Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 93: Ngoại truyện 12


Nắp chai không được đậy kỹ, khi chai nước rơi xuống đất, nắp bật ra, nước đổ lênh láng.


Đôi giày của Phó Hành Thử tuy không thể so bì với đôi UNDEFEATED quý hiếm trên chân Chúc Khải Toàn, nhưng cũng là hàng đắt tiền, cậu không nỡ phá linh tinh.


Cậu ta vô thức lùi chân lại, nhưng né không kịp, mu bàn chân vẫn bị nước hắt vào.


Kể cả là một đôi giày bình thường, bị dính nước mà ướt thì đi vào cũng khó chịu, Phó Hành Thử mắng một câu: “Điên à?”, rồi nhận lấy khăn giấy từ một bạn nữ sinh phía trước, lau qua loa vài cái.


Ngược lại, Chúc Khải Toàn lại tỏ ra thờ ơ với đôi UNDEFEATED ướt sũng của mình.


Phó Hành Thử lau xong giày của mình, quay đầu lại thấy bộ dạng này của Chúc Khải Toàn thì cạn lời: “Cậu thật sự coi đôi giày của mình là hàng fake loại A 800 tệ đấy à?”


Chúc Khải Toàn đã phải nỗ lực bao nhiêu vì đôi giày này, người khác không biết chứ Phó Hành Thử thì rõ mồn một. UNDEFEATED tổng cộng chỉ có 72 đôi, người sưu tầm nào mà chẳng phải là kẻ cuồng sneaker? Muốn tìm được một người chịu bán lại, mà cỡ giày còn vừa vặn, thì khác nào mò kim đáy bể.


Từ lúc liên hệ được người bán cho đến khi nhận được giày, trước sau mất hơn ba tháng trời.


Ngày đôi giày được giao đến, Chúc Khải Toàn phấn khích đến mức suýt nữa thì xin nghỉ học để về nhà ngắm giày.


Chúc Khải Toàn cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi rất dửng dưng giũ chân hai cái, mấy giọt nước văng ra thành một đường cong hoàn mỹ trong không trung, rơi xuống bậc thềm khán đài lấm lem bùn đất.


Mấy cô bạn ngồi phía trước nghe được lời Phó Hành Thử nói, liền nhìn nhau.


Nghe ý của Phó Hành Thử, đôi giày của Chúc Khải Toàn chắc là hàng thật.


Mang hàng giả ảnh hưởng đến hình tượng, đương nhiên ai cũng hy vọng nam thần mãi mãi thanh cao như gió mát trăng thanh, đừng ngã khỏi thần đàn. Một cô bạn bạo dạn hơn không nhịn được quay lại hỏi: “Vậy rốt cuộc đôi giày đó là thật hay giả vậy?”


Phó Hành Thử nói: “Đương nhiên là…”


Chưa đợi cậu ta nói xong, Chúc Khải Toàn đã lên tiếng ngắt lời: “Hàng giả.”


Dứt khoát như chém đinh chặt sắt.


Mấy cô bạn trao đổi những ánh mắt phức tạp.


Một lúc sau, có người lạc quan nói: “Tuy cậu ấy mang hàng giả, nhưng cậu ấy rất thành thật, thẳng thắn nói ra, không hề che đậy giấu giếm, đường đường chính chính vẫn tốt hơn mấy bạn nam mang hàng giả mà cứ khoe khoang là hàng thật nhỉ.”


Lời này quả thật rất có lý, khiến người ta như bừng tỉnh, như được tắm gió xuân.


Nếu là bình thường, Phó Hành Thử chẳng thèm bận tâm đến chuyện tào lao này của Chúc Khải Toàn.


Nhưng đây mẹ nó là AJ4 UNDEFEATED đó, cuối cùng, Phó Hành Thử không thể nhìn nổi nữa, đành lấy tờ khăn giấy đã lau giày mình lau luôn cho Chúc Khải Toàn vài cái trên mu giày.


Sự dịu dàng đột ngột này cuối cùng cũng kéo Chúc Khải Toàn ra khỏi thế giới của riêng mình. Không ngờ có ngày cậu lại được Phó Hành Thử hầu hạ thế này, cơ hội hiếm có, cậu liền chìa nốt chiếc giày còn lại về phía Phó Hành Thử.


Phó Hành Thử khựng lại, ném tờ khăn giấy xuống đất, cười mắng: “Cút.”


Chúc Khải Toàn tự mình nhặt khăn giấy lên, quệt qua loa vài cái lên chiếc giày chưa lau, coi như là xong.


