Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 103: Ngoại truyện 22
Mối liên hệ giữa Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn quá mức thường xuyên, bảo giữa họ không có chút tình cảm nam nữ nào thì Cừu Vũ đánh chết cũng không tin.
Dưới sự uy h**p dụ dỗ của Cừu Vũ, Vân Vụ Lai đành ngượng ngùng thừa nhận với cô bạn thân: “Tớ có lẽ là… hơi thích cậu ấy một chút.”
Nếu đã như vậy, Cừu Vũ cứ ngỡ sẽ sớm được thấy bạn mình yêu đương.
Nhưng cái tình trạng nhắn tin trên điện thoại thì sôi nổi, còn gặp mặt thì làm lơ nhau giữa Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn mãi chẳng có đột phá nào.
Cừu Vũ không tài nào hiểu nổi: “Cậu không muốn nói chuyện với cậu ấy à?”
Đương nhiên là không phải.
Thích một người, đến gần là bản năng, dĩ nhiên cô cũng muốn cùng cậu nói nói cười cười, sánh bước bên nhau trong sân trường.
Nhưng cô không vội thay đổi mô thức ở bên hiện tại của hai người.
Bởi vì một khi gần gũi với Chúc Khải Toàn ngoài đời thực, điều đó đồng nghĩa với việc cuộc sống yên tĩnh của cô sẽ bị phá vỡ.
Những cô gái bên cạnh Chúc Khải Toàn, chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý và dị nghị, cô không muốn trở thành tâm điểm của mọi người, chỉ muốn bình yên trải qua những năm tháng cấp ba.
Còn về phần Phó Hành Thử, cậu ta cũng chẳng hiểu hai người này đang giở trò gì, so với Cừu Vũ thì cậu ta thẳng thắn hơn nhiều, đưa ra lời nhận xét đơn giản mà thô bạo: “Hai cái đồ nhát gan, đúng là một cặp trời sinh.”
Chúc Khải Toàn đáp: “Cậu biết cái búa ấy.”
Thật ra, Chúc Khải Toàn cũng không rõ rốt cuộc giữa mình và Vân Vụ Lai là thế nào nữa, có lẽ là do họ đã duy trì trạng thái này quá lâu, quen với việc liên lạc qua điện thoại, khoảng cách vừa xa vừa gần này rất thoải mái, cũng rất an toàn, thế là cả hai đều ngầm hiểu, ăn ý lựa chọn cách thức ở bên nhau dễ chịu nhất.
Không một ai ngờ rằng, sự bình yên này lại bị phá vỡ theo một cách như thế.
Sau kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, Vân Vụ Lai không đến trường, cô không trả lời tin nhắn của Chúc Khải Toàn, cũng không nghe điện thoại, từ ngày thứ hai, điện thoại của cô trực tiếp tắt máy.
Chúc Khải Toàn tìm Cừu Vũ hỏi thăm tình hình, Cừu Vũ cũng chẳng nói được gì, Cừu Vũ lại đi hỏi cô Ưng Đăng Dĩnh, cô Oán thở dài lắc đầu, chỉ đưa ra một câu trả lời nước đôi: “Nhà em ấy xảy ra chút chuyện, mấy hôm nay không đến trường được.”
Chúc Khải Toàn dùng hết mọi cách, vận dụng tất cả các mối quan hệ có thể, đến ngày thứ năm, cậu cuối cùng cũng tìm thấy Vân Vụ Lai trong bệnh viện.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Vân Vụ Lai, cậu gần như không nhận ra cô.
Cô gầy rộc đi, hai má hóp lại, sắc mặt xám xịt, cả người lôi thôi lếch thếch. Chúc Khải Toàn chưa bao giờ thấy cô trong bộ dạng không hề chải chuốt như thế này, chiếc áo trắng có vẻ như đã mấy ngày chưa thay, bám đầy bụi bẩn, trên cổ quàng một sợi dây trắng để tang, trên cánh tay đeo băng tang trắng ghi chữ “Cha”, mái tóc bết lại vì chưa gội, buộc rối tung sau gáy, những lọn tóc con rơi rớt bện vào nhau.
Trong mắt cô thậm chí còn không còn chút ánh sáng nào.
