Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 79
Có vết xe đổ từ show thời trang ở Cẩm Thành lần trước, lần này Vân Vụ Lai đặc biệt cẩn thận đề phòng Nhậm Ngân Dao, chỉ sợ lại bị cô ta ngáng chân.
May mắn thay, tác phẩm cuối cùng đã diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối, không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Vân Vụ Lai thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tự kiểm điểm bản thân có phải lòng dạ quá hẹp hòi, đã đổ oan cho người tốt rồi không, biết đâu chuyện khóa kéo của Bùi Cao Trác lần trước thật sự chỉ là một tai nạn. Cô thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ chủ động mời Nhậm Ngân Dao một ly trong tiệc mừng công của cả nhóm, dù sao cũng sắp nghỉ việc rồi, mọi ân oán xóa bỏ hết, mọi người đã cùng nhau làm việc mấy tháng trời, ngày đêm phấn đấu vì cùng một mục tiêu, cũng chẳng dễ dàng gì.
Nào ngờ, người ta đã đào sẵn một cái hố to tướng chờ cô ở phía trước.
Trước khi ở bên nhau, dù Chúc Khải Toàn từng có chuyện gì đi nữa, Vân Vụ Lai cũng không đến mức hẹp hòi mà đi so đo. Khi mới quen Chúc Khải Toàn, thấy cái vẻ từng trải lão luyện của anh, cô đã mặc định anh là một cao thủ tình trường, hoàn toàn không trông mong anh là cậu trai trong sáng ngây thơ nào cả. Anh nói với cô rằng mình chưa từng yêu ai, một thời gian dài cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ đang dỗ cô vui chứ không coi là thật.
Huống hồ đây còn là chuyện thời thơ ấu, cái tuổi còn chưa phân biệt được tay trái tay phải, ai mà coi là thật được chứ.
Trước đây khi thấy tấm ảnh hôn nhau kia rồi hờn dỗi với anh một chút, cũng là vì cô vẫn luôn mặc định mình là người lấy đi nụ hôn đầu của Chúc Khải Toàn, đột nhiên biết sự thật không phải vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút hụt hẫng, chứ không phải thật sự để tâm.
Nhưng bây giờ lại bảo cô, cô bạn thuở nhỏ của anh chính là Nhậm Ngân Dao, vậy thì cô không thể nào chấp nhận được.
Nhậm Ngân Dao đã nằm im chờ thời rất lâu, bây giờ lại tung ảnh chụp chung ra giữa thanh thiên bạch nhật, rõ ràng là cố tình muốn làm cô ghê tởm.
Vân Vụ Lai rất muốn để lại bình luận đôi co tay đôi, nhưng mấy chữ “????? Xin cô tự trọng” vừa gõ xong trong khung nhập liệu, cô lại nghĩ lại, thứ mà người ta muốn chính là hiệu quả này, chẳng phải Nhậm Ngân Dao chỉ muốn thấy cô tức đến nhảy dựng lên sao, cô không thể tự mình dâng đến tận cửa để người ta được toại nguyện.
Trang cá nhân của người ta muốn đăng gì thì đăng, cô lấy tư cách gì ra lệnh cho đối phương xóa ảnh? Đừng để đến lúc ảnh không xóa được mà còn trở thành trò cười cho đám đông hóng chuyện.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Vân Vụ Lai thoát khỏi trang quản lý, không thèm để ý đến Nhậm Ngân Dao.
Chuyện tấm ảnh thời thơ ấu vừa được tung ra đã nhanh chóng lên men, và chẳng mấy chốc đã lan sang cả mạng xã hội trong nước. Hot search thể hiện tình cảm vẫn còn treo cao lơ lửng, cú lật kèo bất ngờ này lập tức gây ra những cuộc tranh luận sôi nổi của cư dân mạng.
Quả nhiên truyện cổ tích tình yêu chỉ nên xem cho vui thôi, ngàn lần đừng coi là thật. Những gì người khác cho chúng ta thấy đều là những nội dung mà họ muốn chúng ta thấy.
Thời buổi này, không bịa ra câu chuyện là tình đầu của nhau thì không dám mang ra marketing nữa rồi.