Vòng loại đầu tiên của nội dung 400m nữ khối 10 kết thúc, tuyển thủ Trác Hân của lớp 10/4 đã thành công tiến vào vòng trong.


Sau lượt đầu tiên là vòng loại của lượt thứ hai, Cừu Vũ ra sân, Vân Vụ Lai đứng ở hàng đầu khán đài cổ vũ cho cô bạn.


Trong lúc đó, thầy Lý Quang Huy trở về tay không, lắc đầu với cả lớp 10/4: “Trọng tài vẫn kiên quyết xử lớp chúng ta phạm quy.”


Kết quả tuy đã nằm trong dự liệu của mọi người, nhưng vẫn dấy lên một tràng than thở.


Không lâu sau, vòng loại thứ hai cũng kết thúc, ba người đứng đầu tiến vào vòng trong, bốn người cuối cùng bị loại.


Lớp 4 lập tức trở nên náo nhiệt: “Lớp 9 có vào không?”


Cừu Vũ không phải là người nổi tiếng trong trường, đa số mọi người đều không biết cô ấy.


Có người ở lớp 4 nhận ra Cừu Vũ, liền nói ngay: “Vào rồi, cái người đang dùng tay quạt gió cho mình kia kìa, là người của lớp 9 đó.”


Thế là, ngọn lửa phục thù lập tức bùng cháy dữ dội, có người hét lên: “Để Trác Hân xử đi!”


Còn có người hăng hái tự mình đứng dậy đi về phía khu vực chuẩn bị 400m: “Tớ đi nhắc Trác Hân một chút, thua ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được thua lớp 9.”


Các tuyển thủ vào chung kết nghỉ ngơi một lát, rồi trận chung kết kịch tính bắt đầu.


Trên khán đài, lớp 4 và lớp 9 là điên cuồng nhất, ai nấy đều ra sức hét tên bạn cùng lớp mình, chỉ sợ tiếng mình không to bằng lớp đối thủ.


Khiến cho mấy lớp bên cạnh khổ không tả xiết, suýt nữa thì bị hét cho điếc tai.


“Mẹ kiếp, bị bệnh à.” Có người khó chịu bịt tai lại “Bọn họ dứt khoát đánh nhau một trận sau đại hội thể thao cho rồi.”


Trác Hân và Cừu Vũ, hai cô gái chẳng hề thua kém đấng mày râu, đã mở ra trận chiến danh dự thứ hai cho lớp mình sau phần thi của các bạn nam. Tiếng còi vừa vang lên, họ đã lao lên dẫn đầu.


Lúc đầu Cừu Vũ có phần nhỉnh hơn, nhưng Trác Hân nghiến chặt răng, vượt qua Cừu Vũ.


Cừu Vũ nào chịu thua, bám sát ngay sau đó.



Chẳng mấy chốc, cả hai đã chạy song song với nhau.


Khi cả hai chạy đến khu vực khán đài, sự nhiệt tình cổ vũ của hai lớp lại càng dâng cao, ngay cả thầy Lý Quang Huy cũng bất chấp tất cả, tham gia vào cuộc hỗn chiến.


Trong chốc lát, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.


Lần này, đừng nói đến các lớp không liên quan, ngay cả các lớp có học sinh tham gia trận chung kết cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến tình hình của bạn mình nữa, bởi vì cuộc chiến toàn diện từ trong sân đến ngoài sân của lớp 4 và lớp 9 đã trở thành cảnh tượng đáng xem nhất.


Khi Cừu Vũ chạy qua trước mặt lớp 9, cả lớp 9 hoàn toàn rơi vào điên cuồng.


Lúc nãy ở vòng loại đầu tiên không có Cừu Vũ, Vân Vụ Lai cũng không để ý kỹ, đến giờ mới phát hiện ra, người tham gia của lớp 4 là cô nàng sữa chua.


Nếu không phải Cừu Vũ thay cô, thì bây giờ người đang tranh tài cao thấp với cô nàng sữa chua trên sân chính là cô.


Vân Vụ Lai vừa dùng điện thoại quay phim cho Cừu Vũ, vừa mặc kệ dây thanh quản đã đau rát vì la hét, gào lớn: “Cừu Vũ cố lên! Cừu Vũ cố lên!”


Bên má Cừu Vũ nổi lên dấu vết của việc nghiến chặt răng, mưa phùn đã làm tóc cô ấy ướt sũng, vài lọn tóc mai dính bết vào má.


Vân Vụ Lai dõi theo Cừu Vũ chạy đi xa, khát khao chiến thắng khiến cô sôi máu, có một khoảnh khắc, cô thậm chí còn quên mất mình chỉ đang đứng trên khán đài quan sát.


