Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 42
228@-
Thư Kiều tiếp tục bận rộn liên tục với công việc, không có thời gian nghĩ tới lời Tô Ninh Phỉ nói.
Hơn nữa đúng là vì Thương Thời Chu đột ngột tới, khối lượng công việc của cô và nhóm cô đã gia tăng không chỉ gấp đôi.
Tiểu Cảnh vừa oán than trời đất, vừa chạy đi làm việc nhanh hơn bất cứ ai. Thư Kiều không nhịn được trêu chọc cô ấy một câu, cô ấy cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ tặc lưỡi cười: “Đó là Tổng giám đốc Thương đó, lỡ như được anh ấy... cho dù bị bất kỳ cấp dưới nào của anh ấy đánh giá cao, vậy chẳng phải là con đường sau khi tốt nghiệp của em sẽ rộng thênh thang, tiền đồ sáng láng rồi sao!”
Thư Kiều không ngẩng đầu lên, chỉ đưa một ngón tay cái ra respect: “Chúc em may mắn.”
Mãi tới đêm ngày 17, lúc Kha Dịch gửi tin nhắn Wechat tới, Thư Kiều mới đột nhiên nhớ tới lịch trình cho ngày hôm sau.
Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, sức nóng hôi hổi khiến cho lục phủ ngũ tảng cô đều được thả lỏng. Cô khoác áo tắm dài, tùy tiện bọc tóc ướt bằng mũ trùm đầu rồi cúi đầu đọc tin tức.
Mộc Kiều: [Mấy giờ? Gặp ở đâu? Có cần đặt vé hay giữ chỗ trước không? Có lịch trình cụ thể không?]
Mộc Kiều: [Tuy không cần sáng đi chiều về liên tục nhưng thường thì thời gian làm việc của tôi sẽ không quá 7 giờ tối, hy vọng anh Kha thông cảm.]
Kha Dịch đã ngây ngốc với một đống câu hỏi ngắn ngủi được gửi tới, anh ấy làm gì có đáp án cho mấy câu hỏi này. Nhưng Tổng giám đốc Kha tài ba cũng không hoảng hốt, anh ấy bèn chuyển tiếp qua cho Thương Thời Chu.
Quả nhiên lần này Tổng giám đốc Thương xưa nay luôn bận rộn phải ba ngày mới trả lời được hai chữ lại trả lời trong vòng ba phút.
Một lát sau, Thư Kiều đã nhận được câu trả lời của Kha Dịch.
Kha Dịch: [10 giờ rưỡi, dưới pho tượng trước giáo đường quảng trường Beethoven, những cái khác đều không cần, cứ tới theo thời gian đã hẹn, sẽ không vượt quá 7 giờ đâu.]
Thư Kiều chỉ trả lời lại một chữ “Được”. Cô cũng không bất ngờ với khoảng thời gian 10 giờ rưỡi, dù sao thì với dáng vẻ lười biếng kia của Kha Dịch, 10 giờ rưỡi đã được coi là rất sớm rồi.
Cô sấy tóc, chọn sẵn quần áo sẽ mặc ngày mai ra rồi ủi cho thẳng thớm, sau đó đi ngủ sớm.
Bên kia, sau khi Kha Dịch gửi cho Thương Thời Chu xem tin tức của Kiều Thư xong mới tò mò nhìn lướt qua.
Sau đó nhảy dựng lên.
Kha Dịch bắt đầu gõ chữ: [Người anh em, người anh em quá hồ đồ rồi! Gì mà sẽ không vượt quá 7 giờ! 7 giờ! Europa vừa mới vào đêm, cậu đã thả cô ấy về nhà?!]
Kha Dịch: [Ông chủ Thương, Tổng giám đốc Thương, độc thân bốn năm xong cậu đã quên mất phải yêu đương như nào rồi à! Cậu không rành nhưng tôi rành anh bạn à!! Trước khi cậu gửi sao không hỏi tôi trước đã!]
Đợi ba phút, bên phía Thương Thời Chu không có bất cứ động tĩnh gì.
Kha Dịch im lặng một lúc, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ diệu.
Anh ấy tự hỏi một lúc rồi gửi một [?] qua.
Sau đó anh ấy nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ cực kỳ bắt mắt.
[Thương Thời Chu đã bật xác minh bạn bè, bạn vẫn chưa phải bạn bè của anh ấy. Mời gửi yêu cầu kết bạn qua trước, sau khi đối phương đồng ý với có thể nói chuyện.]
