Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 32: Ký vào đâu

119@-

Viện nghiên cứu sinh học được xây dựng như một khuôn viên lớn, từ cổng lớn nhìn vào, có thể thấy một con đường rộng lớn thẳng tắp, hai bên rợp bóng cây xanh, xa xa là vài tòa nhà nhỏ. Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn phủ xuống, nhuộm lên cảnh vật một màu vàng óng ả, khiến khuôn viên yên tĩnh như có thêm chút hơi ấm.


Nơi đây là chỗ Bùi Thừa An làm việc và sinh hoạt mỗi ngày.


Hạ Trăn rất muốn vào xem, không chỉ vì tò mò mà còn vì cô muốn gần gũi hơn với cuộc sống của anh.


Lần trước cô đến đây là buổi tối, lúc đó chỉ coi như đi ngang qua, cũng không để ý đến cảnh vật bên trong, lần này thì khác hẳn.


Cổng lớn của viện nghiên cứu đang mở, cũng không có bảo vệ, nhưng Hạ Trăn vẫn không bước vào.


Sau một lúc lưỡng lự bên ngoài, Hạ Trăn lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Thừa An. Điện thoại vừa kết nối, Hạ Trăn cười tinh quái nói: "Em gửi anh một gói hàng, giờ nhân viên giao hàng đang ở cổng viện nghiên cứu của các anh, anh ra nhận giúp nhé." Đây là "bất ngờ" mà cô đã nghĩ ra từ chiều.


"Gói hàng..." Bùi Thừa An có chút nghi ngờ nhưng không suy đoán lung tung, nói: "Được, giờ anh ra ngay."


"Ừm, thế em cúp máy đây." Hạ Trăn rất dứt khoát cúp máy khiến Bùi Thừa An hơi buồn, anh còn muốn nói chuyện với cô thêm một lúc nữa.


Bùi Thừa An nhanh chóng đi ra cổng viện nghiên cứu, lúc này Hạ Trăn đang đứng sau bức tường phía ngoài, chỉ khi Bùi Thừa An bước hẳn ra ngoài mới có thể nhìn thấy cô.


Bùi Thừa An không thấy ai bèn bước hẳn ra phía ngoài, rất nhanh anh đã liếc thấy một bóng dáng đứng ngay cạnh bức tường, anh không khỏi ngạc nhiên.


Hạ Trăn tươi cười bước đến: "Anh Bùi, gói hàng của anh đã đến, mời ký nhận."


Bùi Thừa An bật cười, hỏi: "Gói hàng đâu? Anh chỉ thấy nhân viên giao hàng thôi."


Hạ Trăn ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, nói: "Gói hàng là nhân viên giao hàng, hai trong một."


Lần này anh cười thành tiếng, không phản đối lí do của Hạ Trăn, chỉ là… "Ký vào đâu đây?"


Hả? Chỉ là nói đùa thôi mà, chẳng lẽ anh còn muốn diễn cho đủ bộ?


Nhìn vẻ mặt cô nhíu mày suy nghĩ, miệng mấp máy, Bùi Thừa An chợt nảy ra ý tưởng, nói: "Vậy ký vào đây đi."


"Hử?" Hạ Trăn lại ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Bất chợt, bóng tối ập đến, ngay sau đó, môi cô cảm nhận được sự ấm áp, hơi thở chợt ngưng lại. Thời gian như ngừng trôi, đợi đến khi cảm xúc mềm mại và hơi ấm rời đi, Hạ Trăn vẫn còn ngơ ngác.


Tai của Bùi Thừa An đỏ ửng, trên mặt thoáng vẻ ngượng ngùng, ban đầu anh không dám nhìn thẳng vào Hạ Trăn, nhưng khi thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh bỗng thoải mái hơn.


Anh mỉm cười nói: "Ký xong rồi."


Hạ Trăn hoàn hồn, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nụ hôn đầu thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí không thể tính là một nụ hôn. Không hiểu tại sao cô lại có chút không hài lòng, buột miệng thốt ra: "Ký qua loa quá."


