Bất An Vu Thất

Chương 4

193@-
Trương Uẩn Chi không đáp lời, nói: “Vừa rồi tôi mới kiểm tra cho Ôn Thường Thế, vấn đề lớn nhất vẫn là——”

“—— Ừ, tôi biết,” Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế đang ngồi ăn một cái, đáp: “Tôi cũng muốn đưa anh ta đi chữa não bộ, nhưng mấy ngày nay thì không được.”

Dụ Tễ nghe được từ một người bạn, nói những kẻ tìm kiếm Ôn Thường Thế hiện đang rà soát, theo dõi giao thông toàn Nghi Thị. Dụ Tễ cảm thấy, dù bọn họ có theo dõi khắp nơi cũng chưa chắc có thể tóm được cậu và Ôn Thường Thế, nhưng nơi đầu sóng ngọn gió, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Ôn Thường Thế nghe vậy ngẩng đầu, cũng nhìn nhìn Dụ Tễ, cắt ngang cuộc nói chuyện mà hỏi lại cậu: “Chữa não bộ?”

Trương Uẩn Chi vừa muốn nói chuyện, Ôn Thường Thế lại giơ tay ngăn hắn.

“Được rồi, được rồi, cho anh đi làm kiểm tra.” Dụ Tễ bất đắc dĩ, sửa lại cách dùng từ rồi một lần nữa nói: “Nhưng những kẻ ném anh xuống biển còn chưa tìm được thi thể của anh, hiện vẫn đang tìm kiếm, cho nên chúng ta đợi một thời gian rồi đi, được không.”

Ôn Thường Thế nhận được đáp án vừa lòng mới chịu cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trương Uẩn Chi mang theo đồ bỏ rời đi, trong phòng lại chỉ còn hai người Dụ Tễ và Ôn Thường Thế.

Dụ Tễ nhìn đám cỏ bên ngoài cửa sổ sát đất có chút so le không đồng đều, muốn bắt nạt Ôn Thường Thế dụ hắn đi dọn cỏ, Ôn Thường Thế vẫn như thường lệ – không làm. Hai người đang giằng co, bí thư của Thiệu Anh Lộc bỗng nhiên gọi điện cho Dụ Tễ.

Dụ Tễ lập tức dùng thủ thế bảo Ôn Thường Thế câm miệng rồi nhận điện thoại.

Bên kia cũng không có chuyện gì lớn, hắn chỉ nói chủ nhật có buổi lễ mừng khai trương một sòng bạc mới, hỏi Dụ Tễ có thể tham gia hay không. Dụ Tễ đang muốn gặp cha cậu để thám thính tin tức liên quan tới Ôn Thường Thế, liền đồng ý.

Dụ Tễ ngắt điện thoại, vẫy tay với Ôn Thường Thế. Ôn Thường Thế không để ý, Dụ Tễ cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Ngày mai buổi chiều và tối tôi đều phải đi giúp cha, anh có thể ở nhà một mình không?”

“Ừ.” Ôn Thường Thế nói.

“Tôi sợ cha tôi sẽ cùng về đây, anh phải thời khắc chú ý,” Dụ Tễ dặn dò, “Nếu phát hiện có gì lạ thì trốn vào kho ngay nhé.”

Đôi mắt Ôn Thường Thế vẫn nhìn chằm chằm màn hình, không trả lời. Dụ Tễ xem như hắn đã biết.

Khách tới mừng lễ khai trương sòng bạc mới này nhiều như mây. Dụ Tễ đã lâu không hưởng thụ loại xã giao náo nhiệt này, tiếp đón nhóm người ngang hàng và trưởng bối, thuận tiện nhìn mấy người anh em của cậu.

Dụ Tễ một tấc cũng không rời mà đi theo cha cậu, chính lúc cậu sắp thất thần lại nghe được tên Ôn Thường Thế.

“Có tin tức gì của Ôn Thường Thế không?” Một người cùng hiệp hội cá độ đang trò chuyện với Thiệu Anh Lộc, bỗng nhiên thấp giọng nhắc tới.

Thiệu Anh Lộc theo bản năng nhìn Dụ Tễ một chút, mới quay đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”


Dụ Tễ làm bộ như muốn mở miệng, mới vừa phát ra một âm thanh, đã bị Thiệu Anh Lộc trừng mắt liếc một cái.