Hai tuyển thủ đã chạy đến trước mặt lớp 4, cũng giống như lớp 9, không ít người của lớp 4 cũng chen chúc ở hàng đầu khán đài, luồn tay qua lan can, vừa la hét vừa vẫy tay cổ vũ cho bạn cùng lớp.


Trên khán đài chỉ còn lại lác đác vài người, trông rất nổi bật.


Vân Vụ Lai chỉ cần liếc mắt cũng có thể dễ dàng nhận ra Chúc Khải Toàn.


Cậu ta không cổ vũ cho cô nàng sữa chua của cậu ta sao.


Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thì cô thấy cậu đưa tay lên miệng, làm thành hình cái loa, rồi hét lên điều gì đó.


Giữa tiếng người ồn ào, cô vẫn tách được giọng nói của cậu ra.


Cậu gọi tên cô nàng sữa chua một tiếng.


Tiếng “Trác Hân” này, Chúc Khải Toàn đã dùng hết sức mình để hét lên.


Phó Hành Thử bên cạnh khó chịu xoa xoa tai.


Nhưng đối với Chúc Khải Toàn, tiếng cổ vũ này không chỉ đơn thuần là vì danh dự của lớp, mà còn là sự giải tỏa, và hơn thế nữa, là một lời từ biệt.


Giữa bạn của Vân Vụ Lai và bạn cùng lớp của mình, cậu đã chọn người sau, cậu muốn Trác Hân thắng.


Tất cả những nỗ lực để đến gần Vân Vụ Lai, đã đến lúc phải dừng lại rồi.


Sự cố gắng từ hai phía mới có ý nghĩa.


Mối tình đầu của cậu tuyên bố chết yểu, cái giá phải trả bao gồm, nhưng không giới hạn ở: hai trăm tệ tiền xe buýt, một cuốn vở ghi chép Vật lý làm thêm giờ cả tuần mới xong, một đôi giày hai mươi lăm nghìn đô la, và một trái tim thiếu niên bầm dập.


May mà, tuy tổn thất nặng nề, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.


Lần này, cậu không nói cho Phó Hành Thử biết.


Người thật sự muốn rời đi sẽ không bao giờ rùm beng, mà chỉ lặng lẽ rời khỏi, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.


Ở nội dung chạy 400m nữ khối 10, Cừu Vũ và Trác Hân gần như về đích cùng một lúc.


Mấy vị trọng tài nhất thời cũng không thể xác định được ai là người về nhất.


Cuối cùng, trọng tài thông báo qua loa phát thanh: “Nội dung chạy 400m nữ khối 10, lớp 10/4 và lớp 10/9 gần như về đích cùng lúc, chúng tôi đã xem lại băng ghi hình quay chậm để so sánh, và quyết định huy chương vàng thuộc về bạn Trác Hân của lớp 10/4…”


Lớp 10/4 rửa sạch nỗi nhục trước đó, vỡ òa trong tiếng hoan hô.


Lớp 10/9 không phục: “Rõ ràng là lớp chúng tôi về trước, không phải trọng tài thương hại lớp 4 nên mới trao huy chương vàng cho họ đấy chứ?”


Mối thù giữa hai lớp coi như đã kết.


Dẹp mẹ cái câu “Tình bạn là trên hết, thi đấu là thứ hai” đi, tất cả các trận đấu tiếp theo đều diễn ra câu chuyện yêu hận tình thù không thể không nói của lớp 10/4 và lớp 10/9.


Đại hội thể thao đồng thời tiến hành cả thi điền kinh và thi đấu trên đường chạy. Các nội dung thi đấu trên đường chạy diễn ra ngay bên cạnh khán đài, nên có số lượng người xem đông nhất. Các nội dung điền kinh thì được tổ chức ở các khu vực có thiết bị hoặc sân bãi chuyên dụng, học sinh nào muốn xem thì tự đi đến đó.


Gần đến giờ ăn cơm như thường lệ, Vân Vụ Lai nghe loa thông báo, Chúc Khải Toàn đã giành được chức vô địch môn hít xà đơn của khối 10.


Người tham gia môn hít xà đơn của lớp 9 là Hứa Húc.


Trước khi đi, Hứa Húc đã hùng hồn tuyên bố nhất định sẽ đánh bại Chúc Khải Toàn để mang vinh quang về cho lớp, kết quả đừng nói là đánh bại Chúc Khải Toàn, ngay cả một tấm huy chương đồng cũng không có, màn ra vẻ thất bại, lúc trở về mặt cậu ta tiu nghỉu, cố gắng tìm cớ cho mình: “Lẽ ra tớ đã có thể giành giải nhất, nhưng hôm nay trời mưa, xà hơi trơn, tớ không nắm chắc nên bị tuột tay.”