Bùi Thừa An hơi sững sờ, sau đó đỏ mặt nghiêm túc nói: "Vậy thì làm lại lần nữa." Nói rồi, anh cúi xuống định hôn tiếp.



Nhưng lần này Hạ Trăn đưa tay chặn anh lại, lùi về phía sau một bước. Cô đưa mắt nhìn quanh, chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi: "Ở đây có camera không?"


Bùi Thừa An: "... Có."


Hạ Trăn cũng vừa phát hiện, ngay phía trên cổng viện nghiên cứu có hai cái camera, nơi họ đứng chính là trước cổng lớn, không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng vừa rồi đã bị quay lại.


"Có khi nào bị người trong viện của anh xem được không?" Mặt Hạ Trăn đỏ bừng.


"Thông thường sẽ không có ai xem camera, nếu có thấy, thì cũng không sao." Giọng Bùi Thừa An trầm ổn mang theo từ tính, lúc này lại có chút khàn khàn, nghe rất quyến rũ.


Hạ Trăn bỗng nhiên thoải mái hơn, cười nói: "Cũng đúng."


Bùi Thừa An cũng cười, ánh mắt lại không tự chủ rơi vào đôi môi của cô, trong lòng anh rất muốn hôn thêm lần nữa, cũng hối hận vì lúc nãy không đủ táo bạo. Thực ra tuần trước lúc ở khu du lịch nông nghiệp anh đã muốn hôn Hạ Trăn, mấy ngày nay không được gặp nhau, mỗi khi nhớ tới cô, anh lại nghĩ đến đôi môi đỏ mọng của cô.


Vừa rồi, vì khao khát đã quá lâu, anh đánh mất lý trí.


Anh rất hiếm khi hành động một cách bộc phát như vậy, nhưng bây giờ anh lại thấy điều này cũng không tệ.


"Không phải em nói tối nay tăng ca sao?" Bùi Thừa An hỏi.


Hạ Trăn đáp một cách hùng hồn: "Đúng thế, bây giờ chẳng phải em đang tăng ca sao? Hiện tại em là nhân viên giao hàng, còn chưa biết khi nào mới tự gửi mình về, chắc sẽ rất muộn, bởi vì em vẫn chưa ăn gì."


Bên cạnh Bùi Thừa An hiếm có ai “ham chơi” giống như Hạ Trăn, anh cảm thấy mới mẻ, cũng thấy rất vui vẻ.


"Anh dẫn em đi ăn, em muốn ăn gì?"


Hạ Trăn nghĩ ngợi, hỏi: "Cái gì cũng được?"


Bùi Thừa An nhíu mày: "Anh không muốn để em ăn đồ không vệ sinh, không tốt cho sức khỏe."


Hạ Trăn nhướng mày: "Vậy thì em chỉ nghĩ ra một thứ."


"Cái gì?"


"Anh nấu." Hạ Trăn nói xong, bổ sung thêm: "Nhưng chỗ này của anh chắc không cho người ngoài vào đâu nhỉ?"


"Không phải."


"Nhìn là biết, cổng lớn còn mở toang thế cơ mà."


Bùi Thừa An cười bất đắc dĩ, anh cũng không biết ai mở cổng rộng như vậy: "Đi thôi, anh sẽ nấu ăn cho em."


"Có phiền anh không? Em chỉ đùa thôi, chắc anh ăn rồi nhỉ? Hay mình đến nhà hàng lần trước anh nhắc đến." Hạ Trăn đã hiểu rõ quy luật sinh hoạt của Bùi Thừa An, biết hẳn là anh đã ăn rồi. Bản thân cô ăn gì cũng được, dù sao cũng chỉ là lấp bụng mà thôi, quan trọng là được ở bên anh.


Bùi Thừa An cười bất lực, nắm tay cô dẫn vào trong.



Thực ra Hạ Trăn có chút thấp thỏm, nếu bị đồng nghiệp của anh nhìn thấy thì đúng là ngại chết, nhưng cô lại không nỡ buông tay anh ra.


Khi gần đến tòa chung cư, phía trước có một người đi qua, cuối cùng Hạ Trăn vẫn rút tay mình về.