Kha Dịch: “...”
Kha Dịch tức tới mức nghiến răng nghiến lợi. Một lúc lâu sau, anh ấy không thể không giơ ngón cái với Thương Thời Chu.
Anh đỉnh.
Gặp phải chuyện của Thư Kiều thì trả lời bằng giây.
Nghe thấy anh ấy châm chọc độc thân suốt bốn năm thì block.
Kha Tiểu Dịch anh ấy vừa định nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm yêu đương mà bản thân đã lắng đọng bốn năm, kết quả tên nhóc này lại dám hủy kết bạn với anh ấy?!
Anh ấy muốn nhìn xem, Thương Thời Chu có bao nhiêu bản lĩnh, cần thời gian bao lâu mới có thể theo đuổi lại em gái Thư!
*
Thư Kiều ngủ rất sớm.
Theo hiểu biết của cô về Kha Dịch, nói là đi chung, thực tế là phiên dịch bình thường mà thôi, tám mươi phần trăm sẽ là mua sắm, du lịch, ăn nhậu chơi bời chứ không đề cập tới thuật ngữ chuyên ngành quá nhiều. Nhưng để cho chắc chắn, cô vẫn xem qua phạm vi nghiệp vụ của công ty dưới trướng Kha Dịch, sau khi chắc chắn mình có thể dễ dàng phiên dịch mới nằm yên.
Đã lâu rồi cô không có công việc nhẹ nhàng mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thư Kiều tin mình xứng đáng với cái giá đó.
Bình thường giá phiên dịch trong thị trường cũng khoảng 350 Euro đến 500 Euro một ngày, cô cũng không lấy thù lao vượt quá năng lực của mình.
Cùng lắm là do có quen biết với Kha Dịch nên nhận được phần tiền lương này mà thôi, cũng không tính là chiếm tiện nghi gì cả.
Không phải cô, công việc này cũng sẽ thuộc về tay người khác, Kha Dịch vẫn sẽ trả số tiền này.
Làm việc nhiều ngày như vậy rồi, hiếm khi có được một ngày nhẹ nhàng, Thư Kiều ngủ giấc ngon, thậm chí tới đêm còn mơ.
Trong mơ là cảnh đêm ở thành phố Bắc Giang.
Mùa hè năm đó, thời tiết vô cùng nắng nóng, Thương Thời Chu đã đưa cô ra ngoài ngoại ô tránh nóng. Xem tin tức thấy có mưa sao băng, anh bèn đưa cô lên núi xem, còn mua rượu, kết quả cô bị dị ứng nên anh cũng không uống, chỉ đòi mở toàn bộ rượu ra, nói là phải làm thế cho có không khí.
Sao trời lộng lẫy, đêm tối chỉ có duy nhất tiếng dế kêu inh ỏi. Bọn họ đợi tới hơn nửa đêm nhưng không nhìn thấy gì, cô đã buồn ngủ ríu hết cả mắt lại.
Cô nhớ rõ đêm hôm đó, nhưng đã sớm quên mất bọn họ từng nói chuyện gì.
Nhưng trong mơ dường như mọi lời nói được chôn sâu trong vực sâu ký ức đã hiện ra, khuôn mặt và giọng nói của Thương Thời Chu cũng trở nên rõ ràng.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, cô nói nếu thật sự có một ngày phải chia ly, như vậy thà rằng cuộc đời sau này không gặp lại nhau nữa.”
Trong mơ có rất nhiều tiếng ồn, mọi âm thanh đều được phóng lớn.
Vậy nên lúc này, cô nghe rõ tiếng Thương Thời Chu nỉ non.
Anh nói: “Nhưng anh muốn gặp em.”
Tên lừa đảo.
“Nhưng anh muốn gặp em.”
Giọng anh lại vang lên.
“Tên lừa đảo.” Thư Kiều lẩm bẩm: “Tên lừa đảo.”
Anh nói muốn gặp cô, nhưng rõ ràng chẳng có lần nào tới gặp cô.
Bốn năm trôi qua, không có lấy một lần nào.
Thư Kiều như phân ra thành hai nửa, một nửa là người đang tỉnh táo trong giấc mơ luôn mồm mắng anh là kẻ lừa đảo, một nửa lại là người trong giấc mơ dù đã ngủ say nhưng mười ngón tay vẫn cứ đan chặt với tay Thương Thời Chu.
Mơ trong mơ, khó có thể phân biệt.
