Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 38: Lộ chuyện
78@-
Tiết Thần có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ trong lòng anh ấy đã buông bỏ. Quen biết nhiều năm, có rất nhiều chuyện không cần phải nói trắng ra. Có lẽ tạm thời anh ấy không thể hoàn toàn buông tay nhưng ít nhất anh ấy đã chấp nhận sự thật.
Tâm trạng Hạ Trăn sáng sủa hẳn lên, bắt đầu cùng anh thảo luận.
Đi đến trước cửa nhà, Hạ Trăn nói với Tiết Thần: “Cậu chờ một chút nhé, tôi mở cửa trước.” Không cúp điện thoại, cô vừa cầm di động vừa lục túi tìm chìa khóa. Trời đã khuya, có thể bố mẹ cô đã ngủ rồi cho nên cô tự mình mở cửa, lại không ngờ đến mẹ vẫn còn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, TV cũng không mở.
Hạ Trăn rất bất ngờ, vừa thay giày vừa nói: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ.”
“Hạ Trăn, đây là cái gì?” Trong tay quý bà Điền cầm một tờ giấy, giọng điệu nghiêm túc, mặt mang tức giận: “Kế hoạch xem mắt? Kế hoạch chia tay? Con quen với tiểu Bùi vẫn luôn mang theo mục đích mau chóng chia tay?”
“Mẹ…” Hạ Trăn kinh ngạc: “Đó là trước kia, con…” Cô hối hận đã không vứt tờ giấy này đi, thực tế thì cô gần như đã quên mất sự tồn tại của nó, đã lâu rồi cô chưa lấy nó ra xem.
Quý bà Điền cắt ngang lời Hạ Trăn: “Con làm thế này có xứng với tiểu Bùi không?” Hôm nay khi bà giúp Hạ Trăn tháo khăn trải giường mang đi giặt thì nhìn thấy bàn sách của cô hơi lộn xộn, bà bèn giúp con gái sắp xếp lại một chút, tờ giấy này bị lộ ra một góc, tiêu đề lại quá bắt mắt, sau khi bà rút ra xem, trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng.
Trong lòng Hạ Trăn hoảng loạn, đột nhiên nhớ ra điện thoại còn chưa cúp, cô lại càng ảo não, kề điện thoại lên tai rồi nói: “Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau, cúp trước nhé.”
Quý bà Điền chợt ngây người, hỏi: “Điện thoại của ai thế? Tiểu Bùi à?” Nếu để Bùi Thừa An nghe thấy những lời bà vừa nói thì không ổn rồi, bà chỉ muốn hỏi rõ ràng Hạ Trăn xem đây là chuyện gì thôi.
Hạ Trăn đi qua, đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó đứng thẳng: “Là của Tiết Thần.”
Quý bà Điền thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hạ Trăn nói tiếp: “Mẹ, tờ giấy này đã bị bỏ lâu rồi, bây giờ suy nghĩ của con đã thay đổi.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, trịnh trọng hiếm có.
“Bây giờ con có suy nghĩ gì?”
“Con đã thích anh ấy, muốn gả cho anh ấy, cùng anh ấy sống cả đời.”
Quý bà Điền dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, muốn từ vẻ mặt cô phân biệt độ thật giả của những lời này. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà tin con gái mình, vẫn thở dài một hơi: “Lúc trước khi muốn con đi xem mắt, con không nói hai lời đã đồng ý đã khiến mẹ thấy khác thường rồi, cũng chỉ cho là con muốn qua loa, đi gặp mặt một chút mà thôi, thật sự không ngờ con còn có kế hoạch này.”
“Kế hoạch không theo kịp biến hóa, anh ấy đối xử với con rất tốt, con gái mẹ cứ thế đắm chìm rồi.” Thật ra Hạ Trăn rất thẳng thắn với mẹ già nhà cô, chẳng qua tự mình moi tim đào phổi nói hết ra như vậy vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
“Đắm chìm rồi thì tốt.” Quý bà Điền rất yên tâm, chẳng qua vẫn bổ sung: “Cũng không cần chìm sâu quá, phải tự chừa đường lui cho mình.” Dù có thế nào, làm bố mẹ vẫn sẽ lo lắng con cái nhà mình chịu tổn thương.
