Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 2: Xác định quan hệ
64@-
Bùi Thừa An nhận ra sắc mặt Hạ Trăn có chút thay đổi, bèn kịp thời dừng lại, anh biết rằng có những người không thích phân tích mọi thứ quá mức. Nhưng lời vừa nói được một nửa, đương nhiên phải có một cái kết hợp lý mới được, bởi vậy anh nói: “Nhan sắc của cô Hạ cũng rất đẹp.”
Trước lời khen của anh, Hạ Trăn vốn dĩ rất tự tin về nhan sắc, lại chẳng thể nở nổi một nụ cười, nếu anh đổi sang một ngữ cảnh khác mà nói câu này, chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ.
“Ha ha, anh Bùi quá khen rồi, anh Bùi đây cũng phong độ ngời ngời, dung mạo xuất chúng.” Hạ Trăn đáp lại, nhưng thật ra kiểu nói chuyện khách sáo như thế này khiến cô thấy hơi khó chịu, cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, không nhìn anh nữa.
Bùi Thừa An không trả lời ngay, đến khi Hạ Trăn ngẩng đầu nhìn anh, anh mới nói: “Cô Hạ cứ gọi tên tôi là được rồi.” Anh cũng không quen với việc khen ngợi người khác.
Hạ Trăn tinh ý phát hiện tai của Bùi Thừa An hơi ửng đỏ, lập tức hiểu ra, chắc là do hệ thống sưởi ở đây quá nóng mà thôi. Sau đó cô nhận ra lời anh nói có chút mâu thuẫn, không khỏi bật cười nói: “Anh bảo tôi gọi tên anh, nhưng lại gọi tôi là cô Hạ.”
Bùi Thừa An cũng cười nhẹ: “Vậy thì tôi cũng gọi tên cô.”
Hạ Trăn gật đầu thật mạnh, như thể đây là một chuyện rất đáng mừng, thực ra trong lòng cô lại đầy bất lực, cảm giác giống mấy đứa trẻ đang yêu đương tuổi dậy thì này là sao đây? Chỉ là cách xưng hô thôi mà, có cần phải trịnh trọng thế không?
Cô lại cầm ly nước lên uống tiếp, Bùi Thừa An cũng vậy, sau đó cả hai rơi vào im lặng. Hạ Trăn đã nhận ra Bùi Thừa An không phải kiểu người giỏi ăn nói, có vẻ như bây giờ anh đang tự suy nghĩ, còn suy nghĩ về điều gì thì cô đoán chắc là về việc nên nói gì tiếp theo.
Haizz, Hạ Trăn nghĩ, vẫn nên tranh thủ tìm hiểu nhau một chút, dù sau này ra khỏi đây mỗi người một ngả không hẹn gặp lại, thì nên hỏi nên nói vẫn là việc cần làm, dù sao một buổi xem mắt vẫn là phải có đầu có đuôi mới được.
“Nghe nói anh làm việc ở viện nghiên cứu.” Hạ Trăn tò mò hỏi.
“Đúng vậy.”
“Nghiên cứu về cái gì vậy?”
Nhắc đến lĩnh vực chuyên môn của bản thân, Bùi Thừa An càng trở nên thong dong tự tin, anh đưa hai tay đặt lên bàn, đan mười ngón lại với nhau.
Ánh mắt Hạ Trăn bất giác bị thu hút, cô không phải người mê nhan sắc, nhưng lại là người mê tay. Tay anh rất đẹp, ngón tay rất dài, móng tay cân đối, được cắt tỉa gọn gàng, rất hợp với gương mặt của anh!
Đang định nói một cách nghiêm túc, Bùi Thừa An phát hiện sự chú ý của Hạ Trăn đã không còn ở chủ đề này nữa, vì vậy anh chỉ trả lời qua loa: “Sinh học.”
Hạ Trăn sực tỉnh, “Ồ, bất giác minh lịch(*).”
“Bất giác minh…” Bùi Thừa An nhíu mày suy nghĩ, trí nhớ của anh rất tốt, nếu không nhớ được thì cũng phải có chút ấn tượng, nhưng cụm từ này anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
“Chẳng lẽ anh chưa nghe qua… từ mạng này à?” Hạ Trăn hơi bất ngờ, mẹ cô thường xuyên dùng mấy từ lóng trên mạng, chẳng hạn như hay nói “Quá mệt để yêu” với cô. Thôi được rồi, có lẽ anh chỉ không biết mỗi từ này mà thôi, ngay cả cô, cũng có rất nhiều từ lóng trên mạng mà cô không biết.
