Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 92: Ngoại truyện 11


Vào thời đó, mạng xã hội Renren và QQ Space là hai gã khổng lồ trong lĩnh vực mạng xã hội. QQ có phần riêng tư hơn, thường chỉ kết bạn với người quen, trong khi Renren thì công khai hơn nhiều. Rất nhiều người khi thêm bạn bè trên Renren, bất kể quen hay không quen, cùng lớp hay khác lớp, thậm chí là học sinh trường khác, đều gửi lời mời kết bạn hàng loạt thông qua danh sách “những người bạn có thể quen”. Đối với những lời mời kết bạn được gửi đến, họ cũng không từ chối một ai.


Những học sinh càng nổi tiếng thì càng nhận được nhiều lời mời kết bạn.


Tài khoản Renren của Chúc Khải Toàn có gần hai nghìn bạn bè.


Sức ảnh hưởng của dòng trạng thái này có thể tưởng tượng được, quả là một hòn đá làm dấy lên ngàn lớp sóng.


Giày thể thao là cục cưng của rất nhiều chàng trai. Trong giới chơi giày, hàng chính hãng là một sự tồn tại thiêng liêng như tín ngưỡng, thuộc về sự đúng đắn tuyệt đối về mặt chính trị, không cho phép bị vấy bẩn. Nếu không thì cũng chẳng có câu nói [Làm thế nào để hạ gục đối thủ trên sân bóng rổ trong một chiêu? — Chỉ cần lặng lẽ nói với hắn “Giày của mày là hàng A” là được rồi].


Những người mua hàng A, chẳng qua là những chàng trai có lòng hư vinh rất lớn nhưng thực lực kinh tế không cho phép, muốn mang một đôi giày hiệu để ra oai. Đã mang rồi thì phải che giấu đủ đường, bịa ra một đống lời nói dối để che đậy sự thật, làm sao dám để người khác biết đôi giày trên chân mình là hàng nhái cao cấp. Nếu không may bị lộ, bị người khác vạch trần, thì không cần nghi ngờ, hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Trong một xã hội nhỏ và khép kín như trường học, đủ để bị cười nhạo cho đến lúc tốt nghiệp.


Nhưng bây giờ, Chúc Khải Toàn lại đường đường chính chính tuyên bố đôi giày trên chân mình là hàng A?


Pha xử lý này khiến mọi người hoang mang không hiểu nổi.


Những người biết cậu đều có thể thấy gia cảnh của cậu hẳn là rất khá, nhưng khá đến mức nào, gia thế ra sao, thì chỉ có vài người bạn thân thiết mới biết. Hành động này của cậu, không nghi ngờ gì sẽ khiến rất nhiều người không hiểu rõ về cậu nghi ngờ gia cảnh của cậu có phải không tốt như trong tưởng tượng, có phải thường ngày đang cố đấm ăn xôi không?


Nếu chỉ là những người bạn trong trường chưa từng gặp mặt, thì ấn tượng về cậu còn thẳng thắn hơn nữa — một thằng nghèo sĩ diện, lại dám mang hàng giả của đôi AJ UNDEFEATED 4?


Đương nhiên, phần lớn các bạn nữ không thể hiểu được sự chấp niệm của các bạn nam đối với giày chính hãng. Tuy sẽ có chút cảm giác vỡ mộng nhỏ nhoi kiểu “Chúc Khải Toàn lại mang hàng giả”, nhưng phản ứng không lớn như các bạn nam. Không ít người thậm chí còn cảm thấy bỏ ra tám trăm tệ mua một đôi giày giả đúng là vừa ngốc vừa thừa tiền.


Vân Vụ Lai cũng vậy.


Tuy nhiên, khi nghe nói đôi giày của cậu ta giá tám trăm tệ, cục tức nghẹn trong lòng cô từ hôm qua cuối cùng cũng tan biến.


