Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 57
Kerr muốn giao cho Vân Vụ Lai là một dòng sản phẩm kinh điển của QC: My Young Lady, định vị hướng đến các cô gái ở độ tuổi mười mấy hai mươi, là trang phục thường ngày. So với MyBride, đối tượng khách hàng của My Young Lady chắc chắn rộng hơn rất nhiều, sản phẩm sẽ được bày bán ở mỗi một cửa hàng flagship.
Giám đốc sáng tạo ban đầu của My Young Lady và Kerr có quan niệm không hợp, mâu thuẫn đã lâu, lần này lại đàm phán đổ bể nên tức khí bỏ việc.
Về người kế nhiệm, Kerr nghĩ đến Vân Vụ Lai ngay lập tức. Kể cả không có chuyện này, anh ta cũng đã định để Vân Vụ Lai mở rộng phát triển sang các lĩnh vực khác ngoài váy cưới. Vừa hay gặp được cơ hội, anh ta dứt khoát làm tới cùng, giao My Young Lady cho Vân Vụ Lai.
Nếu là trước đây, đối mặt với cơ hội thế này, Vân Vụ Lai sẽ không nói hai lời mà đồng ý ngay.
Nhưng bây giờ, cô nhìn Chúc Khải Toàn đang say ngủ bên cạnh, lại không thể trả lời Kerr ngay được.
MyBride đã ở trong tay cô, khối lượng công việc của cô vốn đã rất lớn, nếu nhận thêm một My Young Lady nữa thì sẽ chỉ càng bận rộn hơn. Điều này có nghĩa là cô càng không có thời gian để vun đắp tình cảm với Chúc Khải Toàn, cũng càng không thể buông bỏ mọi thứ mình đang có ở Pháp.
Muốn giải quyết vấn đề yêu xa giữa cô và Chúc Khải Toàn, cuối cùng vẫn là cô về nước thì thực tế hơn.
Dù rằng, điều đó cũng rất khó khăn.
Cô không hy vọng mối tình tìm lại được sau khi đánh mất này cuối cùng lại tan vỡ lần nữa vì lơ là vun đắp.
Kerr không đợi được câu trả lời của cô, bèn thúc giục: “Lai? Sao không nói gì thế?”
“Đợi một chút.” Vân Vụ Lai che micro nói khẽ, sau đó cô gạt tay Chúc Khải Toàn đang đặt trên eo mình ra, rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Cô nhìn mình trong gương, nói với Kerr: “Tôi không biết mình có thể quán xuyến cả My Young Lady và MyBride không nữa.”
“Trọng tâm thiết kế của cô vẫn đặt ở MyBride.” Kerr nói, “Còn về phía My Young Lady, cô sẽ tập trung vào việc lãnh đạo đội ngũ, nhiều lúc cô chỉ cần đứng sau chỉ đạo, khi cần thiết mới phải tự mình ra tay. Đương nhiên, bận hơn trước đây là chắc chắn rồi, nhưng bỏ ra bao nhiêu thì nhận lại bấy nhiêu mà, My Young Lady là một miếng mồi béo bở đấy.”
My Young Lady quả thực vô cùng hấp dẫn, ngón tay Vân Vụ Lai gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch một lúc rồi đưa ra quyết định: “Để tôi bàn bạc với chồng tôi trước đã.”
Kerr coi như đã hiểu ra: “Vậy ra vốn dĩ cô không lo mình có thể quán xuyến cả My Young Lady và My Bride hay không, mà là lo mình có thể cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp hay không.”
“Đúng vậy.” Bị vạch trần, Vân Vụ Lai dứt khoát thừa nhận một cách hùng hồn, “Anh ấy là chồng tôi, nên trước khi đưa ra bất kỳ lựa chọn trọng đại nào, tôi đều có nghĩa vụ hỏi ý kiến và quan tâm đến cảm nhận của anh ấy.”
“…” Kerr cảm thấy mình bị nhét cơm chó ngập mặt, “Mấy hôm trước người đòi ly hôn chẳng phải là cô sao?”
Vân Vụ Lai nói dối không chớp mắt: “Không phải tôi.”
