Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 7
288@-
Đêm hè vẫn cứ luôn ồn ào nhốn nháo.
Nhưng con đường từ hẻm nhỏ đến ký túc xá trường THPT số 1 này lại cực kỳ yên lặng.
Mặt Thư Kiều lạnh tanh đi ở đằng trước, Thương Thời Chu cũng không ép buộc cô, đi ở đằng sau cách cô chừng một hai bước chân.
Đáng tiếc tiếng bước chân chưa dừng lại, ánh đèn đường lại kéo dài bóng ra, làm cho bóng dáng thân cao chân dài của anh chiếu lên người của cô.
Khó có thể bỏ qua được.
Chỉ là vài bước chân thôi mà, để một mình cô chạy trối chết quay về không phải tốt hơn sao?
Cố tình ánh mắt Lộ Trình lại tràn ngập phức tạp, mặt nghiêm lại, cuối cùng còn nằng nặc bắt cái tên đang đi phía sau đưa cô về, nói là tối rồi cô đi về một mình không an toàn.
Hoàn toàn không cho cô có bất cứ thời gian nào để làm dịu đi sự xấu hổ này.
Thư Kiều đá mạnh hòn đá nhỏ dưới chân làm nó bay đi xa, lại nghe được đằng sau vang lên tiếng cười khẽ.
Cô lập tức càng giận hơn.
Thật ra lúc nãy cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.
Cuối cùng thì sau khi ngẩn ra vài giây ngắn ngủi rồi, cô cũng đã phản ứng lại.
Nếu như lấy cớ qua loa cho có lệ với người xa lạ thì cũng thôi, nhưng người cô đang đối mặt chính là giáo viên chủ nhiệm Lộ Trình đó!
Bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang tại trận mình yêu sớm, cô là đang muốn cuộc sống bình tĩnh của mình gia tăng thêm chút màu sắc đa dạng và tiếng rít gào đến cỡ nào chứ.
Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng thì Thương Thời Chu đã nói với cô ba chữ.
“Lon Coca.”
Lời Thư Kiều định nói ra lại mắc kẹt trong miệng.
“Không phải cô đã hỏi tôi muốn thế nào mới chịu ngước ánh mắt cao quý lên sao?” Giọng nói lười biếng êm tai lại vô cùng buồn nôn kia tiếp tục quanh quẩn: “Xem biểu hiện của cô đi.”
Cũng không phải cô không đủ tiền bồi thường cái vết xước bé tí cỡ đầu ngón tay trên thân xe do lon Coca kia tạo thành cho Thương Thời Chu.
Chiếc xe kia trông cũng chẳng có gì ghê gớm, số tiền mà Thư Đường Viễn vừa mới chuyển cho cô hôm nay cũng đã đủ rồi, càng không cần phải nói đến chuyện từ trước đến nay ông còn chuyển cả đống tiền vào thẻ cô, cô chỉ mới dùng số lẻ.
Là vì Thương Thời Chu còn đòi cô tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Nói cái gì mà anh đang luyện xe, đang chạy với tốc độ cao đột nhiên xuất hiện chướng ngại vật, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông một xe hai mạng, món nợ này cũng không phải là chỉ cần ngước mắt lên là có thể bỏ qua được.
Còn buộc Thư Kiều phải để lại tên trường học.
Ra khỏi hẻm nhỏ, lại rẽ trái đi một đoạn, cho dù ở dưới màn đêm thì mấy chữ trường THPT Bắc Giang 1 cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bóng người ở đằng sau hơi khựng lại, trong tiếng ve kêu, anh lạnh nhạt mở miệng hỏi.
“Không phải cô nói là trường Bắc Giang 3 sao?”
Thư Kiều: “...”
Đúng vậy, lúc trước khi đối phương hỏi cô học trường nào, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức khai thông tin thật ra.
Nhưng ai có thể ngờ được còn chưa đến hai mươi bốn giờ đã bị vạch trần chứ!
Lúc đó cô còn suy nghĩ vô cùng chu đáo, trường số 1 và trường số 3 không nằm trong cùng một khu hành chính, cho dù mấy người kia muốn đi tìm cô thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài.
Hiện tại ngẫm lại cô chỉ cảm thấy mặt mình rất đau.
“Trường học quá cũ rồi.” Cho dù bị vạch trần thì cũng không thể thua về mặt khí thế được, Thư Kiều siết chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, tự sa ngã nói: “Chữ 3 bị rớt mất hai gạch, biến thành 1.” (1)
(1) Số 3 là , số 1 là
Rõ ràng cô đang nói bậy nói bạ, nhưng mà Thương Thời Chu lại thật sự “Ồ --” một tiếng thật dài hỏi: “Vậy à?”