Vân Vụ Lai cúi đầu học thuộc “Luận Ngữ”, nghe vậy liền khinh khỉnh nhếch mép.


Trời mưa xà trơn, chỉ có xà của cậu ta trơn thôi à, của Chúc Khải Toàn không trơn hả? Của người khác không trơn sao?


Đại hội thể thao buổi sáng đến đây là kết thúc, tan học sớm hơn thường lệ một chút, các lớp dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, ào ào kéo nhau đến nhà ăn, đối thủ cạnh tranh quá đông, không ít người phải chạy để giành lợi thế.


Vân Vụ Lai không tiện chạy, nên đi bộ thong thả cùng Cừu Vũ.



Nhưng hôm nay là ngoại lệ, phía lớp 4 đã không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa.


Trong biển người mênh mông, hai chàng trai trông rất nổi bật, đã đi được một đoạn xa.


“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?” Cừu Vũ kinh ngạc nói “Hai người họ vậy mà đi trước rồi.”


Vân Vụ Lai cụp mắt xuống: “Thế này không phải rất tốt sao.”


Cuối cùng họ cũng không lẽo đẽo theo sau hai người nữa, đây là điều cô vẫn luôn mong đợi, nhưng khi điều ước này trở thành sự thật, cô lại không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại, một cảm xúc không tên cứ quẩn quanh trong lòng, mãi không tan.


Hai cô gái cùng nhau lên tầng hai ăn cơm.


Cả nhà ăn tầng hai rộng lớn không có bóng dáng của hai chàng trai.


Lúc ăn xong đi xuống lầu, thì lại bắt gặp hai người họ từ tầng ba đi xuống, quả nhiên, cuối cùng họ cũng đã trở về tầng ba theo sở thích của mình, chứ không còn theo chân hai cô gái chuyển đổi qua lại giữa ba nhà ăn nữa.


Hai nhóm người nhìn thấy nhau, bước chân đều hơi khựng lại.


Chỉ trong một khoảnh khắc, rồi Chúc Khải Toàn điềm nhiên chào Cừu Vũ, còn Phó Hành Thử thì khẽ gật đầu ra hiệu với cả hai, sau đó hai chàng trai không ngoảnh đầu lại mà đi xuống lầu trước.


Sau giờ nghỉ trưa, đại hội thể thao buổi chiều bắt đầu.


Các nội dung thi đấu buổi chiều đều là chạy đường dài.


Chạy đường dài thử thách sức bền, sự cạnh tranh không gay gắt bằng chạy nước rút, lớp 4 và lớp 9 tuy vẫn đang ngấm ngầm đấu đá, nhưng ngọn lửa chiến tranh đã yếu đi nhiều so với buổi sáng.


Ngược lại, cảm giác trách nhiệm trên sân điền kinh nặng nề hơn nhiều so với các cuộc thi trên đường chạy, nhưng do hạn chế về địa điểm, số người xem không nhiều, không gây ra động tĩnh gì lớn.


Nội dung cuối cùng là chạy 3000m nam.


Chạy đường dài không phân vòng loại và chung kết, tất cả các tuyển thủ cùng chạy một lúc, một trận phân thắng bại.


Người tham gia của lớp 10/9 vẫn là Thượng Khải Phục, khi mọi người trong lớp 10/9 phát hiện tuyển thủ mà lớp 4 cử đi là Phó Hành Thử, buổi chiều nhàm chán cuối cùng cũng đón nhận được sự sôi nổi đã lâu không thấy.


Cả trường đều biết Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn là anh em chí cốt, thân thiết đến mức như anh em sinh đôi dính liền.


Phó Hành Thử chạy, cũng tương đương với việc Chúc Khải Toàn chạy.


Tính sơ sơ, tức là Chúc Khải Toàn lại sắp đấu với Thượng Khải Phục một trận nữa rồi.


Đây không còn đơn thuần là một trận đấu nữa, đây là cuộc chiến vì danh dự!


Lớp 10/4 cũng nghĩ như vậy.


Cả hai lớp đều cử người đến vạch xuất phát để động viên và khích lệ bạn cùng lớp của mình.


Tiếng còi vang lên, 14 chàng trai lao ra khỏi vạch xuất phát.


Thượng Khải Phục chạy ở vị trí dẫn đầu.


Phó Hành Thử không vội không vàng, giữ vị trí ở khoảng giữa.