Cô bị chết đuối, khó khăn lắm mới hít lấy một ngụm không khí, còn chưa lên bờ đã bị cỏ nước quấn lấy chân làm cô hết chìm lại nổi.
Giới hạn giữa tỉnh táo và trầm mê quá mơ hồ, cô không phân biệt được rõ, càng không thể tự cứu.
Trong đêm tối, Thư Kiều đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt cô vô thức nhìn chằm chằm trần nhà một lúc.
“Tên khốn.”
Thư Kiều mắng mấy chữ, không đắm chìm trong cảnh tượng giấc mơ quá lâu. Cô dần nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Đúng 10 giờ rưỡi ngày hẹn, địa điểm ở quảng trường dưới khách sạn của cô. Cô ngủ tới 9 giờ hai mươi mới thức dậy, một khi cô thức dậy là đã tiến vào trạng thái làm việc.
Quần áo cần mặc đã được cô chuẩn bị từ trước. Khách sạn có phục vụ bữa sáng, cô không quen mặc đồ ngủ đi ăn sáng nên phải chỉnh trang bản thân gọn gàng, trang điểm xong mới cầm thẻ phòng tới nhà hàng ở tầng hai.
Vừa đủ thời gian như đã hẹn.
Thư Kiều chọn chỗ ở gần cửa sổ, vừa hay có thể nhìn xuống toàn bộ quảng trường. Cô gọi một ly latte, ăn xong nửa cái omelette, tùy tiện nhìn thoáng ra ngoài cửa thì vừa hay nhìn thấy Kha Dịch mặc đồ ngủ còn đang buồn ngủ, lôi thôi đi đến.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, sững sờ tại chỗ.
Thư Kiều nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía anh ấy, nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh Kha, buổi sáng tốt lành.”
Kha Dịch thoáng giật mình, cũng chẳng còn buồn ngủ gì nữa.
Sao anh ấy có thể ngờ được rằng mình lại trùng hợp ở chung khách sạn với Thư Kiều, lại còn gặp cô trước giờ hẹn!
Tối qua anh ấy mới cố ý chuyển tới đây.
Là vì nơi này có một vị trí gần cửa sổ có thể nhìn thấy quảng trường, mà anh ấy cũng khó khăn lắm mới dậy đúng giờ ăn sáng, mục đích là để đi xuống rình xem Thương Thời Chu và Thư Kiều gặp mặt.
Nếu không anh ấy đã không rời giường nổi.
Anh ấy đã tính toán xong hết rồi, đồng hồ báo thức kêu vang trời, thậm chí Kha Dịch còn đặt dịch vụ đánh thức khách nên bây giờ khó khăn lắm mới có thể kéo mình dậy khỏi giường để tận mắt nhìn thấy kế hoạch mà anh ấy một tay dàn xếp này.
Kết quả, anh ấy lại vô tình gặp phải Thư Kiều ở đây!
Mọi kế hoạch đều đã bị quấy rầy, lông tơ lập tức dựng đứng. Anh ấy xấu hổ chào hỏi: “À... buổi sáng tốt lành.”
Ngay cả ba chữ em gái Thư cũng không kêu nổi.
Anh ấy xoay người một cách cứng đờ: “Tôi đi lấy đồ ăn trước.”
Sau đó cùng tay cùng chân đi tới quầy buffet.
A a a a a –
Kha Dịch vừa thầm thét chói tai, vừa giả vờ tự nhiên lấy điện thoại ra gõ chữ lách cách muốn kêu Thương Thời Chu tương kế tựu kế tới tìm anh ấy. Dù sao với quan hệ của bọn họ, ở chung một khách sạn cũng rất bình thường.
Anh ấy lưu loát gõ chữ rồi nhấn gửi.
Một dấu chấm than màu đỏ vô tình xuất hiện.
À, đúng, tối hôm qua anh ấy bị block.
Thương Thời Chu, anh làm tốt lắm.
Kha Dịch im lặng ba giây rồi buông điện thoại xuống, đồng thời từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Thương Thời Chu.
Có gọi cũng chưa chắc được nghe, có nghe cũng chưa chắc anh ấy tiện mở miệng.
Đầu óc Kha Dịch chuyển động rất nhanh, anh ấy cảm thấy có chút may mắn khi gặp được Thư Kiều ở đây. Anh ấy lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Với hiểu biết của anh ấy, Thương Thời Chu cực kỳ đúng giờ, hẹn 10 giờ rưỡi thì sẽ tới hiện trường đợi trước mười phút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc anh ấy có thể tìm thấy bóng dáng của Thương Thời Chu qua lớp cửa kính.