Hạ Trăn cười, trong lòng hơi cảm động: “Mẹ, thật ra gần đây con cũng phiền não vì việc này.” Cô vẫn luôn giấu việc này trong lòng, không nói với bất kỳ ai, hiện tại nếu đã bị phát hiện, hơn nữa mẹ cô cũng hiểu cho vậy vừa khéo có thể tâm sự với bà.
“Ừ?” Quý bà Điền dùng ánh mắt dò hỏi cô.
Hạ Trăn ngồi xuống bên cạnh bà, ôm cánh tay mẹ mình, dựa vào vai bà, phiền muộn nói: “Con gái mẹ làm chuyện trái với lương tâm, trong lòng không yên.”
Quý bà Điền hừ khẽ: “Ai bảo con nghĩ ra cái loại mưu ma chước qủy này, đáng đời!”
“Mẹ! Trong lòng con gái mẹ đã rất hổ thẹn rất hối hận rồi, mẹ hãy an ủi con đi mà.” Hạ Trăn làm nũng.
“Không có cách nào an ủi được.”
Hạ Trăn bất lực thở dài một hơi: “Gần đây con vẫn cứ phân vân xem có nên thẳng thắn với anh ấy không, tranh thủ sự thông cảm của anh ấy nhưng lại sợ anh ấy sẽ trách con.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ. Đúng rồi, vừa rồi bị Tiết Thần nghe thấy, anh ấy có thể nào… Hạ Trăn chợt ngồi thẳng người, trong lòng lại luống cuống.
“Sao thế?”
“Mẹ, con đi gọi cuộc điện thoại cái đã.” Cô cầm di động trên bàn lên muốn trở về phòng ngay, nhưng giây tiếp theo đã bị quý bà Điền kéo ngồi xuống lại.
“Con đừng nói với nó, ít nhất thì không phải bây giờ, chờ tình cảm của các con vững vàng rồi lại tìm thời cơ tốt nói với nó, hơn nữa thái độ rất quan trọng.”
Hạ Trăn biết mẹ cô hiểu lầm rồi, thật ra là cô muốn gọi cho Tiết Thần. Quý bà Điền không hề biết chuyện giữa cô và Tiết Thần, trước kia bà cũng từng hỏi rất nhiều lần xem cô và Tiết Thần có cơ hội nào không, mỗi lần Hạ Trăn đều phủ định, từ đó bà không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ cô cũng không định nói với bà những thay đổi gần đây của Tiết Thần, dù sao cũng kết thúc rồi. Không, nếu làm không tốt thì có thể không kết thúc nổi, cô hiểu tính cách của Tiết Thần, tối hôm qua anh ấy bất chấp mọi giá để nói những lời kia với cô, như vậy hôm nay có thể vì nghe thấy những lời vừa rồi mà không chịu buông tay.
“Vâng, con biết mà, con chỉ muốn nói chuyện với anh ấy, con còn chưa nói với anh ấy đã về đến nhà an toàn đâu.” Hạ Trăn tươi cười, chỉ là hơi gượng gạo mà thôi.
“Vâng, mẹ giúp con xé thứ này đi.” Hạ Trăn nói, nhưng lại đổi ý ngay tức thì: “Vẫn nên để lại đi.” Cô lấy lại tờ kế hoạch từ trong tay quý bà Điền, dường như đã có ý tưởng mới.
Hạ Trăn về phòng, ngồi vào bàn sách, nhìn di động trong tay, rối rắm không biết nói thế nào với Tiết Thần.
Không bao lâu, cô nhanh tay bấm số gọi cho Tiết Thần.
Rất nhanh đã được nối máy: “Hạ Trăn…”
“Tiết Thần… vừa rồi cậu đã nghe hết lời mẹ tôi nói rồi nhỉ?” Cô hỏi rất quyết đoán, không hề do dự.
“Ừ, hóa ra cậu cũng không nghiêm túc với anh ta…” Giọng điệu của Tiết Thần thấp thoáng sung sướng, hiện tại tâm trạng của anh ấy đúng là không tệ, u ám trong khoảng thời gian này đã tiêu tán không ít vào lúc nãy.