Xì, làm như quý báu lắm, chỉ quẹt vào mép giày một chút mà đã sống chết đòi ăn vạ, hóa ra cũng chỉ có tám trăm tệ. Nếu thật sự bắt cô đền, cô cũng không cần phải cầu cứu bố mẹ, quỹ riêng của cô có thể dễ dàng chi trả.


“Tám trăm tệ thì hôm qua cậu ta vênh váo với tớ cái gì chứ?” Cô ngậm một que kẹo m*t, một bên má phồng lên, nhỏ giọng phàn nàn với Cừu Vũ bên cạnh.


Cừu Vũ khựng lại một chút. Thực ra cô ấy rất muốn nói, theo sự hiểu biết của cô ấy về Chúc Khải Toàn, cậu ta không đến mức phải mang hàng A. Hồi cấp hai, cô ấy từng gặp cậu vài lần được phụ huynh đưa đón ở cổng trường, xe đưa đón lần nào cũng khác nhau. Theo thống kê chưa đầy đủ của cô ấy, nhà cậu ta có ít nhất năm chiếc xe, và tất cả đều là xe sang. Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo tự tin của cậu ta, đáng lẽ phải khinh thường việc mang hàng A mới đúng.


Nhưng cô ấy biết bây giờ Vân Vụ Lai đặc biệt ghét Chúc Khải Toàn. Nếu cô ấy nói giúp cậu ta, trông sẽ giống như cố tình hát ngược lại với bạn mình.


Bạn thân là gì? Bạn thân chính là người mà bạn mình ghét thì mình cũng không ưa.


Vì vậy, Cừu Vũ cùng chung kẻ thù: “Đúng thế đấy, Hứa Húc còn làm như ghê gớm lắm, hai mười lăm nghìn đô la.”


Vân Vụ Lai duỗi thẳng hai chân, nhìn đôi giày của mình, không phục nói: “Giày của tớ còn đắt hơn của cậu ta một chút đấy.”


Khối 10 có tổng cộng 14 lớp, môn chạy nước rút được chia thành vòng sơ loại và vòng chung kết. Vòng sơ loại chia làm hai nhóm, từ lớp 1 đến lớp 7 một nhóm, từ lớp 8 đến lớp 14 một nhóm.


Vòng sơ loại của lớp 4 và lớp 9 không cùng một đợt, vì vậy các bạn nữ lớp 9 không cần phải băn khoăn xem mình nên hy vọng ai thắng, cứ thoải mái cổ vũ cho Chúc Khải Toàn là được, không cần bị cảm giác vinh dự của lớp lên án.


Mấy ngày trước, cô Ưng Đăng Dĩnh trong lúc giảng bài đã vô tình tiết lộ, lúc khai giảng phân lớp, Chúc Khải Toàn vốn dĩ thuộc lớp 9, do yêu cầu của chính cậu, sau khi được phụ huynh và nhà trường đồng ý mới chuyển sang lớp 4. Các bạn nữ trong lớp nghe xong chỉ biết tiếc hùi hụi.


Điều đáng buồn nhất không phải là chưa từng có được, mà là vốn dĩ có thể có được, lại để lỡ mất.


Không chỉ lớp 9, mà phần lớn sự chú ý của các bạn nữ trên khán đài đều tập trung vào Chúc Khải Toàn. Yêu cái đẹp là lẽ thường tình của con người, đặc biệt là ở một trường trung học trọng điểm như Gia Lam, ngày thường mọi người từ sáng đến tối đều vùi đầu vào học tập, hiếm có dịp hội thao để thư giãn, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, ngắm trai đẹp cho bổ mắt, vui vẻ tinh thần.


Vân Vụ Lai cúi gằm đầu xuống. Có trận đấu của Chúc Khải Toàn, cô từ chối xem.


Hại mắt.


