Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 39: Thẳng thắn đê xin khoan hồng
73@-
Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi Hạ Trăn cơm nước xong xuôi thì quay lại công ty ngay, cô nằm bò ra bàn làm việc, lúc thì rơi vào trầm tư, lúc lại múa bút thành văn.
Tiểu Lê rất buồn bực, nhưng Hạ Trăn lại cực kỳ giỏi giữ bí mật, cũng không cho cô ấy đến làm phiền cô, cô ấy thật sự không biết Hạ Trăn đang làm gì.
Bùi Thừa An gửi tin nhắn cho Hạ Trăn, nói buổi tối anh không phải làm thêm giờ, có thể qua tìm cô. Hạ Trăn nhìn tờ giấy A4 đã viết không ít chữ nhưng vẫn khiến cô thấy không đủ, Hạ Trăn nhẫn tâm nói với Bùi Thừa An rằng buổi tối cô phải làm thêm giờ, đêm mai rồi gặp.
Đúng là cô có việc thật, cô còn chưa viết xong, làm sao mà gặp Bùi Thừa An được.
Chẳng qua dù có không muốn đến đâu thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi.
Thứ Ba, tan tầm, Bùi Thừa An đã chờ ở ven đường, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như vậy. Hạ Trăn biết bản thân rất bình thường, không phải dạng sắc nước hương trời gì, không dịu dàng săn sóc, thậm chí có rất nhiều chỗ kém cỏi, nhưng dù cô như vậy lại có được sự yêu thích của Bùi Thừa An ưu tú, cô cảm thấy nhất định là kiếp trước mình đã cứu cả dải ngân hà.
Lên xe, Bùi Thừa An hỏi: “Em muốn nói với anh chuyện gì thế?”
“Ha ha ha… Anh chuyên tâm lái xe đi, chúng ta cơm nước xong lại nói.”
Bùi Thừa An nhướng mày: “Khó mở miệng đến vậy sao?”
Hạ Trăn cúi đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là có hơi khó mở miệng.”
Bùi Thừa An cười một cái, nói: “Vậy cơm nước xong rồi nói sau.” Anh không thúc giục cô, cho cô thời gian từ từ chuẩn bị tâm lý, dù cho anh đang cực kỳ tò mò. Ngoài ra, nhìn dáng vẻ cô rối rắm, vẫn rất là thú vị.
Ăn tối xong, Hạ Trăn để Bùi Thừa An lái xe đưa cô về nhà, xe dừng bên ngoài khu dân cư, Hạ Trăn cứ như sắp ra chiến trường mà trịnh trọng lấy ba tờ giấy ra, kiên quyết đưa vào tay Bùi Thừa An, nói thêm: “Ban đầu khi xem mắt với anh, em vốn không ôm thái độ nghiêm túc gì, em chỉ là… Anh vẫn nên tự xem thì hơn.” Cô đã suy nghĩ rất lâu xem nên giải thích với anh thế nào, nhưng đến lúc này Hạ Trăn vẫn không biết nên mở miệng ra sao.
Bùi Thừa An mở giấy ra, tờ đầu tiên là kế hoạch chia tay của Hạ Trăn.
Lúc này áp lực trong lòng Hạ Trăn cực kỳ lớn, hai tay siết chặt, thời gian trôi đi cũng trở nên đặc biệt đặc biệt chậm, niềm tin xây dựng lúc trước chậm rãi sụp đổ.
“Cạch cạch” hai tiếng, là âm thanh Hạ Trăn mở đai an toàn, Bùi Thừa An ngẩng đầu nhìn cô, Hạ Trăn cũng đã mở cửa xe định đi ra ngoài.
Anh giữ chặt tay cô: “Trước tiên em đừng đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trước tiên em đừng đi, nợ còn chưa tính xong mà. Là ý này nhỉ? Cô cảm thấy hẳn là vậy.
“Bây giờ em không muốn nghe suy nghĩ của anh, trước hết anh xem toàn bộ nội dung của ba tờ giấy kia đi đã… Sau đó lại cân nhắc thêm hai ngày, sau hai ngày anh hãy cho em đáp án.” Hạ Trăn nói thật nhanh, không cho Bùi Thừa An có cơ hội cắt ngang.