Kerr đỡ trán: “Vậy khi nào cô có thể cho tôi câu trả lời rõ ràng?”
“Nhanh thôi, bây giờ tôi sẽ bàn với anh ấy ngay.”
“Vậy được, tôi đợi câu trả lời của cô. Tôi nhắc lại lần nữa, đây là My Young Lady, một trong ba dòng sản phẩm át chủ bài của QC chúng ta, không phải loại tôm tép vớ vẩn đâu. Cô đừng để tình yêu làm mờ mắt, lãng phí tiền đồ tốt đẹp.” Kerr không yên tâm, dặn dò Vân Vụ Lai.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Vân Vụ Lai lại đứng ngẩn người trước gương một lúc rồi mới mở cửa phòng tắm đi ra.
Cô nằm lại lên giường, Chúc Khải Toàn nhắm mắt rúc lại gần, ôm cô vào lòng: “Điện thoại của ai vậy em?”
“Kerr.”
“Ừm.” Chúc Khải Toàn không để tâm, vùi đầu vào hõm cổ cô tìm một tư thế thoải mái, định ngủ tiếp.
Đêm qua anh thức trắng, nửa đêm đầu bận rộn sinh hoạt vợ chồng, nửa đêm sau họp trực tuyến với trong nước, mãi đến sáng mới ngủ, tính đến giờ mới nằm được chưa đầy hai tiếng.
Trong lòng Vân Vụ Lai dâng lên cảm giác áy náy đậm đặc hơn, đồng thời cũng có chút sợ anh không vui. Lúc này đây, đáng lẽ họ nên cùng nhau nỗ lực vì một tương lai được ở bên nhau sớm tối, vậy mà cô lại có kế hoạch đi ngược lại.
Nhưng chuyện lớn thế này, cuối cùng vẫn phải thẳng thắn trao đổi với anh, cô đắn đo câu chữ một lúc lâu mới lên tiếng: “Chúc Khải Toàn, vừa rồi Kerr gọi cho em, nói muốn giao cho em thêm một dòng sản phẩm nữa, một dòng thời trang nữ rất hot. Nếu nhận, sau này có thể em sẽ càng bận hơn.”
Chúc Khải Toàn không có phản ứng gì, chỉ có hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, mang đến từng cơn tê dại.
Vân Vụ Lai đợi một lát, hiểu được thái độ của anh rồi, cô xoa dịu bầu không khí: “Em vẫn chưa đồng ý, em nói với Kerr là phải bàn với anh trước.”
“Vậy em có muốn không?” Cuối cùng Chúc Khải Toàn cũng lên tiếng, không hề mang theo chút cảm xúc bất mãn nào.
“Muốn ạ.”
Một bậc thang thăng tiến tốt như vậy bày ra trước mắt, đương nhiên là cô muốn. MyBride không có tính ứng dụng cao, chủ yếu dùng để nâng tầm thương hiệu, còn My Young Lady chắc chắn sẽ giúp cô mở ra một thị trường rộng lớn hơn.
Chúc Khải Toàn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ không nhận à?”
“Vâng.” Giọng Vân Vụ Lai rất nhẹ, nhưng trong mắt lại ánh lên tia kiên định.
Anh im lặng vài giây, giọng điệu nhẹ như mây bay gió thoảng: “Vậy thì nhận đi.”
Vân Vụ Lai ngây người: “Hả?”
Mọi chuyện đơn giản đến mức ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô vốn nghĩ ít nhất họ cũng phải trải qua một hồi cân nhắc lợi hại mới có thể đưa ra quyết định, và cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để từ bỏ.
Chúc Khải Toàn cười nói: “Hả cái gì, không muốn nữa à, vậy để anh đổi ý.”
Vân Vụ Lai đạp chân một cái, cả người trượt xuống một chút, mặt đối mặt với anh, tay cũng vòng qua cổ anh, vừa làm nũng vừa nhỏ giọng hỏi dù đã biết rõ câu trả lời: “Sao anh lại đồng ý ạ?”
Chúc Khải Toàn nói: “Vì đây là sự nghiệp và ước mơ của vợ anh mà.”