Thôi thì nên giữ chút ý tứ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Chung cư có năm tầng, mỗi tầng có hai căn hộ, tòa nhà còn khá mới, đầy đủ tiện nghi, Hạ Trăn không khỏi cảm thán, học giỏi quả nhiên có rất nhiều lợi ích. Đôi khi cô cũng muốn tự ra ngoài ở, sống độc lập một chút, nhưng tiếc là cô chưa có nhà riêng.


Bùi Thừa An ở tầng 4, Hạ Trăn theo anh lên tầng, trong lòng vẫn thấp thỏm, chỉ mong không gặp đồng nghiệp của anh, dù sao việc đến nhà đàn ông như thế này, nghĩ thế nào cũng thấy không hề trong sáng.


Bùi Thừa An mở cửa, nghiêng người mời Hạ Trăn vào.


Lần đầu tiên đến đây, tất nhiên Hạ Trăn phải quan sát một chút. Căn hộ là loại một phòng ngủ một phòng khách, không gian rộng rãi, bài trí đơn giản sạch sẽ, rất đúng phong cách của Bùi Thừa An.


"Em ngồi đây một lát, anh đi nấu cơm cho em."


Hạ Trăn ngồi xuống ghế sofa, ngẩng mặt lên mỉm cười nói với Bùi Thừa An: "Anh nấu cho em một bát mì là được rồi, em đói lắm, nấu mì nhanh hơn." Cô thực sự rất đói, khối lượng công việc lớn, lại phải vận dụng trí óc nhiều, tiêu hao không ít năng lượng. Tất nhiên, cô cũng không muốn làm phiền Bùi Thừa An quá nhiều.


Bùi Thừa An đồng ý, đưa cho cô một chai nước khoáng rồi bước vào bếp, chỉ một lát sau, anh mang ra một ít hoa quả, rồi lại tiếp tục nấu mì.


Trong nhà không có TV, trên bàn trà đặt một chồng tạp chí và tài liệu, Hạ Trăn cầm lấy một quyển tạp chí lật qua vài trang, nghe thấy tiếng dao thớt từ bếp vọng ra, cô đặt quyển tạp chí xuống, đứng dậy đi về phía phòng bếp.


Bùi Thừa An đang thái thịt, bên cạnh còn có rau củ đã được rửa sạch, cà chua thái lát, hành lá và rau mùi.


Bùi Thừa An mặc áo sơ mi trắng, lúc trước còn chỉnh tề ngay ngắn, bây giờ cổ áo đã được cởi ra hai cúc, tay áo xắn lên. Anh cao lớn nhưng vẫn đứng thẳng tắp, chỉ hơi cúi đầu xuống thái rau.


Hạ Trăn khách quan suy nghĩ, đàn ông trong bếp mà cũng đẹp trai như vậy chắc cũng chẳng được mấy người, nhưng trong đó nhất định phải bao gồm cả Bùi Thừa An.


Người đàn ông lên được phòng khách xuống được phòng bếp như thế này, làm sao có thể bỏ qua được!


"Em vào đây làm gì? Em cần cái gì à?" Bùi Thừa An quay đầu nhìn cô, hỏi.


Hạ Trăn lắc đầu: "Em chỉ vào xem thôi."


Bùi Thừa An cười cười, không để ý tới cô nữa, tiếp tục bận rộn.


Anh thái thịt xong, cho gia vị vào ướp, lúc đó nước cũng vừa sôi, anh cho một ít dầu vào chảo rồi xào cà chua, sau đó thả mì vào nấu…


"Nguyên liệu không nhiều, chỉ có thể làm được món mì như thế này."


"Đã rất thịnh soạn rồi, nếu là em, chắc cùng lắm là đập được thêm một quả trứng vào thôi." Hạ Trăn tự nhận kỹ năng nấu nướng của mình không ra làm sao, đôi khi trong nhà không có ai, cô chỉ biết nấu mì để lót dạ, mà cũng chỉ là chống đói mà thôi.


"Sau này anh sẽ nấu món ngon cho em ăn."


