Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 31: Cảm giác áy náy

72@-

Thứ Hai đi làm, quầng thâm mắt của Hạ Trăn có thể sánh ngang với gấu trúc.


Lần này Tiểu Lê rất hiểu chuyện, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì hỏi cô: "Tối qua cô mất ngủ à?"


Hạ Trăn gật đầu: "Rất rõ ràng đúng không?"


"Đúng vậy." Tiểu Lê nheo mắt: "Là vì Lữ Mộng Kỳ sao?"


Hạ Trăn không thể không thừa nhận, Tiểu Lê luôn rất nhạy bén trong chuyện tình cảm, cô lại gật đầu: "Cô cũng nhìn ra là cô ấy thích Bùi Thừa An rồi đúng không? Họ làm việc cùng nhau, cho dù Bùi Thừa An không có ý gì với cô ấy, nhưng mà..."


"Haiz!" Tiểu Lê lộ vẻ hận sắt không thành thép: "Tôi thấy cô hoàn toàn không cần phải lo lắng, anh Bùi nhà cô trong mắt chỉ có mình cô, Lữ Mộng Kỳ không phải mối đe dọa đâu."


"Sao cô chắc chắn thế? Không phải trước đây cô vẫn hay bảo tình cảm của đàn ông là thứ không đáng tin nhất sao? Chỉ cần đối phương xinh đẹp đáng yêu, bọn họ đã dễ dàng bị quyến rũ mà." Thật ra tận đáy lòng Hạ Trăn cảm thấy Bùi Thừa An không phải kiểu đàn ông như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có một người phụ nữ vừa có nhiều điểm chung với anh vừa thích anh ở bên cạnh anh suốt ngày, cô đã thấy khó chịu. Cảm giác này giống như thức ăn của mình bị đặt trước mặt một người đang đói khát, mà mình có việc buộc phải rời đi, luôn lo lắng sẽ bị kẻ kia ăn mất.


Nếu chỉ là thức ăn thôi thì không sao, vì có thể mang theo bên mình, nhưng Bùi Thừa An là một con người lớn như thế kia, cô không thể mang đi theo bên mình cả ngày được.


"Anh Bùi nhà cô là người đàn ông bình thường sao? Mặc dù tôi không hiểu rõ về anh ấy, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng anh ấy rất chung thủy, hơn nữa một người vừa đẹp trai vừa có năng lực như anh ấy chắc chắn từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, không phải cô bảo anh ấy không có bạn gái cũ sao? Điều đó chứng tỏ định lực của anh ấy không phải dạng vừa, một người mạnh mẽ như thế còn bị cô chinh phục, cô còn lo lắng gì nữa chứ. Nếu cô thật sự lo lắng, thì hãy đối xử tốt với anh ấy, chủ động hơn, dùng sự dịu dàng và vẻ đẹp của cô để mê hoặc anh ấy, khiến anh ấy không thể rời xa cô. Hay là tối nay tan làm để tôi lên mạng chọn cho cô vài bộ nội y s*x*..."


Hạ Trăn vốn đang chăm chú lắng nghe và suy nghĩ nghiêm túc, thậm chí có chút nhìn Tiểu Lê bằng con mắt khác, cảm thấy cô ấy cũng khá đáng tin, nhưng câu nói cuối cùng lập tức làm cô chấn động.


Khoé miệng cô co giật: "Ý tốt của cô tôi xin nhận."


"Đừng chỉ nhận trong lòng, tôi tặng cho cô!" Tiểu Lê hào phóng nói.


Hạ Trăn hốt hoảng: "Cô đừng làm bậy, tôi cần mấy cái thứ đó chắc? Cô đang nghi ngờ sức hấp dẫn của tôi đấy à!" Cô và Bùi Thừa An còn chưa hôn nhau, lấy đâu ra nhu cầu về nội y xxx.



"Cô đừng nói với tôi là hai người còn chưa... cái đó đấy nhé?" Tiểu Lê khó tin hỏi.