Trong phòng bệnh có mấy người đang ở cùng, cô Ưng Đăng Dĩnh cũng có mặt, dịu dàng nói gì đó với cô, nhưng đôi mắt cô đờ đẫn, như thể không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, Vân Vụ Lai sững sờ, một lúc lâu sau, tròng mắt cô mới khẽ động.
Ánh mắt đó, Chúc Khải Toàn cả đời không thể nào quên.
Chỉ một cái nhìn của cô cũng đủ khiến trái tim cậu tan nát.
Bao nhiêu lo lắng, sốt ruột, nhớ nhung suốt mấy ngày qua đồng loạt bùng nổ vào khoảnh khắc cuối cùng cũng gặp được cô. Nhưng trông cô quá mong manh, rõ ràng đã ở bên bờ vực sụp đổ, không thể chịu thêm bất kỳ sự kích động nào nữa, cậu chỉ có thể kìm nén cảm xúc chực trào, chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí bước về phía cô.
Nói là đang đi vào bãi mìn cũng không ngoa.
Cuối cùng cũng đến được trước mặt cô, đủ gần để cậu có thể nhìn kỹ cô hơn.
Đôi môi khô nứt, quầng thâm đậm dưới mắt… dáng vẻ tiều tụy ấy, so với nhìn từ xa còn khiến cậu đau lòng hơn.
Dưới ánh nhìn của cậu, Vân Vụ Lai co rúm người lại, chỉ muốn trốn tránh, cô cụp mắt không nhìn cậu, định lùi về sau.
Chân vừa bước một bước, đã bị cậu kéo mạnh vào lòng. Ngay trước mặt họ hàng, giáo viên và cả người mẹ đang hôn mê của cô.
Cậu chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Mùi tóc cô không dễ chịu chút nào, sờ vào cũng rất tệ, vừa cứng vừa bết, nhưng cậu không hề né tránh, áp chặt mặt mình vào mái tóc cô, vòng tay ôm ngày một siết chặt.
Trong lòng cậu là báu vật vô giá tưởng đã mất mà nay tìm lại được.
Năm ngày bặt vô âm tín vừa qua, cậu cũng không biết mình đã sống như thế nào.
Giây phút này đối với cậu, không hẳn là truyền cho cô sức mạnh, mà đúng hơn là cậu cần cô, chỉ khi ôm cô vào lòng, cảm nhận được thân hình gầy gò và hơi ấm ấy, trái tim cậu mới có được chút an ủi và bình yên.
Vân Vụ Lai không giãy giụa, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Khoảng nửa phút sau, cô phát ra một tiếng nấc nghẹn yếu ớt trong lòng cậu.
Không lâu sau, là tiếng thứ hai.
Tiếng khóc của cô từ khẽ đến to, từ nức nở đến gào khóc, từ cố gắng kìm nén đến mặc sức tuôn trào, chỉ trong vòng nửa phút sau đó.
Chúc Khải Toàn đỏ hoe cả mắt, một tay vỗ lưng cô cho dễ thở, một tay không ngừng an ủi: “Có tớ ở đây rồi, tớ sẽ ở bên cậu.”
Nhưng lời an ủi cũng chỉ là vô ích, cậu căm ghét sự nhỏ bé của mình, cậu không thể quay ngược thời gian, không thể chữa lành vết thương cho cô, không thể gánh vác nỗi đau cùng cô.
Không một ai ngăn cản họ, kể cả cô Ưng Đăng Dĩnh, bà quay mặt đi lau nước mắt, nói với mẹ nuôi của Vân Vụ Lai: “Khóc ra được là tốt rồi.”
“Vâng.” Kỷ Thu Nguyệt cũng lau nước mắt “Bao nhiêu ngày nay con bé không hề rơi một giọt nước mắt nào, nó đau lòng đến mức không khóc nổi… Cuối cùng cũng khóc được rồi.”
