Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 104: Ngoại truyện 23
Điểm thi vừa có, Ưng Đăng Dĩnh liền gọi ngay Vân Vụ Lai đến văn phòng.
Ưng Đăng Dĩnh cầm bảng điểm, gương mặt hiền hòa, thấy Vân Vụ Lai bước vào còn đích thân đi lấy một chiếc ghế trống mang tới: “Vụ Lai, ngồi đi em.”
Vân Vụ Lai nói cảm ơn rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Em xem điểm của mình chưa?” Ưng Đăng Dĩnh hỏi.
Vân Vụ Lai gật đầu.
Ưng Đăng Dĩnh cười nói: “Cũng không tệ, nghỉ học lâu như vậy mà được điểm số này là không dễ dàng gì rồi.”
Vân Vụ Lai gượng cười, không đáp lời.
Ưng Đăng Dĩnh của hiện tại và Ưng Đăng Dĩnh của quá khứ hoàn toàn là hai thái cực. Thành tích trước đây của Vân Vụ Lai mới thật sự gọi là không dễ dàng, nhưng Ưng Đăng Dĩnh thì vĩnh viễn không biết đủ, tiến bộ ba bốn hạng cũng chẳng thèm để mắt tới; còn bây giờ, Vân Vụ Lai hoàn thành kỳ thi tháng với một thái độ tiêu cực và đối phó, điểm số bết bát, vậy mà cô Ứng lại khen cô một cách dễ dàng.
Trong những lời an ủi và quan tâm dịu dàng của Ưng Đăng Dĩnh, Vân Vụ Lai đột nhiên có chút nhớ nhung Ưng Đăng Dĩnh của ngày xưa, người đã từng phê bình cô thậm tệ.
Không chỉ có Ưng Đăng Dĩnh, mà cả Cừu Vũ cũng vậy. Sau khi có điểm, Cừu Vũ chẳng dám tỏ ra lo lắng chút nào, còn phải cố gắng tỏ ra thản nhiên như không, để giữ gìn lòng tự trọng cho cô bạn đang đứng cuối lớp, chỉ trên hai học sinh học dự thính.
Họ đều cảm thấy sự sa sút của cô là điều có thể thông cảm được. Đổi lại là bất kỳ người bình thường nào khác, sau khi mất đi người thân nhất, việc chìm đắm trong đau khổ không thể thoát ra là chuyện rất đỗi bình thường.
Đã thảm đến thế rồi, còn yêu cầu nhiều như vậy làm gì nữa?
Chỉ cần sống bình an khỏe mạnh là được rồi.
Vân Vụ Lai biết, cô Ưng và Cừu Vũ đều có ý tốt.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô vẫn có cảm giác mình bị bỏ rơi, cảm giác này khiến cô bất an, và còn khiến cô âm ỉ không cam lòng.
Thế giới hoang tàn trong lòng cô, khắp nơi là gạch vụn tường xiêu, một khung cảnh thê lương, từ ngày sự việc xảy ra, mây đen đã che kín bầu trời, chưa từng một lần được ánh nắng chiếu rọi. Nhưng giờ đây, một mầm cây xanh non nớt khó khăn đội lớp gạch ngói vỡ vụn, rụt rè ló đầu ra.
Vân Vụ Lai mang theo tâm trạng nặng trĩu rời khỏi văn phòng của Ưng Đăng Dĩnh, đến khi cô định thần lại, cô đã đứng ở cửa sau lớp 11/4.
Chúc Khải Toàn đang nghịch điện thoại.
Phó Hành Thử nhìn thấy cô trước, bèn gọi Chúc Khải Toàn một tiếng: “A Khải.”
“Hả?” Chúc Khải Toàn nhìn Phó Hành Thử, sau đó mới thấy Vân Vụ Lai ngoài cửa.
Cậu hơi ngạc nhiên, lập tức đặt điện thoại xuống rồi bước ra ngoài.
“Tìm tớ à?” Cậu hỏi.
Vân Vụ Lai gật đầu: “Ừ.”
Cô đã quay lại trường được gần một tuần, cô và Chúc Khải Toàn không còn giả vờ không quen biết nhau ở trường nữa, nhưng cô không muốn gây chú ý nên cả hai không tỏ ra quá thân thiết, cùng lắm chỉ là gặp mặt thì chào hỏi một câu.
Việc đến tận cửa lớp tìm cậu như thế này lại là lần đầu tiên trong lịch sử.
Sự bất thường của Vân Vụ Lai khiến Chúc Khải Toàn cảm thấy bất an, sợ rằng cô gặp phải chuyện gì nên mới bất chấp tất cả đến tìm mình, cậu lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, tớ vừa từ chỗ cô chủ nhiệm ra.” Vân Vụ Lai trả lời chẳng ăn nhập.
Chúc Khải Toàn ngơ ngác “à” một tiếng.
Vân Vụ Lai cũng không biết mình đang nói gì nữa, một lúc lâu sau, cô sờ mũi: “Không có gì đâu, tớ về đây.”