Mặt Hạ Trăn cuối cùng cũng đỏ lên: "Tôi với anh ấy mới bên nhau hơn một tháng, quen nhau cũng chỉ hơn một tháng."


"Nhưng anh ấy đã ba mươi tuổi rồi đấy." Tiểu Lê đồng cảm nói: "Trước đây không có bạn gái thì thôi, giờ có bạn gái rồi mà còn không nhanh chóng thưởng thức."


"Tiểu Lê, hết giờ nghỉ rồi, mau quay lại làm việc đi." Hạ Trăn muốn chấm dứt cuộc đối thoại với cô ấy ngay lập tức.


"Tôi nhìn lầm cô rồi, tôi cứ luôn nghĩ cô là người biết hưởng thụ cuộc sống cơ đấy." Tiểu Lê tiếc nuối. Nếu là đàn ông bình thường thì không nói, nhưng một người đàn ông chất lượng cao như Bùi Thừa An mà Hạ Trăn vẫn không bị quyến rũ.


Tiểu Lê từng hẹn hò với vài người bạn trai, lần nào cũng chỉ hẹn gặp vài lần là họ đã có ý đồ xấu, ngay cả mối tình đầu mọt sách cũng vậy. Hồi đó cô ấy còn là một thiếu nữ ngây thơ, bị dọa cho hết hồn. Sau này mới biết, đàn ông ai cũng như thế.


Thôi được, nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc chín chắn của Bùi Thừa An, cùng với bản chất bảo thủ dù bề ngoài có vẻ phóng khoáng của Hạ Trăn, tình huống này của bọn họ âu cũng là điều dễ hiểu. Haiz... Sao cô ấy lại không gặp được người đàn ông như thế chứ.


Hạ Trăn mặt không biểu cảm nhìn Tiểu Lê, không nói gì nhưng ánh mắt đã thay cô nói lên tất cả.


"Được rồi, không đùa cô nữa, cô làm vậy là rất đúng, thực ra thì quan hệ trước hôn nhân cũng không tốt..."


"Tiểu Lê..."


"Ừ, cô lo lắng anh Bùi bị người khác cướp mất, vậy hãy ở bên anh ấy thật tốt, không để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, tôi đi đây." Tiểu Lê nói hết mấy lời muốn nói rồi rời đi. Cô ấy thực sự mong Hạ Trăn và Bùi Thừa An sẽ hạnh phúc, hiếm lắm mới gặp được một cặp trời sinh như vậy, sau này nếu họ sinh được một đứa con xinh đẹp, cô ấy còn có thể làm mẹ nuôi, quá tuyệt.


Thực ra điều làm Hạ Trăn bận lòng không chỉ là chuyện của Lữ Mộng Kỳ, mà còn là kế hoạch chia tay của cô. Giờ đây cô đã quyết tâm yêu đương nghiêm túc với Bùi Thừa An, nhưng dẫu sao cô cũng từng có ý định đó, như vậy rất bỉ ổi, nếu Bùi Thừa An mà biết, chắc chắn sẽ rất tức giận. Đổi lại vị trí, nếu là Bùi Thừa An làm vậy với cô, chắc chắn cô sẽ rất tức giận, rất đau lòng, cảm thấy tình cảm của mình bị lừa dối.


Mặc dù chuyện này là bí mật, nhưng trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được rào cản đó, ít nhất là hiện tại.


Trước đây khi chưa từ bỏ kế hoạch, cô không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, nhưng giờ khi đã quyết tâm dốc hết tình cảm, cô đương nhiên cũng mong nhận được tấm chân tình từ Bùi Thừa An, vì thế cô càng cảm thấy áy náy với anh.



Trên thực tế, từ lâu cô đã vì chuyện này mà thấy áy náy, do đó dù biết mình đã động lòng, cô vẫn không từ bỏ kế hoạch, cho rằng chỉ khi Bùi Thừa An chia tay với cô, cô mới thấy công bằng, mới có thể yên lòng. Hơn một tháng bên nhau, cô cảm nhận được tấm lòng chân thành của Bùi Thừa An dành cho mình, điều đó khiến cô tự thấy xấu hổ.