Khi con người ta đau buồn tột độ, họ sẽ không cảm nhận được nỗi buồn, vì cơ thể đã khởi động cơ chế tự bảo vệ để chống lại những tổn thương tâm lý quá mạnh. Sau khi sự việc xảy ra, Vân Vụ Lai gần như không ăn uống gì, cũng chẳng nghỉ ngơi, cô không nghe lời khuyên của bất kỳ ai, tự nhốt mình lại, từ chối chấp nhận sự thật, cũng từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Cứ như vậy, các chức năng cơ thể của cô đã sớm bị vắt kiệt đến giới hạn, trước mặt Chúc Khải Toàn, tấm khiên bảo vệ mà cô dựng lên ầm ầm sụp đổ, nỗi đau bị cách ly bên ngoài lập tức ùa vào, đồng loạt tấn công trái tim cô không chút nương tay.
Tình trạng sức khỏe của Vân Vụ Lai không thể chịu nổi cảm xúc mãnh liệt như vậy, khóc chưa được bao lâu thì ngất đi, mềm nhũn ngã vào lòng Chúc Khải Toàn.
Phòng bệnh hỗn loạn cả lên.
Bác sĩ vội vã chạy đến, xác nhận cô bị sốc do quá mệt mỏi và đau buồn, liền gọi y tá đến truyền nước cho cô.
Mọi người lúc này mới tạm thời yên tâm.
Hơn tám giờ tối, cô Ưng Đăng Dĩnh đứng dậy cáo từ, từ khi biết chuyện nhà Vân Vụ Lai, bà thực sự không yên tâm, hễ rảnh là lại đến thăm cô.
“Cảm ơn cô giáo đã luôn đến thăm Vụ Lai.” Kỷ Thu Nguyệt đứng dậy tiễn cô Ưng.
“Là việc nên làm mà chị, học sinh của tôi, tôi đều coi như con mình. Tôi đã nói chuyện với mấy giáo viên bộ môn rồi, sau này chỉ cần con bé muốn học, chúng tôi sẽ dạy phụ đạo miễn phí cho nó. Ngoài ra tôi cũng chẳng giúp được gì hơn, suy cho cùng vẫn phải để con bé tự mình thông suốt mà bước tiếp, con đường tương lai của nó còn dài, hy vọng nó sẽ kiên cường.” Cô Ưng Đăng Dĩnh đau lòng nhìn Vân Vụ Lai đang ngủ say “Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sao số phận lại khổ thế này.”
Kỷ Thu Nguyệt không kìm được lại khóc, vừa hối hận vừa dằn vặt, bà đấm mạnh vào ngực mình: “Đều tại chúng tôi, chúng tôi đã hại cả nhà họ rồi.”
Nếu không phải bà và Lạc Châu đi du lịch, mọi chuyện đã không xảy ra, nhưng ai mà ngờ được, một lần ra sân bay đón người hết sức bình thường, lại chôn vùi tính mạng của Vân Hòa Quang, cũng khiến Tô Uyển mất đi ý thức. Mấy ngày nay, Tô Uyển đã trải qua mấy cuộc đại phẫu, nhưng bà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhà họ Vân sụp đổ, nhà họ Lạc cũng sắp suy sụp, sự hối hận và áy náy khiến cả gia đình này ăn không ngon ngủ không yên.
“Anh chị cũng nghĩ thoáng ra đi, chuyện đã xảy ra rồi…” Mọi lời nói đều trở nên nhạt nhẽo vô lực, cô Ưng Đăng Dĩnh vỗ vai Kỷ Thu Nguyệt, “Bây giờ việc duy nhất có thể làm, là giữ lại mẹ của Vụ Lai, và chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ.”
Kỷ Thu Nguyệt gật đầu, cố nén nước mắt, tiễn cô Ưng ra về.
Chúc Khải Toàn vẫn ngồi bên cạnh Vân Vụ Lai, không rời mắt khỏi cô.
Cô Ưng Đăng Dĩnh thầm cảm thán, không biết hai đứa trẻ này nảy sinh tình cảm từ lúc nào, nếu là ngày thường bà tuyệt đối sẽ cấm, nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này, bà lại thấy may mắn vì Vân Vụ Lai còn có một chỗ dựa tinh thần.
Chúc Khải Toàn do dự một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt say ngủ của Vân Vụ Lai, ngay cả trong mơ, lông mày cô vẫn nhíu chặt, không biết có phải đang gặp ác mộng không.
