Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Chương 18: Bà Ninh
192@-
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt văn nhã này của anh, không thèm nghĩ đến những gì anh đã làm, Ôn Tri Hòa có lẽ sẽ bị lừa gạt, cũng sẽ biết ơn đối với sự ưu ái của anh.
Nhưng cô không mất trí nhớ. Chiếc váy ngủ của cô vì anh mà nhăn nhúm không ra gì, q**n l*t của cô cũng vì anh mà thấm ướt, vò thành cục, không biết đã đi đâu, còn có đôi chân đau nhức của cô gần như không đứng dậy nổi.
—— Mà anh thì sao? Ăn mặc chỉnh tề, chỗ hỗn loạn nhất, có lẽ chỉ còn lại mái tóc bị cô làm rối, chiếc áo sơ mi bị nhàu.
Ôn Tri Hòa từ chối mọi sự giúp đỡ của anh, chậm rãi bò lên giường, chùm chăn kín mít.
Hạ Trưng Triều đi pha nước tắm, lúc quay lại, chiếc giường phẳng phiu đã phồng lên thành một cục.
Anh vốn định lôi cô ra, nhưng vén một góc chăn lên, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, Hạ Trưng Triều chỉ cảm thấy hành vi của mình thật sự hoang đường. Anh cũng không có thói quen hầu hạ người khác, cũng không cho rằng Ôn Tri Hòa lớn từng này rồi mà không thể tự lo liệu tốt cho mình.
Dừng lại vài giây, Hạ Trưng Triều khẽ “chậc” một tiếng nhỏ đến không thể nhận ra.
Đêm nay hiếm có được một giấc ngủ ngon, ngủ đến sáng sớm tự nhiên tỉnh.
Khoảnh khắc mở mắt ý thức quay về, Ôn Tri Hòa theo bản năng vén chăn đi tìm người kia, lại thấy căn phòng lớn như vậy chỉ có mình cô.
… May mắn, anh không ở đây.
Ôn Tri Hòa thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vừa tỉnh ngủ có chút mơ màng, cô mơ hồ cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Chuyện tối qua rõ ràng trước mắt, không thấy người kia, Ôn Tri Hòa còn có thể tự an ủi là mơ, nhưng cảm giác lạnh lẽo giữa hai đùi, chiếc q**n l*t không cánh mà bay nói cho cô biết, đó chính là sự thật.
Ôn Tri Hòa vừa mới ngồi dậy lại nghiêng đầu ngã vật xuống nệm, mọi sự xấu hổ, nhục nhã trong nháy mắt dâng lên, khiến cô trằn trọc đau đớn muốn chết, ngón chân hung hăng bấu chặt muốn khoét cả nền nhà.
Nếu chỉ có Hạ Trưng Triều nói năng lung tung thì tốt rồi. Cố tình anh còn phạm vào điều cấm kỵ kéo cô xuống nước…
Ôn Tri Hòa r*n r* một tiếng, vốn định lại vùi đầu ngủ nướng một lát, nhưng cảm giác mồ hôi dính nhớp trên người thôi thúc cô đi vào phòng tắm.
Chiếc váy ngủ cởi ra có mùi mồ hôi, cũng không khó ngửi.
Ôn Tri Hòa có thói quen ngửi quần áo cởi ra một chút rồi mới ném vào giỏ đồ bẩn, ý thức được mùi hương này là do đâu mà có, cô tức khắc cảm thấy nên sửa cái thói quen xấu này đi.
c** q**n áo, tắm rửa qua loa rồi ngồi vào bồn tắm.
Ôn Tri Hòa nhắm mắt một lát, lại không nhịn được ôm đầu cuộn tròn. Không thể phủ nhận chính là, trải nghiệm tối qua Hạ Trưng Triều mang đến cho cô quả thực không tồi, cho dù anh không đi vào, chỉ dùng ngón tay…
Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ tới anh còn có loại thủ đoạn này.
Anh rốt cuộc làm thế nào mà lại thuận buồm xuôi gió như vậy? Thật sự chỉ là lần đầu?
Đại não Ôn Tri Hòa nóng lên, tay duỗi vào g*** h** ch*n, học theo động tác của anh mà x** n*n.
Một lúc lâu sau, Ôn Tri Hòa cảm thấy mình lại bị anh lừa rồi.
Đang tắm rửa, cô vội vàng đi vệ sinh, phát hiện mình vừa đúng lúc tới kỳ nghỉ lễ*.
Nhìn vệt máu đỏ tươi kia, Ôn Tri Hòa nghẹn lời không nói được, tiếc nuối sao không phải đêm qua nó tới.
