Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 1
118@-
Vào lúc 3 giờ 50 sáng ngày 1 tháng 9, diễn đàn của Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà đã sôi nổi như giờ hành chính.
[Còn vài tiếng cuối cùng của kỳ nghỉ, bạn vẫn ngủ được sao?]
Chủ thớt: [Đương nhiên không ngủ được, dậy quẩy thôi, tranh thủ lúc trời chưa sáng làm một cuộc khảo sát nhé. Lên lớp 12 rồi, năm cuối rồi, vậy thì câu hỏi đặt ra là, bạn muốn học hành tử tế hay muốn tiếp tục chơi bời?
Khụ, ngoài hai lựa chọn trên, mọi người cũng có thể nói về những thứ khác, ví dụ như những… người nổi tiếng trong trường chúng ta, Lục Thần, Trì nào đó, phải không? Kỳ nghỉ hè kết thúc rồi, ai có tin gì nóng hổi không? Chia sẻ đi?]
Tiêu đề bài viết nổi bật, nội dung bài viết hấp dẫn, người đang ngủ không thấy, người chưa ngủ lại càng không ngủ được.
Bốn giờ sáng, tôi thấy hoa hải đường chưa ngủ — không biết Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà đã bồi dưỡng được bao nhiêu “hoa hải đường” miệt mài thức đêm trong nhiều năm thành lập, lượt xem bài viết lập tức tăng vọt.
1L: [Vào chiếm tầng trước! Ai vào cũng gọi một tiếng đại ca]
2L: [Chào đại ca. Hầy, học hành gì chứ, trong nhà có cả đống gia sản cần kế thừa]
3L: [Đồng ý]
…
6L: [Anh hai chưa tỉnh ngủ sao? Có gia sản kế thừa mà anh còn ở đây à?]
7L: [Không phải hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc của Liên minh trước sao? [Ngoan ngoãn]]
Mỗi lần gõ một câu, mỗi lần lướt một tầng, lại càng gần ngày khai giảng thêm một giây.
Những người vào bài viết đều tranh thủ từng giây từng phút để bày tỏ quan điểm của mình, sau đó thảo luận nửa ngày về một chủ đề, rồi thuận lý thành chương chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Từ đất nói đến trời, từ trời nói đến tầng khí quyển, từ tầng khí quyển nói đến hành tinh cổ đại, cuối cùng càng nói càng xa, dần chạm đến vùng kiến thức mù mờ, ngoài nói bừa thì chỉ có nói bậy, đành phải từ hành tinh cổ đại nói đến con người.
Là bạn học cùng trường, dù có thực sự hiểu hay không, chỉ cần một cái tên rất nổi tiếng, thì một đoạn chuyện dài sẽ hiện rõ trên giấy.
Cộng thêm chủ thớt đã gợi ý rõ ràng như vậy rồi.
888L: [Đã là năm cuối rồi, đương nhiên tôi chọn tiếp tục xem trò cười của Trì Cẩn Hiến không đuổi kịp Lục Thần rồi]
889L: [Khụ, tôi cũng nghĩ vậy, nói thật bạn học này đúng là ý chí kiên cường như sắt, bị phớt lờ hai năm mà cậu ấy vẫn có thể loanh quanh sau mông Lục Chấp lâu như vậy]
890L: [Đây là ai vậy?]
891L: [Ồ, có đàn em trai, đàn em gái lớp 10 trà trộn vào rồi, lại đây lại đây, đàn anh phổ cập kiến thức cho em nghe đây]
Hai năm trước, đa số đàn anh đàn chị đang buôn chuyện trong bài viết này, đang với tư cách tân sinh viên lớp 10 nhập học tại Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà, trong lòng thầm lập lời thề sau này nhất định phải học hành tử tế.
Lập lời thề một phút, kiên trì một tuần, sau này lời thề cứ như tách khỏi tinh thần, nó với anh không liên quan gì nhau.
Trong trường có rất nhiều gương mặt đủ sắc thái, “cuộc thi sắc đẹp” tổ chức hàng năm, chỉ xem ai có thể giành được vương miện.
Mọi người lập tức bị thu hút sự chú ý, động ngón tay là bắt đầu bình chọn, học hành gì chứ.
Vài bạn học sinh lớp 10 đã không phụ lòng mong đợi được đẩy lên diễn đàn cho mọi người chiêm ngưỡng.
Trong đó có hai người là Lục Thần — Lục Chấp, Trì nào đó — Trì Cẩn Hiến.
Vẻ ngoài của hai người họ đều có nét đặc sắc riêng, ai nhìn cũng phải ghen tị.
Sau khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, toàn bộ học sinh trong trường đều bàn tán xem họ sẽ học hành tử tế trong ba năm cấp ba, hay sẽ yêu đương với ai đó.