Công bằng mà nói, chuyện hồi nhỏ không thể coi là thật được đâu nhỉ, chẳng lẽ hồi nhỏ các người không chơi trò đồ hàng à?
Chứ hồi nhỏ tôi tuyệt đối không chơi trò hôn môi với bạn khác giới đâu, trong ảnh trông cũng không nhỏ nữa, ít nhất cũng phải năm tuổi rồi, tầm tuổi này mà không có chút ý thức giới tính nào à? Dù trẻ con không hiểu, người lớn cũng không hiểu sao. Đây là vấn đề giáo dục gia đình đó hiểu không? Đừng có mà tẩy trắng.
Tôi mù à? Trong phần bình luận toàn là yêu ma quỷ quái gì thế, cứ như không cùng một thế giới với tôi vậy. Bé trai bé gái năm sáu tuổi hôn nhau là tội ác tày trời gì à? Hồi nhỏ tôi với anh trai cũng chụp ảnh như thế này mà, có ai thấy gì đâu. Người có tư tưởng bẩn thỉu thì nhìn cái gì cũng thấy dơ bẩn.
Vãi, con mẹ Yao này cũng tiện thật, người ta vừa mới khoe ân ái xong, cô ta đã đăng ngay tấm ảnh kiểu đó. Nếu là tôi thì tôi tức chết mất.
Chồng của Lai chắc chắn có gian tình với con Yao này, nếu không thì tại sao con nhỏ đó lại đột nhiên nói những lời này vào lúc này? Vô lý vãi.
Xin thưa là có bạn làm trong giới thời trang, bên trong loạn như cái chợ, đừng tin vào cái gì mà tình đầu chung thủy từ đầu đến cuối, chuyện lần này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi.
…
Nếu đã không thể đôi co với Nhậm Ngân Dao, vậy thì Vân Vụ Lai chỉ có thể trút giận lên người Chúc Khải Toàn.
Từ nhỏ Chúc Khải Toàn đã được dạy phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm của mình, anh cũng luôn quán triệt thực hiện để trở thành một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng anh thật sự không ngờ rằng, có một ngày mình lại phải trả giá cho một chuyện xảy ra từ hai mươi mấy năm trước mà bản thân chẳng còn chút ấn tượng nào.
Trên đường về nhà, Vân Vụ Lai vẫn đang hậm hực, mặc kệ lời xin lỗi khúm núm của anh, từ chối nói chuyện với anh.
Chúc Khải Toàn hỏi cô: “Em muốn anh làm thế nào, anh đều phối hợp, trừ việc quay ngược thời gian.”
“Đây là thanh mai trúc mã của anh, chứ có phải của em đâu, chẳng lẽ không nên do chính anh giải quyết sao.” Cuối cùng Vân Vụ Lai cũng chịu để ý đến anh, nhưng lời nói lại đầy gai góc.
Chúc Khải Toàn đề nghị: “Hay là để anh đến nói chuyện với cô ta, bảo cô ta xóa ảnh đi.”
Vân Vụ Lai liếc xéo anh một cái, giọng chua loét: “Anh tự tin cô ta sẽ nghe lời anh đến thế cơ à, đúng là không hổ danh thanh mai trúc mã.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Anh gõ gõ vào trán mình, không nhịn được mà bật cười, đoạn kéo tay cô: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, Vân Vụ Lai, em tự xem lại mình bây giờ có nói lý lẽ không? Ảnh cũng đâu phải do anh đăng, anh cũng là người bị hại mà, em trút giận lên anh làm gì.”
“Anh còn nhỏ đã hôn được con gái rồi mà còn là người bị hại nỗi gì?” Vân Vụ Lai hất tay anh ra “Anh đừng có mà hưởng thụ quá.”
“Anh chẳng hưởng thụ chút nào cả.” Để dỗ vợ, Chúc Khải Toàn không ngần ngại lôi cả mẹ ruột ra làm lá chắn “Theo như hiểu biết của anh về bà Đặng, chuyện hôn con gái này chắc chắn là do mẹ xúi giục, em có trách thì trách mẹ ấy.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, anh vừa dứt lời, điện thoại của Vân Vụ Lai đã có cuộc gọi từ Đặng Hoa Phong.
Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc “Chết tiệt, mẹ linh thật đấy”.
Vân Vụ Lai bây giờ nhìn Chúc Khải Toàn không thuận mắt, không muốn ăn ý với anh như vậy, cô liền dời tầm mắt, nhấc máy: “Mẹ ạ.”
Giọng của Đặng Hoa Phong vô cùng vội vã: “Vụ Lai, mẹ vừa mới nhận được tin nên lên xem hot search rồi. Không ngờ thế giới này lại nhỏ bé như vậy, bạn chơi hồi nhỏ của A Khải lại trở thành đồng nghiệp của con. Đều tại mẹ cả, không nên để A Khải chơi với cô bé đó hồi nhỏ, bây giờ lại gây phiền phức cho các con.” Đặng Hoa Phong rất áy náy “Vụ Lai, con đừng giận, đừng lo lắng, cũng đừng gây gổ với A Khải nhé. Mẹ đang tìm cách liên lạc với người nhà cô bé đó đây, mẹ sẽ đi nói với bố mẹ nó, dù gì cũng là hàng xóm cũ, chắc họ cũng sẽ nể mặt mẹ vài phần. Mẹ sẽ bảo bố mẹ nó mắng nó, ai lại làm như vậy chứ, A Khải đã kết hôn rồi mà còn lôi ảnh kiểu này ra để gây chú ý, cũng không biết có ý đồ gì nữa.”
Đối mặt với mẹ chồng, thái độ của Vân Vụ Lai hoàn toàn khác hẳn: “Mẹ, mẹ đừng bận tâm làm gì ạ, người ta chắc chắn cũng bênh con gái mình thôi, bao nhiêu năm rồi không gặp, mẹ đường đột tìm đến nhỡ đâu lại tự rước lấy bực mình. Con không để trong lòng đâu ạ, con và Chúc Khải Toàn vừa ăn tối xong đang trên đường về nhà đây ạ, không có cãi nhau đâu, mẹ yên tâm nhé.”
Vân Vụ Lai nhẹ nhàng an ủi Đặng Hoa Phong một lúc lâu, dỗ cho mẹ chồng vui vẻ thoải mái rồi mới cúp máy.
Cúp máy xong, đối mặt với Chúc Khải Toàn, mặt cô lại sụ xuống.
Tốc độ lật mặt nhanh và triệt để đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Taxi dừng dưới tòa chung cư, cô xuống xe trước, đi thẳng không hề quay đầu lại.
Chúc Khải Toàn trả tiền xe rồi đuổi theo, vừa hay Vân Vụ Lai đã vào thang máy.
Thấy Chúc Khải Toàn đi tới, hai người nhìn nhau, Vân Vụ Lai bề ngoài không có biểu cảm gì, nhưng thực chất đã dịch vào trong một bước, giơ tay lên bắt đầu lén lút điên cuồng nhấn nút đóng cửa.
Nhanh, nhanh, nhanh lên, đóng cửa mau, tuyệt đối đừng để Chúc Khải Toàn vào được.
Dựa vào đường cong cánh tay và sự rung động nhè nhẹ của cô, Chúc Khải Toàn dễ dàng đoán được người phụ nữ này đang có ý đồ gì.
Anh dở khóc dở cười.
Tiếp theo là cuộc đọ sức giữa tốc độ chạy của Chúc Khải Toàn và tốc độ đóng cửa của thang máy.
Chúc Khải Toàn đã thua, lúc anh chạy đến cửa thang máy để nhấn nút thì cánh cửa vừa vặn đóng lại hoàn toàn ngay trong ánh mắt của hai người.
Thang máy bắt đầu đi lên, Vân Vụ Lai nghe thấy tiếng Chúc Khải Toàn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: “Vân Vụ Lai.”
Lêu lêu lêu. Vân Vụ Lai lè lưỡi với cánh cửa thang máy trống không.
Vân Vụ Lai lên nhà chưa được bao lâu thì Chúc Khải Toàn cũng lên tới.