Tắm rửa sạch sẽ mặc đồ chỉnh tề, Ôn Tri Hòa ôm bụng nằm trên giường thêm một lát, điều hiếm thấy là, lần này cô lại không hề đau bụng kinh.
Có lẽ là do thể chất yếu, từ lần đầu thấy kinh đến nay, Ôn Tri Hòa mỗi một lần đều đi kèm với đau đớn. Cơn đau sinh lý tạm thời có thể chịu đựng, không thể chịu đựng được chính là, sự ngây ngô xấu hổ đó, cùng vô số lần sơ suất. Khi đó cô mười tuổi, vừa đúng lúc Ôn Hà xây dựng gia đình mới, cô không còn là con gái duy nhất của Ôn Hà, việc bị sơ suất dường như đã trở thành chuyện đương nhiên.
Chịu đựng đến giữa trưa, Ôn Tri Hòa ăn cơm trưa, dự định lao vào công việc để ném đi những ý nghĩ lung tung rối loạn kia.
Sau khi bình tĩnh lại, nhìn lại kịch bản bị phê bình đến không còn gì kia, Ôn Tri Hòa thế mà lại nảy sinh ý nghĩ giống hệt Hạ Trưng Triều.
… Thật là quá tệ, sao cô lại có thể cùng anh thông đồng làm bậy chứ.
Thật ra Ôn Tri Hòa cũng tự biết rõ, bản thân mình về phương diện này, quả thực không có chút thiên phú nào. Ba năm đại học, cô cũng từng không ngừng gửi kịch bản cho các cuộc thi đầu tư mạo hiểm lớn, các công ty điện ảnh, nhưng không hề bất ngờ, đều không có chút hồi âm nào.
Cô từng không phục, từng căm phẫn, cho rằng là họ có mắt không tròng, sau mấy lần như vậy, Ôn Tri Hòa hoàn toàn nhận rõ sự thật, bị mài mòn góc cạnh, chỉ có thể không ngừng bôn ba ở phim trường, tìm kiếm cơ hội mới. Nên nói hay không nên nói, Hạ Trưng Triều quả thực là Bá Nhạc* của cô, nhưng Bá Nhạc này không phải Bá Nhạc kia, hoàn toàn chính là…
(*Bá Nhạc: người giỏi xem tướng ngựa, dùng để chỉ người có khả năng phát hiện và tiến cử nhân tài.)
Không được, sao cô lại nghĩ tới anh rồi?
Ôn Tri Hòa tháo kính xuống, thở ra một hơi, định lướt điện thoại một lát để thay đổi tâm trạng.
Nhưng cô vừa cầm lấy điện thoại, liền thấy ba chữ to “Sếp Hạ”.
Tim Ôn Tri Hòa đập thịch một cái, lập tức ném điện thoại lên giường. Dơ bẩn! Quả thực chính là dơ bẩn!
Cô âm thầm gào thét, từ phòng thay đồ ra vẻ hình thức lấy ra một đôi găng tay, đeo vào, nhặt điện thoại lên.
Tin nhắn của Hạ Trưng Triều vẫn nằm ở trên cùng.
Sếp Hạ: Đây là số điện thoại người phụ trách chi nhánh công ty phim ảnh Yến Bắc trực thuộc Hằng Xuyên, có vấn đề gì em có thể tìm anh ta.
Ôn Tri Hòa tức khắc trừng lớn mắt.
Cô vốn không định tìm Hạ Trưng Triều, không ngờ anh lại chủ động đề cập, mặc dù chỉ là việc nhỏ nhặt.
Không trả lời lại thì không lễ phép lắm, nhưng Hạ Trưng Triều người này trăm công nghìn việc, chắc là sẽ không để ý lắm đâu nhỉ?
Ôn Tri Hòa rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định để tin nhắn chìm xuống dưới.
Gọi điện thoại và thêm WeChat của người phụ trách xong, Ôn Tri Hòa lập tức thay quần áo, hùng dũng hiên ngang ra cửa.
Trước khi đến cửa bái phỏng, Ôn Tri Hòa còn không quên mua cà phê mang đến, lúc quét mã thanh toán xong cô mới phản ứng lại, mình đã không còn là cô em gái chạy việc vặt lúc trước nữa, cho dù đi tay không đến, người phụ trách có lẽ cũng sẽ không làm gì cô.
Địa điểm hẹn là phòng tiếp khách trong công ty, Ôn Tri Hòa có thói quen bật chế độ không làm phiền khi làm việc, nên cũng không chú ý tới cuộc gọi liên hoàn của cô em chồng.