Tuy là hội thao, nhưng cô Ưng Đăng Dĩnh không chịu để học sinh chơi điên cuồng cả ngày, phải tranh thủ từng kẽ hở để đốc thúc việc học. Sáng nay sau khi kết thúc giờ tự học sớm, mọi người vội vã muốn xuống sân vận động, đã bị bà ấy chặn lại. Bà ấy giao ba bài trongLuận Ngữ, yêu cầu học sinh hôm nay phải tranh thủ học thuộc, đợi hội thao kết thúc, các lớp khác tan học, lớp 9 còn phải quay về lớp để chép lại.


Không cần phải nói nhiều, sau khi nghe bà ấy nói xong, cả lớp 9 kêu than khắp nơi.


Vân Vụ Lai lấy từ trong túi ra tờ giấy chépLuận Ngữ, mở ra bắt đầu học thuộc.


Tiếng còi mơ hồ vang lên ở phía xa, cuộc thi chạy 400 mét nam đã bắt đầu.



Chưa đầy hai giây, khán đài đã bắt đầu sôi sục, đủ loại tiếng la hét, cổ vũ, gào thét hòa vào nhau, ngày càng lớn, ồn ào đến mức màng nhĩ đau nhói.


Trong môi trường như vậy, Vân Vụ Lai làm sao mà học thuộc nổiLuận Ngữ. Đừng nói là học thuộc, đó căn bản là mơ mộng hão huyền , cô sắp không nhận ra mặt chữ trên giấy nữa rồi, cứ như đang xem một bài văn giáp cốt* vậy.


(*) Văn giáp cốt*: là dạng chữ viết sơ khai của chữ Hán, được khắc trên mai rùa và xương thú để phục vụ mục đích bói toán vào đời nhà Thương, và là di sản văn hóa cực kỳ quan trọng của Trung Quốc.


Cô thà xem văn giáp cốt còn hơn xem Chúc Khải Toàn, ép mình tiếp tục đối mặt vớiLuận Ngữ.


Tuy cô không xem trận đấu, nhưng trong đầu cô hình ảnh lại rất sống động, bởi vì rất nhiều bạn học xung quanh đóng vai trò bình luận viên suốt quá trình, miêu tả một cách sinh động, xen kẽ những tiếng la hét phấn khích khe khẽ.


Bộ đồng phục rộng thùng thình bị gió khi chạy thổi cho dính sát vào người, họ nói: “Tớ như thấy được cơ bụng của cậu ấy vậy.” “Cậu không phải người duy nhất đâu, tớ cũng cảm thấy đã thấy.”


Tóc mái bị gió hất lên. Họ nói: “Dáng vẻ không có tóc mái của cậu ấy trông anh dũng ghê.”


Còn có nào là tư thế chạy khỏe khoắn gọn gàng, nào là người đàn ông tập trung hết mình là quyến rũ nhất…


Cứ như đang viết tiểu thuyết ngôn tình.


Vân Vụ Lai lần đầu tiên phát hiện ra tài văn chương của các bạn nữ trong lớp tốt đến vậy.


Cô học mỹ thuật bao nhiêu năm, sớm đã luyện được khả năng tưởng tượng hình ảnh vượt xa người thường. Tính ra, cũng tương đương với việc cô đã tận mắt xem cậu ta chạy.


Trước sắc đẹp, hành vi mang giày hàng A mất giá của cậu, các bạn nữ đều bỏ qua không truy cứu.


Lúc cậu chạy qua trước khu vực ngồi của lớp 9, có một bạn nữ hỏi: “Lúc nãy có phải cậu ấy nhìn lớp mình một cái không?”


Cừu Vũ nhỏ giọng nói với Vân Vụ Lai: “Hình như cậu ấy đang nhìn cậu đấy.”


Vân Vụ Lai hừ lạnh một tiếng.


Nhìn cái gì mà nhìn.


Không cần cậu ta nhìn.


Từ lúc tiếng còi vang lên cậu đã nắm chắc thế thắng, suốt quá trình đều duy trì vị trí dẫn đầu bỏ xa.


Lúc bỏ xa người thứ hai vượt qua vạch đích, khán đài vang lên một tràng hoan hô.


