Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 48

154@-

Sau khi đứng bên trong cơn mưa gió như thế, kết quả chính là hai người đều không có cơ hội đến Disney xem pháo hoa, cũng không có cơ hội tiếp tục đi dạo đường phố Paris, càng không thể nào dựa theo kế hoạch trước đó của Thương Thời Chu mà đến bờ biển phía Nam phơi nắng.


 


Bởi vì cả hai đều bị cảm.


 


Người này còn bệnh nặng hơn người kia.


 


Tuy rằng Thư Kiều rất gầy, nhưng thật ra thể chất còn khá tốt, nếu không thì lúc trước cô cũng không thể nào làm quen với vị trí hoa tiêu ghế phụ của Thương Thời Chu nhanh như thế, dù sao thì đua xe Rally cũng coi như là một loại vận động cực hạn.


 


Cũng tương tự như lần trước, tuy rằng cô cảm lạnh nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hành động hằng ngày của cô.


 


Nhưng hiển nhiên Thương Thời Chu lại không cảm thấy như thế.


 


Chờ đến khi Thư Kiều phản ứng lại thì chiếc xe Subaru Impreza bọn họ đã ngồi lúc trước đổi thành Lincoln, hàng ghế phía sau còn được đặt một cái giường mềm mại xinh đẹp.


 


Thương Thời Chu vừa mới cúp điện thoại. Anh nói chuyện điện thoại bằng tiếng Pháp, Thư Kiều nghe câu hiểu câu không, cô vẫn luôn cảm thấy khi nói một câu tiếng Pháp dài câu nói có cảm giác rất ồn ào, chỉ khi nói những câu ngắn mới cảm nhận được một tí xíu lãng mạn. Nhưng khi dùng âm sắc của Thương Thời Chu để nói chuyện, cho dù là một câu dài thì cũng có thể mang theo vẻ lưu luyến mất tiếng.


 


Thư Kiều không nhịn được ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của anh.


 


“Tuy rằng trang viên Giverny rất đẹp, nhưng lại không phù hợp để dưỡng bệnh.” Thương Thời Chu cúi người về phía trước, đến cả giọng nói cũng nhỏ xuống dịu dàng: “May mà ngoại thành Paris còn có một nơi khác có thể đến.”


 


Thư Kiều dựa nghiêng trên giường, bị quấn thành bánh bao, sau lưng là đệm dựa mềm mại, trong lòng ngực còn có gối ôm Cinnamoroll mà cô yêu thích. Cô bị gió ẩm thổi đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn không muốn tự hỏi xem chỗ Thương Thời Chu nói là nơi nào, chỉ gật đầu “ồ” một tiếng.


 


Mãi đến khi Thương Thời Chu nghe điện thoại, giọng mũi đặc sệt, người ở đầu dây bên kia nhạy bén cảm nhận được gì đó.


 


“Cậu bị cảm à?”


 


Thương Thời Chu lạnh nhạt nói: “Không có.”


 


Giọng nói của người ở đầu dây bên kia lập tức cao lên vài đề-xi-ben: “Cậu đang ở đâu! Cố chịu đựng! Thương! Chờ tôi đến cứu cậu—"



 


Hai người ngồi rất gần nhau, âm thanh trong ống loa không hề có khoảng cách chui vào trong tai Thư Kiều, cho nên cô cũng nghe ra được người ở đầu dây bên kia chính là Justin mà cô từng gặp mặt một lần.


 


Cô còn đang suy nghĩ người này chẳng khác nào ấn tượng đầu tiên của cô, vẫn cứ luôn thái quá như thế, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thương Thời Chu đã nhắm mắt lại chuẩn bị cúp điện thoại.


 


Trông anh cũng chẳng khác gì bình thường, thậm chí nếu anh không mở miệng nói chuyện, Thư Kiều cũng không phát hiện ra anh bị cảm, chỉ cho rằng anh đang nhắm mắt giả vờ ngủ.


 


—— Hình như những tổng giám đốc chủ tịch ngồi ở vị trí cao cấp lâu rồi đều sẽ làm như thế, giống như là cần sắp xếp lại những tin tức bên trong đầu, sau đó đưa ra quyết đoán cuối cùng.


 


Nhưng lần này, cô lại nhạy bén phát hiện ra lỗ tai anh gần như đã nóng đến đỏ bừng.


 


Thư Kiều nhìn chằm chằm một lúc, giơ tay chạm nhẹ.


 


Thương Thời Chu đột nhiên mở mắt nhìn thoáng qua.


 


Thư Kiều nhìn thẳng anh một lúc, cuối cùng cũng xuyên thấu qua bản chất giả vờ bình tĩnh nhìn thấy chút mê mang trong mắt anh, chậm rãi mở miệng hỏi: “... Anh sốt rồi?”