Ngược lại Hạ Trưng Triều vừa xuống máy bay lại thấy.
Hạ Bảo Tứ: Vợ ơi cậu đang bận gì thế, sao không trả lời tin nhắn của tớ?
Cuối tháng ba ở Linh Châu khí hậu dễ chịu, gió cũng ấm áp. Hạ Trưng Triều ngồi trong xe, cúi mi nhìn màn hình, lúc nó sáng lên, anh theo bản năng cho rằng, sẽ là tin nhắn Ôn Tri Hòa gửi tới.
Dự đoán sai lầm, lòng anh cũng không gợn sóng, chỉ đơn giản mắng lại cô em gái luôn làm quá, suốt ngày không đứng đắn này một câu.
Bị mắng lại, Hạ Bảo Tứ cũng không còn mặt mũi nhắn tin nữa, yên lặng như một cái máy.
Ô tô từ sân bay chạy thẳng hướng bờ biển, dừng ở cửa một viện điều dưỡng cây xanh tươi tốt, hoàn cảnh trang nhã. Người phụ trách chính đã chờ đợi từ lâu, tươi cười chào đón ở sân trong.
Nơi này địa thế rộng rãi, tòa nhà kiểu Tây được xây dựng nhìn từ bên ngoài, cũng không khác biệt thự là mấy, chỉ là quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng cây cối xào xạc, tiếng hải âu bay lượn kêu vang, đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao ở tại nơi này, người cần được chăm sóc an dưỡng chỉ có một người.
“Bà Ninh hôm nay cảm xúc khá ổn định, ba bữa một ngày đều có ăn, hoa quả sau bữa ăn cũng không thừa lại bao nhiêu.” Y tá giơ tay ra hiệu, khiến tấm kính trở nên trong suốt.
Đây là một tấm kính một chiều khổng lồ, bên trong không nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài có thể thấy bên trong. Sắc mặt Hạ Trưng Triều bình tĩnh, nhìn về phía xa nhất bên cạnh, bóng dáng gầy gò cuộn tròn ở góc phòng, ôm bảng vẽ viết viết vẽ vẽ, hơi thở ngắn ngủi ngừng lại một nhịp.
Hạ Trưng Triều mắt không liếc ngang, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay trị liệu có phối hợp không?”
Y tá mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Lúc tiêm có giãy giụa một chút, nhưng vẫn luôn phản kháng, nhưng đợt trị liệu hôm nay đã hoàn thành thuận lợi.”
Hạ Trưng Triều lên tiếng, giơ tay đặt lòng bàn tay lên tấm kính.
Y tá im lặng một chút, dò hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài nếu muốn tâm sự với bà Ninh, chúng tôi ở đây có phòng chuyên dụng…”
“Không cần.” Hạ Trưng Triều nhàn nhạt nói, lịch sự đến xa cách, “Phiền mọi người tiếp tục chăm sóc, có vấn đề gì liên hệ trợ lý của tôi.”
Y tá nghẹn lời, nói được.
Gặp bác sĩ chủ trị ở đây, lấy tài liệu cần thiết xong, Hạ Trưng Triều về xe không hề lật xem, mà ngả đầu lên ghế dựa, nhắm mắt một lát.
Cửa sổ xe mở một nửa, khi nhắm mắt ngưng thần, thính giác đối với thế giới bên ngoài đều trở nên nhạy bén hơn, gió xuân nơi đây hòa hiếu, bóng cây che phủ, hải âu lượn vòng giữa không trung, tựa như hòn đảo nhỏ ngày xưa. Nhưng nhiều năm qua, anh dường như chưa bao giờ quen được, chưa từng tĩnh tâm hưởng thụ. Rất nhiều thời gian tưởng như yên bình, trong mắt anh, cũng không khác nhà tù là mấy.
Mà hiện giờ, anh cũng không phải không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hiểu rằng nơi này cũng là như thế. Nhưng hiện tại xem ra, viện điều dưỡng này, dường như đã là hoàn cảnh tốt nhất anh vẽ ra cho Ninh Đường, cho mẹ ruột của mình.
Trong xe im lặng hồi lâu, lâu đến mức trợ lý lên xe, Hạ Trưng Triều vẫn chưa phát giác.
Hạ Bác Dịch cũng nhẹ nhàng cử động, không bảo tài xế vội lái xe. Là trợ lý từ trước khi sếp cũ nhậm chức tổng tài, Hạ Bác Dịch vẫn luôn là trợ lý làm việc bên cạnh Hạ Trưng Triều lâu nhất. Rất nhiều chuyện nên biết, không nên biết, anh ta rõ ràng hơn người khác rất nhiều.