Hạ Trăn tò mò: "Ai dạy anh nấu ăn vậy? Học sinh xuất sắc chẳng phải đều không nhiễm khói lửa nhân gian, mười ngón tay không chạm nước sao?"



Hạ Trăn: "..." Thôi được, thế giới của học sinh xuất sắc cô không hiểu nổi.


Nhưng vấn đề đặt ra là, không biết sau này anh có ngại lấy một người vợ không biết nấu ăn không. Dĩ nhiên, câu hỏi này không thể hỏi thẳng được.


"Haiz..." Hạ Trăn chán nản thở dài một hơi.


"Sao lại thở dài thế?" Bùi Thừa An thắc mắc hỏi.


"Xem ra em phải mua thêm vài quyển sách dạy nấu ăn để học thôi, mẹ em nói phụ nữ không biết nấu ăn khó lấy chồng lắm."


Lúc này tất cả nguyên liệu đã được cho vào nồi, chỉ còn chờ sôi rồi bắc ra. Bùi Thừa An xoay người lại đối diện với Hạ Trăn, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào Hạ Trăn, nghiêm túc nói với cô: "Nếu không thích thì không cần học, em sẽ không khó lấy chồng đâu."


Gương mặt đẹp trai của anh ở ngay trước mắt, cộng thêm những lời nói quá mức rung động lòng người, tim Hạ Trăn đập loạn như có nai con chạy loạn trong lồng ngực.


Nhưng kế hoạch trước đây chợt lóe lên trong đầu cô, cô quay đầu đi, không nhìn vào mắt anh nữa.


Đột nhiên cô nghĩ, hay là thẳng thắn nói hết chuyện này với anh, rồi bày tỏ lòng mình cho anh biết. Nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ suy nghĩ đó, cảm thấy chuyện này vẫn không nên nói thì hơn.


"Chín chưa vậy?" Hạ Trăn gạt bỏ dòng suy nghĩ trong đầu, mỉm cười hỏi.


Bùi Thừa An đứng thẳng người, chưa nhìn nồi đã đáp: "Chưa."


Quả thực rất chắc chắn, chắc hẳn anh đã tính thời gian.


Hai phút sau, Bùi Thừa An bưng hai bát mì lên, mỗi người một bát.


Khi gần ăn xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa.


Hạ Trăn và Bùi Thừa An nhìn nhau.


"Để anh ra xem." Bùi Thừa An nói, Hạ Trăn gật đầu, đứng dậy đi theo anh. Nếu đã là đồng nghiệp của anh, vậy thì cứ thoải mái gặp mặt thôi.


Cửa mở ra, nhìn thấy người xuất hiện khiến Hạ Trăn không khỏi bất ngờ, kinh ngạc xong, lại cảm thấy như đã đoán được từ trước.


"Đàn anh Bùi! Em làm bánh kem, mang tới cho…" Nụ cười và lời nói của Lữ Mộng Kỳ chợt ngưng bặt.


Hạ Trăn thong dong mỉm cười chào cô ta: "Chào cô Lữ." Bề ngoài cô tỏ ra hòa nhã, nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu, quả nhiên không ngoài dự đoán, Lữ Mộng Kỳ lợi dụng lợi thế gần gũi để quấn lấy Bùi Thừa An. Nhưng cũng không sao, việc cô xuất hiện ở đây, chắc hẳn Lữ Mộng Kỳ sẽ càng khó chịu hơn.


Nụ cười của Lữ Mộng Kỳ hơi gượng gạo, trả lời: "Chào cô, không ngờ cô cũng ở đây."


Những ngày gần đây Lữ Mộng Kỳ thường tìm cơ hội tiếp cận Bùi Thừa An, Bùi Thừa An hiểu rõ ý đồ của cô ta, lời nói và thái độ cũng rất rõ ràng, nhưng cô ta vẫn cố tình không quan tâm, thậm chí còn lấy cớ tình đồng nghiệp, điều này khiến anh rất bất đắc dĩ: "Chúng tôi vừa ăn xong, không thể ăn thêm bánh nữa, cô mang cho người khác đi."


