Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 1: Đêm mưa

217@-

Tháng hai ở Linh Châu lạnh lẽo ẩm ướt, vừa bước ra khỏi studio, gió lạnh ập vào mặt như lưỡi dao cứa vào mặt Ôn Tri Hòa đau rát. Trên chiếc quầy tạm ghép từ những chiếc bàn dài, ngổn ngang những túi cơm hộp đủ loại. Ôn Tri Hòa vốn chỉ cần giúp thầy cô lấy cà phê, nhưng lại phải nhận thêm việc lấy cơm trưa cho diễn viên Thái Hinh.


 


Cà phê đóng gói rất dễ nhận ra, Ôn Tri Hòa lấy một lần là trúng ngay, còn cơm hộp An Long Trai thì cô tìm mãi không thấy.


 


Ôn Tri Hòa nhanh trí dùng điện thoại tìm hình ảnh đóng gói của hộp cơm, trông rất bắt mắt, hẳn là chỉ cần liếc qua là có thể tìm thấy.


 


Cô ngẩng đầu nhìn quanh lần nữa, xác nhận không tìm được liền nhắn tin hỏi trợ lý của Thái Hinh, năm phút sau không thấy trả lời, cô đành phải tự mình đi tìm ở những chỗ cơm hộp khác. Đi một vòng quay lại, vành tai Ôn Tri Hòa đã đỏ bừng vì lạnh.


 


Cùng lúc đó, trợ lý mới trả lời tin nhắn: Anh giao cơm hộp vừa đến, đang ở ngay cửa đó, chắc cô thấy được chứ?


 


Ôn Tri Hòa nhìn về phía quầy.


 


Quả thật thấy nhân viên giao cơm vừa đặt xuống, một chiếc túi giữ nhiệt phong cách cổ màu tím xanh lam cực kỳ tinh xảo, trên mặt còn in một chữ “Long” rất dễ thấy.


 


Cô xách túi chạy về phim trường trước để đưa cà phê cho thầy cô, quả nhiên bị mắng một trận.


 


“Cũng gần mười phút rồi chứ? Sao thế hả, lát nữa là bắt đầu quay rồi đấy.” Tào Trạch ngậm mẩu thuốc lá, nhận lấy túi cà phê, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi còn lại cô đang xách.


 


Ôn Tri Hòa nhấc túi lên, bất đắc dĩ giải thích: “Em giúp Thái Hinh lấy cơm hộp ạ.”


 


“Người đó không dễ hầu hạ đâu.” Tào Trạch gật gật đầu, cũng không có ý truy cứu, phất tay nói: “Còn không mau đưa đi.”


 


Đúng như lời ông nói, Thái Hinh quả thật không dễ hầu hạ. Ôn Tri Hòa vừa hé mở cửa phòng nghỉ đã nghe thấy tiếng Thái Hinh đang bực tức với chuyên viên trang điểm.


 


Nghệ sĩ ở phim trường làm mình làm mẩy cũng không hiếm thấy, bất kể là sao hạng A hay diễn viên tuyến mười tám, một số người quen được tung hô chiều chuộng khó tránh khỏi mang chút thái độ kẻ cả bề trên.


Gặp phải chuyện này Ôn Tri Hòa trước nay đều nhịn được thì cứ nhịn, ngoài mặt cười chuyên nghiệp bao lâu thì trong lòng cô mắng bấy lâu.


 


Tuy người ta đang nổi nóng, nhưng củ khoai lang nóng bỏng tay này không đưa cũng không được, Ôn Tri Hòa đẩy cửa bước vào, một ánh mắt xuyên qua gương trang điểm chiếu thẳng vào người cô.


 


“Được rồi cô đừng động vào nữa.” Thái Hinh vuốt mái tóc dài dày dặn, quay người hướng mu bàn tay xuống dưới vẫy vẫy với Ôn Tri Hòa, như gọi cún con, “Cô lại đây, bày cơm hộp lên bàn trà đi.”


