Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 49

170@-

Quản gia đã đi tới đi lui trước cửa rất lâu, ánh mắt hơi khựng lại. Ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy vị Tổng giám đốc Thương trẻ tuổi này dán miếng dán hạ sốt trên trán. Quản gia lại nhìn thoáng qua người trong lòng ngực anh, hơi rùng mình rồi nhanh chóng mở cửa, cung kính khom người. Phòng đã được chuẩn bị sẵn, giường cũng ấm áp, bác sĩ gia đình đã mang theo hộp thuốc và trợ lý chờ sẵn từ lâu.


 


Mãi đến khi được đặt lên giường, Thư Kiều vẫn chưa cảm nhận được chút gió tuyết nào. Cô ngủ rất say, cũng không cảm nhận được mình bị ôm tới ôm lui. Giữa giấc ngủ cô cũng bị đánh thức uống thuốc trong chốc lát, nhưng mà cô thậm chí còn không nhớ rõ quá trình uống thuốc đó như thế nào thì đã ngủ tiếp rồi.


 


Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, cô ngủ một giấc ngon lành, chờ đến khi tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng trưng, cô hơi ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ, cảm nhận được cái nệm quá thoải mái ở dưới người, lại nhìn cái chăn cô chưa bao giờ thấy trên người mình, sững sờ chừng hai phút.


 


Sau đó cô mới xoay người bò dậy.


 


Ký ức của một ngày trước ngắt quãng đứt khúc xuất hiện trong đầu của cô, Thư Kiều có chút chần chờ xốc chăn lên, phát hiện cô đã mặc một bộ đồ ngủ có chất vải vô cùng mềm mại, lại tìm được điện thoại di động của mình đang đặt trên tủ đầu giường.


 


Cô còn chưa kịp nhắn tin hỏi xem Thương Thời Chu ở đâu thì đã nghe được phòng bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện.


 


Tiếng nói chuyện rất nhỏ, cô không nghe được rõ nội dung. Thư Kiều cũng không đứng dậy mở cửa, cô đợi một lúc, quả nhiên cửa phòng vang lên tiếng tay nắm cửa khẽ di chuyển rất nhỏ, sau đó cửa âm thầm được mở ra một khe hở nhỏ.


 


Người đứng sau cửa chính là bóng dáng của Thương Thời Chu.


 


Anh nhìn thấy cô ngồi ở mép giường, ánh mắt tỉnh táo nhìn về phía này, không hề hoảng loạn tí nào, lập tức yên tâm. Khi anh đẩy cửa đi vào, Thư Kiều mới nhìn thấy anh đang mặc đồ bộ ở nhà - loại quần áo mà rất hiếm khi thấy anh mặc.


 


“Chào buổi sáng.” Anh nói: “Có tiện để bác sĩ đến tái khám cho em không?”


 


Hiện tại cũng chẳng có gì là không tiện cả.


 


Tối hôm qua cô cũng biết mình ngủ đến mê mang bất tỉnh đến cỡ nào, cho nên Thư Kiều cũng không cứ nhất thiết phải làm ra vẻ hỏi xem ai là người thay quần áo cho cô.


 


Thư Kiều gật đầu nói: “Được thôi. Tuy rằng tôi cảm thấy tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, có lẽ cũng không cần...”


 


Cô nói như thế nhưng cũng biết Thương Thời Chu chắc chắn sẽ không tiếp thu ý kiến của cô.


 


Bác sĩ gia đình Winston tiên sinh đã phục vụ cho Thương Thị hơn ba mươi năm, có thể nói là nhìn thấy Thương Thời Chu lớn lên, đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Thương Thời Chu dẫn theo người khác phái về nhà.


 


Ánh mắt của ông ấy khi nhìn về phía Thư Kiều rất dịu dàng, cũng mang theo chút hiền hòa của người lớn khi nhìn con cháu trong nhà. Sau đó khi dặn dò những điều cần chú ý, ông ấy cũng thêm vào rất nhiều nội dung mà trước nay ông ấy chưa từng nói.