Cậu có một ngàn, một vạn lần không yên tâm, chỉ muốn ở bên cạnh cô không rời nửa bước.
Nhưng cuối cùng, cậu gật đầu, đứng dậy.
Cậu thật sự không có bất kỳ lý do nào để ở lại đây. Cậu mới 16 tuổi, chỉ là bạn học của cô, không có tư cách chăm sóc, bầu bạn cùng cô.
Chúc Khải Toàn đi chưa được hai bước, nghe thấy phía sau có chút động tĩnh, liền dừng bước quay đầu lại.
Vân Vụ Lai đã tỉnh, đôi mắt lờ đờ của cô phủ đầy tơ máu, vừa mở mắt được vài giây, ý thức quay trở lại thực tại, nước mắt liền rơi xuống.
Chúc Khải Toàn quay lại bên cô, ngồi xổm xuống bên giường.
Cậu rất muốn nắm tay cô, v**t v* khuôn mặt cô, ôm cô vào lòng, nhưng bây giờ cậu rất tỉnh táo, biết mình đang bị người lớn chú ý, để không gây ra những rắc rối không cần thiết, cậu không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ khẽ co ngón tay lại, kìm nén.
“Tớ phải về rồi, ngày mai tớ lại đến thăm cậu.” Cậu khẽ nói.
Một lúc sau, Vân Vụ Lai gật đầu, khóe mắt lại lăn dài một hàng lệ nóng.
Chúc Khải Toàn rút khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Cậu yên tâm, tớ đã nhờ người nhà liên hệ với tất cả các chuyên gia và tiến sĩ khoa não có thể thử rồi, có một số đang ở nước ngoài, đều sẽ nhanh chóng đến đây, mẹ cậu nhất định sẽ khỏe lại.”
Nước mắt Vân Vụ Lai rơi càng nhiều hơn, cô không nói nên lời, chỉ biết gật đầu thật mạnh.
Chúc Khải Toàn lấy điện thoại của mình ra khỏi túi, bấm một dãy số vào, lưu tên “Chúc Khải Toàn”, rồi đặt bên gối cô: “Điện thoại của cậu hết pin rồi phải không? Tớ để điện thoại của tớ ở đây cho cậu, mật khẩu là 1234, nếu cậu cần tớ, cứ gọi vào số này, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tớ.”
Những ngày tháng đó là chuỗi ngày tăm tối nhất trong cuộc đời Vân Vụ Lai, cô sống vật vờ, không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống, như một cái xác không hồn. Cô thích ngủ, vì chỉ trong mơ, cô mới có thể tạm thời quên đi hiện thực mất cả bố lẫn mẹ, một khi tỉnh lại, nỗi đau sẽ chực chờ nuốt chửng cô.
Cô vẫn chưa đến trường.
Cả thế giới dường như đều cưng chiều cô, không ai ép cô làm những việc cô không muốn, bố mẹ nuôi tìm mọi cách để dỗ cô vui, cô Ưng Đăng Dĩnh dăm ba ngày lại đến thăm, mang cho cô những tập bài giảng và bài tập trên lớp được ghi chép đầy đủ, dù cô chưa từng mở ra xem một lần.
Đến lúc này cô mới tin lời Ngụy Siêu Nam nói, cô Ưng Đăng Dĩnh thực sự là một giáo viên rất tốt, nhưng đáng tiếc, cô lại nhận ra điều đó trong hoàn cảnh này.
Chúc Khải Toàn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô. Nội tâm cô vẫn ở trong trạng thái rất khép kín, không muốn trò chuyện, càng không muốn mở miệng nói chuyện, đa phần là cậu nhắn tin đến, cô đọc, cậu không bận tâm việc cô ít khi trả lời, vẫn không biết mệt mỏi mà nhắn tin cho cô, kể chuyện cười cho cô, kể cho cô nghe những chuyện vặt vãnh ở trường.
Trong chuyến phiêu dạt không thấy điểm dừng này, cậu chính là tấm ván gỗ, tuy không thể cứu cô thoát khỏi đại dương, nhưng ít nhất có thể đảm bảo cô không bị chìm xuống.
