Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc

Chương 17: Trải nghiệm đầu tiên

238@-

Biệt thự địa thế rộng rãi, nếu không lên tầng hai, không ai biết được chuyện gì đang xảy ra.


 


Ôn Tri Hòa không biết mình lên tầng hai như thế nào, cả người cô choáng váng lâng lâng, mỗi bước lên một bậc thang, bước chân đều uyển chuyển nhẹ nhàng đến mức không có cảm giác thật. Nhưng khi thật sự


 


tưởng tượng đến chuyện sắp làm tiếp theo, tâm trạng cô lại bình tĩnh đến lạ kỳ.


 


Đều là vợ chồng rồi, làm chuyện đó cũng không có gì bất ngờ, hơn nữa, xét về ngoại hình và dáng người của anh, cũng không thiệt đi đâu. Ôn Tri Hòa thầm nghĩ trong lòng, cúi đầu không chú ý đoạn đường trải thảm phía trước bị cong lên, chân duỗi thẳng ra, suýt nữa thì vấp ngã.


 


Hạ Trưng Triều cúi đầu nghiêng mắt liếc cô: “Em viết kịch bản, đưa tôi xem.”


 


Ôn Tri Hòa đầu óc toàn những đoạn phim ướt át, nghe lời này liền ngớ ra: “Kịch bản gì?”


 


Hạ Trưng Triều khẽ thở dài, kiên nhẫn nhắc nhở: “Kịch bản em sáng tác, bộ phim em muốn quay. Viết được bao nhiêu, viết về cái gì, không có phương án cũng được, không có đề cương cũng chẳng sao, để tôi xem thử.”


 


“Tôi có lẽ không chuyên nghiệp như vậy, nhưng từ góc độ thương mại, hẳn là có thể cho em một vài gợi ý.” Hạ Trưng Triều không nhanh không chậm nói, gật đầu cụp mi, nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô, “Tôi dù sao cũng phải biết, mình đầu tư vào một bộ phim như thế nào.”


 


Ra là chỉ cái này, cô còn tưởng rằng… Nghĩ cũng phải, cái lão già cổ hủ này chắc chắn không biết “kịch bản” trong miệng giới trẻ là ý gì.


 


Thật lạ lùng, trước khi làm chuyện đó còn muốn tìm hiểu về bộ phim của cô, cân nhắc xem có đáng giá đầu tư hay không. Ôn Tri Hòa trong thoáng chốc cũng không biết anh đơn thuần chuyên nghiệp, hay là vẫn theo lối cũ muốn làm màu làm mè nói chút chuyện gió trăng, xem đây như màn dạo đầu tình thú.


 


Cô thật sự nhìn không thấu Hạ Trưng Triều, nhưng nếu có thể kéo dài chút thời gian, sao lại không làm chứ.


 


Kịch bản ở trong thư phòng, tất cả các thiết bị dùng để quay chụp, sách vở kiến thức lý luận cũng đều ở đây. Từ lần trước bị Hạ Trưng Triều bắt quả tang, Ôn Tri Hòa làm bất cứ sáng tác gì, chỉ cần không phải ngoại cảnh, cô tuyệt đối không bước ra khỏi nơi này một bước.


 


Lấy kịch bản đi vòng về, Ôn Tri Hòa nhìn nội dung mình viết, đáy lòng ít nhiều không có chút tự tin nào.


 


Hạ Trưng Triều đã ở phòng khách nhỏ trong phòng ngủ đợi cô. Ôn Tri Hòa đứng yên trước mặt anh, nhìn bàn tay anh duỗi ra, nắm chặt tập kịch bản, cố vớt vát chút thể diện cho mình: “Thật ra khoảng thời gian này tôi chủ yếu bận chút việc trên mạng, nên viết không được nhiều lắm. Nhưng mạch truyện cơ bản đã có một đề cương chi tiết rồi.”


 


Hạ Trưng Triều ừ một tiếng, nhận lấy tập kịch bản của cô, tùy ý lật xem.


 


Ôn Tri Hòa thấy ánh mắt anh chuyên chú, lòng không khỏi thấp thỏm, từng chút một.