 


Ông ấy dùng tiếng Nga để nói chuyện với Thương Thời Chu. Lần đầu tiên Thư Kiều nghe Thương Thời Chu nói tiếng Nga, tuy rằng chẳng hiểu chữ nào cả, nhưng biểu cảm trên mặt cô đã thể hiện ra rằng cô đang nghe hăng say.



 


Winston tiên sinh nhận ra, không nhịn được mỉm cười, lần này ông ấy đổi sang tiếng Anh nói: “Tôi nghe Eden nói cô không biết tiếng Nga, sao lại còn nghe nghiêm túc như thế?”


 


Nghe được cái tên “Eden” này, Thư Kiều hơi sửng sốt một chút, lại nhanh chóng phản ứng lại, biết đây là tên nước ngoài của Thương Thời Chu, cô ngước mắt nhìn ông ấy nói: “Đôi khi chỉ những lúc nghe không hiểu mới có thể thưởng thức được vẻ đẹp trong cách phát âm của một loại ngôn ngữ.”


 


Tiếng Nga là tiếng mẹ đẻ của Winston tiên sinh, không có ai không thích nghe người khác khen tiếng mẹ đẻ của mình hay, ý cười trong mắt của ông ấy càng nhiều hơn: “Sau này bảo Eden dạy cô nói tiếng Nga.”


 


Thư Kiều luôn rất tôn trọng kính yêu những người già hiền hòa, cô nghe thế cũng mỉm cười nói: “Cũng không hẳn là không biết gì. Tôi biết nói một chữ.”


 


Sau đó cô vung tay nói: “U la.”


 


Lúc này thì Winston thật sự bật cười thành tiếng thật to: “Eden, tôi đã nói với cậu là cô ấy không có vấn đề gì rồi mà, chỉ là bị cảm lạnh bình thường mà thôi. Cậu xem, cô ấy có tinh thần phơi phới như thế, bây giờ cậu đã chịu tin lời nói của tôi chưa?”


 


Ông ấy đứng lên, lại nhịn không được quở trách vài câu: “Ngược lại là cậu đó...”


 


“Cũng đã muộn rồi, đến giờ ăn sáng.” Thương Thời Chu âm thầm ngắt lời ông ấy nói: “Cảm ơn ông đã đến đây.”


 


Winston tiên sinh lắc đầu thở dài đóng cửa phòng lại.


 


Lúc sắp đi đến tầng trệt, Winston tiên sinh đang rầu rĩ đột nhiên giơ tay vỗ trán: “Ui cha, quên nói cho Eden biết lát nữa bà ngoại của cậu ấy sẽ đến đây rồi.”


 


Winston tiên sinh do dự một lúc rồi vẫn không quay đầu đi lên nữa.


 


“Thôi kệ đi, không cần mình nói, lát nữa cậu ấy cũng sẽ tự biết thôi.” Ông cụ đầu tóc bạc phơ vừa lắc đầu vừa đi vào bên trong gió tuyết, leo lên xe nói: “Nhìn dáng vẻ đó của cậu ấy, chắc là không muốn mình ở đó thêm một giây nào nữa.”


 


Cửa phòng ngăn cách toàn bộ động tĩnh ở bên ngoài, trong phòng lại khôi phục lại sự yên lặng.


 


Thư Kiều có chút để ý đến lời Winston tiên sinh bị ngắt ngang lúc nãy, nhưng cô không hỏi thêm gì, chỉ nâng tay nhìn về phía Thương Thời Chu.


 


Thương Thời Chu ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại hiểu ý cô, cúi người dán trán mình lên lòng bàn tay của cô.


 


Đã không còn sốt nữa.


 


Winston tiên sinh vẫn hiểu biết rất rõ về tình trạng sức khỏe của Thương Thời Chu, kê thuốc đúng bệnh, chỉ mất một đêm đã khống chế được bệnh tình của anh.



 


Lúc này Thư Kiều mới yên tâm hơn rất nhiều, sắc mặt lập tức dịu đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.


 


“Hiếm khi nhìn thấy em quan tâm anh đến thế.” Thương Thời Chu thuận thế nắm lấy tay cô, đặt bên môi hôn nhẹ: “Nếu biết trước như thế thì anh phải bệnh thêm vài ngày mới được.”


