Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 56
Vân Vụ Lai rùng mình một cái, suýt chút nữa là không cầm vững túi xách.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đầu óc cô đã quay ít nhất cũng phải 200 vòng.
Lén lút lục túi người khác để đếm xem người ta mang theo mấy hộp bao cao su, chuyện bỉ ổi thế này thật sự là do Vân Vụ Lai cô làm ra sao?
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, vào thời khắc mấu chốt, cô vậy mà lại nghĩ ra một lý do vô cùng quang minh chính đại: “Em muốn xem túi của anh có còn chỗ trống không, em muốn để ít đồ vào.”
Khoảnh khắc nói ra câu đó, chính cô cũng không nhịn được mà thầm khâm phục mình.
Chúc Khải Toàn nhìn chiếc vali đang mở toang của cô ở bên cạnh, ánh mắt có phần khó hiểu.
Vân Vụ Lai cũng liếc nhìn một cái rồi thuận miệng nói bừa: “Vali của em hình như không chứa hết được nhiều đồ như vậy.”
Chúc Khải Toàn có chút bất đắc dĩ: “Có phải chuyển nhà đâu, em mang nhiều đồ thế để làm gì?”
“Anh mặc kệ em đi.” Vân Vụ Lai vừa nói vừa chuẩn bị nhét mấy bộ quần áo đã gấp trên giường vào túi của anh.
“Túi của anh cũng không vừa đâu, còn có laptop nữa.” Chúc Khải Toàn đi tới lấy lại túi của mình, đặt lên bàn sách, sau đó gập laptop lại và nhét vào, hôm qua sau khi cô ngủ, anh vẫn mở máy tính để xử lý từ xa một vài công việc khẩn cấp.
Vạn Hựu thu dọn xong xuôi và qua đợi họ thì thấy Vân Vụ Lai đang dọn hành lý: “Ủa, cậu định đi đâu à?”
“Mấy ngày tới bọn tớ ra khách sạn ở.” Vân Vụ Lai nói.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Vạn Hựu trêu chọc.
Nhưng hôm nay Vạn Hựu lại ngoan ngoãn lạ thường, chỉ gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Ừ nhỉ, ở khách sạn tiện hơn.”
Không hề có ẩn ý gì, mà là thật sự rất chân thành.
Vân Vụ Lai kinh ngạc.
Cô tiếp tục thu dọn hành lý, Chúc Khải Toàn ngồi vào ghế của cô, nhìn cô đi tới đi lui trong phòng, cái này cũng muốn mang, cái kia cũng muốn mang, người không biết còn tưởng cô sắp đi nghỉ dưỡng ở nước nào đó.
Khi dọn đến khu vực đồ ngủ, anh thấy cô mang mấy bộ pijama lụa dài tay quần dài rất kín đáo, không khỏi nhíu mày: “Toàn mấy thứ gì đây, em có thể mang vài bộ kiểu anh thích được không?”
Vân Vụ Lai: “…”
Ai mà nhớ anh thích kiểu gì.
Nghĩ vậy, cô lôi từ trong tủ ra hai chiếc váy ngủ hai dây ren, vo thành một cục rồi ném vào vali.
Chiếc váy ngủ rơi vào vali, không còn bị lực tác động, liền bung ra.
Chúc Khải Toàn liếc nhìn một cái rồi im bặt.
Vạn Hựu vẫn không trêu chọc, mà chân thành hùa theo: “Đúng đúng đúng, mang mấy bộ gợi cảm một chút thì tốt hơn.”
Vân Vụ Lai lúc này mới hoàn toàn xác nhận, Vạn Hựu có hơi sợ Chúc Khải Toàn, có lẽ là do chuyện nói xấu sau lưng anh và xúi giục vợ anh đi tìm “tiểu lang cẩu” đã bị anh nghe thấy, cho nên mới ngoan ngoãn lạ thường. Phải biết rằng, cô bạn Vạn Hựu này của cô bình thường hổ báo vô cùng, đây là lần đầu tiên Vân Vụ Lai thấy cô ấy rén đến vậy.
