Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 2: Chụp lén

173@-

Ôn Tri Hòa biết rõ đạo lý “Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí”, một người đàn ông nói những lời này với một phụ nữ, cho dù là ý tốt, quang minh lỗi lạc, cũng rất khó không khiến lòng người sinh nghi.


 


“Thật ra không cần đâu, tôi…”


 


Lời còn chưa dứt, Hạ Trưng Triều lại hỏi: “Tôi biết gần đây có studio, cô làm việc ở đó à?”


 


Khu căn cứ quay phim chiếm một khu đất lớn, lại còn có biển chỉ dẫn rõ ràng, anh biết cũng không có gì lạ, huống hồ trên cổ cô còn đeo thẻ làm việc. Ôn Tri Hòa “Ừm” một tiếng.


 


Giám đốc cũng chú ý tới thẻ làm việc của cô, nhanh nhảu cười phụ họa thêm vào: “Đoàn phim của Ôn tiểu thư, đại bộ phận nhân viên và nghệ sĩ đều ở tại đây, đi lại cũng tiện lợi mà.”


 


Ôn Tri Hòa không biết nên trả lời thế nào, tuy rằng anh ta nói không sai, nhưng cô cần phải từ chối: “Tiên sinh, thẳng thắn mà nói tôi thật sự không có đủ ngân sách để chi trả chi phí, hơn nữa tôi cũng không muốn nhận không ân tình của ngài.”


 


Hạ Trưng Triều gật đầu tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu: “Ân tình có thể nhận, ngân sách có bao nhiêu thì chi trả bấy nhiêu, như vậy, có thể chấp nhận được không?”


 


Lời nói của anh vẫn thích đáng và bình thản, ánh mắt nhìn xuống: “Tối nay quá muộn rồi, huống hồ gặp lại cũng là duyên khó có được, mong Ôn tiểu thư nhận lời.”


 


Tháng hai ở Linh Châu ngày mưa ẩm lạnh, cô tuy không bị ướt như chuột lột, nhưng cũng chẳng tươm tất gì, cứ đứng đây hứng gió lạnh rồi cảm mạo cũng không phải cách.


 


Ôn Tri Hòa căng da đầu đi cùng anh vào khách sạn. Giám đốc rất biết xử lý, lập tức cho nhân viên lại đây đưa một chiếc khăn lông khoác lên người cô. Ôn Tri Hòa quấn khăn lông lại xem lịch sử gọi xe, quả thật không có ai nhận cuốc. Xem dự báo thời tiết, cơn mưa này còn sẽ tiếp tục mưa đến sáng mai.


 


Đi đến quầy lễ tân, Hạ Trưng Triều lên tiếng trước: “Xin vui lòng cấp cho vị tiểu thư này phòng suite tốt nhất.”


 


Ôn Tri Hòa sửng sốt, thực sự khó hiểu rốt cuộc người đàn ông trước mắt vì lý do gì mà lại hào phóng như vậy.


 


Thủ tục nhận phòng xử lý rất thuận lợi, chỉ cần cô đưa ra giấy tờ tùy thân, lễ tân liền đưa thẻ phòng đến trước mặt: “Chào quý cô, đây là thẻ phòng của cô, phòng của cô ở tầng 45, số 4512, chúc cô có kỳ nghỉ vui vẻ.”


 


Thẻ phòng được Hạ Trưng Triều kẹp giữa hai ngón tay đưa qua, ngón tay anh thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng. Chiếc thẻ phòng màu đen viền vàng, nhìn đã biết đắt tiền.


 


Trên thực tế cũng quả thật đắt đỏ, dù sao cũng là phòng suite xa hoa ở tầng cao nhất. Nơi này cách phim trường gần, hơn nữa ngày mai còn có thể trực tiếp xuống lầu đón người… Ôn Tri Hòa không có tiền đồ mà động lòng. Trước khi nhận thẻ phòng, cô nói một câu khách sáo mang tính tượng trưng: “Hạ tiên sinh, nếu ngài có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”


 


Hạ Trưng Triều gật đầu, lịch thiệp mà khẽ cười một tiếng, dường như không để trong lòng, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp lời: “Được.”


 


Cắm thẻ phòng vào, đèn tường trong phòng suite chợt sáng lên. Điều kiện ăn ở nơi này tốt hơn gấp vạn lần so với nhà trọ cô thuê chung với các nhân viên khác.



 


Kéo rèm cửa ra, Ôn Tri Hòa nhìn thấy thành phố phồn hoa cách đó không xa, những con đường ngang dọc đan xen như mạng nhện, những ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ, thật xinh đẹp.