Những suy nghĩ này cứ dày vò tâm trí cô. Bởi vậy khi Bùi Thừa An nói mấy ngày tới anh sẽ bận rộn, có lẽ không thể gặp cô, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nhiều.


Còn về Lữ Mộng Kỳ, Hạ Trăn chỉ phiền lòng một ngày rồi buông bỏ.


Có một câu nói rất hay - Là của mình thì người khác có muốn cũng chẳng thể cướp đi, không phải của mình thì cho dù có giành được rồi cũng sẽ mất đi. Được rồi, câu này hình như cũng không hay lắm. Dù thế nào, Hạ Trăn cũng đã nhẹ nhõm hơn.


Những chuyện linh tinh rối rắm có thể không nghĩ đến, nhưng hình bóng của Bùi Thừa An vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô.


Ba ngày trôi qua, Tiểu Lê không nhịn được mà nói với Hạ Trăn: "Nhìn cô mà xem, mắc bệnh tương tư đến mất luôn cả sức sống rồi kìa."


"Không có sức sống không phải vì bệnh tương tư, mà vì công việc không suôn sẻ, chuyện này cô biết mà." Công ty của họ gặp vấn đề mãi chưa giải quyết được, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng. Sếp đã lâu không cười, chậu trúc tím trong văn phòng ông cũng trở nên héo úa.


"Tối qua hai người lại không gặp nhau à?" Tiểu Lê hỏi.


Tối qua công ty họ chỉ tăng ca đến bảy giờ, vẫn đủ thời gian để hẹn hò.


"Bọn tôi đã tăng ca liên tục ba ngày, tối qua khó khăn lắm mới có thể về nhà ngủ bù, gặp gỡ gì nữa, hơn nữa anh ấy cũng bận." Hạ Trăn nói lý do.


Tiểu Lê nhíu mày, biểu cảm trở nên nghiêm túc, nói: "Tối nay không tăng ca, cô đến gặp anh ấy đi, ăn bữa cơm cùng nhau cũng được."


"Không muốn đi."


"Cô không sợ anh ấy bị người khác cướp nữa à?"


"Không sợ nữa."



Cô ấy cảm nhận được mấy ngày nay Hạ Trăn có tâm sự, tâm trạng không được tốt, cô ấy đoán có lẽ cô vẫn còn để tâm đến Lữ Mộng Kỳ, cộng thêm mấy ngày nay Bùi Thừa An không đến, sợ rằng Hạ Trăn đã suy nghĩ theo chiều hướng không tốt.


Phụ nữ khi yêu rất dễ lo được lo mất, thật ra chỉ cần gặp được người mình yêu, hai người ngọt ngào bên nhau thì tất cả những suy nghĩ tiêu cực sẽ tan biến.


Lời Tiểu Lê nói như gieo một hạt giống vào lòng Hạ Trăn, hạt giống đó nhanh chóng bén rễ rồi sinh trưởng mạnh mẽ, đúng vậy, cô rất muốn gặp Bùi Thừa An, mấy ngày nay vẫn luôn muốn gặp.


Thực ra mấy hôm nay hai người gọi điện thoại cho nhau cũng không ít, nhưng Hạ Trăn không còn cảm thấy thoả mãn với việc liên lạc qua điện thoại. Mấy ngày nay cô vẫn luôn kìm nén mong muốn được gặp anh, bây giờ có người xúi giục, cô không thể kiềm chế thêm.


3 giờ chiều, nhân lúc vào phòng nghỉ uống trà, Hạ Trăn gọi điện cho Bùi Thừa An. Bình thường cô chưa bao giờ gọi vào lúc này, vì biết có thể anh đang bận.


Lúc điện thoại của Bùi Thừa An vang lên, anh đang thảo luận công việc với đồng nghiệp, trong đó có cả Lữ Mộng Kỳ.