 


Ôn Tri Hòa vốn không muốn làm việc này, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô chỉ đành làm theo. Là trợ lý nhiếp ảnh, Tào Trạch cũng cơ bản chỉ giao cho cô mấy việc vặt vãnh thế này, dù sao đến đây chủ yếu là để quan sát học hỏi.


 


Bày biện đồ ăn xong, Ôn Tri Hòa vừa chuẩn bị đem màng bọc thực phẩm vứt vào thùng rác thì nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Hinh: “Trước khi mở đồ ăn cô có rửa tay không đấy? Với lại sao lấy cơm hộp lâu thế?”


 


Ôn Tri Hòa nhất thời không nói nên lời, cũng lười giải thích, chỉ đáp: “Vậy giờ tôi đi rửa.”


 


Thái Hinh nhíu mày, vắt chéo chân: “Không cần, nhặt giùm tôi cây trâm cài tóc dưới đất, vừa mới rơi.”


 


Trong phòng nghỉ người không ít, ngoài hai diễn viên khác, trợ lý cô ta mang theo đã có ba người, ai mà chẳng nhặt giúp cô ta được? Hơn nữa, lùi một bước mà nói, việc chỉ cần cúi người là làm được, tại sao bản thân lại không thể làm?


 


Từ hôm qua, Ôn Tri Hòa đã ít nhiều cảm nhận được sự cố tình làm khó của Thái Hinh, điều này khiến cô không thể không liên tưởng đến tin đồn Thái Hinh bất hòa với ông xã hào môn, xem ra chắc là thật.



 


Cúi đầu nhìn quanh mặt đất, Ôn Tri Hòa cũng không tìm thấy cây trâm nào: “Chị đứng lên để tôi tìm xem.”


 


Thái Hinh đã cầm đũa gắp thức ăn, nghe vậy liền nhìn về phía cô, hừ cười một tiếng, như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Tôi đang ăn cơm cô bảo tôi đứng lên, tự cô không biết ngồi xổm xuống mà nhìn à? Sao thế, đầu gối cô bọc vàng chắc?”


 


Ôn Tri Hòa không có thói quen phải quỳ gối trước mặt người khác, đến nước này cô đã chịu đủ rồi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, tiện miệng nói dối: “Đã 2 giờ 15 rồi, tôi còn có việc phải ra phim trường giúp, đành phiền người khác vậy.”


 


Cũng chẳng buồn để ý đến vẻ mặt của Thái Hinh, Ôn Tri Hòa liền trực tiếp xoay người rời khỏi phòng nghỉ. Bước ra khỏi cửa phòng, cô lập tức rẽ trái tìm nhà vệ sinh, lôi điện thoại ra than thở với cô bạn thân.


 


Trần Địch chắc cũng đang trốn việc nên trả lời tin nhắn rất nhanh, những lời đáp lại chân thành đó đã xoa dịu cảm xúc của cô: Đây đúng là đồ thần kinh mà? Coi cậu là trâu ngựa sai bảo thật à, đóng ba bộ nữ chính


rồi mà vẫn flop không ai biết tới, nếu không phải gả vào hào môn thì lấy đâu ra lắm tài nguyên thế. Trên màn ảnh thì diễn dở tệ, sau lưng thì tự tung tự tác như hoàng hậu… Tớ vốn tưởng nỗi oán hận ở chỗ làm của tớ


đã đủ nhiều rồi, không ngờ chỗ cậu còn dầu sôi lửa bỏng hơn.


 


Đã gả vào hào môn rồi thì yên phận làm phu nhân nhà giàu đi, chui ra ngoài làm gì cho ngứa mắt người ta.


 



 


Haizz, nếu là tớ, tớ sẽ ở nhà đếm tiền. Nhưng mà có thể tùy tiện diễn kịch rồi nhận mấy chục triệu tiền cát-xê thì tớ cũng làm.


Trở thành tư bản, vượt qua tư bản!