Bùi Thừa An nhíu mày, nói: “Một lát là anh xem xong rồi, cũng không cần cân nhắc lâu đến vậy…”
Hiện tại suy nghĩ của Hạ Trăn rất lộn xộn, hồi hộp đến mức không thể tỉnh táo nổi, không có cách nào phán đoán được xem anh có tức giận hay không, cô cần phải bình tĩnh lại đã.
Cô né tránh, muốn rút tay mình về nhưng Bùi Thừa An không có ý định buông tay, nắm rất chặt. Cô lập tức hơi bực bội: “Không được, chúng ta vẫn nên bình tĩnh hai ngày đi, em cũng cần có thời gian.”
Dù Bùi Thừa An có tha thứ cho cô thì ít nhiều gì trong lòng vẫn hơi để ý, thời gian hai ngày để anh từ từ tiêu hóa chuyện này đi.
Bùi Thừa An ngẫm nghĩ, sau đó thả tay ra.
Độ ấm trên tay biến mất, Hạ Trăn buồn bã mất mát, mím môi đứng im tại chỗ, sau đó khom người, nói với Bùi Thừa An: “Bùi Thừa An, em là thật lòng thích anh.”
Dứt lời, cô đã quyết đoán “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó bước nhanh vào khu nhà, chạy trối chết. Cô đi quá nhanh, lại không chú ý nhìn đường, Bùi Thừa An thấy cô sắp va phải người đi đường thì sốt ruột, thật sự muốn giữ chặt cô lại.
Nhưng mà ngoài tầm tay với, chẳng qua tay anh vẫn mở cửa xe theo phản xạ có điều kiện.
Cửa xe chỉ mở ra một khe nhỏ, anh đã tự giễu mà đóng lại.
Xin lỗi xong, cô quay đầu nhìn lại đây, thấy xe Bùi Thừa An vẫn dừng tại chỗ, cô lại lần nữa xoay người bước nhanh rời đi.
Cô thế này rõ ràng là đã làm chuyện sai lầm nên đuối lý, không dám đối mặt.
Bùi Thừa An lắc đầu bất đắc dĩ, thấy cô đã biến mất trong tầm mắt, anh lại cúi đầu tiếp tục xem “kế hoạch” của cô.
Rất nhanh đã xem xong trang đầu tiên, lấy ra để xuống cuối cùng, tiếp theo đọc tờ thứ hai.
Tiêu đề tờ thứ hai không cố ý viết vừa to vừa thô như tờ thứ nhất nữa, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của Bùi Thừa An.
Tiêu đề là: [Sau khi tôi động lòng].
Ừm, nội dung hai tờ còn lại có thể coi như… thư tình. Tóm lại, Bùi Thừa An đọc đến vui vẻ, đọc thật lâu thật chậm, cũng thật cẩn thận, thậm chí cả những chữ bị cô gạch bỏ, tô thành một cục cũng được anh tỉ mỉ phân biệt.
Từ nhỏ đến lớn đã nhận được rất nhiều thư tình, đây mới là thứ anh thật sự muốn.
Di động vang lên âm báo có tin nhắn, là của Hạ Trăn gửi đến.
[Em về đến nhà rồi, ngủ ngon.]
Giờ đã chúc ngủ ngon? Bùi Thừa An bất đắc dĩ, gọi sang cho cô, nhưng không ngờ đến cô đã tắt máy rồi.
Anh hơi dở khóc dở cười, cũng biết hẳn là cô đang rất sợ anh sẽ tức giận vì kế hoạch cô từng viết, sợ anh tức giận chứng tỏ cô sợ mất đi anh, rất để ý đến anh.
Tuy anh nhìn ra được tấm lòng Hạ Trăn dành cho mình nhưng tối nay nhìn thấy lộ trình trong lòng cô viết ra, còn có sự để ý của cô, trong lòng anh thấy thật vui mừng, đồng thời cũng thấy rất hạnh phúc.
Còn về kế hoạch chia tay của cô, đó là suy nghĩ cô từng có, không phải nhằm vào anh, mà là nhằm vào bất kỳ người đàn ông nào đến xem mắt với cô. Bỏ qua không nhắc đến kế hoạch này, quá trình quen biết qua xem mắt rồi đi đến yêu đương đều là từ mới quen đến dần dần hiểu biết, rồi đến sinh ra ấn tượng tốt, rồi thích, rồi yêu. Trước mắt, Hạ Trăn đối với anh cũng là một quá trình như thế, anh cũng vậy.