Kha Dịch không dám tưởng tượng đến cảnh nếu cái kế hoạch hoàn hảo không có gì để chê do chính tay anh ấy lập nên cuối cùng lại xảy ra sai sót cơ bản vì chính anh ấy, mà đợi đến khi ttc điều tra rõ nguyên nhân, biết được anh ấy làm thế chỉ là vì muốn nhiều chuyện và xem trò hay thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Giống như là viết rõ hàng chữ bởi vì sự lễ phép cơ bản nên cô sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng anh ấy thật kỳ lạ.
Kha Dịch đọc ra được ý trong ánh mắt của Thư Kiều, trong lòng lại càng cảm thấy đau.
Hu hu hu hu, ai hiểu được, anh ấy thật sự chỉ muốn nhiều chuyện mà thôi!
Nhiều chuyện thôi mà cũng khó quá.
Bên này Kha Dịch lần lượt tìm tòi mọi ngóc ngách của quảng trường, không bỏ lỡ bất kỳ một người nào ra vào quảng trường. Với khí chất của Thương Thời Chu, anh ấy tin mình chắc chắn sẽ không bỏ sót. Trong lòng anh ấy suy nghĩ rất nhiều, sau khi tìm được anh thì anh ấy sẽ làm thế này, thế kia.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai anh ấy, Kha Dịch sợ tới mức xém chút nhảy dựng cả lên.
“Ai đó?!”
Kha Dịch đột ngột quay đầu lại.
Anh ấy nhìn thấy Thương Thời Chu mà mình đang tìm không biết đang đút tay vào túi quần, đứng sau anh ấy từ khi nào, chỉ chừa lại một cái ót cho anh ấy.
Ánh mắt anh ấy đảo qua Thư Kiều ở cách đó không xa, nhìn thấy rõ toàn bộ vẻ ngạc nhiên ở bên trong đáy mắt cô.
Thương Thời Chu ung dung đi qua: “Tôi nghĩ em không ngại nếu nơi này có thêm hai cái ghế nữa đâu nhỉ.”
Thư Kiều sắp ăn xong rồi, đâu có thèm để ý. Sự ngạc nhiên ban nãy đã bị ép xuống, cô bình thản gật đầu.
Vì thế Thương Thời Chu kéo cả Kha Dịch còn đang hoang mang lại ngồi xuống, gọi cà phê rồi nhìn về phía Thư Kiều.
Thư Kiều đã dùng khăn giấy lau miệng. Cô đặt ly cà phê đã thấy đáy xuống, đảo mắt nhìn qua Kha Dịch và Thương Thời Chu.
Không phải cô không cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Ví dụ như cô ở đây, vì sao hai người này cũng ở đây. Ở Bonn có rất nhiều khách sạn xa hoa, cô chọn cái khách sạn này là lời nhất, nói cách khác đây là khách sạn rẻ nhất trong số đó. Ngoài việc nằm ngay gần trung tâm thành phố ra, còn lại phương diện gì của khách sạn này cũng kém hết.
Lại ví dụ như ban nãy Kha Dịch tựa vào cửa kính, đảo mắt chuyển động rõ ràng là đang tìm người. Tìm ai? Thương Thời Chu? Hay là người khác?
Nhưng Thư Kiều cũng không thật sự quan tâm mấy việc đó.
Thương Thời Chu và Kha Dịch có ở chung hay không, hay vì sao lại trùng hợp cùng một cái khách sạn với cô, mấy chuyện này cũng chẳng có mấy quan trọng.
Thư Kiều đánh giá hai người ở đối diện bàn một lúc, cuối cùng mới nói: “Nếu đối tượng đi chung hôm nay là hai người...”
Trong lòng Kha Dịch khẽ run lên, anh ấy sợ Thư Kiều sẽ đứng dậy xoay người rời đi ngay lập tức. Thậm chí trong lòng anh ấy đã nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ dùng cách da mặt dày trực tiếp nhào qua ôm lấy chân em gái Thư không cho cô rời đi.
Nhưng Thư Kiều lại đổi chủ đề, ánh mắt nhìn về phía hai người không có bất cứ tình cảm cá nhân gì. Cô thành khẩn nói: “Cũng được thôi, nhưng phải trả thêm tiền.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Thư Kiều tiếp tục bận rộn liên tục với công việc, không có thời gian nghĩ tới lời Tô Ninh Phỉ nói.