Vẫn chưa đoán ra được điều gì, một cảnh tượng chấn động toàn trường đã xuất hiện.
Trong tình hình nhà trường nghiêm cấm hành vi yêu sớm, Lục Chấp vừa phát biểu xong với tư cách đại diện tân sinh viên, hiệu trưởng vừa nói giải tán có trật tự, Trì Cẩn Hiến đã cầm một cành hồng rực rỡ đứng trước mặt Lục Chấp.
Lục Chấp không để ý đến cậu ta, thậm chí không thèm nhìn cậu ta một cái, nghiêng người định bỏ đi, thì thấy Trì Cẩn Hiến đưa cành hồng rực rỡ ra trước mặt người ta, chặn người ta lại, lớn tiếng nói: “Bạn học Lục, cậu đẹp trai quá, giống như Bạch Tuyết Hoàng tử, tôi có thể theo đuổi cậu không!”
Vừa nói có thể theo đuổi không, cành hồng trên tay lại càng dí sát vào mặt người ta, tư thế thấy chết không sờn.
Đại đa số giáo viên và học sinh còn lại chưa rời đi trong giảng đường, cũng như hiệu trưởng đều bị lời tỏ tình nhiệt tình và ngớ ngẩn này làm cho choáng váng tại chỗ, bầu không khí vốn còn hơi ồn ào lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt Lục Chấp sắc bén, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải cảnh tượng khó xử như vậy, nên thực sự không thể cho đối phương sắc mặt tốt được.
Cậu ta kiềm chế phun ra một câu: “Cậu có bệnh à.”
Trì Cẩn Hiến không hiểu, nói ra câu danh ngôn thứ hai vừa mới đến trường này: “Tôi không có bệnh a, có giấy chứng nhận sức khỏe. Cha tôi nói rồi, gặp người mình thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, cha tôi cũng là như vậy mà theo đuổi được ba nhỏ của tôi đó.”
Cành hồng rực rỡ gần như đã dí sát vào mũi Lục Chấp, khiến đối phương lộ ra vẻ ghét bỏ.
Là một tân sinh viên lớp 10, chưa vào trường được một tuần, đã dám thách thức quy định của trường ngay trước mặt hiệu trưởng, đây là sự khiêu khích trắng trợn.
Không để bạn học họ Trì tiếp tục làm trò lố, hiệu trưởng mặt lạnh đi tới, túm lấy cổ áo cậu từ phía sau, cúi đầu trừng mắt, dồn khí xuống đan điền: “Làm gì đó?! Đi! Về nhà gọi cha của em đến đây!”
Nửa tiếng sau, bạn học Trì bị dẫn về nhà.
Để đề phòng vạn nhất, sợ cũng bị hiệu trưởng để ý, Lục Chấp mặt đơ ra, lập tức lên tiếng thanh minh: “Em không quen cậu ta.”
Diễn đàn lập tức lan truyền và cười điên đảo.
Sau đó, Trì Cẩn Hiến thành danh sau một trận chiến.
2000L: [Cái biệt danh Bạch Tuyết Hoàng tử đến giờ vẫn còn đó (đầu sói) không biết lúc đó cậu ấy nghĩ ra kiểu gì]
2002: [Nhưng cậu ấy thật sự có nghị lực, bị gọi phụ huynh rồi mà cũng không thấy thu liễm, hai năm nay thư tình, hoa hồng, ngày nào cũng không ngừng nghỉ]
2003L: [Hiệu trưởng không quản nữa sao?]
2004L: [Bắt yêu sớm cũng chỉ là sợ ảnh hưởng đến việc học, học tốt rồi thì hiệu trưởng nhắm một mắt mở một mắt thôi]
2005L: [Nhưng Lục Thần căn bản không thèm để ý đến cậu ấy, hai người họ hoàn toàn không thể có khả năng, nhưng xem để giải trí thì đúng là cực kỳ giải trí haha]
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết từ lúc nào mà một tiếng đã trôi qua, ngày đầu tiên đến trường điểm danh đều rất nghiêm, đến muộn là chết chắc.
Diễn đàn đang sôi nổi bỗng chốc bắt đầu nói lời chúc ngủ ngon với nhau, nhóm “hoa hải đường” này đã đi vào giấc mộng lúc 5 giờ sáng.
Bắt đầu ngủ bù.
7 giờ sáng, trời đã sáng rõ, thời tiết trong lành, một vầng mặt trời ửng đỏ treo ở phía đông.
Người được mọi người bàn tán lúc rạng sáng giật mình ngồi dậy dưới sự rung động của chiếc vòng tay thông minh, mái tóc tổ quạ đặc biệt đáng chú ý.