Buổi tối Thiệu Anh Lộc tham gia yến hội, đi uống một vòng mới trở lại ngồi ở bàn chính, bên tay phải của Dụ Tễ. Hiếm khi thấy Dụ Tễ muốn uống rượu, chậm rãi cùng Thiệu Anh Lộc uống.

Vẻ ngoài của Dụ Tễ rất ưa nhìn, là góp nhặt ưu điểm của Dụ đại tiểu thư và Thiệu Anh Lộc, cậu uống rượu xong trên mặt nhiễm chút ánh hồng, càng thêm thanh tú xinh đẹp. Cậu nhìn Thiệu Anh Lộc cũng không khác gì mình, liền thò đầu lại gần, làm bộ thực bối rối mà nói: “Cha, con thực sự đã thấy Ôn tiên sinh, càng nghĩ càng giống.”

“Con nhìn lầm rồi.” Thiệu Anh Lộc chắc chắn nói.

Hắn trả lời chắc chắn như vậy, Dụ Tễ không khỏi tự phỏng đoán, Thiệu Anh Lộc ngày đó đã đi tra xét về người đàn ông đeo khẩu trang mà mình nhìn thấy.

“Phải không?” Dụ Tễ cau mày, lại hỏi, “Hắn biến mất không chút tăm hơi nào rồi sao?”

“Cũng không nhất định là hắn có ở Nghi Thị, nhưng thật ra con,” Thiệu Anh Lộc buông ly, nhìn kỹ Dụ Tễ, chậm rãi nói từng chữ: “Vì sao lại quan tâm chuyện của hắn?”

Thiệu Anh Lộc đã lớn tuổi, người cũng mập ra không còn nét phong lưu, phóng khoáng ngày còn trẻ nữa. Chỉ có duy nhất đôi mắt vẫn như cũ, nhìn như thấu suốt mọi chuyện. Bất luận trong lòng hắn chỉ biết được vài phần, nhưng người ngoài bị hắn nhìn đều cảm thấy hắn đã nhìn thấu hết thảy mọi chuyện.

Dụ Tễ đã quen ngụy tạo với cha mình, trên mặt cũng không hề hiện ra vẻ mất tự nhiên, thẳng thắn nói với Thiệu Anh Lộc: “Ai gặp qua anh ta mà không có ấn tượng khắc sâu chứ.”

Thiệu Anh Lộc gật gật đầu, Dụ Tễ lại truy vấn: “Rốt cuộc hắn vì sao lại mất tích ạ?”

“Lúc giao dịch bị một thủ hạ bên người phản bội,” Thiệu Anh Lộc giản lược mà nói: “Sau khi hắn mất tích dưới biển, Mậu Thị đều rối loạn, thuộc hạ và kẻ thù đều đang tìm hắn.”

“Cha, người cũng đang tìm đi.” Dụ Tễ nâng má, nửa thật nửa giả hỏi.

Thiệu Anh Lộc cười cười, vỗ vỗ vai Dụ Tễ, còn chưa đáp lại có lão bằng hữu tới chúc mừng hắn khai trương sản nghiệp, hắn liền đứng lên bưng chén rượu đi ôn chuyện.

11 giờ Dụ Tễ mới trở về nhà, Ôn Thường Thế còn chưa ngủ.

Hắn ngồi ở ghế mềm cạnh cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm bên ngoài, đưa lưng về phía Dụ Tễ. Dụ Tễ uống rượu về, lúc lên lầu gây ra tiếng động không nhỏ, Ôn Thường Thế cũng không quay đầu lại nhìn.

Ôn Thường Thế hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng mà Dụ Tễ thấy trong lần đầu tiên gặp mặt nữa, nhưng cũng không tính là khác biệt quá lớn. Hắn vẫn là một kẻ cao ngạo lạnh lùng, cũng không biết cỗ tự tin này từ đâu ra nữa.

Dụ Tễ lắc lắc đầu, lúc này mới chân thực cảm giác được mình đã nhặt một kẻ phiền toái về nhà.

Cảm giác say vẫn chưa biến mất, Dụ Tễ đi đến bên người Ôn Thường Thế. Thấy Ôn Thường Thế vẫn không nhúc nhích, Dụ Tễ to gan, thập thò tới gần muốn tới xoa xoa đầu Ôn Thường Thế. Ngón tay còn chưa đụng được tới Ôn Thường Thế đã bị một bàn tay bắt được, cái tay nắm lấy tay cậu còn mang bao tay màu đen mà Dụ Tễ đã tỉ mỉ chọn cho hắn.