Không giống ở chỗ, ngay từ đầu anh đã dùng thái độ nghiêm túc, còn cô thì ngược lại.
Vấn đề chỉ nằm ở thái độ ban đầu không đúng, anh thông cảm cho cô.
Vốn định gửi cho cô một tin nhắn, nói cho cô thái độ của anh để cô đọc được sẽ thấy yên tâm, nhưng nghĩ lại, anh từ bỏ ý định này. Vẫn nên để ngày mai gặp nhau rồi trực tiếp nói với cô thôi, để cô thấp thỏm một ngày, coi như là đang… trừng phạt đi.
Trừng phạt… anh nhớ lại hôm đó Hạ Trăn vẫn luôn hỏi anh sẽ trừng phạt cô thế nào, hóa ra là chuẩn bị cho việc này.
Sau khi Hạ Trăn về nhà thì trốn ngay về phòng, dùng tư thế chữ đại nằm vật ra giường, tinh thần uể oải. Gửi tin nhắn cho Bùi Thừa An xong là cô tắt máy ngay, kế đó cứ nhìn chằm chằm vào màn hình di động đã tắt, cứ như đang chờ tin nhắn hay cuộc gọi vậy.
Rối rắm mấy phút, cô lại khởi động máy, lúc nhận được âm báo nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ còn hơi kích động, nhưng đợi thêm một lát, di động không còn động tĩnh gì, đến cái tin nhắn cũng không có.
Bây giờ cô cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn nhận được cuộc gọi hoặc tin nhắn của Bùi Thừa An, vừa cực kỳ sợ phải nhìn thấy.
Cô cảm thấy dường như bản thân bị điên rồi, bị ngốc rồi. Cô cũng định gọi cho anh, may là cuối cùng đã nhịn được. Đã chúc ngủ ngon rồi còn gọi cái gì nữa, hơn nữa là tự cô nói muốn bình tĩnh lại hai ngày mà.
Phỉ nhổ bản thân một trận, cô cầm áo đi tắm, đại khái tẩy rửa cả tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
Sấy khô tóc xong, cô chui vào trong chăn, muốn mau chóng đi ngủ, ngủ rồi sẽ không nhìn chằm chằm di động nữa, cũng sẽ không cần liên tục nhớ nhung Bùi Thừa An nữa.
Nhưng thường những lúc càng muốn ngủ sẽ lại càng không ngủ được, không biết đã lăn lộn trên giường bao lâu, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, xốc chăn ngồi dậy, sau đó lại cầm di động lên xem. Wechat, weibo gì đó thật ra có không ít tin tức, nhưng lại chẳng có cái nào đến từ Bùi Thừa An cả.
Rất thất vọng, còn có một chút bực bội, cô vẫn biết mình không có lập trường để tức giận nhưng bây giờ tâm trạng cô thật sự chẳng ra gì cả.
Đột nhiên, cô có một ý tưởng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cô bấm mở máy ảnh, làm một vẻ mặt thật đáng thương, sau khi chụp liền mười mấy tấm thì chọn bức đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè, kèm dòng trạng thái: Không ngủ được, không ngủ được, không ngủ được… phía sau kèm theo một loạt biểu tượng khóc thút thít.
Không sai, bài viết này đúng là cố ý đăng cho Bùi Thừa An xem, đáng tiếc là Bùi Thừa An không tỏ thái độ gì. Hạ Trăn biết nguyên nhân, đã gần mười hai giờ đêm, đã qua thời gian đi ngủ của anh rồi.
Chẳng qua, tại sao anh lại không mất ngủ?
Hạ Trăn cảm thấy thật là không công bằng, được rồi, người đuối lý là cô, người chột dạ là cô, người nên lo lắng cũng là cô, cô đáng bị mất ngủ.
Lúc này cô thật muốn nghe Bùi Thừa An dạy cô học, cái gì mà vi sinh vật, cái gì mà tế bào phân tách, chủng loại vi khuẩn đều được hết.