 


Thư Kiều nhướng mày, cũng không rút tay về: “Được rồi, anh bệnh đi, dù sao tôi phải đi về.”


 


Cô chỉ vào thời gian trên điện thoại: “Tôi là người còn có công việc khác, giờ này ngày mai, tôi nhất định phải có mặt ở Hamburg.”


 


Sắc mặt Thương Thời Chu hơi khựng lại.


 


Thư Kiều cười thật tươi, dùng hai tay nâng mặt anh lên: “Anh thì sao? Anh phải về Zurich hay là muốn đến Hamburg cùng với tôi.”


 


Cô chủ động nhắc đến chuyện anh đi cùng.


 


Trong khoảng thời gian ngắn, Thương Thời Chu có hơi ngẩn ngơ, mặc dù Thư Kiều đã có dấu hiệu đồng ý, nhưng anh nào dám tưởng tượng đến cảnh cô sẽ đối xử dịu dàng với anh như thế chứ.


 


Thư Kiều nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt của anh, Thư Kiều ngẫm nghĩ một chút là đoán ra được anh đang suy nghĩ cái gì.


 


“Anh không cần quá cẩn thận, như vậy sẽ chỉ làm anh không giống anh.” Sắc mặt của cô rất bình tĩnh: “Tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi, chỉ là anh phải cho tôi thời gian...”


 


Thương Thời Chu dùng một tay ôm cô vào trong lòng, ra hiệu cô đừng nói thêm cái gì nữa: “Kiều Kiều, như vậy đã tốt lắm rồi.”


 


Thật sự đã rất tốt rồi.


 


Xa cách bốn năm, cô lại càng thêm ưu tú và tài giỏi hơn năm xưa, càng thêm chói mắt. Cô nói cô đã mất đi năng lực đi yêu một ai đó, nói cô sẽ không dâng lên trái tim chân thành một cách dễ dàng nữa, nói rằng cô sẽ không bao giờ tin tưởng cái gì.


 


Nhưng ngay cả như thế, cô vẫn cứ không hề trốn tránh, cho dù là đối với nội tâm của mình, hay là đối mặt với Thương Thời Chu.


 


Cho dù là vào lúc cô nhát gan nhất thì cô vẫn cứ bình thản tự nhiên.


 


Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ.


 


Ở trong lòng anh, thật ra từ trước đến nay người chói mắt nhất vẫn luôn là cô.



 


Thư Kiều lại nói: “Nhưng mà tôi đã ký hợp đồng rồi, cũng đã thanh toán tiền, không thể vi phạm hợp đồng được.”


 


Thương Thời Chu không biết nên khóc hay nên cười, muốn nói không lẽ anh còn thiếu chút tiền đó à, nhưng mà lời nói đã đến bên miệng lại biến thành: “Có thể gia hạn hợp đồng không?”


 


“Nếu lại gia hạn hợp đồng nữa thì Tổng giám đốc Thương sẽ trở thành sugar brother thật đó.” Thư Kiều liếc mắt nhìn anh, lại cũng hiểu rõ chút lo lắng mà anh đang giấu diếm: “Tôi cũng không thể dựa vào cha của tôi cả đời được. Yên tâm, dự án mà tôi tham dự lần này cũng có tiền công, tuy không quá nhiều, nhưng cộng thêm số tiền anh chuyển vào tài khoản của tôi, cũng đã đủ để tôi sống nửa năm rồi.”


 


Thương Thời Chu rũ mắt nhìn cô: “Vậy nửa năm sau thì sao?”


 


Thư Kiều làm bộ làm tịch suy nghĩ: “Trong kho nhà tôi còn có một chiếc xe, nếu thật sự hết cách thì bán nó đi.”


 


“Không được.” Thương Thời Chu nói một cách chắc nịch, nói xong anh lại đổi ý: “... Cũng không phải không được, anh có thể mua lại.”


 


Thư Kiều hoàn toàn không ngờ rằng anh còn có thể suy nghĩ theo chiều hướng này, cô nhịn không được lại mỉm cười: “Tôi tốn rất nhiều tiền mới vận chuyển được nó từ trong nước đến đây, không thể bán theo giá cả bình thường được.”