Hàng mi dài và dày bị vài sợi tóc rũ xuống chọc vào, Trì Cẩn Hiến theo bản năng chớp chớp mắt, chớp vài cái là trên bề mặt nhãn cầu đã xuất hiện một lớp sương mờ.
Các đường nét trên khuôn mặt cậu rất tinh tế, nhìn kỹ thậm chí có thể nói là thanh tú, phác họa thế nào cũng đều đẹp và ngoan ngoãn.
Cứ như không cần thời gian để tỉnh táo, sau khi xác định trong lòng hôm nay là ngày mấy, mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, vò vò mái tóc lộn xộn vài cái, vui vẻ xuống giường lê dép đi trong nhà, ba hai cái đã tìm thấy bộ đồng phục mùa thu mặc vào.
Vui vẻ không giống đi học, giống như đi hẹn hò.
“Dậy rồi à.” Cửa vừa mở, một người đàn ông bên cạnh bàn ăn dưới lầu đã ngẩng đầu lên chào cậu.
Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu lên từ việc loay hoay với khóa kéo, cong mắt: “Ba nhỏ, chào buổi sáng a.”
Nguyên Tư Bạch rót một ly sữa, đặt lên chỗ ngồi bên cạnh: “Mau đi rửa mặt đi, ngày đầu tiên khai giảng, đừng đến muộn.”
“Vâng.”
Trì Cẩn Hiến chui vào phòng tắm, rửa mặt xong tranh thủ lúc không ai để ý, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn mặt lên lưng ghế sofa, rón rén đi ra ngoài.
Cậu chạy ra vườn hoa.
Mười phút sau trở về, Trì Cẩn Hiến uống sữa, tiện tay cầm lấy một chiếc sandwich, đeo chiếc cặp đã chuẩn bị từ tối qua lên lưng rồi đi.
“Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tuy là lớp 12 căng thẳng, nhưng chắc cũng không đến mức học buổi tối, nhớ về sớm nhé, cha và ba nhỏ sẽ tổ chức sinh nhật cho con.” Trước khi ra khỏi nhà, Nguyên Tư Bạch lại dặn dò cậu một câu từ phía sau.
Nghe lời nhắc nhở này, Trì Cẩn Hiến hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại hôm nay là 1 tháng 9, sinh nhật 17 tuổi của cậu!
Lại gần thêm một bước đến tuổi trưởng thành. Trì Cẩn Hiến vui vẻ đáp một tiếng, đeo cặp sách lần này mới thực sự đi.
Vì cách trường không xa, đi chậm cũng chỉ mất 20 phút, cậu đi trên đường khá thong dong.
Chỉ là càng đi cậu càng cảm thấy trong lòng không ổn, cứ cảm thấy thiếu một cái gì đó. Hai chiếc sandwich trong tay đã ăn hết, Trì Cẩn Hiến vẫn không thể nhớ ra mình đã quên cái gì.
Thế là trí nhớ cũng giống như chiếc sandwich vừa vào bụng lúc nãy, tuy chưa tiêu hóa hoàn toàn, nhưng cũng gần như vậy.
Ngày đầu tiên khai giảng giống như một nghi thức, thầy chủ nhiệm đã sớm đi đi lại lại trước cổng trường.
“Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà là trường tốt nhất trong Liên minh, bước vào cánh cổng trường này, lời nói, cử chỉ, trang phục, tác phong của các em, đều phải chú ý…”
Thầy chủ nhiệm trên đời đều giống nhau, kiểu lải nhải này sau khi được tổ tiên thời cổ đại truyền lại, đến nay vẫn chưa biến mất.
Thậm chí còn phát triển mạnh hơn.
Trì Cẩn Hiến tai nghe lời của thầy chủ nhiệm, theo bản năng nhìn xem trang phục của mình có chỉnh tề không.
Nhìn thấy khóa kéo đều thẳng, cậu yên tâm.
Ngay từ trong kỳ nghỉ hè, trường đã công bố thành tích và lớp học, Trì Cẩn Hiến mặt mày hớn hở tìm thấy lớp 12-10, trên mặt nở nụ cười, bước đi như đang bay.
Bởi vì năm nay — cậu lại cùng lớp với Lục Chấp!
Ngày cuối cùng có vẻ như có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, bây giờ còn 10 phút nữa là 8 giờ, nhưng Trì Cẩn Hiến lại là người đầu tiên đến lớp.
Cậu tìm thấy chỗ ngồi giống năm ngoái ở lớp 11, cạnh cửa sổ hành lang tầng ba, chưa kịp dọn dẹp thì trong lớp đã bắt đầu có lác đác người đi vào.
“Oa, Tiểu Hiện Kim*, cậu đến sớm quá đó.” Ba nam sinh mặc đồng phục giống nhau vừa vào nhìn thấy cậu, đều đi tới cười đùa ôm một cái.