Ngày hôm sau vác hai con mắt gấu trúc đi làm, lại liều mạng làm việc, không để bản thân nghĩ nhiều, chỉ mong thời gian có thể mau chóng trôi qua. Cô đã quyết định, sau khi tan làm lập tức đi tìm Bùi Thừa An, mặc kệ anh có thời gian hay không, cũng mặc kệ tối hôm qua cô đã nói cho anh hai ngày để bình tĩnh. Dù cho anh có không vui, cảm thấy cô đã lừa gạt tình cảm của anh nên không tha thứ cho cô, vậy cô vẫn muốn đi gặp anh, dù sao anh có giận thì cô dỗ, dỗ đến khi nào anh tha thứ cho cô mới thôi.
Hạ quyết tâm, tâm trạng ngược lại nhẹ nhõm hẳn.
Chờ đợi, trông ngóng, mắt thấy chỉ còn bốn mươi phút nữa là đến giờ tan tầm, Bùi Thừa An lại gọi điện đến.
Việc này khác với kế hoạch của Hạ Trăn, cô là muốn trực tiếp đến gặp để cho anh một niềm vui bất ngờ, ngẫm nghĩ, cô vẫn nghe máy. Vừa mới nói được một tiếng “alo” thì ông chủ đã bất ngờ xuất hiện, gọi tên Hạ Trăn. Không còn cách nào, Hạ Trăn đành phải nói với Bùi Thừa An: “Ông chủ em gọi em, chờ chút em gọi lại cho anh.”
Chờ đến khi Hạ Trăn xong việc đã là thời gian tan tầm, cô suy nghĩ, cuối cùng không gọi lại cho Bùi Thừa An nữa, trực tiếp tan ca rồi gọi taxi đi thẳng đến chỗ Bùi Thừa An.
Mới lên xe không lâu thì Bùi Thừa An lại gọi đến, Hạ Trăn cắn răng cúp máy, một phút sau, anh gửi một tin nhắn đến.
Anh nói bây giờ anh đang ở sân bay, anh phải ra nước ngoài công tác, đại khái đi khoảng một tuần.
Một tuần…
Lâu như vậy, tâm trạng Hạ Trăn lập tức tụt dốc, giọng nói có hơi uể oải nói với tài xế đổi điểm đến.
Vừa nói xong lại có một tin nhắn đến.
Bùi Thừa An: Anh sẽ nhớ em.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi Hạ Trăn cơm nước xong xuôi thì quay lại công ty ngay, cô nằm bò ra bàn làm việc, lúc thì rơi vào trầm tư, lúc lại múa bút thành văn.
Tiểu Lê rất buồn bực, nhưng Hạ Trăn lại cực kỳ giỏi giữ bí mật, cũng không cho cô ấy đến làm phiền cô, cô ấy thật sự không biết Hạ Trăn đang làm gì.
Bùi Thừa An gửi tin nhắn cho Hạ Trăn, nói buổi tối anh không phải làm thêm giờ, có thể qua tìm cô. Hạ Trăn nhìn tờ giấy A4 đã viết không ít chữ nhưng vẫn khiến cô thấy không đủ, Hạ Trăn nhẫn tâm nói với Bùi Thừa An rằng buổi tối cô phải làm thêm giờ, đêm mai rồi gặp.
Đúng là cô có việc thật, cô còn chưa viết xong, làm sao mà gặp Bùi Thừa An được.
Chẳng qua dù có không muốn đến đâu thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi.
Thứ Ba, tan tầm, Bùi Thừa An đã chờ ở ven đường, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như vậy. Hạ Trăn biết bản thân rất bình thường, không phải dạng sắc nước hương trời gì, không dịu dàng săn sóc, thậm chí có rất nhiều chỗ kém cỏi, nhưng dù cô như vậy lại có được sự yêu thích của Bùi Thừa An ưu tú, cô cảm thấy nhất định là kiếp trước mình đã cứu cả dải ngân hà.
Lên xe, Bùi Thừa An hỏi: “Em muốn nói với anh chuyện gì thế?”
“Ha ha ha… Anh chuyên tâm lái xe đi, chúng ta cơm nước xong lại nói.”
Bùi Thừa An nhướng mày: “Khó mở miệng đến vậy sao?”
Hạ Trăn cúi đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là có hơi khó mở miệng.”
Bùi Thừa An cười một cái, nói: “Vậy cơm nước xong rồi nói sau.” Anh không thúc giục cô, cho cô thời gian từ từ chuẩn bị tâm lý, dù cho anh đang cực kỳ tò mò. Ngoài ra, nhìn dáng vẻ cô rối rắm, vẫn rất là thú vị.