Bùi Thừa An không thích lướt mạng, với anh Internet chỉ là công cụ phục vụ cho việc học tập hay công việc. Khi còn đi học, bạn bè xung quanh anh rất thích lướt mạng, anh cũng ít nhiều nghe qua một số từ ngữ mạng, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước, hiện giờ phần lớn thời gian của anh đều ở viện nghiên cứu, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ đơn giản là ăn uống, ngủ nghỉ, tập thể dục, còn về vấn đề giải trí, gần như là không có.
Anh thành thật nói: “Chưa từng nghe qua. Có nghĩa là gì vậy?”
“Chính là ý trên mặt chữ đó, vì không hiểu nên mới thấy thật lợi hại.” Hạ Trăn giải thích.
Bùi Thừa An hơi ngẩn người, bây giờ anh cảm thấy cái từ này đơn giản đến mức khó tin, nhưng sau khi nghĩ kỹ, anh lại chẳng tìm ra được vấn đề gì, cuối cùng, anh thừa nhận từ mới này: “Xem ra ngôn ngữ mạng cũng không hẳn là quá th* t*c.”
Hạ Trăn: “…” Thì ra là anh không thích mấy thứ không thanh nhã trên mạng, về điểm này, Hạ Trăn thấy khá hài lòng, bởi vì cô hoàn toàn ngược lại với anh.
Một bữa ăn rất yên lặng, có mấy lần Hạ Trăn muốn bắt chuyện, nhưng nhìn thấy Bùi Thừa An đang dùng bữa một cách nghiêm túc, cô lại từ bỏ.
Hồi nhỏ câu mà ông nội Hạ Trăn nói với cô nhiều nhất chính là “Ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng ở thời đại này, có mấy người thực sự làm được hai điều đó đâu cơ chứ? Ngay cả bố mẹ cô khi ăn cơm cũng thích trò chuyện, trước khi đi ngủ còn hay nói vài câu. Vậy mà bây giờ, đối diện với Hạ Trăn dường như có một người như thế.
Tuy biết rằng, lần đầu gặp mặt, rất nhiều hành vi có thể là giả vờ, kể cả chính Hạ Trăn cô, mọi hành động lời nói trước mặt Bùi Thừa An phần lớn đều là cố ý làm ra. Nhưng giả hay không, người sáng suốt đều nhận ra được, Hạ Trăn cảm thấy mắt nhìn người của mình cũng không tệ, cô cảm thấy Bùi Thừa không giả vờ, anh rất tự nhiên, chắc hẳn ngày thường cũng như vậy.
Haiz, Hạ Trăn cảm thấy ông nội cô chắc chắn sẽ rất thích Bùi Thừa An.
Còn người thích ăn uống trong bầu không khí sôi nổi như Hạ Trăn chỉ ăn được một chút đã thấy no đặt đũa xuống, lễ phép bảo Bùi Thừa An cứ tiếp tục.
Hạ Trăn dần quen với việc khách sáo với anh, đối với những người khác nhau, cô sẽ có thái độ khác nhau, trước đó cố tình tỏ ra thục nữ, giờ dù muốn không thục nữ nữa cũng khó mà làm được.
Tuy nhiên cô không có ý nghĩ rằng “Chúng ta không hợp nhau”, bởi vì cô vốn không quan tâm điều đó, cô chỉ cần làm theo kế hoạch của mình là được. Các phương diện của Bùi Thừa An vượt xa dự đoán của cô, thuộc về phạm vi “phương án A” mà cô ít khi dùng đến nhất.
Ừ, phương án A là dành cho đối tượng có ngoại hình trung bình khá trở lên, tính cách tốt, IQ trung bình khá trở lên, điều kiện sống cũng tương đối tốt. Gặp đối tượng như vậy, cô sẽ phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, ngày đêm nhung nhớ. Phương án B là dành cho những người có các khía cạnh đều ở mức bình thường, cô sẽ nói rằng cảm thấy hai người rất hợp nhau. Phương án C là dành cho đối tượng có các khía cạnh kém hơn, cô sẽ tìm ra một điểm nào đó đáng quý trong nhân cách của đối phương để cảm mến.