Điều này khiến cô có cảm giác như tìm được chỗ dựa.
Vân Vụ Lai toàn xếp vào những bộ quần áo mình rất thích, cô muốn mặc cho Chúc Khải Toàn xem, có một cảm giác hớn hở như đứa trẻ muốn khoe đồ chơi mới với người khác. Tiếc là quần áo mùa đông dày, chỉ mang hai chiếc áo khoác là đã gần đầy một vali. Cô đang phân vân không biết có cần mang thêm một chiếc vali nữa không thì bị Chúc Khải Toàn ngăn lại: “Đủ rồi, căn nhà này có chạy mất đâu, lúc đó về lấy cũng tiện, cùng lắm thì đi mua đồ mới.”
Cô mang nhiều như thế, người làm c* li chẳng phải là anh sao.
“Anh mua cho em à?” Vân Vụ Lai thuận miệng hỏi lại.
“Anh mua cho em thì anh mua cho em, vậy thì em đừng mang gì cả.” Trước mặt Vạn Hựu, Chúc Khải Toàn nở một nụ cười đầy ẩn ý, trông như đang thể hiện sự hào phóng của một người chồng, nhưng thực chất lại nói ra mật hiệu mà chỉ Vân Vụ Lai mới hiểu “Anh cũng muốn có chút cảm giác tồn tại và cảm giác sở hữu.”
Ba người đi ăn món Pháp tại một nhà hàng Michelin ba sao mà nghe đồn phải đặt chỗ trước cả mấy tháng, trước đây Vân Vụ Lai từng đến một lần với Kerr.
Thực đơn nhà hàng đưa cho quý ông và quý bà là khác nhau, thực đơn của quý bà không có giá, mặc định là quý ông thanh toán.
Vân Vụ Lai sợ lát nữa Chúc Khải Toàn lại theo thói quen “ăn bám” gây ra tình huống khó xử, nên sau khi ngồi vào chỗ đã gửi cho anh một tin nhắn Wechat để báo trước tình hình.
Hai quý cô ngồi một bên, Chúc Khải Toàn ngồi ở phía đối diện, sau khi nhận được tin nhắn, anh ngước mắt lên nhìn Vân Vụ Lai.
Có chút phiền muộn.
Người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy, chẳng qua chỉ để cô ấy mua cho vài bộ quần áo, trả một lần tiền phòng mà cô ấy đã thật sự coi mình là tên “tiểu lang cẩu” keo kiệt bủn xỉn chỉ góp sức chứ không góp của rồi sao?
Món Pháp lên rất chậm, trong lúc chờ đợi, ba người thong thả trò chuyện.
Vạn Hựu cuối cùng cũng tin lời Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn rất dễ gần.
Hài hước nhưng vừa phải, lúc cần nói thì nói, lúc cần nghe thì nghe; lịch thiệp, khiến người khác cảm thấy được tôn trọng nhưng không tỏ ra quá săn đón; hoạt ngôn, có thể nói cười vui vẻ với cả người mới quen như cô, nhưng cảm giác chừng mực cực tốt, không đến mức suồng sã.
Nhưng khi đối diện với Vân Vụ Lai lại là một dáng vẻ khác, anh đặc biệt thích trêu chọc cô, tận hưởng quá trình khiến cô tức đến phát điên, đợi đến khi cô sắp nổi giận thật, anh mới như dỗ mèo mà v**t v* một cái.
Trông thì có vẻ ồn ào cãi vã, nhưng từ trường giữa họ lại hợp nhau một cách kỳ lạ, luôn ở cùng một tần số.
Vạn Hựu nhìn hai người họ mà ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Cô ấy và Đới Dương dường như đã hoàn toàn không còn tiếng nói chung. Đới Dương là người rất thực tế và ổn định, trước đây tính cách đó mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn, nhưng không biết từ khi nào, cô ấy bắt đầu cảm thấy anh ta khô khan cứng nhắc, thiếu lãng mạn, không thể đưa ra những nơi sang trọng. Tương ứng, Đới Dương lại thấy cô ấy vật chất phù phiếm, quá nông nổi.