Giới thượng lưu, chuyện bẩn thỉu trong nhà cao cửa rộng không hiếm lạ gì, đơn giản không thoát khỏi chút chuyện quyền sắc, nghe nhiều thành quen, nhưng mặc dù Hạ Bác Dịch có kiến thức rộng đến đâu, cũng không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Giây lát sau, Hạ Trưng Triều mở mắt, hỏi về hành trình tiếp theo.
Hạ Bác Dịch tức khắc vào tư thế sẵn sàng, đưa lịch trình cứng nhắc cho anh.
Vừa mới nhận lấy trong nháy mắt, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hạ Trưng Triều cúi mi nhìn, liếc thấy người gọi đến, dừng lại một lát, nhấn nút nghe.
Có vết xe đổ trước đó, Hạ Trưng Triều không thể không nghi ngờ, vị “bà xã” nhỏ này của anh lại trượt tay.
Nhưng khoảnh khắc anh đưa điện thoại lên tai, chỉ nghe thấy giọng nói sốt ruột hoảng hốt của cô gái: “Chồng! Anh có thể chia sẻ cho em số điện thoại của người phụ trách mulimuli* kia dưới trướng anh không, em có việc gấp quan trọng!”
Có việc thì chồng, sếp Hạ, không có việc gì thì lão già Hạ Trưng Triều.
Trong đầu Hạ Trưng Triều không nguồn gốc mà hiện lên một câu như vậy, hoang đường mà lại buồn cười.
Anh khẽ nhếch môi dưới nhỏ đến không thể nhận ra, không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra, bộ dáng lúc cô cầu xin. Nhíu mày; môi răng khẽ mở; vô thức nắm chặt tay trái đang buông thõng.
“Alo? Có nghe thấy em nói không vậy?” “Alo alo alo…”
“Cũng không nhầm mà tắt máy đâu nhỉ, Hạ Trưng Triều tai anh điếc rồi à…”
Cô nhỏ giọng lầm bầm, trước mặt sau lưng hoàn toàn là hai bộ mặt.
Hạ Trưng Triều cực nhẹ mà cười một tiếng, không hề thu lại tiếng động, có thể xuyên qua đường truyền tinh tế nghe thấy.
Ôn Tri Hòa nghe được.
Tiếng cười này cuốn theo dòng điện, thấp thấp, từ tính, còn có chút mê hoặc.
Ôn Tri Hòa lập tức dịch xa điện thoại, nhìn thời gian trò chuyện liên tục biến động, tưởng mình nghe lầm.
Cô thật sự tình nguyện là nghe lầm.
Ôn Tri Hòa hít vào một hơi, rồi lại không dám cúp máy, thật cẩn thận đặt lên tai, mềm giọng điệu: “Ông xã, là anh sao?”
Tiếng “Ông xã” này, chỉ có lúc gọi lần đầu tiên là khó nuốt, theo khẩu hiệu gọi càng ngày càng lâu, Ôn Tri Hòa coi như là giả tạo 365 ngày, đổi lấy bước đầu tiên của tài phú. Tưởng tượng đến khoảng cách đạt thành 12 triệu còn mười một tháng nữa, Ôn Tri Hòa đối với việc nằm gai nếm mật thật sự càng thêm có lĩnh ngộ sâu sắc.
Đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, nhưng Ôn Tri Hòa không khó nghe thấy, tiếng ồn ào rất nhỏ sau khi kết nối.
Cô cũng không có cảm giác xấu hổ sau khi bị bắt quả tang, ngược lại càng thêm lớn mật: “Hạ Trưng Triều, có phải anh không thích nghe em gọi cái này không… Nếu không thích, em có thể không gọi.”
“Nhưng anh không thể trở mặt không nhận người, quên chuyện anh hứa với em đêm qua chứ…”
Ôn Tri Hòa giọng nghèn nghẹn lầm bầm, giả vờ giả vịt mang theo chút nức nở uyển chuyển.
Xe đã dừng lại, tài xế và trợ lý đều đã xuống xe. Hạ Trưng Triều hơi nhắm mắt, khẽ thở dài một tiếng, giọng nói bất giác chậm lại: “Tôi hình như đã hứa với em quá nhiều, em chỉ sự kiện nào?”
Anh dừng lại một lát, như là đang cân nhắc giúp cô, giọng điệu chậm rãi không nói nên lời:
“Là không “đánh” em sưng lên, hay là giúp em giải quyết hậu quả?”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt văn nhã này của anh, không thèm nghĩ đến những gì anh đã làm, Ôn Tri Hòa có lẽ sẽ bị lừa gạt, cũng sẽ biết ơn đối với sự ưu ái của anh.