Lữ Mộng Kỳ đứng ở cửa, tay ôm một chiếc bánh kem tinh xảo, bởi vì bị từ chối nên có hơi xấu hổ: "Có thể để trong tủ lạnh, khi nào đói thì ăn, em vừa mới làm xong, có thể để được một thời gian ngắn."


Hạ Trăn bước tới, hai tay nhận lấy chiếc bánh từ cô ta, nói: "Vậy thì cảm ơn cô, cô có muốn vào ngồi một lát không?"



"Vậy cô đi cẩn thận nhé." Hạ Trăn lịch sự nói.


Lữ Mộng Kỳ gật đầu, lúc quay đi ánh mắt lướt qua mặt Bùi Thừa An, tất cả những hành động nhỏ này đều không qua được mắt Hạ Trăn.


Hạ Trăn cầm bánh quay người đi về bàn ăn, đặt nó lên bàn.


Bùi Thừa An đóng cửa lại, cũng bước đến, chủ động giải thích: "Lữ Mộng Kỳ mới chuyển đến hôm qua…" Anh cũng không biết phải giải thích thế nào.


Dù rằng phụ nữ không hiểu được tâm tư của đàn ông, nhưng Hạ Trăn cảm thấy Bùi Thừa An rất đáng tin cậy, cô nhận ra Lữ Mộng Kỳ chỉ là đơn phương, còn Bùi Thừa An chẳng hề có ý gì với cô ta, thậm chí anh còn cố tránh né.


Hôm Chủ nhật nọ, cộng thêm vừa rồi, thái độ xa cách của Bùi Thừa An khi đứng trước Lữ Mộng Kỳ, Hạ Trăn đều nhìn thấy.


Thái độ của Bùi Thừa An khi đứng trước người khác và khi đứng trước mặt cô không hề giống nhau. Hiểu được điều này, trong lòng Hạ Trăn không khỏi ngọt ngào.


Hai ngày trước cô còn bận tâm về Lữ Mộng Kỳ, giờ đã rõ ràng thái độ của Bùi Thừa An, cô cũng chẳng mấy để tâm nữa.


"Trừ Tiết Nam và Lữ Mộng Kỳ ra, còn bao nhiêu người thích anh nữa vậy?" Hạ Trăn hỏi.


"Không rõ lắm."


Hạ Trăn gật gù: "Xem ra là nhiều lắm nên mới không đếm xuể nhỉ."


Bùi Thừa An: "Anh chỉ thích em."


Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Hạ Trăn được anh tỏ tình, cô còn chưa kịp nói xong câu, mục đích của cô cũng không phải để anh bày tỏ tình cảm mà.


Hạ Trăn nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, sững sờ nhìn Bùi Thừa An.


Bùi Thừa An tiến lên một bước, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau, Hạ Trăn đột nhiên căng thẳng, phản xạ có điều kiện lùi lại một bước.


Cô không lùi lại thành công, Bùi Thừa An đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình, cô ngã thẳng vào lòng anh.


Tiết trời đã vào đầu hè, quần áo mỏng manh, cơ thể áp sát nhau khiến hai người có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và nhịp tim của đối phương.


"Phía sau có ghế, em sẽ bị đụng." Anh giải thích.


"Ồ."


Anh không buông cô ra, tay vẫn đặt hờ sau lưng cô, bao lấy cô trong vòng tay mình.


Tay Hạ Trăn hơi giơ lên, không biết đặt vào đâu.


"Không cần phải bận tâm đến người khác, anh không phải người lăng nhăng."


Hạ Trăn bật cười, hai tay vòng qua eo anh, tựa đầu vào ngực anh: "Ừ, em tin anh, ban đầu em còn hơi để ý Lữ Mộng Kỳ, nhưng nghĩ lại, nếu còn có nhiều người như Lữ Mộng Kỳ, em để ý cũng không xuể, thôi kệ vậy."


Bùi Thừa An thở phào nhẹ nhõm, siết chặt vòng tay ôm lấy cô.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 32: Ký vào đâu
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...