Anh đang nói đến giữa chừng, cầm điện thoại định tắt máy rồi lát nữa gọi lại, nhưng khi thấy tên Hạ Trăn, động tác lại dừng lại.


“Bạn gái gọi à? Mau nghe đi, chuyện này lát nữa bàn tiếp.” Một đồng nghiệp biết ý nói.


Bùi Thừa An mỉm cười xin lỗi mọi người rồi đứng dậy: “Tôi sẽ quay lại ngay.”


“Cứ thoải mái đi, không cần vội.” Đồng nghiệp mỉm cười vui vẻ, trong sở có một cánh hoa đã có chủ, bọn họ ai nấy đều vui mừng, điều này có nghĩa là mùa xuân của những người đàn ông độc thân còn lại sắp đến.


Lữ Mộng Kỳ vẫn nở nụ cười trên mặt, trong lòng lại vô cùng thất vọng.


Bùi Thừa An vừa nhận điện thoại vừa bước vào văn phòng mình, tim anh đập nhanh hơn một chút, có vui vẻ nhưng cũng có chút lo lắng, vì dù sao cuộc gọi này cũng có vẻ không bình thường: “Hạ Trăn, có chuyện gì sao?”


“Chuyện gì là chuyện gì?” Hạ Trăn không hiểu lắm, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, thì ra anh lo lắng cho cô.


“Anh cứ tưởng em có chuyện gấp.” Bùi Thừa An âm thầm thở dài vì sự lo lắng không lý trí của mình.



“Không có chuyện gì cả, rảnh rỗi nên mới gọi cho anh thôi, muốn biết anh đang bận hay đang lười biếng.” Nghe được giọng anh, tâm trạng Hạ Trăn trở nên vui vẻ hẳn.


Bùi Thừa An bật cười: “May mà em gọi, nếu không anh cũng chẳng có cơ hội để lười biếng.” Ở bên Hạ Trăn lâu ngày, cách nói chuyện của anh cũng bị ảnh hưởng đôi chút, đôi khi cũng biết nói đùa.


“Anh thật sự đang bận à? Em có làm phiền anh không?”


“Không bận...” Bùi Thừa An nói, lại đột nhiên sửa lời: “Dù có bận, thời gian nói chuyện với bạn gái vẫn phải có.”


Hạ Trăn không nhịn được nở nụ cười: “Tối nay anh có tăng ca không?”


“Tối nay không tăng ca, anh định xong việc sẽ gọi cho em. Em có tăng ca không? Tối nay anh đến tìm em.”


Hạ Trăn vừa định nói “Không tăng ca”, nhưng một ý tưởng bất chợt nảy lên trong đầu khiến cô đổi ý: “Có tăng ca, tối nay chắc phải làm rất muộn mới xong việc, anh đừng đến, tối nay về nghỉ ngơi sớm đi.”


Bùi Thừa An im lặng một lúc rồi nói: “Nếu vậy thì đành phải hẹn hôm khác rồi.” Giọng anh có chút thất vọng.


Hạ Trăn cười trộm, người ta nói hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, nhưng ngược lại, thất vọng càng lớn thì bất ngờ càng lớn.


Khi cô đang cười trộm, giọng Bùi Thừa An lại vang lên trong điện thoại.


Anh nói: “Hạ Trăn, anh rất nhớ em.”


Mặt Hạ Trăn lập tức nóng bừng, mặc dù anh đã nói câu này không ít lần, nhưng phần lớn đều là do cô hỏi rồi anh mới trả lời, mà lúc này đây cô có thể cảm nhận được anh thật sự rất nhớ mình.


Có điều gì hạnh phúc hơn việc người mình nhớ cũng đang nhớ mình?


Đối với Hạ Trăn lúc này mà nói, không có.


Cô thậm chí muốn nói với anh rằng tối nay mình không tăng ca, muốn nói với anh rằng, cô sẽ đến gặp anh, mang đến cho anh một bất ngờ, cũng may cuối cùng cô đã kiềm chế được.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 31: Cảm giác áy náy
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...