Thư Kiều: “...?”
Không lẽ con trai của thầy Lộ không biết cha mình đi làm ở chỗ nào à?
Thư Kiều vô cùng nghi ngờ quay đầu lại nhìn Thương Thời Chu, trên mặt đối phương lại vô cùng bình tĩnh, còn đang nghiêm túc quan sát cổng trường ở trong bóng đêm này.
Anh tin thật hả?
Thư Kiều há to miệng th* d*c, lại nuốt lời nói vào bụng.
Cô cũng không thể đi giải thích là lúc nãy cô chỉ thuận miệng bịa chơi thôi được.
Thư Kiều ngập ngừng do dự, cuối cùng vẫn cứ dừng lại.
Chỉ là trong chốc lát ngắn ngủi này xấu hổ lại tích lũy nhiều hơn, cô chỉ muốn nhanh chóng rời xa Thương Thời Chu thôi.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, đã đến nơi rồi, tạm biệt.”
Là kiểu tạm biệt không bao giờ gặp lại đó.
“Ừ.” Cũng may đối phương cũng không hề có ý định giữ cô lại, chỉ gật đầu, nhìn lướt qua người cô một vòng rồi dời đi, vẫn cứ giữ dáng vẻ biếng nhác kia.
Thư Kiều không ngờ rằng anh lại tha cho cô một cách dễ dàng như thế, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chân không dừng bước đi thẳng vào cổng trường.
Chờ đến khi sắp đến ký túc xá, cuối cùng cô cũng chậm rãi dừng chân lại.
Cô đi ra cổng trường để làm gì nhỉ?
Mua cơm chiều.
Cơm đâu rồi?
Gà xiên nhúng và trái cây sữa chua của cô đâu?!
Hình ảnh trong trí nhớ dần dần tua ngược lại.
Lúc cô xoay người đi vào cổng trường, có phải cái tên đứng đằng sau cô còn xách theo thứ gì đó nữa đúng không?
Hình ảnh lại phóng to hơn một chút nào.
Thư Kiều hít một hơi thật sâu.
Cô cảm thấy cô đã hiểu ánh nhìn hờ hững lạnh nhạt cuối cùng của Thương Thời Chu là có ý gì rồi.
Trong bụng vang lên tiếng ọt ọt càng phóng đại cảm giác đói khát.
Thư Kiều tức giận nhấc chân bước lên cầu thang ký túc xá, giữa đói bụng và tôn nghiêm thì cô lựa chọn cái thứ hai.
Cô không quay đầu lại, hôm nay cho dù cô có đói ngất đi trong ký túc xá thì cũng nhất quyết không quay đầu lại!
Thật ra có rất ít học sinh ở lại trong trường vào kỳ nghỉ hè, ngoại trừ một số ít học sinh tỉnh ngoài ra, cũng chỉ có một mình Thư Kiều là học sinh bản địa lại vẫn còn ở lại trong trường.
Ký túc xá của trường cấp ba Bắc Giang 1 là phòng hai người, bạn cùng phòng của Thư Kiều đã về nhà lâu rồi, để lại một mình cô, cô cũng cảm thấy tự do thoải mái hơn.
Tắm xong, bụng lại càng đói hơn nữa, Thư Kiều chưa bao giờ giận bản thân vì không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt như bây giờ.
Đến cả gói mì cũng không có.
Tuy rằng đã tối rồi, nhưng Thư Kiều còn chưa buồn ngủ, cô quyết định làm một bài thi rồi lại đi ngủ.
Trước khi mở sách bài tập ra, cô nhìn thoáng qua di động.
Wechat có một lời mời kết bạn mới.
Cô click vào, đó là một ảnh đại diện màu đen tuyền, tên Wechat là một chữ Z viết hoa.
Thư Kiều đang suy nghĩ xem đây là ai thì đã nhìn thấy lời nhắn kết bạn.
[Z]: Lon Coca.
Thư Kiều: “...”
Cái tên này là âm hồn không tan à!!!
Sao anh lại có được số Wechat của cô thế!
Đời này cô không muốn uống Coca nữa.
Thư Kiều đang định giả vờ như không nhìn thấy, một giây trước khi chuẩn bị thoát ra, đối phương lại đã gửi thêm ba chữ đến.
[Z]: Gà xiên nhúng.