 


Cô thừa nhận mình có chút hành động bốc đồng, dễ dàng chấp nhận lòng tốt không rõ lý do của người khác. Chỉ là hôm nay trôi qua thật sự quá tồi tệ, cô không nhịn được coi lần gặp gỡ tình cờ này như một món quà.


 


Nghĩ đến tấm card vứt đi sáng nay, Ôn Tri Hòa có chút hối hận đã không giữ lại, nhưng dù không vứt đi, chữ viết mờ nhòe bên trên cũng căn bản vô dụng. Sau này cô sẽ tìm cơ hội khác để trả lại phần chi phí còn lại cho vị tiên sinh kia.


 


Ngày mai là một ngày đặc biệt, là sinh nhật bốn năm mới có một lần của cô, sinh nhật hai mươi tuổi.


 


Ôn Tri Hòa ngồi quỳ trên sofa, trang trọng đan mười ngón tay vào nhau đặt trước cằm. Trước mắt là ánh đèn sáng trong, cô cứ coi như là nến sinh nhật, nhắm mắt rồi mở mắt, thầm ước nguyện.


 


Hy vọng ước mơ của cô vĩnh viễn không phai mờ, tựa như đêm Linh Châu này.


 


Ước xong, Ôn Tri Hòa định đi tắm nước nóng, quần áo trên người vẫn chưa quá bẩn, phơi khô sáng mai vẫn có thể mặc.


 


Cô đang nghĩ vậy, vừa định đi vào phòng tắm thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.


 


Nhìn qua mắt mèo, là một nhân viên lễ tân đẩy xe phục vụ đồ ăn, nụ cười rạng rỡ: “Ôn tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”


 


Ôn Tri Hòa hơi giật mình: “A… Cảm ơn, đây là?”


 


Nắp đậy khay đồ ăn được nhấc lên, rõ ràng là một chiếc bánh kem nhung đen. Có lẽ là cân nhắc đến việc ban đêm không nên ăn quá nhiều, chiếc bánh kem này chỉ khoảng bốn inch. Nhưng được trang trí cực kỳ tinh tế, không khó để nhìn ra sự dụng tâm của khách sạn.


 


Ôn Tri Hòa vốn tưởng là khách sạn chuẩn bị, cho đến khi nhân viên giải thích: “Đây là bánh kem Hạ tiên sinh chuẩn bị cho cô, còn đây là quà ạ.”


 


Cô ấy nhấc chiếc túi giấy có logo thương hiệu lớn lên, đặt sang chiếc sofa bên cạnh.


 


Ôn Tri Hòa càng kinh ngạc: “Còn có quà nữa sao?”


 


Ôn Tri Hòa không thể nhận món quà này, nhưng nhân viên trả lời đâu ra đấy, cô cũng không muốn làm khó người khác.


 


Sau khi nhân viên rời đi, Ôn Tri Hòa liếc nhìn chiếc túi giấy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Hạ Trưng Triều đối với cô quả thực là tốt quá rồi.


 


Hôm sau 7 giờ, Ôn Tri Hòa xuống lầu vào đại sảnh khách sạn đón người trước. Diễn viên cần đón dễ chịu hơn nhiều so với tưởng tượng, trước khi đi phim trường đối phương còn tặng thêm cho cô một hộp chocolate nhỏ. Tuy không quá đắt giá, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Tri Hòa cảm nhận được tình người trong công việc này.



Ở khu vực rửa tay công cộng, Ôn Tri Hòa rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa ngắn lên rồi đội lại mũ lưỡi trai. Cô vừa định rút giấy lau tay thì nhận được điện thoại của Tào Trạch gọi tới.


 


“Tri Hòa, em đang ở đâu đấy, đến chưa?” Điện thoại vừa kết nối, giọng Tào Trạch bình thản đến lạ.


 


Ôn Tri Hòa còn tưởng ông ta đang thúc giục, chạy một đoạn nên hơi thở hổn hển: “Nhanh ạ, đến ngay đây, em vừa đón người về.”


 


“Không sao, không vội.” Tào Trạch hơi dừng lại: “Hôm nay em không cần đến nữa.”


 


Ôn Tri Hòa bước chân chậm dần, khóe mắt thoáng thấy bên cạnh có người đang dọn thiết bị đi qua. Tìm một góc tường không vướng víu để nói chuyện, cô vừa định hỏi tại sao, bên tai chỉ còn tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi đã ngắt.


 


Buông điện thoại nhìn màn hình, xác nhận là đã bị ngắt máy, Ôn Tri Hòa đột nhiên sinh ra một linh cảm chẳng lành.


 


Còn chưa đi được vài bước, Tào Trạch lại gọi điện tới, lần này xem như xác minh linh cảm: “Em đến rồi đúng không, vậy đưa thẻ làm việc cho tôi.”