Hốc mắt Vân Vụ Lai ươn ướt ngay tức khắc, cô rúc vào lòng Chúc Khải Toàn, tất cả nỗi cảm động và áy náy trong lòng vào khoảnh khắc thốt ra khỏi miệng đều hóa thành tên anh: “Chúc Khải Toàn…”
Chúc Khải Toàn nghe ra giọng nức nở của cô, buồn cười vỗ nhẹ lên mông cô một cái: “Hối hận quá, ba năm trước đáng lẽ không nên đồng ý cho em đến đây. Nếu ở nhà yên tâm làm vợ anh, không chừng Chúc Cửu Cửu đã chạy nhảy rồi. Giờ thì hay rồi, thả dây diều quá dài, diều bay đi không thu về được nữa.”
Chúc Cửu Cửu là tên ở nhà mà hai người từng nghĩ cho con, bắt nguồn từ một meme trên mạng “Chúc 99”, ý là “chúc cho tình yêu bền lâu”.
“Diều sẽ không bay đi mất đâu.” Vân Vụ Lai nghe vậy thì sốt ruột, nước mắt lưng tròng phản bác “Em chỉ không muốn sống dựa vào nhà anh, vừa hay phát triển ở đây khá thuận lợi, có cơ hội leo lên cao hơn thì đương nhiên không muốn bỏ lỡ… Nếu anh không thích thì em nói với Kerr không nhận nữa là được mà.”
Chúc Khải Toàn vươn tay, với lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, rút hai tờ ra lau nước mắt nước mũi cho cô: “Chắc chắn là thu về được chứ?”
“Vâng.”
Sau khi lau mặt sạch sẽ cho cô, Chúc Khải Toàn lại ôm cô vào lòng, giao kèo với cô ba điều: “Thu về được thì cứ yên tâm mà làm. Nhưng dù bận đến mấy, mỗi ngày cũng phải dành ra ít nhất một tiếng cho anh, được không?”
Vân Vụ Lai sụt sịt mũi, mạnh miệng tuyên bố: “Hai tiếng.”
Chúc Khải Toàn cười khẩy: “Em bớt khoác lác đi.”
“Thật mà.”
Hai tiếng, tính ra cũng chỉ là một phần mười hai của một ngày, dành cho anh một phần mười hai, thật sự không nhiều.
Thấy thái độ cô thành khẩn, Chúc Khải Toàn tạm thời tin tưởng, nói ra yêu cầu tiếp theo: “Một tháng gặp nhau ít nhất một lần.”
Vân Vụ Lai gật đầu như giã tỏi: “Được ạ.”
Hai người tựa vào nhau nói chuyện rất lâu, không có chủ đề gì cụ thể, nghĩ gì nói đó, ngay cả việc đấu võ mồm châm chọc nhau vài câu cũng thấy thú vị.
Thời gian không còn sớm, Vân Vụ Lai nói: “Anh ngủ tiếp đi, em phải đến công ty một chuyến.”
Kerr cần phải bàn bạc chi tiết với cô về My Young Lady.
“Anh đi cùng em.” Chúc Khải Toàn cũng ngồi dậy.
Thời gian anh ở lại Paris không còn nhiều, có thể ở bên cô thêm một chút thì hay một chút.
Trên đường đi, anh tựa đầu vào cửa kính xe taxi, ngáp liên tục, quầng mắt thâm sì, bọng mắt hiện rất rõ.
Thấy anh buồn ngủ như vậy, Vân Vụ Lai có chút hối hận vì đã đưa anh ra ngoài, sớm biết thế đã để anh nghỉ ngơi ở khách sạn cho khỏe.
Trụ sở chính của QC chỉ cách khu chung cư của cô hai con phố, có thể đi bộ đến được, đây cũng là một trong những lý do cô vẫn luôn ở đó không muốn chuyển đi.
Ngoài việc hơi nhỏ ra thì mọi thứ đều tốt, vị trí đẹp, gần công ty, còn có bạn cùng phòng biết nấu ăn.
