Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 2

137@-

Chương 02

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


“Có khăn ướt không.” Lục Chấp lạnh nhạt hỏi, ngữ điệu lịch sự.


Ngay sau đó, cậu ngước đôi mắt đen thẳm lên, nhìn về phía Trì Cẩn Hiến.


“Có!” Trên vai vẫn còn hai cánh tay, nhưng Trì Cẩn Hiến dường như không hề hay biết, lập tức cúi đầu lục lọi cặp sách của mình, lấy ra một gói khăn ướt nhỏ rồi đưa tới. “Đây!”


Thích Tùy Diệc bị hành động nhanh nhẹn và vui sướng của cậu làm cho lệch người, nửa thân trên vẫn còn dựa vào bệ cửa sổ lập tức không vững, suýt chút nữa thì ngã vào lớp.


Trong lúc cấp bách để tránh bị ngã vào, Thích Tùy Diệc “ai ai ai” kêu lên, tay chân luống cuống bám chặt lấy cổ Trì Cẩn Hiến.


Ôm chặt lấy.


“Mắt cậu còn có tôi không?” Thích Tùy Diệc hung dữ nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến, sắc mặt cực kỳ khó coi.


Xem xong lại đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn người đang thờ ơ ở phía sau.


Trì Cẩn Hiến khẽ mở miệng, vừa chột dạ vừa qua loa: “Có mà, có chứ.” Đồng thời tay lại giơ lên, “anh Lục.”


Lục Chấp đưa tay nhận lấy khăn ướt, mở ra rút một tờ, nói: “Cảm ơn.”


Nói xong bắt đầu lau chùi mặt bàn, ngăn bàn, ghế của mình, tóm lại từ đầu đến cuối, không thèm nhìn Thích Tùy Diệc một cái.


Trì Cẩn Hiến cũng đã hất tay Thích Tùy Diệc ra, để cậu ta tự đứng thẳng trong hành lang bên ngoài cửa sổ, đừng có như thể thiếu tay thiếu chân vậy.


Vừa được tự do cậu lại bắt đầu cúi đầu lấy đồ từ cặp sách ra, lấy ra một chai sữa đóng hộp.


“Anh Lục, sữa bò.” Trì Cẩn Hiến đặt đồ lên bàn Lục Chấp, còn đẩy về phía trước.


Lục Chấp vung tay, chiếc khăn ướt vốn đang ở trong tay rơi chính xác vào chiếc cặp vẫn còn mở của Trì Cẩn Hiến, không nhìn, cũng không động đến chai sữa đó.


Ài, Trì Cẩn Hiến thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ, biết ngay mà, vẫn không nhận.


Lục Chấp kéo ghế ngồi xuống, dường như lúc này mới nhận ra trong lớp hơi quá yên tĩnh, cậu ta ngước mắt lướt qua.


Trong chớp mắt, ghế di chuyển về phía trước, tiếng va chạm cơ thể, tiếng rít lên đau đớn vang lên khắp nơi, những người vừa nãy còn đồng loạt nhìn về phía góc lớp lúc này đều đối mặt với bảng đen, ngồi thẳng tắp. Người nói chuyện, người cười đùa, ai làm gì làm nấy, cứ như thể những ánh mắt tò mò vừa nãy không phải của họ vậy.


Là bạn cùng lớp, bạn bè thân thiết, cảnh tượng mặt nóng dán mông lạnh này mọi người đều không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi.


Biết rõ kết quả cuối cùng, họ vẫn có chút thương cảm cho Trì Cẩn Hiến.


Xem kìa, thích ai không thích, cứ nhất định phải thích cái máy học hành ít nói kia — trong lòng Lục Thần chỉ có học hành, không có gì khác.


Mà bản thân Trì Cẩn Hiến thì, chửi không tỉnh.


“Trì Cẩn Hiến!” Chuông báo hiệu 8 giờ đã vang lên, không thể cứ đứng mãi bên ngoài lớp của người khác, Thích Tùy Diệc cuối cùng chỉ vào đầu mũi Trì Cẩn Hiến, như dạy dỗ một hậu bối, vẻ mặt giống như chỉ tiệc rèn sắt không thành thép: “Cậu chẳng có chút tiền đồ nào cả!”