(*Cái này chắc là tác giả chơi chữ pinyin á. Trì Cẩn Hiến () pinyin là chí jīn xiàn. Còn Hiện Kim () pinyin là xiàn jīn )
“Là các cậu đến muộn thì có.”
“Á, Hiện Kim, hai tháng không gặp sao cậu vẫn đáng yêu thế, mau mau để tôi véo má nào.”
“Ể, tránh ra tránh ra.” Trì Cẩn Hiến cười né tránh họ, để họ trèo đến chỗ ngồi mà họ muốn lau dọn.
Là một thiếu niên nổi tiếng vì màn tỏ tình ngớ ngẩn trước mặt hiệu trưởng với bạn học, tuy đúng là có rất nhiều người xem trò cười, nhưng do tính cách của mình, Trì Cẩn Hiến lại có mối quan hệ khá tốt một cách khó hiểu.
Thực ra, điều này cũng có một phần do ngoại hình.
Trì Cẩn Hiến trông rất ngoan, làm việc lại quang minh chính đại, sao thì là vậy, khiến người ta khó mà không thích.
Trong lúc dọn dẹp, chỉ vài phút, các bạn học lớp 12-10 đã gần như đến đầy đủ.
Chỉ còn một người cuối cùng mãi chưa xuất hiện, Trì Cẩn Hiến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa trước, rồi lại thỉnh thoảng liếc nhìn cửa sau.
Trì Cẩn Hiến là nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn, bị trêu chọc cũng mặt không đỏ, tim không đập, vẫn như cũ nên đợi, nên nhìn.
Mấy nam sinh đó vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó với vẻ cười cợt, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra đã lập tức bị chính mình nuốt lại.
Không lên tiếng.
Nói đùa, Hiện Kim dễ tính, có thể trêu chọc, Lục Thần thì sao?
Không thể.
Trong thoáng chốc, dường như cả lớp đều yên tĩnh đi rất nhiều.
Cùng với sự yên tĩnh trong lớp học, cửa sau bị một bàn tay thon dài đẩy ra.
Người đến vào lớp rồi đóng cửa lại, cậu ta đeo cặp sách một bên vai, dường như vẫn chưa quyết định ngồi chỗ nào – đến muộn rồi, chỉ còn lại hai chỗ ngồi.
Chỗ sau lưng Trì Cẩn Hiến, một chỗ chếch phía sau, một chỗ ngay phía sau.
Trì Cẩn Hiến quay người ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Lục… Ơ?!”
“A—Trì Cẩn Hiến!”
Trì Cẩn Hiến há miệng còn chưa nói thành lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả đầu bị ai đó dùng quần áo trùm kín!
Bên tai còn có một tiếng gào thét phẫn hận như quỷ khóc sói gào.
Trì Cẩn Hiến đang định nổi giận nghe thấy tiếng này thì trong lòng giật thót, thầm nghĩ, à, nhớ ra rồi, sáng nay cậu đã quên chú nhỏ của mình!
Quả nhiên, sau khi chiếc áo khoác được vén lên, khuôn mặt điển trai nhưng dữ tợn của Thích Tùy Diệc hoàn toàn lộ ra.
Cậu ta thò người qua cửa sổ nhìn vào lớp, nắm vai Trì Cẩn Hiến mà lay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Suýt nữa thì tôi muộn hai phút rồi đó, có biết không?! Tại sao cậu không gọi tôi đi cùng?! Hả?!”
Trì Cẩn Hiến bị cậu ta lay đến hoa mắt, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu ta, xin lỗi: “Tôi quên mất, xin lỗi.”
“Cậu nhớ ai?!” Thích Tùy Diệc hung thần ác sát hỏi từng chữ một.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều quỷ dị nhưng đồng loạt hướng về một chỗ.
Trì Cẩn Hiến sắp nôn rồi, vội nói: “Tiểu Tùy, cậu đừng lay tôi nữa, để tôi nói chuyện với anh Lục.”
Cả lớp ngầm hiểu ý nhau thu hồi ánh mắt, tất cả đều bắt đầu nhắm mắt bịt tai.
Động tác của Thích Tùy Diệc cuối cùng cũng dừng lại, cậu ta nghiêng đầu ngẩng mắt lạnh lùng nhìn Lục Chấp vẫn đứng ở phía sau chưa ngồi xuống.
Người phía sau không biết có nhận ra ánh mắt sắc như dao của cậu ta hay không, cậu nâng tay lấy cặp sách xuống, đặt lên chỗ ngồi cuối cùng sát tường.
— Ngay phía sau Trì Cẩn Hiến.