Hạ Trăn thầm thở dài, nói: “Không! Đó chỉ là kế hoạch tôi lập ra trước khi quen biết Bùi Thừa An thôi. Sau khi quen anh ấy thì tôi đã thay đổi, bởi vì tôi thật lòng thích anh ấy.” Khi nói những lời này, trong lòng Hạ Trăn rất bức bối, nếu nói những lời này với Bùi Thừa An thì tốt rồi, hai ngày nay cứ phải nói với người khác mãi.
Tiết Thần im lặng, Hạ Trăn nói tiếp: “Gần đây tôi đang muốn thẳng thắn với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho tôi, sau đó tiếp tục bên nhau thật tốt.”
“Nếu anh ta không tha thứ thì sao?”
Hạ Trăn mím môi, tiện đà nói rất dứt khoát: “Không tha thứ tôi cũng không buông tay, một ngày nào đó anh ấy sẽ tha thứ cho tôi thôi.” Từ đáy lòng cô cho rằng Bùi Thừa An sẽ tha thứ cho mình, bởi vì anh là một người rất tốt, khoan dung, độ lượng, đối tốt với cô.
Đột nhiên thật nhớ anh.
“Nếu không có ngày đó thì sao?” Tiết Thần biết lời của mình rất tàn nhẫn nhưng anh ấy vẫn hỏi.
“Không đâu.” Cô rất chắc chắn, cô tin Bùi Thừa An nhìn ra được tình cảm cô dành cho anh là thật hay giả, cô cũng không thẹn với lòng về những gì mình đã bỏ ra trong khoảng thời gian này, cô tin Bùi Thừa An sẽ tha thứ cho cô.
Đột nhiên, dường như cô không còn sợ nói thật với anh đến vậy nữa.
Tiết Thần cười khổ, biết lần này bản thân đã thực sự hết cơ hội: “Được thôi, tôi chúc các cậu hạnh phúc.” Nếu không có được, vậy đành chúc phúc thôi.
“Cảm ơn cậu, Tiết Thần. Cậu… cũng phải mau tìm được hạnh phúc thuộc về mình đấy.”
Cúp cuộc gọi với Tiết Thần, cô lập tức gọi cho Bùi Thừa An.
Bùi Thừa An vừa về đến nhà, Hạ Trăn nghe thấy giọng mẹ của anh, sau đó hình như anh vào phòng, im lặng hẳn.
“Anh vừa về đến nhà.” Giọng Bùi Thừa An thấp thoáng ý cười, còn có chút nuông chiều.
Nhưng nghe thấy giọng anh, trái tim của Hạ Trăn lại đập thình thịch.
Trước kia cô vẫn luôn thấy loại hình dung này thật kỳ lạ, trái tim không phải vẫn luôn đập thình thịch mỗi giây mỗi phút sao. Sau này cô mới hiểu, bình thường tiếng tim đập mang lại cảm giác tồn tại rất nhỏ, có đôi khi lại mãnh liệt đến mức muốn coi thường cũng không được.
Trước kia cô cũng không biết cảm giác thích một người lại tốt đẹp đến vậy, cũng mệt tim đến vậy, sẽ thường xuyên nghĩ đông nghĩ tây, nhưng tất cả những suy nghĩ linh tinh đều sẽ tan biến sạch sẽ chỉ sau một nụ cười của anh, kỳ diệu biết bao.
“Bùi Thừa An…” Cô khẽ gọi, muốn nói lại thôi.
“Ừ?”
“Em nhớ anh.” Cô đỏ mặt.
Bùi Thừa An cũng đỏ mặt, nhưng nụ cười vẫn rất lóa mắt: “Anh cũng nhớ em.” Tuy rằng mới chia xa chưa bao lâu.
“Em có một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?”
“Lần sau gặp thì nói.” Bây giờ tiêm một mũi dự phòng trước đã.
“Được.”
“Ừ.” Bùi Thừa An rất bình tĩnh.
“Là em đã từng làm một việc sai trái, nhưng mà em đã cải tà quy chính rồi.”
Bùi Thừa An nhíu mày: “Là việc gì?”