Bất kể quá trình thế nào, Hạ Trăn đều phải thể hiện trước mặt mẹ mình rằng cô bị đối phương cuốn hút sâu sắc, đến mức chìm đắm không thể thoát ra, sau đó khi hai người đường ai nấy đi, cô sẽ giả vờ bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng, nhờ đó có thể từ chối tiếp tục đi xem mắt lần nữa.
Cô mới tự lập được hai năm, những ngày tháng tự do còn chưa tận hưởng đủ, sao có thể để bản thân bị trói buộc được.
Đối với cô mà nói, xem mắt là một chuyện đến hẹn lại lên, mà đã đến thì phải đối mặt và giải quyết cho tử tế thôi. Quan trọng nhất là, nếu không làm tốt, mẹ cô - bà Điền - sẽ không để cô yên. Vì vậy cô phải thuận theo ý mẹ, sau đó tạo ra hậu quả “nghiêm trọng”, để mẹ cô không còn gì để nói.
Hiện tại, chính là thời điểm then chốt.
Bùi Thừa An vẫn ngồi thẳng lưng, giờ phút này anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Trăn, nghiêm túc chờ cô lên tiếng.
Đầu tiên Hạ Trăn khẽ mỉm cười, sau đó nói ra những lời đã được chuẩn bị sẵn: “Anh Bùi...”
Bùi Thừa An nhíu mày, trước đó đã nói rõ là xưng tên rồi mà. Anh định sửa lại cho đúng, nhưng lại nhịn xuống.
Thực ra không phải Hạ Trăn quên, chỉ là đối với ba chữ trong tên của anh, gọi thẳng đầy đủ thì lại quá không có tình cảm, còn gọi mỗi “Thừa An” thì lại quá thân mật, cô chịu không nổi. Gọi “anh Bùi” vẫn là ổn hơn, chỉ cần giọng cô nhẹ nhàng thêm một chút sẽ không có vẻ quá khách sáo, thậm chí còn mang chút tình cảm “ngưỡng mộ”. Quan trọng nhất là, bản nháp của cô đã viết như vậy.
“Vâng.” Bùi Thừa An đáp.
Hạ Trăn tiếp tục nói: “Đối với buổi xem mắt lần này, nói thật, tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì những người cần xem mắt đa số đều là… Anh cũng hiểu mà nhỉ? Nhưng sau khi gặp anh, tôi đã thay đổi suy nghĩ, một bữa cơm tuy ngắn ngủi, nhưng tôi có thể nhìn ra anh là một người rất xuất sắc ở mọi phương diện, tôi…” Theo bản nháp thì cuối cùng cô sẽ nói thích anh, nhưng đối với một người đàn ông không hề thân thiết, cô quả thực khó mà mở miệng.
Nhưng đến mức này cũng đã đủ rồi, tai Bùi Thừa An ngay lập tức đỏ bừng lên, dù anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã bắt đầu né tránh, không còn nhìn thẳng vào Hạ Trăn.
Hạ Trăn có chút tin rằng anh đang xấu hổ.
Thật sự xấu hổ ư? Cô còn chưa xấu hổ đây này?
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy anh có chút đáng yêu? Ừm, chắc chắn là do anh có nhan sắc và một đôi tay đẹp.
Hạ Trăn quyết định không nói thêm nữa.
Bùi Thừa An nhấp môi, ánh mắt một lần nữa đối diện với Hạ Trăn, ánh mắt đầy kiên định: “Tôi cũng cảm thấy cô rất tốt, tôi nghĩ chúng ta có thể thử hẹn hò xem sao.”
Chẳng phải nên là cứ từ từ tìm hiểu nhau trước sao? Trong quá trình tìm hiểu, cô sẽ dò ra sở thích của anh rồi làm ngược lại, khiến anh không chịu nổi, sau đó hai người chia tay, không ai gặp lại ai nữa. Mà cô, cô sẽ chìm đắm vào nỗi đau khổ không thể thoát ra, cần rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương lòng…
Sao lại thành ra như này rồi? Lần đầu gặp mặt đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái ư? Cô chưa từng nghe nói qua!
Vì chưa từng nghĩ đến khả năng này, cho nên cô không có phương án ứng phó. Cô cần thời gian suy nghĩ.