Ăn tối xong, Hạ Trăn để Bùi Thừa An lái xe đưa cô về nhà, xe dừng bên ngoài khu dân cư, Hạ Trăn cứ như sắp ra chiến trường mà trịnh trọng lấy ba tờ giấy ra, kiên quyết đưa vào tay Bùi Thừa An, nói thêm: “Ban đầu khi xem mắt với anh, em vốn không ôm thái độ nghiêm túc gì, em chỉ là… Anh vẫn nên tự xem thì hơn.” Cô đã suy nghĩ rất lâu xem nên giải thích với anh thế nào, nhưng đến lúc này Hạ Trăn vẫn không biết nên mở miệng ra sao.
Bùi Thừa An mở giấy ra, tờ đầu tiên là kế hoạch chia tay của Hạ Trăn.
Lúc này áp lực trong lòng Hạ Trăn cực kỳ lớn, hai tay siết chặt, thời gian trôi đi cũng trở nên đặc biệt đặc biệt chậm, niềm tin xây dựng lúc trước chậm rãi sụp đổ.
“Cạch cạch” hai tiếng, là âm thanh Hạ Trăn mở đai an toàn, Bùi Thừa An ngẩng đầu nhìn cô, Hạ Trăn cũng đã mở cửa xe định đi ra ngoài.
Anh giữ chặt tay cô: “Trước tiên em đừng đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trước tiên em đừng đi, nợ còn chưa tính xong mà. Là ý này nhỉ? Cô cảm thấy hẳn là vậy.
“Bây giờ em không muốn nghe suy nghĩ của anh, trước hết anh xem toàn bộ nội dung của ba tờ giấy kia đi đã… Sau đó lại cân nhắc thêm hai ngày, sau hai ngày anh hãy cho em đáp án.” Hạ Trăn nói thật nhanh, không cho Bùi Thừa An có cơ hội cắt ngang.
Bùi Thừa An nhíu mày, nói: “Một lát là anh xem xong rồi, cũng không cần cân nhắc lâu đến vậy…”
Hiện tại suy nghĩ của Hạ Trăn rất lộn xộn, hồi hộp đến mức không thể tỉnh táo nổi, không có cách nào phán đoán được xem anh có tức giận hay không, cô cần phải bình tĩnh lại đã.
Cô né tránh, muốn rút tay mình về nhưng Bùi Thừa An không có ý định buông tay, nắm rất chặt. Cô lập tức hơi bực bội: “Không được, chúng ta vẫn nên bình tĩnh hai ngày đi, em cũng cần có thời gian.”
Dù Bùi Thừa An có tha thứ cho cô thì ít nhiều gì trong lòng vẫn hơi để ý, thời gian hai ngày để anh từ từ tiêu hóa chuyện này đi.
Bùi Thừa An ngẫm nghĩ, sau đó thả tay ra.
Độ ấm trên tay biến mất, Hạ Trăn buồn bã mất mát, mím môi đứng im tại chỗ, sau đó khom người, nói với Bùi Thừa An: “Bùi Thừa An, em là thật lòng thích anh.”
Dứt lời, cô đã quyết đoán “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó bước nhanh vào khu nhà, chạy trối chết. Cô đi quá nhanh, lại không chú ý nhìn đường, Bùi Thừa An thấy cô sắp va phải người đi đường thì sốt ruột, thật sự muốn giữ chặt cô lại.
Nhưng mà ngoài tầm tay với, chẳng qua tay anh vẫn mở cửa xe theo phản xạ có điều kiện.
Cửa xe chỉ mở ra một khe nhỏ, anh đã tự giễu mà đóng lại.
Xin lỗi xong, cô quay đầu nhìn lại đây, thấy xe Bùi Thừa An vẫn dừng tại chỗ, cô lại lần nữa xoay người bước nhanh rời đi.
Cô thế này rõ ràng là đã làm chuyện sai lầm nên đuối lý, không dám đối mặt.
Bùi Thừa An lắc đầu bất đắc dĩ, thấy cô đã biến mất trong tầm mắt, anh lại cúi đầu tiếp tục xem “kế hoạch” của cô.
Rất nhanh đã xem xong trang đầu tiên, lấy ra để xuống cuối cùng, tiếp theo đọc tờ thứ hai.