Yêu nhau quá lâu, nồng nhiệt phai nhạt, Đới Dương đã vài lần đề nghị kết hôn nhưng Vạn Hựu hoàn toàn không có chút rung động nào. Đã mấy lần cô ấy muốn dứt khoát chia tay, nhưng dù sao tình cảm bao năm cũng khó lòng cắt đứt hoàn toàn, thế là Đới Dương đã trở thành một miếng gân gà, ăn không có vị mà bỏ thì lại tiếc.
Cô ấy ngưỡng mộ ánh mắt Vân Vụ Lai khi nhìn Chúc Khải Toàn, trong mắt cô có ánh sáng, có ngại ngùng, có cả xù lông.
Cảnh tượng này đã xa cô ấy lắm rồi, cô ấy sớm đã quên mất cảm giác thích Đới Dương là như thế nào.
Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai trêu chọc nhau xong, đột nhiên chuyển chủ đề sang Vạn Hựu: “Vạn Hựu và bạn trai quen nhau mấy năm rồi?”
Vạn Hựu hoàn hồn, đáp: “Gần sáu năm rồi.”
“Cũng lâu thật.” Chúc Khải Toàn bắt chuyện với cô ấy “Anh ấy có thường qua đây không?”
Vạn Hựu tính toán: “Mấy tháng rồi không gặp.”
Chúc Khải Toàn lộ vẻ ngạc nhiên: “Tôi thấy Vân Vụ Lai khá thân với anh ấy, cứ tưởng anh ấy thường xuyên qua chơi. Vân Vụ Lai rất khó thân, làm quen với cô ấy không dễ đâu.”
“Một hai năm đầu thì thường qua, trung bình một hai tháng lại qua một chuyến.” Vạn Hựu cười “Với lại bọn tôi không như hai người, không nỡ ra khách sạn ở, mỗi lần anh ấy qua đều ở nhà, gặp Vụ Lai nhiều nên tự nhiên thân thôi.”
Chủ đề xoay quanh Đới Dương một lúc, Vân Vụ Lai thấy Vạn Hựu không muốn nói về Đới Dương nữa, bèn ngăn Chúc Khải Toàn lại: “Anh ăn cơm của anh đi, sao lại quan tâm đến bạn trai người khác thế.”
“Anh có quan tâm đến bạn gái người khác đâu.” Chúc Khải Toàn lầm bầm, nhưng không tiếp tục nói về Đới Dương nữa.
Ba người ăn tối xong, hai vợ chồng nhất quyết đòi đưa Vạn Hựu về nhà rồi mới quay lại khách sạn.
Vạn Hựu tạm biệt hai người và bày tỏ lời cảm ơn tới Chúc Khải Toàn: “Cảm ơn Chúc tổng đã mời tôi ăn cơm.”
Chúc Khải Toàn xoa đầu Vân Vụ Lai: “Việc nên làm mà, bạn trai cô cũng mời Vân Vụ Lai ăn cơm rồi.”
Trên đường đi, Vân Vụ Lai nhận được tin nhắn Wechat của Vạn Hựu: Tớ cho chồng cậu đánh giá siêu năm sao.
Vân Vụ Lai vui vẻ, đưa tin nhắn cho Chúc Khải Toàn xem.
Chúc Khải Toàn giả vờ khiêm tốn: “Không làm mất mặt nhà thiết kế lớn Lai là được rồi.”
Vốn dĩ bạn bè đưa bạn trai ra ngoài cũng có ý nghĩa tham khảo, Vạn Hựu phân tích Chúc Khải Toàn từ mọi phương diện, từ ngoại hình, chiều cao, vóc dáng cho đến tính cách, lời ăn tiếng nói, phẩm chất, rồi đến gia thế, năng lực, công việc, nói một cách vô cùng rành mạch.