Hơn nữa đúng là vì Thương Thời Chu đột ngột tới, khối lượng công việc của cô và nhóm cô đã gia tăng không chỉ gấp đôi.
Tiểu Cảnh vừa oán than trời đất, vừa chạy đi làm việc nhanh hơn bất cứ ai. Thư Kiều không nhịn được trêu chọc cô ấy một câu, cô ấy cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ tặc lưỡi cười: “Đó là Tổng giám đốc Thương đó, lỡ như được anh ấy... cho dù bị bất kỳ cấp dưới nào của anh ấy đánh giá cao, vậy chẳng phải là con đường sau khi tốt nghiệp của em sẽ rộng thênh thang, tiền đồ sáng láng rồi sao!”
Thư Kiều không ngẩng đầu lên, chỉ đưa một ngón tay cái ra respect: “Chúc em may mắn.”
Mãi tới đêm ngày 17, lúc Kha Dịch gửi tin nhắn Wechat tới, Thư Kiều mới đột nhiên nhớ tới lịch trình cho ngày hôm sau.
Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, sức nóng hôi hổi khiến cho lục phủ ngũ tảng cô đều được thả lỏng. Cô khoác áo tắm dài, tùy tiện bọc tóc ướt bằng mũ trùm đầu rồi cúi đầu đọc tin tức.
Mộc Kiều: [Mấy giờ? Gặp ở đâu? Có cần đặt vé hay giữ chỗ trước không? Có lịch trình cụ thể không?]
Mộc Kiều: [Tuy không cần sáng đi chiều về liên tục nhưng thường thì thời gian làm việc của tôi sẽ không quá 7 giờ tối, hy vọng anh Kha thông cảm.]
Kha Dịch đã ngây ngốc với một đống câu hỏi ngắn ngủi được gửi tới, anh ấy làm gì có đáp án cho mấy câu hỏi này. Nhưng Tổng giám đốc Kha tài ba cũng không hoảng hốt, anh ấy bèn chuyển tiếp qua cho Thương Thời Chu.
Quả nhiên lần này Tổng giám đốc Thương xưa nay luôn bận rộn phải ba ngày mới trả lời được hai chữ lại trả lời trong vòng ba phút.
Một lát sau, Thư Kiều đã nhận được câu trả lời của Kha Dịch.
Kha Dịch: [10 giờ rưỡi, dưới pho tượng trước giáo đường quảng trường Beethoven, những cái khác đều không cần, cứ tới theo thời gian đã hẹn, sẽ không vượt quá 7 giờ đâu.]
Thư Kiều chỉ trả lời lại một chữ “Được”. Cô cũng không bất ngờ với khoảng thời gian 10 giờ rưỡi, dù sao thì với dáng vẻ lười biếng kia của Kha Dịch, 10 giờ rưỡi đã được coi là rất sớm rồi.
Cô sấy tóc, chọn sẵn quần áo sẽ mặc ngày mai ra rồi ủi cho thẳng thớm, sau đó đi ngủ sớm.
Bên kia, sau khi Kha Dịch gửi cho Thương Thời Chu xem tin tức của Kiều Thư xong mới tò mò nhìn lướt qua.
Sau đó nhảy dựng lên.
Kha Dịch bắt đầu gõ chữ: [Người anh em, người anh em quá hồ đồ rồi! Gì mà sẽ không vượt quá 7 giờ! 7 giờ! Europa vừa mới vào đêm, cậu đã thả cô ấy về nhà?!]
Kha Dịch: [Ông chủ Thương, Tổng giám đốc Thương, độc thân bốn năm xong cậu đã quên mất phải yêu đương như nào rồi à! Cậu không rành nhưng tôi rành anh bạn à!! Trước khi cậu gửi sao không hỏi tôi trước đã!]
Đợi ba phút, bên phía Thương Thời Chu không có bất cứ động tĩnh gì.
Kha Dịch im lặng một lúc, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ diệu.
Anh ấy tự hỏi một lúc rồi gửi một [?] qua.
Sau đó anh ấy nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ cực kỳ bắt mắt.
[Thương Thời Chu đã bật xác minh bạn bè, bạn vẫn chưa phải bạn bè của anh ấy. Mời gửi yêu cầu kết bạn qua trước, sau khi đối phương đồng ý với có thể nói chuyện.]
