Bất An Vu Thất

Chương 3

193@-
Đây là chuyện gì? Ôn Thường Thế đang lừa Dụ Tễ hay thật sự không nhớ rõ?

Dụ Tễ nhìn chằm chằm mặt Ôn Thường Thế, từ biểu tình trên mặt hắn tìm được một tia mê mang không rõ.

Lúc đánh cược ở đại sảnh Fernandez không thấy, khoảng khắc tỉnh táo ngắn ngủi đêm qua cũng không thấy.

“Anh không biết sao?” Dụ Tễ chậm rãi hỏi, mắt không dám chớp lấy một cái.

“Không phải tôi đang hỏi cậu sao?” dường như Ôn Thường Thế ý thức được lời nói của chính mình hơi lộ liễu, vẻ mê mang trong ánh mắt tan biến, một lần nữa trở nên tàn bạo hỏi lại Dụ Tễ.

Dẫu vậy Dụ Tễ cũng không bị hắn lừa, trong lòng cậu đã có hoài nghi vậy nhất định phải làm cho rõ ràng. Dụ Tễ mở lớn đôi mắt, giống như lúc cậu ở trước mặt cha mình giả ngu, làm ra vẻ ăn chơi trác táng, lại lần nữa hỏi Ôn Thường Thế: “Anh thật sự đã quên rồi sao? A Thế?”

Vẻ ngoài của Dụ Tễ rất khả ái, lúc cậu trợn to mắt lên liền sẽ có vẻ hồn nhiên ngây thơ, khiến người khác không đành lòng ngờ vực.

Ôn Thường Thế cũng bị Dụ Tễ lừa gạt, hắn nhíu mày, lòng nghĩ nghĩ thật sâu về hai chữ “A Thế”, chắc chắn mà nói: “Tôi là Ôn Thường Thế.”

Trong lòng Dụ Tễ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu tự ép thanh âm của mình trở nên thật bình tĩnh, che giấu sự run rẩy mà nói với Ôn Thường Thế: “Đương nhiên, anh tên là Ôn Thường Thế.”

“Còn gì nữa?” Ôn Thường Thế hỏi, trong mắt vẫn có hung ác cùng nghi kỵ.

“Trước hết anh buông Uẩn Chi ra đi đã,” Dụ Tễ không sợ hãi, duỗi tay chỉ Trương Uẩn Chi đang bị Ôn Thường Thế đè ép nói: “Buông dao phẫu thuật ra, anh dọa tôi rồi đó.”

Động tác của Ôn Thường Thế ngừng một lát, thật sự thả Trương Uẩn Chi ra.

Trương Uẩn Chi giãy giụa ngồi dậy, xuống giường, dựa vào ven tường mà ấn nguc th.ở dốc. Đôi mắt nhìn qua lại giữa Ôn Thường Thế và Dụ Tễ, một câu cũng không dám nói.

“Còn có chuyện gì?” Ôn Thường Thế không buông dao phẫu thuật ra, hắn nhảy xuống giường, trên người chỉ có áo tắm dài mà Dụ Tễ mặc cho, đi chân trần về hướng Dụ Tễ.

Hắn bắt lấy cổ áo Dụ Tễ, ấn cậu vào tường, cúi đầu nhìn thật kỹ mặt Dụ Tễ rồi thấp giọng nói: “Cậu dám lừa gạt tôi nửa câu, tôi sẽ đem cậu ném xuống hồ cho cá sấu ăn.”

Lòng bàn tay Ôn Thường Thế rất nóng, toàn thân đều nóng lên vì sốt cao nhưng ánh mắt vẫn khiến Dụ Tễ không dám nhìn thẳng.

Dụ Tễ cúi đầu, lại bị Ôn Thường Thế bóp cằm nâng lên, muốn Dụ Tễ nhìn thẳng vào hắn nói chuyện.

