Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 41

190@-

Đây không phải là lần đầu tiên Thương Thời Chu ép cô vào tường như vậy.


 


Ánh nắng chiều ở Châu Âu khá chói mắt, dưới ánh nắng và bóng tối đan xen, giống hệt như cái lúc nhà hàng đột nhiên cúp điện, anh lại đạp lên những mảnh vỡ pha lê đi đến chỉ vì muốn tìm kiếm cô trong bóng đêm lúc trước.


 


Cũng giống như hình ảnh anh ngước mắt ra ngoài khi ở đằng sau cánh cửa nhỏ phía sau hội trường tập huấn thi đua ngày ấy vậy.


 


Vẫn cứ là đôi mắt màu xanh xám kia.


 


Tuy nhiên, dù sao thì giữa cái nhìn đó và giờ phút này cũng có một chỗ trống xa cách suốt bốn năm.


 


Vậy nên chỉ mới chạm mắt trong phút chốc, Thư Kiều đã dời mắt đi.


 


Cô yên lặng cất bước về phía bên cạnh một chút.


 


Cơ thể anh cao lớn, bóng tối vẫn bao phủ lấy toàn thân cô khiến cô không thể né được, nhưng nửa bước nhỏ kia của cô cũng đã lọt vào đôi mắt của Thương Thời Chu.


 


Đôi mắt anh hơi sâu.


 


Thư Kiều không nói lên được cảm giác trong lòng là gì, cô cúi đầu lướt điện thoại để trốn tránh: “Xin lỗi, là do tôi sơ sót, nếu anh không ngại tôi có thể để cho bạn của tôi hỗ trợ --”


 


Thương Thời Chu không đáp lại.


 


Thư Kiều ngẩng đầu lên.


 


“Em biết tôi đang nói gì không?” Trong giọng điệu của Thương Thời Chu không thể nghe ra vui buồn.


 


Có lẽ ngày hôm nay anh mặc bộ vest quá mức trang trọng, hoặc có lẽ vì anh vừa mới đi ra từ một sự kiện thế này nên bầu không khí lạnh lùng xung quanh người anh mà cô cảm thấy vô cùng xa lạ vẫn chưa tan hết.


 


Nhưng đôi mắt của anh khi nhìn về phía cô lại quen thuộc như thế. Cái sư xa lạ và quen thuộc chồng chéo lên nhau không hề có kẽ hở.


 


Trong lòng Thư Kiều bỗng dâng lên một cơn tức giận vô cớ.


 


—— Đúng là anh sẽ không gây trở ngại cho cô lúc cô làm việc, cũng đúng là anh có tôn trọng cô, thậm chí vẫn luôn chờ tới bây giờ mới tìm được cơ hội bốn bề yên ắng để nói riêng với cô mấy câu.


 


Nhưng chuyện này vốn là điều anh nên làm.


 


Nói cách khác.



 


Nếu cô nhớ không lầm, lần này trong danh sách đúng là có tên anh, nhưng lúc xác định danh sách nhân viên hội nghị cũng đã xác định anh sẽ không có mặt.


 


Anh đã đến, đối với vô số các xí nghiệp khác là sự vui mừng và bất ngờ, nhưng đối với một nhân viên công tác nhỏ bé như cô lại là sự rối ren, trở tay không kịp và bất đắc dĩ với sự tùy hứng của ông chủ.


 


Dù cô biết anh tới là vì cô, thậm chí còn vì vậy mà từ bỏ mấy hội nghị quan trọng, từ bỏ một vài thứ...


 


Nhưng những thứ đó có liên quan gì tới cô?


 


Chẳng lẽ còn muốn cô phải vì vậy mà cảm kích, hoặc mang ơn anh?


 


Thư Kiều không muốn bị cái này ảnh hưởng tới cảm xúc của chính mình, cô rũ mắt xuống để che giấu cơn giận trong đáy mắt, thấp giọng nói: “Tôi sẽ mau chóng xử lý xong công việc bên này, sớm ngày trở về Konstanz.”


 


Đây không phải đáp án Thương Thời Chu muốn.


 


Quá công thức, quá khách sáo, quá thản nhiên.


 


Vậy nên anh vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mãi tới khi Thư Kiều ngước mắt lên, khó khăn kiềm chế sự dao động trong mắt mà nhìn về phía anh.


 


“Thư Kiều.” Anh gọi tên cô.


 


“Xin tránh ra.” Giọng Thư Kiều rất bình tĩnh: “Tôi phải đi làm việc.”


 


“Bây giờ là giờ nghỉ trưa.” Thương Thời Chu mỉm cười: “Nếu ông chủ em khăng khăng bắt em làm việc trong giờ nghỉ trưa, tôi có thể cung cấp giúp em một vài đề nghị về pháp luật.”


 


Thư Kiều không cảm thấy đây là lời nhắc nhở hoặc giúp đỡ thiện ý gì.