Cô Ưng Đăng Dĩnh đứng cùng mấy giáo viên xem trận đấu, dở khóc dở cười lắc đầu, nói với thầy Lý Quang Huy: “May mà lúc đó đã phân cậu ta cho thầy.”


“Cô cuối cùng cũng hiểu cảm giác mỗi ngày tôi phải đối mặt với nó và Phó Hành Thử rồi chứ?” Thầy Lý Quang Huy than khổ “Thật không phải tôi được hời mà còn khoe mẽ đâu, tôi thật sự đã hao tổn tâm trí lắm rồi.”


“Trả lại cho tôi đi, tôi nguyện ý hao tổn tâm trí.” Cô Ưng Đăng Dĩnh nói.


Mấy giáo viên phá lên cười.


Tiếp theo là vòng sơ loại của các lớp từ 8 đến 14. Đồng thời, loa phát thanh gọi tổ nữ 400 mét chuẩn bị, đến điểm tập hợp.


Đây vốn là hạng mục Vân Vụ Lai đăng ký tham gia, nhưng tối hôm qua cô bị “bà dì ghé thăm”, hôm nay có chút đau bụng kinh — đây cũng là lý do hôm nay cô không mặc váy ngắn xinh đẹp mà mặc đồng phục. Cô Ưng Đăng Dĩnh đã nghĩ cô quá thực tế, lúc được khen ngợi, cô đã chột dạ ghê gớm.


Cừu Vũ khuyên cô nói rõ tình hình với cô Ưng Đăng Dĩnh, nhưng cô không định xin nghỉ, sợ cô Ưng Đăng Dĩnh cảm thấy cô lắm chuyện hoặc õng ẹo, nghĩ rằng cố chịu một chút, gắng gượng qua là được.


Kết quả là lúc vừa đến sân vận động, cô Ưng Đăng Dĩnh thấy cô ôm bụng ngồi, sắc mặt cũng không tốt lắm, liền đến hỏi một câu: “Em không khỏe à?”


Vân Vụ Lai lắc đầu nói: “Vẫn ổn ạ.”


Cô Ưng Đăng Dĩnh cũng là phụ nữ, vừa nghe là biết chuyện gì. Bà ấy là một giáo viên thích kiểm soát toàn cục, không cần xem bảng đăng ký cũng có thể dễ dàng nói ra học sinh nào đã đăng ký hạng mục nào: “Có phải em đã đăng ký 400 mét không?”


“Vâng ạ.” Vân Vụ Lai nói.


Điều khiến cô không ngờ là, cô Ưng Đăng Dĩnh chủ động nói: “Vậy em đừng chạy nữa, hỏi xem có bạn nào đồng ý chạy thay em không.”


Vân Vụ Lai đã quen với dáng vẻ nghiêm túc, không gần gũi của cô Ưng Đăng Dĩnh, đột nhiên nhận được sự quan tâm, cô thậm chí có chút vừa mừng vừa lo.



Nghe thấy loa gọi, Cừu Vũ đứng dậy: “Tớ đi đây.”


“Cố lên.” Vân Vụ Lai cổ vũ cô ấy “Tớ sẽ hò hét cho cậu.”


“Đừng!” Cừu Vũ như gặp phải kẻ địch lớn “Đến lúc tớ chạy cuối cùng, cậu còn ở đó hò hét cho tớ, mất mặt lắm.”


Cừu Vũ đi không bao lâu, vòng sơ loại thứ hai của tổ nam cũng bắt đầu.


Lần này không có Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai yên tâm thoải mái gấp bừa tờLuận Ngữ, nhét lại vào túi, bắt đầu xem trận đấu.


Lớp họ tham gia chạy 400 mét nam là Thượng Khải Phục, hồi cấp hai cậu ta và Vân Vụ Lai là bạn học lớp bên cạnh. Đến tập thể mới, hai người có cảm giác đồng cảm như “tha hương ngộ cố tri”*, quan hệ khá tốt.