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 01
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Vào lúc 3 giờ 50 sáng ngày 1 tháng 9, diễn đàn của Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà đã sôi nổi như giờ hành chính.
[Còn vài tiếng cuối cùng của kỳ nghỉ, bạn vẫn ngủ được sao?]
Chủ thớt: [Đương nhiên không ngủ được, dậy quẩy thôi, tranh thủ lúc trời chưa sáng làm một cuộc khảo sát nhé. Lên lớp 12 rồi, năm cuối rồi, vậy thì câu hỏi đặt ra là, bạn muốn học hành tử tế hay muốn tiếp tục chơi bời?
Khụ, ngoài hai lựa chọn trên, mọi người cũng có thể nói về những thứ khác, ví dụ như những… người nổi tiếng trong trường chúng ta, Lục Thần, Trì nào đó, phải không? Kỳ nghỉ hè kết thúc rồi, ai có tin gì nóng hổi không? Chia sẻ đi?]
Tiêu đề bài viết nổi bật, nội dung bài viết hấp dẫn, người đang ngủ không thấy, người chưa ngủ lại càng không ngủ được.
Bốn giờ sáng, tôi thấy hoa hải đường chưa ngủ — không biết Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà đã bồi dưỡng được bao nhiêu “hoa hải đường” miệt mài thức đêm trong nhiều năm thành lập, lượt xem bài viết lập tức tăng vọt.
1L: [Vào chiếm tầng trước! Ai vào cũng gọi một tiếng đại ca]
2L: [Chào đại ca. Hầy, học hành gì chứ, trong nhà có cả đống gia sản cần kế thừa]
3L: [Đồng ý]
…
6L: [Anh hai chưa tỉnh ngủ sao? Có gia sản kế thừa mà anh còn ở đây à?]
7L: [Không phải hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc của Liên minh trước sao? [Ngoan ngoãn]]
Mỗi lần gõ một câu, mỗi lần lướt một tầng, lại càng gần ngày khai giảng thêm một giây.
Những người vào bài viết đều tranh thủ từng giây từng phút để bày tỏ quan điểm của mình, sau đó thảo luận nửa ngày về một chủ đề, rồi thuận lý thành chương chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Từ đất nói đến trời, từ trời nói đến tầng khí quyển, từ tầng khí quyển nói đến hành tinh cổ đại, cuối cùng càng nói càng xa, dần chạm đến vùng kiến thức mù mờ, ngoài nói bừa thì chỉ có nói bậy, đành phải từ hành tinh cổ đại nói đến con người.
Là bạn học cùng trường, dù có thực sự hiểu hay không, chỉ cần một cái tên rất nổi tiếng, thì một đoạn chuyện dài sẽ hiện rõ trên giấy.
Cộng thêm chủ thớt đã gợi ý rõ ràng như vậy rồi.
888L: [Đã là năm cuối rồi, đương nhiên tôi chọn tiếp tục xem trò cười của Trì Cẩn Hiến không đuổi kịp Lục Thần rồi]
889L: [Khụ, tôi cũng nghĩ vậy, nói thật bạn học này đúng là ý chí kiên cường như sắt, bị phớt lờ hai năm mà cậu ấy vẫn có thể loanh quanh sau mông Lục Chấp lâu như vậy]
890L: [Đây là ai vậy?]
891L: [Ồ, có đàn em trai, đàn em gái lớp 10 trà trộn vào rồi, lại đây lại đây, đàn anh phổ cập kiến thức cho em nghe đây]
Hai năm trước, đa số đàn anh đàn chị đang buôn chuyện trong bài viết này, đang với tư cách tân sinh viên lớp 10 nhập học tại Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà, trong lòng thầm lập lời thề sau này nhất định phải học hành tử tế.
Lập lời thề một phút, kiên trì một tuần, sau này lời thề cứ như tách khỏi tinh thần, nó với anh không liên quan gì nhau.
Trong trường có rất nhiều gương mặt đủ sắc thái, “cuộc thi sắc đẹp” tổ chức hàng năm, chỉ xem ai có thể giành được vương miện.
Mọi người lập tức bị thu hút sự chú ý, động ngón tay là bắt đầu bình chọn, học hành gì chứ.
Vài bạn học sinh lớp 10 đã không phụ lòng mong đợi được đẩy lên diễn đàn cho mọi người chiêm ngưỡng.
Trong đó có hai người là Lục Thần — Lục Chấp, Trì nào đó — Trì Cẩn Hiến.
Vẻ ngoài của hai người họ đều có nét đặc sắc riêng, ai nhìn cũng phải ghen tị.
Sau khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, toàn bộ học sinh trong trường đều bàn tán xem họ sẽ học hành tử tế trong ba năm cấp ba, hay sẽ yêu đương với ai đó.