Nhưng cô không mất trí nhớ. Chiếc váy ngủ của cô vì anh mà nhăn nhúm không ra gì, q**n l*t của cô cũng vì anh mà thấm ướt, vò thành cục, không biết đã đi đâu, còn có đôi chân đau nhức của cô gần như không đứng dậy nổi.
—— Mà anh thì sao? Ăn mặc chỉnh tề, chỗ hỗn loạn nhất, có lẽ chỉ còn lại mái tóc bị cô làm rối, chiếc áo sơ mi bị nhàu.
Ôn Tri Hòa từ chối mọi sự giúp đỡ của anh, chậm rãi bò lên giường, chùm chăn kín mít.
Hạ Trưng Triều đi pha nước tắm, lúc quay lại, chiếc giường phẳng phiu đã phồng lên thành một cục.
Anh vốn định lôi cô ra, nhưng vén một góc chăn lên, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, Hạ Trưng Triều chỉ cảm thấy hành vi của mình thật sự hoang đường. Anh cũng không có thói quen hầu hạ người khác, cũng không cho rằng Ôn Tri Hòa lớn từng này rồi mà không thể tự lo liệu tốt cho mình.
Dừng lại vài giây, Hạ Trưng Triều khẽ “chậc” một tiếng nhỏ đến không thể nhận ra.
Đêm nay hiếm có được một giấc ngủ ngon, ngủ đến sáng sớm tự nhiên tỉnh.
Khoảnh khắc mở mắt ý thức quay về, Ôn Tri Hòa theo bản năng vén chăn đi tìm người kia, lại thấy căn phòng lớn như vậy chỉ có mình cô.
… May mắn, anh không ở đây.
Ôn Tri Hòa thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vừa tỉnh ngủ có chút mơ màng, cô mơ hồ cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Chuyện tối qua rõ ràng trước mắt, không thấy người kia, Ôn Tri Hòa còn có thể tự an ủi là mơ, nhưng cảm giác lạnh lẽo giữa hai đùi, chiếc q**n l*t không cánh mà bay nói cho cô biết, đó chính là sự thật.
Ôn Tri Hòa vừa mới ngồi dậy lại nghiêng đầu ngã vật xuống nệm, mọi sự xấu hổ, nhục nhã trong nháy mắt dâng lên, khiến cô trằn trọc đau đớn muốn chết, ngón chân hung hăng bấu chặt muốn khoét cả nền nhà.
Nếu chỉ có Hạ Trưng Triều nói năng lung tung thì tốt rồi. Cố tình anh còn phạm vào điều cấm kỵ kéo cô xuống nước…
Ôn Tri Hòa r*n r* một tiếng, vốn định lại vùi đầu ngủ nướng một lát, nhưng cảm giác mồ hôi dính nhớp trên người thôi thúc cô đi vào phòng tắm.
Chiếc váy ngủ cởi ra có mùi mồ hôi, cũng không khó ngửi.
Ôn Tri Hòa có thói quen ngửi quần áo cởi ra một chút rồi mới ném vào giỏ đồ bẩn, ý thức được mùi hương này là do đâu mà có, cô tức khắc cảm thấy nên sửa cái thói quen xấu này đi.
c** q**n áo, tắm rửa qua loa rồi ngồi vào bồn tắm.
Ôn Tri Hòa nhắm mắt một lát, lại không nhịn được ôm đầu cuộn tròn. Không thể phủ nhận chính là, trải nghiệm tối qua Hạ Trưng Triều mang đến cho cô quả thực không tồi, cho dù anh không đi vào, chỉ dùng ngón tay…
Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ tới anh còn có loại thủ đoạn này.
Anh rốt cuộc làm thế nào mà lại thuận buồm xuôi gió như vậy? Thật sự chỉ là lần đầu?
Đại não Ôn Tri Hòa nóng lên, tay duỗi vào g*** h** ch*n, học theo động tác của anh mà x** n*n.
Một lúc lâu sau, Ôn Tri Hòa cảm thấy mình lại bị anh lừa rồi.
Đang tắm rửa, cô vội vàng đi vệ sinh, phát hiện mình vừa đúng lúc tới kỳ nghỉ lễ*.
Nhìn vệt máu đỏ tươi kia, Ôn Tri Hòa nghẹn lời không nói được, tiếc nuối sao không phải đêm qua nó tới.