 


“Tôi phải nói gì đây?” Thư Kiều hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi cô mở miệng nói chuyện lần nữa, tốc độ nói của cô cực nhanh, nhưng âm thanh vẫn nhỏ như cũ: “Phải nói rõ ràng chỗ kia chỉ là chỗ tôi thuê, lại nhất định phải gọi nó là ‘nhà’ sao?  Hay nên nói Thương tiên sinh anh chỉ là bạn cùng phòng có 3 quy tắc đã quy ước trước với tôi, bây giờ anh lại đột nhiên chặn đường tôi ở nơi này mà không có bất cứ lý do nào, có phải anh hơi đường đột rồi không?”


 


Cuối cùng, cô ngước mắt nhìn đầy trào phúng, giọng điệu cũng trở nên ác liệt: “Hay là phải nói thứ anh cần không phải một người thuê nhà chung mà là... bạn giường?”


 


Cô lại thay đổi một cách diễn đạt trực tiếp hơn: “Dĩ nhiên, tôi cũng không ngại làm bạn chị...”


 


Chữ “ch*ch” phía sau còn chưa nói ra khỏi miệng, hàm dưới của cô đã bị Thương Thời Chu nhẹ nắm lấy, nâng lên.


 


Cô không biết, lúc cô nổi giận như vậy thì khuôn mặt lại càng sinh động hơn, giống như mặt sông Rhine khi bị ánh sáng chiếu lên, đủ để chiếu sáng toàn bộ đáy sông vậy.


 


Tiếp đó, mọi lời Thư Kiều muốn nói ra đều bị lấp kín.



 


“Thực ra tôi không thích cưỡng ép như vậy.” Thương Thời Chu cúi người, c*n m** d*** chặn lại câu nói tiếp theo của cô. Sau đó anh mới thong thả nói tiếp: “Nhưng nếu muốn ngăn cản em nói ra những lời quá đáng, bây giờ anh chỉ nghĩ tới một cách này.”


 


Lúc anh nói chuyện, còn chưa hoàn toàn rời khỏi môi cô.


 


Vì thế khi hai đôi môi đan xen vào nhau, môi của cô dính lấy mùi hương của anh, đôi môi anh cũng càng thêm sáng bóng vì lớp son trên môi cô.


 


Như là màu sắc tươi đẹp duy nhất trong bóng tối.


 


Thư Kiều nhấc chân đá anh, cô hoàn toàn không hề nương chân. Thương Thời Chu thấp giọng a một tiếng, vẫn cứ không chịu tránh ra, miệng Thư Kiều lại bị cắn cho một cái không nặng cũng chẳng nhẹ.


 


“Kiều Kiều, em biết anh muốn gì mà.” Thương Thời Chu thấp giọng nói.


 


Thư Kiều nhắm mắt: “Tôi không biết.”


 


“Kiều Kiều, anh...”


 


Anh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng đã bị Thư Kiều cắt ngang: “Hoặc là nên nói, tôi có biết hay không rất quan trọng sao?”


 


Mọi động tác của Thương Thời Chu dừng lại, anh khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Thư Kiều.


 


Thư Kiều nâng một ngón tay lên, đặt vào trước ngực anh. Tuy cô không dùng lực nhưng rõ ràng là muốn ngăn cách anh và cô ra, cũng giống như kêu anh tự hỏi lấy trái tim mình.


 


“Vì sao tôi phải để ý xem anh muốn gì?” Thư Kiều lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cần biết, tôi không muốn cái gì.”


 


Cổ họng Thương Thời Chu khô khốc, anh biết mình không nên hỏi, vì chắc chắn anh sẽ không muốn nghe đáp án đó.


 


Nhưng anh vẫn hỏi: “Em không muốn cái gì?”


 


Cuối cùng Thư Kiều cũng ngước mắt lên nhìn về phía anh.


 


Cô vẫn đẹp như vậy.


 


Từ góc độ này nhìn qua, đôi mắt cô không hề thay đổi, dáng vẻ ửng hồng ở đuôi mắt cũng không thay đổi, khóe môi cô hơi mím lại, mỗi lúc không vui lại nhíu mày đều là những dáng vẻ mà anh quen thuộc.


 


Với anh mà nói, có thể nhìn thấy cô nổi giận đã là hy vọng xa vời lâu lâu mới có thể nhìn thấy trong mơ.


 


Nhưng lúc cô nhìn anh như vậy, ánh sáng trong mắt đã không còn rạng rỡ như bốn năm trước nữa.



 


Sau đó cô vui vẻ cười: “Tôi không muốn một người bạn trai keo kiệt tới tận hai chữ chia tay, trong một xã hội tin tức phát triển như thế mà bạn trai lại biệt tăm không có lấy chút tin tức nào. Tôi không muốn người như thế”


 


Cô giơ tay lên, chỉ vào trước ngực anh: “Thương Thời Chu, anh không có trái tim.”


 


Thương Thời Chu nhìn cô một lúc, rồi anh đưa tay lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, nghiêng đầu ngậm vào trong miệng.