 


Hạ Trưng Triều không khó nhận ra ánh mắt nóng rực của cô, cũng biết cô sẽ căng thẳng. Trên thực tế, mặc dù bằng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ của anh đều là chuyên ngành tài chính, nhưng đối với nghệ thuật cũng không phải hoàn toàn không biết gì, anh có lẽ không thể đưa ra giải thích quá chuyên nghiệp, nhưng một câu chuyện hay thì không khó phân biệt. Chỉ tiếc, bất luận từ tính thương mại hay tính thú vị của câu chuyện… bản thảo Ôn Tri Hòa nộp lên, đều thật sự không đạt tiêu chuẩn.


 


Anh cũng từng có một khoảng thời gian, được trường cũ cố ý mời về làm giảng viên, đối mặt với những sinh viên hiếu học nhưng không thông tuệ lắm, anh rất khó nói lời nặng nề. Huống chi hiện tại đối mặt là vợ của anh, một “bà xã” nhỏ mới tròn hai mươi tuổi —— cho dù họ cũng không phải là vợ chồng theo ý nghĩa pháp luật.


 


Hạ Trưng Triều im lặng một lát, đưa ra câu hỏi mà anh tự cho là ôn hòa nhất: “Giáo viên đại học chính quy của em, đều dạy em những gì?”


 


“…”


 


Ôn Tri Hòa không ngốc, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh.


 


Thậm chí đến nước này rồi, anh vẫn khăng khăng cho rằng, cô học chuyên ngành biên kịch.


 


Ôn Tri Hòa chưa bao giờ có bất kỳ ảo tưởng nào về Hạ Trưng Triều, về cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, nhưng trong khoảnh khắc này, cô thật sự mơ hồ có cảm giác hoàn toàn thất vọng.


 



Quá tệ rồi.


 


Ôn Tri Hòa khẽ thở dài, thả lỏng hai tay, dùng giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng chậm rãi kể hết: “Tiếng Anh đại học, toán cao cấp, cơ sở thiết kế chương trình, nguyên lý tổ chức máy tính, cấu trúc hệ điều hành linh tinh… các môn chuyên ngành máy tính và các môn đại cương đại học.”


 


Nói xong chữ cuối cùng, Ôn Tri Hòa nhìn vào mắt anh, cười như không cười: “Tiên sinh, tôi không học biên kịch, anh nhầm rồi.”


 


Không phải xuất thân chính quy, vậy cũng có thể thông cảm được.


 


Hạ Trưng Triều không hề vì sự sửa chữa của cô mà áy náy, chỉ đưa ra phán đoán bình tĩnh.


 


Anh cũng không tỏ vẻ bất ngờ trước lời Ôn Tri Hòa nói, mà đứng dậy đưa kịch bản trả lại cho cô: “Nội dung em viết, nói thật, vừa trống rỗng lại vừa không thực tế. Em muốn khắc họa sự gian nan khốn khổ của cô gái trốn khỏi núi lớn, nhưng tôi không hề nhìn ra, chỉ có sự tự sự lặp đi lặp lại khô khan vô vị, cùng với nội dung sáo rỗng mà em tự cho là hay, không hề có ý nghĩa, không có sự sắp đặt tình tiết hay cao trào.”


 


“Một câu chuyện hay, nó không nên chỉ có cái lõi ra vẻ sâu sắc, mà còn phải có điểm hấp dẫn người xem.”


 


Nói đến đây, Hạ Trưng Triều hiểu rõ, chỉ đưa ra gợi ý cá nhân là vô dụng, nhìn biểu cảm dần dần biến đổi của Ôn Tri Hòa liền biết.


 


Cô không hiểu, thậm chí có chút không phục, hoàn toàn là thái độ tự phụ của sinh viên.


 


Hạ Trưng Triều cũng hoàn toàn không cho rằng ý nghĩ của mình là hoàn toàn chính xác, nhưng anh biết, nên khiến cô có hành động như thế nào.


 


Anh cụp mi, từ trên cao nhìn xuống cô, ôn tồn đề nghị: “Làm đạo diễn, những việc em nên tự tay làm quả thực rất nhiều, nhưng là một người mới không chuyên nghiệp lắm, em hoàn toàn có thể thỉnh giáo các biên kịch chuyên nghiệp, hoặc mời họ viết cho em một câu chuyện đủ tiêu chuẩn.”