“Này, Vân Vụ Lai.” Chúc Khải Toàn gọi cô lại.
Bước chân của Vân Vụ Lai dừng lại.
“Cậu đến tìm tớ chắc là có chuyện muốn nói đúng không?” Chúc Khải Toàn từ từ dẫn dắt “Bất kể là chuyện gì, cậu đều có thể nói với tớ, tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.”
“Không có chuyện gì đâu.” Mũi giày của Vân Vụ Lai di di trên mặt đất, giọng cô rất nhỏ “Tớ vẫn chưa chắc chắn.”
Chúc Khải Toàn nói: “Chưa chắc chắn cũng có thể nói với tớ.”
Vân Vụ Lai bị cậu thuyết phục, cô ngẩng đầu nhìn cậu: “Tớ có chút muốn vực dậy tinh thần, nhưng tớ vẫn chưa chắc chắn.”
“Thật không?” Đôi mắt Chúc Khải Toàn sáng rực lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, giống như một tù nhân bị giam trong ngục tối không thấy ánh mặt trời, mòn mỏi trông chờ cuối cùng cũng đợi được đến ngày mãn hạn tù.
Thấy cậu vui mừng như vậy, Vân Vụ Lai có chút hối hận vì đã lỡ lời nói cho cậu biết một tin tức mà ngay cả bản thân cô cũng chưa xác nhận.
Nếu cô phủ nhận, cậu sẽ thất vọng đến mức nào.
Nhưng cô thật sự đã chùn bước, không thể cho cậu câu trả lời mà cậu mong muốn, cuối cùng, cô chỉ có thể nói một cách lấp lửng: “Tớ vẫn chưa chắc chắn.”
“Không sao, tớ đợi cậu.” Chúc Khải Toàn dịu dàng mỉm cười, cậu hẹn cô “Trưa nay cùng ăn cơm nhé.”
Ý nghĩ muốn vực dậy tinh thần của Vân Vụ Lai tuy đã nảy mầm, nhưng cô không có nhiều tự tin, quyết tâm cũng lúc có lúc không, mấy lần mở sách ra nhưng chỉ được ba phút nhiệt tình, không thể tập trung, như thể đang đọc sách trời.
Chúc Khải Toàn cứ để mặc cô, không giục giã.
Nhưng kể từ khi cô đến lớp tìm cậu, cậu hoàn toàn không còn né tránh người khác nữa, bắt đầu đợi cô cùng ăn cơm trưa, cùng tan học, nhà có gì ngon, có gì vui là sáng sớm hôm sau sẽ mang đến lớp cho cô.
Việc tiếp xúc dày đặc như vậy tất nhiên không thể qua mắt được người khác, kéo theo vô số sự tò mò.
Đương nhiên, trong mắt người khác, họ đã là một đôi chắc như đinh đóng cột.
Thoáng cái lại một tháng trôi qua, điểm thi tháng cuối tháng mười được công bố, Vân Vụ Lai vẫn không có chút khởi sắc nào, trừ hai học sinh dự thính, cô chính là người đứng chót lớp.
Trưa hôm đó, bốn người cùng nhau ăn cơm trưa, không biết làm sao lại nói đến chuyện sau khi mẹ Phó Hành Thử qua đời, thành tích học tập của cậu ta gần như không bị ảnh hưởng, vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu toàn trường.
Vân Vụ Lai khó tin hỏi Phó Hành Thử: “Cậu làm thế nào vậy?”
“Tớ đã học trước chương trình đương nhiên là một phần nguyên nhân.” Phó Hành Thử cười nhạt “Nhưng cho dù chưa học, tớ cũng sẽ làm như vậy. Hồi mẹ tớ mới mất, tớ thật sự rất suy sụp, không có chí tiến thủ, thậm chí không tìm thấy ý nghĩa để sống tiếp, chỉ muốn sa ngã. Nhưng có một hôm tớ đột nhiên nghĩ, lỡ như bố mẹ lên thiên đường rồi vẫn thích so sánh con cái của mình thì sao. Tớ không muốn để mẹ tớ thua, nên sau khi bà ấy ra đi, ngoài việc chăm sóc em gái, tớ chỉ biết cắm đầu vào học.”
Những lời tình cảm như vậy, đừng nói là Vân Vụ Lai, ngay cả Chúc Khải Toàn cũng chưa từng nghe Phó Hành Thử nói qua. Phó Hành Thử hoàn toàn là nể mặt Chúc Khải Toàn, vì muốn giúp khuyên nhủ cô gái mà bạn thân mình thích vực dậy tinh thần nên mới nói ra.
Hiệu quả rất thành công, trong lòng Vân Vụ Lai dâng lên sóng to gió lớn.
Bố thấy cô như vậy chắc sẽ thất vọng đau lòng lắm nhỉ, ở trên thiên đường khi so bì với các ông bố bà mẹ khác, có lẽ ông sẽ phải vắt óc bịa ra những lời nói dối vụng về mới có thể thỏa mãn lòng hư vinh của một người cha?
