính diện, chỉ là một tấm ảnh rõ ràng là chụp mặt nhưng lại chụp ra một bóng dáng mờ căm, nhưng cũng đủ để nhìn thấy một thiếu nữ có vầng trán cao, sóng mũi cao đang cúi đầu chơi điện thoại, trên mặt còn mang theo chút ý cười, cho dù chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Bối cảnh xa hơn trong bức ảnh chính là sân bóng rổ của sân thể dục trường cấp ba số 1, có hơi nhòe, nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của mấy học sinh nam đang chơi bóng rổ ở đều cố ý vô tình mà nhìn về phía cô.
Anh còn chưa dời mắt đi thì Hứa Thâm đã thu điện thoại lại.
“May mà cậu không có hứng thú gì với mấy đàn em.” Hứa Thâm dùng đầu ngón tay di chuyển màn hình, phóng to ảnh nhìn thoáng qua, sau đó mới tắt điện thoại: “Nếu không thì làm gì đến lượt tôi chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Thương Thời Chu cảm thấy hình như khuỷu tay mình bị người nào đó chọc nhẹ.
Anh nghiêng đầu nhìn.
Là mấy cô gái lúc nãy đang ở cách đó không xa.
Rõ ràng là khó khăn lắm mới chờ đến lúc bọn họ nghỉ ngơi, cho nên mới cùng nhau đến nơi này.
“Có muốn chơi chung với nhau không?” Cô gái xinh đẹp dẫn đầu cột tóc đuôi ngựa, cũng không ngại ngùng, vô cùng hào phóng mời: “Hôm nay chúng tôi cũng định đặt trước sân tennis, nhưng đến muộn. Chúng tôi đã học tennis được mấy năm rồi, sẽ không ảnh hưởng đến hai anh đâu.”
Hứa Thâm cũng coi như là quá quen với cảnh này rồi.
Trong suốt sáu năm thời cấp hai và cấp ba, có không biết bao nhiêu cô gái gom đủ can đảm đến làm quen với Thương Thời Chu, đương nhiên số người thất bại quay về cũng không thể nào đếm xuể.
Hứa Thâm mở nắp chai nước ra uống một ngụm, không thèm để ý đến, dù sao thì Thương Thời Chu cũng sẽ vô cùng thành thạo lễ phép từ chối thôi.
Anh ấy thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ, cũng không biết mấy năm nay đi học đại học, khả năng từ chối khéo của Thương Thời Chu có bị tụt dốc không nữa. Dù sao thì Thương Thời Chu thi vào trường đại học khác với anh ấy, trường kia nổi tiếng là miếu hòa thượng mà.
Ngay lúc anh ấy đang suy nghĩ lung tung không đâu vào đâu thì đã nghe được giọng nói của Thương Thời Chu vang lên.
“Được thôi.”
Hứa Thâm: “...?”
Anh ấy suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài luôn rồi.
Anh ấy vừa ho khan vừa nghiêng đầu nhìn Thương Thời Chu.
Sau đó đồng thời thấy được mấy cô gái kia hai mắt sáng rực lên cười tươi rói và cả Thương Thời Chu đang thong thả ung dung nhét vợt bóng vào trong túi.
Thương Thời Chu thu hồi ánh mắt không nhìn cô gái cột tóc đuôi ngựa kia nữa. Không biết anh nghĩ đến cái gì, trong mắt lại còn loáng thoáng mang theo chút ý cười.
Hứa Thâm nghi ngờ anh ấy nhìn lầm rồi.
“Các cô đến đúng lúc lắm, vừa lúc tôi có việc bận.” Anh gác tay lên vai Hứa Thâm, vỗ vài cái không nặng không nhẹ, giọng nói hơi nhỏ một chút: “Tôi giúp cậu làm việc mà lão Lộ giao.”
Hứa Thâm: “?”
Khoan đã, Thương Thời Chu, cậu trở nên nhiệt tình lại rảnh hơi như thế từ lúc nào thế?!
Chuyện này phát triển quá bất ngờ, dù sao thì người ta nói muốn đánh tennis là nói dối, muốn đánh tennis với anh mới là nói thật.
Mấy cô gái kia không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau.
Thương Thời Chu cũng đã không hề lưu luyến đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn chỉ thoáng qua điện thoại di động của Hứa Thâm nói: “Cậu nhớ gửi ảnh cho tôi đó, để tránh tôi nhận nhầm người.”
Hứa Thâm bị bỏ lại một mình: … Đậu xanh.
*
Thư Kiều làm xong bộ đề thi thứ hai thì điện thoại của cô bắt đầu rung lên.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Tớ dậy rồi nè.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Cậu đừng có nói với tớ là cậu đã ở thư viện, hơn nữa còn làm xong mấy bộ đề thi rồi đó nha.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Để ý đến tớ đi, để ý đến tớ đi, ngó tớ một cái đi mà.