Tóm lại là đâu đâu cũng tốt.
Mặc dù người được khen là Chúc Khải Toàn, nhưng cũng không ngăn được tâm trạng của Vân Vụ Lai trở nên rực rỡ, khóe miệng không ngừng cong lên, cô ôm điện thoại nói chuyện với Vạn Hựu suốt cả quãng đường, ngay cả khi đã vào khách sạn cũng không nỡ đặt điện thoại xuống.
Chúc Khải Toàn đi tắm trước.
Vân Vụ Lai tiếp tục trò chuyện với Vạn Hựu.
Vạn Hựu: Hôm nay ăn cơm với hai người, cậu biết thu hoạch lớn nhất của tớ là gì không?
Vân Vụ Lai: Gì thế?
Vạn Hựu: Tớ cuối cùng cũng hạ quyết tâm chia tay Đới Dương rồi.
Vân Vụ Lai sững sờ.
Cô không ngờ Vạn Hựu lại đột ngột nói ra điều này, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng là điều hợp lý, sự chán nản của Vạn Hựu đối với mối quan hệ này đã kéo dài rất lâu rồi.
Vạn Hựu tiếp tục: Nhìn hai người ngọt ngào như vậy, tớ thật sự rất ngưỡng mộ, tớ không muốn kéo dài thêm nữa.
Vân Vụ Lai không tiện đưa ra lời khuyên tình cảm cho người khác vào lúc này, chỉ có thể trả lời: Miễn là cậu không hối hận là được.
Vạn Hựu nhắc đến một người không liên quan: Cậu với Garnett không có gì chứ?
Vân Vụ Lai: Đương nhiên rồi.
Vạn Hựu: Vậy thì tớ yên tâm thử đây. Hôm qua lại gặp anh ấy ở bữa tiệc, trái tim này của tớ hình như vẫn còn biết đập vì anh ấy.
Thật lòng mà nói, Vân Vụ Lai không hề coi trọng mối quan hệ giữa Vạn Hựu và Bùi Cao Trác, vì vậy cô thân tình nhắc nhở: Garnett là tay chơi đấy, cậu cẩn thận đừng ngã vào tay anh ta.
Vạn Hựu không cho là thật: Tớ có định mong chờ kết quả gì đâu, từng này tuổi rồi chẳng lẽ còn không chơi nổi à?
Chúc Khải Toàn tắm xong đi ra, đến sau lưng Vân Vụ Lai và cúi xuống: “Sao em vẫn còn nói chuyện thế.”
Vân Vụ Lai lạch cạch gõ chữ trả lời Vạn Hựu, một lúc làm hai việc, đáp lại Chúc Khải Toàn: “Vạn Hựu tìm em có việc mà.” Tóc anh vẫn chưa khô, tóc ướt cọ vào da cô rất khó chịu, cô nghiêng người né tránh, “Đừng dính vào em, khó chịu lắm.”
Đợi một lát, Chúc Khải Toàn thật sự đi ra chỗ khác.
Vân Vụ Lai kỳ quái liếc nhìn bóng lưng anh, lạ thật, bình thường anh đâu có nghe lời như vậy.
Chẳng lẽ giận rồi?
Không đến mức đó chứ, giọng điệu của cô cũng bình thường mà.
Đèn chính đột ngột tắt.
Là anh tắt.
Vân Vụ Lai tưởng anh bấm nhầm, không nghĩ nhiều, nhưng ngay sau đó, đèn ở huyền quan, phòng tắm, đèn sàn… lần lượt tắt ngóm.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ còn lại chiếc điện thoại trong tay cô.
Ánh trăng chiếu vào.
Vân Vụ Lai dừng động tác gõ chữ, nhìn anh càng lúc càng đến gần, tim bỗng đập nhanh hơn, thật ra cô hiểu ý đồ của anh, nhưng vẫn cố tìm chuyện để nói: “Làm gì vậy.”