“Anh là…” đại não của Dụ Tễ nhanh chóng vận chuyển, cậu nhìn vào ánh mắt như muốn lột sống mình của Ôn Thường Thế, nghe thấy âm thanh bị đè thấp của chính mình, dùng ngữ khí thật chân thành nói: “Anh là vì tôi mới bị thương, A Thế.”

Trương Uẩn Chi đang dựa vào một bên, nghe vậy nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Dụ Tễ một cái.


“Phải không?” Ôn Thường Thế hỏi cậu.

“Phải.” Dụ Tễ đau đớn kịch liệt đáp, “Cho nên nếu anh cái gì cũng không nhớ, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tôi vì cậu mà trúng đạn?” Mặt Ôn Thường Thế không chút cảm xúc hỏi Dụ Tễ: “Vì sao? Quan hệ của chúng ta rất tốt sao?”

Ký ức của Ôn Thường Thế là một mảnh hỗn độn, hắn đối với thân thế của mình không có chút đầu mối, chỉ có ba chữ Ôn Thường Thế còn chặt chẽ khắc ghi trong đầu.

Trước mắt hắn thi thoảng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện mấy hình ảnh nhìn không rõ mặt người, có lẽ là cảnh tượng trước lúc hắn mất đi ký ức.

Có người mặc âu phục màu đen đi về phía hắn, tiếng súng cùng tiếng đạn xé gió, nước biển không ngập quá mặt, cũng không rõ đầu nặng nề va phải cái gì… cứ như vậy.

Nhưng lúc hắn muốn nghĩ lại trong đầu lại trở nên trống rỗng, hai mắt không cách nào điều chỉnh tiêu cự, giống như tất thảy những điều hắn trải qua đều tan biến vào hư không.

Dụ Tễ không đáp, cũng không lắc đầu, hỏi Ôn Thường Thế: “Anh có ấn tượng gì về tôi không?”

“Không có.” Ôn Thường Thế nhìn mặt Dụ Tễ, lãnh đạm nói.

Dụ Tễ “Ồ” một tiếng, nói cho Ôn Thường Thế: “Anh là bảo tiêu của tôi, vì tôi mà đắc tội với một người.”

“Mấy ngày nay, một bảo tiêu bên người cha tôi đã xảy ra chuyện, ông ấy lại muốn tới vùng biển quốc tế làm chút chuyện có hơi nguy hiểm, cần tìm một người đáng tin nên liền mang anh cùng đi. Ai biết lúc lên thuyền gặp lại người kia, cha tôi… lại đem anh cho đối phương.”

Ôn Thường Thế ngẩn người, buông tay đang ấn Dụ Tễ ra.

Dụ Tễ nói “trên thuyền” là đúng. Cảnh tượng bắn nhau trong đầu hắn tựa hồ quả thực phát sinh trên boong tàu, chẳng qua đối với chuyện bảo tiêu mà Dụ Tễ nói, một chút ấn tượng cũng không có.

Dụ Tễ cúi đầu kéo lại cổ áo của chính mình, ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Cha tôi nói anh trúng đạn rơi xuống biển, muốn tôi nén bi thương. Nhưng đêm qua máy định vị tôi cho anh đột nhiên gửi tới thư tín, tôi dựa vào tín hiệu mà đi tìm anh mới đem được người về. Ai biết vừa tìm được anh đã nổi điên muốn đánh tôi, tôi vớt anh lên rồi cũng không dám mang tới bệnh viện, đành phải tìm Uẩn Chi tới nhà chữa bệnh cho anh.”

Dụ Tễ giơ mắt cá chân ứ máu của mình ra cho Ôn Thường Thế nhìn: “Anh xem, hôm qua anh còn tàn bạo như vậy.”

Chuyện cậu kể so với trong tưởng tượng của Ôn Thường Thế cũng có chút hợp lý, còn có vật chứng trên mắt cá chân. Chi tiết có thể để Ôn Thường Thế khảo chứng không nhiều lắm, nhưng biểu tình của Dụ Tễ rất trấn định, ngữ khí ôn hòa, mỗi một câu đều rất có sức thuyết phục. Nếu Dụ Tễ không nói thật thì cậu nhất định là kẻ rất am hiểu chuyện lừa gạt người khác.