“Đừng chạm vào tôi.” Ôn Thường Thế lạnh mặt nói.



Ôn Thường Thế đứng lên, nhìn xuống Dụ Tễ, không nói một từ. Dụ Tễ đối diện với hắn, muốn nhìn thấy gì chút gì đó từ ánh mắt của Ôn Thường Thế nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Tất cả mọi người đang tìm Ôn Thường Thế, đại đa số đều muốn đem một Ôn Thường Thế chưa thể lần nữa đứng vững chặt đứt đường quay lại.

Bên ngoài gió bão mưa sa, nhưng thật ra Ôn Thường Thế ở trong nhà Dụ Tễ rất thoải mái, nói một không hai như thể mình mới là chủ nhà.

Cánh tay Dụ Tễ phát đau, suy nghĩ trầm trọng trong lòng càng sâu, sau khi giằng co một lúc với Ôn Thường Thế mới nói: “Anh nhanh chóng khỏe lại đi.”

“Khỏe lại để làm bảo tiêu cho cậu?” giọng Ôn Thường Thế mang theo một chút châm chọc, nhưng vẫn buông lỏng tay.

Hắn mặc áo sơ mi và quần mà Trương Uẩn Chi tùy tiện mua ở cửa hàng dưới lầu bệnh viện, đều là quần áo bình thường. Nhưng vẫn tựa như nửa năm trước, khiến người khác không tự chủ được mà muốn lui lại, không muốn quá thân cận với hắn.

Hắn ở nhà của Dụ Tễ, với hắn và Dụ Tễ mà nói, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời.

“Tốt lên mới có hy vọng.” Dụ Tễ như có ám chỉ gì mà nói.

Ôn Thường Thế kéo kéo khóe miệng, hỏi cậu: “Hy vọng của cậu?”

Dụ Tễ suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi. Bằng không tôi hầu hạ anh tốt như vậy để được cái gì chứ?”

Ôn Thường Thế nhận được đáp án mình muốn nhưng cũng không có vẻ vui sướng gì, hắn chỉ gật đầu nói với Dụ Tễ: “Còn nhiều thời gian để tôi khá lên.”

Dụ Tễ nhìn hắn nửa ngày, cắn răng nói: Đã biết.”

Ôn Thường Thế lại mơ một giấc mộng có liên quan tới Dụ Tễ.

Bọn họ đứng trong một gian phòng, tứ phía đều kín mít.

Trong phòng có ba bàn chiếu bạc khác nhau, bảy người đang đứng, chỉ có Ôn Thường Thế và Dụ Tễ là có gương mặt rõ ràng.

Dụ Tễ đứng phía sau một người đàn ông trung niên, cậu mặc đồ nhiều hơn so với hiện tại, tóc dài hơn bây giờ, vẻ mặt tò mò mà nhìn xung quanh.

Một người chia bài ấn chốt mở, cảnh trong mơ bị âm thanh lớn tràn ngập khắp nơi nặng nề phóng đại.

Dụ Tễ khẽ che lại tai, biểu tình cũng nghiêm túc lên, lại sau một lát, âm thanh ngừng lại. Ôn Thường Thế lần nữa nhìn thấy Dụ Tễ lặng lẽ vươn tay, chạm vào vạt áo của gã trung niên kia.

Dụ Tễ có một đôi tay thon dài, từ đầu ngón tay mượt mà đến mu bàn tay trắng trẻo, cơ hồ hơi lộ ra mạch máu màu xanh lá, đều là dáng vẻ được nuông chiều từ bé.


Cậu dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy áo khoác tối màu của gã, nhanh chóng mà nhẹ nhàng xoa một cái, lại trộm nâng mắt lên nhìn, thấy Ôn Thường Thế, lại một lần nữa cúi đầu.

Lông mi Dụ Tễ thật dài và dày, thập phần mềm nhẹ, ánh đèn từ trên chiếu tới, lông mi tựa như bóng ma mà phủ lên mũi và má của cậu.

Gã trung niên kia hạ bài, người chia bài dùng lòng bàn tay gõ ‘linh’ một tiếng, tiếng chuông thanh thúy, đem Ôn Thường Thế lưu lại trong gian phòng này.

Ôn Thường Thế nhìn chằm chằm Dụ Tễ không buông, mãi đến khi người chia bài mở cốc ra, trên mặt Dụ Tễ hiện lên biểu tình mà Ôn Thường Thế đang chờ đợi.