 


Thương Thời Chu vẫn cứ trả lời hai chữ đó: “Không có.”


 


Lần này Thư Kiều lại không tin.


 


Cô từ trên giường bò dạy, nghiêng người đi tìm hành lý, sau đó móc một cái nhiệt kế điện tử từ bên trong ra.


 


Thương Thời Chu nhìn thoáng qua, theo bản năng mở miệng: “Sao em còn mang theo nhiệt kế nữa.”


 


Động tác Thư Kiều hơi khựng lại, cô cầm nhiệt kế lắc lư trước mặt Thương Thời Chu hỏi: “Trông có quen không?”


 


Thương Thời Chu theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng anh lại không phản ứng lại.


 


Sau đó lại nghe Thư Kiều vừa thong thả ung dung vừa có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Điện tử nhiệt kế bốn mươi bảy euro, tôi đi đâu đương nhiên cũng đều phải mang theo rồi đúng không?”



Thương Thời Chu: “...”


 


Anh phản ứng chậm mất ba giây mới nhớ đến những ký ức liên quan đến con số này.


 


Thương Thời Chu trầm ngâm một chút, hoàn toàn không bắt được trọng điểm: “Lúc trước không có gửi kèm hóa đơn sao?”


 


Thư Kiều: “...”


 


Trọng điểm là hóa đơn sao!


 


Trọng điểm là rõ ràng có loại khác vừa rẻ vừa tốt, anh lại cứ thích chọn cái đắt nhất!


 


Thương Thời Chu nhận ra vẻ mặt của Thư Kiều, tương đối xác định rằng lúc này chắc là anh đã nói sai rồi. Mặc dù đầu óc hiện tại của anh cũng không thể giúp anh suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã nói sai cái gì.


 


Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh chậm rãi chớp mắt, nhanh nhẹn mở miệng nói: “Anh cảm thấy chắc là anh bị sốt thật rồi.”


 


Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà anh bị dị ứng với khá nhiều loại thuốc, cho nên không thể uống thuốc hạ sốt được.”


 


Ngụ ý chính là nếu đã như thế thì có đo nhiệt độ cơ thể hay không cũng chẳng sao cả.


 


Dù sao anh cũng không thể uống thuốc, đều phải dựa vào sức đề kháng của bản thân.


 


Quả nhiên sau khi anh nói xong câu nói này, Thư Kiều tạm thời quên mất vấn đề bốn mươi bảy euro kia. Cô giơ tay quét nhẹ lên trán Thương Thời Chu, sau đó nhận được kết quả 38,9 độ, giao diện của nhiệt kế điện tử đã biến thành màu đỏ tươi.


 


Cô nhìn chằm chằm vào con số này một lúc, chậm rãi nhíu mày, lại thử đo nhiệt độ cho mình, phát hiện cô chỉ có 37,5 độ.


 


Bốn mắt nhìn nhau, Thư Kiều có chút tức giận liếc xéo Thương Thời Chu đang cố ra vẻ thể hiện trước mặt cô, sau đó móc ra một hộp miếng dán hạ sốt, không cho phép Thương Thời Chu từ chối dán thẳng lên trán anh: “Nếu không thể uống thuốc thì hạ nhiệt độ bằng vật lý.”


 


Cảm giác lạnh lẽo từ trán truyền đến, đầu óc vốn dĩ đã hơi mơ mơ màng màng trở nên tỉnh táo hơn, đầu cũng không còn nặng nữa.


 



 


“Tôi cảm thấy anh càng cần nằm ở chỗ này hơn tôi.” Thư Kiều dùng tay chống cằm, chống ở trên giường, hơi hít mũi, giọng mũi đặc sệt: “Anh cảm thấy thế nào.”


 


Lincoln yên lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào di chuyển về phía trước, nếu không phải khi nó rẽ sang hướng khác thỉnh thoảng sẽ mang đến cảm giác mất trọng tâm lệch khỏi quỹ đạo thì cô gần như quên mất chuyện thật ra mình đang ngồi trong xe.


 


Khoảnh khắc này, Thương Thời Chu nhìn Thư Kiều gần trong gang tấc, đột nhiên hi vọng xe có thể xốc nảy một chút, hoặc là đột nhiên phanh gấp cũng được.


 


Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, anh cong môi, giơ tay kéo Thư Kiều lên giường cùng, để cô dựa lưng vào người anh, anh giơ tay ôm lấy eo cô rồi dứt khoát dán trán mình lên cổ của cô.


 


Rất nóng.


 


Lại rất ngứa.