“Không cần đâu, anh mua một ly cà phê đen là được rồi.” Chúc Khải Toàn từ chối “Ngủ trên giường của em còn phải tắm trước đã, mà anh cũng không mang theo đồ ngủ.”
Vân Vụ Lai kiên quyết nhét chìa khóa vào tay anh: “Không sao, không cần tắm đâu.”
Chúc Khải Toàn trêu chọc: “Tại sao?”
“Đặc quyền của chồng, được chưa?” Vân Vụ Lai bực bội đáp.
Chẳng phải anh chỉ muốn nghe câu này thôi sao. Đến chỗ cô rồi, anh cứ thế mặc cả quần áo ngủ cô cũng đâu có biết.
Còn giả vờ làm đóa bạch liên hoa ngây thơ.
Chúc Khải Toàn hài lòng, anh véo cằm cô hôn một cái: “Vậy được, em đi họp đi, anh dưỡng sức, lát nữa chúng ta gặp nhau trên giường.”
Mặt Vân Vụ Lai đỏ bừng, dù biết tài xế có lẽ không hiểu tiếng Trung, nhưng vẫn căng thẳng liếc nhìn về phía ghế lái. Thấy bác tài xế vẻ mặt vẫn bình thản, cô mới yên tâm, quay đầu lại trách móc: “Chúc Khải Toàn, sao anh cứ hay ỷ vào người khác không hiểu tiếng Trung mà ph*t t*nh giữa phố thế hả?”
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Chúc Khải Toàn ra hiệu cho Vân Vụ Lai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên vỉa hè có hai con chó đang giao phối, động vật không có liêm sỉ, nên chúng chẳng thèm để ý đến ai.
Khoan đã, cái này thì có gì hay mà xem? Vân Vụ Lai tỏ ra khó hiểu.
Chúc Khải Toàn kêu oan cho mình: “Làm ơn hiểu cho rõ, đây mới gọi là ph*t t*nh giữa phố.”
“…” Vân Vụ Lai hoàn toàn chịu thua, cô giơ hai tay lên, đầu hàng anh, “Được rồi, xin lỗi, oan cho anh rồi.”
Xe taxi đưa Chúc Khải Toàn đến dưới tòa chung cư trước, Vân Vụ Lai nhìn anh hai tay đút túi quần thong thả đi xa, cuối cùng vẫn không vượt qua được rào cản tâm lý, uyển chuyển đưa ra yêu cầu: “Không tắm thì thôi, nhưng nếu được, có thể cởi áo khoác với quần dài ra…”
Nói được một nửa, Chúc Khải Toàn quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt này tràn đầy sự lên án, những lời chưa nói hết của Vân Vụ Lai biến thành tiếng lẩm bẩm yếu ớt, chẳng khác gì tự nói với mình: “…rồi… hãy… ngủ… được… không… nhưng tùy anh thôi, không cởi cũng không sao.”
Cũng biết điều đấy. Chúc Khải Toàn hừ lạnh một tiếng.
Nhìn chiếc taxi chạy xa dần, anh cũng tiếp tục cất bước.
Đi thang máy lên tầng năm, cửa thang máy vừa mở ra anh đã nghe thấy tiếng cãi vã văng vẳng, rất kịch liệt, một nam một nữ.
Chúc Khải Toàn đi đến trước cửa nhà Vân Vụ Lai, cửa chính không đóng mà chỉ khép hờ, tiếng cãi vã chính là từ bên trong truyền ra. Giọng nữ là của Vạn Hựu, cô ấy đang khóc.
Còn giọng nam, mặc dù Chúc Khải Toàn chỉ có một lần tiếp xúc ngắn ngủi với Đới Dương khoảng một tháng trước, nhưng trí nhớ của anh rất tốt, ngay lập tức đã nhận ra đó là giọng của Đới Dương.