Kha Dịch: “...”
Kha Dịch tức tới mức nghiến răng nghiến lợi. Một lúc lâu sau, anh ấy không thể không giơ ngón cái với Thương Thời Chu.
Anh đỉnh.
Gặp phải chuyện của Thư Kiều thì trả lời bằng giây.
Nghe thấy anh ấy châm chọc độc thân suốt bốn năm thì block.
Kha Tiểu Dịch anh ấy vừa định nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm yêu đương mà bản thân đã lắng đọng bốn năm, kết quả tên nhóc này lại dám hủy kết bạn với anh ấy?!
Anh ấy muốn nhìn xem, Thương Thời Chu có bao nhiêu bản lĩnh, cần thời gian bao lâu mới có thể theo đuổi lại em gái Thư!
*
Thư Kiều ngủ rất sớm.
Theo hiểu biết của cô về Kha Dịch, nói là đi chung, thực tế là phiên dịch bình thường mà thôi, tám mươi phần trăm sẽ là mua sắm, du lịch, ăn nhậu chơi bời chứ không đề cập tới thuật ngữ chuyên ngành quá nhiều. Nhưng để cho chắc chắn, cô vẫn xem qua phạm vi nghiệp vụ của công ty dưới trướng Kha Dịch, sau khi chắc chắn mình có thể dễ dàng phiên dịch mới nằm yên.
Đã lâu rồi cô không có công việc nhẹ nhàng mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thư Kiều tin mình xứng đáng với cái giá đó.
Bình thường giá phiên dịch trong thị trường cũng khoảng 350 Euro đến 500 Euro một ngày, cô cũng không lấy thù lao vượt quá năng lực của mình.
Cùng lắm là do có quen biết với Kha Dịch nên nhận được phần tiền lương này mà thôi, cũng không tính là chiếm tiện nghi gì cả.
Không phải cô, công việc này cũng sẽ thuộc về tay người khác, Kha Dịch vẫn sẽ trả số tiền này.
Làm việc nhiều ngày như vậy rồi, hiếm khi có được một ngày nhẹ nhàng, Thư Kiều ngủ giấc ngon, thậm chí tới đêm còn mơ.
Trong mơ là cảnh đêm ở thành phố Bắc Giang.
Mùa hè năm đó, thời tiết vô cùng nắng nóng, Thương Thời Chu đã đưa cô ra ngoài ngoại ô tránh nóng. Xem tin tức thấy có mưa sao băng, anh bèn đưa cô lên núi xem, còn mua rượu, kết quả cô bị dị ứng nên anh cũng không uống, chỉ đòi mở toàn bộ rượu ra, nói là phải làm thế cho có không khí.
Sao trời lộng lẫy, đêm tối chỉ có duy nhất tiếng dế kêu inh ỏi. Bọn họ đợi tới hơn nửa đêm nhưng không nhìn thấy gì, cô đã buồn ngủ ríu hết cả mắt lại.
Cô nhớ rõ đêm hôm đó, nhưng đã sớm quên mất bọn họ từng nói chuyện gì.
Nhưng trong mơ dường như mọi lời nói được chôn sâu trong vực sâu ký ức đã hiện ra, khuôn mặt và giọng nói của Thương Thời Chu cũng trở nên rõ ràng.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, cô nói nếu thật sự có một ngày phải chia ly, như vậy thà rằng cuộc đời sau này không gặp lại nhau nữa.”
Trong mơ có rất nhiều tiếng ồn, mọi âm thanh đều được phóng lớn.
Vậy nên lúc này, cô nghe rõ tiếng Thương Thời Chu nỉ non.
Anh nói: “Nhưng anh muốn gặp em.”
Tên lừa đảo.
“Nhưng anh muốn gặp em.”
Giọng anh lại vang lên.
“Tên lừa đảo.” Thư Kiều lẩm bẩm: “Tên lừa đảo.”
Anh nói muốn gặp cô, nhưng rõ ràng chẳng có lần nào tới gặp cô.
Bốn năm trôi qua, không có lấy một lần nào.
Thư Kiều như phân ra thành hai nửa, một nửa là người đang tỉnh táo trong giấc mơ luôn mồm mắng anh là kẻ lừa đảo, một nửa lại là người trong giấc mơ dù đã ngủ say nhưng mười ngón tay vẫn cứ đan chặt với tay Thương Thời Chu.
Mơ trong mơ, khó có thể phân biệt.