 


“Nếu không với kịch bản hiện tại của em, rất khó thông qua thẩm định.” Đến cuối cùng, Hạ Trưng Triều vẫn đưa ra một đòn thực tế.


Ôn Tri Hòa hơi nín thở. Cô không ngờ Hạ Trưng Triều sẽ thật sự đưa ra gợi ý.


 


Đối với một tác giả sáng tác mà nói, đưa câu chuyện của mình cho người khác phán xét ngay trước mặt, không nghi ngờ gì là một việc khiến người ta sợ hãi hoang mang.


 


Cô tuy không bất ngờ mình sẽ nhận được đánh giá như vậy, và cũng đồng tình với lời Hạ Trưng Triều nói, nhưng gò má nóng ran nói cho cô biết, cô thật sự không phục lắm.


 


Con người luôn là như vậy, sợ bị răn dạy sợ bị phê bình, Ôn Tri Hòa cũng không ngoại lệ.


 


Hạ Trưng Triều đứng trước mặt, cách rất gần, khuỷu tay chống lên bàn tròn, lướt qua bên cạnh người cô, như thể bao bọc lấy cô.


 


Ôn Tri Hòa khó lòng chịu được mùi hương gỗ trầm ấm quanh người anh, hơi thở hơi ngừng lại, ngước mắt giọng nghèn nghẹn hỏi: “Anh sẽ không ngủ với tôi, rồi lại không chịu giúp tôi chứ?”


 


“Hạ Trưng Triều, anh nói lời không giữ lời.”


 


Lời nói giận dỗi như vậy, cô nói còn nhíu mày, thật giống như anh đích thực đã lừa gạt cô.


 


Hạ Trưng Triều thầm bật cười trong lòng, lòng bàn tay đang chống dịch chuyển, lại cúi người xuống, giọng nói khàn khàn gần như tràn ngập vành tai: “Ngủ chỗ nào rồi?”


 


Khi anh cúi người lại gần, Ôn Tri Hòa đã theo bản năng lùi về sau, nhưng không đợi gót chân cô chạm đất, bàn tay đang chống của anh, đã giữ chặt eo cô, nâng cả người cô lên, đẩy lên bàn.


 


Váy ngủ dồn lại ở eo, mặt sau đùi áp sát vào mặt bàn lạnh băng, lạnh đến mức Ôn Tri Hòa da đầu tê dại.


 


Không chút phòng bị, Hạ Trưng Triều tách hai đầu gối cô ra, dùng quần tây chen vào giữa.


 



 


Trong tình huống như vậy, Ôn Tri Hòa phản ứng theo bản năng. Đôi mắt cô phủ một tầng sương mù, hai tay không ngừng đấm vào người anh: “Anh muốn làm gì! Đừng tới đây!”


 


Cô đấm vào lồng ngực anh làm rung động, nhưng cũng không đau lắm. Chỉ là hai chân… kẹp chặt quá rồi.


 


Hạ Trưng Triều nén lại ý nghĩ căng thẳng, khẽ thở ra một hơi, dùng lực không nhẹ lắm, rơi một cái tát lên mông cô.


 


Lớp vải dệt dày dặn, cái tát này hơi nặng nề. Ôn Tri Hòa bị đánh đến mức lập tức thẳng sống lưng, không nhịn được khụt khịt: “Đau…”


 


Âm thanh này giống hệt trong điện thoại.


 


Hạ Trưng Triều cúi mắt nhìn cô, giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc: “Biết đau thì đừng lộn xộn, nếu không cái tát tiếp theo không biết sẽ rơi vào đâu đâu.”


 


Giọng nói vừa dứt, Ôn Tri Hòa đến thở mạnh cũng không dám, gắt gao mím chặt đôi môi, dùng một ánh mắt cực kỳ u oán nhìn anh.


 


Nước mắt lưng tròng, má ửng hồng.


 


Hạ Trưng Triều nheo mắt lại, im lặng không nói mà giơ tay, định lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.