(*) Tha hương ngộ cố tri*: ở nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ


Trận đấu này không có mục tiêu nổi bật nào, sự nhiệt tình của mọi người rõ ràng không cao bằng trận trước, đối tượng cổ vũ của các lớp cũng rất rõ ràng, chỉ cổ vũ cho người trong lớp mình hoặc người quen biết.


Thượng Khải Phục không phụ sự kỳ vọng của lớp 9, giành được vị trí thứ nhất vòng sơ loại.


Ba người đứng đầu của hai nhóm sơ loại mới có tư cách vào vòng chung kết.


Trước vòng chung kết có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, để cho những người vừa chạy xong vòng sơ loại thứ hai có thời gian thở.


Thượng Khải Phục hơi thở có chút gấp gáp, thấy Cừu Vũ và một nhóm nữ sinh đi đến bên sân vận động, ánh mắt cậu ta lướt một vòng giữa mười mấy cô gái, hỏi Cừu Vũ: “Ể? Sao lại là cậu, 400 mét nữ không phải Vân Vụ Lai chạy à?”


Nghe thấy cái tên này, Chúc Khải Toàn theo bản năng nhìn theo tiếng nói.


Ai mà rảnh rỗi đi nhớ nữ sinh nào trong lớp đã đăng ký hạng mục gì chứ?


Ví dụ như cậu, ngoài việc nhớ hạng mục của mình và Phó Hành Thử, những người khác cậu hoàn toàn không biết.


Cừu Vũ chú ý thấy Chúc Khải Toàn nhìn qua, nhưng cô ấy không nhìn cậu, cũng không chào hỏi. Kẻ thù của bạn chính là kẻ thù của mình, trước khi Vân Vụ Lai tha thứ cho Chúc Khải Toàn, cô ấy cũng sẽ giữ khoảng cách với cậu.


“Cậu ấy không được khỏe lắm, trận này tớ chạy thay.”


Chúc Khải Toàn vừa nghe là đại khái biết chuyện gì.


Con gái mà, một tháng luôn có mấy ngày như vậy.


Nhưng đầu óc của Thượng Khải Phục lại hoàn toàn không nghĩ đến tầng đó, cậu ta “a” một tiếng, quan tâm hỏi: “Cậu ấy sao thế? Có nghiêm trọng không?”


Thời nay con gái đến tháng cũng không phải là chuyện không thể nói, nhưng Cừu Vũ vẫn cảm thấy tự ý nói cho con trai biết chuyện riêng tư của Vân Vụ Lai là không tốt, vì vậy trả lời qua loa: “Không có gì, chắc là trời mưa không muốn chạy thôi.”


“Không thể nào.” Thượng Khải Phục nghi ngờ nói “Tối hôm qua nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy còn mạnh miệng nói muốn giành huy chương vàng cơ mà, hôm nay lại không muốn chạy rồi?”


Ánh mắt Chúc Khải Toàn trở nên sắc lạnh.


Tối hôm qua, trong lúc tâm trạng cực kỳ u uất, cậu đã tăng ca làm thêm để viết xong cuốn vở ghi chép Vật lý cho cô, thức đến ba bốn giờ sáng, hôm nay còn phải dậy thật sớm, đến trường trước cả người đầu tiên của lớp 9 để đặt cuốn vở vào hộc bàn của cô. Cửa lớp bị khóa, cậu đã phải trèo cửa sổ ra vào.


Kết quả là cô lại đang nói chuyện với thằng cha này, còn nói những lời tinh nghịch như muốn giành huy chương vàng?


Tại sao cô ấy có thể hoạt bát đáng yêu với người khác, mà trước mặt mình lại cứ lầm lì ủ rũ, ngay cả một cái nhìn chính diện cũng không muốn cho?


Rốt cuộc cậu thua kém thằng cha này ở điểm nào?


Trọng tài cho khoảng ba phút, sau đó thổi còi: “Tổ chung kết 400 mét nam khối 10 chuẩn bị.”