Bị mắng mà vẫn như ăn kẹo, Trì Cẩn Hiến cười to tiếng với cậu ta: “Tiền đồ có nuôi tôi no bụng được không?”


Thích Tùy Diệc vừa chạy về lớp, trong đầu tràn ngập câu nói này, càng nghĩ càng tức, lấy điện thoại ra lạch cạch soạn một tin nhắn.


Sau này tôi là đại minh tinh: [Tôi về sẽ nói với anh ba là cậu lại yêu sớm!]



Trì Cẩn Hiến đang hớn hở quay mặt về phía sau tìm Lục Chấp nói chuyện thì bị tiếng rung trong túi làm phân tán sự chú ý.


“Cũng được.” Lục Chấp lạnh nhạt trả lời câu hỏi của cậu vừa nãy về kỳ nghỉ hè của anh như thế nào.


Bể Tiền Mặt: [Tôi chưa từng yêu đương một ngày nào, lấy đâu ra yêu sớm?]


Bể Tiền Mặt: [Tôi cũng muốn yêu, anh Lục không cho tôi cơ hội a]


Sau này tôi là đại minh tinh: [Cậu muốn chọc tức trưởng bối à, cậu ta đẹp trai lắm à?]


Bể Tiền Mặt: [Đẹp trai hơn cậu]


Trì Cẩn Hiến khẽ cau mày, rõ ràng đang phản bác lời của ai đó, nếu không thì là đang cãi nhau.


Một lúc sau, thấy người đó vẫn đặt hai tay lên bàn mình chơi điện thoại không chịu đi, Lục Chấp nói: “Trì Cẩn Hiến.”


“Hả?” Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu đáp lời và cất điện thoại một cách nhanh chóng, lông mày trong chớp mắt giãn ra: “Sao thế anh Lục.”


“Quay lại.” Lục Chấp nói: “Lấy sữa bò đi.”


Bị đuổi rồi, về sẽ đánh Thích Tùy Diệc.


Trì Cẩn Hiến “Ồ” một tiếng, lưu luyến quay người lại, nhưng đầu vẫn ngoảnh ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Anh Lục nhận lấy sữa đi, trưa nay em muốn ăn ké cơm.”


Lục Chấp không để ý đến cậu, Trì Cẩn Hiến coi như cậu ta đã đồng ý.


Ngay sau đó tiếp tục cuộc chiến tin nhắn.


Bể Tiền Mặt: [Cha tôi với ba nhỏ có phải mới biết tôi theo đuổi người ta đâu, cậu mách gì chứ, hoa hồng tôi tặng anh Lục hàng ngày còn là hái từ hoa hồng ba tôi trồng đấy]


Sau này tôi là đại minh tinh: [……]


Bể Tiền Mặt: [Không nói nữa, về tôi sẽ nói với ông nội là cậu lại bắt nạt tôi.]


Sau này tôi là đại minh tinh: [……]


Thích Tùy Diệc sợ rồi, không thèm để ý đến cậu nữa. Trì Cẩn Hiến biết mình lại thắng, vui vẻ đến mức khóe mắt cũng hơi nhếch lên.


“Này, nói chuyện với ai mà vui thế.”


“Ai nha!” Một khuôn mặt đột nhiên áp sát vào tầm nhìn, Trì Cẩn Hiến theo bản năng rụt vai lại, đột nhiên quay đầu nhìn, nói: “Cậu làm tôi sợ chết khiếp.”


Đứa bạn cùng bàn với Trì Cẩn Hiến từ năm lớp 11 đã rụt người ra xa một chút, cười hì hì: “Làm cậu giật mình là tôi yên tâm rồi.”


Cái tên khốn này…


“Giang Bách Hiểu.” Trì Cẩn Hiến nghiến răng đưa tay định ấn cậu ta xuống, nhưng bị người kia vội vàng né tránh, cười làm lành: “Những người bạn lịch thiệp đều không ra tay với Omega đâu.”


Trì Cẩn Hiến liền dừng động tác, thậm chí còn rất tao nhã chỉnh lại cổ áo đồng phục. Nhưng giây tiếp theo, cậu liền bị ấn ngược xuống bàn!


Giang Bách Hiểu nửa ôm cổ cậu, nói: “Nhưng Hiện Kim bé nhỏ cũng là Omega mà, chị em hoa thiếp thiếp.”