Cô bị chết đuối, khó khăn lắm mới hít lấy một ngụm không khí, còn chưa lên bờ đã bị cỏ nước quấn lấy chân làm cô hết chìm lại nổi.
Giới hạn giữa tỉnh táo và trầm mê quá mơ hồ, cô không phân biệt được rõ, càng không thể tự cứu.
Trong đêm tối, Thư Kiều đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt cô vô thức nhìn chằm chằm trần nhà một lúc.
“Tên khốn.”
Thư Kiều mắng mấy chữ, không đắm chìm trong cảnh tượng giấc mơ quá lâu. Cô dần nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Đúng 10 giờ rưỡi ngày hẹn, địa điểm ở quảng trường dưới khách sạn của cô. Cô ngủ tới 9 giờ hai mươi mới thức dậy, một khi cô thức dậy là đã tiến vào trạng thái làm việc.
Quần áo cần mặc đã được cô chuẩn bị từ trước. Khách sạn có phục vụ bữa sáng, cô không quen mặc đồ ngủ đi ăn sáng nên phải chỉnh trang bản thân gọn gàng, trang điểm xong mới cầm thẻ phòng tới nhà hàng ở tầng hai.
Vừa đủ thời gian như đã hẹn.
Thư Kiều chọn chỗ ở gần cửa sổ, vừa hay có thể nhìn xuống toàn bộ quảng trường. Cô gọi một ly latte, ăn xong nửa cái omelette, tùy tiện nhìn thoáng ra ngoài cửa thì vừa hay nhìn thấy Kha Dịch mặc đồ ngủ còn đang buồn ngủ, lôi thôi đi đến.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, sững sờ tại chỗ.
Thư Kiều nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía anh ấy, nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh Kha, buổi sáng tốt lành.”
Kha Dịch thoáng giật mình, cũng chẳng còn buồn ngủ gì nữa.
Sao anh ấy có thể ngờ được rằng mình lại trùng hợp ở chung khách sạn với Thư Kiều, lại còn gặp cô trước giờ hẹn!
Tối qua anh ấy mới cố ý chuyển tới đây.
Là vì nơi này có một vị trí gần cửa sổ có thể nhìn thấy quảng trường, mà anh ấy cũng khó khăn lắm mới dậy đúng giờ ăn sáng, mục đích là để đi xuống rình xem Thương Thời Chu và Thư Kiều gặp mặt.
Nếu không anh ấy đã không rời giường nổi.
Anh ấy đã tính toán xong hết rồi, đồng hồ báo thức kêu vang trời, thậm chí Kha Dịch còn đặt dịch vụ đánh thức khách nên bây giờ khó khăn lắm mới có thể kéo mình dậy khỏi giường để tận mắt nhìn thấy kế hoạch mà anh ấy một tay dàn xếp này.
Kết quả, anh ấy lại vô tình gặp phải Thư Kiều ở đây!
Mọi kế hoạch đều đã bị quấy rầy, lông tơ lập tức dựng đứng. Anh ấy xấu hổ chào hỏi: “À... buổi sáng tốt lành.”
Ngay cả ba chữ em gái Thư cũng không kêu nổi.
Anh ấy xoay người một cách cứng đờ: “Tôi đi lấy đồ ăn trước.”
Sau đó cùng tay cùng chân đi tới quầy buffet.
A a a a a –
Kha Dịch vừa thầm thét chói tai, vừa giả vờ tự nhiên lấy điện thoại ra gõ chữ lách cách muốn kêu Thương Thời Chu tương kế tựu kế tới tìm anh ấy. Dù sao với quan hệ của bọn họ, ở chung một khách sạn cũng rất bình thường.
Anh ấy lưu loát gõ chữ rồi nhấn gửi.
Một dấu chấm than màu đỏ vô tình xuất hiện.
À, đúng, tối hôm qua anh ấy bị block.
Thương Thời Chu, anh làm tốt lắm.
Kha Dịch im lặng ba giây rồi buông điện thoại xuống, đồng thời từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Thương Thời Chu.
Có gọi cũng chưa chắc được nghe, có nghe cũng chưa chắc anh ấy tiện mở miệng.
Đầu óc Kha Dịch chuyển động rất nhanh, anh ấy cảm thấy có chút may mắn khi gặp được Thư Kiều ở đây. Anh ấy lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Với hiểu biết của anh ấy, Thương Thời Chu cực kỳ đúng giờ, hẹn 10 giờ rưỡi thì sẽ tới hiện trường đợi trước mười phút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc anh ấy có thể tìm thấy bóng dáng của Thương Thời Chu qua lớp cửa kính.