Biểu cảm bất ngờ của cô quá rõ ràng, Bùi Thừa An nhận ra mình đã quá vội vàng, vừa định rút lại lời nói thì Hạ Trăn lên tiếng.
“Được!” Một chữ, cô nói với khí thế đầy quyết tâm, như thể cô sẵn sàng đánh cược bằng bất cứ giá nào.
“Hẹn hò xem sao” với “ từ từ tìm hiểu” chẳng phải cũng na ná nhau ư? Nếu có khác biệt, thì chỉ là cuối cùng anh trở thành “bạn trai cũ” cũng như cô vẫn là người không có bạn trai mà thôi. Dường như chia tay còn gây sát thương nhiều hơn. Cô không có lý do gì để từ chối.
Bùi Thừa An đến buổi xem mắt này với thái độ rất nghiêm túc. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt, đó là nguyên tắc làm việc của anh.
Những lần xem mắt trước anh đều không chút do dự mà từ chối, bởi vì toàn bộ tâm trí anh đều dành cho công việc, nhưng hiện tại anh sắp bước vào tuổi 30, anh cũng nên đưa hôn nhân vào kế hoạch cuộc đời rồi.
Anh không ngạc nhiên khi buổi xem mắt thành công, nhưng anh không ngờ cảm xúc của mình lại rung động đến vậy, trong lòng vừa ngọt ngào, vừa ngứa ngáy. Cảm giác này rất xa lạ, khiến anh thấy như mình đang mơ, nhưng rõ ràng đây là sự thật vừa xảy ra, cô đang ở ngay trước mặt anh, lời cô nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Anh không biết phải đáp lại thế nào, chỉ là rất muốn cười, trên thực tế anh cũng đã cười.
Nhìn nụ cười của anh, Hạ Trăn chắc chắn rằng nếu đặt anh trước mặt các nữ sinh cấp ba, chắc chắn sẽ gây ra một trận thét chói tai.
Tác giả có lời muốn nói:
Xác định quan hệ có sớm quá không? Thật ra ban đầu tôi định để họ xác định ngay từ chương đầu, dù sao có danh phận rồi thì dễ làm việc hơn, he he he.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bùi Thừa An nhận ra sắc mặt Hạ Trăn có chút thay đổi, bèn kịp thời dừng lại, anh biết rằng có những người không thích phân tích mọi thứ quá mức. Nhưng lời vừa nói được một nửa, đương nhiên phải có một cái kết hợp lý mới được, bởi vậy anh nói: “Nhan sắc của cô Hạ cũng rất đẹp.”
Trước lời khen của anh, Hạ Trăn vốn dĩ rất tự tin về nhan sắc, lại chẳng thể nở nổi một nụ cười, nếu anh đổi sang một ngữ cảnh khác mà nói câu này, chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ.
“Ha ha, anh Bùi quá khen rồi, anh Bùi đây cũng phong độ ngời ngời, dung mạo xuất chúng.” Hạ Trăn đáp lại, nhưng thật ra kiểu nói chuyện khách sáo như thế này khiến cô thấy hơi khó chịu, cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, không nhìn anh nữa.
Bùi Thừa An không trả lời ngay, đến khi Hạ Trăn ngẩng đầu nhìn anh, anh mới nói: “Cô Hạ cứ gọi tên tôi là được rồi.” Anh cũng không quen với việc khen ngợi người khác.
Hạ Trăn tinh ý phát hiện tai của Bùi Thừa An hơi ửng đỏ, lập tức hiểu ra, chắc là do hệ thống sưởi ở đây quá nóng mà thôi. Sau đó cô nhận ra lời anh nói có chút mâu thuẫn, không khỏi bật cười nói: “Anh bảo tôi gọi tên anh, nhưng lại gọi tôi là cô Hạ.”
Bùi Thừa An cũng cười nhẹ: “Vậy thì tôi cũng gọi tên cô.”
Hạ Trăn gật đầu thật mạnh, như thể đây là một chuyện rất đáng mừng, thực ra trong lòng cô lại đầy bất lực, cảm giác giống mấy đứa trẻ đang yêu đương tuổi dậy thì này là sao đây? Chỉ là cách xưng hô thôi mà, có cần phải trịnh trọng thế không?