 


Ôn Tri Hòa nhíu mày, tranh thủ hỏi: “Thầy, tại sao lại cần thẻ làm việc của em ạ, có chuyện gì sao?”


 


Tào Trạch giải thích mơ hồ không rõ, chỉ có câu nói nhấn mạnh đầy quyền lực trong điện thoại vang lên: “Được rồi, tôi thấy em rồi, em lại đây đưa thẻ cho tôi!”


 


Ôn Tri Hòa ngước mắt nhìn theo hướng giọng nói, có thể thấy Tào Trạch đang đứng bên cạnh thiết bị, mặt lạnh tanh vẫy tay với cô.


 


Nói chuyện trực tiếp dù sao cũng tiện hơn nói qua điện thoại, Ôn Tri Hòa liền cúp điện thoại đi đến trước mặt Tào Trạch.


 


Cô mới vừa kêu một tiếng “Thầy”, Tào Trạch liền đưa tay nắm lấy thẻ làm việc, không kiên nhẫn giật giật: “Tháo ra.”


 


Lực tay ông ta không mạnh lắm, nhưng Ôn Tri Hòa không chuẩn bị trước, cổ bị kéo chúi xuống.


 


Nắm chặt thẻ làm việc, Tào Trạch thở dài thấp giọng: “Người của Thái Hinh nói tôi, không muốn thấy em, cho nên em tốt nhất là giao thẻ rồi mau chóng về nhà đi.”


 


Ôn Tri Hòa sững sờ, cô đã lường trước Thái Hinh bụng dạ hẹp hòi sẽ ngáng chân, nhưng không ngờ đối phương lại làm đến mức này.


 


Thời gian quay phim eo hẹp, Ôn Tri Hòa biết mình dù có phí lời cũng vô ích, chỉ có thể nộp lại thẻ làm việc.


 


Trơ mắt nhìn thẻ làm việc bị Tào Trạch tùy tay nhét vào túi, Ôn Tri Hòa ôm chặt cuốn sổ trong lòng, mím môi hỏi: “Vậy công việc sau này của em…”


 



“Để sau rồi nói.” Tào Trạch nhíu mày mất kiên nhẫn giơ tay lên, thúc giục cô rời khỏi phim trường, rồi nhanh chóng quay lại tập trung vào


 


việc quay phim.


 


Ôn Tri Hòa nhìn ông ta thao tác thiết bị, do dự vài giây đành phải xoay người đi ra ngoài.


 


Studio người đến người đi, lúc gần ra đến cửa thì vắng vẻ hơn nhiều. Ôn Tri Hòa đầu óc lơ đãng, không chú ý người bên cạnh, đâm sầm vào đối phương.


 


Cơn đau cùng cảm giác lạnh lẽo ở lồng ngực k*ch th*ch khiến cô lập tức tỉnh táo. Ôn Tri Hòa cúi đầu, liền thấy mình bị người ta làm đổ cả ly cà phê lên người.


 


Hôm nay cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng của ngày hôm qua, dễ mặc nhưng vết bẩn nhuộm màu thì không dễ giặt sạch. Cà phê làm ướt một mảng lớn, còn đang nhỏ nước xuống.


 


Thủ phạm hít một hơi khí lạnh, mặt mày như đưa đám móc khăn giấy ra lau tới tấp: “Cô gái, xin lỗi nhé, tôi thật sự không cố ý.”


 


Ôn Tri Hòa nhìn rõ gương mặt cô ta, cảm thấy hơi quen mắt, còn chưa nhớ ra là ai, đối phương đã nhét khăn giấy vào tay cô, vô cùng nôn nóng: “Phiền cô tự xử lý một chút được không? Nếu xử lý không sạch thì cô cứ đến tìm tôi nhé, tôi còn phải đi mua ly cà phê mới, thật sự rất xin lỗi…”


 


Ôn Tri Hòa chậm rãi nắm chặt khăn giấy, rất nhẹ và buồn bã “Ừm” một tiếng: “Không sao đâu, cô cứ đi làm việc đi, tôi tự lo được.”


 


Cô gái vội vàng xin lỗi thêm hai tiếng, không quên giúp cô nhặt lại những tài liệu rơi đầy đất.


 


Xấp tài liệu cuối cùng bay tới trước cửa phòng nghỉ, Ôn Tri Hòa xoay người lại nhặt, vừa nhặt lên một góc tài liệu, cửa phòng nghỉ mở rộng,


 


một chiếc giày thêu bước ra vừa đúng lúc giẫm lên.