... Cũng không muốn ăn gà xiên nhúng nữa luôn!
Để tránh cho lại xuất hiện thêm một món cô không bao giờ muốn ăn nữa, trước khi đối phương kịp gửi tin nhắn “trái cây sữa chua” đến thì Thư Kiều đã nhanh tay lẹ mắt click vào nút đồng ý.
Ảnh đại diện đen kia nhanh chóng gửi một bức ảnh đến.
Trong bức ảnh là gà xiên nhúng và ly trái cây sữa chua được giơ lên giữa không trung.
Ngay sau đó là tin tức chuyển khoảng 58 đồng năm hào.
Ghi chú là tiền cơm.
Gà xiên nhúng 43 đồng 5 hào, trái cây sữa chua là 15 đồng.
Thư Kiều như bị thứ gì đó nghẹn ở họng.
Nếu cô nhận tiền thì có vẻ như cô rất để ý chút thức ăn kia.
Nếu không nhận thì lại cảm thấy quá lỗ vốn, giống như là mình mất cả chì lẫn chài, tính ra cũng coi như là cô mời anh ăn cơm rồi.
Cho nên anh đang cố ý muốn chọc tức cô đúng không!
Ngay lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan, [Z] lại hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn”.
Một lúc sau.
Một đoạn tin nhắn thoại đã gửi đến.
Thư Kiều bình tĩnh lại, sau đó mới click mở.
Vẫn cứ là giọng nói lười nhác kia, xung quanh có hơi ồn nhưng vẫn đủ để nghe rõ.
“Tôi đã giải thích với lão Lộ rồi, nhưng mà tôi thấy ông ấy không tin lắm đâu, cứ nhất quyết bắt cô chính miệng thừa nhận. Cho nên tôi mới xin số Wechat của cô, nào, cô gửi tin nhắn giọng nói giải thích với ông ấy đi.”
Thư Kiều ngẩn ra rồi mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Cô tằng hắng một tiếng, nhấn xuống nút thu âm.
“Thầy Lộ, em và anh Lộ con thầy thật sự không quen biết nhau. Thầy xem, bọn em còn không có kết bạn Wechat với nhau nữa mà.”
Chờ gửi tin nhắn xong cô mới phản ứng lại.
Cô trực tiếp gửi thẳng cho Lộ Trình không phải được rồi sao, vì sao còn phải vòng vo như thế chứ?
Đối diện tạm dừng trong chốc lát, sau đó mới có một tin nhắn giọng nói trả lời.
Cho cô click nghe, bên trong lại truyền ra giọng nói tức như muốn hộc máu của Lộ Trình.
“Nhãi ranh Thương Thời Chu kia, em dám lừa thầy hả?! Em đứng lại đó, lập tức hủy kết bạn Wechat với Thư Kiều ngay cho thầy! Thầy nói cho em biết...”
Ngay sau đó mới là giọng nói không nhanh không chậm của Thương Thời Chu ngắt ngang lời thầy ấy: “Em đi về đây thầy Lộ.”
Cho dù cách di động thì cũng có thể cảm nhận được lửa giận của Lộ Trình, trong đầu Thư Kiều hiện lên cảnh Lộ Trình xắn tay áo, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cô lại ngẫm lại cuộc nói chuyện của hai người lần nữa, cầm bút vẽ vài nét lên trên giấy nháp, phân biệt ra được phát âm ba chữ mà Lộ Trình đã nói.
Thì ra anh không họ Lộ, cũng không phải là con trai có gen trúng số độc đắc của Lộ Trình, chẳng trách anh sẽ tin tưởng chuyện số 3 rớt hai gạch ngang biến thành 1 mà cô bịa ra lúc nãy.
Có lẽ anh còn đang học đại học, nói không chừng chỉ là nghỉ hè từ tỉnh khác đến Bắc Giang du lịch thôi.
Thư Kiều đưa ra một suy đoán còn tính khá hợp lý, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Thương Thời Chu.
Trong đầu cô hiện lên một câu thơ.
Ứng vật vân vô tâm, phùng thì chu bất hệ.
Cũng không biết có phải vì cô nghĩ đến tên Thời Chu này quá nhiều hay không.
Nhưng mà cô cứ cảm thấy cái tên này có chút quen quen, chẳng biết là cô đã gặp qua ở chỗ nào rồi.
Ngay lúc cô đang ngẩn người thì bên kia lại gửi một tin nhắn thoại khác đến.
“Bạn học Thư, cô không nhận tiền, là định mời tôi ăn tối sao?”