Cô lại cầm ly nước lên uống tiếp, Bùi Thừa An cũng vậy, sau đó cả hai rơi vào im lặng. Hạ Trăn đã nhận ra Bùi Thừa An không phải kiểu người giỏi ăn nói, có vẻ như bây giờ anh đang tự suy nghĩ, còn suy nghĩ về điều gì thì cô đoán chắc là về việc nên nói gì tiếp theo.
Haizz, Hạ Trăn nghĩ, vẫn nên tranh thủ tìm hiểu nhau một chút, dù sau này ra khỏi đây mỗi người một ngả không hẹn gặp lại, thì nên hỏi nên nói vẫn là việc cần làm, dù sao một buổi xem mắt vẫn là phải có đầu có đuôi mới được.
“Nghe nói anh làm việc ở viện nghiên cứu.” Hạ Trăn tò mò hỏi.
“Đúng vậy.”
“Nghiên cứu về cái gì vậy?”
Nhắc đến lĩnh vực chuyên môn của bản thân, Bùi Thừa An càng trở nên thong dong tự tin, anh đưa hai tay đặt lên bàn, đan mười ngón lại với nhau.
Ánh mắt Hạ Trăn bất giác bị thu hút, cô không phải người mê nhan sắc, nhưng lại là người mê tay. Tay anh rất đẹp, ngón tay rất dài, móng tay cân đối, được cắt tỉa gọn gàng, rất hợp với gương mặt của anh!
Đang định nói một cách nghiêm túc, Bùi Thừa An phát hiện sự chú ý của Hạ Trăn đã không còn ở chủ đề này nữa, vì vậy anh chỉ trả lời qua loa: “Sinh học.”
Hạ Trăn sực tỉnh, “Ồ, bất giác minh lịch(*).”
“Bất giác minh…” Bùi Thừa An nhíu mày suy nghĩ, trí nhớ của anh rất tốt, nếu không nhớ được thì cũng phải có chút ấn tượng, nhưng cụm từ này anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
“Chẳng lẽ anh chưa nghe qua… từ mạng này à?” Hạ Trăn hơi bất ngờ, mẹ cô thường xuyên dùng mấy từ lóng trên mạng, chẳng hạn như hay nói “Quá mệt để yêu” với cô. Thôi được rồi, có lẽ anh chỉ không biết mỗi từ này mà thôi, ngay cả cô, cũng có rất nhiều từ lóng trên mạng mà cô không biết.
Bùi Thừa An không thích lướt mạng, với anh Internet chỉ là công cụ phục vụ cho việc học tập hay công việc. Khi còn đi học, bạn bè xung quanh anh rất thích lướt mạng, anh cũng ít nhiều nghe qua một số từ ngữ mạng, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước, hiện giờ phần lớn thời gian của anh đều ở viện nghiên cứu, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ đơn giản là ăn uống, ngủ nghỉ, tập thể dục, còn về vấn đề giải trí, gần như là không có.
Anh thành thật nói: “Chưa từng nghe qua. Có nghĩa là gì vậy?”
“Chính là ý trên mặt chữ đó, vì không hiểu nên mới thấy thật lợi hại.” Hạ Trăn giải thích.
Bùi Thừa An hơi ngẩn người, bây giờ anh cảm thấy cái từ này đơn giản đến mức khó tin, nhưng sau khi nghĩ kỹ, anh lại chẳng tìm ra được vấn đề gì, cuối cùng, anh thừa nhận từ mới này: “Xem ra ngôn ngữ mạng cũng không hẳn là quá th* t*c.”
Hạ Trăn: “…” Thì ra là anh không thích mấy thứ không thanh nhã trên mạng, về điểm này, Hạ Trăn thấy khá hài lòng, bởi vì cô hoàn toàn ngược lại với anh.
Một bữa ăn rất yên lặng, có mấy lần Hạ Trăn muốn bắt chuyện, nhưng nhìn thấy Bùi Thừa An đang dùng bữa một cách nghiêm túc, cô lại từ bỏ.
Hồi nhỏ câu mà ông nội Hạ Trăn nói với cô nhiều nhất chính là “Ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng ở thời đại này, có mấy người thực sự làm được hai điều đó đâu cơ chứ? Ngay cả bố mẹ cô khi ăn cơm cũng thích trò chuyện, trước khi đi ngủ còn hay nói vài câu. Vậy mà bây giờ, đối diện với Hạ Trăn dường như có một người như thế.