Kha Dịch không dám tưởng tượng đến cảnh nếu cái kế hoạch hoàn hảo không có gì để chê do chính tay anh ấy lập nên cuối cùng lại xảy ra sai sót cơ bản vì chính anh ấy, mà đợi đến khi ttc điều tra rõ nguyên nhân, biết được anh ấy làm thế chỉ là vì muốn nhiều chuyện và xem trò hay thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Giống như là viết rõ hàng chữ bởi vì sự lễ phép cơ bản nên cô sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng anh ấy thật kỳ lạ.
Kha Dịch đọc ra được ý trong ánh mắt của Thư Kiều, trong lòng lại càng cảm thấy đau.
Hu hu hu hu, ai hiểu được, anh ấy thật sự chỉ muốn nhiều chuyện mà thôi!
Nhiều chuyện thôi mà cũng khó quá.
Bên này Kha Dịch lần lượt tìm tòi mọi ngóc ngách của quảng trường, không bỏ lỡ bất kỳ một người nào ra vào quảng trường. Với khí chất của Thương Thời Chu, anh ấy tin mình chắc chắn sẽ không bỏ sót. Trong lòng anh ấy suy nghĩ rất nhiều, sau khi tìm được anh thì anh ấy sẽ làm thế này, thế kia.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai anh ấy, Kha Dịch sợ tới mức xém chút nhảy dựng cả lên.
“Ai đó?!”
Kha Dịch đột ngột quay đầu lại.
Anh ấy nhìn thấy Thương Thời Chu mà mình đang tìm không biết đang đút tay vào túi quần, đứng sau anh ấy từ khi nào, chỉ chừa lại một cái ót cho anh ấy.
Ánh mắt anh ấy đảo qua Thư Kiều ở cách đó không xa, nhìn thấy rõ toàn bộ vẻ ngạc nhiên ở bên trong đáy mắt cô.
Thương Thời Chu ung dung đi qua: “Tôi nghĩ em không ngại nếu nơi này có thêm hai cái ghế nữa đâu nhỉ.”
Thư Kiều sắp ăn xong rồi, đâu có thèm để ý. Sự ngạc nhiên ban nãy đã bị ép xuống, cô bình thản gật đầu.
Vì thế Thương Thời Chu kéo cả Kha Dịch còn đang hoang mang lại ngồi xuống, gọi cà phê rồi nhìn về phía Thư Kiều.
Thư Kiều đã dùng khăn giấy lau miệng. Cô đặt ly cà phê đã thấy đáy xuống, đảo mắt nhìn qua Kha Dịch và Thương Thời Chu.
Không phải cô không cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Ví dụ như cô ở đây, vì sao hai người này cũng ở đây. Ở Bonn có rất nhiều khách sạn xa hoa, cô chọn cái khách sạn này là lời nhất, nói cách khác đây là khách sạn rẻ nhất trong số đó. Ngoài việc nằm ngay gần trung tâm thành phố ra, còn lại phương diện gì của khách sạn này cũng kém hết.
Lại ví dụ như ban nãy Kha Dịch tựa vào cửa kính, đảo mắt chuyển động rõ ràng là đang tìm người. Tìm ai? Thương Thời Chu? Hay là người khác?
Nhưng Thư Kiều cũng không thật sự quan tâm mấy việc đó.
Thương Thời Chu và Kha Dịch có ở chung hay không, hay vì sao lại trùng hợp cùng một cái khách sạn với cô, mấy chuyện này cũng chẳng có mấy quan trọng.
Thư Kiều đánh giá hai người ở đối diện bàn một lúc, cuối cùng mới nói: “Nếu đối tượng đi chung hôm nay là hai người...”
Trong lòng Kha Dịch khẽ run lên, anh ấy sợ Thư Kiều sẽ đứng dậy xoay người rời đi ngay lập tức. Thậm chí trong lòng anh ấy đã nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ dùng cách da mặt dày trực tiếp nhào qua ôm lấy chân em gái Thư không cho cô rời đi.
Nhưng Thư Kiều lại đổi chủ đề, ánh mắt nhìn về phía hai người không có bất cứ tình cảm cá nhân gì. Cô thành khẩn nói: “Cũng được thôi, nhưng phải trả thêm tiền.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 42
10.0/10 từ 11 lượt.