Tắm rửa sạch sẽ mặc đồ chỉnh tề, Ôn Tri Hòa ôm bụng nằm trên giường thêm một lát, điều hiếm thấy là, lần này cô lại không hề đau bụng kinh.
Có lẽ là do thể chất yếu, từ lần đầu thấy kinh đến nay, Ôn Tri Hòa mỗi một lần đều đi kèm với đau đớn. Cơn đau sinh lý tạm thời có thể chịu đựng, không thể chịu đựng được chính là, sự ngây ngô xấu hổ đó, cùng vô số lần sơ suất. Khi đó cô mười tuổi, vừa đúng lúc Ôn Hà xây dựng gia đình mới, cô không còn là con gái duy nhất của Ôn Hà, việc bị sơ suất dường như đã trở thành chuyện đương nhiên.
Chịu đựng đến giữa trưa, Ôn Tri Hòa ăn cơm trưa, dự định lao vào công việc để ném đi những ý nghĩ lung tung rối loạn kia.
Sau khi bình tĩnh lại, nhìn lại kịch bản bị phê bình đến không còn gì kia, Ôn Tri Hòa thế mà lại nảy sinh ý nghĩ giống hệt Hạ Trưng Triều.
… Thật là quá tệ, sao cô lại có thể cùng anh thông đồng làm bậy chứ.
Thật ra Ôn Tri Hòa cũng tự biết rõ, bản thân mình về phương diện này, quả thực không có chút thiên phú nào. Ba năm đại học, cô cũng từng không ngừng gửi kịch bản cho các cuộc thi đầu tư mạo hiểm lớn, các công ty điện ảnh, nhưng không hề bất ngờ, đều không có chút hồi âm nào.
Cô từng không phục, từng căm phẫn, cho rằng là họ có mắt không tròng, sau mấy lần như vậy, Ôn Tri Hòa hoàn toàn nhận rõ sự thật, bị mài mòn góc cạnh, chỉ có thể không ngừng bôn ba ở phim trường, tìm kiếm cơ hội mới. Nên nói hay không nên nói, Hạ Trưng Triều quả thực là Bá Nhạc* của cô, nhưng Bá Nhạc này không phải Bá Nhạc kia, hoàn toàn chính là…
(*Bá Nhạc: người giỏi xem tướng ngựa, dùng để chỉ người có khả năng phát hiện và tiến cử nhân tài.)
Không được, sao cô lại nghĩ tới anh rồi?
Ôn Tri Hòa tháo kính xuống, thở ra một hơi, định lướt điện thoại một lát để thay đổi tâm trạng.
Nhưng cô vừa cầm lấy điện thoại, liền thấy ba chữ to “Sếp Hạ”.
Tim Ôn Tri Hòa đập thịch một cái, lập tức ném điện thoại lên giường. Dơ bẩn! Quả thực chính là dơ bẩn!
Cô âm thầm gào thét, từ phòng thay đồ ra vẻ hình thức lấy ra một đôi găng tay, đeo vào, nhặt điện thoại lên.
Tin nhắn của Hạ Trưng Triều vẫn nằm ở trên cùng.
Sếp Hạ: Đây là số điện thoại người phụ trách chi nhánh công ty phim ảnh Yến Bắc trực thuộc Hằng Xuyên, có vấn đề gì em có thể tìm anh ta.
Ôn Tri Hòa tức khắc trừng lớn mắt.
Cô vốn không định tìm Hạ Trưng Triều, không ngờ anh lại chủ động đề cập, mặc dù chỉ là việc nhỏ nhặt.
Không trả lời lại thì không lễ phép lắm, nhưng Hạ Trưng Triều người này trăm công nghìn việc, chắc là sẽ không để ý lắm đâu nhỉ?
Ôn Tri Hòa rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định để tin nhắn chìm xuống dưới.
Gọi điện thoại và thêm WeChat của người phụ trách xong, Ôn Tri Hòa lập tức thay quần áo, hùng dũng hiên ngang ra cửa.
Trước khi đến cửa bái phỏng, Ôn Tri Hòa còn không quên mua cà phê mang đến, lúc quét mã thanh toán xong cô mới phản ứng lại, mình đã không còn là cô em gái chạy việc vặt lúc trước nữa, cho dù đi tay không đến, người phụ trách có lẽ cũng sẽ không làm gì cô.
Địa điểm hẹn là phòng tiếp khách trong công ty, Ôn Tri Hòa có thói quen bật chế độ không làm phiền khi làm việc, nên cũng không chú ý tới cuộc gọi liên hoàn của cô em chồng.