 


Ôn Tri Hòa rất khẽ nghiêng đầu đi. Đại não cô một mảnh hỗn độn, tim cũng đập không còn quy luật, rất vất vả mới bình tĩnh lại, giọng nói lại ngập ngừng cực kỳ: “Anh còn chưa đưa tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân…”


 


Cô nói hàm hồ lí nhí, Hạ Trưng Triều không nghe rõ, gật đầu nhẫn nại: “Cái gì?”


 


“Báo cáo kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân…!” Ôn Tri Hòa lặp lại, khịt khịt mũi, “Cho dù phải làm, tôi cũng muốn biết anh có sạch sẽ không mang bất kỳ bệnh tật nào không.”


 


Ôn Tri Hòa biết lời này có bao nhiêu không biết điều, nhưng cô đã không còn tâm trí lo lắng: “Hạ tiên sinh, đây là yêu cầu cuối cùng của tôi, anh cũng không muốn sau đêm nay, tôi ngày nào cũng sống trong những ngày lo lắng sợ hãi chứ?”


 


Yêu cầu cuối cùng, sống trong những ngày lo lắng sợ hãi.


 


Hạ Trưng Triều thật sự tò mò, cái miệng này của Ôn Tri Hòa còn có thể nói ra được nội dung gì nữa.


 


Anh ấn vào khóe môi cô, cười khẽ không rõ cảm xúc: “Gây sự vô cớ.” “Em cảm thấy tôi sẽ có bệnh gì?”


Anh thấp giọng hỏi, lòng bàn tay từng tấc lướt qua cánh môi, từng chút một, ấn vào khóe môi cô, chạm lên răng.


 


Ôn Tri Hòa có thể nếm được vết chai mỏng trên tay anh, vị chát nơi đầu ngón tay. Mở môi ra vài giây, cô cảm thấy nước bọt của mình đang không ngừng tiết ra.


 


Tần suất chớp mắt của cô cũng trở nên cực chậm, chưa kể đến nhịp thở lùi lại thành sáu giây một lần. Con bướm bị mưa làm ướt sũng, dính vào mạng nhện cũng chỉ đến thế, khác biệt ở chỗ, con bướm bất lực không thể vỗ cánh nữa, càng giãy giụa càng bị trói chặt, nhưng cô thì không phải.


 


Ôn Tri Hòa không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, khi suy nghĩ thu về, cô đã dùng đầu răng khẽ khàng cấn lên ngón tay anh, dù muốn cắn lại không dám cắn, nhưng vẫn âm thầm tăng thêm lực cắn.


 


Nước bọt trào ra, thấm ướt vân tay, đầu răng cũng để lại một dấu chấm nhỏ, đây là nỗi đau Ôn Tri Hòa lưu lại trên người anh, nhỏ bé đến không đáng nhắc tới, giống như gai lưỡi mèo đang l**m cào.


 


Dưới ánh đèn phản chiếu, đường nét khuôn mặt người đàn ông đậm nét sâu thẳm, giọng nói trầm thấp khàn đi rất nhiều: “Sao không nói?”


 


Ôn Tri Hòa như tỉnh mộng, tim bỗng dưng hẫng một nhịp, dùng khuỷu tay chống đỡ, thân thể ngả về sau, muốn rời xa, nhưng khoang miệng đang ngậm ngón tay Hạ Trưng Triều, lại kéo ra một sợi tơ mỏng manh liên miên.


 


Ướt át, rủ xuống, dưới ánh đèn trần chiếu rọi, càng thêm rõ ràng.



 


Mặt Ôn Tri Hòa càng nóng hơn. Cô thật sự chưa bao giờ gặp chuyện như vậy…


 


Một bàn tay đặt lót dưới eo cô, ngăn cản đường lui cuối cùng của cô.


 


Hơi thở Hạ Trưng Triều hơi trầm xuống, khẽ thở dài nhắc lại: “Nói chuyện đi.”


 


Anh hạ tối hậu thư, Ôn Tri Hòa nhìn thẳng về phía anh, bất đắc dĩ mím môi: “Còn không phải là bệnh hoa liễu…”


 


“Anh hẳn là có không ít tình nhân nhỉ?”


 


Câu trên cô nói rất nhẹ, nửa câu hỏi sau lại càng hùng hồn, như thật vậy.


 


Hạ Trưng Triều nhìn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của cô, lồng ngực rung động khẽ đến mức không thể nhận ra, có chút buồn cười: “Tình nhân?”