Dụ Tễ lại nói: “Tình huống trước kia có chút phức tạp, hiện tại nói với anh, anh cũng không nhất định có thể nhớ rõ. Chờ anh nhớ được sẽ tự rõ ràng.”

Những lời này Dụ Tễ nói rất chân thành, nhưng trong lời nói lại như có ẩn ý khác.

Ôn Thường Thế sau khi tỉnh lại, đại não vẫn chưa thể suy tính thông thuận, hắn ngẩn ra trong chốc lát, nội tâm và trực giác biết rằng Dụ Tễ không hoàn toàn nói thật, nhưng nhất thời lại không tìm ra lỗ hổng.



Hai người giằng co năm phút, Ôn Thường Thế mới tạm thời lui một bước, hắn ngồi trở lại giường, đầu dựa vào cây cột đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Dụ Tễ chỉ hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu gì cũng đã có thể khuyên Ôn Thường Thế ngồi trở lại. Chuyện Ôn Thường Thế tin hay không tin ngày sau lại tính.

Trương Uẩn Chi bị Dụ Tễ thúc giục, lại giúp Ôn Thường Thế kiểm tra vết thương, lau chùi, tiêu độc vết máu rồi đơn giản khâu lại.

“Có thể sẽ đau,” Trương Uẩn Chi nói: “Anh nhẫn nhịn chút.”

Ôn Thường Thế chờ Trương Uẩn Chi xử lý tốt vết thương rồi nói với hắn: “Đầu tôi rất đau.”

Trương Uẩn Chi nhìn lướt qua khối sưng trên đầu hắn, nửa thật nửa giả mà nói: “Có thể lúc trôi nổi trên biển đã va phải v4t cứng khiến não bị chấn động. Cứ nằm nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều sẽ từ từ tốt lên.”

Ôn Thường Thế không nói nữa.

Trương Uẩn Chi đem tăm bông dính đầy máu ném vào thùng rác, cắm dịch truyền cho Ôn Thường Thế rồi kéo Dụ Tễ ra ngoài.

Dụ Tễ và hắn đứng ở hành lang lầu một, lúc này tức giận trên mặt Trương Uẩn Chi mới hiện ra: “Cậu đem thần tiên gì về nhà thế, thiếu chút nữa bóp ch3t tôi rồi.”

“Thật ngại a…”

Dụ Tễ thành tâm thành ý xin lỗi, duỗi tay muốn chạm vào vết hằn đỏ trên cổ Trương Uẩn Chi lại bị anh đánh ra, đành phải bồi thêm một câu: “Tôi không nghĩ hắn đã như vậy rồi còn có thể bò dậy.

“Hắn rốt cuộc là ai?” Trương Uẩn Chi đè thấp thanh âm, nhìn thoáng qua cầu thang, hỏi Dụ Tễ, “Cậu thật sự cho rằng tôi ngay cả người cầm quyền Mậu Thị họ gì cũng không biết?”

Dụ Tễ sửng sốt một chút, Trương Uẩn Chi lại nói: “Hắn ta khẳng định là não bị chấn động rồi, ít nhất cũng là mức trung. Không xác định rõ tình huống thì tốt nhất là tới bệnh viện của tôi kiểm tra.”

“Không được,” Dụ Tễ cự tuyệt, cậu lui về phía sau một bước, dựa vào tường, chậm rãi nói, “Cha tôi nói ở Nghi Thị đang có hai phe phái tới tìm hắn, ở gần bệnh viện cũng sẽ có nhiều người tới thăm dò. Tôi đưa anh ta vào trung tâm thành phố, không phải là đưa người vào chỗ ch3t sao?”

Màn phòng khách được kéo ra, trong nhà thập phần tối tăm, Dụ Tễ tối hôm qua không ngủ đủ, sắc mặt cùng môi đều trắng bệch, chỉ có đôi mắt là đỏ lên.