Hôm nay tớ lướt thấy một video, làm tớ ghen chết. Nếu tớ có ông chồng một tháng đưa mấy trăm vạn mà còn không thèm về nhà, thì còn phải ở đây làm trâu ngựa làm gì!


Ôn Tri Hòa chỉ mất công đi vệ sinh ra rửa tay đã thấy chủ đề trên màn hình điện thoại lái 180 độ sang phần nằm mơ hão huyền.


 


Cô cười một tiếng, cũng hùa theo vài câu.


 


Rửa tay sạch sẽ, rút khăn giấy từ trong túi ra, Ôn Tri Hòa đột nhiên sờ thấy một tấm card hơi cứng, chắc là lần trước giặt đồ quên lấy ra, chữ viết bên trên đã bị nước làm mờ nhòe, chỉ lờ mờ nhìn ra được hình dáng ba bốn con số.


 


Chỉ suy nghĩ một lát, Ôn Tri Hòa liền nhớ ra nguồn gốc tấm card này. Đó là một tháng trước, khi may mắn làm lễ tân tại khách sạn thuộc tập đoàn Hằng Xuyên và có cơ hội phục vụ bên cạnh Hạ tiên sinh, đối phương đã cho cô phương thức liên lạc.


 


Nói ra cũng thật phi thực tế, cô chỉ làm chút việc bưng trà rót nước đơn giản mà đã được vị tiên sinh này để mắt tới, đến mức khi đối phương ngồi trước mặt nói sẽ cho cô một công việc lâu dài, cô vẫn cảm thấy khó tin.


 


Cô không hề đồng ý, nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ nhận lấy tấm card nói cần thời gian suy nghĩ, còn công việc làm thêm ở khách sạn đó, cô làm tròn một tháng là nghỉ.


 


Vị Hạ tiên sinh này từ đó không còn bất kỳ liên hệ nào với cô nữa. Thỉnh thoảng Ôn Tri Hòa sẽ lướt thấy một hai tin tức liên quan đến tập đoàn Hằng Xuyên, nhưng cô không có hứng thú với tin tức thương trường.


 


Thuật toán dữ liệu lớn đã hoàn hảo bao bọc cô trong cái kén của điện ảnh và mỹ học nhiếp ảnh, cho nên những tin tức về đối phương, đều giống như mối quan hệ giữa cô và anh, trơn tuột lướt qua vỏ não cô, không để lại dù chỉ một dấu vết nhỏ.


 


Trước khi đi, Ôn Tri Hòa không chút do dự vò nát tấm card rồi ném vào sọt giấy vụn.


 


Phim trường đã bắt đầu quay, đoàn phim Ôn Tri Hòa đang theo là một dự án lớn cấp S+ thể loại tiên hiệp cổ trang thần tượng do đài Lam Tinh sản xuất. Kỳ thực nói là đại chế tác, kinh phí chắc đều đổ vào dàn diễn viên, còn phục trang, đạo cụ, hóa trang thì hoàn toàn không được đầu tư nghiên cứu, bối cảnh thì ghép từ phông xanh, một số cảnh diễn chung của nam nữ chính thậm chí còn được quay riêng ở các khung hình khác nhau.


 


Với kinh nghiệm xem phim truyền hình nhiều năm của Ôn Tri Hòa, bộ phim này dù có chiếu vào dịp nghỉ hè, cái gọi là “bạo hồng” chắc cũng chỉ có fan mới thấy. Giới giải trí sản xuất những bộ phim rác kiểu “rửa tiền” này nhiều không kể xiết, đáng tiếc là vị đạo diễn này trước đây rõ ràng còn từng có phim nghệ thuật được đề cử giải thưởng, bây giờ lại không thể không vì tiền mà cúi đầu.


 


Nhưng có lẽ chỉ là cô tự cho mình là thanh cao, rốt cuộc kiếm tiền đâu có gì xấu hổ, ai mà chẳng muốn kiếm tiền chứ.