Giọng nói thiếu tự tin.
Chúc Khải Toàn giật lấy chiếc điện thoại cô đang gõ dở, tiện tay ném sang một bên rồi cúi xuống bế bổng cô lên.
“Để em nhắn xong đã chứ—” Vân Vụ Lai đá chân hai cái, một chiếc dép rơi xuống đất, lật ngửa một cách đáng thương, nhìn chủ nhân đi xa.
Chúc Khải Toàn oán trách: “Hai người ngày nào cũng ở bên nhau, anh khó khăn lắm mới qua một chuyến mà còn chiếm dụng thời gian của anh, là anh đặt lịch trước mà.”
Gõ xong chữ là không hy vọng rồi, Vân Vụ Lai nói: “Đặt lịch gì chứ, ít nhất cũng phải để em đi tắm đã.”
Đặt lịch trước cửa sổ sát đất.
Anh làm thật.
Sự xấu hổ của Vân Vụ Lai không cho phép cô bung xõa ở nơi này, nó khiến cô có cảm giác kinh hoàng như đang phát sóng trực tiếp cho cả thành phố xem, cô giãy giụa: “Em không muốn.”
Thấy giãy giụa vô hiệu, cái lý lẽ “cưỡng h**p trong hôn nhân” lại được cô lôi ra để dọa anh.
Sau đó bị anh cười nhạo không thương tiếc, và công thành chiếm đất một cách thẳng thừng.
“Anh coi thường pháp luật…”
Anh cắn vành tai cô: “Đúng vậy, anh là kẻ vô pháp vô thiên.”
Tấm kính trước mặt bị nhiệt độ cơ thể cô làm ấm lên, mặt cô cọ qua cọ lại trên tấm kính, dưới sự dày vò tinh quái không hồi kết của anh, cô sớm đã không còn tâm trí để ý đến sự rụt rè và xấu hổ ban đầu, bị anh kéo vào vòng xoáy không thể thoát ra. Niềm vui và nỗi đau, khao khát và trốn tránh, tất cả đều tột cùng và điên cuồng, rõ ràng đối lập nhau nhưng lại hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu, dấy lên những cơn sóng thần cuồng loạn, lớp này chưa tan lớp khác đã ập đến.
Paris mùa đông mưa nhiều, không biết từ lúc nào, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa.
Khi Vân Vụ Lai tỉnh táo lại, những giọt mưa lấm tấm đã phủ kín cả tấm cửa sổ sát đất, thỉnh thoảng tụ lại thành một dòng nhỏ uốn lượn chảy xuống, ánh đèn của vạn nhà trở nên mơ hồ, như thể được thêm một lớp hiệu ứng mosaic.
Cằm Chúc Khải Toàn tựa vào vai cô, hơi thở dần ổn định, cánh tay vắt ngang eo cô để đỡ cô đứng vững.
Họ lặng lẽ ôm nhau, ở khoảng cách thân mật nhất.
Vân Vụ Lai đột nhiên nhớ đến buổi concert mà Chúc Khải Toàn đã hẹn cô đi xem, bộ não chưa hồi phục khả năng suy nghĩ bình thường của cô phải mất một lúc để nhớ ra hôm nay là ngày nào.
Hình như không kịp nữa rồi.
Có chút tiếc nuối.
Họ quen nhau bao nhiêu năm như vậy, chưa từng cùng nhau đi xem concert, nghe một bản live của «Thất Lý Hương».
“Chúc Khải Toàn.” Cô gọi anh bằng giọng khàn khàn.
“Ừm.”
Cô rất mệt, chỉ muốn nói từ khóa: “Buổi concert.”
Là do cô lẳng lặng chạy về Paris mới khiến họ bỏ lỡ buổi concert, bây giờ nghĩ lại không khỏi có chút tự trách.
Chúc Khải Toàn hiểu ý, không hề trách cô, anh chỉ nói: “Sau này.”
“Vâng.” Vân Vụ Lai mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng không có gợn sóng gì.