Tuy biết rằng, lần đầu gặp mặt, rất nhiều hành vi có thể là giả vờ, kể cả chính Hạ Trăn cô, mọi hành động lời nói trước mặt Bùi Thừa An phần lớn đều là cố ý làm ra. Nhưng giả hay không, người sáng suốt đều nhận ra được, Hạ Trăn cảm thấy mắt nhìn người của mình cũng không tệ, cô cảm thấy Bùi Thừa không giả vờ, anh rất tự nhiên, chắc hẳn ngày thường cũng như vậy.
Haiz, Hạ Trăn cảm thấy ông nội cô chắc chắn sẽ rất thích Bùi Thừa An.
Còn người thích ăn uống trong bầu không khí sôi nổi như Hạ Trăn chỉ ăn được một chút đã thấy no đặt đũa xuống, lễ phép bảo Bùi Thừa An cứ tiếp tục.
Hạ Trăn dần quen với việc khách sáo với anh, đối với những người khác nhau, cô sẽ có thái độ khác nhau, trước đó cố tình tỏ ra thục nữ, giờ dù muốn không thục nữ nữa cũng khó mà làm được.
Tuy nhiên cô không có ý nghĩ rằng “Chúng ta không hợp nhau”, bởi vì cô vốn không quan tâm điều đó, cô chỉ cần làm theo kế hoạch của mình là được. Các phương diện của Bùi Thừa An vượt xa dự đoán của cô, thuộc về phạm vi “phương án A” mà cô ít khi dùng đến nhất.
Ừ, phương án A là dành cho đối tượng có ngoại hình trung bình khá trở lên, tính cách tốt, IQ trung bình khá trở lên, điều kiện sống cũng tương đối tốt. Gặp đối tượng như vậy, cô sẽ phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, ngày đêm nhung nhớ. Phương án B là dành cho những người có các khía cạnh đều ở mức bình thường, cô sẽ nói rằng cảm thấy hai người rất hợp nhau. Phương án C là dành cho đối tượng có các khía cạnh kém hơn, cô sẽ tìm ra một điểm nào đó đáng quý trong nhân cách của đối phương để cảm mến.
Bất kể quá trình thế nào, Hạ Trăn đều phải thể hiện trước mặt mẹ mình rằng cô bị đối phương cuốn hút sâu sắc, đến mức chìm đắm không thể thoát ra, sau đó khi hai người đường ai nấy đi, cô sẽ giả vờ bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng, nhờ đó có thể từ chối tiếp tục đi xem mắt lần nữa.
Cô mới tự lập được hai năm, những ngày tháng tự do còn chưa tận hưởng đủ, sao có thể để bản thân bị trói buộc được.
Đối với cô mà nói, xem mắt là một chuyện đến hẹn lại lên, mà đã đến thì phải đối mặt và giải quyết cho tử tế thôi. Quan trọng nhất là, nếu không làm tốt, mẹ cô - bà Điền - sẽ không để cô yên. Vì vậy cô phải thuận theo ý mẹ, sau đó tạo ra hậu quả “nghiêm trọng”, để mẹ cô không còn gì để nói.
Hiện tại, chính là thời điểm then chốt.
Bùi Thừa An vẫn ngồi thẳng lưng, giờ phút này anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Trăn, nghiêm túc chờ cô lên tiếng.
Đầu tiên Hạ Trăn khẽ mỉm cười, sau đó nói ra những lời đã được chuẩn bị sẵn: “Anh Bùi...”
Bùi Thừa An nhíu mày, trước đó đã nói rõ là xưng tên rồi mà. Anh định sửa lại cho đúng, nhưng lại nhịn xuống.
Thực ra không phải Hạ Trăn quên, chỉ là đối với ba chữ trong tên của anh, gọi thẳng đầy đủ thì lại quá không có tình cảm, còn gọi mỗi “Thừa An” thì lại quá thân mật, cô chịu không nổi. Gọi “anh Bùi” vẫn là ổn hơn, chỉ cần giọng cô nhẹ nhàng thêm một chút sẽ không có vẻ quá khách sáo, thậm chí còn mang chút tình cảm “ngưỡng mộ”. Quan trọng nhất là, bản nháp của cô đã viết như vậy.
“Vâng.” Bùi Thừa An đáp.