 


Lúc rảnh rỗi, Ôn Tri Hòa liền ôm laptop, ngồi ở vị trí cách khu vực đạo diễn không xa để quan sát thực tế. Ước mơ của cô là làm phim điện ảnh, chỉ tiếc kinh nghiệm lý thuyết phong phú, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại thiếu thốn. Cho đến nay, cô cũng chỉ từng quay một hai bộ phim ngắn nhỏ, việc thiếu thốn kinh phí đầu tư và tài nguyên khiến cô nản lòng.


 


“Ai cho cô ngồi đây? Tránh ra, mấy cái này còn phải dùng.” Tiếng mắng của một người đàn ông vang lên trên đầu, Ôn Tri Hòa quay người nhìn lại, có chút không hiểu gì cả.


 


Người đàn ông đá vào cái thùng, nhíu mày tức giận mắng: “Nhìn tôi làm gì? Thùng táo* là để cho cô ngồi à?”


 


(Thùng táo/Apple box: một loại đạo cụ phổ biến ở phim trường dùng để kê đồ vật hoặc diễn viên)


 


Ôn Tri Hòa hơi khựng lại, lúc này mới ý thức được anh ta đang nói gì. Cô nửa khom người kéo chiếc ghế gấp nhỏ, ngẩng đầu lý lẽ đanh thép cãi lại: “Tôi chỉ ngồi dựa vào thùng táo thôi, chứ ngồi lên trên đó đâu?”


 


Ôn Tri Hòa trước đây cũng từng nghe loáng thoáng về một số quy tắc ngầm trong đoàn phim, không ngờ tin đồn không cho phụ nữ ngồi lên thùng táo lại là thật.


 


Người đàn ông trừng mắt nhìn cô, bảo người phụ trách chuyển thùng táo vào studio. Ôn Tri Hòa trơ mắt nhìn chiếc thùng mình vừa dựa vào lúc nãy được kê dưới chân nam diễn viên.


 


Ôn Tri Hòa nhìn mà thấy nực cười, nếu cô mà làm đạo diễn, đừng nói là cho phụ nữ ngồi lên thùng táo, nam diễn viên cũng đừng hòng kê thùng dưới chân.


 


Quan sát không bao lâu, Ôn Tri Hòa lại bị Tào Trạch bảo đi lấy bảng trắng*. Thứ này không nặng lắm, nhưng phải phối hợp với diễn viên NG


 


(quay hỏng) nhiều lần, giơ tay mãi cuối cùng cũng sẽ mỏi.


 


(Bảng trắng ở đây có thể là clapperboard dùng để đánh dấu cảnh quay hoặc whiteboard để ghi chú)


 


Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, diễn viên cô phối hợp vẫn là Thái Hinh. Ôn Tri Hòa thấy rõ cô ta liếc mắt coi thường mình.


 


Ôn Tri Hòa giả vờ không thấy, đợi cảnh này quay xong, mới nghỉ uống nước. Tào Trạch đang loay hoay với máy quay, Ôn Tri Hòa có chút ngượng ngùng hỏi: “Thầy, con xem một chút được không ạ?”


 


Tào Trạch liếc cô một cái, đáp qua loa lại không kiên nhẫn: “Đừng ở đây vướng chân vướng tay, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi.”


 


Tào Trạch là sư phụ dẫn dắt cô, nhưng cơ bản chẳng dạy được gì, ngay cả lời hứa sẽ giới thiệu cô cho đạo diễn, chính thức ký hợp đồng vào studio cũng chẳng thấy tăm hơi.


 


Ôn Tri Hòa “Ồ” một tiếng, đành thôi vậy.


 


Đêm khuya 12 giờ đoàn phim mới tan làm, Ôn Tri Hòa vốn định đuổi chuyến xe buýt cuối cùng về nhà trọ, nhưng Tào Trạch lại đột nhiên gọi điện tới, yêu cầu cô đến cửa khách sạn một chuyến, hỗ trợ trao đổi với nghệ sĩ ngày mai sẽ vào đoàn.