Ngược lại Hạ Trưng Triều vừa xuống máy bay lại thấy.
Hạ Bảo Tứ: Vợ ơi cậu đang bận gì thế, sao không trả lời tin nhắn của tớ?
Cuối tháng ba ở Linh Châu khí hậu dễ chịu, gió cũng ấm áp. Hạ Trưng Triều ngồi trong xe, cúi mi nhìn màn hình, lúc nó sáng lên, anh theo bản năng cho rằng, sẽ là tin nhắn Ôn Tri Hòa gửi tới.
Dự đoán sai lầm, lòng anh cũng không gợn sóng, chỉ đơn giản mắng lại cô em gái luôn làm quá, suốt ngày không đứng đắn này một câu.
Bị mắng lại, Hạ Bảo Tứ cũng không còn mặt mũi nhắn tin nữa, yên lặng như một cái máy.
Ô tô từ sân bay chạy thẳng hướng bờ biển, dừng ở cửa một viện điều dưỡng cây xanh tươi tốt, hoàn cảnh trang nhã. Người phụ trách chính đã chờ đợi từ lâu, tươi cười chào đón ở sân trong.
Nơi này địa thế rộng rãi, tòa nhà kiểu Tây được xây dựng nhìn từ bên ngoài, cũng không khác biệt thự là mấy, chỉ là quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng cây cối xào xạc, tiếng hải âu bay lượn kêu vang, đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao ở tại nơi này, người cần được chăm sóc an dưỡng chỉ có một người.
“Bà Ninh hôm nay cảm xúc khá ổn định, ba bữa một ngày đều có ăn, hoa quả sau bữa ăn cũng không thừa lại bao nhiêu.” Y tá giơ tay ra hiệu, khiến tấm kính trở nên trong suốt.
Đây là một tấm kính một chiều khổng lồ, bên trong không nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài có thể thấy bên trong. Sắc mặt Hạ Trưng Triều bình tĩnh, nhìn về phía xa nhất bên cạnh, bóng dáng gầy gò cuộn tròn ở góc phòng, ôm bảng vẽ viết viết vẽ vẽ, hơi thở ngắn ngủi ngừng lại một nhịp.
Hạ Trưng Triều mắt không liếc ngang, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay trị liệu có phối hợp không?”
Y tá mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Lúc tiêm có giãy giụa một chút, nhưng vẫn luôn phản kháng, nhưng đợt trị liệu hôm nay đã hoàn thành thuận lợi.”
Hạ Trưng Triều lên tiếng, giơ tay đặt lòng bàn tay lên tấm kính.
Y tá im lặng một chút, dò hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài nếu muốn tâm sự với bà Ninh, chúng tôi ở đây có phòng chuyên dụng…”
“Không cần.” Hạ Trưng Triều nhàn nhạt nói, lịch sự đến xa cách, “Phiền mọi người tiếp tục chăm sóc, có vấn đề gì liên hệ trợ lý của tôi.”
Y tá nghẹn lời, nói được.
Gặp bác sĩ chủ trị ở đây, lấy tài liệu cần thiết xong, Hạ Trưng Triều về xe không hề lật xem, mà ngả đầu lên ghế dựa, nhắm mắt một lát.
Cửa sổ xe mở một nửa, khi nhắm mắt ngưng thần, thính giác đối với thế giới bên ngoài đều trở nên nhạy bén hơn, gió xuân nơi đây hòa hiếu, bóng cây che phủ, hải âu lượn vòng giữa không trung, tựa như hòn đảo nhỏ ngày xưa. Nhưng nhiều năm qua, anh dường như chưa bao giờ quen được, chưa từng tĩnh tâm hưởng thụ. Rất nhiều thời gian tưởng như yên bình, trong mắt anh, cũng không khác nhà tù là mấy.
Mà hiện giờ, anh cũng không phải không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hiểu rằng nơi này cũng là như thế. Nhưng hiện tại xem ra, viện điều dưỡng này, dường như đã là hoàn cảnh tốt nhất anh vẽ ra cho Ninh Đường, cho mẹ ruột của mình.
Trong xe im lặng hồi lâu, lâu đến mức trợ lý lên xe, Hạ Trưng Triều vẫn chưa phát giác.
Hạ Bác Dịch cũng nhẹ nhàng cử động, không bảo tài xế vội lái xe. Là trợ lý từ trước khi sếp cũ nhậm chức tổng tài, Hạ Bác Dịch vẫn luôn là trợ lý làm việc bên cạnh Hạ Trưng Triều lâu nhất. Rất nhiều chuyện nên biết, không nên biết, anh ta rõ ràng hơn người khác rất nhiều.