Ba giây sau, Thư Kiều tức giận click nhận tiền, lại quăng cho anh icon đầu tiên trong bảng icon.
Ai mà thèm mời anh ăn tối chứ!!!
*
Cuộc sống của Thư Kiều rất có kỷ luật, cho dù đang nghỉ hè thì đồng hồ sinh học của cô vẫn cứ làm cô đứng trước cửa nhà ăn vào lúc bảy giờ sáng.
Hôm qua không ăn tối, Thư Kiều cảm thấy cô đói sắp chết rồi, ăn nhiều thêm một chén đậu hũ non và hai cái bánh bao mới dừng lại.
Thư Kiều vào phòng tự học trong thư viện làm vài bộ bài thi đại học, lại cảm thấy có chút buồn ngủ.
Hôm qua đã trải qua một đống chuyện rắc rối như thế, buổi tối cô hơi bị mất ngủ, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ chập chờn, trong mơ lại toàn là tiếng xe ồn ào quái dị.
Trong thư viện không bán cà phê, Thư Kiều gọi một ly Americano, sau khi nhận được điện thoại, đặt cặp sách trong phòng tự học để giữ chỗ, nhanh chóng chạy ra cổng trường nhận hàng.
Hôm nay trời rất đẹp, trên đường quay về, Thư Kiều cũng không sốt ruột, ngồi dưới bóng cây trước lễ đường trường học một lúc.
Sân vận động và thư viện của trường cấp ba Bắc Giang 1 vẫn mở cửa cho phép người ngoài ra vào trong kỳ nghỉ hè.
Mới mười giờ sáng mà đã có người chạy tới chạy lui trong sân thể dục rồi.
Sân vận động cách đó không xa cũng loáng thoáng vang lên tiếng bóng va chạm với mặt sàn.
Liên tục có người từ cổng trường bước vào, có bạn học mà Thư Kiều quen biết, còn gật đầu chào hỏi với cô sau đó vội vàng chạy vào thư viện tìm chỗ ngồi.
Thư Kiều nhấp chút cà phê Americano còn lại, mơ mơ màng màng, ánh mắt vô thức di chuyển không có mục tiêu, nhìn từ sân thể dục sang đến tường vinh danh của trường.
Thân là trường cấp ba tốt nhất thành phố Bắc Giang, tường vinh danh của trường Bắc Giang 1 có nội dung vô cùng phong phú.
Những trường học khác có học sinh là trạng nguyên đều sẽ dùng một mặt tường để khen ngợi.
Trường Bắc Giang 1 thì lại khác, có một bức tường trạng nguyên riêng. Bên trên đều là ảnh chụp và lời chúc của những trạng nguyên khóa trên dành cho các đàn em khóa dưới.
Bình thường đều là những câu nói cổ vũ chẳng hạn như “Bể học vô bờ”, không có sáng kiến gì mới, Thư Kiều đọc vài câu rồi mất hứng. Nhưng một giây trước khi cô rời mắt đi, một câu nói đã lọt vào trong mắt cô.
“Cho thuê vị trí quảng cáo.”
Thư Kiều ngơ ngác nhìn vài giây, vô cùng bội phục, thầm nghĩ trạng nguyên này đúng là ngông cuồng thật mà.
Càng lạ hơn chính là câu nói này còn được treo lên nữa chứ.
Cô mang theo chút tò mò ngước mắt lên xem tên và ảnh chụp của người viết ra những lời này.
Lập tức chấn động.
Không thể không nói, trong số các bức ảnh dán đầy tường thì bức ảnh này thật sự quá xuất sắc, giống như đến cả độ phân giải cũng cao hơn vài cấp bậc. Các học sinh khác đều vô cùng giản dị tự nhiên bình thường, chỉ có chủ nhân của bức ảnh này có gương mặt phóng túng, cho dù là góc chụp và ánh sáng xấu đến cỡ này mà cũng khó có thể che giấu được sự xinh đẹp của gương mặt anh, thật sự giống hệt như mấy bức ảnh được phong thần mà các siêu sao làm rò rỉ ra bên ngoài.
Bên dưới ảnh chụp còn có hai hàng chữ.
[Thương Thời Chu.
Trạng nguyên khối A kỳ thi đại học khóa thứ 14 trường THPT Bắc Giang 1]
Thư Kiều không dám tin mà nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia, lẩm bẩm tự chửi thề: “... Đậu xanh.”
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ phía sau cô vang lên.
“Sao nào, cô định thuê vị trí quảng cáo của tôi hả?”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đêm hè vẫn cứ luôn ồn ào nhốn nháo.