 


Ôn Tri Hòa theo bản năng ngẩng đầu, lại thấy gương mặt tươi cười dần biến mất của Thái Hinh.


 


Thật là oan gia ngõ hẹp.


 


Ôn Tri Hòa ngón tay ngầm dùng sức, giọng hơi trầm xuống: “Phiền chị nhấc chân lên một chút, chị đang giẫm lên đồ của tôi.”


 


Trong đầu Ôn Tri Hòa đã nhanh chóng lướt qua hình ảnh Thái Hinh lại làm khó dễ, không ngờ cô ta lại thật sự nhấc chân ra, mặc dù góc trên bên trái tài liệu có vết giày rõ ràng.


 


Lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra, tài liệu liền đột nhiên bị cô ta giật lấy.


 



 


Vẻ mặt châm chọc của đối phương vô cùng đắc ý, dường như chỉ cần cô gật đầu là sẽ bắt đầu sỉ nhục. Ôn Tri Hòa mất việc đã không còn tức giận, đâu còn tâm trí mà đôi co ở đây. Cô im lặng không nói, dứt khoát giật lại tài liệu.


 


Thái Hinh cũng không tức giận, cười như không cười: “Muốn vào tổ đạo diễn cũng không xem lại mình có đủ tư cách không, không có ai nâng đỡ thì ở lại đây đúng là không được rồi.”


 


Đêm đầu tiên đến cô không ở nhà trọ, hành lý gần như còn nguyên. Ôn Tri Hòa khóa cửa cất chìa khóa, xách vali hành lý từng bước xuống bậc thang. Cô có ý thức tránh vũng nước, lại giẫm phải rêu xanh suýt trượt chân.


 


Vali nặng nề rơi xuống đất, bánh xe kẹt vào khe hở. Ôn Tri Hòa hai tay chống vào tay vịn mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.


 


Cô cảm giác đầu gối dưới lớp quần jean bị cứa một đường đau điếng. Nhẹ nhàng vén ống quần bó sát lên, cô đã đau đến hít một hơi khí lạnh.


 


Người ta xui xẻo đến cực điểm sẽ bật cười, Ôn Tri Hòa muốn cười mà cười không nổi, đây không nghi ngờ gì là một ngày tồi tệ nhất.


 


Cô vốn có thể rời nhà trọ đặt vé rồi đi ngay, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không cam lòng, liền kéo hành lý đi vòng về khách sạn.


 


Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của khách sạn, Ôn Tri Hòa thở sâu, thư giãn một lát liền đi phòng tắm tắm rửa thay quần áo mới. Lau khô tóc ướt đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm Linh Châu dưới chân.


Thành phố này ban ngày khác hẳn cảnh đêm rực rỡ, nhưng là một cố đô nổi tiếng xa gần cũng đáng để đi một chuyến, đã đến rồi thì không có lý do gì không tìm hiểu phong tục tập quán.


 


Trước khi về phòng Ôn Tri Hòa đã hỏi lễ tân, phòng này được gia hạn đến ba ngày sau, giá sau khi chiết khấu không quá cao, cô trả nổi… Nhưng cô phải tìm được Hạ tiên sinh kia trước đã.


 


Đi thang máy xuống, Ôn Tri Hòa tay cầm máy ảnh, nheo mắt điều chỉnh thông số, đi thẳng về phía đại sảnh.


 


Các khu vực bên cạnh sảnh chính được chia thành các khu nghỉ ngơi với chức năng khác nhau, ngăn cách bằng những tấm chắn dọc nửa chạm rỗng. Nền gạch men sứ màu đen viền vàng trải dài, xen lẫn tiếng bước chân của dòng người qua lại.


 


Ôn Tri Hòa nâng máy ảnh lên, ống kính vô tình nghiêng đi, dừng lại ở cửa khu nghỉ ngơi, nơi có vài người đàn ông mặc vest đi giày da đang dừng lại, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.


 


Ôn Tri Hòa hơi giật mình, hạ máy ảnh xuống ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy người đàn ông được vây quanh ở giữa rõ ràng là Hạ Trưng Triều.


 


Xương ngón tay cô khẽ thả lỏng, máy ảnh trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, vang lên tiếng ‘rắc’ giòn tan.


 


Tiếng động không lớn lắm, nhưng ánh đèn flash đột ngột có thể khiến máu trong người cô như đông cứng lại, đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt kia trong đám người.


 


Ôn Tri Hòa thấy rõ, dưới hàng mày sâu thẳm của người đàn ông, ý tứ sâu xa dần hiện lên. Cổ họng cô nghẹn lại, muộn màng nhận ra, mình trông giống như một kẻ chụp lén.


 


------oOo------


Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc Story Chương 2: Chụp lén
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...