Vẫn chưa đoán ra được điều gì, một cảnh tượng chấn động toàn trường đã xuất hiện.
Trong tình hình nhà trường nghiêm cấm hành vi yêu sớm, Lục Chấp vừa phát biểu xong với tư cách đại diện tân sinh viên, hiệu trưởng vừa nói giải tán có trật tự, Trì Cẩn Hiến đã cầm một cành hồng rực rỡ đứng trước mặt Lục Chấp.
Lục Chấp không để ý đến cậu ta, thậm chí không thèm nhìn cậu ta một cái, nghiêng người định bỏ đi, thì thấy Trì Cẩn Hiến đưa cành hồng rực rỡ ra trước mặt người ta, chặn người ta lại, lớn tiếng nói: “Bạn học Lục, cậu đẹp trai quá, giống như Bạch Tuyết Hoàng tử, tôi có thể theo đuổi cậu không!”
Vừa nói có thể theo đuổi không, cành hồng trên tay lại càng dí sát vào mặt người ta, tư thế thấy chết không sờn.
Đại đa số giáo viên và học sinh còn lại chưa rời đi trong giảng đường, cũng như hiệu trưởng đều bị lời tỏ tình nhiệt tình và ngớ ngẩn này làm cho choáng váng tại chỗ, bầu không khí vốn còn hơi ồn ào lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt Lục Chấp sắc bén, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải cảnh tượng khó xử như vậy, nên thực sự không thể cho đối phương sắc mặt tốt được.
Cậu ta kiềm chế phun ra một câu: “Cậu có bệnh à.”
Trì Cẩn Hiến không hiểu, nói ra câu danh ngôn thứ hai vừa mới đến trường này: “Tôi không có bệnh a, có giấy chứng nhận sức khỏe. Cha tôi nói rồi, gặp người mình thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, cha tôi cũng là như vậy mà theo đuổi được ba nhỏ của tôi đó.”
Cành hồng rực rỡ gần như đã dí sát vào mũi Lục Chấp, khiến đối phương lộ ra vẻ ghét bỏ.
Là một tân sinh viên lớp 10, chưa vào trường được một tuần, đã dám thách thức quy định của trường ngay trước mặt hiệu trưởng, đây là sự khiêu khích trắng trợn.
Không để bạn học họ Trì tiếp tục làm trò lố, hiệu trưởng mặt lạnh đi tới, túm lấy cổ áo cậu từ phía sau, cúi đầu trừng mắt, dồn khí xuống đan điền: “Làm gì đó?! Đi! Về nhà gọi cha của em đến đây!”
Nửa tiếng sau, bạn học Trì bị dẫn về nhà.
Để đề phòng vạn nhất, sợ cũng bị hiệu trưởng để ý, Lục Chấp mặt đơ ra, lập tức lên tiếng thanh minh: “Em không quen cậu ta.”
Diễn đàn lập tức lan truyền và cười điên đảo.
Sau đó, Trì Cẩn Hiến thành danh sau một trận chiến.
2000L: [Cái biệt danh Bạch Tuyết Hoàng tử đến giờ vẫn còn đó (đầu sói) không biết lúc đó cậu ấy nghĩ ra kiểu gì]
2002: [Nhưng cậu ấy thật sự có nghị lực, bị gọi phụ huynh rồi mà cũng không thấy thu liễm, hai năm nay thư tình, hoa hồng, ngày nào cũng không ngừng nghỉ]
2003L: [Hiệu trưởng không quản nữa sao?]
2004L: [Bắt yêu sớm cũng chỉ là sợ ảnh hưởng đến việc học, học tốt rồi thì hiệu trưởng nhắm một mắt mở một mắt thôi]
2005L: [Nhưng Lục Thần căn bản không thèm để ý đến cậu ấy, hai người họ hoàn toàn không thể có khả năng, nhưng xem để giải trí thì đúng là cực kỳ giải trí haha]
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết từ lúc nào mà một tiếng đã trôi qua, ngày đầu tiên đến trường điểm danh đều rất nghiêm, đến muộn là chết chắc.
Diễn đàn đang sôi nổi bỗng chốc bắt đầu nói lời chúc ngủ ngon với nhau, nhóm “hoa hải đường” này đã đi vào giấc mộng lúc 5 giờ sáng.
Bắt đầu ngủ bù.
7 giờ sáng, trời đã sáng rõ, thời tiết trong lành, một vầng mặt trời ửng đỏ treo ở phía đông.
Người được mọi người bàn tán lúc rạng sáng giật mình ngồi dậy dưới sự rung động của chiếc vòng tay thông minh, mái tóc tổ quạ đặc biệt đáng chú ý.