Nghe vậy, sắc mặt Trì Cẩn Hiến có một thoáng không tự nhiên, cậu bị giữ chặt nên không thể làm động tác lớn, chỉ nhanh chóng liếc mắt về phía sau.



Lục Chấp đã đeo tai nghe vào tai, dường như đã cách ly mọi âm thanh bên ngoài.


Nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn chột dạ.


Cậu không phải Omega, mà là một Beta. Không giống Alpha, Omega có pheromone.


Beta, đừng nói là có pheromone, ngay cả ngửi cũng không ngửi thấy.


Văn minh Liên minh ngày nay đã không còn là văn minh t** ch**n đối phó với hải tặc như trước nữa, các tầng lớp ABO cũng không còn phân cấp nghiêm ngặt như vậy.


Dù phân hóa thành gì, cũng không cần quá để tâm đến thân phận của mình.


Nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn che giấu giới tính Beta của mình.


Ngay ngày đầu tiên quyết định theo đuổi Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến đã tìm hiểu, Lục Chấp — cực kỳ ghét Beta.


Cũng không biết có phải thật hay không, không ai hỏi, cũng không dám hỏi.


Và để đề phòng vạn nhất, Trì Cẩn Hiến đã trở thành “Omega”.


“À phải đó.” Trì Cẩn Hiến lập tức ôm Giang Bách Hiểu, đặc biệt khoa trương nói: “Chị em thiếp thiếp!”


“Hai cậu làm anh em với nhau khó lắm sao?!” Thấy họ dán vào nhau nửa ngày, không biết ai đó cười mắng trêu chọc một câu.


“Ha ha ha ha ha ha khó.”


Bị một trận ồn ào này, bầu không khí vốn luôn có chút ngượng nghịu trong lớp lập tức tan biến, trong chớp mắt trở thành một mớ hỗn độn.


Các bạn học lại bắt đầu đùa giỡn, hỏi thăm nhau kỳ nghỉ hè đã trải qua như thế nào.


Học sinh ưu tú vừa đẩy cửa bước vào, cứ ngỡ một đàn chim nhỏ đã bay ra khỏi lồng, suýt nữa thì bị tiếng ồn làm điếc tai.


Giọng nói của cậu ta tồn tại trong khe hở ồn ào: “Lớp trưởng — giáo viên nói dẫn vài bạn nam Alpha đến văn phòng chuyển sách, nếu không đủ người thì các bạn nam Beta cũng đi cùng.”


Lục Chấp đáp một tiếng, đứng dậy tháo tai nghe đặt lên bàn, kéo cửa sau ra ngoài.


Những nam sinh nghe thấy cũng lập tức nói “dừng dừng dừng, trở về đánh nhau sau”, rồi cùng nhau chạy ra ngoài đi theo Lục Chấp đến văn phòng.


Vừa khai giảng, dù là lớp 12, cũng sẽ lãng phí nửa ngày thời gian.


Nhận sách xong, giáo viên chủ nhiệm Cao Minh lại nói về tầm quan trọng của năm học này, giờ ăn trưa cứ thế đến.


“Lục Chấp.” Cửa sau vừa mở ra, một bóng người cao ráo đã xuất hiện ở cửa, cậu ta đưa ra lời mời với người vừa đứng dậy, “Đi ăn cơm.”


Lục Chấp: “Ừ.”


Người gọi đi ăn cơm là Giang Tiến, được coi là bạn thân từ nhỏ của Lục Chấp. Cậu ta học lớp bên cạnh, khi xuống lầu vừa lúc đi ngang qua lớp 12-10.


Trong trường, hai người họ luôn đi ăn cơm cùng nhau.


Hai người vừa định sánh vai nhau xuống lầu, phía sau đã có một cái đuôi nhỏ chạy theo.


“Anh Lục.” Trì Cẩn Hiến theo sau họ, cười toe toét, “Cho em đi cùng với.”



“Ài, anh Giang khỏe.”


Lục Chấp liếc xéo cậu một cái, không đáp, cũng không biết là đồng ý hay từ chối.


Trì Cẩn Hiến liền ngẩng mặt lên, theo kịp cậu ta, mở to mắt nói linh tinh: “Anh Lục biết em mà, nghèo. Anh nhận lấy sữa bò của em đi, cho em ké một bát cháo nhé.”