Thượng Khải Phục đi về phía đường chạy của mình, vừa đi vừa nói với Cừu Vũ: “Vậy thì xem ra tớ phải giành một tấm huy chương vàng đến khoe trước mặt cậu ấy rồi.”


Chúc Khải Toàn ngồi xổm trước vạch xuất phát, vào tư thế chuẩn bị, nghe Thượng Khải Phục nói vậy, cậu không tiếng động cười khẩy một cái.


Còn huy chương vàng à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.


“Chuẩn bị—”



Trọng tài giơ lá cờ đỏ nhỏ lên, dừng lại hai giây, rồi thổi còi.


Sáu bóng người mặc đồng phục gần như cùng lúc lao ra từ vạch xuất phát.


Tuy có Chúc Khải Toàn, nhưng Vân Vụ Lai vẫn xem, cô tự thuyết phục mình, cô xem là xem Thượng Khải Phục, tuyệt đối sẽ không cho Chúc Khải Toàn một ánh mắt nào.


Nhưng chỉ xem Thượng Khải Phục mà không xem Chúc Khải Toàn có chút khó khăn.


Bởi vì hai người này song song chạy ở phía trước nhất, gần như không phân biệt được trước sau. Cô có tập trung sự chú ý vào Thượng Khải Phục đến đâu, cũng không thể không để ý đến Chúc Khải Toàn.


Những hình ảnh tưởng tượng qua lời miêu tả của các bạn nữ trong lớp lúc nãy giờ đã chân thực diễn ra.


Đường nét cơ thể được gió khắc họa đầy vẻ đẹp của sức mạnh, dáng vẻ tóc mái lật hết lên là một phong cách khác, thêm vài phần sắc bén, không có “tông màu nóng” như thường ngày.


Trong chớp mắt, Chúc Khải Toàn và Thượng Khải Phục đã chạy được nửa vòng, hai người không ai nhường ai, vẫn duy trì tốc độ ngang bằng, thỉnh thoảng có người vượt lên một bước nhỏ, người kia liền lập tức đuổi kịp.


Các bạn nữ lớp 9 khá là rối rắm.


Trai đẹp và đồng bào trong lớp đang tranh giành vị trí thứ nhất, cổ vũ cho ai thì tốt hơn đây?


Lý trí nói: “Sinh là người của lớp 9, chết là ma của lớp 9, trước đại nghĩa của lớp không có chỗ cho tình riêng, chọn Thượng Khải Phục!”


Tình cảm nói: “Quân tử thanh tao, thục nữ hảo cầu*, bạn cùng lớp thì lúc nào cũng có, trai đẹp không phải lúc nào cũng có, chọn Chúc Khải Toàn!”


(*) Quân tử thanh tao, thục nữ hảo cầu*: trích từ Kinh Thi, ý nói chàng trai tốt là đối tượng mà cô gái hiền thục mong muốn có được


Thấy hai người sắp chạy qua trước khu vực ngồi của lớp 9, cũng không biết là thiên tài nào nghĩ ra, lớn tiếng hô: “Khải Khải cố lên!”


Tên của hai người đều có chữ Khải, tiếng “Khải Khải” này rốt cuộc là gọi ai, thì ai hiểu sao thì hiểu.


Ai nói trung nghĩa khó vẹn toàn? Đây chẳng phải là vẹn toàn rồi sao.


Đám đông xung quanh bật ra một tràng cười vang, rất nhanh, khẩu hiệu “Khải Khải cố lên” đã vang lên rầm rộ trong đám nữ sinh.


Các bạn nam không vừa mắt với hành vi mê trai như phản bội kẻ địch của các bạn nữ trong lớp, gân cổ lên hét lớn tên của Thượng Khải Phục: “Thượng Khải Phục cố lên!”


Toàn thể học sinh lớp 4 không chịu thua kém, tiếng gào thét khản cổ vang vọng trên sân vận động: “Chúc Khải Toàn! Chúc Khải Toàn! Chúc Khải Toàn cố lên!!!”