Tiêu đề tờ thứ hai không cố ý viết vừa to vừa thô như tờ thứ nhất nữa, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của Bùi Thừa An.
Tiêu đề là: [Sau khi tôi động lòng].
Ừm, nội dung hai tờ còn lại có thể coi như… thư tình. Tóm lại, Bùi Thừa An đọc đến vui vẻ, đọc thật lâu thật chậm, cũng thật cẩn thận, thậm chí cả những chữ bị cô gạch bỏ, tô thành một cục cũng được anh tỉ mỉ phân biệt.
Từ nhỏ đến lớn đã nhận được rất nhiều thư tình, đây mới là thứ anh thật sự muốn.
Di động vang lên âm báo có tin nhắn, là của Hạ Trăn gửi đến.
[Em về đến nhà rồi, ngủ ngon.]
Giờ đã chúc ngủ ngon? Bùi Thừa An bất đắc dĩ, gọi sang cho cô, nhưng không ngờ đến cô đã tắt máy rồi.
Anh hơi dở khóc dở cười, cũng biết hẳn là cô đang rất sợ anh sẽ tức giận vì kế hoạch cô từng viết, sợ anh tức giận chứng tỏ cô sợ mất đi anh, rất để ý đến anh.
Tuy anh nhìn ra được tấm lòng Hạ Trăn dành cho mình nhưng tối nay nhìn thấy lộ trình trong lòng cô viết ra, còn có sự để ý của cô, trong lòng anh thấy thật vui mừng, đồng thời cũng thấy rất hạnh phúc.
Còn về kế hoạch chia tay của cô, đó là suy nghĩ cô từng có, không phải nhằm vào anh, mà là nhằm vào bất kỳ người đàn ông nào đến xem mắt với cô. Bỏ qua không nhắc đến kế hoạch này, quá trình quen biết qua xem mắt rồi đi đến yêu đương đều là từ mới quen đến dần dần hiểu biết, rồi đến sinh ra ấn tượng tốt, rồi thích, rồi yêu. Trước mắt, Hạ Trăn đối với anh cũng là một quá trình như thế, anh cũng vậy.
Không giống ở chỗ, ngay từ đầu anh đã dùng thái độ nghiêm túc, còn cô thì ngược lại.
Vấn đề chỉ nằm ở thái độ ban đầu không đúng, anh thông cảm cho cô.
Vốn định gửi cho cô một tin nhắn, nói cho cô thái độ của anh để cô đọc được sẽ thấy yên tâm, nhưng nghĩ lại, anh từ bỏ ý định này. Vẫn nên để ngày mai gặp nhau rồi trực tiếp nói với cô thôi, để cô thấp thỏm một ngày, coi như là đang… trừng phạt đi.
Trừng phạt… anh nhớ lại hôm đó Hạ Trăn vẫn luôn hỏi anh sẽ trừng phạt cô thế nào, hóa ra là chuẩn bị cho việc này.
Sau khi Hạ Trăn về nhà thì trốn ngay về phòng, dùng tư thế chữ đại nằm vật ra giường, tinh thần uể oải. Gửi tin nhắn cho Bùi Thừa An xong là cô tắt máy ngay, kế đó cứ nhìn chằm chằm vào màn hình di động đã tắt, cứ như đang chờ tin nhắn hay cuộc gọi vậy.
Rối rắm mấy phút, cô lại khởi động máy, lúc nhận được âm báo nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ còn hơi kích động, nhưng đợi thêm một lát, di động không còn động tĩnh gì, đến cái tin nhắn cũng không có.
Bây giờ cô cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn nhận được cuộc gọi hoặc tin nhắn của Bùi Thừa An, vừa cực kỳ sợ phải nhìn thấy.
Cô cảm thấy dường như bản thân bị điên rồi, bị ngốc rồi. Cô cũng định gọi cho anh, may là cuối cùng đã nhịn được. Đã chúc ngủ ngon rồi còn gọi cái gì nữa, hơn nữa là tự cô nói muốn bình tĩnh lại hai ngày mà.
Phỉ nhổ bản thân một trận, cô cầm áo đi tắm, đại khái tẩy rửa cả tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
Sấy khô tóc xong, cô chui vào trong chăn, muốn mau chóng đi ngủ, ngủ rồi sẽ không nhìn chằm chằm di động nữa, cũng sẽ không cần liên tục nhớ nhung Bùi Thừa An nữa.