Là Tô Ninh Phỉ.
Mỗi ngày cô ấy đều hẹn cô tám giờ gặp nhau ở thư viện, nhưng ngày nào cũng đều ngủ đến mười giờ rưỡi, cũng coi như là đồng hồ sinh học vô cùng đúng giờ.
Thư Kiều cong khóe môi, chụp hình đề thi cô đã làm xong gửi qua bên kia.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Đậu xanh! Tớ biết ngay mà! Cậu định phấn đấu chết tớ à!! Chờ đó, tớ đến ngay, cậu chiếm chỗ cho tớ đi!!
[Mộc Kiều]: Cậu ngủ tiếp đi.
[Mộc Kiều]: Lão Lộ tìm giúp tớ một đàn anh đến dạy kèm thêm cho tớ, chờ tớ học xong sẽ dạy lại cho cậu.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: !!! Cậu chính là nữ bồ tát của Tô Ninh Phỉ tớ! Vậy tớ ngủ tiếp đây! Ngủ ngon nha!!
Thư Kiều ghét bỏ cái câu ngủ ngon nha vô cùng quê mùa ở cuối cùng, nhăn mũi, sau đó lại nhịn không được bật cười.
Lộ Trình đã gửi cho cô số điện thoại liên lạc của đàn anh tên Hứa Thâm rồi, hai người hẹn gặp nhau lúc mười giờ rưỡi. Thư Kiều buông bút xuống nhìn ngó khắp nơi lại không thấy được ai, cũng không biết đối phương có thể tìm được bàn mà cô đang ngồi không nữa.
Cô đang định lễ phép gửi tin nhắn Wechat hỏi thăm thử, lập tức cảm nhận được hai cái ghế ở bên cạnh và đối diện cô đều đồng loạt bị kéo ra.
Hứa Thâm còn hơi thở hổn hển, anh ấy đón nhận ánh mắt vừa mới ngước lên của Thư Kiều, chào hỏi: “Cô là đàn em Thư Kiều đúng không? Tôi là Hứa Thâm.”
Thư Kiều đứng lên, đang định giơ tay sang đối diện bắt tay với anh ấy: “Chào học trưởng Hứa.”
Ánh mắt Hứa Thâm lại nhìn về phía bên cạnh cô, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô thấy trong ánh mắt dưới gọng kính đen của anh ấy rõ ràng mang theo chút vẻ bất đắc dĩ, lại chỉ về phía bên cạnh cô nói: “Đây là bạn của tôi, tên là Thương Thời Chu, cô cũng không ngại cậu ấy học chung chứ?”
Trong khoảng thời gian ngắn Thư Kiều còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng đáp lại: “Không ngại…”
Khoan?
Có phải lúc nãy cô vừa mới nghe được ba âm tiết vô cùng quen tai gì không?
Thư Kiều đột nhiên quay đầu lại.
Gương mặt mà cô vừa mới gặp cách đây vài tiếng đồng hồ lại xuất hiện ở bên cạnh cô.
Thương Thời Chu đã ngồi xuống, rõ ràng là vừa mới vận động xong nhưng trên người anh lại không có mùi hôi nồng nặc gì cả. Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ đang mở thổi vào, thổi bay tóc mái còn hơi ướt và lông mi của anh.
Giống như đến cả ánh mắt mang theo ý cười lười biếng khi nhìn về phía cô của anh cũng nhiễm chút sương mù.
Thư Kiều lại rối rít thu hồi ánh nhìn.
Cũng không biết vì sao, tim cô lại đập nhanh thình thịch một chút.
“Sao không chào đàn anh Thương hả?” Thương Thời Chu rõ ràng là không có ý định tha cho cô, giọng nói cũng lười biếng giống hệt như ánh mặt trời: “Đàn anh Hứa là đàn anh, đàn anh Thương thì không phải đàn anh à?”
Thư Kiều: “...”
Nhắc đến đàn anh, không hiểu sao trong đầu cô lại nhảy ra câu nói “Giảm giá một nửa vị trí quảng cáo” mà Thương Thời Chu nói lúc nãy.
Cô lặng lẽ trừng mắt liếc nhìn anh, mới mở miệng nói: “... Chào đàn anh Thương.”
Chỉ là đến cả chính cô cũng không để ý đến giọng nói của cô mất tự nhiên đến cỡ nào.
— Cũng vì quá mất tự nhiên nên cô hạ thấp giọng, làm giọng nói càng thêm mềm mại hơn.
Đáy mắt Thương Thời Chu sâu thẳm.