Trương Uẩn Chi là bác sĩ, không thể thấy ch3t mà không cứu, hắn phát hiện Dụ Tễ một chút ý tưởng muốn đưa Ôn Thường Thế tới viện cũng không có, ngữ khí không khỏi nóng nảy: “Cậu có nghĩ tới, nếu vạn nhất tình huống của hắn vẫn không tốt thì làm sao bây giờ?”

Dụ Tễ nhìn Trương Uẩn Chi, không nói chuyện. Để Trương Uẩn Chi bình tĩnh chút, Dụ Tễ mới mở miệng: “Tôi đã nghĩ qua rồi.”

Đồng hồ treo tường trong phòng khách đột nhiên vang lên, gõ mười hai tiếng.

Dụ Tễ đi qua, kéo bức màn ra một ít, không xoay người lại mà đưa lưng về phía Trương Uẩn Chi, lời nói nhỏ nhẹ đáp: “Ôn Thường Thế cái gì cũng đều không nhớ rõ, Ôn Thường Thế bị thủ hạ mang về, Ôn Thường Thế đã ch3t với tôi mà nói đều giống nhau, cũng không có tác dụng. Với anh ta mà nói cũng thế, nếu Ôn Thường Thế bị người đã ném anh ta xuống biển tìm được thì lúc ấy có khác nào đã ch3t đâu?”


Trương Uẩn Chi trầm mặc một lát, không muốn lại tranh luận với Dụ Tễ, hắn vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, tùy cậu đi.”

“Ôn Thường Thế mạng lớn, sẽ không có việc gì,” Dụ Tễ quay người lại, lộ ra một nụ cười mỉm đáng yêu mà nói: “Nếu ch3t cứ tính cho tôi.”

Dứt lời, Dụ Tễ muốn xoay người trở lại phòng bảo mẫu. Lúc cậu đi tới chân cầu thang, Trương Uẩn Chi lại gọi: “Không phải, vậy cậu vì sao lại đem chuyện bảo tiêu ngày cậu còn nhỏ ấy áp lên người hắn?”

Bảo tiêu rơi xuống biển là chuyện từ ngày Dụ Tễ mới tám tuổi, sau đó bảo tiêu ấy cũng trở về. Thiệu Anh Lộc ngày đó còn tính giảng đạo nghĩa, cho bảo tiêu ấy một thân phận mới rồi đưa ra nước ngoài.

“Tôi muốn để anh ta ổn định trước, cậu xem vừa rồi anh ta dọa người như vậy.” Dụ Tễ nhìn qua, không có biện pháp mà nói: “Nhưng mà lại quá căng thẳng, bịa không nổi chuyện cũ.”

“Loại chuyện cũ này cũng chịu không nổi ——” Trương Uẩn Chi nói lại bị Dụ Tễ cắt ngang.

“—— Uẩn chi, anh không cần cân nhắc mấy chuyện xưa mà tôi chưa từng kinh qua đâu,” Dụ Tễ vịn vào cầu thang, quay đầu ôn hòa nói với Trương Uẩn Chi: “Chỉ cần Ôn Thường Thế không có dị nghị, chúng ta có thể chung sống hòa bình.”

Trương Uẩn Chi nhìn Dụ Tễ, rất hiếm có mà từ trong mắt Dụ Tễ nhìn ra chút tình cảm phức tạp. Dụ Tễ ở bên ngoài thường là kẻ bất hảo tùy hứng, ở trước mặt hắn lại là tùy ý tự tại, phảng phất như sinh ra đã là người vô ưu vô cự, làm cái gì cũng đều không có mục đích. Hiện giờ Trương Uẩn Chi ngẫm lại, có lẽ là bởi vì Dụ Tễ chưa gặp được người có thể làm cho cậu có hy vọng, chưa gặp được người đúng mục đích.