Xin lỗi không có tác dụng, dỗ dành cũng vô ích, Chúc Khải Toàn không muốn phí lời thêm nữa, thà dùng hành động, thẳng thắn dứt khoát, vừa đỡ mất công lại hiệu quả vượt trội.
Dưới sự tấn công của anh, Vân Vụ Lai quả thực không có chút sức lực nào để phản kháng, tay cô mềm nhũn đặt lên ngực anh chống cự một cách nửa đẩy nửa mời, cả người gần như phải dựa vào vòng tay anh mới có thể đứng vững. Nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua, cứ nhất quyết ra vẻ ngang ngược: “Đừng chạm vào em, người anh bẩn lắm.”
“Anh bẩn chỗ nào chứ.” Chúc Khải Toàn buồn cười nói.
“Ai bảo anh từng hôn Nhậm Ngân Dao, anh bẩn rồi.” Cô ngang ngược vô lý đánh anh “Cả đời này anh cũng bẩn rồi, không rửa sạch được đâu.”
Hai mươi mấy năm trước hôn người khác một cái là bẩn rồi. Yết hầu của Chúc Khải Toàn trượt lên xuống một chút, có một khoảnh khắc, anh rất muốn hỏi cô “vậy còn em thì sao”, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát rồi bị anh đè nén xuống.
Vân Vụ Lai nói những lời này chỉ là đang hờn dỗi, đùa giỡn không quan trọng, nhưng một khi anh nói ra, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Anh đã tự hứa với lòng mình, phải thấu hiểu và chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra trong những năm tháng hai người bước đi riêng rẽ, tuyệt đối không bao giờ dùng chuyện trong ba năm đó để làm khó đối phương.
Anh nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô nồng nhiệt hơn, dùng nụ hôn để chặn lại những lời nói dối lòng của cô.
Vân Vụ Lai đã phải lăn lộn trong hậu trường cả một ngày, toát mấy lượt mồ hôi, cả người lấm lem bụi bẩn, nên nói gì thì nói cũng phải đi tắm trước đã.
Từ lúc yêu nhau đến giờ, cô vẫn luôn giữ vững nguyên tắc dù quan hệ có thân mật đến đâu cũng phải giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt đối phương, cô không muốn để anh thấy dáng vẻ luộm thuộm của mình.
Lúc nãy khi hôn lên cổ cô, Chúc Khải Toàn quả thực có nếm được vị mằn mặn trên người cô. Anh không hề chê cô, mà là tôn trọng sự kiên trì của cô, chỉ cắn nhẹ vành tai cô rồi thúc giục một câu “nhanh lên một chút”, liền để cô vào phòng tắm.
Vân Vụ Lai vào phòng tắm chưa được bao lâu thì điện thoại của cô reo lên.
“Vân Vụ Lai, điện thoại của em này.” Chúc Khải Toàn cầm điện thoại của cô đến cửa phòng tắm gọi.
Vân Vụ Lai đã bắt đầu tắm, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cô vặn nhỏ vòi hoa sen rồi hỏi: “Ai vậy anh?”
“Không biết, là số lạ.” Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai lười ra ngoài lấy điện thoại nên nhờ anh: “Anh nghe giúp em đi.”
Chúc Khải Toàn liền nhấc máy, vì không biết đối phương là ai, nên dùng ngôn ngữ gì để giao tiếp, nên anh đợi đối phương lên tiếng trước.
Đối phương im lặng hai giây rồi cất tiếng: “A lô.”
Là một giọng nam trẻ tuổi.
“A lô.” Thấy đối phương nói tiếng Trung, Chúc Khải Toàn không gặp rào cản giao tiếp nữa, cũng dùng tiếng Trung hỏi lại, “Anh tìm ai?”
Đối phương nói: “Tôi tìm Vân Vụ Lai.”
Không phải gọi nhầm số. Chúc Khải Toàn nói: “Vân Vụ Lai hiện giờ có chút việc, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?”
Đối phương lại im lặng hai giây rồi tự xưng: “Tôi là Bùi Cao Trác.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 79
10.0/10 từ 17 lượt.