 


Đủ thứ việc nặng việc vặt, những công việc không cần thiết đều đổ lên đầu, Ôn Tri Hòa đã chai lì đến mức không biết tức giận là gì.


 


Hai bên khách sạn, ánh đèn vàng ấm áp hắt từ dưới lên, mái hiên rộng lớn vươn ra rõ ràng, gắn một hàng logo chữ cái cực lớn của khách sạn. Đây là khách sạn gần phim trường nhất, giá phòng cũng cao ngất ngưởng, nghệ sĩ trong đoàn cơ bản đều ở đây.


 


Khi sắp đến khách sạn, trời đột nhiên đổ mưa lớn, Ôn Tri Hòa chạy vài bước lên bậc thang, vệt nước ướt sũng từ đế giày loang lổ trên mặt đất, khiến cô ngại không dám bước vào đại sảnh.


 


Điện thoại của Tào Trạch gọi tới, hỏi cô đang ở đâu, Ôn Tri Hòa thành thật trả lời mình đã đến cửa khách sạn, chỉ là thời tiết không tốt, đang mưa rất to.


 



 


Ôn Tri Hòa tức đến muốn chửi thề, sớm không nói muộn không nói lại cố tình chọn đúng lúc này mới nói, mấu chốt là trên người cô còn không có lấy một cây dù.


 


Ôn Tri Hòa khẽ thở dài, cũng không biết cơn mưa này cần bao lâu mới có thể tạnh.


 


Cách phía trước mấy mét có một đài phun nước lớn ba tầng, cũng được chiếu sáng bằng đèn từ mặt đất. Những hạt mưa dày đặc rơi xuống đất, bắn lên từng đợt sóng gợn.


 


Đúng lúc này, trong màn mưa, một chiếc Maybach S680 bật đèn khẩn cấp chậm rãi lái tới. Người ngồi trên xe có lẽ là khách quý ở đây, rất nhanh đã có nhân viên khách sạn bung dù xuống đón. Dáng người không giống các nhân viên lễ tân đồng đều, mà hơi mập mạp làm căng cả bộ vest, hẳn là giám đốc sảnh.


 


Cửa xe được người bên ngoài mở ra, vị giám đốc không màng vai bị ướt, nịnh nọt nghiêng ô che qua. Ôn Tri Hòa đứng trên bậc thang, tầm mắt nhìn thẳng xuống, chỉ thấy được bộ vest phẳng phiu và chiếc quần tây thẳng dài dưới tán ô đen.


 


Siêu xe không hiếm thấy, nhưng chiếc ô tô hạng sang trị giá mấy trăm vạn này quả thực đáng để chú ý trong ba giây, huống hồ dáng người của vị chủ xe này thật sự ưa nhìn, phải mét tám, hoặc là cao hơn, vai rộng eo thon, dấu vết tập thể hình rất rõ ràng, gu ăn mặc tinh tế lại không phô trương.


 


Màn mưa bụi mờ mịt, tiếng nói chuyện giữa giám đốc và người đàn ông dưới ô trở nên rất nhỏ. Đeo tai nghe nên Ôn Tri Hòa không thể nghe lỏm được, cơn hóng hớt cũng qua đi.


 


Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, chỉnh âm lượng tai nghe lên 70%, vừa đủ át đi tiếng mưa rơi. Màn hình hơi sáng lên ngoài những thông báo rác,


chính là bài hát Can’t Take My Eyes off You đang dừng lại ở giao


diện tên bài.


 


Bài hát này có vô số bản cover, không quá kén người nghe, nhưng Ôn Tri Hòa chỉ yêu thích bản gốc, nhịp trống du dương mà không hề hời hợt, mang đậm hương vị cổ điển.