Trương Uẩn Chi bị Dụ Tễ gọi đến nấu cơm. Hắn nấu đầy một bàn rồi trở lại phòng bảo mẫu gọi Dụ Tễ ra ăn cơm, vừa lúc thấy Dụ Tễ đứng ở mép giường vênh mặt hất hàm sai khiến mà phân phó Ôn Thường Thế: “Còn có, trước khi anh khôi phục cái gì cũng phải nghe lời thiếu gia tôi đây.”

Giống như hai người thật sự rất quen thuộc.

Trương Uẩn Chi và Dụ Tễ mới là chỗ thân thiết, hắn vừa thấy dáng vẻ Dụ Tễ nói chuyện cùng Ôn Thường Thế, liền không nhịn được mà hoài nghi Dụ Tễ và Ôn Thường Thế căn bản có ân oán cá nhân nào đó. Bởi vì rõ ràng Dụ Tễ đang lợi dụng mà bắt nạt Ôn Thường Thế.

“Nghe cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi Dụ Tễ.

“Mỗi ngày, buổi sáng bảo mẫu sẽ tới quét dọn, anh nhớ trốn trong viện nhỏ phía sau chuồng chó chờ, tôi sẽ đặt một cái ghế nhỏ cho anh.” Dụ Tễ nói: “Chờ anh tốt hơn thì phải nấu cơm, tôi đã bảo đầu bếp nghỉ rồi.”

“Tôi sẽ không nấu cơm.” Ôn Thường Thế nói.

“Học một chút đi,” Dụ Tễ nói, “Tôi mua sách cho anh. Tốt nhất là đừng có hỏi, anh ngày trước thật ngoan, tôi nói hướng đông anh chưa bao giờ đi hướng tây.”

Ôn Thường Thế đại khái bị Dụ Tễ tẩy não, còn hỏi Dụ Tễ: “Phải không?”

Trương Uẩn Chi không muốn nghe Dụ Tễ gạt người, thấy Ôn Thường Thế đã đỡ hơn liền rút dịch truyền, còn nói bệnh viện có việc ngày mai hắn lại tới xem.

Tốc độ lành bệnh của Ôn Thường Thế cũng thật khiến Trương Uẩn Chi cảm thấy kinh ngạc.

Bị Dụ Tễ nhặt về bất quá mới có hai, ba tuần, Ôn Thường Thế ngoại trừ đầu óc còn chưa tỉnh thì những vết thương khác đều đã khôi phục gần hết. Nhưng thật ra, Dụ Tễ đã rất nhanh chịu không nổi, không chỉ một lần giữa đêm gửi tin nhắn oán giận cho Trương Uẩn Chi, nói tính tình Ôn Thường Thế quá xấu, muốn đem hắn ném trở lại biển.

Bởi vì, cùng Ôn Thường Thế ở chung một chỗ cũng không dễ dàng chung sống hoà bình.

Ôn Thường Thế đầu óc không tốt, nhưng yêu cầu lại không ít. Trừ bỏ mấy ngày trước, lúc hắn còn chưa có cách nào tự hỏi, bị Dụ Tễ lừa vài câu liền không cãi lại, sau khoảng mười ngày, mỗi ngày Ôn Thường Thế đều có cách mới mẻ mà đem phiền toái tới cho Dụ Tễ.

Tuy rằng không có nghi ngờ với cách nói của Dụ Tễ, nhưng sau khi đại não hắn thoáng thanh tỉnh, Dụ Tễ liền cảm thấy Ôn Thường Thế hay lấy lý do thoái thác mà không tin cậu. Ôn Thường Thế không đề cập tới, chỉ cho rằng ở chỗ này của Dụ Tễ chính là lựa chọn tốt nhất, mới cho hai bên một cái bậc thang.

Ôn Thường Thế cũng không xem mình là bảo tiêu, hắn không có chỗ đi cũng không muốn ở phòng của bảo mẫu. Dụ Tễ để hắn dọn lên lầu ở trong phòng dành cho khách, hắn chán ghét việc tiếp xúc thân thể, Dụ Tễ mua cho hắn mười mấy đôi găng tay.