Vân Vụ Lai muốn cổ vũ cho Thượng Khải Phục, cổ vũ cho người có giao tình sâu hơn, lại là bạn cùng lớp, là chuyện đương nhiên.


Nhưng mãi cho đến khi hai người chạy xa, cô vẫn không thể hét ra được cái tên Thượng Khải Phục.


Bởi vì trong lòng cô không đủ ngay thẳng.


Năm mươi mét cuối cùng, sân đấu bước vào giai đoạn gay cấn, cơn mưa phùn lúc có lúc không lại bắt đầu rơi, nhưng nó hoàn toàn không thể dập tắt sự nhiệt tình của toàn trường.


Trong xương tủy của đàn ông mang theo tinh thần hiếu chiến một núi không thể có hai hổ, tuổi mười mấy hăng hái phấn chấn, chút hiếu chiến này đến che giấu một chút cũng chẳng thèm. Cả hai đều dùng hết sức mình, điên cuồng lao về phía vạch đích.


Bốn trăm mét tuy được coi là chạy nước rút, nhưng dù sao cũng là một vòng quanh sân vận động. Hội thao cấp trường thường không có nhiều quy tắc, chạy một lúc, người ở vòng ngoài đều dồn vào vòng trong cùng, vì vòng trong có khoảng cách ngắn nhất.


Hai chàng trai chạy rất gần nhau, lúc vung tay, mấy lần suýt chạm vào nhau.


Cách vạch đích khoảng mười mấy mét, Chúc Khải Toàn cảm thấy cánh tay bị chạm vào một cái.


Tuy đối phương rất có thể chỉ là vô ý, nhưng cậu bây giờ giống như một bình ga, ngọn lửa nhỏ nhất cũng có thể đốt cháy cậu, gây ra nổ tung.


Cậu bị chọc giận, vung mạnh tay hất lại, ra tay trong lúc tức giận không có nặng nhẹ, đánh cho Thượng Khải Phục lảo đảo một cái.


Trên sân đấu tranh từng giây từng phút, một sự trì hoãn nhỏ nhất cũng có thể kéo dãn khoảng cách. Chúc Khải Toàn vượt qua Thượng Khải Phục, một lần nữa nâng cao giới hạn, lao nhanh hơn về phía vạch đích. Ở khoảng cách cuối cùng, cậu bay lên không, trực tiếp nhảy qua.


Cậu thắng rồi.


Khán đài xôn xao.



Ngắm trai đẹp là một chuyện, nhưng trai đẹp đến mấy cũng không được bắt nạt người của mình, đây là giới hạn cuối cùng.


Không chỉ học sinh trên khán đài, mà trọng tài cũng chú ý đến hành vi phạm quy của Chúc Khải Toàn. Mấy người bàn bạc một chút, nhất trí cho rằng Thượng Khải Phục chỉ vô tình chạm vào Chúc Khải Toàn, nhưng Chúc Khải Toàn là cố ý trả thù.


Phát thanh viên công bố kết quả cuối cùng: “Sau khi thảo luận, Chúc Khải Toàn lớp 10/4 phạm quy trên sân đấu, hủy bỏ tư cách nhận giải. Tôi xin tuyên bố, chạy nước rút 400 mét tổ nam khối 10, quán quân: Thượng Khải Phục, lớp 10/9, á quân: lớp 10/6…”


Lớp 9 đã nhận được sự công bằng, hài lòng, một phen hoan hỉ.


Chúc Khải Toàn giật bỏ băng tay đại diện tư cách thi đấu trên cánh tay, đặt lên bàn của bộ phận hậu cần, rồi đi thẳng.


Ai cũng bênh người nhà, lớp 4 cũng tỏ ra không phục. Đợi cậu trở về, mọi người lần lượt vây quanh, bảy miệng tám lưỡi phàn nàn:


“Trọng tài làm cái gì vậy, rõ ràng là người lớp 9 đánh cậu trước, dựa vào cái gì chỉ hủy tư cách nhận giải của một mình cậu? Quá không công bằng.”