 


Tiếng bật lửa cọ xát tạo thành tiếng, ánh lửa sáng lên, anh ghé sát vào ngọn lửa, ánh lửa chiếu rọi sáng bừng khuôn mặt anh.


 


Thư Kiều cố kiềm nén hơi thở phập phồng của mình, lách qua khe hở bên cạnh anh: “Cho qua.”


 


“Thư Kiều.” Thương Thời Chu không cản cô, sau đó chỉ khẽ kêu tên cô ở phía sau.


 


Bước chân Thư Kiều dừng lại.


 


Thương Thời Chu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, cuối cùng đốt cháy điếu thuốc.


 


Lúc làn khói thuốc bốc lên, anh nở nụ cười đầy bí hiểm, nói: “Em nói đúng, đúng là anh không nói chia tay.”


 


Thư Kiều ngẩn ra.


 


Thương Thời Chu thong thả nói: “Đúng là anh keo kiệt hai chữ này, nên dù là từ góc độ nào mà nói, em vẫn là bạn gái của anh, không phải sao?”


 


Thư Kiều im lặng một lúc.


 


Hoang đường.


 


Vớ vẩn.


 


Không biết xấu hổ.


 


Lúc này đây, mọi cảm giác tức giận của cô đều dâng trào.


 


“Thương Thời Chu, bốn năm chia cách, da mặt anh càng ngày càng dày đấy.” Thư Kiều cảm thán: “Anh tự ngẫm lại xem, anh cảm thấy mình đang nói tiếng người sao?”


 


Nói xong, cô cười nhạo một tiếng rồi quay đầu rời đi.


 


Thương Thời Chu nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.



 


Hôm nay cô ăn mặc rất chuyên nghiệp, mái tóc dài được búi lên hết, màu son cũng không quá nổi bật, quần áo gọn gàng phối cùng với đôi giày cao gót bảy tám centimet. Đi trên thảm, đôi giày cao gót lún xuống thảm mềm mại khiến cô trở nên ưu nhã, yểu điệu nhưng chắc cũng chẳng thoải mái tí nào.


 


Thương Thời Chu cúi đầu nhìn thoáng qua cái đồng hồ.


 


Cô nói như vậy, nghĩ như vậy, anh cũng không thấy bất ngờ.


 


Nhưng lúc này, cuối cùng anh cũng có được thời gian không bị bất cứ người nào khống chế, nghiêm túc tới nói với cô một câu đã lâu không gặp.


 


Cách ngày 18 còn hai ngày nữa.


 


Đã đủ để anh chọn cho cô một đôi giày mới, để đi trên một con đường tốt hơn rồi.


 


*


 


“Sao anh ta lại không biết xấu hổ như thế, cậu nghe thử anh ta nói mấy lời không biết xấu hổ gì kia kìa!” Thư Kiều miêu tả tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Tô Ninh Phỉ ở đầu bên kia điện thoại nghe: “Thời buổi này chuyện không từ biệt cũng trở thành chuyện đáng để khoe khoang sao?”


 


Tô Ninh Phỉ thoáng im lặng: “... Nào tới mức đó, thực ra anh ta nói cũng không sai.”


 


Thư Kiều buồn bã nói: “... Cậu nghiêm túc à?”


 


Tô Ninh Phỉ nghiêm túc phân tích: “Việc này giống như sống chung mà không ký giấy đăng ký kết hôn vậy, chỉ thiếu một sự thông báo thôi. Vậy nếu cậu một hai nói không ly hôn thì cũng không có cái gì sai.”


 


Thư Kiều khó tin nói: “Cậu đã nghe về ly hôn đơn phương chưa? Ở riêng hai năm đã có thể được tòa án phán quyết, đây đã bốn năm rồi. Huống chi chúng tớ còn chưa cần tới pháp luật phán quyết!!! Tô đại tiểu thư, cậu cúi đầu nhìn đời đi!!”


 


Tô Ninh Phỉ: “...”


 


Tô Ninh Phỉ chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: “Tớ chỉ nêu ví dụ! Nếu ví dụ thôi mà! Không phải tớ nói anh ta đúng! Cậu đừng nghiêm túc quá như vậy!”


 


Thư Kiều hừ lạnh một tiếng: “Tớ khuyên cậu nên nhìn nhận rõ lập trường của mình, đừng có đứng sai đội, như vậy sẽ có chuyện đó.”


 


Tô Ninh Phỉ liên tục nói xin lỗi, cuối cùng cũng trấn an được cảm xúc của Thư Kiều. Trước khi cúp điện thoại, cô ấy đột nhiên hỏi: “Nhưng Kiều này, có một câu khiến tớ suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói thì hơn.”


 


Thư Kiều: “Hả?”


 


Tô Ninh Phỉ hơi dừng chút rồi nói: “Sau khi gặp lại Thương Thời Chu, cậu...”


 


“Trông càng giống... người hơn, cậu biết khóc biết cười biết tức giận, giống một người đang sống hơn lúc trước rất nhiều.”


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 41
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...