Hạ Trăn vốn chỉ muốn tự mình cười nhạo một chút, cường điệu một chút, giọng điệu vẫn như đang nói đùa, nhưng mà hình như lại rất dễ gây hiểu lầm, vì thế vội nói thêm: “Cũng không phải việc vi phạm đạo đức gì, chỉ là…” Dường như cô càng bôi càng đen.
Bùi Thừa An chợt cười, nói: “Em còn có thể làm chuyện vi phạm đạo đức gì chứ?”
Lời này chính là ngầm tin tưởng nhân phẩm của cô? Hạ Trăn hơi vui mừng: “Thật ra vẫn rất không đạo đức, đến lúc đó sẽ nói với anh, anh… chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”
Thật sự thì trong lòng cô vẫn không chắc chắn, nếu anh để tâm thì sao đây? Ngay từ đầu anh đối với cô đã là nghiêm túc, nếu biết tình cảm nghiêm túc của anh chỉ đổi lại hư tình giả ý, cảm thấy anh không được tôn trọng thì làm thế nào đây?
Ai cũng có lòng tự trọng, chạm đến điểm mấu chốt thì khó mà tha thứ được.
Đối mặt với người mình thích, tâm tư luôn đặc biệt phức tạp.
“Được, không thì sáng mai anh qua đón em, cùng nhau đi ăn sáng nhé?”
“Không!” Hạ Trăn lập tức từ chối, cô còn chưa định nói nhanh như thế. Nhận ra phản ứng của mình quá lớn, cô nói thêm: “Sớm quá, em không dậy nổi.”
“Cũng được, vậy ngày mai tan làm gặp nhé!”
“A, chẳng qua không biết mai có cần làm thêm giờ không, nếu phải tăng ca thì ngày kia gặp vậy.” Cô vẫn có chút không dám đối mặt với anh.
Bùi Thừa An không có ý kiến gì.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Trăn thở ra một hơi nặng nề, sau đó bả vai rũ xuống.
Rất nhanh cô đã vực lại được tinh thần, cầm áo ngủ đi tắm, sau đó ngồi vào bàn sách, lấy một thờ giấy A4 mới tinh ra, bắt đầu viết kế hoạch cứu vãn của cô.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Tiết Thần có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ trong lòng anh ấy đã buông bỏ. Quen biết nhiều năm, có rất nhiều chuyện không cần phải nói trắng ra. Có lẽ tạm thời anh ấy không thể hoàn toàn buông tay nhưng ít nhất anh ấy đã chấp nhận sự thật.
Tâm trạng Hạ Trăn sáng sủa hẳn lên, bắt đầu cùng anh thảo luận.
Đi đến trước cửa nhà, Hạ Trăn nói với Tiết Thần: “Cậu chờ một chút nhé, tôi mở cửa trước.” Không cúp điện thoại, cô vừa cầm di động vừa lục túi tìm chìa khóa. Trời đã khuya, có thể bố mẹ cô đã ngủ rồi cho nên cô tự mình mở cửa, lại không ngờ đến mẹ vẫn còn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, TV cũng không mở.
Hạ Trăn rất bất ngờ, vừa thay giày vừa nói: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ.”
“Hạ Trăn, đây là cái gì?” Trong tay quý bà Điền cầm một tờ giấy, giọng điệu nghiêm túc, mặt mang tức giận: “Kế hoạch xem mắt? Kế hoạch chia tay? Con quen với tiểu Bùi vẫn luôn mang theo mục đích mau chóng chia tay?”
“Mẹ…” Hạ Trăn kinh ngạc: “Đó là trước kia, con…” Cô hối hận đã không vứt tờ giấy này đi, thực tế thì cô gần như đã quên mất sự tồn tại của nó, đã lâu rồi cô chưa lấy nó ra xem.
Quý bà Điền cắt ngang lời Hạ Trăn: “Con làm thế này có xứng với tiểu Bùi không?” Hôm nay khi bà giúp Hạ Trăn tháo khăn trải giường mang đi giặt thì nhìn thấy bàn sách của cô hơi lộn xộn, bà bèn giúp con gái sắp xếp lại một chút, tờ giấy này bị lộ ra một góc, tiêu đề lại quá bắt mắt, sau khi bà rút ra xem, trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng.