Lúc này ngoài nói sau này ra thì còn có thể nói gì nữa.
Chắc chỉ là một tấm séc khống mà thôi.
“‘Sau này’ của chúng ta còn rất dài.” Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai mở mắt ra, quay đầu nhìn anh.
Thì ra là ý này.
Cô cười: “Vâng.”
Sau khi tắm rửa xong, Vân Vụ Lai nằm vào trong chăn, nhưng Chúc Khải Toàn vẫn còn khá nhiều công việc phải xử lý, anh đang ở bên kia đại dương, phải làm việc theo giờ hành chính trong nước.
t*nh d*c là liều thuốc ngủ tốt nhất, Vân Vụ Lai muốn đợi anh, nhưng sức lực không cho phép nên nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cô vẫn nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng click chuột của anh lúc có lúc không, sau đó cũng không biết anh kết thúc công việc và lên giường lúc nào, chỉ biết vừa lên giường là anh liền ôm lấy cô.
Vân Vụ Lai ngoan ngoãn nép vào anh, rúc vào lòng anh tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Lúc chiều cô đã đếm, anh mang tổng cộng 4 hộp bao/cao/su, mỗi hộp 12 cái, tổng cộng 48 cái, nếu thật sự đợi dùng hết thì có thể giữ anh ở lại đây không ít ngày.
Mặc dù đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng nếu cô bắt anh giữ lời, anh sẽ làm theo.
Nhưng anh ở lại đây, hình như thật sự rất vất vả và bất tiện.
Chuyến đi này của Chúc Khải Toàn, thật ra Vân Vụ Lai muốn dẫn anh đi dạo loanh quanh, cô thậm chí còn nghiêm túc lên kế hoạch, nhưng việc thực hiện lại có chút khó khăn. Khó khăn thể hiện ở chỗ họ gần như cả ngày dính lấy nhau trong khách sạn, nhiều nhất là xuống lầu ăn cơm, đi dạo.
Chúc Khải Toàn ngay cả công trình biểu tượng tháp Eiffel cũng chưa đi tham quan.
Chúc Khải Toàn trước đó đã nói cô đừng phí công, vì hồi cô học thạc sĩ họ đã tự mình trải nghiệm rồi, các cặp đôi xa nhau lâu ngày gặp lại ngoài việc triền miên ban ngày thì cũng là triền miên ban đêm, ngay cả lúc nghỉ giữa hiệp cũng chỉ muốn có không gian hai người, việc lên kế hoạch du lịch chỉ là chủ nghĩa lý tưởng vớ vẩn, lãng phí thời gian.
Thời hạn bảy ngày càng lúc càng gần, tối ngày thứ năm, Vân Vụ Lai nửa đêm tỉnh giấc thấy anh vẫn đang bận rộn trước máy tính, cô bèn đi tới: “Hay là anh đặt vé máy bay về đi.”
“Vậy là đã muốn đuổi người rồi à?” Chúc Khải Toàn hỏi.
Anh quả thực cũng nên về rồi.
“Đúng vậy.” Vân Vụ Lai ngáp một cái “Ngày nào cũng nuôi anh thế này em nuôi không nổi đâu, sợ phá sản mất.”
Nói xong cô lại quay về giường ngủ tiếp.
Chúc Khải Toàn lại làm việc đến tận khuya mới xong, anh nằm vào chăn rồi ôm lấy cô: “Vậy anh đặt thật nhé?”
“Vâng.”
Chúc Khải Toàn cọ cọ vào gáy cô, nói: “Lần sau anh sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa rồi qua.”
Ngày thứ sáu là ngày trọn vẹn cuối cùng họ ở bên nhau, vốn định sẽ quấn quýt một trận ra trò, kết quả là sáng sớm Vân Vụ Lai đã nhận được điện thoại của Kerr: “Lai, nếu tôi đưa cho cô thêm một dòng sản phẩm nữa, cô có nhận không?”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 56
10.0/10 từ 17 lượt.