 


Nhạc đệm chuyển dần đến cao trào, giọng hát từ tính mà mạnh mẽ của ca sĩ hoàn toàn lay động màng nhĩ —— “I love you baby and if it’s quite alright.” (Anh yêu em, cưng à, và nếu điều đó ổn.)


 


Đây là đoạn Ôn Tri Hòa yêu thích nhất, vì cả lời bài hát lẫn giai điệu, cho dù cho đến nay cô cũng chưa từng động lòng mà hỏi bất kỳ người đàn ông nào câu “Em có thể yêu anh được không”.


 


Tai cô đang đắm chìm trong bài hát, nhưng ánh mắt tùy ý liếc nhìn cũng không hoàn toàn rời đi vào lúc này, bởi vì trong tầm mắt cúi xuống của cô, xuất hiện chiếc quần tây thẳng nếp hoàn hảo và đôi giày da màu đen.


 


Trước khi ngẩng đầu lên, Ôn Tri Hòa còn tưởng là nhân viên phục vụ đang đuổi khách, nhưng khi nhìn rõ gương mặt thanh tú sâu sắc của


 


người đàn ông dưới ô, cô không khỏi sững sờ, giống như một cảnh phim quay chậm kéo dài vô tận.


 


Lối đi trước sảnh khách sạn hoàn toàn rộng mở, lúc anh xuống xe lẽ ra sẽ cách xa cô ba bước, nhưng người đàn ông không chỉ đi đến bên cạnh cô, mà còn dừng bước cúi mắt nhìn cô.


 


Là gương mặt quen thuộc, khung xương ưu việt cùng lời tán thưởng ấm áp hòa nhã của đối phương một tháng trước, đều để lại ấn tượng sâu sắc, rất lâu không thể quên.


 


Bài hát trong tai nghe chỉ còn hai phần ba mười ba giây, đoạn cao trào cuối cùng kết thúc, tiếng hát từ “Now That I’ve found you stay” (Giờ anh đã tìm thấy em, hãy ở lại) dần dần tan biến, chìm vào tĩnh lặng.


 


Mưa vẫn rơi, tai nghe chưa tháo xuống, Ôn Tri Hòa có thể thấy gương mặt bình tĩnh của anh thoáng hiện một tia hứng thú, đôi môi đang mấp máy, nhưng lại không nghe rõ đối phương nói gì.


 


Ma xui quỷ khiến thế nào, Ôn Tri Hòa không khỏi tháo tai nghe ra hỏi lại, ánh mắt do dự, giọng nói cũng mang theo sự không chắc chắn: “Xin lỗi, anh đang nói chuyện với tôi sao? Tôi không nghe rõ.”


 


Kỳ thực khi làm thêm, Ôn Tri Hòa vẫn luôn giữ ý nghĩ làm cho qua chuyện để nhận tiền lương chết, nhưng vì khách hàng thân phận tôn quý, cô không thể không lấy ra tinh thần gấp trăm lần để đối đãi, ngay cả sở thích, bối cảnh cũng nhớ kỹ càng tường tận.


 



Vị trước mắt này chính là người thừa kế của Hằng Xuyên, cũng chính là người một tháng trước đã tung cành ô liu đề nghị cho cô một công việc lâu dài.


 


Hạ Trưng Triều.


 


Chiều cao của giám đốc không thể sánh bằng vóc dáng 1m9 của anh, bất đắc dĩ phải nâng cánh tay giơ cao chiếc ô đen. Xương mày cao thẳng của Hạ Trưng Triều chìm vào bóng tối, đôi mắt lại sâu thẳm mà rõ ràng: “Đương nhiên.”


 


Phối hợp với động tác nghiêng tai lắng nghe của cô, anh khẽ gật đầu, để lộ giọng Bắc Kinh chuẩn xác, thanh âm trong trẻo: “Ngoài cô ra, ở đây chắc hẳn không có ai có thể cùng tôi hàn huyên cả, Ôn tiểu thư.”