Nệm quá mềm, gối đầu quá cao, song tầng pha lê cách âm quá kém, Dụ Tễ nói chuyện không đủ êm tai. Ôn Thường Thế mỗi thứ đều có thể lôi ra đâm chọc, một chút cũng không giống kẻ dễ nuôi như Dụ Tễ nghĩ.

Vì duy trì quan hệ của hai người, Dụ Tễ vốn còn muốn dùng gương mặt tươi cười đón chào, nhưng nay tâm thái cũng từ chậm rãi chăm sóc sau này tất có chỗ dùng, biến thành chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đem tên ôn thần này trị hết bệnh rồi đuổi đi.

Buổi tối hôm nay, Trương Uẩn Chi tới nhà Dụ Tễ mang cơm cho hai người có tay có chân gào khóc đòi ăn, lại không chịu nấu cơm này. Sau khi kiểm tra tình trạng vết thương của Ôn Thường Thế, Trương Uẩn Chi đứng trong phòng khách lớn tiếng nói: “Mức độ chấn động não này của cậu, tốt nhất vẫn là nên tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.”

Trương Uẩn Chi là nói cho Dụ Tễ nghe, mà Dụ Tễ đang đeo bịt mắt VR quơ chân múa tay cảm thụ trò chơi không đáp lại hắn câu nào.

“Phải không?” Ôn Thường Thế dường như cũng không có gì hứng thú, thực có lệ mà đáp lại Trương Uẩn Chi: “Kiểm tra sức khoẻ hữu dụng sao?”

“Ít nhất có thể biết được mấu chốt vấn đề ở đâu, xác nhận không có gì khác nguy hiểm.” Trương Uẩn Chi cực lực đẩy mạnh tiêu thụ.

Ôn Thường Thế gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó liền không nói nữa.

Ôn Thường Thế không thể hoạt động não nhiều, Dụ Tễ mở cho hắn xem chương trình thế giới động vật, nói là để Ôn Thường Thế có thể tiếp xúc gần hơn với thế giới tự nhiên. Mà Dụ Tễ tuy đã nửa tháng ngồi ngốc trong nhà, cả hai đều không ra khỏi cửa, nhưng Dụ Tễ và Ôn Thường Thế cũng không có đề tài chung gì, vì vậy đành mang những trò chơi trước đó Dụ Tễ mua mang ra, từng thứ đều thử chơi qua nhằm giết thời gian.

Mấy ngày nay, mỗi lần Trương Uẩn Chi vừa vào cửa, không phải nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách, nước sông không phạm nước giếng mà tự làm việc của riêng mình thì chính là nhìn thấy hai người giằng co. Loại tình huống này thường là Dụ Tễ nói chuyện không dễ nghe, chọc tới Ôn Thường Thế nên bị hắn yêu cầu xin lỗi.

Trương Uẩn Chi thở dài, đem đồ được đóng gói cùng với túi giấy đựng điểm tâm đặt trên bàn trà, lấy ra từng hộp rồi lại mở nắp ra. Ôn Thường Thế ngồi một bên nhìn, không hỗ trợ. Trương Uẩn Chi đã thành thói quen, Ôn Thường Thế chỉ đồng ý ăn chứ không muốn chạm vào nắp hộp cơm.

Dụ Tễ ngửi thấy mùi đồ ăn, tay chân ngừng lại tháo bịt mắt xuống ném lên ghế sofa, vui sướng nói với Trương Uẩn Chi: “Uẩn Chi, anh tới lúc nào vậy?”

“Tới được một lúc rồi.” Trương Uẩn Chi bận rộn, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

“Làm sao lại không lên tiếng gì vậy chứ.” Dụ Tễ đi tới, cầm một phần ngồi sang bên cạnh mà ăn, giả vờ khách khí nói với Trương Uẩn Chi.

- -----oOo------

-


Bất An Vu Thất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bất An Vu Thất Truyện Bất An Vu Thất Story Chương 3
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...