Trong lòng Hạ Trăn hoảng loạn, đột nhiên nhớ ra điện thoại còn chưa cúp, cô lại càng ảo não, kề điện thoại lên tai rồi nói: “Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau, cúp trước nhé.”
Quý bà Điền chợt ngây người, hỏi: “Điện thoại của ai thế? Tiểu Bùi à?” Nếu để Bùi Thừa An nghe thấy những lời bà vừa nói thì không ổn rồi, bà chỉ muốn hỏi rõ ràng Hạ Trăn xem đây là chuyện gì thôi.
Hạ Trăn đi qua, đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó đứng thẳng: “Là của Tiết Thần.”
Quý bà Điền thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hạ Trăn nói tiếp: “Mẹ, tờ giấy này đã bị bỏ lâu rồi, bây giờ suy nghĩ của con đã thay đổi.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, trịnh trọng hiếm có.
“Bây giờ con có suy nghĩ gì?”
“Con đã thích anh ấy, muốn gả cho anh ấy, cùng anh ấy sống cả đời.”
Quý bà Điền dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, muốn từ vẻ mặt cô phân biệt độ thật giả của những lời này. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà tin con gái mình, vẫn thở dài một hơi: “Lúc trước khi muốn con đi xem mắt, con không nói hai lời đã đồng ý đã khiến mẹ thấy khác thường rồi, cũng chỉ cho là con muốn qua loa, đi gặp mặt một chút mà thôi, thật sự không ngờ con còn có kế hoạch này.”
“Kế hoạch không theo kịp biến hóa, anh ấy đối xử với con rất tốt, con gái mẹ cứ thế đắm chìm rồi.” Thật ra Hạ Trăn rất thẳng thắn với mẹ già nhà cô, chẳng qua tự mình moi tim đào phổi nói hết ra như vậy vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
“Đắm chìm rồi thì tốt.” Quý bà Điền rất yên tâm, chẳng qua vẫn bổ sung: “Cũng không cần chìm sâu quá, phải tự chừa đường lui cho mình.” Dù có thế nào, làm bố mẹ vẫn sẽ lo lắng con cái nhà mình chịu tổn thương.
Hạ Trăn cười, trong lòng hơi cảm động: “Mẹ, thật ra gần đây con cũng phiền não vì việc này.” Cô vẫn luôn giấu việc này trong lòng, không nói với bất kỳ ai, hiện tại nếu đã bị phát hiện, hơn nữa mẹ cô cũng hiểu cho vậy vừa khéo có thể tâm sự với bà.
“Ừ?” Quý bà Điền dùng ánh mắt dò hỏi cô.
Hạ Trăn ngồi xuống bên cạnh bà, ôm cánh tay mẹ mình, dựa vào vai bà, phiền muộn nói: “Con gái mẹ làm chuyện trái với lương tâm, trong lòng không yên.”
Quý bà Điền hừ khẽ: “Ai bảo con nghĩ ra cái loại mưu ma chước qủy này, đáng đời!”
“Mẹ! Trong lòng con gái mẹ đã rất hổ thẹn rất hối hận rồi, mẹ hãy an ủi con đi mà.” Hạ Trăn làm nũng.
“Không có cách nào an ủi được.”
Hạ Trăn bất lực thở dài một hơi: “Gần đây con vẫn cứ phân vân xem có nên thẳng thắn với anh ấy không, tranh thủ sự thông cảm của anh ấy nhưng lại sợ anh ấy sẽ trách con.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ. Đúng rồi, vừa rồi bị Tiết Thần nghe thấy, anh ấy có thể nào… Hạ Trăn chợt ngồi thẳng người, trong lòng lại luống cuống.
“Sao thế?”
“Mẹ, con đi gọi cuộc điện thoại cái đã.” Cô cầm di động trên bàn lên muốn trở về phòng ngay, nhưng giây tiếp theo đã bị quý bà Điền kéo ngồi xuống lại.
“Con đừng nói với nó, ít nhất thì không phải bây giờ, chờ tình cảm của các con vững vàng rồi lại tìm thời cơ tốt nói với nó, hơn nữa thái độ rất quan trọng.”