Thấy Thượng Khải Phục đã thắng ngay từ vạch xuất phát, các nữ sinh lớp 10/9 reo hò chiến thắng.


Có bạn nam lại lo lắng nói: “Thượng Khải Phục bắt đầu chạy nhanh quá, giờ dùng hết sức rồi, lát nữa có khi nào chạy không nổi không?”


Các nữ sinh cho rằng cậu ta phá đám, liền xúm vào công kích.


Cậu bạn nam kia ôm đầu xin tha.


3000m có tới bảy vòng rưỡi, ba vòng đầu, Thượng Khải Phục luôn giữ vị trí thứ nhất, bỏ xa người thứ hai một khoảng đáng kể, nhưng từ vòng thứ tư trở đi, tốc độ của cậu ta rõ ràng chậm lại. Khi cậu ta chạy qua khán đài, mọi người đều có thể dễ dàng nhận ra sự kiệt sức trên khuôn mặt cậu ta, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, bước chân nặng nề.


Ngược lại với cậu ta, Phó Hành Thử bắt đầu tăng tốc đều đặn, vượt qua các tuyển thủ phía trước, cậu ta luôn mím chặt môi, giữ nhịp thở bằng mũi, kiểm soát trạng thái rất tốt.


Khi các bạn nam lớp 10/9 lại buông lời không hay về Thượng Khải Phục, tuy vẫn có các bạn nữ phản bác, nhưng so với lần trước, cả về số lượng lẫn mức độ gay gắt đều giảm đi đáng kể.


Đến vòng thứ năm, Thượng Khải Phục đã bị người thứ hai và thứ ba ban đầu vượt qua, rơi xuống vị trí thứ ba.


Vòng thứ sáu, Phó Hành Thử đã vươn lên vị trí thứ tư, và bắt đầu thách thức vị trí thứ ba của Thượng Khải Phục.


Lớp 10/9 không còn hy vọng Thượng Khải Phục giành chức vô địch nữa, giải thưởng có hay không cũng không quan trọng, họ chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là không được thua lớp 10/4.


Trên khán đài vang lên tiếng gào thét của họ.


Lớp 10/4 không chịu thua kém, hét lên những tiếng cổ vũ còn to hơn.


Lớp 10/9 lập tức tăng âm lượng lên.


Hai lớp lại một lần nữa trở thành điểm nhấn song hành cùng với cuộc đấu trên sân chạy.


Thượng Khải Phục vừa nghe thấy tình thế này liền đoán ra phía sau có ai, quay đầu lại nhìn, quả nhiên không sai.


Vì thở bằng miệng nên cậu ta khô cả cổ họng, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt không hề tồn tại, dùng hết sức lực để tăng tốc.



Nhưng Thượng Khải Phục thật sự đã hết sức, khoảng cách giữa hai người không ngừng được rút ngắn.


Khi chạy qua khán đài của lớp 10/10, Phó Hành Thử đã thành công vượt lên Thượng Khải Phục, hai người chạy song song.


Mắt Thượng Khải Phục đã đỏ ngầu, cậu ta nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn tột cùng để chạy song song với Phó Hành Thử, cố gắng giữ vững vị trí thứ ba của mình.


Khi một tập thể có chung một cảm xúc tương đối thống nhất, cá nhân trong đó rất dễ bị đồng hóa, và cảm xúc của mỗi người đều sẽ được khuếch đại, khán giả trong buổi hòa nhạc đặc biệt phấn khích, tham gia vào fandom sẽ càng say mê thần tượng hơn, đều là theo nguyên lý này.


Ngay cả cô giáo Ưng Đăng Dĩnh cũng không thể giữ được bình tĩnh, lớn tiếng hét về phía Thượng Khải Phục: “Thượng Khải Phục, cố lên, kiên trì nhé!”


Hôm nay trời rất lạnh, Vân Vụ Lai ở ngoài trời cả ngày, cơn đau bụng kinh rất nghiêm trọng, cô yên lặng ngồi ở vị trí của mình, là người duy nhất trong lớp không tham gia vào việc hò hét.


Ngoại lệ duy nhất, luôn rất nổi bật.


Mặc dù Thượng Khải Phục đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể địch lại Phó Hành Thử đã dưỡng sức suốt nửa đầu trận đấu, hai người chạy song song được hơn mười mét, Thượng Khải Phục không thể chịu đựng được nữa, trơ mắt nhìn Phó Hành Thử vượt qua mình, chạy về phía trước.


Lớp 4 hoan hô, lớp 9 xì xào.


Cục diện đã định, người cũng đã chạy xa, khán đài dần dần yên tĩnh trở lại.