Hứa Thâm hoàn toàn không thèm để ý đến bầu không khí có chút khác thường giữa hai người bọn họ.
Dù sao thì con người Thương Thời Chu luôn thích gì làm nấy, độc miệng quen rồi.
Lúc nãy Thương Thời Chu bỏ anh ấy lại đó một mình, anh ấy cũng sẽ không ngu ngốc đến mức sẽ thật sự chơi đánh tennis với mấy cô gái kia, vội vội vàng vàng dọn dẹp đồ đạc, tìm cớ rồi nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Thư viện của trường cấp ba số 1 cũng chỉ rộng nhiêu đó, Thư Kiều lại miêu tả vị trí cô ngồi rất kỹ càng, Hứa Thâm tìm được rất nhanh, hoàn toàn không hề phát hiện ra người đứng bên cạnh anh ấy tìm người cũng chẳng vất vả tí nào.
Hứa Thâm không chỉ không để ý, còn thầm cảm thán trong lòng.
Thật sự rất khó tin rằng đàn em siêu giỏi mà lão Lộ giới thiệu lại xinh đẹp như thế, còn đẹp hơn trong ảnh chụp rất nhiều.
Hứa Thâm tằng hắng rồi vào thẳng chủ đề: “Chúng ta bắt đầu từ môn nào trước đây? Cô có vấn đề không hiểu gì đều có thể hỏi tôi.”
Cho dù có nghĩ nát óc thì Thư Kiều cũng không nghĩ đến chuyện Thương Thời Chu sẽ xuất hiện ở nơi này.
Cô giơ tay gom gọn tóc mình lại sang một bên, hôm nay cô không cột tóc, tóc dài xõa tung, vừa lúc có thể che khuất ánh mắt và tầm mắt của Thương Thời Chu.
Cô cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Thương Thời Chu, lấy lại bình tĩnh, giơ tay cầm lấy mấy quyển sách trong chồng tài liệu học tập bên cạnh.
Mấy ngày trước Lộ Trình đã nói với cô chuyện nhờ đàn anh đến dạy kèm cho cô rồi.
Cho nên cô đã khoanh vùng vấn đề cần hỏi từ trước.
Chỉ là cô vừa mới mở sách ra thì một giọng nói thong dong đã từ bên cạnh cô vang lên.
“Không đúng, tôi nhớ hình như trạng nguyên khóa 14 là tôi mà đúng không? Sao mấy chuyện tốt như dạy kèm này lại không giao cho tôi nhỉ?”
Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “...?”
Rõ ràng năm ngoái lão Lộ cũng đã hỏi anh là có thể dạy kèm cho các đàn em khóa dưới hay không, là anh châm chọc mỉa mai bảo lão Lộ đừng có nằm mơ giữa ban ngày lung tung gì mà?!
Vẻ mặt của Hứa Thâm vô cùng vi diệu, khó nói nên lời.
Thư Kiều giả vờ như không nghe thấy.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở giữa Thương Thời Chu và Thư Kiều đột nhiên sáng lên.
Mấy tin nhắn liên tục nhảy ra.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Khoan đã, tớ đột nhiên ý thức được một việc.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Đàn anh? Đàn anh gì thế? Đàn anh tên gì? Có đẹp trai không?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Nếu có thể dạy kèm cho cậu thì kiểu gì cũng phải là trạng nguyên nhỉ? Đừng có nói là nam thần Thương Thời Chu của tớ đó nha?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Nữ bồ tát à, cậu để ý đến tớ đi, cậu không trả lời thì tớ ngủ không được.
Thư viện vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng Thư Kiều đột nhiên căng thẳng, nhanh tay lẹ mắt nhấn tắt màn hình, gần như là giơ tay cướp lấy di động, sau đó úp ngược màn hình xuống mặt bàn trước mặt mình.
Ừm, chắc là anh không nhìn thấy gì đâu nhỉ?
Cô hành động rất nhanh!
Đáng tiếc màn hình di động ở ngay trước mặt Thương Thời Chu, muốn không xem cũng khó.
Anh ngước mắt lên, thứ lọt vào tầm mắt chính là góc mặt nghiêng mà Thư Kiều cố ý dùng tóc dài che khuất lại, trong đầu vô duyên vô cớ lại lập tức hiện lên hình ảnh cô cột tóc đuôi ngựa.
Ừm, cột tóc lên đẹp hơn nhiều.
Mặt anh vô cùng bình tĩnh dời mắt đi, một lúc lâu sau mới lật sang một trang sách mới hỏi: “Cô không trả lời lại à?”
Thư Kiều: “...”
Cô siết chặt bút, lần đầu tiên có xúc động muốn quăng Tô Ninh Phỉ vào trong sổ đen.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 8
10.0/10 từ 11 lượt.