 


Ôn Tri Hòa có một thoáng sững sờ, vì lời khách sáo này.


 


Cô không cho rằng, người như Hạ Trưng Triều lại nhớ kỹ mình. Đây không phải cô tự coi nhẹ mình, mà là nhận thức rõ ràng nhất về đối phương và về chính mình, rốt cuộc từ ‘hàn huyên’ quả thực đã quá đề cao cô rồi.


 


Ôn Tri Hòa có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt dò xét của vị giám đốc bên cạnh, rõ ràng là đối phương cũng không tin.


 


Hạ Trưng Triều tay trái đút vào túi quần tây, tay phải khẽ nhấc lên ra hiệu cho giám đốc thu ô lại, cũng không có ý định cứ thế rời đi, ôn hòa hỏi dò: “Đang đợi người à?”


 


Ôn Tri Hòa bình tĩnh hạ thấp âm lượng bài hát trong tai nghe, thành thật trả lời: “Không phải, đang đợi xe, tôi không ở đây.”


 


Hạ Trưng Triều khẽ gật đầu: “Gọi được xe chưa?”


 


Nơi này thuộc khu ngoại ô, cũng không dễ gọi xe lắm. Ôn Tri Hòa hơi dừng lại: “Vẫn chưa.”


 


Nếu anh thật sự tốt bụng, chắc hẳn sẽ cho cô một cây dù để vượt qua cơn mưa này. Cô có ý nghĩ đó, nhưng không thể quá thẳng thắn nhờ giúp đỡ,


 


cho nên uyển chuyển nói: “Nhà trọ tôi ở cũng chỉ cách đây một đoạn đường, đợi mưa nhỏ chút rồi đi cũng không thành vấn đề.”


 


Hạ Trưng Triều rất lịch thiệp, giống như thái độ trước đây, cũng không hỏi kỹ vị trí cụ thể của nhà trọ, chỉ cười một cái.


 


Nếu Ôn Tri Hòa nhớ không lầm, anh năm nay chắc đã 32 tuổi. Tuổi không quá già dặn, nhưng cũng không thể gọi là trẻ trung. Tóc chải ngược ra sau, đường nét xương cốt rõ ràng, cho dù không cần đến gia thế hỗ trợ, dựa vào gương mặt cực kỳ anh tuấn này, cũng không đến nỗi đến giờ vẫn chưa kết hôn.


 


Gạt đi suy nghĩ, Ôn Tri Hòa thấy buồn cười vì sự phân tâm không đâu này của mình, anh kết hôn hay chưa, thì liên quan gì đến cô chứ.


 


“Cơn mưa này có lẽ sẽ còn kéo dài rất lâu, mười hai giờ, đã là đêm khuya rồi.” Hạ Trưng Triều giơ tay chỉ vào đồng hồ, chiếc đồng hồ tinh xảo quả thật đang hiện diện ngay trước mắt cô.


 


Ôn Tri Hòa liếc nhìn, khi ngước mắt lên có một khoảnh khắc giao nhau với ánh mắt anh giữa không trung. Anh kiên nhẫn như một quý ông tốt bụng, thiện ý nhắc nhở: “Tuy tôi không biết nơi cô ở có xa xôi hẻo lánh hay không, nhưng cô đã dừng chân ở đây, chi bằng cứ trực tiếp ở lại đây một đêm, đi đường đêm không an toàn.”


 


Nếu có lựa chọn, cô đương nhiên muốn ở lại đây.


 


Ôn Tri Hòa đôi môi khẽ mở, vừa định giải thích, liền thấy người đàn ông khẽ nghiêng người.


 


Ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn chưa rời khỏi người cô, mang theo hơi thở trong trẻo của cơn mưa, vẫn là sự dịu dàng trước sau như một:


 


“Chỉ cần cô đồng ý, cô có thể ở lại đây, tôi sẽ sắp xếp cho cô một căn phòng miễn phí.”


------oOo------


Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc Story Chương 1: Đêm mưa
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...