Từ Giai Vũ cười gian, dùng vai huých nhẹ vào vai Vân Vụ Lai: “Vân Vụ Lai, lúc nãy có phải cậu không biết nên cổ vũ cho ai không hả?”


Cô ấy tự cho là mình nói rất kín đáo, nhưng hai bạn nữ bên cạnh biết chuyện “anh chàng học bá” lập tức lộ ra vẻ mặt đã hiểu, kêu lên: “A, tớ biết rồi!”


“Có phải là…” Bạn ngồi trước Vân Vụ Lai là Tào Tử San ghé sát vào tai Từ Giai Vũ, thì thầm nói ra suy đoán của mình “Phó Hành Thử?”


Từ Giai Vũ thấy sắc mặt Vân Vụ Lai không tốt, biết mình đã làm hỏng chuyện, vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu! Sao có thể chứ?”


“Lừa ai đấy.” Tào Tử San tất nhiên không tin “Nếu không phải thì sao lúc nãy cậu lại nói thế.”


Từ Giai Vũ cười gượng: “Dù sao cũng không phải, các cậu đừng đoán mò nữa.”


“Lợi hại thật đó Vân Vụ Lai, vậy mà có thể chinh phục được…” Tào Tử San nháy mắt với Vân Vụ Lai, không nói tên ra, “anh chàng học bá, hai người kín tiếng thật đấy, không hề có chút tin tức nào.”


Bạn cùng bàn của bạn ngồi trước là Ngô Ảnh bừng tỉnh ngộ: “Nói vậy thì, tớ đã hai lần thấy hai người xếp hàng ăn cơm trưa cùng nhau rồi. Hóa ra không phải là trùng hợp!”


Có một tình yêu vườn trường nồng nhiệt với nhân vật nổi tiếng trong trường là giấc mơ thiếu nữ mà nhiều cô gái ao ước, sau khi biết Vân Vụ Lai và Phó Hành Thử có gian tình, Tào Tử San và Ngô Ảnh không khỏi có chút chua xót, nhưng nhiều hơn là tò mò. Tào Tử San hỏi: “Hai người bắt đầu như thế nào, có thể kể chi tiết cho bọn tớ nghe không?”


Ngô Ảnh tính tình thẳng thắn, không hề ngại ngùng: “Đúng đó, nói bí quyết tán đổ hot boy trường đi, mấy bạn nam như thế này thích kiểu con gái nào vậy? Biết đâu tớ cũng có thể phát triển gì đó với người còn lại.”


Biết Ngô Ảnh đang nói đến Chúc Khải Toàn, Tào Tử San cười mắng: “Cậu có biết xấu hổ không vậy.”


Hai người cười đùa với nhau.


Từ Giai Vũ phủ nhận mấy lần cũng vô ích, đành cười ngượng ngùng với Vân Vụ Lai.


Trước đây, Vân Vụ Lai đã dặn đi dặn lại Từ Giai Vũ phải giữ bí mật, Từ Giai Vũ cũng đồng ý ngay, nhưng hôm nay vẫn không giữ được mồm miệng, Vân Vụ Lai khá bực mình, nhưng lại không thể nổi giận với bạn cùng bàn giữa chốn đông người, đành phải nén giận, nói với hai người bạn ngồi trước: “Đừng nói bậy, thật sự không phải mối quan hệ như các cậu nghĩ đâu.”


Chưa kể cô cũng không chắc cuốn vở ghi chép đó có phải của Phó Hành Thử hay không, cho dù thật sự là Phó Hành Thử đưa cho cô, thì dựa vào hành động không còn theo cô và Cừu Vũ ăn cơm trưa nay của hai người họ, cũng có thể thấy Phó Hành Thử không có ý định tiếp tục dây dưa nữa.


Người ta đã từ bỏ rồi, bên cô mà lại có tin đồn gì, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao.


“Bọn tớ cũng có nói tên đâu, sao cậu biết bọn tớ đang nói ai?” Ngô Ảnh nào biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, cứ thế trêu chọc.


“Bất kể các cậu nói ai, cũng đừng đoán mò và đừng nói bậy.” Vẻ mặt Vân Vụ Lai nghiêm túc “Làm ơn đi, tớ thật sự không muốn nổi tiếng.”


Thấy vẻ mặt Vân Vụ Lai không có vẻ đùa, Ngô Ảnh và Tào Tử San có chút lúng túng, nhìn nhau rồi quay người lại ngồi, nói qua loa: “Biết rồi biết rồi.”


Một cô bạn khác không biết chuyện liền sáp đến gần: “Các cậu đang nói gì vậy?”