Nhưng con đường từ hẻm nhỏ đến ký túc xá trường THPT số 1 này lại cực kỳ yên lặng.
Mặt Thư Kiều lạnh tanh đi ở đằng trước, Thương Thời Chu cũng không ép buộc cô, đi ở đằng sau cách cô chừng một hai bước chân.
Đáng tiếc tiếng bước chân chưa dừng lại, ánh đèn đường lại kéo dài bóng ra, làm cho bóng dáng thân cao chân dài của anh chiếu lên người của cô.
Khó có thể bỏ qua được.
Chỉ là vài bước chân thôi mà, để một mình cô chạy trối chết quay về không phải tốt hơn sao?
Cố tình ánh mắt Lộ Trình lại tràn ngập phức tạp, mặt nghiêm lại, cuối cùng còn nằng nặc bắt cái tên đang đi phía sau đưa cô về, nói là tối rồi cô đi về một mình không an toàn.
Hoàn toàn không cho cô có bất cứ thời gian nào để làm dịu đi sự xấu hổ này.
Thư Kiều đá mạnh hòn đá nhỏ dưới chân làm nó bay đi xa, lại nghe được đằng sau vang lên tiếng cười khẽ.
Cô lập tức càng giận hơn.
Thật ra lúc nãy cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.
Cuối cùng thì sau khi ngẩn ra vài giây ngắn ngủi rồi, cô cũng đã phản ứng lại.
Nếu như lấy cớ qua loa cho có lệ với người xa lạ thì cũng thôi, nhưng người cô đang đối mặt chính là giáo viên chủ nhiệm Lộ Trình đó!
Bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang tại trận mình yêu sớm, cô là đang muốn cuộc sống bình tĩnh của mình gia tăng thêm chút màu sắc đa dạng và tiếng rít gào đến cỡ nào chứ.
Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng thì Thương Thời Chu đã nói với cô ba chữ.
“Lon Coca.”
Lời Thư Kiều định nói ra lại mắc kẹt trong miệng.
“Không phải cô đã hỏi tôi muốn thế nào mới chịu ngước ánh mắt cao quý lên sao?” Giọng nói lười biếng êm tai lại vô cùng buồn nôn kia tiếp tục quanh quẩn: “Xem biểu hiện của cô đi.”
Cũng không phải cô không đủ tiền bồi thường cái vết xước bé tí cỡ đầu ngón tay trên thân xe do lon Coca kia tạo thành cho Thương Thời Chu.
Chiếc xe kia trông cũng chẳng có gì ghê gớm, số tiền mà Thư Đường Viễn vừa mới chuyển cho cô hôm nay cũng đã đủ rồi, càng không cần phải nói đến chuyện từ trước đến nay ông còn chuyển cả đống tiền vào thẻ cô, cô chỉ mới dùng số lẻ.
Là vì Thương Thời Chu còn đòi cô tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.
Nói cái gì mà anh đang luyện xe, đang chạy với tốc độ cao đột nhiên xuất hiện chướng ngại vật, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông một xe hai mạng, món nợ này cũng không phải là chỉ cần ngước mắt lên là có thể bỏ qua được.
Còn buộc Thư Kiều phải để lại tên trường học.
Ra khỏi hẻm nhỏ, lại rẽ trái đi một đoạn, cho dù ở dưới màn đêm thì mấy chữ trường THPT Bắc Giang 1 cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bóng người ở đằng sau hơi khựng lại, trong tiếng ve kêu, anh lạnh nhạt mở miệng hỏi.
“Không phải cô nói là trường Bắc Giang 3 sao?”
Thư Kiều: “...”
Đúng vậy, lúc trước khi đối phương hỏi cô học trường nào, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức khai thông tin thật ra.
Nhưng ai có thể ngờ được còn chưa đến hai mươi bốn giờ đã bị vạch trần chứ!
Lúc đó cô còn suy nghĩ vô cùng chu đáo, trường số 1 và trường số 3 không nằm trong cùng một khu hành chính, cho dù mấy người kia muốn đi tìm cô thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài.
Hiện tại ngẫm lại cô chỉ cảm thấy mặt mình rất đau.
“Trường học quá cũ rồi.” Cho dù bị vạch trần thì cũng không thể thua về mặt khí thế được, Thư Kiều siết chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, tự sa ngã nói: “Chữ 3 bị rớt mất hai gạch, biến thành 1.” (1)
(1) Số 3 là , số 1 là
Rõ ràng cô đang nói bậy nói bạ, nhưng mà Thương Thời Chu lại thật sự “Ồ --” một tiếng thật dài hỏi: “Vậy à?”