Có rất nhiều học sinh đổ vào căng tin, chỉ cần lơ đãng một chút là sẽ không giành được cơm, Giang Tiến không muốn trì hoãn, liền tăng tốc bước chân. Đồng thời cậu ta cũng không muốn đắc tội ai, theo kinh nghiệm trước đây, Giang Tiến thành thạo nói: “Lục Chấp đâu có từ chối, đi theo đi.”


Lời vừa dứt, Lục Chấp liền liếc mắt nhìn cậu ta, Giang Tiến khẽ cười, tiến lại gần thì thầm một câu: “Cậu không nói gì thì trách ai, người ta là Omega đẹp thế kia cơ mà…”


Ánh mắt Lục Chấp lạnh đi, Giang Tiến gật đầu ngậm miệng, không nói nữa.


Nhưng Trì Cẩn Hiến lại đạt được ý nguyện đi theo.


Cậu còn hớn hở đáp: “Ấy, được thôi.”


Trong hai năm qua, Trì Cẩn Hiến cứ thế dựa vào việc than nghèo kể khổ, để có thể đi theo sau Lục Chấp.


Lần đầu tiên bị tỏ tình, Lục Chấp hỏi cậu có bệnh không, sau này gặp lại, Lục Chấp từ chối nói đừng theo tôi, đối phương đương nhiên không nghe.


Và chưa đầy một tháng, Lục Chấp không quản nữa, chỉ gần như phớt lờ cậu.


Khác với vô số người theo đuổi khác, tuy Trì Cẩn Hiến ngày nào cũng tỏ tình, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, luôn đặt mình vào một vị trí không khiến người khác chán ghét. Vì vậy, cứ như thể bị hiệu trưởng lây nhiễm, Lục Chấp cũng nhắm một mắt mở một mắt.


Trì Cẩn Hiến cảm thấy Lục Chấp vẫn không đành lòng nhìn mình chết đói, nếu không thì cũng sẽ không để mình ăn ké bát cháo mỗi lần, hai năm qua cậu không biết đã khen mình thông minh bao nhiêu lần rồi.


Hành vi ăn ké cơm như keo dán chó của cậu cũng nổi tiếng khắp trường, nên mới có nhiều người muốn “tiếp tục xem trò cười Trì Cẩn Hiến không theo kịp Lục Chấp”.


Và mỗi lần Trì Cẩn Hiến nói ăn ké một bát cháo, thì đúng là chỉ ăn ké một bát cháo, không ăn nhiều hơn. — Món chính tự mua. Cậu chỉ theo đuổi người ta, để có thể ở bên anh Lục lâu hơn một chút, sẽ không tự ngược đãi bản thân, cũng không muốn tiêu nhiều tiền của anh Lục.


Nhưng Giang Tiến mỗi lần đều hỏi cậu có no không, dù sao cũng nghèo đến mức phải ăn ké cơm rồi — tuy chỉ là một bát cháo, nhưng cũng là ăn ké.


Và Trì Cẩn Hiến đều nói: “No rồi no rồi.”


Lần này Giang Tiến lại hỏi cậu: “Cậu không phải ăn ké cơm à? Ké thế à? No chưa?”


“Ké rồi chứ.” Trì Cẩn Hiến bưng bát uống hết ngụm cháo cuối cùng, nói: “Ké Lục… các cậu ăn cơm mà.”


Nói xong dọn dẹp bát đũa lập tức đuổi theo Lục Chấp đã đi.


Giang Tiến vẻ mặt cạn lời.


Tất cả mọi người trong căng tin đều đang nhìn, đợi bóng dáng của vài người biến mất thì lại một trận bàn tán.


Buổi chiều mới chính thức vào học, Trì Cẩn Hiến vừa đến trường là đã hưng phấn, vừa nghe giảng, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau.


Học hành và lơ đễnh, hai việc không chậm trễ.


Một buổi chiều cứ thế “vèo” một cái trôi qua.


Hôm nay là thứ Năm, đợi đến thứ Hai tuần sau sau buổi chào cờ, học sinh lớp 12 mới chính thức được sắp xếp học buổi tối.


Chuông tan học vừa vang lên, các bạn học cứ như thể bị tra tấn tột độ, không muốn ở lại lớp thêm một giây nào, nhảy tưng tưng tranh nhau bay ra khỏi lớp, chạy về phía cổng trường.