Giới thượng lưu, chuyện bẩn thỉu trong nhà cao cửa rộng không hiếm lạ gì, đơn giản không thoát khỏi chút chuyện quyền sắc, nghe nhiều thành quen, nhưng mặc dù Hạ Bác Dịch có kiến thức rộng đến đâu, cũng không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Giây lát sau, Hạ Trưng Triều mở mắt, hỏi về hành trình tiếp theo.
Hạ Bác Dịch tức khắc vào tư thế sẵn sàng, đưa lịch trình cứng nhắc cho anh.
Vừa mới nhận lấy trong nháy mắt, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hạ Trưng Triều cúi mi nhìn, liếc thấy người gọi đến, dừng lại một lát, nhấn nút nghe.
Có vết xe đổ trước đó, Hạ Trưng Triều không thể không nghi ngờ, vị “bà xã” nhỏ này của anh lại trượt tay.
Nhưng khoảnh khắc anh đưa điện thoại lên tai, chỉ nghe thấy giọng nói sốt ruột hoảng hốt của cô gái: “Chồng! Anh có thể chia sẻ cho em số điện thoại của người phụ trách mulimuli* kia dưới trướng anh không, em có việc gấp quan trọng!”
Có việc thì chồng, sếp Hạ, không có việc gì thì lão già Hạ Trưng Triều.
Trong đầu Hạ Trưng Triều không nguồn gốc mà hiện lên một câu như vậy, hoang đường mà lại buồn cười.
Anh khẽ nhếch môi dưới nhỏ đến không thể nhận ra, không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra, bộ dáng lúc cô cầu xin. Nhíu mày; môi răng khẽ mở; vô thức nắm chặt tay trái đang buông thõng.
“Alo? Có nghe thấy em nói không vậy?” “Alo alo alo…”
“Cũng không nhầm mà tắt máy đâu nhỉ, Hạ Trưng Triều tai anh điếc rồi à…”
Cô nhỏ giọng lầm bầm, trước mặt sau lưng hoàn toàn là hai bộ mặt.
Hạ Trưng Triều cực nhẹ mà cười một tiếng, không hề thu lại tiếng động, có thể xuyên qua đường truyền tinh tế nghe thấy.
Ôn Tri Hòa nghe được.
Tiếng cười này cuốn theo dòng điện, thấp thấp, từ tính, còn có chút mê hoặc.
Ôn Tri Hòa lập tức dịch xa điện thoại, nhìn thời gian trò chuyện liên tục biến động, tưởng mình nghe lầm.
Cô thật sự tình nguyện là nghe lầm.
Ôn Tri Hòa hít vào một hơi, rồi lại không dám cúp máy, thật cẩn thận đặt lên tai, mềm giọng điệu: “Ông xã, là anh sao?”
Tiếng “Ông xã” này, chỉ có lúc gọi lần đầu tiên là khó nuốt, theo khẩu hiệu gọi càng ngày càng lâu, Ôn Tri Hòa coi như là giả tạo 365 ngày, đổi lấy bước đầu tiên của tài phú. Tưởng tượng đến khoảng cách đạt thành 12 triệu còn mười một tháng nữa, Ôn Tri Hòa đối với việc nằm gai nếm mật thật sự càng thêm có lĩnh ngộ sâu sắc.
Đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, nhưng Ôn Tri Hòa không khó nghe thấy, tiếng ồn ào rất nhỏ sau khi kết nối.
Cô cũng không có cảm giác xấu hổ sau khi bị bắt quả tang, ngược lại càng thêm lớn mật: “Hạ Trưng Triều, có phải anh không thích nghe em gọi cái này không… Nếu không thích, em có thể không gọi.”
“Nhưng anh không thể trở mặt không nhận người, quên chuyện anh hứa với em đêm qua chứ…”
Ôn Tri Hòa giọng nghèn nghẹn lầm bầm, giả vờ giả vịt mang theo chút nức nở uyển chuyển.
Xe đã dừng lại, tài xế và trợ lý đều đã xuống xe. Hạ Trưng Triều hơi nhắm mắt, khẽ thở dài một tiếng, giọng nói bất giác chậm lại: “Tôi hình như đã hứa với em quá nhiều, em chỉ sự kiện nào?”
Anh dừng lại một lát, như là đang cân nhắc giúp cô, giọng điệu chậm rãi không nói nên lời:
“Là không “đánh” em sưng lên, hay là giúp em giải quyết hậu quả?”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Story
Chương 18: Bà Ninh
10.0/10 từ 26 lượt.