Thư Kiều: “...?”
Không lẽ con trai của thầy Lộ không biết cha mình đi làm ở chỗ nào à?
Thư Kiều vô cùng nghi ngờ quay đầu lại nhìn Thương Thời Chu, trên mặt đối phương lại vô cùng bình tĩnh, còn đang nghiêm túc quan sát cổng trường ở trong bóng đêm này.
Anh tin thật hả?
Thư Kiều há to miệng th* d*c, lại nuốt lời nói vào bụng.
Cô cũng không thể đi giải thích là lúc nãy cô chỉ thuận miệng bịa chơi thôi được.
Thư Kiều ngập ngừng do dự, cuối cùng vẫn cứ dừng lại.
Chỉ là trong chốc lát ngắn ngủi này xấu hổ lại tích lũy nhiều hơn, cô chỉ muốn nhanh chóng rời xa Thương Thời Chu thôi.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, đã đến nơi rồi, tạm biệt.”
Là kiểu tạm biệt không bao giờ gặp lại đó.
“Ừ.” Cũng may đối phương cũng không hề có ý định giữ cô lại, chỉ gật đầu, nhìn lướt qua người cô một vòng rồi dời đi, vẫn cứ giữ dáng vẻ biếng nhác kia.
Thư Kiều không ngờ rằng anh lại tha cho cô một cách dễ dàng như thế, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chân không dừng bước đi thẳng vào cổng trường.
Chờ đến khi sắp đến ký túc xá, cuối cùng cô cũng chậm rãi dừng chân lại.
Cô đi ra cổng trường để làm gì nhỉ?
Mua cơm chiều.
Cơm đâu rồi?
Gà xiên nhúng và trái cây sữa chua của cô đâu?!
Hình ảnh trong trí nhớ dần dần tua ngược lại.
Lúc cô xoay người đi vào cổng trường, có phải cái tên đứng đằng sau cô còn xách theo thứ gì đó nữa đúng không?
Hình ảnh lại phóng to hơn một chút nào.
Thư Kiều hít một hơi thật sâu.
Cô cảm thấy cô đã hiểu ánh nhìn hờ hững lạnh nhạt cuối cùng của Thương Thời Chu là có ý gì rồi.
Trong bụng vang lên tiếng ọt ọt càng phóng đại cảm giác đói khát.
Thư Kiều tức giận nhấc chân bước lên cầu thang ký túc xá, giữa đói bụng và tôn nghiêm thì cô lựa chọn cái thứ hai.
Cô không quay đầu lại, hôm nay cho dù cô có đói ngất đi trong ký túc xá thì cũng nhất quyết không quay đầu lại!
Thật ra có rất ít học sinh ở lại trong trường vào kỳ nghỉ hè, ngoại trừ một số ít học sinh tỉnh ngoài ra, cũng chỉ có một mình Thư Kiều là học sinh bản địa lại vẫn còn ở lại trong trường.
Ký túc xá của trường cấp ba Bắc Giang 1 là phòng hai người, bạn cùng phòng của Thư Kiều đã về nhà lâu rồi, để lại một mình cô, cô cũng cảm thấy tự do thoải mái hơn.
Tắm xong, bụng lại càng đói hơn nữa, Thư Kiều chưa bao giờ giận bản thân vì không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt như bây giờ.
Đến cả gói mì cũng không có.
Tuy rằng đã tối rồi, nhưng Thư Kiều còn chưa buồn ngủ, cô quyết định làm một bài thi rồi lại đi ngủ.
Trước khi mở sách bài tập ra, cô nhìn thoáng qua di động.
Wechat có một lời mời kết bạn mới.
Cô click vào, đó là một ảnh đại diện màu đen tuyền, tên Wechat là một chữ Z viết hoa.
Thư Kiều đang suy nghĩ xem đây là ai thì đã nhìn thấy lời nhắn kết bạn.
[Z]: Lon Coca.
Thư Kiều: “...”
Cái tên này là âm hồn không tan à!!!
Sao anh lại có được số Wechat của cô thế!
Đời này cô không muốn uống Coca nữa.
Thư Kiều đang định giả vờ như không nhìn thấy, một giây trước khi chuẩn bị thoát ra, đối phương lại đã gửi thêm ba chữ đến.
[Z]: Gà xiên nhúng.
... Cũng không muốn ăn gà xiên nhúng nữa luôn!