Ngô Ảnh nói một cách mỉa mai: “Không có gì, Vân Vụ Lai không cho nói.”


Cô bạn kia lập tức hứng thú, bám lấy Ngô Ảnh không buông: “Có bí mật à? Nói cho tớ đi mà. Tớ sẽ không nói ra đâu.”


Sau khi Ngô Ảnh và Tào Tử San quay đi, bầu không khí bên phía Vân Vụ Lai có chút kỳ lạ, thủ phạm Từ Giai Vũ áy náy đảm bảo với Vân Vụ Lai: “Yên tâm đi, chắc họ sẽ không nói ra đâu.”


Vân Vụ Lai lạnh mặt, không đáp lời.


“Lát nữa tớ sẽ nhấn mạnh lại với họ, bảo họ đừng nói lung tung.” Từ Giai Vũ sờ mũi, che giấu sự không tự nhiên của mình “Tớ sẽ nói không phải là cậu ấy.”


Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, mặc dù Từ Giai Vũ đã nhấn mạnh nhiều lần với Tào Tử San và Ngô Ảnh rằng đừng nói cho người khác biết chuyện anh chàng học bá, hai người cũng đã đồng ý, nhưng những người thích hóng hớt bí mật thường không có khả năng giữ bí mật.


— Bí mật này tớ chỉ nói cho cậu thôi nhé, cậu tuyệt đối đừng nói ra ngoài.


— Được.


Bí mật cứ thế mà lan truyền từng chút một.


Chưa đầy mấy ngày, đã có khá nhiều nữ sinh biết được câu chuyện tình yêu giữa Vân Vụ Lai và “anh chàng học bá”, hơn nữa còn có thêm không ít chi tiết sinh động như thật, khiến người ta không thể không tin.


Hứa Húc là học sinh giàu có nhất lớp 10/9, ngày thường ra tay hào phóng, lại dẻo miệng, nên có quan hệ rất tốt trong lớp, cả nam lẫn nữ đều chơi được.


Cậu ta là nam sinh đầu tiên của lớp 10/9 biết chuyện này.



Phó Hành Thử bị cậu ta nhìn đến khó hiểu: “Làm gì?”


“Muốn làm con rể lớp bọn tớ thì nói sớm chứ.” Hứa Húc đầy ẩn ý nháy mắt “Tớ đây hỗ trợ cho.”


Phó Hành Thử nhíu mày, nhìn Chúc Khải Toàn, trong mắt cả hai đều là sự hoang mang, không biết Hứa Húc đang giở trò gì.


“Còn giả vờ với tớ.” Hứa Húc không hài lòng, “Không coi tớ là anh em à?”


Phó Hành Thử đặt đũa xuống: “Tớ thật sự không hiểu cậu đang nói gì, nói thẳng ra được không?”


Hứa Húc cũng lười úp mở, nói thẳng: “Vân Vụ Lai đó.”


Phó Hành Thử không thay đổi sắc mặt: “Vân Vụ Lai làm sao?”


“Mẹ kiếp, còn giả vờ?” Bạn bè đề phòng mình như vậy, Hứa Húc cảm thấy lòng mình bị tổn thương nặng nề “Mẹ nó không phải cậu đang theo đuổi cậu ấy sao, còn thật sự nghĩ không ai nhìn ra à?”


Phó Hành Thử: ???


Chúc Khải Toàn: ???


Tình anh em nhiều năm giúp hai người hoàn thành một cuộc đối thoại bằng mắt.


Chúc Khải Toàn: “Mẹ kiếp, cậu cũng thích cô ấy à?”


Phó Hành Thử: “Điên à, trên đời này hết con gái rồi hay sao mà tớ phải tranh với cậu?”


Chúc Khải Toàn: “Vậy Hứa Húc đang nói gì?”


Phó Hành Thử: “Mẹ nó làm sao tớ biết được.”


Hứa Húc tất nhiên không đọc được cuộc đối thoại bằng mắt của họ, cậu ta lắc đầu, tự mình nói tiếp: “Hành Thử, bình thường cậu trông cũng ra dáng người, sao ngay cả em gái nhỏ cũng không tha thế? Tiên nữ Vân nhỏ hơn cậu ba tuổi đó… Ồ, cậu 6 tuổi đi học, vậy cũng nhỏ hơn cậu hai tuổi. Nếu không cậu nghĩ tại sao tớ đây lại không ăn cỏ gần hang? Vừa nghe tuổi là tớ đã xìu rồi…”


“Tớ không biết chuyện này từ đâu ra.” Phó Hành Thử ngắt lời Hứa Húc, cực kỳ kiên quyết tuyên bố lập trường của mình, “Nhưng tất cả đều là tin đồn nhảm, tớ không có chút hứng thú nào với Vân Vụ Lai, nếu tớ lừa cậu, tớ bị liệt dương.”