Nhưng thường những lúc càng muốn ngủ sẽ lại càng không ngủ được, không biết đã lăn lộn trên giường bao lâu, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, xốc chăn ngồi dậy, sau đó lại cầm di động lên xem. Wechat, weibo gì đó thật ra có không ít tin tức, nhưng lại chẳng có cái nào đến từ Bùi Thừa An cả.
Rất thất vọng, còn có một chút bực bội, cô vẫn biết mình không có lập trường để tức giận nhưng bây giờ tâm trạng cô thật sự chẳng ra gì cả.
Đột nhiên, cô có một ý tưởng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cô bấm mở máy ảnh, làm một vẻ mặt thật đáng thương, sau khi chụp liền mười mấy tấm thì chọn bức đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè, kèm dòng trạng thái: Không ngủ được, không ngủ được, không ngủ được… phía sau kèm theo một loạt biểu tượng khóc thút thít.
Không sai, bài viết này đúng là cố ý đăng cho Bùi Thừa An xem, đáng tiếc là Bùi Thừa An không tỏ thái độ gì. Hạ Trăn biết nguyên nhân, đã gần mười hai giờ đêm, đã qua thời gian đi ngủ của anh rồi.
Chẳng qua, tại sao anh lại không mất ngủ?
Hạ Trăn cảm thấy thật là không công bằng, được rồi, người đuối lý là cô, người chột dạ là cô, người nên lo lắng cũng là cô, cô đáng bị mất ngủ.
Lúc này cô thật muốn nghe Bùi Thừa An dạy cô học, cái gì mà vi sinh vật, cái gì mà tế bào phân tách, chủng loại vi khuẩn đều được hết.
Ngày hôm sau vác hai con mắt gấu trúc đi làm, lại liều mạng làm việc, không để bản thân nghĩ nhiều, chỉ mong thời gian có thể mau chóng trôi qua. Cô đã quyết định, sau khi tan làm lập tức đi tìm Bùi Thừa An, mặc kệ anh có thời gian hay không, cũng mặc kệ tối hôm qua cô đã nói cho anh hai ngày để bình tĩnh. Dù cho anh có không vui, cảm thấy cô đã lừa gạt tình cảm của anh nên không tha thứ cho cô, vậy cô vẫn muốn đi gặp anh, dù sao anh có giận thì cô dỗ, dỗ đến khi nào anh tha thứ cho cô mới thôi.
Hạ quyết tâm, tâm trạng ngược lại nhẹ nhõm hẳn.
Chờ đợi, trông ngóng, mắt thấy chỉ còn bốn mươi phút nữa là đến giờ tan tầm, Bùi Thừa An lại gọi điện đến.
Việc này khác với kế hoạch của Hạ Trăn, cô là muốn trực tiếp đến gặp để cho anh một niềm vui bất ngờ, ngẫm nghĩ, cô vẫn nghe máy. Vừa mới nói được một tiếng “alo” thì ông chủ đã bất ngờ xuất hiện, gọi tên Hạ Trăn. Không còn cách nào, Hạ Trăn đành phải nói với Bùi Thừa An: “Ông chủ em gọi em, chờ chút em gọi lại cho anh.”
Chờ đến khi Hạ Trăn xong việc đã là thời gian tan tầm, cô suy nghĩ, cuối cùng không gọi lại cho Bùi Thừa An nữa, trực tiếp tan ca rồi gọi taxi đi thẳng đến chỗ Bùi Thừa An.
Mới lên xe không lâu thì Bùi Thừa An lại gọi đến, Hạ Trăn cắn răng cúp máy, một phút sau, anh gửi một tin nhắn đến.
Anh nói bây giờ anh đang ở sân bay, anh phải ra nước ngoài công tác, đại khái đi khoảng một tuần.
Một tuần…
Lâu như vậy, tâm trạng Hạ Trăn lập tức tụt dốc, giọng nói có hơi uể oải nói với tài xế đổi điểm đến.
Vừa nói xong lại có một tin nhắn đến.
Bùi Thừa An: Anh sẽ nhớ em.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Story
Chương 39: Thẳng thắn đê xin khoan hồng
10.0/10 từ 36 lượt.