Để tránh cho lại xuất hiện thêm một món cô không bao giờ muốn ăn nữa, trước khi đối phương kịp gửi tin nhắn “trái cây sữa chua” đến thì Thư Kiều đã nhanh tay lẹ mắt click vào nút đồng ý.
Ảnh đại diện đen kia nhanh chóng gửi một bức ảnh đến.
Trong bức ảnh là gà xiên nhúng và ly trái cây sữa chua được giơ lên giữa không trung.
Ngay sau đó là tin tức chuyển khoảng 58 đồng năm hào.
Ghi chú là tiền cơm.
Gà xiên nhúng 43 đồng 5 hào, trái cây sữa chua là 15 đồng.
Thư Kiều như bị thứ gì đó nghẹn ở họng.
Nếu cô nhận tiền thì có vẻ như cô rất để ý chút thức ăn kia.
Nếu không nhận thì lại cảm thấy quá lỗ vốn, giống như là mình mất cả chì lẫn chài, tính ra cũng coi như là cô mời anh ăn cơm rồi.
Cho nên anh đang cố ý muốn chọc tức cô đúng không!
Ngay lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan, [Z] lại hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn”.
Một lúc sau.
Một đoạn tin nhắn thoại đã gửi đến.
Thư Kiều bình tĩnh lại, sau đó mới click mở.
Vẫn cứ là giọng nói lười nhác kia, xung quanh có hơi ồn nhưng vẫn đủ để nghe rõ.
“Tôi đã giải thích với lão Lộ rồi, nhưng mà tôi thấy ông ấy không tin lắm đâu, cứ nhất quyết bắt cô chính miệng thừa nhận. Cho nên tôi mới xin số Wechat của cô, nào, cô gửi tin nhắn giọng nói giải thích với ông ấy đi.”
Thư Kiều ngẩn ra rồi mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.
Cô tằng hắng một tiếng, nhấn xuống nút thu âm.
“Thầy Lộ, em và anh Lộ con thầy thật sự không quen biết nhau. Thầy xem, bọn em còn không có kết bạn Wechat với nhau nữa mà.”
Chờ gửi tin nhắn xong cô mới phản ứng lại.
Cô trực tiếp gửi thẳng cho Lộ Trình không phải được rồi sao, vì sao còn phải vòng vo như thế chứ?
Đối diện tạm dừng trong chốc lát, sau đó mới có một tin nhắn giọng nói trả lời.
Cho cô click nghe, bên trong lại truyền ra giọng nói tức như muốn hộc máu của Lộ Trình.
“Nhãi ranh Thương Thời Chu kia, em dám lừa thầy hả?! Em đứng lại đó, lập tức hủy kết bạn Wechat với Thư Kiều ngay cho thầy! Thầy nói cho em biết...”
Ngay sau đó mới là giọng nói không nhanh không chậm của Thương Thời Chu ngắt ngang lời thầy ấy: “Em đi về đây thầy Lộ.”
Cho dù cách di động thì cũng có thể cảm nhận được lửa giận của Lộ Trình, trong đầu Thư Kiều hiện lên cảnh Lộ Trình xắn tay áo, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cô lại ngẫm lại cuộc nói chuyện của hai người lần nữa, cầm bút vẽ vài nét lên trên giấy nháp, phân biệt ra được phát âm ba chữ mà Lộ Trình đã nói.
Thì ra anh không họ Lộ, cũng không phải là con trai có gen trúng số độc đắc của Lộ Trình, chẳng trách anh sẽ tin tưởng chuyện số 3 rớt hai gạch ngang biến thành 1 mà cô bịa ra lúc nãy.
Có lẽ anh còn đang học đại học, nói không chừng chỉ là nghỉ hè từ tỉnh khác đến Bắc Giang du lịch thôi.
Thư Kiều đưa ra một suy đoán còn tính khá hợp lý, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Thương Thời Chu.
Trong đầu cô hiện lên một câu thơ.
Ứng vật vân vô tâm, phùng thì chu bất hệ.
Cũng không biết có phải vì cô nghĩ đến tên Thời Chu này quá nhiều hay không.
Nhưng mà cô cứ cảm thấy cái tên này có chút quen quen, chẳng biết là cô đã gặp qua ở chỗ nào rồi.
Ngay lúc cô đang ngẩn người thì bên kia lại gửi một tin nhắn thoại khác đến.
“Bạn học Thư, cô không nhận tiền, là định mời tôi ăn tối sao?”