Bố trước nay luôn rất hư vinh, thích khoe khoang con gái một cách công khai lẫn ngấm ngầm. Cô thi đứng thứ ba từ dưới lên trong lớp, gần như đã chặn hết đường của bố rồi, sau đó ông chắc chắn sẽ còn già mồm nói: “Thì con gái tôi còn nhỏ mà, học kém hơn người khác không phải là bình thường sao.”
Sống mũi Vân Vụ Lai tức thì cay xè khó nén, cô đỏ hoe mắt ngay giữa căng tin đông người qua lại, cô cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình, vội vàng nói một câu “tớ đi vệ sinh” rồi rời đi.
Ở cửa nhà vệ sinh, cô bị Chúc Khải Toàn đuổi kịp.
Nhà vệ sinh của căng tin vắng người, là một nơi thích hợp để trò chuyện.
Trước mặt Chúc Khải Toàn, nước mắt Vân Vụ Lai không chút kiêng dè mà tuôn rơi: “Lẽ ra tớ nên vực dậy từ sớm, phải không?”
“Phải.” Giọng Chúc Khải Toàn chắc nịch.
Nhưng Vân Vụ Lai không có chút tự tin nào, từ tháng năm đến nay, cô chìm đắm trong đau khổ, đã nửa năm không đụng đến sách vở, bài học bị hổng một đoạn dài, kiến thức cũ cũng quên gần hết, tiến độ bị người khác bỏ xa, cô đã mấy lần cố gắng vực dậy, nhưng cuối cùng đều bị buộc phải lùi bước.
Cô rụt rè hỏi cậu: “Cậu nghĩ tớ còn đuổi kịp không?”
“Cậu có thể, và cậu bắt buộc phải có thể.” Giọng Chúc Khải Toàn rất nghiêm túc “Bởi vì cậu không còn lựa chọn nào khác.”
Trước đây, cô là hòn ngọc quý trên tay được bố mẹ bao bọc che chở, tuy học hành cũng coi như chăm chỉ, nhưng chỉ vì tính cách mạnh mẽ không chịu thua. Nếu cô thật sự muốn lười biếng, sau này thi vào một trường đại học bình thường, tốt nghiệp rồi làm một công việc bình thường, cũng chẳng sao cả. Nhà họ Vân tuy không giàu sang phú quý, nhưng đủ để con gái cơm ăn áo mặc sống hết đời này, cô không có bất kỳ áp lực sinh tồn nào.
Nhưng bây giờ, sau lưng cô không còn một ai, nhà kính đã vỡ tan, hai ngọn núi lớn đã sụp đổ, áp lực của cuộc sống không còn bố mẹ ngăn cản, bắt đầu tấn công về phía cô.
Chúc Khải Toàn có thể nói những lời hoa mỹ để hứa hẹn với Vân Vụ Lai, nhưng cậu đã không làm vậy.
Không phải vì cậu không thương xót cô, ngược lại, chính vì cậu quá đau lòng cho cô.
Cậu đương nhiên hy vọng mình có thể che mưa chắn gió cho cô, nhưng bất kể là từ góc độ sinh lý, tâm lý, xã hội hay pháp luật, con đường tương lai, cậu đều không có chút chắc chắn nào.
Cậu mới 16 tuổi, tâm trí chưa trưởng thành, không thể đảm bảo rằng rung động tuổi mười lăm mười sáu sẽ là tình yêu của cả đời.
Cậu chưa từng dùng chính đôi tay mình kiếm được một đồng nào, không thể vỗ ngực nói rằng mình có thể đội trời đạp đất, bảo vệ cô gái mình yêu được bình an vô sự.
Vì vậy, cậu của hiện tại không có tư cách nói suông để xây cho cô một tòa lâu đài mộng ảo.
Tương lai của cô, bắt buộc phải do chính đôi vai cô gánh vác mới là an toàn nhất.
Thầy cô, bạn bè, bố mẹ nuôi, Lạc Châu, họ hàng… tất cả những người biết chuyện đều cảm thấy cho dù Vân Vụ Lai từ đây suy sụp cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không ai còn có yêu cầu nghiêm khắc nào với cô nữa.
Chỉ có Chúc Khải Toàn là vô cùng kiên định, nói với cô, cậu có thể, cậu bắt buộc phải có thể.
Cậu chưa bao giờ từ bỏ cô, cậu không muốn nhìn cô bị số phận đánh gục, từ đó cong cả xương sống, cam chịu lún sâu trong bùn lầy.
Dưới ánh nhìn của cậu, mầm cây xanh nhỏ bé trong đống hoang tàn ấy như được tiếp thêm năng lượng, lớn nhanh như thổi thành một cây đại thụ.
Vân Vụ Lai dâng lên một luồng dũng khí, quyết tâm lúc có lúc không đến giờ phút này đã lắng lại, cô hỏi cậu: “Vậy cậu có thể phụ đạo cho tớ không?”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 104: Ngoại truyện 23
10.0/10 từ 17 lượt.