 


Thương Thời Chu nửa quỳ ở mép giường của cô, còn vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi người về phía trước, anh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn gương mặt xinh đẹp lại dịu dàng của cô, khi cô nói đến những chuyện này cũng không hề lộ ra vẻ mất tự nhiên tí nào, giống như đang nói mấy chuyện bình thường vô cùng tự nhiên.


 


Anh đương nhiên biết cô chỉ là đang đùa.


 


Cũng biết hiện tại cho dù là mang chiếc xe đó đến chợ đồ cũ thì cũng có thể bán được với một cái giá không thấp tí nào, ít nhất có thể đủ để chi trả tiền học phí và tiền sinh hoạt của Thư Kiều trong khoảng thời gian cô ở Đức.


 


Nhưng từ trước đến nay cô đều chưa từng nghĩ đến chuyện muốn bán nó đi.


 


Mặc dù là trong giai đoạn khó khăn nhất.


 


Anh cũng không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại trong lòng mình, chỉ cảm thấy cực kỳ kích động lại khó có thể nói thành lại. Thư Kiều lại đột nhiên giơ tay che mắt anh lại. Sau khi mất đi thị giác, giọng nói của cô càng trở nên dịu dàng và kiên quyết: “Tôi không thích anh nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Thương Thời Chu, chuyện tôi không biết làm sao để yêu một người và chuyện tôi nhớ rõ chuyện quá khứ của hai chúng ta cũng chẳng hề xung đột với nhau.”


 


Cô chỉ là nhớ về kỷ niệm xưa, chứ không phải người nào đó.


 


Là khoảng thời gian thanh xuân mà cô có thể tùy ý làm điều mình thích, chỉ có điều trong khoảng thời gian đó, người cùng cô trải qua tất cả trùng hợp là anh thôi.


 


Cô thật sự đã buông bỏ đoạn tình cảm kia, cũng nhớ đến khoảng thời gian kia.


 


Có lẽ bốn năm sau, vào giây phút cô chật vật nhất lại gặp được Thương Thời Chu ở đầu đường nơi đất khách quê người, trong lòng cô cũng rất chấn động, cũng cảm thấy trống rỗng như khi một mình ngẩn ngơ ngắm tuyết năm xưa.



 


Nhưng ít nhất hiện tại cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để lại yêu anh thêm lần nữa.


 


Thương Thời Chu đã hiểu, anh cảm nhận được lòng bàn tay của cô như gần như xa chạm vào mắt mình, đột nhiên cong môi nói: “Lúc nãy em thật sự cảm thấy tiếng Nga rất êm tai sao?”


 


“Có lẽ không phải tiếng Nga êm tai. Tôi là muốn nói, anh nói tiếng Đức rất êm tai, tiếng Pháp cũng êm tai, tiếng Nga lại càng êm tai.” Về phương diện này, Thư Kiều cũng không tiếc lời khen ngợi giọng nói của Thương Thời Chu, sắc mặt của cô vô cùng chân thành nói: “Nếu anh thật sự có thời gian rảnh dạy tôi, tôi cũng có thể học vài từ đơn.”


 


Thương Thời Chu hỏi: “Em muốn học từ nào?”


 


Thư Kiều suy nghĩ, hỏi lại: “Anh có muốn dạy tôi từ nào không?”


 


Thương Thời Chu im lặng một lúc.


 


Anh giơ tay kéo bàn tay đang phủ lên mắt mình xuống, nắm trong lòng bàn tay, miệng đã phát ra một âm tiết.


 


Thư Kiều nhẹ nhàng nghiêng đầu chờ anh giải thích.


 


Thương Thời Chu nhìn cô, lông mi rũ xuống tạo ra một vùng bóng tối nhỏ trước mắt: “Có nghĩa là quả táo.”


 


яблоко.


 


Apple.


 


Der Apfel.


 


La pomme.


 


You\”re the apple of my eye.


 


Du bist Apfel meines Auges.


 


Trong mắt anh, em chính là quả táo.


 


Cũng là tình yêu mà cho dù anh đặt trong mắt cả đời cũng sẽ không cảm thấy đau.


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 49
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...