 


Hai chữ quanh quẩn bên môi, mang theo sự khinh miệt nhỏ đến không thể nhận ra. Ôn Tri Hòa còn chưa kịp ngẫm ra điều gì từ đó, Hạ Trưng Triều liền càng thêm đến gần, giống như vừa rồi, đem hơi thở của nhau hòa quyện vào nhau: “Tôi có thể đảm bảo với em, bé yêu.. trong thời gian quan hệ còn tồn tại, tôi sẽ không có bất kỳ tình nhân nào, tôi đối với em là tuyệt đối trung thành.”


 


Giọng nói trầm thấp của anh không lẫn bất kỳ thành phần vui đùa nào, nhìn vào đôi mắt đen láy kia, Ôn Tri Hòa cũng không thể dò xét ra thật giả, cô một mặt cảm thấy Hạ Trưng Triều không cần thiết phải lừa gạt cô, một mặt lại cảm thấy anh quen giả nhân giả nghĩa.


 


Đại não cô mơ màng c*ng tr**ng, vẫn không quên truy vấn: “Anh chứng minh thế nào?”


 


Hạ Trưng Triều tự nhận mình đã đủ kiên nhẫn, không chỉ dạy cô cách cải tiến kịch bản, còn hứa hẹn sẽ lật bài ngửa vì cô, mà bây giờ còn phải buồn cười mà tự chứng minh. Sự vòng vo làm màu của cô thật sự vụng về, nhưng mặc dù vụng về, anh cũng không hề phản cảm.


 


Cô có tư bản gì để làm trò? Hình như cũng không, anh hoàn toàn có thể véo má cô như vậy, cởi hết quần áo trên người cô, khiến cô trên bàn mở rộng hai chân, thổ lộ với anh.


 


Cho dù làm ra hành vi như vậy, cô lại có thể làm gì anh? Rất hiếm thấy, anh thế mà lại nảy sinh ý nghĩ tuần tự từng bước. Dù sao cô cũng quá trẻ tuổi, giống như một đóa hoa chưa từng trải qua mưa gió, yếu ớt đến mức tùy thời có thể bẻ gãy, anh muốn kéo dài sức sống này.


 


“Muốn báo cáo kiểm tra sức khỏe, tôi sẽ đưa cho em một bản, còn bây giờ.” Hạ Trưng Triều hơi trầm giọng, “Đến lượt tôi hỏi em.”


 


Tay anh duỗi tới, Ôn Tri Hòa thậm chí còn không kịp phản ứng, g*** h** ch*n đã có bàn tay anh ngăn cách.


 


Cảm giác này xa lạ cực kỳ, vô cùng khó chịu. Ôn Tri Hòa cuối cùng không thể yên ổn, co chân gập đặt lên bàn, muốn lùi về sau, lại sờ đến mép bàn.


 


“Anh…” Giữa môi Ôn Tri Hòa tràn ra một âm đơn, định chỉ trích lên án anh, lại vì ngón tay anh khẽ ấn, mà cứng rắn nuốt trở về.


 


Cô có thể cảm giác rõ ràng, mình không hề phản cảm với cái chạm của anh. Trong đầu óc hỗn loạn, cô nghĩ đến hôm qua, hay là hai ngày trước xem được bài báo sức khỏe: Đúng vào thời kỳ tốt nhất, h*m m**n mạnh mẽ. Cô hoàn toàn có thể quy kết sự khác thường này là dấu hiệu của sự trưởng thành, nhưng điều này thật sự quá hoang đường, giống như những lời bào chữa đáng xấu hổ của đàn ông kia, lại cố tình người không phản cảm lại chính là anh…


 


Không để Ôn Tri Hòa tìm được lý do yên tâm thoải mái cho mình, Hạ Trưng Triều hạ thấp xương mày, trầm giọng hỏi: “Em hiểu biết kiến thức an toàn như vậy, vậy em có hiểu biết cơ thể của mình không?”


 


Lồng ngực phập phồng, sau vài giây hô hấp tuần hoàn, Ôn Tri Hòa không đáp lời.


 


Hạ Trưng Triều im lặng không nói mà đặt lòng bàn tay xuống.