Hàng mi dài và dày bị vài sợi tóc rũ xuống chọc vào, Trì Cẩn Hiến theo bản năng chớp chớp mắt, chớp vài cái là trên bề mặt nhãn cầu đã xuất hiện một lớp sương mờ.
Các đường nét trên khuôn mặt cậu rất tinh tế, nhìn kỹ thậm chí có thể nói là thanh tú, phác họa thế nào cũng đều đẹp và ngoan ngoãn.
Cứ như không cần thời gian để tỉnh táo, sau khi xác định trong lòng hôm nay là ngày mấy, mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, vò vò mái tóc lộn xộn vài cái, vui vẻ xuống giường lê dép đi trong nhà, ba hai cái đã tìm thấy bộ đồng phục mùa thu mặc vào.
Vui vẻ không giống đi học, giống như đi hẹn hò.
“Dậy rồi à.” Cửa vừa mở, một người đàn ông bên cạnh bàn ăn dưới lầu đã ngẩng đầu lên chào cậu.
Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu lên từ việc loay hoay với khóa kéo, cong mắt: “Ba nhỏ, chào buổi sáng a.”
Nguyên Tư Bạch rót một ly sữa, đặt lên chỗ ngồi bên cạnh: “Mau đi rửa mặt đi, ngày đầu tiên khai giảng, đừng đến muộn.”
“Vâng.”
Trì Cẩn Hiến chui vào phòng tắm, rửa mặt xong tranh thủ lúc không ai để ý, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn mặt lên lưng ghế sofa, rón rén đi ra ngoài.
Cậu chạy ra vườn hoa.
Mười phút sau trở về, Trì Cẩn Hiến uống sữa, tiện tay cầm lấy một chiếc sandwich, đeo chiếc cặp đã chuẩn bị từ tối qua lên lưng rồi đi.
“Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tuy là lớp 12 căng thẳng, nhưng chắc cũng không đến mức học buổi tối, nhớ về sớm nhé, cha và ba nhỏ sẽ tổ chức sinh nhật cho con.” Trước khi ra khỏi nhà, Nguyên Tư Bạch lại dặn dò cậu một câu từ phía sau.
Nghe lời nhắc nhở này, Trì Cẩn Hiến hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại hôm nay là 1 tháng 9, sinh nhật 17 tuổi của cậu!
Lại gần thêm một bước đến tuổi trưởng thành. Trì Cẩn Hiến vui vẻ đáp một tiếng, đeo cặp sách lần này mới thực sự đi.
Vì cách trường không xa, đi chậm cũng chỉ mất 20 phút, cậu đi trên đường khá thong dong.
Chỉ là càng đi cậu càng cảm thấy trong lòng không ổn, cứ cảm thấy thiếu một cái gì đó. Hai chiếc sandwich trong tay đã ăn hết, Trì Cẩn Hiến vẫn không thể nhớ ra mình đã quên cái gì.
Thế là trí nhớ cũng giống như chiếc sandwich vừa vào bụng lúc nãy, tuy chưa tiêu hóa hoàn toàn, nhưng cũng gần như vậy.
Ngày đầu tiên khai giảng giống như một nghi thức, thầy chủ nhiệm đã sớm đi đi lại lại trước cổng trường.
“Trường Trung học Phổ thông số 1 Liên minh Thiên hà là trường tốt nhất trong Liên minh, bước vào cánh cổng trường này, lời nói, cử chỉ, trang phục, tác phong của các em, đều phải chú ý…”
Thầy chủ nhiệm trên đời đều giống nhau, kiểu lải nhải này sau khi được tổ tiên thời cổ đại truyền lại, đến nay vẫn chưa biến mất.
Thậm chí còn phát triển mạnh hơn.
Trì Cẩn Hiến tai nghe lời của thầy chủ nhiệm, theo bản năng nhìn xem trang phục của mình có chỉnh tề không.
Nhìn thấy khóa kéo đều thẳng, cậu yên tâm.
Ngay từ trong kỳ nghỉ hè, trường đã công bố thành tích và lớp học, Trì Cẩn Hiến mặt mày hớn hở tìm thấy lớp 12-10, trên mặt nở nụ cười, bước đi như đang bay.
Bởi vì năm nay — cậu lại cùng lớp với Lục Chấp!
Ngày cuối cùng có vẻ như có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, bây giờ còn 10 phút nữa là 8 giờ, nhưng Trì Cẩn Hiến lại là người đầu tiên đến lớp.
Cậu tìm thấy chỗ ngồi giống năm ngoái ở lớp 11, cạnh cửa sổ hành lang tầng ba, chưa kịp dọn dẹp thì trong lớp đã bắt đầu có lác đác người đi vào.
“Oa, Tiểu Hiện Kim*, cậu đến sớm quá đó.” Ba nam sinh mặc đồng phục giống nhau vừa vào nhìn thấy cậu, đều đi tới cười đùa ôm một cái.