Đối với con trai mà nói, bị liệt dương tuyệt đối là lời thề còn nghiêm trọng hơn cả cái chết, có thể coi là lời thề độc nhất.


Lời này cậu ta không chỉ nói cho Hứa Húc nghe, mà còn nói cho Chúc Khải Toàn nghe.


Hôm đó tan học, Vân Vụ Lai vì chép bài mà vô tình viết sai một chữ, bị cô Ưng Đăng Dĩnh gọi lên văn phòng chép lại.


“Cậu không cần đợi tớ, về trước đi.” Trước khi rời khỏi lớp, cô bảo Cừu Vũ đi trước.


Cừu Vũ gật đầu: “Được rồi, vậy cậu cố lên.”


Việc chép lại rất thuận lợi, một lần là xong, cô Ưng Đăng Dĩnh lải nhải nhắc nhở cô một đống chuyện phải cẩn thận hơn sau này, rồi mới cho cô đi.


Trên đường về lớp, Vân Vụ Lai gặp Chúc Khải Toàn.


Hôm nay không biết Phó Hành Thử đi đâu, Chúc Khải Toàn cũng chỉ có một mình.


Kể từ ngày đại hội thể thao, hai người không còn giao tiếp gì nữa, Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử cũng không còn xếp hàng theo sau cô và Cừu Vũ nữa, hai nhóm người, một nhóm cố định ở tầng hai, một nhóm cố định ở tầng ba. Trường không lớn, nhưng muốn cố tình tránh mặt nhau thì cũng không khó, thỉnh thoảng chạm mặt thì cũng chỉ chào hỏi lịch sự, nhưng Chúc Khải Toàn chưa bao giờ nói chuyện với cô, thậm chí còn cố gắng hết sức để tránh giao tiếp bằng mắt với cô.


Cậu đã diễn giải rất tốt câu nói “Tôi chỉ muốn cậu biến đi” của cô lúc đó.


Lần này cũng không ngoại lệ, Vân Vụ Lai cụp mắt xuống, hai người đi đối diện ngày càng gần nhau.


Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, cô lại bị gọi lại.


“Vân Vụ Lai.”


Vân Vụ Lai dừng bước, nghi hoặc nhìn qua.


Chúc Khải Toàn không nhìn cô, chỉ nhìn thẳng về phía trước, nói: “Phó Hành Thử không thích cậu, làm sao cậu ấy có thể thích cậu được?”


Lời này quen thuộc đến lạ, đầu óc Vân Vụ Lai quay một vòng, nhớ lại giấc mơ trước đây của mình.


Trong mơ Chúc Khải Toàn cũng nói: “Phó Hành Thử làm sao có thể thích cậu được?”


Tuy ngoài đời, cậu không dùng giọng điệu khinh bỉ như trong mơ, nhưng bị giấc mơ ảnh hưởng, cô vẫn tự mình tưởng tượng ra.


Bị cậu phủ nhận sức hấp dẫn của mình, cô có chút xấu hổ, nhưng trên mặt không hề biểu lộ, cố gắng giữ thể diện cho mình: “Tôi biết mà, là cậu thích Cừu Vũ.”


Dù sao nếu không phải Phó Hành Thử thích cô, thì chính là Chúc Khải Toàn thích Cừu Vũ.


Hai suy đoán này, ít nhất một cái là đúng, nếu không thì không thể giải thích được những hành vi kỳ quặc của họ trong hai tháng qua.


Chúc Khải Toàn ngẩn người, cậu quên cả việc tự kiềm chế không nhìn cô, ngạc nhiên quay đầu nhìn cô: “Trước đây tôi đã phủ nhận với Cừu Vũ rồi mà?”


“Cậu nói thật không?” Vân Vụ Lai hỏi lại.


“Đương nhiên là thật.” Mặt cậu sa sầm lại.


Vân Vụ Lai cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, trực tiếp đối chất với cậu: “Vậy hai người các cậu ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau chúng tôi lúc ăn cơm là để làm gì?”


Trước khi Chúc Khải Toàn kịp mở miệng, cô đã ra đòn phủ đầu: “Đừng nói là trùng hợp, không thể ngày nào cũng trùng hợp được. Nếu Phó Hành Thử không thể thích tôi, vậy thì chính là cậu thích Cừu Vũ.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 93: Ngoại truyện 12
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...