Hạ Trăn biết mẹ cô hiểu lầm rồi, thật ra là cô muốn gọi cho Tiết Thần. Quý bà Điền không hề biết chuyện giữa cô và Tiết Thần, trước kia bà cũng từng hỏi rất nhiều lần xem cô và Tiết Thần có cơ hội nào không, mỗi lần Hạ Trăn đều phủ định, từ đó bà không nghĩ nhiều nữa. Bây giờ cô cũng không định nói với bà những thay đổi gần đây của Tiết Thần, dù sao cũng kết thúc rồi. Không, nếu làm không tốt thì có thể không kết thúc nổi, cô hiểu tính cách của Tiết Thần, tối hôm qua anh ấy bất chấp mọi giá để nói những lời kia với cô, như vậy hôm nay có thể vì nghe thấy những lời vừa rồi mà không chịu buông tay.
“Vâng, con biết mà, con chỉ muốn nói chuyện với anh ấy, con còn chưa nói với anh ấy đã về đến nhà an toàn đâu.” Hạ Trăn tươi cười, chỉ là hơi gượng gạo mà thôi.
“Vâng, mẹ giúp con xé thứ này đi.” Hạ Trăn nói, nhưng lại đổi ý ngay tức thì: “Vẫn nên để lại đi.” Cô lấy lại tờ kế hoạch từ trong tay quý bà Điền, dường như đã có ý tưởng mới.
Hạ Trăn về phòng, ngồi vào bàn sách, nhìn di động trong tay, rối rắm không biết nói thế nào với Tiết Thần.
Không bao lâu, cô nhanh tay bấm số gọi cho Tiết Thần.
Rất nhanh đã được nối máy: “Hạ Trăn…”
“Tiết Thần… vừa rồi cậu đã nghe hết lời mẹ tôi nói rồi nhỉ?” Cô hỏi rất quyết đoán, không hề do dự.
“Ừ, hóa ra cậu cũng không nghiêm túc với anh ta…” Giọng điệu của Tiết Thần thấp thoáng sung sướng, hiện tại tâm trạng của anh ấy đúng là không tệ, u ám trong khoảng thời gian này đã tiêu tán không ít vào lúc nãy.
Hạ Trăn thầm thở dài, nói: “Không! Đó chỉ là kế hoạch tôi lập ra trước khi quen biết Bùi Thừa An thôi. Sau khi quen anh ấy thì tôi đã thay đổi, bởi vì tôi thật lòng thích anh ấy.” Khi nói những lời này, trong lòng Hạ Trăn rất bức bối, nếu nói những lời này với Bùi Thừa An thì tốt rồi, hai ngày nay cứ phải nói với người khác mãi.
Tiết Thần im lặng, Hạ Trăn nói tiếp: “Gần đây tôi đang muốn thẳng thắn với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho tôi, sau đó tiếp tục bên nhau thật tốt.”
“Nếu anh ta không tha thứ thì sao?”
Hạ Trăn mím môi, tiện đà nói rất dứt khoát: “Không tha thứ tôi cũng không buông tay, một ngày nào đó anh ấy sẽ tha thứ cho tôi thôi.” Từ đáy lòng cô cho rằng Bùi Thừa An sẽ tha thứ cho mình, bởi vì anh là một người rất tốt, khoan dung, độ lượng, đối tốt với cô.
Đột nhiên thật nhớ anh.
“Nếu không có ngày đó thì sao?” Tiết Thần biết lời của mình rất tàn nhẫn nhưng anh ấy vẫn hỏi.
“Không đâu.” Cô rất chắc chắn, cô tin Bùi Thừa An nhìn ra được tình cảm cô dành cho anh là thật hay giả, cô cũng không thẹn với lòng về những gì mình đã bỏ ra trong khoảng thời gian này, cô tin Bùi Thừa An sẽ tha thứ cho cô.
Đột nhiên, dường như cô không còn sợ nói thật với anh đến vậy nữa.
Tiết Thần cười khổ, biết lần này bản thân đã thực sự hết cơ hội: “Được thôi, tôi chúc các cậu hạnh phúc.” Nếu không có được, vậy đành chúc phúc thôi.
“Cảm ơn cậu, Tiết Thần. Cậu… cũng phải mau tìm được hạnh phúc thuộc về mình đấy.”
Cúp cuộc gọi với Tiết Thần, cô lập tức gọi cho Bùi Thừa An.