Ba giây sau, Thư Kiều tức giận click nhận tiền, lại quăng cho anh icon đầu tiên trong bảng icon.
Ai mà thèm mời anh ăn tối chứ!!!
*
Cuộc sống của Thư Kiều rất có kỷ luật, cho dù đang nghỉ hè thì đồng hồ sinh học của cô vẫn cứ làm cô đứng trước cửa nhà ăn vào lúc bảy giờ sáng.
Hôm qua không ăn tối, Thư Kiều cảm thấy cô đói sắp chết rồi, ăn nhiều thêm một chén đậu hũ non và hai cái bánh bao mới dừng lại.
Thư Kiều vào phòng tự học trong thư viện làm vài bộ bài thi đại học, lại cảm thấy có chút buồn ngủ.
Hôm qua đã trải qua một đống chuyện rắc rối như thế, buổi tối cô hơi bị mất ngủ, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ chập chờn, trong mơ lại toàn là tiếng xe ồn ào quái dị.
Trong thư viện không bán cà phê, Thư Kiều gọi một ly Americano, sau khi nhận được điện thoại, đặt cặp sách trong phòng tự học để giữ chỗ, nhanh chóng chạy ra cổng trường nhận hàng.
Hôm nay trời rất đẹp, trên đường quay về, Thư Kiều cũng không sốt ruột, ngồi dưới bóng cây trước lễ đường trường học một lúc.
Sân vận động và thư viện của trường cấp ba Bắc Giang 1 vẫn mở cửa cho phép người ngoài ra vào trong kỳ nghỉ hè.
Mới mười giờ sáng mà đã có người chạy tới chạy lui trong sân thể dục rồi.
Sân vận động cách đó không xa cũng loáng thoáng vang lên tiếng bóng va chạm với mặt sàn.
Liên tục có người từ cổng trường bước vào, có bạn học mà Thư Kiều quen biết, còn gật đầu chào hỏi với cô sau đó vội vàng chạy vào thư viện tìm chỗ ngồi.
Thư Kiều nhấp chút cà phê Americano còn lại, mơ mơ màng màng, ánh mắt vô thức di chuyển không có mục tiêu, nhìn từ sân thể dục sang đến tường vinh danh của trường.
Thân là trường cấp ba tốt nhất thành phố Bắc Giang, tường vinh danh của trường Bắc Giang 1 có nội dung vô cùng phong phú.
Những trường học khác có học sinh là trạng nguyên đều sẽ dùng một mặt tường để khen ngợi.
Trường Bắc Giang 1 thì lại khác, có một bức tường trạng nguyên riêng. Bên trên đều là ảnh chụp và lời chúc của những trạng nguyên khóa trên dành cho các đàn em khóa dưới.
Bình thường đều là những câu nói cổ vũ chẳng hạn như “Bể học vô bờ”, không có sáng kiến gì mới, Thư Kiều đọc vài câu rồi mất hứng. Nhưng một giây trước khi cô rời mắt đi, một câu nói đã lọt vào trong mắt cô.
“Cho thuê vị trí quảng cáo.”
Thư Kiều ngơ ngác nhìn vài giây, vô cùng bội phục, thầm nghĩ trạng nguyên này đúng là ngông cuồng thật mà.
Càng lạ hơn chính là câu nói này còn được treo lên nữa chứ.
Cô mang theo chút tò mò ngước mắt lên xem tên và ảnh chụp của người viết ra những lời này.
Lập tức chấn động.
Không thể không nói, trong số các bức ảnh dán đầy tường thì bức ảnh này thật sự quá xuất sắc, giống như đến cả độ phân giải cũng cao hơn vài cấp bậc. Các học sinh khác đều vô cùng giản dị tự nhiên bình thường, chỉ có chủ nhân của bức ảnh này có gương mặt phóng túng, cho dù là góc chụp và ánh sáng xấu đến cỡ này mà cũng khó có thể che giấu được sự xinh đẹp của gương mặt anh, thật sự giống hệt như mấy bức ảnh được phong thần mà các siêu sao làm rò rỉ ra bên ngoài.
Bên dưới ảnh chụp còn có hai hàng chữ.
[Thương Thời Chu.
Trạng nguyên khối A kỳ thi đại học khóa thứ 14 trường THPT Bắc Giang 1]
Thư Kiều không dám tin mà nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia, lẩm bẩm tự chửi thề: “... Đậu xanh.”
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ phía sau cô vang lên.
“Sao nào, cô định thuê vị trí quảng cáo của tôi hả?”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 7
10.0/10 từ 11 lượt.