 


Thư Kiều vốn dĩ đang cảm thấy mình vừa nóng vừa lạnh, chờ đến khi Thương Thời Chu dính sát vào người cô, cô mới biết được thì ra nhiệt độ cơ thể của cô gần như có thể coi như là lạnh như băng.


 


Cô không quá ngoan ngoãn hơi vặn vẹo một chút, lại bị Thương Thời Chu giơ tay đè lại nói: “Đừng có lộn xộn.”


 


Xe đi ngang qua một gờ giảm tốc độ, chỉ xốc nảy trong tích tắc, Thư Kiều khẽ nhúc nhích một tí, vốn dĩ cô còn cách Thương Thời Chu một chút, hiện tại khe hở kia cũng đã được lấp đầy. Toàn thân cô cứng đờ, đến cả hơi thở cũng nhẹ đi hẳn.


 


Mãi đến khi hơi thở đều đều từ sau lỗ tai truyền đến.


 


Thư Kiều ngẩn ra, vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi bò dậy, chồng người nhìn ra đằng sau.


 


Thương Thời Chu đã ngủ rồi.


 


Anh vốn dĩ có làn da thiên hướng màu tái nhợt của người Caucasus, bởi vì sốt cao nên gương mặt anh lại thêm chút đỏ ửng, môi trắng bệch, tóc cũng vì tư thế nằm mà rối bời, làm cho anh mang theo chút nét đẹp của người bệnh vô cùng quái dị lại cũng rất hấp dẫn người khác.


 


Thư Kiều nhịn không được lại nhìn anh thêm vài cái.


 


Mãi đến khi trong tầm mắt của cô xuất hiện vài vệt bóng dáng màu trắng.



Cô hơi giật mình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại nhìn thấy chiếc xe đã lái ra khỏi Paris, bên ngoài cửa sổ là từng mảnh ruộng lúa mạch đã héo tàn vào cuối thu, có quạ đen lượn cánh bay quanh, mà bên trên vòm trời, không biết đã có từng mảnh bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống từ lúc nào.


 


Giống như Quạ đen trên cánh đồng lúa mạch của Van Gogh.


 


Thư Kiều đã từng đến viện bảo tàng Amsterdam Van Gogh để xem tranh gốc, lúc đó cô dừng lại trước bức tranh vẽ cuối đời của Van Gogh rất lâu, sau đó nhắm mắt lại để che giấu đi nước mắt bên trong con ngươi.


 


Mà giờ phút này, cô giống như gặp được khung cảnh tái hiện lại, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào thật lâu, sau đó ý thức được một sự kiện.


 


Mùa đông đến rồi.


 


Đây là trận tuyết đầu mùa ĐSu khi mùa thu kéo dài kết thúc.


 


Cô đã một mình trải qua kỳ tuyết đầu mùa chừng bốn năm, mà năm nay, có người lại nắm lấy tay cô lần nữa.


 


Đúng vậy, cho dù Thương Thời Chu đã ngủ thì vẫn cứ dùng một tay nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ cô sẽ lén bỏ đi.


 


Thư Kiều giơ tay giúp anh giãn ra nếp nhăn giữa mày.


 


Bên ngoài xe gió tuyết không ngừng, dần dần làm tầm nhìn mờ đi, lại chẳng ảnh hưởng gì đến bên trong xe. Cảm giác ấm áp thoải mái này giống như có thể ngăn cách tất cả mọi thứ, cũng làm cho thần kinh căng thẳng của người ta đều thả lỏng lại.


 


Chờ đến khi xe vững vàng chạy vào một trang viên u tĩnh, hai người ở trong xe đều đã ngủ rồi.


 


Tài xế vô cùng cẩn thận dừng xe, làm gì dám quấy rầy bọn họ.


 


Không bao lâu sau trên chiếc xe đen đậm này đã tích lũy một lớp tuyết mỏng. Khi Thương Thời Chu mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy Thư Kiều đang nửa quỳ trên mặt đất, toàn bộ nửa người trên đều nằm rạp ở mép giường.


 


Bên ngoài cửa sổ đã biến thành màu xanh đen đậm, tuyết bay làm bóng đêm cũng trở nên mơ hồ. Tay của cô còn ở trong lòng bàn tay anh, rõ ràng là vì cô không rút tay ra được cho nên mới sẽ ngủ thiếp đi với tư thế không quá thoải mái này.


 


Thương Thời Chu giơ tay, miếng dán hạ sốt trên trán đã mất đi tác dụng, nhưng anh lại không nỡ tháo xuống cho lắm.


 


Anh im lặng một lúc, quyết định để miếng dán dính trên trán mình, cúi người ôm Thư Kiều lên, sau đó dùng thảm lông quấn cô lại, mở cửa xe đi vào trong đêm tuyết.


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 48
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...