“Tớ chẳng thấy cậu đánh cậu ta, chỉ thấy cậu ta chạm vào cậu thôi.”


“Hơn nữa cậu mới là người ở vòng trong cùng, cậu ta không chạy đường chạy của mình, lại chạy sang bên cậu, đây chẳng phải là giúp cậu ta chạy ít đi không ít đường sao? Cái này mới là gian lận trắng trợn chứ? Sao trọng tài không xử lý?”



Thầy Lý Quang Huy đi tới, thầy là người bênh vực học sinh của mình nhất, cho rằng Chúc Khải Toàn vô tội: “Chạy gần như vậy, va chạm không phải là chuyện bình thường sao? Em chắc chắn không phải cố ý đúng không, thầy đi tìm trọng tài lý luận.”


Lớp 4 đều rất đồng tình: “Đúng vậy, thầy Lý tìm trọng tài lý luận, bảo họ trả lại huy chương vàng cho lớp mình!”


Bóng lưng rời đi của thầy Lý Quang Huy mang theo quyết tâm tất thắng, đằng đằng sát khí lao về phía bàn trọng tài.


Chúc Khải Toàn không nói một lời chen qua đám đông, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, không để ý đến ai cả.


Phó Hành Thử đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Thằng cha đó là ai vậy, có thù oán gì với cậu à?”


Là bạn thân, cậu ta tự nhiên có thể nhìn ra trong suốt quá trình chung kết, Chúc Khải Toàn đều nén một bụng tức giận, cú vung tay gần vạch đích kia tuyệt đối không phải là vô ý.


Nhưng bạn học nam lớp 9 kia, cậu ta thực sự không có chút ấn tượng nào, không biết Chúc Khải Toàn đã kết thù với người khác từ lúc nào.


Chúc Khải Toàn vẫn không nói gì, cậu nhận lấy chai nước, vặn nắp, ngửa cổ uống mấy ngụm.


Nước và mồ hôi cùng nhau chảy dọc theo đường xương hàm rõ nét của cậu, tụ lại ở cằm, treo lơ lửng sắp rơi xuống.


Cậu uống một hơi hết nửa chai nước.


Nhưng cơn tức giận trong lòng không giảm đi chút nào.


Cậu vặn bừa nắp chai lại, cũng không quan tâm nắp đã vặn chặt hay chưa.


Thượng Khải Phục nhận giải xong, đối mặt với ánh mắt tóe lửa của lớp 4, cầm huy chương vàng đi qua trước khán đài.


Chúc Khải Toàn bực bội quay đầu đi.


Không bao lâu, từ phía lớp 9 truyền đến một tràng hoan hô nhiệt liệt.


Chúc Khải Toàn không nhịn được, nhìn về phía đó.


Thượng Khải Phục thành công giành được huy chương vàng, trở thành anh hùng dân tộc của lớp 9, được các bạn học vây quanh.


Có một bạn nam gân cổ lên: “Chúc mừng anh Thượng khải hoàn trở về!”


Cố tình dùng bốn chữ “khải hoàn trở về”, rõ ràng là muốn chọc tức lớp 4, chọc tức Chúc Khải Toàn.


“Ngu vãi.” Có người bên lớp 4 mắng “Khải hoàn trở về là lỗi ngữ pháp rồi, còn khải hoàn trở về, học hành vứt vào mông hết rồi à.”


Vân Vụ Lai ngồi ở chỗ của mình, không qua đó hóng hớt.


Chúc Khải Toàn trong lòng thoải mái hơn một chút, đang định quay đầu đi, thì thấy Thượng Khải Phục giơ huy chương vàng lên, huơ huơ về phía Vân Vụ Lai, mặt đầy vẻ đắc ý.


“Mẹ kiếp.” Cậu không thể kìm nén được nữa, nện mạnh chai nhựa xuống đất.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 92: Ngoại truyện 11
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...