Sau khi Dụ Tễ thấy rõ con số trên xúc xắc, đôi mắt hơi trợn lên, môi cũng khẽ hé ra mà ngắn ngủi thở dài một hơi, đáy mắt dâng lên ý cười, khóe môi cũng cong lên một biên độ thật nhỏ.

—— nụ cười này, làm Ôn Thường Thế cảm thấy rất quen thuộc.

Căn cứ kinh nghiệm sau khi Ôn Thường Thế ở chung với Dụ Tễ một thời gian, đây chính là biểu cảm vô tình lộ ra sau khi Dụ Tễ làm việc xấu.

Ôn Thường Thế mở bừng mắt.

Bức màn trong phòng ngủ cho khách kéo ra một nửa, bên ngoài trời đang dần sáng lên, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử ở đầu giường, 6 giờ hai mươi phút.

Buổi tối hôm nay, Dụ Tễ phải mang Ôn Thường Thế tới bệnh viện của Trương Uẩn Chi làm kiểm tra.

Ở nhờ trong nhà Dụ Tễ đã hai mươi ngày nhưng Ôn Thường Thế vẫn như cũ, không nhớ nổi cái gì. Tình huống của hắn lúc tốt lúc xấu, có đôi khi cảm thấy bản thân có thể nhớ được toàn bộ, có khi lại trống rỗng.

Nhưng bất luận tình huống như thế nào, Ôn Thường Thế cũng không muốn để Dụ Tễ biết được rõ ràng. Chỗ của Dụ Tễ cũng tính là an toàn, nhưng cậu là người có mục tiêu rất lớn, Ôn Thường Thế không thể không đề phòng.

Thứ bảy, người hầu buổi chiều mới tới, Ôn Thường Thế 7 giờ đã xuống lầu, thấy Dụ Tễ ngồi trong phòng khách xem phim điện ảnh. Dụ Tễ ngày thường thức dậy rất muộn, chưa tới 10 giờ thì sẽ không nhìn thấy bóng dáng cậu.

Ôn Thường Thế cũng không chào hỏi cậu, đi đến một bên tự rót nước cho mình.

Dụ Tễ tai rất thính, cậu nghe thấy động tĩnh trong nhà liền liếc mắt nhìn một cái. Thấy Ôn Thường Thế đang uống nước, cậu dừng phim lại mà đi đến đối diện quầy bar.

“Cha muốn tôi giữa trưa tham dự một bữa tiệc, cũng không biết là chuyện gì, khả năng buổi tối mới có thể trở về.” Dụ Tễ nói, cầm cái ly đặt bên cạnh ly của Ôn Thường Thế, lại gõ gõ bình nước đặt một bên nói: “Rót cho tôi một ly đi.”

Ôn Thường Thế trực tiếp đẩy bình pha lê đến trước mặt Dụ Tễ, Dụ Tễ đành phải tự mình rót.

“Đã hẹn với Trương Uẩn Chi lúc 9h tối.” Ôn Thường Thế nhắc nhở cậu.

“Tôi nhớ kỹ rồi,” Dụ Tễ trừng mắt liếc Ôn Thường Thế một cái, nói: “Tôi không phải có việc sao, cùng lắm thì đẩy muộn một chút, cũng không phải không đi. Muộn một chút cũng tốt, trên đường sẽ vắng hơn.”

Dụ Tễ rót nước xong bưng ly lên uống một ngụm, trên môi dính chút ánh nước, lại cúi đầu nhìn tin nhắn mà oán giận: “Có đại sự gì mà nhất định phải mặc chính trang chứ, phiền muốn ch3t.”

Tay cậu đặt trên nền đá cẩm thạch của quầy bar, ngón tay nhẹ nhàng gõ, trên đốt ngón tay đầu tiên của ngón áp út có một nốt ruồi màu đỏ xinh đẹp, thực nhỏ, theo nhịp gõ lên xuống mà lúc ẩn lúc hiện trước mắt Ôn Thường Thế.

Ôn Thường Thế không nhớ nổi Dụ Tễ trong mộng có nốt ruồi này hay không. Bỗng nhiên hối hận lúc nằm mơ không quan sát kỹ hơn, không cách nào lấy thứ này để chứng thực giấc mơ ấy là thực hay giả.