(*Cái này chắc là tác giả chơi chữ pinyin á. Trì Cẩn Hiến () pinyin là chí jīn xiàn. Còn Hiện Kim () pinyin là xiàn jīn )
“Là các cậu đến muộn thì có.”
“Á, Hiện Kim, hai tháng không gặp sao cậu vẫn đáng yêu thế, mau mau để tôi véo má nào.”
“Ể, tránh ra tránh ra.” Trì Cẩn Hiến cười né tránh họ, để họ trèo đến chỗ ngồi mà họ muốn lau dọn.
Là một thiếu niên nổi tiếng vì màn tỏ tình ngớ ngẩn trước mặt hiệu trưởng với bạn học, tuy đúng là có rất nhiều người xem trò cười, nhưng do tính cách của mình, Trì Cẩn Hiến lại có mối quan hệ khá tốt một cách khó hiểu.
Thực ra, điều này cũng có một phần do ngoại hình.
Trì Cẩn Hiến trông rất ngoan, làm việc lại quang minh chính đại, sao thì là vậy, khiến người ta khó mà không thích.
Trong lúc dọn dẹp, chỉ vài phút, các bạn học lớp 12-10 đã gần như đến đầy đủ.
Chỉ còn một người cuối cùng mãi chưa xuất hiện, Trì Cẩn Hiến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa trước, rồi lại thỉnh thoảng liếc nhìn cửa sau.
Trì Cẩn Hiến là nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn, bị trêu chọc cũng mặt không đỏ, tim không đập, vẫn như cũ nên đợi, nên nhìn.
Mấy nam sinh đó vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó với vẻ cười cợt, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra đã lập tức bị chính mình nuốt lại.
Không lên tiếng.
Nói đùa, Hiện Kim dễ tính, có thể trêu chọc, Lục Thần thì sao?
Không thể.
Trong thoáng chốc, dường như cả lớp đều yên tĩnh đi rất nhiều.
Cùng với sự yên tĩnh trong lớp học, cửa sau bị một bàn tay thon dài đẩy ra.
Người đến vào lớp rồi đóng cửa lại, cậu ta đeo cặp sách một bên vai, dường như vẫn chưa quyết định ngồi chỗ nào – đến muộn rồi, chỉ còn lại hai chỗ ngồi.
Chỗ sau lưng Trì Cẩn Hiến, một chỗ chếch phía sau, một chỗ ngay phía sau.
Trì Cẩn Hiến quay người ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Lục… Ơ?!”
“A—Trì Cẩn Hiến!”
Trì Cẩn Hiến há miệng còn chưa nói thành lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả đầu bị ai đó dùng quần áo trùm kín!
Bên tai còn có một tiếng gào thét phẫn hận như quỷ khóc sói gào.
Trì Cẩn Hiến đang định nổi giận nghe thấy tiếng này thì trong lòng giật thót, thầm nghĩ, à, nhớ ra rồi, sáng nay cậu đã quên chú nhỏ của mình!
Quả nhiên, sau khi chiếc áo khoác được vén lên, khuôn mặt điển trai nhưng dữ tợn của Thích Tùy Diệc hoàn toàn lộ ra.
Cậu ta thò người qua cửa sổ nhìn vào lớp, nắm vai Trì Cẩn Hiến mà lay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Suýt nữa thì tôi muộn hai phút rồi đó, có biết không?! Tại sao cậu không gọi tôi đi cùng?! Hả?!”
Trì Cẩn Hiến bị cậu ta lay đến hoa mắt, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu ta, xin lỗi: “Tôi quên mất, xin lỗi.”
“Cậu nhớ ai?!” Thích Tùy Diệc hung thần ác sát hỏi từng chữ một.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều quỷ dị nhưng đồng loạt hướng về một chỗ.
Trì Cẩn Hiến sắp nôn rồi, vội nói: “Tiểu Tùy, cậu đừng lay tôi nữa, để tôi nói chuyện với anh Lục.”
Cả lớp ngầm hiểu ý nhau thu hồi ánh mắt, tất cả đều bắt đầu nhắm mắt bịt tai.
Động tác của Thích Tùy Diệc cuối cùng cũng dừng lại, cậu ta nghiêng đầu ngẩng mắt lạnh lùng nhìn Lục Chấp vẫn đứng ở phía sau chưa ngồi xuống.
Người phía sau không biết có nhận ra ánh mắt sắc như dao của cậu ta hay không, cậu nâng tay lấy cặp sách xuống, đặt lên chỗ ngồi cuối cùng sát tường.
— Ngay phía sau Trì Cẩn Hiến.
Hết chương 01
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 1
10.0/10 từ 12 lượt.