 


Thoải mái quá lâu, đột nhiên bị vỗ đánh, Ôn Tri Hòa giật mình một cái.


 


Đôi mắt tròn xoe của cô trừng mắt nhìn anh, thế nào cũng không ngờ anh sẽ… đánh vào chỗ đó.


 



 


Ôn Tri Hòa không hiểu vì sao anh lại muốn hỏi chuyện này, cô mím môi: “Sao lại không hiểu biết.”


 


“Chẳng lẽ anh rất hiểu tôi sao?” Cô không quên phản bác lại.


 


“Ừm.” Hạ Trưng Triều khẽ đáp một tiếng, “Kiến thức sinh lý của tôi đạt chuẩn.”


 


Ôn Tri Hòa mắt trừng lớn hơn nữa. Đây là cái gì với cái gì? Người ta hỏi trời anh đáp đất.


 


Nhưng rất nhanh, Ôn Tri Hòa liền hiểu ý của anh. Trước cơn sóng dữ kéo đến, cô luôn giống như một con sâu phản ứng chậm chạp ——


 


Hạ Trưng Triều gật đầu cúi người, chống sát vào cô.


 


“Em biết rõ em có ba vị trí, em biết chúng nó dùng để làm gì không?”


 


Anh giống như chim ưng lướt qua mặt sông, dùng móng vuốt điểm qua gợn sóng cá nhảy.


 


“Em có nghĩ tới là vị trí nào, có thể làm em l*n đ*nh không?”


 


Anh ôn tồn hỏi dò, mãnh liệt cạy động vỏ trái đất, thúc giục núi lửa bùng nổ.


 


“Em biết tôi đang chạm vào cái gì không? Trả lời tôi.”


 



 


Đây là trải nghiệm lần đầu chưa từng có của Ôn Tri Hòa, không phải trên chiếc giường mềm mại, mà là trên bàn. Trời mới biết cô đã trải qua những gì, trả lời những câu hỏi mê sảng này của anh. Cô vốn có thể cầu xin anh, chuyển cô đến nơi thoải mái hơn, nhưng những câu hỏi đó ùn ùn kéo đến, hoàn toàn làm rối loạn thần kinh của cô.


 


Cô nửa cuộn tròn, mở ra trên mặt bàn tròn, giống như một bức tranh sơn dầu chưa vẽ, căng trên khung, tùy ý Hạ Trưng Triều vẩy mực múa bút, vẽ thành kiệt tác thuộc về anh.


 


Chịu đựng đến nửa đêm, Ôn Tri Hòa không đếm được mình đã run lên bao nhiêu lần, người khởi xướng mới vỗ nhẹ cô, bình thản cho phép: “Đi tắm rửa ngủ đi.”


 


Ôn Tri Hòa trước mắt một mảnh mờ mịt, sau khi trải qua mấy lượt, cô quen nghe theo anh, vịn tay anh muốn xuống đất.


 


Đôi chân rã rời thoát ra được, một lần nữa đạp lên tấm thảm lót sàn, Ôn Tri Hòa mới phát hiện xương bánh chè của mình yếu ớt đến mức nào, gần như đứng không vững.


 


Loạng choạng rất nhiều, Hạ Trưng Triều vững vàng ôm ngang người cô lên, khẽ thở dài: “Tôi hình như không bảo em xuống dưới, sao lại không nghe lời như vậy?”


 


Ôn Tri Hòa nhíu mày, nhỏ giọng cãi lại: “Rõ ràng là anh bảo mà.”


 


“Ừm, là tôi nói sai rồi.” Hạ Trưng Triều cười khẽ, nhận sai rất thẳng thắn.


 


Trên trán anh rơi xuống vài sợi tóc mái, đan xen vào xương mày và mắt, khiến tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm, giống như một giấc mơ mông lung. Ngay cả chính anh cũng không nhận ra, giọng nói của mình trầm thấp đến mức nào:


 


“Vậy chồng giúp em tắm, được không?”


 


TRẠM 520: Mình thay đổi cách xưng hô của Ôn Tri Hòa nhé, tiểu phú bà đã dần thay đổi rồi


 


------oOo------


Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc Story Chương 17: Trải nghiệm đầu tiên
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...