Đới Dương đã đến Pháp tìm Vạn Hựu, nhưng điều anh ta làm không phải là sự ngọt ngào của xa cách rồi cũng đến ngày gặp lại, mà là sự chất vấn đầy giận dữ: “Em chia tay rồi cặp với ai thì đúng là không liên quan đến anh. Nhưng một tuần trước em nói chia tay với anh, hôm nay đã có tình mới rồi. Không đúng, chưa đến một tuần, năm ngày, năm ngày mà em đã có người mới rồi! Vạn Hựu, chúng ta yêu nhau sáu năm, không phải sáu ngày, không phải sáu tháng, mà là sáu năm trời! Em chơi trò yêu đương không khoảng nghỉ với anh à?! Hay là lúc nói chia tay thì hai người đã bắt đầu rồi?!”
Trong tình huống này, dĩ nhiên Chúc Khải Toàn không tiện vào nhà. Anh không lên tiếng làm phiền, dành không gian cho hai người họ, rồi lặng lẽ rời đi.
Xuống lầu, anh đến quán cà phê ven đường mua một ly cà phê đen không đường không sữa để tỉnh táo, sau đó mang đi ra lề đường đợi taxi, định đến dưới tòa nhà QC đợi Vân Vụ Lai.
Có người đi tới từ phía sau, bước chân vừa nhanh vừa nặng, nghe tiếng bước chân cũng đủ thấy một sự tức giận lạ kỳ.
Chúc Khải Toàn vô thức quay đầu lại.
Là Đới Dương một mình đi xuống.
Đới Dương sững người một chút, rất nhanh đã nhận ra Chúc Khải Toàn là ai. Anh ta cố gắng thu lại vẻ mặt sa sầm của mình, nhưng hiệu quả rất thấp, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lịch sự chào hỏi: “Chúc tổng, sao anh cũng ở đây?”
“Thật trùng hợp.” Chúc Khải Toàn gật đầu, “Tôi đến thăm vợ.”
“À, vâng.” Đới Dương gật đầu lia lịa, bây giờ anh ta không có tâm trạng để bắt chuyện làm quen hay xã giao.
Taxi mãi vẫn chưa tới, hai người đàn ông cứ đứng không như vậy cũng không ổn, Chúc Khải Toàn hỏi: “Anh Đới định đi đâu vậy?”
“Sân bay.” Đới Dương trả lời.
Anh ta rất sợ Chúc Khải Toàn sẽ hỏi tại sao không ở lại thêm mấy ngày hay bất kỳ câu hỏi nào khác liên quan đến Vạn Hựu.
Năm ngày trước, Vạn Hựu đề nghị chia tay, anh ta quả thực cũng cảm thấy mệt mỏi nên đã đồng ý. Nhưng sau đó lòng dạ cứ không yên, cuối cùng vẫn không muốn kết thúc mối tình sáu năm như vậy, nên đã xin nghỉ phép vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, cố gắng cứu vãn tình cảm. Ai ngờ lại nhìn thấy Vạn Hựu và một người đàn ông khác có hành động thân mật.
Người đàn ông này anh ta đã gặp. Lần trước khi đến Paris, người này đã từ phòng của Vân Vụ Lai đi ra. Sau đó tại buổi trình diễn thời trang ở Cẩm Thành của QC, người này là người mẫu kết màn cho show diễn của QC. Trong tiệc mừng công, còn đưa cho anh ta một thanh kẹo cao su Lục Tiễn.
Anh ta không tài nào ngờ được, người đàn ông này lại còn qua lại với bạn gái của mình… bây giờ nên gọi là bạn gái cũ.
Chúc Khải Toàn quả thực không dành sự quan tâm không cần thiết cho người khác. Khi taxi chạy tới, anh nhẹ nhàng nhường xe cho Đới Dương đang bị tổn thương vì tình: “Anh Đới đi trước đi.”
“Cảm ơn Chúc tổng.” Lúc này Đới Dương cũng không còn khách sáo nữa, ý nghĩ duy nhất của anh ta bây giờ là trốn khỏi nơi này.
Đái Dương mở cửa ngồi vào trong, trước khi đóng cửa, động tác của anh ta dừng lại, rồi lại mở to cửa ra.
Chúc Khải Toàn để ý thấy, bèn ngước mắt lên.
Đới Dương nuốt nước bọt, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Chúc tổng, có một chuyện, tôi nghĩ vẫn nên cho anh biết…”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 57
10.0/10 từ 17 lượt.