Bùi Thừa An vừa về đến nhà, Hạ Trăn nghe thấy giọng mẹ của anh, sau đó hình như anh vào phòng, im lặng hẳn.
“Anh vừa về đến nhà.” Giọng Bùi Thừa An thấp thoáng ý cười, còn có chút nuông chiều.
Nhưng nghe thấy giọng anh, trái tim của Hạ Trăn lại đập thình thịch.
Trước kia cô vẫn luôn thấy loại hình dung này thật kỳ lạ, trái tim không phải vẫn luôn đập thình thịch mỗi giây mỗi phút sao. Sau này cô mới hiểu, bình thường tiếng tim đập mang lại cảm giác tồn tại rất nhỏ, có đôi khi lại mãnh liệt đến mức muốn coi thường cũng không được.
Trước kia cô cũng không biết cảm giác thích một người lại tốt đẹp đến vậy, cũng mệt tim đến vậy, sẽ thường xuyên nghĩ đông nghĩ tây, nhưng tất cả những suy nghĩ linh tinh đều sẽ tan biến sạch sẽ chỉ sau một nụ cười của anh, kỳ diệu biết bao.
“Bùi Thừa An…” Cô khẽ gọi, muốn nói lại thôi.
“Ừ?”
“Em nhớ anh.” Cô đỏ mặt.
Bùi Thừa An cũng đỏ mặt, nhưng nụ cười vẫn rất lóa mắt: “Anh cũng nhớ em.” Tuy rằng mới chia xa chưa bao lâu.
“Em có một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?”
“Lần sau gặp thì nói.” Bây giờ tiêm một mũi dự phòng trước đã.
“Được.”
“Ừ.” Bùi Thừa An rất bình tĩnh.
“Là em đã từng làm một việc sai trái, nhưng mà em đã cải tà quy chính rồi.”
Bùi Thừa An nhíu mày: “Là việc gì?”
Hạ Trăn vốn chỉ muốn tự mình cười nhạo một chút, cường điệu một chút, giọng điệu vẫn như đang nói đùa, nhưng mà hình như lại rất dễ gây hiểu lầm, vì thế vội nói thêm: “Cũng không phải việc vi phạm đạo đức gì, chỉ là…” Dường như cô càng bôi càng đen.
Bùi Thừa An chợt cười, nói: “Em còn có thể làm chuyện vi phạm đạo đức gì chứ?”
Lời này chính là ngầm tin tưởng nhân phẩm của cô? Hạ Trăn hơi vui mừng: “Thật ra vẫn rất không đạo đức, đến lúc đó sẽ nói với anh, anh… chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”
Thật sự thì trong lòng cô vẫn không chắc chắn, nếu anh để tâm thì sao đây? Ngay từ đầu anh đối với cô đã là nghiêm túc, nếu biết tình cảm nghiêm túc của anh chỉ đổi lại hư tình giả ý, cảm thấy anh không được tôn trọng thì làm thế nào đây?
Ai cũng có lòng tự trọng, chạm đến điểm mấu chốt thì khó mà tha thứ được.
Đối mặt với người mình thích, tâm tư luôn đặc biệt phức tạp.
“Được, không thì sáng mai anh qua đón em, cùng nhau đi ăn sáng nhé?”
“Không!” Hạ Trăn lập tức từ chối, cô còn chưa định nói nhanh như thế. Nhận ra phản ứng của mình quá lớn, cô nói thêm: “Sớm quá, em không dậy nổi.”
“Cũng được, vậy ngày mai tan làm gặp nhé!”
“A, chẳng qua không biết mai có cần làm thêm giờ không, nếu phải tăng ca thì ngày kia gặp vậy.” Cô vẫn có chút không dám đối mặt với anh.
Bùi Thừa An không có ý kiến gì.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Trăn thở ra một hơi nặng nề, sau đó bả vai rũ xuống.
Rất nhanh cô đã vực lại được tinh thần, cầm áo ngủ đi tắm, sau đó ngồi vào bàn sách, lấy một thờ giấy A4 mới tinh ra, bắt đầu viết kế hoạch cứu vãn của cô.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Story
Chương 38: Lộ chuyện
10.0/10 từ 36 lượt.