Cô sống ở nhà mẹ nuôi, Chúc Khải Toàn không thể đến thăm cô.
Đây là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà sau khi chuyển đến nhà mẹ nuôi, ngoại trừ những lần đến bệnh viện thăm mẹ.
Nắng rất gắt, nhưng cô không cảm thấy nóng.
Chúc Khải Toàn, Phó Hành Thử và Phó Minh Chước đã đợi cô ở cổng khu chung cư.
Cô nhìn họ, ngỡ như đã qua cả một đời.
Dưới sự chỉ dẫn của hai người anh, Phó Minh Chước từ xa đã dang rộng vòng tay về phía cô, nũng nịu gọi: “Chị ơi bế em, bế em.”
Sau mấy tháng sống buông thả, Vân Vụ Lai yếu đến mức không thể bế nổi một đứa bé hai tuổi, phải nhờ Chúc Khải Toàn giúp, cô mới miễn cưỡng ôm được thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Phó Minh Chước một lúc.
Đây là hơi thở của cuộc sống đã lâu không gặp, xa xôi như thể mới xảy ra ở kiếp trước, phần mềm yếu nhất trong trái tim bị va đập mạnh, cô gần như không thể chịu đựng nổi.
Ban đầu, Vân Vụ Lai chỉ nghĩ Chúc Khải Toàn gọi cả hai anh em Phó Hành Thử đi cùng là để cho cô bé mang lại niềm vui cho cô, dù sao trước đây cô cũng từng khen Phó Minh Chước đáng yêu mấy lần.
Đó đương nhiên cũng là một phần lý do, nhưng cô nhanh chóng biết được lý do quan trọng hơn, hóa ra mẹ của hai anh em đã qua đời hai năm trước, và cùng lúc đó, họ cũng gần như mất đi bố mình.
Sự đồng cảm giữa những người cùng cảnh ngộ là sức mạnh mà người khác không thể nào trao cho được.
“Thật sự có thể vượt qua được sao?” Vân Vụ Lai hỏi Phó Hành Thử, cô cười khổ “Nhưng tớ cảm thấy hình như mình sẽ không bao giờ ổn lại được nữa.”
“Sẽ ổn thôi.” Phó Hành Thử dịu dàng mà kiên định cho cô một câu trả lời chắc nịch “Mọi chuyện rồi sẽ dần tốt đẹp hơn thôi.”
Cậu ta đã không nói thật.
Hai năm trôi qua, mẹ vẫn là vết thương không thể chạm tới trong lòng cậu ta, mỗi khi đêm về khuya, cậu ta vẫn chìm trong đau khổ và nhớ nhung không thể thoát ra.
Nhưng cậu ta phải nói với Vân Vụ Lai rằng, sẽ ổn thôi, giống như mỗi lần cậu ta đau đến không thể chịu nổi vẫn tự an ủi mình hết lần này đến lần khác.
Con người sống phải có một niềm hy vọng.
Lúc Vân Vụ Lai quay trở lại trường học dưới sự động viên của mọi người, năm học lớp 11 đã bắt đầu được hơn nửa tháng.
Cô chọn ban tự nhiên, vẫn học lớp 9, nhưng từ lớp 9 khối 10 thành lớp 9 khối 11, dãy nhà học cũng từ phía Tây của khối 10 chuyển sang phía Đông của khối 11. Trường Gia Lam coi trọng ban tự nhiên, hơn hai phần ba học sinh đều chọn ban này, giáo viên chủ nhiệm lớp 11/9 vẫn là cô Ưng Đăng Dĩnh, Cừu Vũ vẫn ngồi sau lưng cô, và Từ Giai Vũ vẫn là bạn cùng bàn của cô.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nhưng lại dường như tất cả đều đã đổi thay.
Vài ngày sau là cuối tháng chín, trường Gia Lam tổ chức kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này.
Bỏ bê một thời gian dài như vậy, Vân Vụ Lai đã hổng rất nhiều kiến thức, kết quả thi không có gì bất ngờ, thứ hạng của cô rơi xuống hạng ba từ dưới lên của lớp, trở lại trạng thái như lúc mới nhập học lớp 10.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 103: Ngoại truyện 22
10.0/10 từ 17 lượt.