Hạ Trăn tiếp tục nói: “Đối với buổi xem mắt lần này, nói thật, tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì những người cần xem mắt đa số đều là… Anh cũng hiểu mà nhỉ? Nhưng sau khi gặp anh, tôi đã thay đổi suy nghĩ, một bữa cơm tuy ngắn ngủi, nhưng tôi có thể nhìn ra anh là một người rất xuất sắc ở mọi phương diện, tôi…” Theo bản nháp thì cuối cùng cô sẽ nói thích anh, nhưng đối với một người đàn ông không hề thân thiết, cô quả thực khó mà mở miệng.
Nhưng đến mức này cũng đã đủ rồi, tai Bùi Thừa An ngay lập tức đỏ bừng lên, dù anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã bắt đầu né tránh, không còn nhìn thẳng vào Hạ Trăn.
Hạ Trăn có chút tin rằng anh đang xấu hổ.
Thật sự xấu hổ ư? Cô còn chưa xấu hổ đây này?
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy anh có chút đáng yêu? Ừm, chắc chắn là do anh có nhan sắc và một đôi tay đẹp.
Hạ Trăn quyết định không nói thêm nữa.
Bùi Thừa An nhấp môi, ánh mắt một lần nữa đối diện với Hạ Trăn, ánh mắt đầy kiên định: “Tôi cũng cảm thấy cô rất tốt, tôi nghĩ chúng ta có thể thử hẹn hò xem sao.”
Chẳng phải nên là cứ từ từ tìm hiểu nhau trước sao? Trong quá trình tìm hiểu, cô sẽ dò ra sở thích của anh rồi làm ngược lại, khiến anh không chịu nổi, sau đó hai người chia tay, không ai gặp lại ai nữa. Mà cô, cô sẽ chìm đắm vào nỗi đau khổ không thể thoát ra, cần rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương lòng…
Sao lại thành ra như này rồi? Lần đầu gặp mặt đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái ư? Cô chưa từng nghe nói qua!
Vì chưa từng nghĩ đến khả năng này, cho nên cô không có phương án ứng phó. Cô cần thời gian suy nghĩ.
Biểu cảm bất ngờ của cô quá rõ ràng, Bùi Thừa An nhận ra mình đã quá vội vàng, vừa định rút lại lời nói thì Hạ Trăn lên tiếng.
“Được!” Một chữ, cô nói với khí thế đầy quyết tâm, như thể cô sẵn sàng đánh cược bằng bất cứ giá nào.
“Hẹn hò xem sao” với “ từ từ tìm hiểu” chẳng phải cũng na ná nhau ư? Nếu có khác biệt, thì chỉ là cuối cùng anh trở thành “bạn trai cũ” cũng như cô vẫn là người không có bạn trai mà thôi. Dường như chia tay còn gây sát thương nhiều hơn. Cô không có lý do gì để từ chối.
Bùi Thừa An đến buổi xem mắt này với thái độ rất nghiêm túc. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tốt, đó là nguyên tắc làm việc của anh.
Những lần xem mắt trước anh đều không chút do dự mà từ chối, bởi vì toàn bộ tâm trí anh đều dành cho công việc, nhưng hiện tại anh sắp bước vào tuổi 30, anh cũng nên đưa hôn nhân vào kế hoạch cuộc đời rồi.
Anh không ngạc nhiên khi buổi xem mắt thành công, nhưng anh không ngờ cảm xúc của mình lại rung động đến vậy, trong lòng vừa ngọt ngào, vừa ngứa ngáy. Cảm giác này rất xa lạ, khiến anh thấy như mình đang mơ, nhưng rõ ràng đây là sự thật vừa xảy ra, cô đang ở ngay trước mặt anh, lời cô nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Anh không biết phải đáp lại thế nào, chỉ là rất muốn cười, trên thực tế anh cũng đã cười.
Nhìn nụ cười của anh, Hạ Trăn chắc chắn rằng nếu đặt anh trước mặt các nữ sinh cấp ba, chắc chắn sẽ gây ra một trận thét chói tai.
Tác giả có lời muốn nói:
Xác định quan hệ có sớm quá không? Thật ra ban đầu tôi định để họ xác định ngay từ chương đầu, dù sao có danh phận rồi thì dễ làm việc hơn, he he he.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Story
Chương 2: Xác định quan hệ
10.0/10 từ 36 lượt.