Bồi Ôn Thường Thế ngồi một lát, Dụ Tễ liền đi thay quần áo. Cậu chọn nửa ngày, thay một bộ vest màu xám rồi mới xuống lầu, vừa vặn đụng phải Ôn Thường Thế đang đi lên, hai người đi đến góc quanh thì đụng phải một chút.

Dụ Tễ bị Ôn Thường Thế va phải, lui về sau hai bước mới đứng vững, chỉ vào Ôn Thường Thế mà khiển trách hắn: “Lại đi đường mà không thèm nhìn.”

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ, tùy ý để cậu chỉ trỏ nói, cũng không có chịu nhường đường, hắn nhìn xuống Dụ Tễ, từ từ nói: “Là cậu đâm phải tôi.”

Dụ Tễ không dám tranh luận, hậm hực thu hồi ngón tay vòng qua Ôn Thường Thế. Vừa muốn xuống lầu, Ôn Thường Thế ở phía sau lại bỗng nhiên gọi Dụ Tễ: “Phải đi sớm như vậy?”

“A?” Dụ Tễ sửng sốt một chút, cơ hồ có chút kinh ngạc, giải thích với Ôn Thường Thế: “Tài xế của cha vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói 9 giờ rưỡi đến.”

Dụ Tễ nói, nhịn không được mà ngáp một cái, bỗng nhiên thật buồn ngủ, liền nhìn Ôn Thường Thế ngốc ngốc kia mà hỏi: “Anh nói xem, giờ tôi ngủ nướng một chút thì tây trang có thể bị nhăn hay không?”

Ôn Thường Thế còn chưa đáp lời, Dụ Tễ lại tự hỏi tự đáp: “Đương nhiên có chứ, anh lại không biết.”

Dụ Tễ đi xuống lầu, đem áo khoác tây trang c0i ra ném một bên, nằm trên sofa mà ôm gối đầu ngủ một mạch.

Đúng 9 giờ rưỡi, chuông cửa đúng giờ vang lên. Vừa vặn lúc Ôn Thường Thế đang đứng ở lầu hai nhìn xuống, nhìn thấy Dụ Tễ bừng tỉnh nhảy dựng lên, cúi đầu vuốt phẳng quần áo rồi vội vã cầm áo khoác chạy ra ngoài. Di động của cậu vẫn nằm trên sofa, quên cầm đi. Ôn Thường Thế nhìn thấy, lại đợi trong chốc lát, không thấy Dụ Tễ quay lại lấy mới đi xuống lầu.

Ôn Thường Thế từng nhìn thấy Dụ Tễ mở mật mã, lúc ấy liền nhớ kỹ cách ngón tay cậu nhấn mật khẩu. Hắn cầm lấy di động của Dụ Tễ, màn hình sáng lên, lại qua vài giây giao diện nhập mật mã xuất hiện. Ôn Thường Thế nắm di động, tay chỉ thoáng dừng một chút liền đem mật mã đã nhớ kỹ nhập vào.

Hình nền di động của Dụ Tễ chỉ là một màu đen đơn thuần, trên giao diện chính chỉ có mấy cái folder. Ôn Thường Thế nhấn vào mục internet, tùy tiện click mở một trang web.

Thao tác sản phẩm điện tử giống như một loại ký ức cơ bắp của thân thể, Ôn Thường Thế mở công cụ tìm kiếm, không chút do dự mà nhập vào ba chữ ‘Ôn Thường Thế’, tin tức và mục giới thiệu nhiều như muốn che lấp trời đất nhảy ra.

Hắn giản lược mà đọc qua mấy chuyện về ba mươi năm cuộc đời của chính mình, vẫn chưa có bất cứ cảm giác quen thuộc nào, chỉ có khi nhìn thấy ảnh chụp sẽ không tự giác mà có chút xuất thần.

Trong đám tin tức này, không có cái nào nhắc tới việc hắn rơi xuống biển mất tích. Hành tung gần nhất có thể tra được trên internet là một tháng trước, lúc hắn ở Chicago tham gia một cuộc bán đấu giá từ thiện, mua một bản điêu khắc với giá trên trời.

Ôn Thường Thế nhìn tin tức cùng ảnh chụp, trong đó có hai người đứng phía sau lưng hắn. Ôn Thường Thế cau mày, trầm tư trong chốc lát rồi đem lịch sử đã xem xóa bỏ.

Buổi tối, chưa đến 8h Dụ Tễ đã trở lại.

- -----oOo-----
Bất An Vu Thất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bất An Vu Thất Truyện Bất An Vu Thất Story Chương 4
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...