Trì Cẩn Hiến gọi Lục Chấp lại vào khoảnh khắc cuối cùng cậu ta ra khỏi cửa lớp, cúi đầu lấy đồ từ cặp sách ra.


Một phong bì dán cánh hoa hồng, một cành hồng rực rỡ được gói cẩn thận.


“Anh Lục, em thích…”


“Tôi không thích cậu.” Lục Chấp mặt không cảm xúc cắt ngang lời cậu.


Thành thạo như đã trải qua hàng ngàn lần.


“Ấy, em biết mà.” Mắt Trì Cẩn Hiến sáng ngời, hoàn toàn không cảm thấy nản lòng, vui vẻ nói: “Anh Lục, đây là bông hồng đẹp nhất trong vườn của ba em nở hôm nay, sáng nay em lén hái, tặng anh.”


Cả ngày rồi, cánh hoa hồng vẫn nở rực rỡ và đẹp đẽ, không hề có dấu hiệu héo tàn.


Bông hồng được bọc tinh xảo trong giấy trong suốt, cành có gai cũng lộ rõ.


Chỉ có phần đuôi gói có màu đỏ rực che chắn, Lục Chấp cúi mắt nhìn xuống đó một cái, rồi lại lơ đãng rời đi.


Trì Cẩn Hiến theo đuổi người rất có tâm, bên trong phần đuôi gói có một đoạn thân hoa hồng chính nhỏ, còn dính một chút đất ẩm, cung cấp dưỡng chất duy trì sự sống cho bông hồng rất tốt.


Đừng nói là một ngày, thêm một ngày nữa cũng không tàn, có khi còn trồng sống được.


Lục Chấp: “Không cần.” Nói xong, cậu ta đeo cặp sách một bên vai, quay người bỏ đi.


Trì Cẩn Hiến “Ài” một tiếng, vừa giả vờ nói “được rồi”, vừa đuổi theo, vừa quen tay nhét bông hồng và thư tình vào túi bên hông cặp sách của Lục Chấp.


Không để lộ chút động tĩnh nào, Trì Cẩn Hiến hài lòng cười hai tiếng.


“Anh Lục.” Trì Cẩn Hiến tăng tốc bước chân đuổi theo hai bước, sánh vai cùng cậu ta đi về phía cổng trường, nói: “Hôm nay là sinh nhật em.”


Nói xong chớp chớp mắt, như cầu xin lời chúc phúc.


Lục Chấp nhìn có vẻ không muốn để ý đến cậu, nghe vậy suy nghĩ một lát, vẫn lên tiếng: “Chúc mừng sinh nhật.”


“Cảm ơn anh Lục!” Trì Cẩn Hiến hớn hở đáp lời, nắm chặt quai cặp sách chạy về nhà, quay đầu vẫy tay với Lục Chấp: “Anh Lục, ngày mai gặp lại!”


Trì Cẩn Hiến nghĩ sinh nhật này cũng sẽ như những sinh nhật trước, chỉ ở nhà cùng cha và ba nhỏ của mình.


Ai ngờ còn chưa đến cửa nhà, chú quản gia đã chặn cậu giữa đường và dẫn cậu đến khách sạn.


“Năm nay không ở nhà tổ chức sao?” Trì Cẩn Hiến hỏi một cách khó hiểu.


Quản gia nói: “Thiếu gia nói tiểu thiếu gia cũng 17 tuổi rồi, coi như đã là nửa người lớn, nên làm quen thì làm quen một chút, nên năm nay đã mời một vài người.”


“Ồ, được thôi.” Trì Cẩn Hiến cúi đầu nhìn mình, “Mặc đồng phục thôi sao?”


Quản gia cười cười, nói: “Nửa người lớn không phải người lớn thật, không cần mặc lễ phục, người khác sẽ không để ý đâu.” Nhưng ông vẫn hỏi một câu: “Tiểu thiếu gia có muốn mặc không?”


Rõ ràng là có phương án dự phòng.


Trì Cẩn Hiến liền xua tay nói không cần, dù sao mình cũng là nhân vật chính. Mặc đồng phục, nổi bật giữa đám đông mới càng đặc biệt.


Chỉ là —


Tối đó, người mặc đồng phục, đặc biệt và nổi bật không chỉ có một mình cậu.

Hết chương 02


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 2
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...